ZingTruyen.Info

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 7

Chương 8: Thịnh yến của giới sưu tầm

XiaoYing0820

Nhìn sân khấu tuồng bên dưới đã được bày biện những chiếc bàn con và những bục triển lãm, tôi liền biết buổi bán đấu giá lúc nãy tôi vừa thấy chuẩn bị ở dưới đã sắp bắt đầu rồi. Khung cảnh thình lình tối sầm và tiếng người nhốn nháo làm tôi có hơi mất tự tin, lại thấy vẻ mặt quái quái của lão thái bà kia, tôi cứ có linh cảm là mình đã làm điều gì ngu xuẩn mất rồi, hơn nữa, điều ngu xuẩn này chắc chắn có liên quan đến buổi đấu giá kia.

Một ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tôi không kịp lĩnh hội được điều gì kỳ quặc trong đó, chỉ cảm thấy cái ghế dưới mông mình cứ như đang mọc gai đâm lên, bắt đầu khó chịu vô cùng.

Vì tự ái nên tôi buộc phải giả vờ điềm tĩnh, nhưng tôi biết chắc là chỉ bằng định lực của tôi thì hoàn toàn không che mắt được tay giang hồ lão làng này, nhưng mà lúc này, nếu không giấu giấu giếm giếm thì chi bằng đứng lên chịu thua rồi rời đi cho rồi. Trong lòng tôi vô cùng mâu thuẫn, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đành gắng gượng mà tiếp tục chờ đợi.

Tôi liếc nhìn Bàn Tử để tăng thêm dũng khí, nào đâu thấy anh ta cũng có hơi thấp thỏm bất an, nơi này không phải địa bàn của anh ta, xem ra tên này cũng biết chột dạ rồi. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, núi đao biển lửa ba đứa bọn tôi cũng từng xông pha rồi, ở nơi này thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cùng lắm là bị người ta đá ra ngoài, cũng không rơi đầu được.

Nghĩ vậy, tôi mới thả lỏng được một chút, nhìn lão thái bà kia cười một cái, nghĩ bụng bà quá coi thường tôi rồi, dầu gì tôi đây cũng coi như là đã bao lần lăn qua lộn lại giữa ranh giới sống chết rồi, chút rắc rối này thì có sá gì cơ chứ.

Thế là, tôi bèn ngồi thẳng lưng lên, tập trung nhìn xuống xem tình hình bên dưới.

Chẳng mấy chốc, người ta đã đặt bàn đấu giá và bệ triển lãm lên trên sân khấu, một người trông giống nhân viên làm việc ở đây bước lên sân khấu cầm micro điều chỉnh âm thanh, còn một người điều chỉnh ánh sáng, những người này đều mặc đồng phục nhân viên phục vụ. Xem ra buổi đấu giá này không phải do công ty đấu giá tổ chức, mà giống như lời đồn, đây là một buổi đấu giá tư nhân, là nơi để dân trong nghề đến giải trí.

Khi nãy trong lúc ngồi chờ, Bàn Tử đã nói với tôi, điểm đặc biệt nhất của các phiên đấu giá ở nơi này đó là không có bất cứ chuyên gia, học giả hay nhà nghiên cứu nào định giá, quan trọng là phải xem nhãn lực và mạng lưới quan hệ của anh như thế nào, bởi vì phần lớn những món đồ được đem ra đấu giá ở đây đều chưa được định giá, thậm chí còn chưa từng ai được nhìn thấy nó, anh không có một tiêu chuẩn cơ bản nào để ra giá, ví dụ anh cảm thấy món đồ đó có thể bán với giá khoảng năm trăm đến một vạn, nhưng người khác lại tìm được những kênh thông tin riêng mà từ đó họ bằng lòng trả đến mười triệu cho món đồ đó, anh cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Nói cách khác, nếu anh muốn chơi ở nơi này, thì đầu tiên, anh phải biết vật được đem ra đấu giá là cái gì, sau đó biết được giá trị của nó ở khoảng bao nhiêu, rồi mới có thể mở miệng ra giá được. Việc này đòi hỏi sự phản ứng nhanh nhạy trong khoảng thời gian cực ngắn, cho nên, có thể nói, nơi đây chính là địa điểm chơi đồ cổ hồi hộp gay cấn nhất Bắc Kinh.

Hơn nữa, đáng sợ nhất là, ở nơi này cũng có thể mua phải hàng nhái hàng rởm, cho nên ngay bản thân anh cũng đã phải là một tay sừng sỏ nhãn lực cực tốt rồi. Bởi vì hàng giả mà trà trộn được vào nơi này thì cũng đã phải vượt qua phạm vi của hàng rởm thông thường rồi. Dù từ ngữ hiện hành để giải thích thì đó chính là “hàng nguyên đơn”, đây là khái niệm mới xuất hiện trên internet, dùng để chỉ hàng chính hãng xuất từ nhà máy chính hãng, nhưng không phải do chính thương hiệu đó tung ra thị trường, mà là do phía nhà máy tự buôn bán không thông qua các cửa hiệu chính hãng. Thế là trên thị trường xuất hiện một loại hàng hóa giống y hệt hàng chính hãng từ chất lượng cho đến các chi tiết nhỏ nhất, nhưng lại không phải “hàng chính hãng” thực sự.

