ZingTruyen.Info

(ĐM edit) Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công - Nhất Nhân Lộ Quá [CHƯA BETA]

Chương 47 + Chương 48

iseulyxiajung

Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 47

Khi Trần Cảnh Tông xách theo một thùng xăng trở lại địa điểm tập hợp, thì đã thấy Lộ Tiếu đã đứng đó từ sớm, lúc này đang dựa vào bên cạnh cửa xe hút thuốc. Người nọ song chỉ mang theo đầu mẩu thuốc lá, thật sâu hút một ngụm, lại chậm rãi phun ra, khuôn mặt như mây đen giăng đầy.

Trần Cảnh Tông nhìn nghiêng mặt y. Hắn đi lên trước, đưa tay đoạt lấy đầu mẩu thuốc lá trong miệng y ném lên trên mặt đất, ngữ khí nhàn nhạt: "Sẽ khiến thân thể không tốt."

Lộ Tiếu chưa nói cái gì, nhận lấy thùng xăng trong tay Trần Cảnh Tông, lại hỏi: "Phương Việt đâu."

Trần Cảnh Tông kinh ngạc: "Anh ta còn chưa trở về sao?"

"Có ý gì."

"Sau khi chúng tôi phân công nhau. Tôi không tìm được anh ta...... Còn tưởng rằng anh về trước rồi." Thấy Lộ Tiếu như chuẩn bị lên xe tìm Phương Việt, Trần Cảnh Tông vội nói tiếp, "Anh biết đi tìm ở đâu, vẫn đứng tại chỗ chờ xem sao."

Hắn chưa xác định được Phương Việt đã chết hay chưa, vì để ngừa vạn nhất, nên tận khả năng kéo dài thời gian, cho đến khi anh ta không thể trở về được nữa.

Khói đen bắt đầu lan toả toàn bộ căn phòng nhỏ. Trên bàn có một phiến cửa sổ nhỏ, nhưng đã bị ngăn bởi cửa sắt, từ trong ra không được, càng đừng nói tới loại tình trạng này, cửa phòng hộ sớm đã bị thiêu đến nóng, không thể lọt qua nữa.

Phương Việt lùi không thể lùi, bị buộc đến góc, cả người quỳ rạp trên mặt đất, cởi áo khoác xếp thành mấy tầng che miệng, tận lực giảm bớt việc hít khói đen. Cho dù như như muối bỏ biển, nhưng không bao lâu, trước khi bị thiêu cháy thì cũng giữ lại chút thân mình.

"Khụ khụ."

Mới đầu, anh còn có thể tự hỏi, tỷ như nên chạy trốn như thế nào. Chạy trốn cũng không có kết quả, anh lại bắt đầu nghĩ xem nguyên nhân vì sao Trần Cảnh Tông làm như vậy. Đối phương nói đây là báo thù, nhưng anh đến tột cùng đã làm cái gì, mới làm người nọ có nùng liệt hận ý như vậy.

Mà tới hiện tại, ý thức Phương Việt đã mơ hồ không rõ. Đôi mắt cơ hồ không mở ra được, trong lúc ấy, lại nghe thấy có người ở gọi tên mình.

"Phương......"

"Phương ca, tỉnh tỉnh."

Phương Việt mở mắt ra, chỉ cảm thấy đổ mồ hôi đầm đìa. Còn mình nằm ở bên cạnh sân thể dục, mặt trời chói chang. Cảnh sắc quanh mình đều lờ mờ, nhìn không rõ. Trên bãi còn có một người đang đứng, dưới đất nóng đến muốn nứt.

"Phương ca, anh sao lại ngủ ở đây." Ngô Giang kéo tay Phương Việt.

Phương Việt nhìn thấy mặt cậu, giật mình, thuận thế đứng lên, nhìn chung quanh một vòng. Có lẽ là quá mức nóng bức, thậm chí nhìn không thấy người đi đường, chỉ còn mình và Ngô Giang đứng tại sân thể dục.

