ZingTruyen.Info

Dm Edit Hoan Ba Nam Ay Toi Mang Do Nu Di Hoc

Bởi vì quá mệt, ý thức hoàn toàn không chi phối được ngôn ngữ hành vi, cho nên giọng của đại ca bây giờ rất không bình thường.

Tổng kết lại thì là có hơi điệu đà.

Có lẽ là xưa nay chưa từng nghe Diêm Hàn nói chuyện như thế bao giờ, bên kia đầu dây Lâm Kiến Lộc còn hơi sửng sốt, hơi nghi ngờ hỏi "Cậu về trường rồi sao?"

"Chưa tới nơi... Tôi còn đang trên xe, vừa mới vào nội thành không lâu..." Diêm Hàn mơ mơ màng màng nói.

"... Cậu làm sao vậy? Không thoải mái á?"

"Không, không có, tôi chỉ... Chỉ mệt thôi, tôi... Anh Đại Lâm, tôi ngủ lát đã..."

Diêm Hàn vừa nói, hai mí mắt đánh nhau rồi khép lại, ngay cả điện thoại cũng chưa cúp, đã nửa tỉnh nửa mê dựa lên xe ngủ.

Lâm Kiến Lộc "?!!"

Diêm Hàn cứ vậy đã ngủ, làm người ngồi bên cạnh cậu sợ hết hồn.

—— Mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, mới nghe điện thoại chưa bao lâu đã ngủ rồi?

Bốn phía vốn ồn ào, đa số người trên xe đang ngủ, Diêm Hàn dù ngủ gật cũng không bị xem là kỳ lạ.

Nhưng lại có rất nhiều người trộm nhìn cậu, đặc biệt là bị bộ dáng học tập chuyên chú ban nãy của cậu hấp dẫn, lại gọi thêm bạn nhìn chung, cho nên lúc này có rất nhiều người ngầm quan sát cậu, thấy cậu ngủ gật còn sôi nổi tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Chắc là học mệt quá, bà nhìn thằng bé đi, vừa nãy còn ngồi đó học." Một bác gái ngồi đằng trước không đành lòng mà nói.

"Bây giờ học sinh nhiều áp lực vậy sao?" Bác gái bên cạnh cũng lắc đầu.

"Ấy đừng ồn, dù sao cũng sắp đến trạm rồi, để thằng bé ngủ lát đi."

Dù sao cũng chỉ ngủ gật thôi, không ai quen cậu, nên không ai quấy rầy.

Thế nhưng đến Diêm Hàn cũng không ngờ mình ngủ một giấc trên xe mà cũng kinh thiên động địa đến như vậy.

Tình huống không khác lúc đắp mặt nạ dưỡng mông lắm, cậu mệt quá nên mới ngủ quên, ngủ rồi là quên hết trời trăng mây gió, tỉnh lại còn nhờ có người lay, vừa lay vừa kêu tên cậu.

"Đừng ồn, để ông ngủ thêm chút nữa." Diêm Hàn theo bản năng loạng choạng đẩy cái tay kia ra, chờ lấy lại tinh thần cậu mới thấy sai sai... Cái giọng vừa gọi tên cậu sao nghe quen thế nhỉ?

Không phải cậu đang trên xe buýt hay sao!

Thân thể đột nhiên giật bắn lên, lúc thấy cảnh tượng trước mặt Diêm Hàn còn trợn tròn hai mắt.

Chỉ thấy cậu vẫn ngồi trên hàng cuối cùng của xe buýt, nhưng đứng trước mặt cậu, ngay đường luồn nhỏ...

"Anh Đại Lâm?"

Không dám tin vào hai mắt mình, Diêm Hàn còn cố ý dụi dụi "Sao cậu lại ở đây?"

Sau đó cậu mới phát hiện mình đã về trạm từ bao giờ, người trên xe cũng đã xuống hết, trên xe trừ mấy người đứng hóng chuyện ra thì chỉ còn mình cậu, Lâm Kiến Lộc, cùng với chú tài xế mang đồng phục.

