ZingTruyen.Info

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 7

Chương 7: Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc

XiaoYing0820

Viên phục vụ nói đoạn giơ tay mời, khom lưng xuống, tư thế vô cùng cung kính nhưng vẻ mặt thì vô cùng bình thường, không thấy một chút nịnh nọt gì. Bọn tôi còn chẳng có thời gian mà bàn bạc với suy tính, đã phải đứng dậy ngay lập tức rồi.

Tôi với Bàn Tử liếc mắt nhìn nhau, nghĩ bụng mẹ nó chứ, nãy giờ cứ ngó ra ngoài cửa suốt mà chẳng thấy lão thái thái gì đi vào, bây giờ xem ra lão thái thái người ta đã ở trên lầu hai từ lâu, chỉ chờ bọn tôi lên thôi, nói không chừng nhất cử nhất động của bọn tôi đều bị người ta theo dõi hết rồi ấy chứ.

Không biết tôi từng nghe qua ở đâu, hình như đây là một mánh khóe trên giang hồ, mục đích là để đè bẹp nhuệ khí của bọn tôi trước, nghĩ vậy trong lòng tôi không khỏi thấy khó chịu. Tuy tôi chỉ là cậu ấm, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là cháu đích tôn trong nhà, là “Tiểu Tam Gia” trong cửa hàng của chú Ba, trước giờ chỉ có người ta cung kính với tôi, chứ chưa ai dám đối xử với tôi như thế này cả. Nghĩ vậy, không khỏi thẳng lưng lên, trong lòng ấm ức không phục.

Bàn Tử đương nhiên cũng khó chịu, cơ mặt giật giật, bèn nháy mắt với Muộn Du Bình: “Tiểu Ca, sửa lại đội hình, hai ta phải cho đồng chí Thiên Chân nở mày nở mặt một chút.” Thế là cả ba người đều ngẩng cao đầu đi lên cầu thang theo nhân viên phục vụ kia.

So với lầu một, lầu hai có thêm nhiều đồ nội thất Tây Dương hơn, đây cũng là một điểm đặc sắc của Bắc Kinh cổ xưa, Đông Tây kết hợp. Ở đây toàn là các gian ghế lô cách biệt, quay về phía sân khấu ở trung tâm, một bên là bàn ăn cơm và xem kịch, một bên là các bàn đánh mạt chược tự động quay về phía hành lang.

Chúng tôi đi men theo đường hành lang hình tròn này đến đầu bên kia, trước cửa một gian ghế lô rất rộng. Đó là một bức bình phong lớn chạm trổ hoa văn, có khi còn to hơn cả cửa lớn của khách sạn này, có hai thanh niên mặc thường phục đứng trước cửa, đứng rất nghiêm, cứ như là lính gác, trên võng cửa gác một tấm biển gỗ chạm trổ hoa văn, viết ba chữ “Thải Hà Đường”. (thải hà: hái sen)

“Lăng kinh thời nhiễu xuyến,

Trạo thủy hoặc triêm trang.

Bất từ hồng tụ thấp,

Duy liên lục diệp hương.”

(Dịch nghĩa nôm: Thân lăng kinh uốn lượn thành chiếc xuyến đeo tay, nước hắt lên từ mái chèo thành son phấn điểm trang, chẳng nề hà gì tay áo hồng đã ướt nước, chỉ nuối tiếc mùi thơm của lá sen xanh.)

Gian phòng này mượn tên từ bài thơ “Xa trông người đẹp hái sen” của Lưu Hiếu Xước.”

Nhân viên phục vụ đọc nguyên cả bài thơ ra mà nhíu cả lưỡi, đọc xong tiếp tục liến thoắng không ngừng lại: “Ba vị, đã đến rồi, mời ba vị vào trong.” Nói rồi rời đi luôn.

Tôi nghĩ thầm, tên phục vụ này cũng thật khéo léo ra trò, mới nãy khi mời chúng tôi lên lầu, thái độ tất cung tất kính đẩy chúng tôi vào cảnh không tiện từ chối, đó là bởi anh ta bắt buộc phải dẫn chúng tôi đến chỗ hẹn ngay, lỡ lằng nhằng gì hoặc không mời chúng tôi lên được, anh ta sẽ khó mà ăn nói. Dẫn chúng tôi đến rồi lại lập tức rời đi ngay, bởi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên phải chuồn ngay tắp lự, không nghe thấy không nhìn thấy gì hết, bớt được nhiều thị phi.