"Phương ca, Phương ca?" Ngô Giang thấy anh bắt đầu phát ngốc, có chút lo lắng, "Anh làm sao vậy? Loại thời tiết như vậy còn ở bên ngoài, mau quay về ký túc xá đi."

"...... Anh vì sao lại ở chỗ này?"

"Sao lại hỏi em." Ngô Giang bật cười, "Chúng ta đi nhanh lên."

"Đi? Đi chỗ nào."

"Đương nhiên là trở về." Ngô Giang dừng một chút, "Phương ca, anh không sao chứ? Có phải bị cảm nắng hay không."

Phương Việt lắc lắc đầu. Cảm giác rất kỳ quái, ký ức tiếp tục không xuất hiện. Đây là khi nào? Anh đang làm gì? Còn cả Ngô Giang...... Không biết vì sao, cảm giác như thật lâu rồi không gặp mặt.

"Đi thôi." Ngô Giang thấy Phương Việt còn sững sờ, liền kéo tay anh chạy ra khỏi sân thể dục.

Nhưng càng đến gần cửa, Phương Việt càng cảm thấy khô nóng, anh vung tay Ngô Giang ra đỡ trán: "Từ từ, anh cảm thấy có chút kỳ quái......"

"Không sao, chờ đi ra ngoài lag được rồi." Ngô Giang nói, lại lần nữa kéo Phương Việt.

"Anh không nên ở chỗ này......"

"Anh không ở đây thì nên ở đâu." Ngô Giang lộ ra điểm kỳ quái, "Không phải lúc ngủ đâu."

Phương Việt không nói gì, cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi, trầm mặc đi theo phía sau Ngô Giang . Mà khi Ngô Giang bước ra sân thể dục, bước chân Phương Việt lại dừng lại. Anh quay đầu lại: "Hình như có người gọi anh."

"Anh nghe lầm rồi, nơi này chỉ có hai người chúng ta." Ngô Giang nói, "Không còn kịp rồi." Nói xong liền cũng không quay đầu mà vội vàng đi đến phía trước.

Phương Việt thấy khoảng cách hai người kéo ra, trong lòng nôn nóng, đang muốn đuổi theo, hai chỉ chân lại gắt gao đứng trên mặt đất, vô luận như thế nào cũng không động đậy được. Anh gọi Ngô Giang: "Khoan đã!"

Nhưng đối phương lại như có như không, bóng dáng càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã biến mất, không thấy bóng dáng.

Mau đi, nhanh lên! Phương Việt trơ mắt nhìn người nọ đi xa mà hoảng hốt. Anh đấm hai chân, rốt cuộc khôi phục quyền khống chế thân thể, cất bước chạy. Nhưng trong nháy mắt bước ra sân thể dục, cảnh sắc quanh mình đột nhiên biến hóa, sân thể dục không còn tồn tại, chỉ còn màn đêm vô biên vô hạn lắng đọng xuống.

"Ngô Giang, Ngô Giang!" Phương Việt chạy vội vàng tìm kiếm trong màn đêm. Không có ánh sáng, không có sự vật gì. Anh thậm chí không biết mình đến tột cùng có phải đang chạy hay không.

Không biết chạy bao lâu, phía trước rốt cuộc xuất hiện hình bóng quen thuộc. Trong lòng Phương Việt buông lỏng, lại nhanh bước chân đuổi theo, giữ chặt người nọ: "Ngô Giang?"

Người con trai dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, lại lộ ra một gương mặt mà Phương Việt dù thế nào cũng không muốn thấy. Dáng người phục sức, vô luận thấy thế nào cũng là bản nhân Ngô Giang. Nhưng da thịt toàn thân tràn ra, máu tươi đầm đìa. Từ đầu đến chân, cơ hồ không có một chỗ nào hoàn chỉnh. Phần bụng thủng một lỗ lớn, tì vị đại tràng, nhìn không sót thứ gì.

