ZingTruyen.Info

[ĐM-Edit] Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 110: Tiên Linh Đảo Chủ

Vladislav___

---•---

Thiên Võ Môn là một môn phái trung đẳng, có phạm vi mấy trăm dặm, chiếm cứ bảy tòa núi, mỗi một tòa núi đều được bố trí trận pháp phòng ngự, hiện giờ, phần lớn trận pháp đều bị ma triều xé rách, dưới sự tấn công điên cuồng của Ô Uế Chi Ma, các kiếm tu bị đánh cho không kịp trở tay.

May mắn chính là, phòng khách của Thiên Võ Môn ở trên Tầm Tiên Phong, là chủ phong trong bảy tòa núi, thiếu niên mới nhập môn đều tu hành ở chỗ này, lần đầu bọn họ gặp phải kẻ địch tấn công, loạn thành một ổ giống như ruồi mất đầu, bỗng nhiên phát hiện ở phòng khách toát ra ngọn lửa khủng bố cùng với bướm đỏ, giết chết Ô Uế Chi Ma...

Các thiếu niên: "? ? ?"

Mỗi người đều biết ngọn lửa và bướm đỏ xuất hiện đại biểu cho tử vong giáng lâm.

Trước có sói sau có hổ.

Trong lòng mọi người đều sợ hãi, không dám tới gần, nhưng thật sự bọn họ không đánh lại nhiều Ô Uế Chi Ma như vậy, trơ mắt nhìn đồng môn bị giết hại, nghĩ đến kết cục bị ma vật ăn và bị Thần Quân giết chết, hình như cái sau tương đối thống khoái hơn thì phải?

Trong tuyệt vọng, không biết là ai dẫn đầu, mọi người bắt đầu trốn đến phòng khách.

Bên ngoài sân của phòng khách có dây đằng đỏ và ngọn lửa phong tỏa tất cả con đường, mọi người đứng trước cửa, tiến thoái lưỡng nan, một lát sau, trong sân xuất hiện tiếng nói chuyện, dây đằng chậm rãi thối lui, nhường ra một lối đi cho bọn họ tiến vào.

Các thiếu niên vọt vào, nhìn thấy trong sân đã có không ít đồng môn. Thiếu niên mặc áo trắng đang phân phó nhân vật khủng bố ở trên không trung kia: "Vô Hoan, ngươi mở rộng vòng phòng ngự ra thêm một chút, nếu có người tới gần, thì để bọn họ tiến vào, nếu nhìn thấy Ô Uế Chi Ma mới lạ thú vị, thì cũng cho vào luôn."

"Được." Việt Vô Hoan cực kỳ ghét bị người xa lạ nhìn chằm chằm vào mặt, hắn mang chiếc mặt nạ hoàng kim năm đó, ôn nhu mỉm cười.

Tuy là vậy, nhưng cũng đủ kinh diễm.

Con người rất dễ sinh ra hảo cảm với những vật xinh đẹp, hạ thấp lòng đề phòng, tuy rằng các đệ tử của Thiên Võ Môn từng nghe qua về những chuyện khủng bố vào thời kỳ tối tăm, nhưng không phải tự mình trải qua, cảm giác cũng không quá mãnh liệt, nghé con mới sinh không sợ cọp, bọn họ thấy tính tình của Thần Quân rất ôn hòa, nên đã khắc phục nỗi sợ, tự giác gia nhập chiến trường, hỗ trợ bổ vài kiếm vào những con Ô Uế Chi Ma chưa tắt thở.

Tống Thanh Thời chỉ huy vài đệ tử Thiên Võ Môn đang túc trực trong phòng khách, đã sớm nhận rõ tình thế hiện giờ, chuẩn bị giường bệnh đơn giản, giúp đỡ cứu trị cho người bị thương.

May mắn chính là, môn phái kiếm tu thường xuyên đánh nhau, bị thương là chuyện bình thường, các kiếm tu khá tâm đắc với việc điều trị ngoại thương, người bị thương nhẹ thì có thể tự mình cầm máu khâu lại, còn người bị nọc độc ăn mòn và có thương thế nghiêm trọng thì đều được Tống Thanh Thời sơ cứu khẩn cấp, giữ mạng lại trước, rồi giao cho đồng môn chăm sóc, chờ sau khi cuộc chiến kết thúc thì sẽ giải quyết một lượt.