"Thì ra các cháu quen nhau thật." Chú tài xế hơi bất đắc dĩ, lại cười hỏi Diêm Hàn "Cháu mấy ngày không ngủ rồi, ngủ say như chết ấy, kêu mãi không tĩnh, nếu không phải cậu bạn này xuất hiện chú đã đưa cháu đến bệnh viện rồi!"

Diêm Hàn "..."

Vội vàng đứng lên khom lưng xin lỗi chú tài xế, Diêm Hàn lấy ba lô dưới chân lên, lại cất điện thoại rơi xuống ghế vào túi, cậu nói "Xin lỗi xin lỗi! Làm phiền chú rồi ạ..."

"Phiền thì không có phiền." Chú tài xế lái xe buýt nhiều năm, làn da bị phơi đến ngăm đen trông cũng là người hài hước, chú chọc ghẹo Diêm Hàn "Vốn thấy cháu mệt còn định để cháu ngủ thêm một lát, chủ yếu là cậu bạn này, cậu ấy nói quen cháu, chú cũng không dám để cậu ấy mang cháu đi, chỉ có thể gọi cháu dậy."

Thấy cậu tỉnh, mà lại quen cậu nhóc đẹp trai này thật, những người còn hóng chuyện trên xe cũng vui ngầm, đồng thời không khỏi cảm thán hai học sinh này thật thân thiết, ngồi xe buýt còn có người chờ ở trạm, cố ý tới đón.

"Có lẽ đang hẹn hò đấy." Trong đó có một người trẻ tuổi trông khá giống sinh viên nói.

"Không thể nào, tôi thấy cậu nhóc ngủ gật kia đáng yêu như vậy, chắc chắn là con trai."

"Hai thằng con trai thì không yêu nhau được à?"

"..."

Trên xe Diêm Hàn gãi gãi đầu, cứ thấy hơi ngài ngại, xin lỗi tài xế mãi, cuối cùng mới theo Lâm Kiến Lộc xuống xe.

Vừa nãy ngủ được một chốc cũng lên tinh thần chun chút, đương nhiên cũng có lẽ là do thấy mình ngủ như chết, nên bị dọa cho lên tinh thần.

Ngồi nửa ngày trên xe buýt, lại kẹt xe một lúc trên đường đi, bây giờ trời đã sắp đen.

Trạm xe người đến người đi, Diêm Hàn vác ba lô lên vai, hỏi Lâm Kiến Lộc "Sao anh Đại Lâm lại ở đây?"

Lâm Kiến Lộc trầm mặc mãi mới nói "Nghe giọng cậu nói điện thoại rất lạ, tôi tưởng cậu có chuyện gì, nên đến trạm xe bên này để đợi."

Diêm Hàn không hiểu gì "Hả? Điện thoại gì cơ?"

"..."

Diêm Hàn lại nhìn điện thoại đang cầm trong tay, không chỉ có lịch sử gọi của cậu với Lâm Kiến Lộc nửa tiếng trước, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Kiến Lộc...

Lúc nãy buồn ngủ quá, Lâm Kiến Lộc gọi cho cậu tận mấy lần cũng không biết!

Diêm Hàn càng không dám tin "Sao tôi không nhớ gì hết vậy?! Không lẽ tôi ngu rồi?!"

Câu sau chính là hỏi Tiểu Ngũ.

Dù sao kỹ năng tập trung chuyên sâu có nhắc nhở cậu, sử dụng quá nhiều sẽ bị ngu.

Diêm Hàn cảm thấy nếu mình ngu thật thì xong đời, học làm cái rắm gì nữa, như bây giờ đã tốn chín trâu hai hổ, nếu mà ngu luôn thì chết mất!