Tay Phương Việt run lên, đột nhiên vung tay người con trai ra. Tiếp theo, người nọ như phun ra máu tươi từ trong yết hầu, lại phát ra một tiếng thở dài trầm trọng. Thân thể máu tươi đầm đìa bị hắn ám nuốt chửng, vì thế, chỉ còn có một mình Phương Việt.

Anh ngơ ngác nhìn bàn tay mình, giật mình một lát, đột nhiên sắc mặt biến đổi, thống khổ mà kéo vạt áo, hai đầu gối chấm đất.

Trần Cảnh Tông cùng Lộ Tiếu ở tại chỗ đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy có người trở về. Phương Việt không cần phải nói, Bạch Phong ban đầu không ở, tựa hồ lấy được uống nước rồi liền biến mất, một mình một người không biết đi nơi nào. Lộ Tiếu rõ ràng bắt đầu nóng nảy, y mở cửa xe: "Đi, đi đến trạm xăng dầu."

Trần Cảnh Tông nghĩ thầm thời gian kéo lâu như vậy, hẳn là không thể sống rồi, cũng không ngăn cản, thuận theo ngồi lên xe. Còn chưa nổ máy, cả đỉnh xe 'ầm' một tiếng, toàn bộ xe đều chấn động. Ngay sau đó người nọ từ đỉnh xe nhảy xuống, một chân dẫm lên cửa sổ trước. Thấy hai người còn chưa ra, lại không kiên nhẫn mà đạp mấy đá.

Người tới đúng là Bạch Phong. Lộ Tiếu từ ghế điều khiển ra ngoài, còn chưa mở miệng dò hỏi, lại thấy bên cạnh xe nằm một người, lại là Phương Việt. Chỉ là gương mặt bẩn hề hề, quần áo cũng xuất hiện đoạn ngân, như là bị thiêu vật. Trong lòng Lộ Tiếu cả kinh, vội ngồi xuống xem xét tình trạng của anh. Mà Trần Cảnh Tông đứng ở sau, cũng là kinh ngạc vô cùng.

Thế nhưng lại không chết? Hắn không cam lòng mà nhấp môi, tầm mắt chuyển qua trên người Bạch Phong -- nhất định là gia hỏa này phá rối, vì lý do gì luôn phá hư kế hoạch của mình.

Tình trạng Phương Việt không quá lạc quan, bỏng còn tốt, nhưng vì hít quá ngiều khói, giờ phút này đã lâm vào hôn mê sâu.

"Thất thần cái gì." Bạch Phong không biết khi nào xuất hiện ở phía sau Trần Cảnh Tông, nhấc lấy cổ áo của hắn đẩy lên phía trước, ngữ khí lạnh lùng, "Mau đánh thức anh ta."

"Tôi không phải bác sĩ, sao có thể làm được!" Trần Cảnh Tông không vui. Nhưng giây tiếp theo, hắn đã bị người nọ bắt lấy ót hung hăng đạp lên trên mặt đất. Phía dưới là xi-măng, Trần Cảnh Tông lập tức bị đập mũi, hai hàng máu mũi chảy ra.

sắc mặt Bạch Phong trầm đến đáng sợ, hàn ý trong mắt làm người e ngại, lực ở tay càng lớn: "Ít nói nhảm. Dùng năng lực của mi, đừng để cho ta nói lần thứ hai."

Nếu Trần Cảnh Tông có thứ nước ấy trong không gian, đừng nói là ngất, cho dù là bỏng nửa sống nửa chết cũng cứu được. Nhưng đã muốn giết chết Phương Việt, hắn lại sao có thể chủ động cung cấp loại nước suối này. Trần Cảnh Tông bị như vậy, hận ý trong lòng càng sâu: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."

Bạch Phong không muốn làm điều vô nghĩ, bứt lấy tóc hắn. Cậu ta giơ tay, thình lình mang theo một cây đao nhỏ, đột nhiên hướng đôi mắt của Trần Cảnh Tông có ý chọc. Lúc này, một bàn tay xuất hiện giữa hai người, bàn tay nắm lấy thân đao, máu tươi ồ ạt tuôn ra.

