ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 108

kaorurits

Chương 108

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Thành Văn Nhất thế mà lại biết Tiêu Thành Nham đang ở đâu!

Tiêu Lam nhìn chằm chằm mặt anh ta, muốn từ trên biểu cảm của đối phương nhìn ra một chút manh mối nói dối, lại chỉ thấy được biểu cảm anh ta mảy may chưa từng thay đổi, từ giữa đọc không ra một chút ý vị hư trương thanh thế nào.

Thành Văn Nhất vẫn mang theo nụ cười nhìn về phía Tiêu Lam, thay đổi khí thế lười biếng nội liễm trên người trước đó, thành một khí thế giống như mũi nhọn.

Xem ra, người này không đơn giản như anh ta biểu hiện ra ngoài.

Tiêu Lam không chút sợ hãi mà nhìn lại: "Lấy ra chứng cứ của anh đi."

"Ha ha." Thành Văn Nhất nâng cái chai đựng nước hoa màu đỏ trong tay lên, thưởng thức ánh sáng như đá quý của nó, "Tự giới thiệu một chút, tôi là ông chủ của Luân Hồi, cũng coi như là —— một nửa đồ đệ của Tiêu Thành Nham."

Những lời này cho Tiêu Lam lượng tin tức hơi bị lớn.

Ông chủ Luân Hồi trong lời đồn không phải không ưa Vô Xá sao? Kết quả anh ta thế mà nói chính mình là nửa đồ đệ của Tiêu Thành Nham?!

Hơn nữa, anh ta vào lúc nhắc tới mấy chữ "nửa đồ đệ" này có chút nghiến răng nghiến lợi, chắc là giao thoa với Tiêu Thành Nham cũng không làm người ta vui sướng như vậy.

Liên hệ đến chuyện trước đó Vu Đình đã nói qua, Luân Hồi có lén tạo ra vài lần xung đột với Vô Xá, cho nên hai người này rốt cuộc là quan hệ thầy trò cứng rắn?

Còn không đợi Tiêu Lam tiêu hóa xong tin tức này, Thành Văn Nhất lại lần nữa tung ra quả bom nặng ký: "Nợ nần trên người của cậu, là Tiêu Thành Nham tìm tôi sắp xếp an bài cho cậu."

Tiêu Lam không nghĩ tới có thể dưới tình huống như vậy phá giải nghi hoặc lâu nay của mình, chỉ là sau khi tìm được ngọn nguồn nợ nần, thì nghi hoặc trong cậu lại nhiều hơn.

Thế mà lại thật sự là cha cậu!

Chỉ là Tiêu Thành Nham rốt cuộc là vì sao lại làm như vậy?

Ánh mắt cậu nhìn về phía Thành Văn Nhất mang theo vài phần khiếp sợ, đồng thời cũng có nghi hoặc thật sâu.

Thành Văn Nhất thu hồi chai nước hoa trên tay, anh ta không dựa vào cửa nữa, đứng thẳng thân thể: "Muốn biết sao? Tới đi."

Anh ta rời văn phòng, đi về hướng cầu thang lên lầu.

Tiêu Lam nhìn theo bóng dáng anh ta: "Vì thử tôi, anh không tiếc kéo những người khác xuống nước sao?"

Thành Văn Nhất cũng không quay đầu lại, giọng nói chẳng hề để ý của anh ta truyền đến: "Vì tìm được đáp án tôi muốn, bọn họ chết hết toàn bộ cũng không sao."

Thật là lý luận kiểu bạo quân mười phần.

Rất nhanh, thân ảnh Thành Văn Nhất bước lên cầu thang, biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Lam.

Lạc đi đến phía sau Tiêu Lam: "Tiên sinh."

Tiêu Lam lắc đầu: "Tôi không sao."

"Mục đích của y không rõ, ngài muốn đáp ứng ước chiến sao?" Ngữ khí của Lạc không nhanh không chậm, lại mang theo vài phần lo lắng đối với trạng thái của Tiêu Lam, "Thật sự không được thì tôi cũng có thể nghĩ cách mang theo ngài rời đi."

Tiêu Lam nhìn cầu thang thông lên lầu hai, nếu mà thiếu đạo cụ mấu chốt mà nói, việc qua cửa của các người chơi nhất định sẽ khó khăn hơn. Nếu phong ấn Ẩn thất bại, đối đầu với loại công kích vô hình vô chất này, thật sự là thắng bại khó liệu, cửu tử nhất sinh cũng không nhất định.