Đây là đặc trưng của những người phải lăn lộn kiếm sống ở nơi có hoàn cảnh phức tạp, đã thành thói quen rồi, xem ra những thành phần tụ tập ở nơi này vô cùng phức tạp.

Trong lúc suy tư, hai người đứng canh ở cửa đã mở cửa ra, bên trong còn đến ba bốn lớp mành châu san hô khác nữa, chúng tôi vén từng lớp mành mà vào, liền ngửi thấy một mùi trầm hương Tây Tạng. Tạng hương vốn là vật phẩm thường dùng của đạo Phật, còn có công dụng dưỡng sinh. Xem ra chủ nhân ở đây là người có gu thưởng thức rất cao.

Không gian bên trong rất rộng, trần nhà rất cao, bên trên treo đèn chùm pha lê, quạt trần cổ màu đồng, cột trụ khắp bốn góc đều được chạm trổ những đóa hoa sen màu xanh gỉ đồng. Ở giữa có một cái bàn tròn lớn, có bảy tám người đang ngồi ở đó dùng cơm, khu vực nhìn ra sân khấu hiện giờ đang bày một tấm bình phong che chắn, tạm thời không thấy gì ở phía sau.

Chúng tôi vừa bước vào, bảy tám người đang ăn cơm liền ngừng lại, quay ra nhìn ba đứa bọn tôi. Tôi thấy ở đó có hai người phụ nữ trung tuổi, ba đứa nhóc tì, còn có mấy người đàn ông trung niên khác nữa, nhưng tôi liếc mắt nhìn qua một lượt, nhận thấy những người phụ nữ này chắc chắn không phải Hoắc lão thái, bởi tuy nói là trung tuổi, nhưng vẫn quá trẻ để là Hoắc lão thái.

Tôi, Bàn Tử với Muộn Du Bình nhìn nhau, không biết màn tuồng này như thế nào đây, chẳng lẽ đã bắt đầu rồi, cố ý bày ra như vậy để chèn ép bọn tôi thêm nữa? Nhưng bày trò như vậy thì cũng hơi bị quá đà rồi, Hay là lão bà này cũng giống Madonna, đi căng da mặt rồi cũng nên.

Nghĩ đối phương là một bà cụ già, tôi đành nhịn, nhìn mấy người kia hỏi: “Xin hỏi, Hoắc bà bà có ở đây không?”

Hỏi xong, chợt nghe từ phía sau tấm bình phong vang lên một giọng nói: “Phía này.”

Giọng nói nghe rất nhỏ nhẹ, tôi ngẩn ra, lại định quay sang nhìn Bàn Tử, Bàn Tử huých tôi một cái, nhỏ giọng bảo: “Tém tém lại chút, đừng cứ nhìn tôi hoài, bây giờ tôi là tùy tùng của cậu đấy.”

Tôi nghĩ cũng phải, xem ra Bàn Tử đã chuẩn bị vào vai diễn rồi, nên tôi cũng thầm lẩm nhẩm trong bụng: “Mình là xã hội đen mình là xã hội đen, ông đây đi đến đâu bão nổi đến đấy ông đây đi đến đâu bão nổi đến đấy.” Đây là cách giả trang về mặt tâm lý, thế mà cũng xài được, dưới lòng bàn chân tôi nóng rẫy lên, tôi đúng là cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh hơn nhiều, bèn vênh mặt đi vòng qua sau tấm bình phong.

Nói thật thì tôi vẫn có chút căng thẳng, nhưng loại căng thẳng này khác lúc ở trong cổ mộ nhiều, rất khó mà phân được đây là “căng thẳng” hay là “không nắm chắc”, bởi vì, dẫu sao thì tôi cũng không phải người thường xuyên ở trong những tình huống như thế này, tôi căn bản không biết bản thân mình nên có biểu hiện gì, chỉ biết dựa vào cảm giác “kiêu ngạo phách lối” ở trong lòng để ứng phó.