Đương nhiên, hàng hóa trong giới sưu tầm đồ cổ không phải hàng thừa của nhà máy từ thời cổ đại, mà là hàng phục chế hoàn toàn bằng công nghệ kỹ thuật cực kỳ tiên tiến và hiện đại, giống y đúc hàng thật. Loại này chắc chắn là hàng giả, nhưng dù anh có giám định thế nào đi nữa cũng vẫn không tìm ra được kẽ hở nào. Hiện nay trong giới chơi đồ cổ đã xuất hiện những mặt hàng như thế. Loại hàng này, phí tổn để phục chế ra nó đã tốn kém khủng khiếp lắm rồi, thậm chí làm đến hàng ngàn cái nhưng chỉ có một cái thành công, cho nên đương nhiên là người ta sẽ tìm cách để có thể thu được lợi nhuận tối đa từ món cực phẩm này. Bởi vậy, những món hàng này thường xuất hiện ở những thị trường cao cấp nhất.

Muốn phân biệt thật giả với loại hàng này là điều bất khả thi, cách duy nhất chính là dựa vào trực giác: một là trực giác với người bán, phải phân tích kỹ lưỡng xem thần thái và tâm lý của tên này có điều gì khả nghi hay không; hai là giác quan thứ sáu với đồ cổ. Ngoài ra, cũng có một vài người phán đoán thật giả dựa trên một số chi tiết mang tính nghệ thuật, ví dụ như với sứ Thanh Hoa, cả một món đồ sứ hoàn hảo không chút khuyết điểm gì, nhưng một vài nhà nghệ thuật có thể nhìn ra được bút họa thanh hoa trên món đồ sứ đó có vấn đề, dẫu sao thì thời cổ đại các món đồ sứ thường được danh gia vẽ và tráng men, phong vận đó là thứ mà không một bậc đại sư công bút họa thời nay nào mô phỏng lại được. Nhưng mà, vấn đề ở phương diện này rất khó để đem làm bằng chứng, bởi vì cảm nhận về một tác phẩm nghệ thuật thường chín người mười ý.

Tóm lại, buổi đấu giá ở nơi này có thể nói chính là một buổi thịnh yến cao cấp để mở mang kiến thức, tình huống gì cũng có thể xảy ra, cái gì cũng có thể xuất hiện, mà lần này, Bàn Tử lại còn nhìn thấy vài nhân vật đẳng cấp trong giới sưu tầm đồ cổ nữa, cộng thêm cả Hoắc lão thái thái cũng đã ngồi ở đây, rõ ràng thớt có tanh tao ruồi mới đổ đến, chắc chắn hôm nay có món đồ gì khủng khiếp lắm đây. Nghĩ đến đó mà tôi không khỏi có chút hào hứng.

Rất nhanh sau đó, tiếng ồn ào huyên náo phía dưới càng lúc càng lớn, thiết bị cũng đã điều chỉnh xong, một nữ chủ trì mặc xường xám bước lên thử âm thanh một chút, rồi nói với mọi người khắp bốn phía xung quanh: “Buổi đấu giá sắp bắt đầu, những người không có nghĩa vụ xin mời ra ngoài, chúng tôi sẽ đóng cửa ngay bây giờ, những người trong hội trường xin hãy giữ yên lặng, các nhân viên phục vụ có thể bắt đầu phát catalogue đấu giá.”

Nữ chủ trì tóc dài xõa vai, nhìn thấy được cả vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài miên man, mặc xường xám vào trông rất có cảm giác một phu nhân thời Dân Quốc, mỹ nữ chất lượng thế này mà lại làm chủ trì ở nơi này, thật khiến tôi phải bùi ngùi xúc động. Tôi nhớ ngoài cổng chính ở căn nhà cũ của ông nội tôi có hai cái vòng đập cửa, là vòng đập cửa hình đầu sư tử bằng vàng ròng nguyên chất thời Tống, hai cái vòng này đặc biệt không giống các loại vòng đập cửa khác, vòng cửa là nguyên khối ngọc cổ hình tròn được chạm trổ hình Ly Vẫn* cuộn tròn, mà lại còn là chạm nổi hai tầng bằng kỹ thuật thấu điêu**, bên trong vòng ngọc vẫn là vòng ngọc, vòng ngọc bên trong chạm khắc hình con Cù.

* Ly Vẫn và Cù đều là thần thú trong truyền thuyết thời cổ. Cù là con rồng nhỏ không có sừng, Ly Vẫn trong truyền thuyết là một trong chín đứa con của rồng, cũng không có sừng.