[Yên tâm đi không có đâu, phản ứng của anh là phản ứng dùng não quá mức của người bình thường thôi] Giọng Tiểu Ngũ còn lộ ra khinh bỉ, ý chính là ai bảo mi không nghe ông nói!

"Hà." Diêm Hàn thở phào nhẹ nhõm.

[Nhưng cứ như vậy thì ngu thật đấy.]

"..."

[40 phút tập trung chuyên sâu tương đương với người bình thường dùng não cường độ cao trong 8 tiếng, anh còn dùng lần đầu tiên, đại não chưa kịp làm quen với hình thức áp lực này... Phản ứng của anh như thế này là nhẹ rồi đấy.]

Diêm Hàn: !

Nhưng lúc này vấn đề đại ca quan tâm là "Sau này chắc không phải mỗi lần dùng là lại hôn mê một lần đâu nhỉ? Mà hôm nay anh còn cần ngủ bù nữa không? Bây giờ anh thấy có hơi mệt..."

Mặc dù tương đương với dùng sức não tám tiếng, nhưng nếu phải dùng tám tiếng để khôi phục, đối với đại ca mà nói thì mất nhiều hơn được.

Tuy cảm giác tập trung chuyên sâu yên ắng này rất vi diệu, nhưng dù có tràn trề sức lực trong 40 phút đó, cũng chẳng làm được bao nhiêu chuyện.

Trực quan nhất chính là tám tiếng cậu có thể giải hơn 5000 câu đấy thôi, nhưng vừa rồi cậu chỉ giải hơn 3000 câu, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa so là biết ngay.

Thế nhưng cũng may, Tiểu Ngũ trả lời cậu [Không cần, nếu không ngừng rèn luyện thần kinh kí chủ sẽ khỏe hơn, tác dụng phụ sau khi anh sử dụng kỹ năng cũng giảm bớt, tốc độ khôi phục sức lực cũng sẽ càng lúc càng nhanh.]

[Lấy cái ví dụ dễ hiểu thôi... Nếu dung lượng não vốn đã cao tận 2000 kabi, sử dụng kỹ năng một lần sẽ không gây bất cứ tác dụng phụ nào cho anh cả, cũng không cần phải khôi phục.]

"À." Diêm Hàn gật đầu cái mạnh "Thế thì được."

Nói chuyện với Tiểu Ngũ xong, cậu cũng hiểu gần hết kỹ năng tập trung chuyên sâu này rồi.

Xem ra cũng không thể trách hệ thống keo kiệt, tập trung chuyên sâu 40 phút đã nguy hiểm lắm rồi, lần tới cậu không thể sử dụng ngoài đường tùy tiện như thế được.

Thấy Lâm Kiến Lộc còn đứng đối diện nhìn mình, Diêm Hàn liền vội nói cho hắn biết mình vừa mở khóa công năng mới, sau đó nhịn không được thử một chút, tỏ vẻ không có chuyện gì lớn, bảo hắn đừng có lo.

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Kiến Lộc nhìn cậu chăm chú cũng khó khăn hoàn hồn, hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu "Lên xe đi, chúng ta cùng nhau về trường."

"Ừ!"

Cảm ơn anh Đại Lâm đặc biệt tới đón cậu, Diêm Hàn cũng lên tinh thần đi theo hắn.

Mà trạng thái này của cậu chẳng kéo dài được bao lâu.

... Sau khi lên xe của Lâm Kiến Lộc, bất tri bất giác, Diêm Hàn lại dựa vào ghế ngủ.

Lần này thì không giống trên xe buýt, trên xe buýt cậu còn chống chế một lúc, lúc này cậu biết bên cạnh mình là Lâm Kiến Lộc, đại ca bèn buông lỏng cảnh giác, mệt nhọc dựa vào ghế, trực tiếp nhắm mắt ngủ.

Thấy cậu ngủ Lâm Kiến Lộc cũng không đánh thức, bảo tài xế dừng xe trước cửa ký túc xá.