Người mới tới bị thương nhẹ đã được băng bó xong, quay đầu lại thì phát hiện ra có mấy con Ô Uế Chi Ma bị nhốt ở trong lồng đang giương nanh múa vuốt, bọn họ nhớ tới mối thù đồng môn bị giết hại, bi phẫn muốn chết, máu nóng dâng lên, vài thiếu niên lập tức cầm kiếm, muốn đâm chết ma vật này báo thù cho sư huynh đệ!

"Dừng tay!" Tống Thanh Thời nhanh tay lẹ mắt nhào qua, cẩn thận bảo vệ các bảo bối của y.

Các thiếu niên đỏ mắt hỏi: "Ngươi bảo vệ đám ma vật này làm gì?"

Tống Thanh Thời giải thích: "Ta muốn nuôi để nghiên cứu."

Các thiếu niên không hiểu, cầm theo bảo kiếm, còn muốn tranh chấp.

Lúc này, đầu bếp mang một lượng lớn gà vịt vừa mới giết tới, run rẩy đưa cho Tống Thanh Thời, Tống Thanh Thời nhanh chóng ném cho đám Ô Uế Chi Ma sắp đói đến phát điên ở trong lồng, cẩn thận quan sát tình trạng ăn uống của chúng, lo lắng nói: "Hình như không đủ ăn, lại làm thêm chút thức ăn nữa đi, tốt nhất là kiếm thứ gì to một chút, còn sống..."

Tống Thanh Thời quay đầu nhìn đám thiếu niên nhiệt huyết kia, phát hiện hình như bọn họ rất nhàn?

Các thiếu niên phát hiện ánh mắt đầy hứng thú quái dị của y, rùng mình một cái, máu nóng trong đầu chậm rãi rút đi, nhớ tới đây là người đi cùng với vị ở Bất Diệt Đỉnh kia, mặc dù trông có vẻ non nớt đơn thuần, nhưng cũng là kẻ giết người không chớp mắt... Chẳng lẽ muốn bọn họ làm mồi cho ma vật?

Sư tôn từng nói, là một kiếm tu thì phải có dũng khí khiêu chiến kẻ địch mạnh, nhưng đối mặt với sự chênh lệch quá lớn, nên sợ thì vẫn cứ sợ, nếu không môn phái kiếm tu đã bị diệt sạch từ lâu...

Các thiếu niên lén lút lùi lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tống Thanh Thời thấy bọn họ muốn trốn, có hơi tức giận, y phải chiếu cố cho nhiều người bị thương như vậy, còn phải chăm sóc các bảo bối vừa mới có được này, vội đến nỗi sắp điên luôn rồi, mấy tên gia hỏa này chẳng những gây thêm phiền phức mà lại còn muốn lười biếng?! Y nhanh chóng thả huyền hỏa ra, ngăn cản đường lui của bọn họ, lạnh mặt, quát lớn: "Các ngươi đều ở lại hết!"

Các thiếu niên bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Tống Thanh Thời hung hăng răn dạy đám trẻ hư đầu óc không tốt, không có chí tiến thủ, không chăm chỉ làm việc, chỉ giỏi lười biếng này, sau đó kéo toàn bộ đi huấn luyện khẩn cấp, ném vào cương vị hộ lý để làm cu li.

Y còn muốn kiến nghị Vũ Văn Duyên, khôi phục Thiên Võ Môn không thể chỉ dựa vào một mình Vũ Văn Ngọc, cũng không thể chỉ coi trọng kiếm pháp, mà phải đặt cái nhìn lâu dài vào việc giáo dục văn hóa cho những đứa nhỏ này, cần cù bù thông minh, làm bài tập nhiều vào, luyện tập nhiều vào, hoạt động đầu óc mới là con đường sáng để chấn hưng môn phái.

Xem Thanh Loan của Dược Vương Cốc bọn họ đi, tuy là xuất thân phàm nhân, nhưng chẳng những làm vô cùng tốt, mà còn lưu danh sử sách nữa!