Sau vài bước, tôi liền nhìn thấy người ngồi đằng sau tấm bình phong. Không gian ở đó cũng rất rộng, tôi nhìn thấy một cái bàn trà nhỏ chạm khắc gỗ, bên trên bày đủ bộ đồ trà, có ba người đang ngồi. Tôi liền nhìn thấy một bà cụ già đầu tóc bạc phơ đang thưởng trà. Bà ta mặc một bộ Đường trang* màu tím, sắc mặt trắng như tuyết.

* Đường trang ở đây không có nghĩa là “trang phục thời Đường”, mà chỉ đơn giản là để chỉ “trang phục của người Hoa”, hiện nay là những bộ trang phục phát triển từ áo đối khâm, tráo giáp thời Minh và mã quái trường bào thời Thanh, đặc trưng là cổ đứng, nút Tàu.

Kiểu da trắng này không phải trắng bệnh tật, nếu đó là một cô gái trẻ thì chắc chẳn phải vô cùng kiều diễm, tôi vốn là nghĩ đến hình ảnh “hàn tuyết” để miêu tả, nhưng mà, đó lại là một bà cụ già, hơn nữa, trên da bà ta lại không có một chút chấm đồi mồi nào của người già, hoàn toàn trắng toát, nếp nhăn cũng trắng, đầu tóc cũng bạc, vừa nhìn vào cảm giác đầu tiên là lạnh cả người, cứ như thể lão thái thái này thật sự được tạc ra từ ngọc thạch.

Chỉ có đôi mắt là màu đen, cho nên đôi mắt này trở nên vô cùng nổi bật. Bà ta liếc nhìn chúng tôi, mắt tôi cũng không kìm được mà vô thức nhìn thẳng vào cặp mắt đó. Trong nháy mắt đó, tôi đã ngỡ là mình vừa nhìn thấy một Cấm bà.

Hai người bên cạnh bà ta có một người là thiếu nữ trẻ, người còn lại là phụ nữ trung niên, hai người còn chẳng thèm liếc nhìn bọn tôi mà cứ thì thào nói chuyện phiếm với nhau, tôi không nhìn rõ được tướng mạo hai người này. Hai người này cũng rất trắng, nhưng nước da trắng của hai người này trông rất thoải mái tự nhiên, đặc biệt là thiếu nữ trẻ kia, cô nàng quay nửa mặt về phía tôi, sắc mặt và ngũ quan rất tinh tế và trong sáng, khí chất tinh khiết như ngọc, nhưng lại thoáng một chút quyến rũ, trông rất thích mắt.

Tôi nhất thời bị tình cảnh này làm cho không kịp phản ứng, Bàn Tử phía sau chọc tôi một cái, tôi mới giật mình hoàn hồn, lập tức nói: “Hoắc bà bà, cháu là Ngô Tà. Bà có khỏe không, cháu không làm phiền bà nghỉ ngơi chứ ạ?” Nói rồi đưa tay ra định bắt tay.

Đây là thói quen đi bàn chuyện làm ăn, tay vừa duỗi ra mới nhận ra không ổn, trò bắt tay này có vẻ con buôn quá rồi, bèn lập tức rụt tay lại, thuận thế đưa tay lên vuốt tóc.

Động tác kia nhất định là rất ngốc, tôi thầm tự mắng mình, lại giả vờ bình tĩnh. Lão thái thái kia quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi, nhấp một ngụm trà rồi hờ hững nói: “Quả nhiên là có điểm giống với Ngô Lão Cẩu, người khác nói ta còn không tin, hóa ra con cẩu chết tiệt này quả thực vẫn chưa tuyệt hậu.”

Tôi cười khổ, nghĩ bụng sao lời này nghe có mùi chua chua, chẳng lẽ bà ta từng có một chân với ông nội tôi thật sao? Lời này tôi không biết đáp ra sao, chỉ đành cười ngu.

Lão thái thái tiếp tục nhìn tôi, thấy tôi không đáp chỉ biết cười, bèn thở dài nói: “Cười lên lại càng giống, xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì.” Nói đoạn nhấp một ngụm trà, cũng chẳng thèm mời tôi ngồi xuống, hỏi: “Đồ của anh rốt cục có bán hay không, đã nghĩ kỹ chưa? Việc cỏn con như thế, sao cứ phải gặp tôi làm gì? Chẳng lẽ, bà nội nhà anh bảo anh hẹn gặp tôi, để xem bà bạn già này đã già chát thành cái dạng gì rồi phải không?”