"Lộ Tiếu!" Trần Cảnh Tông cảm động và lại lo lắng không thôi.

Bạch Phong trầm mặc mà nhìn về phía Lộ Tiếu, sát ý sinh ra. Lộ Tiếu nhíu mày chịu đựng đau đớn, chỉ muốn thủ thế: "Cậu đừng cấp, Phương Việt tuy rằng hôn mê, nhưng tình hình còn tốt, hẳn là chỉ là trúng độc carbon monoxit." Lời tuy nói như vậy, nhưng Lộ Tiếu vẫn làm một chút công việc sơ cứu, lại trì hoãn khả năng nguy hiểm đến sinh mệnh Phương Việt. Cho nên, nếu Trần Cảnh Tông nguyện ý trợ giúp Phương Việt, tự nhiên không thể tốt hơn.

"Cảnh Tông, hiện tại tình hình đặc biệt, có thể sử dụng không gian của cậu không."

Trần Cảnh Tông nghe vậy, trong lòng chợt lạnh: Hoá ra, mục đích của Lộ Tiếu là ở chỗ đó đó, sự tồn tại của mình quan trọng cũng vì có không gian? Hắn bị Bạch Phong làm như vậy, Lộ Tiếu một chút cũng không suy nghĩ cho mình ư. Ít nhất là trước khi lên tiếng cầu trợ giúp, nên an ủi mình không phải hơn sao.

Hắn lạnh lùng cười, đơn giản bất chấp tất cả: "Xin lỗi, tôi không muốn giúp anh ta."

"Cảnh Tông?"

"Tôi không thể tha thứ cho anh ta với tất cả những gì anh ta đã làm," hắn nghiến răng nghiến lợi, "Vĩnh viễn cũng không thể."

Bạch Phong nghe được cũng không kiên nhẫn, lại nhìn tình trạng Phương Việt, lại phát hiện ở giữa hai bên tranh chấp, hô hấp của anh cũng không biết khi nào đình chỉ. Thân thể cậu cứng đờ, cho rằng mình nhìn lầm, ngồi xổm xuống thăm hơi thở -- một chút khí cũng không có.

Không biết vì sao, tay Bạch Phong không khống chế nổi mà run rẩy. Cậu biết mình giờ rất phẫn nộ, lại không biết trong sự phẫn nộ còn là sợ hãi và tình yêu -- đối với cậu mà nói thì thực xa lạ. Bạch Phong chậm rãi thu tay lại bỏ vào túi, chậm rãi đứng lên.

Kế tiếp phải làm cho chuyện rõ ràng, giết tên kia.

Ngay trước khi hắn phát hiện mà trốn vào không gian, thần không quỷ bất giác, một kích toàn mạng.

Hoàn chương 47

Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 48

Đao nhỏ của Bạch Phong chuẩn xác đặt vào sau cổ Trần Cảnh Tông. Theo lý thuyết thường nhân sẽ lập tức bị mất mạng, nhưng Trần Cảnh Tông trừ bỏ máu tươi văng khắp nơi và phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thế nhưng lại thừa chút lực. Hắn tè ra quần mà bò đến chỗ Lộ Tiếu, không dám quay đầu lại. Nếu không phải uống nước suối sau làm thân thể sinh ra biến hóa, giờ phút này đã trở thành vong hồn dưới đao.

Da dày thịt béo. Không có thể như dự đoán một kích bị mất mạng, Bạch Phong không nhanh mà "hừ" một tiếng, động tác không ngừng, mau chóng phát động lần công kích thứ hai. Nhưng Trần Cảnh Tông có vết xe đổ, thế nhưng rất nhanh phản ứng, lập tức trốn vào không gian. Bạch Phong vung đao vào hư không, đao nhỏ đụng phải mặt xi măng, "rắc" một tiếng làm nứt ra.