Hiện tại y đã tìm về ký ức nên rất kiêu ngạo, vốn dĩ Dược Vương Cốc là một môn phái nhỏ nghèo nàn, chỉ đóng ở một tòa núi, nhưng sau khi xuyên trở lại thì đã biến thành học viện y học siêu lớn, có rất nhiều trợ thủ thí nghiệm, có đến mấy ngàn học sinh, phạm vi ngàn dặm ngọn núi, sông ngòi và đất đai, toàn bộ đều là vườn thuốc mà Việt Vô Hoan cho y! Nghĩ đến đã thấy kích động, hận không thể lập tức về nhà ôm đạo lữ hôn mấy cái...

Việt Vô Hoan còn chuẩn bị pháp thuyền tốt nhất để qua lại trên tuyến đường giữa Bất Diệt Đỉnh và Dược Vương Cốc, mang theo thư phòng và phòng nghiên cứu di động, dùng chín con chim yêu để kéo, nhanh như sấm chớp, có thể thỏa mãn nhu cầu tới lui giữa hai bên... Nhưng hiện tại vẫn chưa bắt được độc thủ ở phía sau màn, không biết có nguy hiểm gì hay không, hắn muốn đi theo bên cạnh Tống Thanh Thời một tấc cũng không rời, dùng lực lượng mạnh nhất để bảo hộ, cho nên, hắn kiến nghị mang phòng thí nghiệm và trợ thủ thí nghiệm tốt nhất ở Dược Vương Cốc dọn đến Bất Diệt Đỉnh, chờ sau khi giải quyết vấn đề, lại cùng Tống Thanh Thời trở về Dược Vương Cốc.

Tống Thanh Thời vui vẻ đồng ý.

Vũ Văn Duyên truyền tin tức đến, sau khi xác nhận mọi người vẫn bình an, liền mặt dày giao quyền chỉ huy chủ phong cho Việt Vô Hoan.

Thần Quân Bất Diệt Đỉnh, người mạnh nhất tu tiên giới, mặc kệ là ngọn lửa Phượng Hoàng hay là bướm đỏ Niết Bàn, kẻ chạm vào chắc chắn sẽ chết, Ô Uế Chi Ma rơi xuống đất sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho Huyết Vương Đằng.

Tuy rằng ma vật không có chỉ số thông minh, nhưng lại có bản năng của sinh vật, chúng nó đấu đá lung tung, sau khi một loạt thi thể của đồng bọn rơi xuống, cuối cùng mới nhận ra được nguy hiểm, không dám tiến công vào chủ phong, bèn tản ra đến nơi khác, năm sáu con tụ thành một đàn nhỏ, đi khắp nơi tìm kiếm máu thịt.

Áp lực của Thiên Võ Môn giảm xuống, Vũ Văn Duyên và các trưởng lão dẫn theo các đồ đệ từ Kim Đan trở lên, chia thành vài tổ nhỏ, đi tiêu diệt ma vật, đồng thời tìm kiếm những người đơn lẻ hoặc là bị thương, đưa về Tầm Tiên Phong để che chở và trị liệu.

Trận ma triều này, diễn ra từ sáng sớm đến hoàng hôn, đâu đâu cũng có Ô Uế Chi Ma rải rác, giết chóc không ngừng.

Cứu viện của Tiên Linh Đảo đã tới, có một vị phụ nhân xinh đẹp khí chất ung dung bước xuống từ pháp thuyền hoa lệ, trên tóc nàng đội bộ diêu quan hoàng kim hình tiên hạc với các sợi châu rũ xuống, trên tai là hai vầng minh nguyệt, mặc váy Giao Châu, khoác lụa Vân Tử, cử chỉ đều rất quy củ.

Nàng mang theo mười mấy nữ tu có khí chất xuất chúng, chậm rãi bước tới, nhìn mặt nạ hoàng kim quen thuộc ở trên mặt của Việt Vô Hoan, hơi sửng sốt một lúc, sau đó cúi người, quy củ hành lễ, ổn trọng nói: "Theo lệnh của Thần Quân, Tiên Linh Đảo tiến đến nghe triệu."

Kiếm pháp của Thiên Võ Môn đi theo con đường dương cương, đa số người trong môn đều là nam tu, dù có vài nữ tu nhưng cũng mặc kệ dung mạo ra sao, mỗi người đều rút sơn cái thế, tính cách quyết đoán, ngày thường đã quen xưng huynh gọi đệ, hiện giờ nhìn thấy đảo chủ và các nữ tu xinh đẹp của Tiên Linh Đảo, các thiếu niên vô cùng hưng phấn, châu đầu ghé tai, nghị luận không thôi.