Ôi kìa, tôi thầm nghĩ, lời này sao mà chua quá thế, chua đến nỗi nổi cả bọt lên rồi, ông nội ơi trông ông thế mà ghê gớm thật đấy, hồi trẻ chắc chắn là có chút “chuyện cũ” gì rồi.

Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy có điều không ổn. Đây hình như không phải giọng điệu muốn thương lượng chuyện gì, thậm chí còn không mời tôi ngồi xuống, chẳng lẽ muốn tôi nói xong thì đi luôn? Rõ ràng còn chẳng thèm coi tôi là khách. Hơn nữa, câu hỏi này, tôi biết trả lời thế đếch nào bây giờ, đây rõ ràng là ghen tuông với tình địch xuyên thời không luôn rồi, hơn nữa, lại còn ghen đến gần nửa thế kỷ. Cũng chẳng biết giữa ông bà tôi với bà ta đã xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng mà, Hoắc Tiên Cô này thực cũng quá chung tình rồi, sao đến tận bây giờ rồi mà vẫn còn nhớ nhung.

Tôi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Bà đừng hiểu lầm, cháu đến đây chỉ vì vụ mua bán của chúng ta thôi, bà nội cháu, đừng nói là bà, mà ngay cả cháu cũng lâu lắm rồi chưa được gặp bà nội nữa, sau khi ông nội cháu qua đời, bà nội chỉ ở mãi trong nhà không bước chân ra khỏi cửa.”

“Đấy là do cô ta không có mắt nhìn người, đi gả cho đồ đoản mệnh.” Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “Anh nói muốn bàn chuyện làm ăn, thế đã chuẩn bị giao hàng chưa? Hay còn muốn ngã giá nữa?”

Suy nghĩ một chút, phải nói như thế nào nhỉ, đi thẳng vào vấn đề hay là vòng vo thêm chút nữa. Nhưng nghĩ lại, lão thái thái này quả thực có ý muốn làm khó dễ tôi, nói dài dòng chỉ e đêm dài lắm mộng, nói linh tinh nhiều quá muốn quay đầu cũng khó khăn, không bằng trực tiếp vào đề luôn, còn khiến tôi có vẻ thẳng thắn dứt khoát nữa.

Nghĩ đoạn tôi nói luôn: “Thực ra vật kia không có ý nghĩa quá lớn với cháu, cháu chỉ muốn biết, vì sao bà muốn trả giá cao đến vậy để mua nó. Bởi vì, cháu đang điều tra một chuyện, có khả năng liên quan đến việc này, nếu bà nói cho cháu biết, món đồ này cháu xin biếu——”

Tôi còn chưa nói hết, Bàn Tử phía sau huých tôi một cái, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Có tiền mà không kiếm là đồ đầu heo.”

Tôi ngẩn ra một chút, nghĩ cũng phải, dẫu sao cũng không phải là một món tiền ít ỏi gì cho cam, mấy đợt xuống đất gần đây tôi đã hoạt động hết công suất rồi mà vẫn không gặp may, đây là một món hời bất ngờ, vớ bẫm được phen này còn giải quyết được bao nhiêu vấn đề, ít nhất thì cũng không phải lo tiền điện tiền nước của cửa tiệm nữa, thế là lập tức sửa lời này: “——biếu đến tận tay cho bà ngay.”

Lão thái thái liếc nhìn Bàn Tử, không biết có nghe thấy hay không, nhưng bà ta chẳng nói gì, chỉ hỏi: “Anh có biết tòa nhà trong bản vẽ của Dạng thức Lôi đó, là cái gì hay không?”

Tôi gật đầu: “Có ạ, là một chuyện rất đơn giản.”

Lão thái thái rụt mình trong ghế, suy nghĩ một chút: “Được, tôi nói cho anh biết, có điều, không phải do anh đến hỏi, mà gọi bà nội anh đến đây hỏi tôi.”

Tôi sửng sốt, cái đệch, thế này là sao, bèn nói: “Bà bà, cháu không nói đùa mà, việc này không cần phải kinh động đến bà nội cháu chứ.”

