ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Chung Tình - Quyết Tuyệt (tiếp theo Sủng Phu)

Chương 165

kaorurits

Chung Tình - Chương 165

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Trên thực tế, ở đây rất nhiều Nguyên Anh chân nhân suýt chút nữa liền không nhận ra đó là Hạo Nhiên chân nhân.

Hạo Nhiên chân nhân không có râu tóc đen thoạt nhìn quá trẻ tuổi.

Bọn họ đặc biệt không quen!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Sùng Dương chân nhân mở kết giới ra, đón tiếp Hạo Nhiên chân nhân tiến vào.

Bộ dáng bây giờ của Hạo Nhiên chân nhân…… Nhà cũ cháy, thật là khó lường à nha!

Trong lòng mọi người không biết có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng khi thật sự đối mặt Ngôn Cảnh Tắc, mọi người đều ngưng thần tĩnh khí, không nói một lời.

Vị trước mắt này chính là cao thủ Đại Thừa kỳ, bọn họ nào dám lỗ mãng!

Những cao thủ Nguyên Anh kỳ này từng chuyện nói không ra rất ngoan ngoãn, còn Vu Lâm cùng Tư Đồ Giang Ninh…… Vu Lâm rõ ràng có ý kiến với Tô Mặc Tu, quan hệ của Tư Đồ Giang Ninh và Vu Lâm lại không bình thường, bọn họ dứt khoát tìm một pháp khí có thể nhốt người, đem Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh nhốt vào bên trong, miễn cho Vu Lâm làm loạn ồn ào chọc giận Hạo Nhiên chân nhân.

Sùng Dương chân nhân chờ Ngôn Cảnh Tắc tiến vào, lập tức lấy ra hai chiếc ghế dựa xa hoa nhất sang quý nhất, mời Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu nhập tòa.

Những người còn lại: Đậu xanh, Tô Mặc Tu này và Hạo Nhiên chân nhân tuyệt đối có một chân!

Cũng không biết y làm sao được Hạo Nhiên chân nhân yêu thích nữa.

Là bởi vì y cũng giống Hạo Nhiên chân nhân, có được lưu li tịnh thể ư?

Ngôn Cảnh Tắc biết những người này khẳng định rất tò mò, hắn cũng biết Sùng Dương chân nhân sẽ không nói thêm cái gì.

Sau khi ngồi vững rồi, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Nửa năm trước, ta dự cảm được đại nạn buông xuống, nên định liều một phen, vì thế đi đến núi non Quỳnh Sơn thăng cấp.”

Nghe được lời này của Ngôn Cảnh Tắc, người ở đây đều không khỏi kích động.

Cho nên ý của Hạo Nhiên chân nhân…… Là hắn thăng cấp thành công?

Sau này, người mạnh nhất thế gian không phải Phân Thần kỳ, hay là Đại Thừa kỳ nữa?

Nếu như thế, liệu thực lực của bọn họ có khả năng cũng tăng lên được hay không?

“Ta thăng cấp không thất bại, nhưng cũng không thành công, bởi vì linh lực trên thế gian này thật sự quá ít, tuy rằng ta có được cảnh giới Đại Thừa kỳ, nhưng tạm thời không có thực lực Đại Thừa kỳ.” Ngôn Cảnh Tắc hướng những người này thẳng thắn tình huống của mình.

Niềm vui sướng trong lòng mọi người tức khắc giảm đi rất nhiều, nhưng đều nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chờ Ngôn Cảnh Tắc nói lời kế tiếp.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Có điều lần này thăng cấp, ta cũng phát hiện một chút chuyện —— thế giới này đang chậm rãi tốt dần lên, một ngày nào đó, chúng ta có thể lại lần nữa phi thăng.”

Hắn không biết mình vì sao sẽ xuyên qua đến thế giới này, nhưng hắn đến thế giới này…… Hình như chính là vì chữa trị thế giới này?

Hắn thậm chí có thể cảm giác được, thế giới bởi vò xuất hiện một lỗ hổng mà linh lực bị dẫn ra ngoài số lượng lớn này, đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Chỉ là quá trình này phi thường thong thả, thậm chí dù lỗ hổng kia khép lại cũng yêu cầu thời gian rất dài rất lâu, thế giới này mới có thể hoãn lại được.

Các Nguyên Anh kỳ chân nhân ở đây đều kích động lên.

Bọn họ đối với tương lai đều đã tuyệt vọng, cho rằng khi mình tới tuổi thì sẽ chết.