Tống Thanh Thời chọt kiếm tu ở bên cạnh, lặng lẽ hỏi: "Nàng là ai vậy?"

"Ngươi không biết Niên phu nhân sao?" Kiếm tu thu hồi tầm mắt xem mỹ nữ, có hơi kinh ngạc, "Nàng là phù trận sư đệ nhất tiên giới, tinh thông cơ quan tính toán, sáng tạo và cải tiến rất nhiều phù chú, còn nhận nuôi và chiếu cố rất nhiều cô nhi, dạy dỗ chế tạo phù chú, cho sinh kế, là một nữ nhân vừa thiện lương lại vừa vĩ đại."

Tống Thanh Thời đã hiểu: "Là một nhà toán học rất lợi hại."

"Niên phu nhân là người dưới trướng của vị kia, rất được coi trọng," Kiếm tu hướng mắt về phía Việt Vô Hoan, sau đó có lòng tốt nói cho Tống Thanh Thời, "Ngươi đừng đi lung tung trước mặt Niên phu nhân, tính tình của nàng không tốt, có thú vui rất kỳ quái, thích nhốt nam nhân xinh đẹp vào phòng tối, buộc làm đủ loại đề bài kỳ quái, làm không xong sẽ không cho đi... Ta có một người huynh đệ phong lưu phóng khoáng muốn theo đuổi nữ tu của Tiên Linh Đảo, kết quả rơi vào trong tay của nàng, mất ba năm mới ra được phòng tối, cả người đều gầy trơ xương, quên hết thơ từ ca phú, trong miệng toàn lải nhải định lý Pytago gì đó, thật là đáng sợ..."

Tống Thanh Thời nghe mà mê mang, nhưng đối phương nói thật đáng sợ, y cũng gật đầu theo.

Thần Quân lệnh cho Niên phu nhân bố trí trận pháp truy tung cỡ lớn trong phạm vi ma triều, lợi dụng ma khí dao động, tìm ra tất cả Ô Uế Chi Ma trên mặt đất, khống chế hành động của chúng, kết hợp với Huyết Vương Đằng để tiêu diệt một lượt. Niên phu nhân thảo luận về việc an bày cụ thể với hắn một lúc, cân nhắc một chút, lấy bản đồ của Thiên Võ Môn, nhanh chóng thiết kế ra pháp trận, sau đó phái đệ tử thân truyền đi đến các nơi để bố trí mắt trận.

Niên phu nhân cảm thấy cách ăn mặc của Thần Quân không còn giống với ngày xưa, chẳng những không dùng áo choàng lông tuyết phủ kín mít, mà khí chất trên người cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nàng xoay chuyển tròng mắt, trong lòng lập tức có suy đoán, sau khi thiết kế trận pháp xong, bèn tìm kiếm trong đám người một phen, quả nhiên thấy được Dược Vương tiên tôn đã lâu không gặp, đang ngồi ở trong đám người, dạy các kiếm tu cách trị liệu vết thương do độc gây ra.

Nàng chợt cảm thấy hoài niệm.

Năm đó, ở Xích Long Tông, Dược Vương tiên tôn cứu Yến Nguyên tiên quân và nàng, nàng tuổi nhỏ vô cùng cảm kích, còn sinh ra hảo cảm mông lung với vị tiên tôn ôn nhu xinh đẹp này, còn nghĩ sau khi lớn lên sẽ gả cho y. Nhưng mà... Phần hảo cảm này chỉ giằng co được ba ngày, bởi vì những quyển thoại bản đáng chết kia, nàng chẳng những bị sư tôn khẻ tay, mà còn bị các sư huynh sư tỷ liên thủ răn dạy.

Bị đánh cũng thôi đi...

Nhưng hai tên phát rồ này, còn khen nàng thông minh ở trước mặt sư tôn, khen đến nỗi khiến sư tôn lâng lâng, cảm thấy đồ nhi nhà mình là đệ nhất thiên hạ, sau đó cầm lấy vô số bài thi.

Từ đây, nàng rơi vào địa ngục bài thi, có làm thế nào cũng làm không hết, nàng thử trốn học, kết quả sư tôn bảo các sư huynh sư tỷ cầm cây giám sát ở bên cạnh, nàng làm bài đến nỗi nước mắt lưng tròng mà chẳng có ai đau lòng, cuối cùng còn bị đóng gói đưa đến Tiên Linh Đảo, học tập càng nhiều tri thức của Linh Diệu phu nhân...