“Nói đùa? Anh đi hỏi khắp nơi mà xem, Hoắc Tiên Cô này trong làm ăn có nói đùa bao giờ? Tôi với bà nội anh là bạn từ nhỏ, mấy chục năm rồi, cô ta chưa thèm đến thăm tôi một lần, cứ chỉ ru rú trong cái đất Hàng Châu khỉ ho cò gáy đó, tôi muốn cô ta đến thăm tôi, thì có gì là nói đùa?” Bà ta nghiêm mặt nói: “Cứ quyết vậy đi, nhà anh hãy quay về, bàn bạc với bà nội anh, nếu bà nội anh vẫn không chịu ra mặt, tôi đoán việc của anh cũng chẳng phải thứ gì đứng đắn, nghỉ đi cho rồi. Anh đi đi, bà nội anh không tới, anh cũng đừng tới gặp tôi nữa, đồ của anh, tôi thích, nhưng bà lão tôi cũng không thiếu một món đồ như thế.”

Tôi nghe vậy mà không biết phải là sao nữa, trong lòng có chút buồn bực, mà lại không dám phát hỏa, chỉ có thể oán hận ông nội tôi không biết là bồ bịch bên ngoài hay là thế nào, mà để lại cho tôi cái của nợ thế này. Trong lòng tôi hiểu rất rõ, lão thái thái này không phải dạng vừa, ngay từ đầu bà ta đã muốn bắt nạt tôi rồi, thậm chí bà ta đồng ý gặp tôi, có lẽ cũng xuất phát từ nguyên nhân này thôi.

Cái tính khí bỡn cợt này của lão thái thái chính là cậy già mà lên mặt, lấy thân phận trưởng bối để chèn ép tôi, ngày xưa chắc chắn là một cô em cay nghiệt chua ngoa, đúng loại hình mà ông nội tôi thích rồi còn gì.

Tôi suy nghĩ một chút, tình thế này thật bế tắc, một bà cụ già chơi đểu ngay trước mặt mình, thì còn biết làm gì bây giờ. Tôi cuống quít đến nỗi toát hết cả mồ hôi, không kìm được quay sang nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nháy mắt với tôi, như thể cũng không chịu nhịn cái trò vô lại này của bà ta, khẽ giọng bảo: “Bà ta chơi xấu, cậu cũng chơi xấu, ngồi xuống đã rồi hẵng nói.”

Tôi nghe vậy thấy cũng đúng, quyết định ngay, da mặt gì đó cũng không cần nữa rồi, bèn ngồi phịch xuống chiếc ghế đôn ngay trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái thấy vậy liền nhíu mày, trong bụng tôi cuống quít lắm rồi mà vẫn không chịu thua, nói: “Bà bà, chuyện này rất quan trọng với cháu, bà đừng đùa giỡn cháu như thế, bà giỡn cháu, cháu cũng lỳ ở đây luôn, ba đứa bọn cháu ngồi lỳ ở đây với bà, bà về nhà cháu cũng theo bà về, dù sao thì bà đi đâu bọn cháu theo đó.”

Nói rồi tôi ngẩng đầu xem phản ứng của bà ta, vừa nhìn đã thấy không đúng, sắc mặt lão thái thái đột nhiên trở nên có chút khó coi, căn bản không để ý đến lý do lý trấu của tôi, liền quát tôi ngay lập tức: “Ai cho anh ngồi xuống! Đứng lên!”

Tôi sửng sốt, nghẹn cả lời, không ngờ bà ta lại giở quẻ như thế. Nhưng nếu đã quyết tâm ăn vạ, tôi cũng không phải người hay bỏ dở giữa chừng, bèn lắc đầu: “Bà không đồng ý cháu sẽ không đứng!”

“A Tuyết, gọi Tiểu Trương Tiểu Lê đến đây, kéo mấy tên lưu manh chết tiệt này ra ngoài cho tôi!” Lão thái thái liền nổi giận đùng đùng.