** Thấu điêu là một kỹ thuật điêu khắc nổi, phần bối cảnh được khoét rỗng để nổi bật phần hình ảnh được chạm khắc lên.

Người nào hiểu nghề nhìn vòng đập cửa này là biết nó vô giá đến mức nào, chỉ sợ còn đắt gấp mấy lần giá trị toàn căn nhà cộng lại ấy chứ. Đây là thiết kế đặc biệt của ông nội tôi, một cách thể hiện rõ thế lực của nhà này cho người khác biết: anh xem, món đồ quý giá như thế mà tôi đây còn đem làm vòng đập cửa được, không thèm sợ kẻ nào trộm mất hoặc gõ hỏng mất, chứng tỏ, trong nhà này chắc chắn còn nhiều bảo vật khác quý giá hơn nhiều, anh bạn nào muốn đến nhà đào hàng rẻ, nhìn vòng đập cửa cũng phải dè chừng, không dám vào nữa. Ở Trung Quốc, việc làm ăn lúc nào cũng xem trọng mặt mũi.

Lại nghĩ, chẳng trách cửa tiệm của mình lại lạnh lẽo tiêu điều đến thế, mấy năm rồi chưa sửa sang lại chút gì, hay là lần sau bắt Vương Minh mặc xường xám thử xem?

Tiếng ồn ào bên dưới càng lúc càng lớn, tôi thấy có người lục đục rời hội trường. Cấu tạo lầu hai là hình vòng tròn, bao gồm rất nhiều gian ghế lô khác giống gian của chúng tôi sắp xếp thành một vòng tròn bao quanh lấy sân khấu ở chính giữa, tôi thấy phía bên cạnh lẫn phía đối diện, nhiều tấm bình phong của các gian ghế lô khác đã được dời đi, nhiều người từ bàn cơm chuyển sang ngồi bên bàn trà hướng ra sân khấu rồi.

Tôi quan sát kỹ lưỡng, liền thấy tên sơ-mi áo hồng nọ đang ngồi trong một gian phía đối diện hơi chếch về bên trái, hình như chỉ có một mình hắn ta ngồi đấy thôi, còn đang chơi trò chơi trên di động. Bàn Tử lén chỉ tôi nhìn sang gian to rộng y hệt gian chúng tôi đang ngồi ngay đối diện, anh ta thì thào một câu: “Lưu Ly Tôn.”

Vị trí đó cách chỗ chúng tôi một đoạn khá xa, nên tôi không nhìn thấy rõ lắm, lúc này, tôi mới phát hiện tất cả các gian ghế lô khác đều bày biện giống nhau, đều có một bàn trà khắc gỗ và mấy cái ghế. Nhưng dù gian đó có nhiều người hay ít người, thì tất cả mọi người ai nấy đều ngồi trên ghế bên trái, chỉ có ghế bên phải – cũng chính là vị trí tôi đang ngồi đây, là không một ai ngồi. Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Ngay khi tôi hoảng hốt, có người đến chuyển tấm bình phong sau lưng chúng tôi đi, một viên phục vụ bưng một cái khay bước vào, trên khay trải một tấm vải đỏ, ở giữa khay là một cuốn sách nhỏ bọc bìa da cứng. Tôi nhận ra đây chính là người đã mời chúng tôi lên lầu, anh ta đến trước mặt lão thái thái, rồi đột nhiên nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trở nên xanh lét, toàn thân chết sững tại chỗ.

Mãi lâu sau anh ta mới hoàn hồn, liền hỏi: “Thái thái, người bạn này đã ngồi nhầm vị trí rồi phải không?”

Lão thái bà liền liếc nhìn anh ta: “Làm sao? Lâu quá rồi chưa gặp tình cảnh này à, anh mà cũng không tin còn có người dám ngồi ở đây sao? Cũng phải thôi, mười năm trước, kể từ sau khi lão Xương Thịnh ngồi ở đây, đã lâu lắm rồi không có ai ngồi vào vị trí này nữa, nhưng mà, những món đồ hôm nay sẽ đấu giá coi như là trăm năm mới gặp một lần, nên có xuất hiện mấy tên liều mạng thì cũng đúng thôi. Thôi anh hãy đưa vị thiếu gia nhà họ Ngô đây thêm một bản danh sách nữa, hầu hạ cho tốt vào, cho anh mở rộng tầm mắt.”

“Dạ!” Viên phục vụ kia khiếp sợ liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức quay đi ngay. Không lâu sau đó, một cuốn catalogue giống y hệt đã đến tay tôi, còn thêm cả một ấm Bích Loa Xuân hảo hạng, cùng bốn đĩa quà bánh cực kỳ tinh xảo.

Tôi nhớ ấm trà này những hơn bảy ngàn lận, bèn lấy làm lạ, liếc mắt nhìn anh ta, anh ta nói: “Ông chủ, trưởng ca chúng tôi xin mời ngài những thức này, mời ngài dùng, có gì sai bảo xin hãy cứ gọi chúng tôi.” Nói đoạn cũng rời đi ngay tắp lự.

Tôi nhìn Bàn Tử, nghĩ mà chẳng hiểu gì cả, hơn nữa còn cực kỳ không bình thường, Bàn Tử nháy mắt với tôi, bảo tôi đừng sợ. Nói rồi, anh ta lật catalogue ra xem, nóng vội lật xem qua loa, mới lật được hai trang, tôi thấy miệng anh ta giật giật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info