ZingTruyen.Info

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 12: Ngủ

KhanhLinhPham


Một tiểu thái giám bước vào nội đường Yến hỉ, bước đến bên cạnh Tuệ quý phi, ghé lỗ tai cùng nàng nói nhỏ một câu.

"Hoàng thượng nở nụ cười."

Tuệ quý phi gật gật đầu, sau đó gật đầu với cung nữ hầu cận bên cạnh, cô cung nữ kia liền dẫn tiểu thái giám ra ngoài lĩnh thưởng.

Không chỉ một mình Lý Ngọc mới có tai mắt, Tuệ quý phi cũng có tai mắt bên cạnh Hoàng thượng. Nếu có thể mang đến tin tức có giá trị, nàng sẽ vui lòng ban thưởng.

Thí dụ như lần này, mặc dù đối phương mang đến chỉ vẹn vẹn có năm chữ, nhưng từng chữ đều tựa nghìn vàng.

"Hoàng thượng nếu như nở nụ cười, chắc hẳn tối nay tâm tình không tệ." Tuệ quý phi nghĩ thầm, "Nói không chừng..."

"Nương nương, người có chuyện gì vui sao?" Gia tần cười hỏi.

Tuệ quý phi bất động thanh sắc liếc nàng ta một cái, cười nói: "Không có gì."

Trong nội đường không chỉ có riêng mình nàng, còn có Nhàn phi, Di tần, Uyển quý nhân,... chúng phi tần theo như vị phần mà ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, cũng không phải có chuyện đại sự gì cần xử lý gấp trong đêm, bọn họ là đang chờ được Hoàng thượng gọi đến.

Đêm nào cũng thế, dâng thẻ bài đưa đến Dưỡng tâm điện, mỗi người đều đêm đêm ngóng trông Hoàng thượng cầm lấy thẻ bài của mình.

"Hoàng thượng đã mấy ngày liền không truyền người thị tẩm rồi." Gia tần thấy Tuệ quý phi không muốn đáp lại liền hiểu rõ trong lòng, thức thời lái sang chủ đề khác, thở dài, "Tối nay Hoàng thượng sẽ không phải lại ngủ nghỉ một mình nữa chứ?"

Lời này vừa nói ra đều khiến tất cả mọi người lo lắng, ngay cả tâm tình Tuệ quý phi cũng có chút trở nên trầm trọng.

Đừng nhìn nàng quyền cao chức trọng, trong hậu cung nói một là một, nói hai là hai, thậm chí ngay cả Hoàng hậu có đôi khi còn phải nhìn mặt nàng mà hành sự. Trên thực tế có một tâm bệnh luôn được giấu trong lòng -- nàng vẫn chưa có hoàng tự.

Mỹ nhân dù có xinh đẹp như hoa nhưng ngày qua ngày rồi cũng sẽ dần già đi. Nếu như ngày nào đó trở thành sự thật, mà trong hậu cung không thiếu nhất chính là tú nữ tuyệt sắc giai nhân, chính trực trẻ tuổi, khi đó Hoàng thượng còn có thể cầm lấy thẻ bài của nàng sao? Sẽ không.

"Thật muốn có một đứa bé..." Tuệ quý phi nhịn không được nghĩ thầm.

Dưỡng nhi phòng lão (nuôi con để nhờ con lúc về già), ở ngoài kia đã thế, trong hậu cung càng phải như vậy. Đợi cho dung nhan tàn phai, tuổi tác già đi, ngoài con cái ra đâu còn nơi nào để bản thân dựa vào nữa. Cho dù đứa nhỏ này có chút ngốc cũng được, nhưng cũng sẽ là một vị Thân Vương đủ để trở thành hậu thuẫn to lớn cho mẫu thân hắn. Còn nếu như là vận khí tốt, ngày thường thông minh lanh lợi, tài đức vẹn toàn, lại được Hoàng thượng yêu thích, như vậy tương lai... vị trí Thái hậu cũng không phải là không thể.

Tuệ quý phi vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, càng không muốn đem tin tức thái giám mang tới trước đó chia sẻ với bọn họ. Nếu mọi chuyện có thể để nàng định đoạt, nàng hận không thể làm cho Lý Ngọc hướng trước mặt Hoàng thượng đưa lên thẻ bài có tên mình. Trong lòng sốt ruột chờ đợi, nàng theo bản năng vuốt vuốt con đồi mồi được khắc trên móng tay giả, không chút để ý hỏi: "Đúng rồi, sao bổn cung không thấy Thuần phi đâu cả?"

"Thưa nương nương, Thuần phi nhiễm bệnh phong hàn, thân thể còn chưa hồi phục cho nên tối nay không thể tới rồi." Gia tần trả lời, nàng dường như không có gì là không biết cả.

Tuệ quý phi liếc nhìn nàng một cái, miễn cưỡng nói: "Một năm 365 ngày thì có hơn phân nửa đều là nhiễm bệnh, đúng là một nàng Tây Thi ốm yếu."