Tôi cảm thấy cơn giận bừng bừng của bà ta rất khó hiểu, nhưng lời này vừa nói ra, người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ kia đều nhìn chúng tôi, cô gái kia nhìn lão thái thái một chút, rồi mới đứng lên, rõ ràng là muốn gọi thêm người. Bàn Tử lập tức nhớ tới chức trách của mình, tiến lên một bước cản lại: “Sao chứ, thiếu gia nhà ta ngồi xuống cái ghế rách này của mấy người mà mấy người còn lắm lời à? Cái ghế này có gì hay ho chứ, ngồi xuống đánh rắm mùi rắm liền biến thành mùi thơm à? Lão thái thái, chúng ta đang ở thế kỷ 21 rồi, pháp luật không phạt tội ăn vạ, bà tìm người đuổi bọn này đi thì thật là kém tắm, thiếu gia nhà tôi biết kính lão đắc thọ, nhưng tôi đây thì là du côn thật đấy, tí nữa đứa nào kéo thiếu gia nhà này ra, tôi đây đập hết cả cái xó này, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt lắm đến thanh danh của bà thôi, lỡ lại làm bị thương đến bà thì lại càng không hay rồi, bà nói có phải không?”

Cô gái trẻ kia bèn cười lạnh một tiếng: “Các người thì biết cái gì, đây cũng không phải chỗ mà các người muốn ngồi thì ngồi, ngồi rồi gặp hậu quả gì, các người——”

Lão thái thái bỗng nhiên khoát tay chặn lại, ngắt lời cô gái trẻ. Tôi thấy sắc mặt bà ta dần dần hòa hoãn lại, thay vào đó lại là một vẻ mặt rất khó hình dung, bà ta lạnh lùng nói: “Để cho bọn họ ngồi, bọn họ muốn ngồi, thì cứ cho bọn họ ngồi.”

Tôi nhìn nét mặt bà ta, đột nhiên có dự cảm rất xấu, thầm nghĩ lẽ nào bên dưới cái ghế này có lò xo, lát nữa lò xo sẽ bắn tôi ra ngoài. Rồi nghĩ lại một chút, không đúng, không thể như thế được, nói chuyện còn chưa xong sao đã đi chệch hướng thế này, tôi đến đây là vì chính sự mà, cái gì nhịn được thì phải nhịn. Muốn xoa dịu bầu không khí một chút, tôi mới nói: “Bà bà, cháu nói được làm được, bà thương cháu đừng đùa bỡn cháu nữa, ân ân oán oán gì giữa bà và bà nội cháu, cháu nào có biết được đâu, nếu ông nội cháu có làm chuyện gì không phải với bà, hay là bà tát cháu vài cái cũng được?”

Lão thái thái không nhìn tôi, chỉ nhìn đồng hồ, rồi nói với tôi: “Được, tôi đây cũng sợ anh rồi, thiếu gia nhà họ Ngô. Nhưng mà anh đừng hỏi gì vội, bây giờ anh hỏi gì tôi cũng không nói. Anh cứ ngồi đây, ngồi đến bốn rưỡi, nếu anh làm được, tôi không làm khó anh nữa.”

“Ngồi trên ghế này?”

“Đúng, một mình ngồi trên ghế này. Đừng nóng vội, tôi đảm bảo anh sẽ không nhàm chán đâu.” Lão thái thái nói, rồi nhìn xuống lầu. Bỗng tôi nghe từ dưới lầu vang lên một tràng tiếng chuông lắc.

Tôi bỗng lại càng có linh cảm xấu, lão thái thái cũng không nhìn tôi, mà nhìn xuống sân khấu ở lầu dưới, sau đó, toàn bộ tấm rèm che cửa ở cả tầng lầu lần lượt được kéo lên, xung quanh tức khắc tối sầm, ngọn đèn chùm to tướng treo ở chính giữa lập tức sáng bừng lên, bao nhiêu ánh sáng rực rỡ nổi lên, những món đồ nội thất, thảm trải sàn và rèm cửa cũ kỹ bỗng nhiên trở nên vô cùng mờ ảo và hoa lệ dưới ánh đèn này.

Sau đó, người ở tầng dưới bắt đầu nhốn nháo cả lên, cô gái trẻ bên cạnh kêu lên một tiếng thích thú, rồi hỏi lão thái thái: “Bắt đầu rồi phải không ạ?”

Lão thái thái gật đầu nói: “Bắt đầu rồi đây, cháu xem kỹ nhé, hôm nay chúng ta có kịch hay để xem đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info