Cậu có lẽ có thể để Lạc giống như khi hai người ở suối nước nóng Lục Đạo, sử dụng sức mạnh của mình xé mở lá chắn của thế giới.

Nhưng mà hành vi như vậy đối với Lạc sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn, hơn nữa khi đó vừa lúc là vào thời kỳ trò chơi xuất hiện đại lượng lỗ hổng, lá chắn giữa các thế giới tương đối yếu ớt. Hiện tại Thế Giới Hàng Lâm đã chữa trị lỗ hổng, nếu bọn họ muốn làm lại lần nữa, khó khăn gia tăng lên trong đó chắc chắn không chỉ một chút, thậm chí có khả năng dẫn người chơi khế ước đến đây.

Tuy tốc độ trưởng thành của Tiêu Lam rất nhanh, Lạc cũng khôi phục càng ngày càng mạnh, nhưng Tiêu Lam rất rõ ràng, trước mắt bọn họ xa xa không đến trình độ có thể chống lại người chơi khế ước, làm như vậy quá mạo hiểm.

Còn nữa, về Tiêu Thành Nham, về chính nợ nần trên người, cậu thật sự có quá nhiều thứ muốn biết, mà những đáp án đó bây giờ đều có quan hệ với Thành Văn Nhất.

Không thể không nói, Thành Văn Nhất chọn thời cơ chọn đến vừa vặn đúng lúc.

Đã cầm đạo cụ qua cửa mấu chốt, lại còn biết chuyện mà Tiêu Lam quan tâm nhất, trận chiến này tựa hồ bắt buộc phải làm.

"Đi xem anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì đi, nếu chỉ muốn giết tôi, anh ta không cần phải tự mình tới đây một chuyến, thậm chí không cần tung ra nhiều mồi như vậy hấp dẫn tôi." Tiêu Lam hạ quyết định.

"Xin hãy cẩn thận. Tiên sinh." Ngữ khí Lạc nhàn nhạt, hắn tôn trọng lựa chọn của Tiêu Lam, không nói lời dư thừa nào, nhưng đáy mắt lại có sát ý đang cuồn cuộn.

"Tôi sẽ." Tiêu Lam cười cười với Lạc.

Lạc nhanh chóng thu liễm thần sắc nguy hiểm, dùng nụ cười ôn hòa ưu nhã nhất quán đối mặt cậu.

Đi ra khỏi văn phòng, Tiêu Lam gặp Hoa Bối và Hồ Trạch phát hiện tình huống không đúng nên đến đây, cậu ý bảo hai người tạm thời đừng nóng nảy, cũng không có tính toán liên hợp mọi người cùng đi tìm Thành Văn Nhất.

Đối phó người chơi cao cấp, cho dù là người chơi cao cấp ở màn trung cấp được bị áp chế, dùng chiến thuật biển người cũng thật sự là quá ngu xuẩn, huống chi giữa bọn họ cũng không có ăn ý chiến đấu.

Thậm chí lấy tính cách Thành Văn Nhất, nếu vị bạo quân này cảm thấy phiền thậm chí có khả năng trực tiếp hủy nước hoa chạy lấy người.

——

Đi lên lầu.

Sherry có vẻ như biết nguy hiểm buông xuống, chỉ xa xa mà ngồi xổm ở cửa cầu thang, nhìn thấy Tiêu Lam lên lầu còn nhẹ nhàng mà kêu "Meo~" một tiếng với cậu, một chút cũng không giống chủ nhân của nó.

Mộc Dương dựa vào cạnh cửa chơi trò chơi, nhìn thấy Tiêu Lam bọn họ đã đến cũng vẫy vẫy tay với cậu, nhỏ giọng nói: "Nước hoa không phải tôi lấy đâu, là ông chủ anh ấy tự mình tìm được."

Tiêu Lam gật gật đầu với cậu nhóc, Mộc Dương vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc qua cửa, tìm manh mối cũng dụng tâm mười phần, cũng không giống như cố tình tiếp cận cậu.

Cướp đoạt đạo cụ mấu chốt càng giống như quyết định lâm thời của Thành Văn Nhất, mục đích chỉ là vì muốn ép Tiêu Lam động thủ với anh ta mà thôi.

Thành Văn Nhất thản nhiên mà đứng trong phòng hội nghị trước đó các người chơi cùng nhau mở họp.