Lần thứ hai để Trần Cảnh Tông chạy thoát, tâm tình Bạch Phong không thể tốt lên. Đứng dậy lại thấy Lộ Tiếu ngồi xổm bên cạnh Phương Việt, tay đặt lên cổ tay người nọ, tâm tình càng thêm không mau: "Đừng chạm vào anh ta."

Lộ Tiếu nhìn Bạch Phong: "Tim anh ta còn đập," nói nói, đưa tay cởi bỏ đai lưng và cổ áo Phương Việt ra, "Cậu đi ra ngoài lấy quần áo sạch vào đây, còn có nước nữa." Tuy rằng khẩn cấp, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là để Phương Việt có thể hô hấp, cũng có thể làm Bạch Phong bình tĩnh lại.

Không có việc gì, còn có thể cứu chữa.

Lời của Lộ Tiếu như thôi miên vậy, trong đầu Bạch Phong mặc niệm lặp lại những lời này.

Bạch Phong hồ nghi, nhưng vẫn theo lời lấy đồ tới. Lộ tTiếu cầm quần áo đắp lên người Phương Việt, lại chuẩn bị rửa sạch những bụi bẩn trên người anh. Quả nhiên, không ít bụi chồng chất ở đường hô hấp, tắc nghẽn dòng khí. Làm xong hết thảy, đôi tay Lộ Tiếu ở trên ngực Phương Việt, chuẩn bị mát xa lồng ngực của đối phương, cũng nhìn Bạch Phong nói: "Cậu cũng tới giúp cậu ta hô hấp đi."

"Hô hấp nhân tạo?" Bạch Phong hỏi, "làm như thế nào?."

"Nâng hàm dưới, thổi khí vào trong miệng." Lộ Tiếu giải thích một chút, "Mỗi lần tôi ấn thì làm một lần."

Hai người mỗi người vào vị trí của mình. Lộ Tiếu nỗ lực toàn thân tiến hành ấn. Bạch Phong một tay mở miệng Phương Việt, một cái tay khác đạt lên ót đối phương, thấp đầu.

"Thổi khí."

Bạch Phong theo lời độ khí, môi không thể tránh phải tiếp xúc với môi Phương Việt. Cậu máy móc lặp lại động tác, đôi mắt nhìn Phương Việt, có chút khó hiểu mình vì sao lại liều mạng như vậy.

Bất quá chỉ là một tuỳ tùng dùng tốt thôi mà, vì sao lại không muốn anh ta chết. Trước cũng thế, rõ ràng là mặc kệ người khác là tốt cho mình, thế nhưng vì cứu anh mới miễn cưỡng sử dụng dị năng, còn làm cho mình phế đi mấy ngày.

Tính mạng của người khác vốn không có ý nghĩa.

A, nhất định là bởi vì tên ngốc này ở bên người quá lâu rồi, mới có thể sinh ra loại ảo giác này, giống như nuôi chó nuôi mèo lâu năm vậy. Nhưng, lại mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, rõ ràng loại này rất dễ trở thành nhược điểm, hẳn là nên nhanh chóng giết chết mới đúng.

Hắn ám như tràn ngập khắp không trung, ngực Phương Việt bị đè nén đến hoảng, không biết là bởi vì thiếu khí, hay là bởi vì gặp được Ngô Giang. Đối với cái chết của Ngô Giang, anh quả nhiên không thoải mái nổi, thậm chí sau này cũng biến thành bóng ma tâm lý.

Nhưng mà, anh còn có sau này sao.

Phương Việt chỉ cảm thấy bả vai càng ngày càng nặng, như là có hàng tăm kg đè nặng lên. Cuối cùng, anh liền quỳ cũng không thể, cả người té ngã trên đất. Đều nói người trước khi chết sẽ có đèn kéo quân chỉ đường, nhưng Phương Việt cái gì cũng nhìn không thấy, thậm chí ý thức cũng có xu thế hỗn độn.