Hiện tại Hạo Nhiên chân nhân nói như vậy…… Liệu bọn họ có phải có cơ hội tiếp tục đột phá, càng ngày càng mạnh hơn không?

Chuyện này thật sự tốt quá!

Nguyên Anh kỳ chân nhân của Kình Thiên Tông không cần phải nói, những Nguyên Anh kỳ chân nhân không phải của Kình Thiên Tông lúc này lại kích động nói không nên lời.

Bọn họ tới Kình Thiên Tông thật sự tới đúng rồi!

Nếu không tới nơi này, sao bọn họ có thể biết những điều này?

Giờ này khắc này, tất cả mọi người đã quên chuyện của Hạo Nhiên chân nhân cùng Tô Mặc Tu, chỉ nhớ thương mỗi chuyện này.

Ngôn Cảnh Tắc lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, trong lúc ta thăng cấp cũng gặp một ít phiền toái…… Một ma tu Nguyên Anh kỳ giả làm đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông muốn gây bất lợi cho ta, bị ta giết chết. Lúc ấy ta bị chút bị thương, sợ Diệp Phá Thiên tới tìm ta phiền toái, liền dứt khoát dùng thân phận ma tu này để ngụy trang.”

Mọi người: “……” Hạo Nhiên chân nhân hóa ra thật là Tiêu Dạ! Nhưng lúc này, bọn họ không muốn nghe chuyện này, chỉ muốn biết chuyện thăng cấp.

“Chuyện về sau, ta nghĩ các ngươi cũng đã biết cả rồi. Ma tu kia sau khi ra vẻ là đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông thì lộ một chút dấu vết, Sùng Dương liền muốn bắt lấy hắn, kết quả vừa lúc đụng phải ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Sư thúc tổ, việc này là ta sơ suất……” Sùng Dương chân nhân vội vàng nói.

“Này không trách ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các môn phái khác, “Có điều làm phiền chư vị đi một chuyến tay không, xác thật làm ta bất an, bên này của ta có chút thể ngộ*, xin đưa cho chư vị.”

(*thấu hiểu về thứ gì đó. Ngộ (zh. wù 悟, ja. satori 悟 り), là một thuật ngữ của Thiền tông, được dùng để chỉ sự "nhận thức", "trực nhận", "thấu hiểu xuyên suốt".)

Ngôn Cảnh Tắc nói, liền lấy ra một ít ngọc giản, phát cho mỗi người ở đây một cái.

Ngọc giản này là hắn khắc lục trên đường tới đây.

Nguyên chủ vốn là bởi vì thọ mệnh dài, là người bác học nhất thế giới này, hiện tại tu vi của hắn là Đại Thừa kỳ, còn ẩn ẩn có liên hệ cùng Thiên Đạo, càng nhiều thêm chút thể ngộ.

Những thể ngộ này Ngôn Cảnh Tắc không tính toán cất giấu, dứt khoát tặng ra ngoài.

Cũng là cho những người này một ít chỗ tốt.

“Đa tạ Hạo Nhiên chân nhân!” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây sôi nổi nói.

Tiền bối trong môn phái bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít có lưu lại một vài truyền thừa.

Nhưng thế đạo này đã không giống như trước nữa!

Trước kia linh lực dư thừa, hiện tại nào có nhiều linh lực như vậy?

Cho nên những truyền thừa đó đối với bọn họ mà nói không có tác dụng gì, nhưng thật ra cái mà Hạo Nhiên chân nhân cấp cho, chắc chắn dùng được —— Kình Thiên Tông Nguyên Anh chân nhân nhiều, còn không phải là bởi vì có Hạo Nhiên chân nhân tồn tại hay sao?

“Không cần cảm tạ,” Ngôn Cảnh Tắc mang phong phạm cao nhân một phái, rốt cuộc nói đến chính đề, ít nhất với hắn mà nói là chính đề, “Ta bị thương vào lúc thăng cấp, một lần chỉ có thể phát huy ra thực lực Luyện Khí kỳ, trong mắt người khác, ta cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ của Kình Thiên Tông, trong lúc đó ta còn trêu chọc không ít phiền toái. Nhưng Tô Mặc Tu chiếu cố ta rất nhiều, không rời không bỏ…… Lòng ta duyệt y, đã quyết định cùng y kết làm đạo lữ, đến lúc đó tổ chức đại điển đạo lữ, mong rằng chư vị vui lòng nhận cho.”