Anh ta cởi ra áo khoác vest vẫn luôn mặc, thân trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cách áo sơ mi cũng có thể thấy rõ đường cong cơ bắp lưu sướng trên người anh ta, hiển nhiên người này trên cận chiến đấu tuyệt đối không yếu.

Thành Văn Nhất cởi cúc trên cổ tay áo, xắn tay áo lên một đoạn, vừa lúc lộ ra cánh tay cân xứng lại rắn chắc.

Thấy Tiêu Lam đi vào phòng họp, trong tay trống rỗng của Thành Văn Nhất xuất hiện một cây súng màu bạc, anh ta nâng tay lên "Đoàng ——" một súng bắn về phía Tiêu Lam.

Bước chân Tiêu Lam đi tới không ngừng chút nào, thậm chí cả đầu cũng không nghiêng.

Bởi vì theo phán đoán của cậu, họng súng đối phương nhắm chuẩn vị trí là ở cạnh người của cậu.

Mục đích của một súng này không phải công kích, mà là uy hiếp.

Một luồng gió xé sắc bén xẹt qua bên cạnh người Tiêu Lam, không thương tổn cậu dù chỉ chút ít, trực tiếp bắn về phía cửa kính phòng họp, cửa kính theo tiếng mà vỡ toang, uy lực của viên đạn vẫn không giảm, vẫn lao về phía vách tường đối diện.

"Rầm——"

Vách tường văn phòng ông chủ cách vách bị đánh ra một lỗ thủng thật lớn.

Nhưng mà sau khi đục lỗ vách tường, uy lực viên đạn vẫn cứ không yếu đi, vẫn đột nhiên nhào về hướng một bức tường khác phía trước ngăn trở nó.

Lại là một tiếng vang lớn, gần như trọng điệp lên cùng tiếng vang vừa rồi.

Sau khi đánh xuyên thêm một bức tường khác trong văn phòng ông chủ, viên đạn mới biến mất ở hàng rào vô hình ngoài phòng làm việc, ánh trăng ngoài cửa sổ mất đi vách tường trở ngại, dũng mãnh như nước chảy tràn vào trong nhà.

Uy lực của cây súng này có thể thấy được một chút.

Nhìn thấy Tiêu Lam phản ứng, Thành Văn Nhất lộ ra một nụ cười vừa lòng: "Tốt lắm."

Ông chủ đang ý đồ moi bản thân đã bị đè thành bánh nhân thịt của mình từ dưới mặt đất lên, lần này hoàn toàn mà không dám động đậy.

Mẹ nó, người chơi màn này sao toàn là bọn quái vật thế!

Yêu quý ông chủ là trách nhiệm của mỗi người, có biết không?!

Sau khi triễn lãm uy lực của súng, Thành Văn Nhất lại thu hồi súng trên tay.

"Tôi sẽ không sử dụng bất luận đạo cụ gì, chỉ dùng năng lực của mình đánh với cậu." Thành Văn Nhất nói, "Nhưng cậu có thể tùy ý sử dụng đạo cụ của mình, tôi không ngại."

Sau đó, anh ta đem lọ nước hoa làm tiền đặt cược ném cho Mộc Dương đứng một bên, bộ dáng không hề lo lắng Tiêu Lam bên kia sẽ cướp đồ trực tiếp đi luôn chút nào.

Tiêu Lam lắc đầu: "Không cần, tôi cũng sẽ không sử dụng đạo cụ."

Điều kiện của Thành Văn Nhất nhìn như rất có lợi cho cậu, nhưng lại là một cái bẫy tâm lý xảo diệu.

Đừng quên, hai người sau khi chiến đấu còn có một hồi trao đổi tin tức và đàm phán, một khi đồng ý, chẳng khác nào Tiêu Lam trên tâm lí cho rằng mình yếu hơn đối phương, đây là tối kỵ trong đàm phán.

Hiện tại tiếp nhận Thành Văn Nhất nhượng bộ càng nhiều, lúc sau đàm phán Tiêu Lam sẽ càng bất lợi.

Tiêu Lam yêu cầu chính là thắng lợi, thắng lợi khi ở cùng điều kiện bình đẳng với đối phương, như vậy cậu mới có đủ tư bản tiến hành đối thoại với Thành Văn Nhất.