"Nương nương nói rất đúng." Dĩnh quý nhân vội vàng tìm lý do để cùng nàng rút ngắn quan hệ: "Thể trạng Thuần phi tỷ tỷ quả thực có hơi yếu ớt, cứ dăm ba hôm lại bệnh một lần, hôm qua mấy người chúng thiếp còn thương lượng định hôm nào ghé qua thăm tỷ ấy."

"Thăm cái gì." Tuệ quý phi cười như không cười nói, "Thuần phi bị bệnh đều có Hoàng hậu quan tâm, chúng ta cần chi phải lao tâm khổ tứ?"

Dĩnh quý nhân bị câu nói ấy chặn họng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, nghẹn cả buổi mới khó khăn thốt lên được một tiếng: "Vâng."

Các phi tần còn lại thấy tình hình Dĩnh quý nhân như vậy càng thêm im như thóc. Ai ai cũng đều mơ tưởng một chỗ dựa vững chắc, có người thậm chí còn nghĩ trèo lên cành cao Tuệ quý phi này. Nhưng nàng hỉ nộ vô thường, bình thường khó mà biết được nàng thật sự yêu thích cái gì. Nếu sơ ý mà chọc giận nàng thì khoảng thời gian tới xác định là khó sống trong hậu cung này rồi.

Tuệ quý phi đang xoay xoay móng tay giả bỗng nhiên lên tiếng: "Còn Du quý nhân?"

Trong phòng im ắng một hồi, chờ cả buổi cũng không ai trả lời.

Tuệ quý phi nhấc ánh mắt hướng về mỹ nhân một thân y phục màu xanh: "Di tần, bình thường hai ngươi như hình với bóng kia mà. Du quý nhân hiện đang ở đâu?"

Trong hậu cung không phải người nào cũng đối địch lẫn nhau, ngẫu nhiên cũng có một Du quý nhân cùng một Di tần như vậy đấy. Mặc dù không phải ruột thịt, nhưng lại thân thiết còn hơn cả tỷ muội bình thường, dù sao vẫn chỉ có hai người cùng nhau an ủi san sẻ lẫn nhau.

Di tần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy kính cẩn trả lời: "Bẩm Quý phi nương nương, Du quý nhân thân thể không được khỏe, xin dưỡng bệnh..."

"A?" Tuệ quý phi một tay sờ lên huyệt thái dương, "Lại một người thân thể không khỏe..."

Nàng vốn là thuận miệng kéo dài giọng nói, nào ngờ được trên mặt Di tần lại toát ra vẻ mặt khẩn trương.

Không chờ Tuệ quý phi hiểu được thâm ý trong đó, Gia tần liền cười nói: "Gần đây Tử Cấm Thành không biết bị tà gió nào thổi qua liền khiến nhiều người ngã bệnh như vậy. Xem ra phải mời thái y đến khám bệnh cho từng người rồi, dù sao cẩn thận vẫn hơn."

"Du quý nhân thế nào?" Tuệ quý phi nhìn chằm chằm vào mặt Di tần, "Mời thái y xem bệnh rồi sao?"

Có lẽ biết mình khi nãy khẩn trương đã gây chú ý, Di tần cố tự trấn định nói: "Thần thiếp vốn cũng có ý định như vậy, nhưng mà A Dung từ nhỏ đã sợ uống thuốc, lại chỉ là ho nhẹ, nghĩ lại chắc cũng không nghiêm trọng gì, chỉ cần nằm vài ngày là có thể khỏe lại rồi..."

Tuệ quý phi nhìn chằm chằm vào Di tần khi nàng trả lời, ánh mắt giống như một cái cưa sáng bóng lóe lên. Dường như chỉ một giây sau sẽ cưa đầu nàng ra để nhìn xem có cất giấu ý niệm gì bên trong hay không.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, đại tổng quản Lý Ngọc từ bên ngoài bước vào.

Lực chú ý của Tuệ quý phi thoáng cái bị hắn hấp dẫn. Chúng phi đang ngồi tại chỗ cũng đem ánh mắt khát vọng đặt lên người Lý Ngọc.

Lý Ngọc vẫn mặc y phục màu xanh, trên khuỷu tay là một cây phất trần, đối với chúng phi quy củ hành lễ. Sau đó trước ánh mắt khát vọng của mọi người, hắn bình thản nói ra hai chữ mà các nàng không muốn nghe thấy nhất: "Giải tán!"

Hai chữ này như đòn roi vô hình đánh tan ánh mắt trông chờ của hậu phi. Xưa này có câu nói 'hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều' quả không sai chút nào. Có lẽ Tuệ quý phi là người thất vọng nhiều nhất nên đã nhịn không được hỏi ngay: "Hoàng thượng sao lại nghỉ ngơi một mình nữa?"

Lý Ngọc cười hiền lành nói: "Hồi Quý phi nương nương, tấu chương chồng chất như núi, cho nên Hoàng thượng muốn phê duyệt suốt đêm, nên không để các vị nương nương chờ không nữa."