Chuyện cùng Tô Mặc Tu kết làm đạo lữ này…. Hắn nhất định phải mau chóng định ra!

Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó đều ngẩn người.

Bọn họ nhìn ra Hạo Nhiên chân nhân coi trọng Tô Mặc Tu, nhưng không nghĩ tới hai người thế mà còn muốn kết làm đạo lữ, tổ chức đại điển đạo lữ.

Tổ chức đạo lữ đại điển chắc chắn phải ký kết khế ước đạo lữ, Tô Mặc Tu cùng một cao thủ Đại Thừa kỳ ký kết khế ước đạo lữ, này với y mà nói có chỗ tốt cực lớn!

Bọn họ lúc này đều hâm mộ không thôi.

Sao Hạo Nhiên chân nhân không coi trọng bọn họ vậy!

Bọn họ bên trong tuy rằng cũng có người bởi vì noi theo Hạo Nhiên chân nhân mà làm cho bề ngoài của mình lớn tuổi, nhưng cũng có người vẫn luôn vẫn duy trì bộ dáng thanh xuân niên thiếu, không phải sao?

Nhưng bọn họ mới vừa dâng lên ý niệm như vậy, lại rất nhanh cười khổ lên.

Dù bọn họ có xuất sắc hơn Tô Mặc Tu thì như thế nào? Bọn họ không có cùng Hạo Nhiên chân nhân trải qua cộng hoạn nạn, đồng sinh cộng tử!

Dựa theo như lời Hạo Nhiên chân nhân, lúc hắn cùng Tô Mặc Tu quen biết chỉ có thực lực Luyện Khí kỳ, vậy Tô Mặc Tu tất nhiên giúp hắn rất nhiều. Hai người ở núi non Quỳnh Sơn nói không chừng còn từng cùng nhau trải qua sinh tử.

Cũng khó trách Hạo Nhiên chân nhân sẽ nhìn Tô Mặc Tu với con mắt khác.

Người đã từng yêu thích Hạo Nhiên chân nhân trong quá khứ, nếu không phải vì thiên phú thì cũng vì thể chất của hắn, chỉ có Tô Mặc Tu là khác biệt! 

Nghĩ lại, trước đó Hạo Nhiên chân nhân bị Thất Mang trận bao phủ, Tô Mặc Tu bị bọn họ chỉ sai, cũng cho rằng hắn là ma tu, lại còn có thể không quan tâm mà đi vào trận……

Người như vậy, dẫu bọn họ gặp gỡ thì cũng sẽ thích mà thôi. 

Mọi người trước đó còn đang hâm mộ Tô Mặc Tu, cẩn thận nghĩ lại, rồi lại có phần hâm mộ Hạo Nhiên chân nhân.

Bạn lữ có được lưu li tịnh thể, còn toàn tâm toàn ý với mình như thế, ai mà không thích?

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ta bởi vì thể chất đặc thù, từng thề cả đời không tìm đạo lữ, lúc này mới tạo một bề ngoài râu tóc bạc trắng. Chưa từng nghĩ rằng sống nhiều năm như vậy thế nhưng đột nhiên động tâm. Ta mất không ít công phu mới làm Tô Mặc Tu gật đầu đồng ý cùng ta kết làm đạo lữ, vui mừng trong lòng, hành động cũng khó có thể khắc chế, đã khiến chư vị chê cười.”

Lời này của Ngôn Cảnh Tắc không chỉ nói lên tầm quan trọng của Tô Mặc Tu đối với hắn, còn giải thích rõ ràng được hành vi hiện tại của mình khác biệt với nguyên bản.

Mọi người sôi nổi nói: “Chân nhân đây là thật lòng!”

“Đây là chuyện tất nhiên!”

“Ta cùng với đạo lữ ở chung cũng như vậy!”

“Chân nhân có ánh mắt thật tốt!”

“Tô đạo hữu làm người kính nể!”

……

Dù có là Sùng Dương chân nhân cảm thấy vô cùng không được tự nhiên với Tô Mặc Tu, lúc này đối với Tô Mặc Tu đều đã hoàn toàn đổi mới.

Y thậm chí phi thường cảm kích Tô Mặc Tu. 

Nếu không có Tô Mặc Tu một lòng che chở sư thúc tổ, sư thúc tổ của họ nói không chừng ở Quỳnh Sơn đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn rồi!