Huống chi bản thân Tiêu Lam điều kiện thân thể vốn rất không tồi, lại am hiểu cận chiến, chẳng sợ Thành Văn Nhất là người chơi cao cấp, dưới tình huống bị màn chơi áp chế cũng sẽ không vượt qua cậu quá nhiều, phần thắng dù không được đến năm năm cũng tuyệt đối không sẽ ít hơn ba phần.

Thành Văn Nhất gợi lên khóe miệng: "Con trai Tiêu Thành Nham, quả nhiên không kém. Nhưng vẫn hy vọng cậu nghiêm túc một chút, nếu cậu thua quá khó coi, tôi thật sự sẽ giết cậu. Lãng phí thời gian của tôi, chính là tội chết."

Nói xong, Thành Văn Nhất cảm thấy phương hướng nào đó có một luồng sát ý đến xương hướng về anh ta mà đến. Anh ta thay đổi tầm mắt vừa nhìn, là Phí Lạc luôn đi theo bên người Tiêu Lam, người này cho dù là lấy thế lực anh ta cũng tra không đến bất luận bối cảnh gì, thực sự thần bí.

Thoạt nhìn trình độ người này chú ý Tiêu Lam cao đến ngoài dự đoán nhỉ.

Thành Văn Nhất đem lực chú ý quay lại trên người Tiêu Lam, điều chỉnh tốt tiết tấu hô hấp: "Bắt đầu đi."

Tiêu Lam nhìn chằm chằm Thành Văn Nhất, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy thế, Thành Văn Nhất trực tiếp nhanh chóng hướng tới Tiêu Lam tiến lên, thân ảnh anh ta lưu lại một đường tàn ảnh mơ hồ trong không khí, một quyền trực tiếp hướng về phía mặt Tiêu Lam.

Tiêu Lam nhanh chóng né tránh ra, công kích lướt qua quần áo cậu, cậu đều có thể cảm nhận được công kích mang theo quyền phong.

Tốc độ của Thành Văn Nhất thế mà nhanh hơn cậu dự đoán vài phần!

Nhưng cậu cũng không hề hoảng loạn, thừa dịp hai người đan xen trong một chớp mắt, Tiêu Lam nắm lấy cơ hội một quyền công hướng về nơi yếu hại của Thành Văn Nhất.

Ý thức chiến lược của Thành Văn Nhất không kém chút nào, bước chân xảo diệu dịch chuyển liền né tránh khỏi Tiêu Lam công kích, đồng thời chiêu thứ hai của anh ta đã đến.

Giờ phút này khoảng cách giữa hai người cực gần, né tránh đã có chút muộn.

Tiêu Lam vươn cánh tay chặn một cú đá thế tới rào rạt của Thành Văn Nhất, nhân cơ hội kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Tiêu Lam nhẹ nhàng hoạt động một chút cánh tay, cánh tay có chút cảm giác tê mỏi, một quyền của Thành Văn Nhất lực đạo lớn mười phần, nếu người chơi yếu về thể chất thì có khả năng sẽ trực tiếp bị một kích này đánh gãy xương cốt.

"Không tồi." Thành Văn Nhất nói, lại tiếp tục tấn công về phía Tiêu Lam.

Hai người lại ngươi tới ta đi mấy chục chiêu, tốc độ công phòng đều vô cùng nhanh, đánh nhau kịch liệt đến Mộc Dương đứng trước cửa chơi game cũng cảm thấy máy chơi game trong tay mình một chút cũng không thơm.

Mộc Dương nhịn không được nói: "Đây...... Đây là người chơi trung cấp ư"

Đều là người chơi trung cấp, cậu nhóc nhịn không được ở trong đầu bắt chước một chút cảnh tượng mình cùng Tiêu Lam đối chiến, kết quả...... cậu nhóc có khả năng cả thời gian phóng kỹ năng cũng sẽ không có.

Đột nhiên, Mộc Dương cảm thấy mình thật sự là rèn luyện quá ít, trách không được ông chủ nhà mình luôn chê mình.

Trong cuộc chiến.

Dưới công kích nhanh chóng, Tiêu Lam dần dần thích ứng với tốc độ công kích của Thành Văn Nhất.

Rốt cuộc trong một lần khe hở lúc giao thủ, Tiêu Lam lại lần nữa nắm lấy cơ hội, một quyền nện lên sườn eo Thành Văn Nhất.