Sau khi Dược Vương tiên tôn bế quan, Việt Vô Hoan mất tích, chim truyền âm đưa bài thi cũng ngừng một quãng thời gian.

Sau khi thả lỏng, thì có hơi lo lắng cho an nguy của hai người.

Mấy năm sau, thời kỳ tối tăm buông xuống, Bất Diệt Đỉnh bắt đầu bao vây diệt trừ các môn phái lớn, các môn phái khác đều phát run khi đối mặt với huyết tinh của Thần Quân, còn nàng thì lại phát run với đống toán học và đề bài về trận pháp do Thần Quân tự mình mang tới...

Thần Quân ôn nhu nói: "Tồn vong của Xích Long Tông và Tiên Linh Đảo, dựa vào biểu hiện của ngươi, ta sẽ kiểm tra thành tích vào định kỳ."

Ngay lúc đó, thiếu chút nữa Niên Niên đã hỏng mất...

Thế giới sắp hủy diệt rồi, vì sao nàng còn phải thi cử làm bài tập?!

Thần Quân nói là làm, Tiên Linh Đảo và Xích Long Tông đều không phải là môn phái gì lớn, nếu mất đi che chở của Bất Diệt Đỉnh, rất có thể sẽ lập tức bị hủy diệt trong chiến loạn. Thần Quân muốn Niên Niên trở thành phù trận sư ưu tú, nàng đành phải từ bỏ thời thơ ấu vui sướng, nhốt ở trong phòng liều mạng học tập, mỗi ngày làm bài, vẽ bùa chú, nàng học suốt 800 năm, học đến nỗi sắp xuất hiện bóng ma tâm lý.

Sau đó, nàng lấy phù chú nhập đạo, trở thành phù chú sư đệ nhất tiên giới, Niên phu nhân cao cao tại thượng.

Sau khi Linh Diệu phu nhân qua đời, nàng kế thừa Tiên Linh Đảo, chiếu cố Xích Long Tông.

Người trên đời biết được thân phận của Thần Quân rất ít, tất cả đều thông minh mà câm miệng không đề cập tới.

Có một lần, Niên phu nhân uống nhiều quá, ngẫu nhiên gặp được hóa thân của Thần Quân, nhịn không được lớn mật hỏi: "Vì sao ngươi có thể khẳng định ta sẽ trở thành một phù chú sư ưu tú?"

"Ta không khẳng định," Thần Quân suy nghĩ, thẳng thắn nói, "Nhưng người kia nói ngươi ưu tú, thì ngươi phải ưu tú."

Ngụm máu trong lòng Niên phu nhân, không biết phải phun ở đâu...

Đối với Dược Vương tiên tôn nàng vừa yêu lại vừa hận, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

...

Dược Vương tiên tôn xuất quan, khó trách tâm tình của Thần Quân lại tốt như vậy...

Niên phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng bước lên, nhìn ấn ký đạo lữ trên mu bàn tay của Tống Thanh Thời, ôn nhu nói: "Tiên tôn, đã lâu không gặp."

Tống Thanh Thời thấy có một mỹ nữ xa lạ chào hỏi, có hơi khẩn trương, khẽ gật đầu đáp lại.

Niên phu nhân cười nói: "Tiên tôn và Thần Quân kết đạo lữ, đúng là chuyện đáng mừng, ta có một phần quà đã chuẩn bị nhiều năm muốn tặng cho ngươi."

Tống Thanh Thời ngượng ngùng nói: "Khách khí quá rồi."

Niên phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta đã chuẩn bị hơn mười ngàn tờ bài thi cho tiên tôn, bao gồm tất cả các đề toán học và phù chú trong thiên hạ, mong tiên tôn vui lòng nhận cho."

Tống Thanh Thời vốn định từ chối, nhưng khi nghe thấy nội dung của món quà thì không từ chối được nữa.

Ai nói tính tình của Niên phu nhân không tốt? Rõ ràng là vô cùng ôn nhu săn sóc, người đẹp thiện tâm mà! Phần quà kết hôn này rất hợp với ý của y!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info