Tuệ quý phi cười lạnh, lúc này đứng dậy bước đến cửa đi ra ngoài, hành vi vô phép tắc như thế đặt trên người nàng là việc quá đỗi bình thường. Khi bóng lưng Tuệ quý phi đã khuất dần, Di tần theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, thật dọa người...Chúng phi tần còn lại trong phòng đối mặt với bóng lưng của nàng nhất tề hô: "Thần thiếp cung kính Quý phi nương nương!"

Màn đêm buông xuống, các phi tần cũng chậm rãi từng người một hồi cung nghỉ ngơi. Cung nữ nằm bên trong đang ngủ say sưa bỗng nhiên bị những cú đánh đau thấu xương giáng xuống.

"A!"

"Đau quá!"

"Là ai?"

Liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, các tiểu cung nữ từng người đang trong cơn mơ chợt tỉnh giấc, tức giận đang muốn chất vấn đối phương là ai, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt Phương cô cô băng lãnh như sương, nhất thời tức giận như tuyết tan ra, từng người như hóa thành chim cút bò xuống giường cung kính hô: "Cô cô."

Phương cô cô tay phải cầm thước vừa thô vừa dài như chân ghế, chậm rãi gõ gõ lên tay trái của mình, ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng người, cuối cùng dừng lại trước mặt Cát Tường lạnh giọng hỏi: "Ngươi ngủ như thế nào?"

Cát Tường bối rối đưa tay lau nước miếng bên mặt, cười làm lành nói: "Ngủ còn có thể như thế nào, chính là nằm ngủ a."

"Có ai từng khen dáng ngủ của ngươi chưa?" Phương cô cô lạnh nhạt khiển trách một tiếng, "Ngủ mà ngửa mặt lên trời chính là đang rủa mắng trời cao, muốn bị trời phạt sao? Trong cung tuyệt không chứa chấp nô tài làm trái quy củ như vậy! Hết thảy leo lên giường lại cho ta, nằm xuống ngủ!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho đến khi Phương cô cô lại giơ cây thước hướng về phía Cát Tường khiến nàng lập tức co người lại: "Nhanh lên!"

Một mảnh gà bay chó sủa, chúng cung nữ vội vàng bò lại lên giường. Có Phương cô cô đứng sờ sờ thế kia, cả đám không ai dám ngủ, hoặc nằm nghiêng hoặc nằm sấp, không may lại bị Phương cô cô đánh lần nữa.

"Coi cái chân, ngươi muốn duỗi chân đạp cửa mà chạy à!"

"Còn ngươi nữa, tay trái để nghiêng đặt bên hông!"

"Đều không ngủ à, nên đánh!"

Roi đòn tựa như hạt mưa rơi xuống, gõ tay này, đánh chân kia. Có người đau đến mức hai mắt rưng rưng nhưng cũng không dám hô to, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới, sau đó nghe lời cô cô làm theo.

Cho đến khi tất cả mọi người đều nằm nghiêng người quy củ trên giường, chợt liếc nhìn lại thật giống một dãy người tượng (chôn chung với người chết) sắp đem đốt đi. Phương cô cô đến lúc này mới thu hồi lại cây thước trong tay, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ tư thế ngủ này cho ta, khi ngủ rồi cũng không được quên! Ngủ đi!"

Dạy dỗ xong, Phương cô cô dẫn thuộc hạ rời khỏi đây.

Chờ sau khi người đều đi hết, trong phòng mới vang lên tiếng khóc thút thít như là sợ bị Phương cô cô nghe thấy. Nghe kỹ thì âm thanh nghẹn ngào giống như từ giữa kẽ tay phát ra.

"Anh Lạc." Cát Tường vừa đem tay áo kéo lên lau nước mắt vừa nói với Ngụy Anh Lạc, "Cô cô đánh ta đau quá, cô giúp ta xem thử mu bàn tay có phải bầm tím rồi không?"

Vì trong phòng không đốt đèn lại chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ cho nên Ngụy Anh Lạc không thấy được mu bàn tay có bầm tím hay không. Nếu quả thật có bầm tím thì phải làm sao đây? Trong cung cấp bậc uy nghiêm, Đại cung nữ quật đánh tiểu cung nữ dạy dỗ là chuyện thường tình, không thể giải oan.

"Anh Lạc." Cát Tường lặng lẽ xê dịch về phía Ngụy Anh Lạc, giống như một đứa con nít bị người bên ngoài đánh oan nên hiện tại muốn tìm kiếm an ủi cùng ấm áp từ người thân, "Cô có thể ôm ta ngủ được không?"

Ngụy Anh Lạc vuốt ve hai má của nàng, đối với nàng ôn nhu cười nói: "Không được."

Ban đầu Cát Tường trông thấy nụ cười của nàng, cho rằng nàng nhất định sẽ đồng ý, không ngờ lại nghe được đáp án hoàn toàn trái ngược, vì vậy ngây cả người hỏi: "Vì sao?"

Đôi mắt Ngụy Anh Lạc ánh lên sáng ngời, vẻ mặt khẳng định nói: "Bởi vì cô cô sẽ còn đến nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info