Nhưng kỳ quái chính là, Thành Văn Nhất bị đánh trúng lại cứ như không sao cả, tiếp tục khởi xướng công kích. Không có lui về phía sau như người bình thường bị đánh trúng, cùng với động tác phòng hộ linh tinh theo bản năng, tựa như vừa rồi hoàn toàn không có việc gì phát sinh cả.

Đây rốt cuộc là cường độ thân thể anh ta đã đến trình độ không thèm để ý công kích của Tiêu Lam, hay là kĩ năng của anh ta làm Tiêu Lam công kích không hiệu quả?

Công kích của Thành Văn Nhất lại đến lần nữa, Tiêu Lam nghiêng người tránh thoát công kích.

Một quyền này hung hăng mà nện lên bàn hội nghị, đập nát cả một mặt bàn hoàn chỉnh.

Khác hẳn với bề ngoài hoa hòe, lúc Thành Văn Nhất công kích lại vô cùng phóng đãng, mỗi một chiêu của anh ta đều hung ác mà lại lưu loát, hiển nhiên là thân thủ mài giũa ra từ trong chiến đấu kịch liệt.

Tiêu Lam một chân đá vào mảnh nhỏ mặt bàn rơi xuống, hướng tới phần đầu Thành Văn Nhất bay đi. Thừa dịp nháy mắt ngắn ngủi đối phương dời đi tầm mắt, một chân cậu hung hăng mà đá vào đùi đối phương.

Thành Văn Nhất vẫn như lần trước, không có bất luận phản ứng nào sau khi bị đánh trúng.

Lúc này đây, Tiêu Lam rành mạch mà nhìn thấy công kích của mình dừng trên người Thành Văn Nhất, cũng cảm giác được cường độ thân thể của đối phương cũng không có khoa trương đến trình độ không thể tưởng tượng, như vậy hóa giải thương tổn hẳn là kỹ năng của anh ta.

Mộc Dương ở một bên nhỏ nhỏ giọng mà nói: "Đối phó ông chủ tốt nhất không cần dùng những gì đã biết, bởi vì anh ta——"

Thành Văn Nhất: "Tiểu Dương."

"Ờm." Mộc Dương cúi đầu xuống, bị bắt tiếp tục trầm mê vào game trên tay.

Thành Văn Nhất nói với Tiêu Lam: "Cho cậu một nhắc nhở đây, thứ bị tôi hiểu biết qua nguyên lý thì không có hiệu quả với tôi nữa."

Mộc Dương từ trong trò chơi ngẩng đầu, mặt không biểu cảm mà nói: "Hóa ra ông chủ anh là muốn tự mình làm cái màu này."

Thành Văn Nhất: "......"

Anh ta quyết định tạm thời không cần phản ứng nhân viên phản nghịch của mình, đợi lát nữa lại sửa sau.

Tiêu Lam đột nhiên cảm thấy khó giải quyết lên, gia hỏa này kỹ năng khá khó đối phó nha......

Trước mắt mà nói, công kích vật lý bình thường đối với Thành Văn Nhất không có hiệu quả, mà "Thứ hiểu biết qua nguyên lý" rốt cuộc phạm vi có bao nhiêu rộng rãi, Tiêu Lam không thể hiểu hết.

Nhưng bản thân Thành Văn Nhất năng lực cận chiến lại không hề tầm thường, này liền tạo thành một loại cục diện, Tiêu Lam vô pháp công kích đến Thành Văn Nhất, nhưng Thành Văn Nhất lại có thể tạo thành thương tổn cho Tiêu Lam.

Phiền toái!

Thành Văn Nhất thật sự rất mạnh, nếu không có tự thân thực lực làm dựa vào, lấy tác phong hành sự của anh ta có khả năng đã sớm bị người ta cầm đi lấp xuống biển rồi.

Kiêu ngạo, là phải có tư bản.

Lại sau một vòng giao phong.

Tiêu Lam lau đi vết máu nơi khóe miệng, cậu vẫn ăn của đối phương lần ông kích, tuy rằng đã cố gắng tránh đi nơi yếu hại, toàn bộ thương thế cũng không quá nghiêm trọng, nhưng dưới bên này giảm bên kia tăng thì tuyệt đối không phải biện pháp.

Càng phiền toái chính là, theo thời gian từng chút từng chút qua đi, cách 4:44 đã càng ngày càng gần, bộ dáng Thành Văn Nhất thật ra không sao cả, nhưng Tiêu Lam bên này hoàn toàn không muốn kéo dài cuộc chiến.