Ngày nghỉ cuối cùng rất nhiều phụ huynh lái xe đưa con về trường, giờ này trước cổng ký túc xá đậu không ít xe, bọn họ dừng xe một bên cũng không bắt mắt.

Sau đó Diêm Hàn tỉnh lại, trợn mắt, vẻ mặt chết lặng cộng với không dám tin hỏi "Tôi lại ngủ rồi?"

Lúc này Lâm Kiến Lộc ngồi bên cạnh cậu, quy quy củ củ lật một xấp giấy tờ, thấy cậu tỉnh hắn bèn đặt giấy tờ lên đùi, trả lời "Ừm, trông cậu mệt lắm, công năng kia đáng tin cậy không?"

"Đáng tin cậy chứ, tôi thử lần đầu nên có di chứng, sau này sẽ tốt thôi." Diêm Hàn ngồi ngay ngắn gãi gãi đầu, phát hiện bên ngoài đã tối thui.

Lâm Kiến Lộc hơi mím môi chứ không nói gì, chỉ nhìn cậu, như đang tự hỏi gì đó, làm Diêm Hàn hồi hộp.

"... Anh Đại Lâm?"

Lâm Kiến Lộc tự hỏi một hồi lâu mới lên tiếng "Ừ."

"Ừ?"

"Nếu sau này có chuyện gì, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi trước."

"?"

Diêm Hàn chớp chớp mắt, không biết vì sao hắn lại nói cái này.

Nhưng thấy Lâm Kiến Lộc hơi rũ mắt, như đang tự hỏi xem có nên nói ra hay không, cậu mới bừng tình —— Có lẽ anh Đại Lâm lo lắng cho cậu cũng không chừng.

"Không sao mà, tôi thật sự không sao mà."

Không biết có phải được người khác quan tâm nên ngại hay không, Diêm Hàn vò đầu bứt tai lại không biết phải nói cái gì.

May mà ngay lúc này, bụng cậu "ục ục" một cái.

—— Sau đó là một loạt âm thanh vang dội, đại ca đột nhiên cảm thấy thiệt đói.

Cậu ngủ khoảng 40 phút, lúc này đã tỉnh ngủ, ít nhất là có cảm giác thoải mái tỉnh toái, nghĩ hẳn là trí nhớ bị tiêu hao đang dần dần khôi phục.

Nhưng lúc trí nhớ khôi phục, Diêm Hàn lại cảm thấy đói, rất là đói, đói như chưa từng được đói!

Giữa trưa cậu ăn xong cơm nước rồi mới lên xe, bây giờ dù trời đã muộn, nhưng cả ngày không vận động, sao lại đói như vậy được?!

[Bình thường thôi, sử dụng não lâu dài cũng sẽ tiêu hao năng lượng cơ thể.] Tiểu Ngũ giải thích cho cậu [Hoạt động tư duy ở động vật cũng là một loại vận động, dựa trên quy luật luân chuyển năng lượng, con người dùng não cũng phải có năng lượng đó!]

Diêm Hàn "... Vậy có nghĩa là anh dùng trạng thái kia giải hơn 3000 câu cũng tiêu hao năng lượng?"

[Đúng đó. Sở dĩ người bình thường không cảm thấy đói chỉ vì tự hỏi là vì chút hoạt động trí óc này với họ mà nói là cực kỳ nhỏ. Nhưng tình huống vừa rồi của ký chủ thì không như vậy, nó thuộc về phạm vi hoạt động trí óc mạnh.]

"Được rồi."

Diêm Hàn ôm bụng nhìn Lâm Kiến Lộc, ban nãy bụng cậu kêu rất lớn, Lâm Kiến Lộc đương nhiên cũng nghe.

Đón nhận ánh mắt của anh Đại Lâm cũng hơi ngại, nhưng cậu vẫn nói cho hắn biết đoạn đối thoại của mình với Tiểu Ngũ.