Ngay lúc anh muốn ngủ, không biết từ đâu thổi tới một cơn gió mát, rót vào lồng ngực, xuyên qua phổi, lại từ mũi thở ra. Đầu ngón tay vừa động, một lần nữa mở to mắt. Chiếu vào mi mắt đều không phải là hắc ám. Khuôn mặt thanh tú, nhợt nhạt của Bạch Phong gần ngay trước mắt, lúc này cậu đamg nhéo cằm anh, môi chạm môi, nghiêm túc mà độ khí, tựa hồ vẫn chưa chú ý tới người tỉnh lại.

Từ góc độ này nhìn lại, có thể thấy Bạch Phong có bao nhiêu nghiêm túc. Phương Việt không tự chủ được mà giơ tay, yết hầu lại một trận ngứa. Anh lập tức đẩy Bạch Phong ra, nghiêng đầu sang hướng khác ho khan mãnh liệt.

"Thế nào rồi." Lộ Tiếu hỏi, cũng dìu anh ngồi dậy.

"Khụ, có chút khó thở." yết hầu Phương Việt như là bị lửa đốt vậy, nóng rát sinh đau, cho dù uống bao nước lạnh cũng hoàn toàn không giảm bớt. Bất quá so với thân thể mình, anh nào co để ý đến.

"Trần Cảnh Tông đâu."

"Hắn......"

"Trốn vào không gian." Bạch Phong không dấu vết mà gạt tay Lộ Tiếu đang đặt trên vai Phương Việt, đưa tay kéo Phương Việt đến bên người, "Chuyện rốt cuộc thế nào. Luc tôi đi tìm anh thì anh thiếu chút nữa đã bị thiêu chết, tên kia làm sao?"

Phương Việt không để ý hành động của Bạch Phong, chỉ là ngồi thẳng thân mình, tóm tắt mọi chuyện lại.

Nghe vậy, Lộ Tiếu nheo mắt, mày càng nhăn càng sâu. Bạch Phong lâm vào trầm mặc, như suy tư gì, tay trái đặt qua một bên.

"Tuy rằng tôi muốn hỏi ngọn nguồn, nhưng nếu hắn không ở, cũng không có biện pháp." Phương Việt nói, "Tôi nghĩ, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."

"Tôi biết." Dưới tình hình này tự nhiên không có khả năng đồng hành. Nhưng Lộ Tiếu có chút nghi hoặc, đối với hung thủ mưu sát mình, Phương Việt thật có thể đơn giản buông tha như thế? Nếu trước kia còn có thể dựa vào pháp luật, nhưng hiện tại, thật là trừ bỏ bản thân thì không ai có thể hỗ trợ.

Nghe xong Lộ Tiếu nghi ngờ, Phương Việt lại lắc đầu: "Chậm trễ quá nhiều thời gian, tôi muốn mau chóng trở về." Nói lên cảm giác hiện tại, so với hận ý, càng nhiều lại là khó hiểu. Cho dù gặp lại Trần Cảnh Tông, anh cũng không biết nên đối mặt như thế nào, càng sẽ không ăn miếng trả miếng giết đối phương, chỉ hy vọng về sau hai người không liên quan với nhau. Tuy rằng không biết trong lòng đối phương đến tột cùng ôm ấp cừu hận như thế nào, chi bằng nhân cơ hội này nhất đao lưỡng đoạn -- để cho tên kia cho rằng mình đã chết đi.

Bởi vì thân thể Phương Việt chưa khôi phục, không thể lặn lội đường xa, Lộ Tiếu liền chủ động nhường xe cho hai người đi bộ. Còn mình thì ở phía sau sau, ngồi xuống ven đường, chờ Trần Cảnh Tông ra ngoài.

Lúc này Lộ Tiếu đối với thời gian trôi qua đã chết lặng, y không ngừng nghĩ ngợi, chờ đến khi Trần Cảnh Tông xuất hiện khi, bên chân đã đầy đầu thuốc lá.

Vừa nhìn thấy Lộ Tiếu, Trần Cảnh Tông liền kích động mà nhào tới: "Anh không sao chứ, cậu ta có làm như thế với anh hay không!" khuôn mặt hắn khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ đã sử dụng qua nước suối.