Hiện tại, toàn bộ phòng họp bởi vì hai người kịch liệt đánh nhau đã sắp bị hủy đi mất rồi.

Mảnh nhỏ bàn ghế đầy đất, trên tường cũng có vài cái lỗ thủng to tướng, đường điện ngầm vốn chôn dưới mặt tường bại lộ ra, mặt ngoài đã có chút tổn hại, nhìn qua có vẻ nguy hiểm mười phần.

Lại một lần tránh thoát được công kích của Thành Văn Nhất, Tiêu Lam một chân hướng về eo sườn anh ta đảo qua.

Thừa dịp đối phương né tránh trong nháy mắt, cậu duỗi tay xả dây điện trên vách tường xuống một mảng lớn, chập đầu lại ném về phía Thành Văn Nhất.

Hồ quang màu lam trong nháy mắt nhoáng lên chạy dọc thân thể Thành Văn Nhất, tiếng đùng đoàng làm tim người ta đập nhanh vang lên, mang theo ý vị nguy hiểm.

Động tác Thành Văn Nhất khựng lại.

Tiếp theo, anh ta lại ở dưới ánh mắt Tiêu Lam, duỗi tay trực tiếp tay không cầm lấy dây điện bởi vì cao su chảy ra tổn hại mà lộ cả lõi bên trong ra, lấy nó xuống.

Tùy tay đem dây điện ném sang một bên, Thành Văn Nhất nhìn chăm chú vào Tiêu Lam, mỉm cười: "Điện, vô dụng."

Giọng nói rơi xuống, luân phiên công kích cuae Thành Văn Nhất tiếp theo lại đến.

Tiêu Lam một bên ứng đối Thành Văn Nhất công kích, một bên nhanh chóng tự hỏi phương pháp ứng đối trong đầu.

Làm sao mới có thể gây thương tích đến Thành Văn Nhất?

Trong giao thủ, Tiêu Lam đã cảm giác được anh ta có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thậm chí còn muốn phong phú hơn cả Tiêu Lam.

Vì rèn luyện kỹ năng này, anh ta chắc chắn cũng hiểu biết qua không ít thủ đoạn công kích, công kích bằng vật lý, điện, độc, lửa...... Những phương thức công kích thường thấy đó chắc chắn sẽ không buông tha.

Thứ gì mới là thứ anh ta chưa từng giải qua?

Tiêu Lam duỗi tay ngăn nắm tay Thành Văn Nhất, đột nhiên linh quang chợt lóe nghĩ tới một câu —— "Con người là sinh vật ngu xuẩn vô luận như thế nào cũng sẽ không lý giải được lẫn nhau".

Thứ Thành Văn Nhất không thể hiểu biết, tất nhiên là thứ đến từ trong đầu người khác.

Chẳng hạn như —— kỹ năng chỉ tồn tại với trong tưởng tượng!

Tựa như việc trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet, thứ mỗi người tưởng tượng ra tới đều có khác biệt, dẫu có thông qua miêu tả nói với một người khác, hai người lý giải cũng không có khả năng hoàn toàn nhất trí.

Trong mắt Tiêu Lam bắn ra ý chí chiến đấu sáng ngời, mở kỹ năng của mình ra:

【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】

【 Năng lực: Thương tổn chân thật 】

【 Thời gian còn lại: 00:04:59】

Lúc này đây, Tiêu Lam chủ động xuất kích, tấn công như tia chớp mà đánh úp về phía Thành Văn Nhất, hung hăng một quyền đánh vào mặt anh ta.

Thành Văn Nhất phản ứng nhanh chóng giơ tay đón đỡ, bảo vệ gương mặt đẹp trai của chính mình, lại cảm nhận được trên cánh tay truyền đến đau đớn bén nhọn. Anh ta có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Tiêu Lam, sau đó đối diện với hai mắt Tiêu Lam thiêu đốt ý chí chiến đấu.

Tiêu Lam lau mồ hôi trên trán một phen, bên môi hiện lên ý cười: "Bây giờ chiến đấu mới chính thức bắt đầu."

Trong mắt Thành Văn Nhất rốt cuộc mang lên thần sắc trịnh trọng: "Rửa mắt mong chờ."

Tác giả có lời muốn nói:

Ps: "Con người là sinh vật ngu xuẩn vô luận như thế nào cũng sẽ không lý giải được lẫn nhau" ——by Pain

Hết chương 108.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info