"Này anh Đại Lâm, bình thường cậu tự hỏi nhiều như vậy cũng tiêu hao năng lượng hả?"

"Trên lý thuyết thì đúng là như vậy." Lâm Kiến Lộc.

"Thực tế thì sao?"

"Trên thực tế cũng vậy."

"..."

Lâm Kiến Lộc như thể vứt lo lắng ban nãy ra sau đầu, hắn lại nhếch khóe môi, nói "Những chuyện thế này tôi có kinh nghiệm, đi theo tôi."

Diêm Hàn "Hở?"

Nhưng Lâm Kiến Lộc nói rồi mở cửa xe, bước chân dài xuống.

Diêm Hàn cũng chỉ có thể nhanh nhanh đuổi theo, mở cửa bên kia ra xuống xe.

Sáu bảy giờ tối cộng thêm hôm nay là ngày nghỉ, giờ này bên ngoài có rất nhiều người.

Ban đầu phụ huynh học sinh đến đến đi đi không chú ý tới chiếc xe đậu bên bồn hoa của bọn họ.

Nhưng chờ Lâm Kiến Lộc bước từ trên xe xuống, hầu như tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn thoáng qua bên này.

Không vì cái gì cả, có vài người trời sinh đã có cảm giác tồn tại rất mạnh —— Vóc người hắn cao như vậy, eo lưng thẳng tắp đứng nơi đó, tự nhiên sẽ làm người ta chú ý.

Nhưng cũng chỉ khiến người ta nhìn thêm vài lần mà thôi.

Làm họ khiếp sợ chính là cửa bên kia cũng bị người đẩy ra, một bạn học tóc ngắn, dung mạo cực đẹp nhô đầu ra khỏi xe, sau đó cậu một chân chấm đất, chậm rãi xuống xe, lộ ra thầân hình gầy ốm nhưng đĩnh bạc, phấn chấn oai hùng.

... Đây không phải là...

Vì sao cậu ấy xuất hiện trên xe Lâm Kiến Lộc?!

Hầu như ai trong trường cũng biết hai người họ, đều có một câu hỏi.

Nhưng thế thì chưa hết.

Bởi vì hai người ngồi trên xe rất lâu, vì thế càng nhiều người nghi hoặc không biết hai người làm cái gì ở trên xe?!

Thế nhưng đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, Lâm Kiến Lộc như thể không phát hiện ánh mắt của họ, chỉ túm ba lô của mình với Diêm Hàn từ trong xe ra, lại bảo tài xế lái xe đi.

Rồi sau đó hắn nói với Diêm Hàn đã đói tới phát run "Chúng ta tới nhà ăn đi, tiêu hao thể lực phải ăn để bù."

Tích cực đấu tranh với đói khát, anh Diêm tiếp tục run run rẩy rẩy "Ồ, hình như cậu nói cũng có lý."

Không ngờ Lâm Kiến Lộc nói "Hao phí trí óc có thể giúp giữ dáng, đêm nay cậu có thể ăn nhiều một chút."

"..."

Bởi vì quá đói, Diêm Hàn tự đi bộ còn tốn sức, ba lô của cậu đã bị Lâm Kiến Lộc vác trên vai.

Hai người sóng vai đi về phía nhà ăn, nhìn bạn học Lâm Kiến Lộc trên vai vác một cái cặp, tay khác lại xách thêm một cái túi du lịch tầm trung, còn có bạn học Nhan Hàm hai tay trống trơn đi bên cạnh...

Dọc theo con đường bọn họ đi, có không ít bạn học kinh ngạc rớt cằm, nhưng cũng có người vô cùng bình tĩnh bày tỏ: Không phải Lâm Kiến Lộc đại nhân không thể đụng vào đồ của người khác xách cặp thôi sao? Có gì mà kinh ngạc.

Không phải bình thường lắm à!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info