Lộ Tiếu nắm lấy bả vai Trần Cảnh Tông, giữ hắn nhìn thẳng. Một tay đem đầu mẩu thuốc lá ném lên mặt đất, chân nghiền vài cái: "Cảnh Tông, tôi có lời muốn nói."

"Sao, làm sao vậy...... Sao lại nghiêm túc như thế?" Trần Cảnh Tông có chút ngốc, nhìn nhìn chung quanh, "Bọn họ không thấy? Đi đâu."

Lộ Tiếu không trả lời hắn, lại nói: "Chúng ta về sau tách ra đi thôi."

sắc mặt Trần Cảnh Tông lập tức thay đổi: "Anh, anh nói cái gì?"

"Tôi đã cố gắng thử, nhưng quả nhiên không thể sinh ra cảm tình. Huống chi cậu lại đối với Phương Việt......" Lộ Tiếu ngừng lại, chưa nói hết, ngược lại tiếp, "Thực cảm ơn cậu đã cứu tôi và con trai tôi, về sau làm bạn, nếu cậu có yêu cầu gì, tôi nhất định đáp ứng."

Trần Cảnh Tông không đáp lời, quỷ dị mà trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng: "...... đột nhiên như vậy? Có phải Bạch Phong nói gì với anh hay không."

"Không, chỉ là tôi đã suy xét rõ ràng."

"Giữa cũng ta, thật không thể ư?" lông mi Trần Cảnh Tông rung động, đôi mắt đong đầy hơi nước.

"Xin lỗi." Lộ Tiếu không dao động, "Cám ơn cậu mấy ngày nay đã chăm sóc, có thể đưa con trai tôi ra được không."

Trần Cảnh Tông xiết chặt tay, giơ tay muốn đánh lên ngực Lộ Tiếu, vậy mà lại không đành lòng, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng đấm đối phương một chút. Hắn thở phào một hơi, trong ánh mắt tràn ngập u oán cùng đau thương.

"Anh, chỉ vì lúc đó tôi năn nỉ, hiện tại chê tôi phiền, liền đuổi tôi đi đúng không?"

Lộ Tiếu nhíu mày, lại cũng chỉ nói một câu nói: "Thực xin lỗi."

Hắn biết đối phương chỉ cái gì. Lúc ấy tình huống thực khẩn cấp, dị hoá trừ mình còn có con trai. Trần Cảnh Tông tuy rằng lập tức lấy ra nước suối, sau khi giúp rửa sạch cho bọn họ thì bắt đầu yêu cầu kết giao. Ngữ khí lại uyển chuyển -- "Hy vọng có thể cho hắn một cơ hội", dưới loại tình huống này, còn có thể trả lời như thế nào?

Sau khi Lộ Tiếu đáp ứng, tận lực lấy tỉnh cảm mình đối xử với vợ để đối xử với Trần Cảnh Tông. Nhưng quả nhiên vẫn không được, y không thể lại lừa gạt mình, cũng không thể lừa gạt Trần Cảnh Tông. Huống chi, đối với hành động lần này của hắn, thật sự là không thể đồng ý.

Thấy Lộ Tiếu chỉ trầm mặc, Trần Cảnh Tông hít một hơi dài, nỗ lực ngăn nước mắt chảy xuống. Cố gắng cho đi, cuối cùng còn không phải rơi vào kết cục như thế sao. Vì thế, hắn không muốn cưỡng bách cảm tình người khác. Nếu Lộ Tiếu khăng khăng phải đi, chi bằng buông tay, chỉ do hắn yêu sai người.

Trần Cảnh Tông lại một lần đi vào không gian đưa đứa trẻ ra, đẩy cho Lộ Tiếu, dứt khoát quyết tuyệt: "Anh đi đi, tôi không trách anh."