Tô Mặc Tu cảm thấy người ở đây đều là tiền bối, ngay từ đầu cũng không có ý định nói chuyện, còn làm tốt chuẩn bị bởi vì một bước lên trời cùng Hạo Nhiên chân nhân ở bên nhau mà bị người ta chửi bới.

Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc một câu tiếp theo một câu, thế mà khiến cho y lại không cần lo lắng nữa.

Những Nguyên Anh kỳ chân nhân đều coi trọng y, ai còn dám chửi bới y?

Trong lòng y vui mừng nói không nên lời.

Người y thích thật sự là người tốt nhất thế gian này.

Ngôn Cảnh Tắc sau khi chỉ ra tầm quan trọng của Tô Mặc Tu, lại nói: “Hiếm khi chúng ta nhiều người tụ lại với nhau như vậy, nếu chư vị có chỗ nào nghi hoặc trong chuyện tu luyện, ta có thể giải đáp.”

Hạo Nhiên chân nhân đây là muốn giảng đạo cho bọn họ nha!

 Nguyên Anh chân nhân ở đây đều kích động, sôi nổi lấy ra vấn đề bối rối mình hỏi hắn.

Mấy vấn đề này hoa hoè loè loẹt, đại bộ phận Ngôn Cảnh Tắc đều có thể giải đáp.

Một ít vấn đề cửa hông về luyện đan luyện khí hắn không hiểu, bèn trực tiếp thừa nhận, những người đó cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Nói chuyện một lần này… đã hàn huyên mấy ngày mấy đêm.

 Nguyên Anh chân nhân ở đây cơ hồ đều có thể ngộ, mà được lợi lớn nhất, không thể nghi ngờ là Tô Mặc Tu.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc trả lời vẫn luôn quan sát đến Tô Mặc Tu, nhìn thấy mặt Tô Mặc Tu tò mò hoặc là lộ vẻ nghi hoặc, liền tinh tế mà giảng giải cho y……

Việc này làm cho những người khác hiểu được càng sâu, cũng làm cho bọn họ càng thêm rõ ràng mà ý thức được, Hạo Nhiên chân nhân coi trọng Tô Mặc Tu đến cỡ nào. 

Năm ngày sau, Ngôn Cảnh Tắc chủ động đình chỉ hội “Toạ đàm” này.

Hắn lại lần nữa cầm tay Tô Mặc Tu rời đi, cùng lúc đó, Sùng Dương chân nhân triệt bỏ kết giới.

Sùng Dương chân nhân trước đó từng công đạo qua, bảo người của Kình Thiên Tông đừng tới ngọn núi mình cư trú, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng đừng tới.

Lúc Sùng Dương chân nhân công đạo như vậy thì sắc mặt ngưng trọng, thế cho nên rất nhiều người Kình Thiên Tông đều phi thường lo lắng.

Kết quả bọn họ lo lắng vài ngày, Sùng Dương chân nhân đột nhiên hỉ khí dương dương mà tìm tới bọn họ, bảo cho bọn họ chuẩn bị chuẩn bị đi chọn mua linh tửu linh quả đẳng cấp cao, nói Kình Thiên Tông muốn làm hỉ sự lớn!

Rốt cuộc là hỉ sự gì, thế mà khiến Sùng Dương chân nhân cao hứng thành như vậy?!

Trong ngôn ngữ, thế mà Sùng Dương chân nhân còn tính tự mình đi chọn mua lụa đỏ tới trang trí Kình Thiên Tông…… Sùng Dương chân nhân dù có tìm đạo lữ cũng không cần như vậy đi?

Người Kình Thiên Tông đều ngốc ra.

Càng làm cho bọn họ ngây ngốc chính là…… Sùng Dương chân nhân mới vừa phân phó xong…. Kình Thiên Tông bọn họ thế mà liền có người độ kiếp Nguyên Anh, muốn thăng cấp lên Nguyên Anh!

Người thăng cấp Nguyên Anh kia đúng là người vô cùng không có cảm giác tồn tại trong Kình Thiên Tông bọn họ nhưng mọi người đều biết - Lạc Sư chân nhân.

Lạc Sư chân nhân này vẫn là độ kiếp trên ngọn núi của Sùng Dương chân nhân!

Sùng Dương chân nhân nói hỉ sự lớn, hay là chuyện này? Sùng Dương chân nhân hóa ra coi trọng Lạc Sư chân nhân như vậy?

Hết chương 165.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info