Trên mặt đứa trẻ xuất hiện vết sẹo khó coi, lúc này ngây thơ mờ mịt nhìn chằm chằm hai người đàn ông. Cậu bé không cảnh sắc chung quanh vì sao lại đột nhiên thay đổi, chỉ là sau khi gặp được cha thì vui vẻ một cách đơn thuần.

Trần Cảnh Tông lẳng lặng nhìn hai người đi xa, nghĩ thầm lại chỉ còn lại có một mình. Hắn không khỏi muốn hỏi, nếu ông trời nguyện ý để mình sống lại một lần, vì sao còn chuẩn bị nhiều trắc trở như vậy. Con đường nhấp nhô gian khổ, vô luận là Phương Việt hay là Lộ Tiếu, tình yêu của mình cũng không có kết cục nở hoa.

Thân cảnh của Lộ Tiếu và đứa trẻ cuối cùng khuất sau toà nhà lớn. Trần Cảnh Tông rốt cuộc dỡ xuống lớp ngụy trang bình tĩnh, hai chân mềm nhũn, lập tức ngồi xuống.

Hắn muốn khóc lớn, muốn kêu to. Vì sao, vì sao lại không quay đầu! Vì sao lại bỏ mình đi như vậy! Vì sao lại để mình hy vọng, rồi lại đưa đến tuyệt vọng!

Trần Cảnh Tông vốn cho rằng vì Phương Việt đã để lại vết sẹo sâu cho mình nên hắn sẽ sống không cần tình cảm nữa, nhưng lúc này hắn mới hiểu được -- người, là sinh vật không thể sống trong cô độc. Nhưng hiện giờ, hắn đột nhiên lại trở thành một người cô đơn lẻ bóng.

Trần Cảnh Tông thương tâm muốn chết mà che mặt, lâu lâu lại phát ra một tiếng cười khẽ: "A......" Như vậy cũng tốt, ít nhất từ nay về sau, hắn có thể trở thành một người lãnh tình, máu lạnh.

Mà đúng lúc này, Trần Cảnh Tông đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, yết hầu nảy lên một cổ nhiệt lưu, máu tươi đột ngột tuôn ra từ khoé miệng. Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc khiến người ta không khỏi rùng mình vang lên ở phía sau: "Kỳ quái, xác thật đã đâm trúng trái tim rồi mà."

Trần Cảnh Tông cứng cả người, tức khắc đều ngốc bức. Khó khăn bừng tỉnh, tâm niệm vừa chuyển liền muốn biến mình vào không gian. Nhưng kỳ quái chính là, thân thể không thể động đậy, cảnh sắc quanh mình không hề biến hóa -- hắn không thể đi vào.

"Cậu, cậu......" Trần Cảnh Tông thấy rõ người tới, thế nhưng nói không ra lời.

Bạch Phong ngồi xổm xuống: "Làm sao lại không né? Mi cũng thật đủ ngoan cố, đâm trúng tim mà còn sống được." Nói xong, đưa tay đỡ lấy chuôi đao, đột nhiên rút ra.

Thoáng chốc, máu tươi như hoa nở rộ văng khắp nơi, Trần Cảnh Tông rốt cuộc không thể chịu đựng, tê liệt ngã xuống mặt đất. Bạch Phong như e ngại và ghê tởm với máy, tức thì nhảy vụt ra mấy mét.

Hắn nhìn Trần Cảnh Tông nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, dạo bước về phía trước, ném thân đao đầy máu tươi: "Không sao, còn không chết được, đem mi cắt thành đoạn, nghiền thành phấn mạt, ném vào sông cho cá ăn."

"Điên, kẻ điên......" Trần Cảnh Tông hữu khí vô lực, run bần bật, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Không chỉ có nhằm vào Bạch Phong, càng hoảng sợ với việc mình không thể vào không gian.

"Đừng sợ." Bạch Phong lấy chân đè lên bụng của hắn, kéo mạnh tóc hắn lên, trên mặt là nụ cười sáng lạn, "Tuy rằng chỉ đau chút thôi."

Hoàn chương 48

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info