ZingTruyen.Info

Đạo mộ bút ký full (chính truyện + Ngoại truyện + đoạn tín)

Đạo mộ bút ký - Ngoại truyện 4 - Tân niên hạ tuế

kanda_yuu

Giới thiệu: Ngoại truyện của Tiểu Hoa và Ngô Tà ĐOẠNTÍN HẠ TUẾ THIÊNChương 1 : Thời khắc hoàn thành

Ngô Tà:

Bên ngoài đã có tiếng pháo nổ lác đác.

Hệ thống lò sưởi trong nhà rất ấm áp.

Cuộc làm ăn cuối cùng của buổi chiều tất niên, có điềm xấu gì thì cũng vội vã mà kết thúc. Bên kia mẹ đang bày hoa quả cùng hạt dưa, bình thường tôi không ăn những thứ đó, nhưng vào thời khắc cuối năm này, chung quy lại thì vẫn phải bày ra. Đó được coi là một điềm báo phát tài.

Điềm phát tài này với tôi mà nói thì cũng không quan trọng gì lắm, lâu rồi nên biết, không cần ông giời phù hộ tôi cũng có thề kiếm cơm ăn. Chỉ là hôm qua phát xong tiền lì xì, còn hơn mười phong tôi vẫn giữ, chỉ phát cho người trong nhà. Gì thì gì cảm giác không được tự nhiên mấy.

Chuyến đi lần này càng lúc càng nguy hiểm, mấy năm qua, chưa kể tới lão cửu môn, thế hệ người như chúng tôi đều đã sớm tiêu tán cả rồi.

Lúc ăn cơm không ai nói câu gì, cha thỉnh thoảng lại gắp cho tôi miếng rau, tôi chỉ biết cúi đầu ăn cật lực. Trong khoảng thời gian này tôi ngày nào cũng cố gắng về nhà đúng giờ, giống như hồi còn học trung học, vì thế mà so với những người thường phải ăn tết xa nhà tâm trạng có khác nhau.

Tôi không làm được điều gì lớn lao đủ để nhị vị phụ mẫu cao hứng, làm ăn buôn bán cũng bình thường, tin thần lại tốt, dường như chẳng có nhiều chuyện đáng để đem ra nói.

"Sắp sang năm mới rồi nhỉ?". Bỗng mẹ hỏi tôi một cậu.

Tôi vâng một tiếng, chuyện của tôi, ít nhiều gì bọn họ cũng biết, sẹo trên tay rồi vết thương trên cổ tuy không nhìn quá rõ nhưng tóm lại là cha mẹ ruột mình, có thay đổi nhỏ nào cũng không qua mắt được.

Bọn họ không hỏi lại tôi điều gì, cơm nước xong, hai người ra xem chương trình tết, tôi lên mạng, trốn trong phòng của mình, đợi tới mười hai giờ xem pháo nổ vang.

Tôi dựa vào ghế thiu thiu ngủ, lúc tỉnh dậy, thấy bên cạnh máy tính có đặt một bát táo.

Là thói quen của mẹ tôi.

Bên ngoài pháo nổ khiến tôi phải bật dậy, tôi đi ra ngoài, thấy hai cha mẹ đều đã ngủ quên trước màn hình tivi, tôi đắp cho họ một chiếc chăn ấm, rồi ngồi lại bên cạnh lấy táo ăn.

Táo rất chua, cắn một miếng đều làm tôi phải dừng lại thật lâu.

Tiểu Ca:

Hắn đã mất đi cảm giác thời gian. Vĩnh viễn không thể thấy được. Hắn chỉ có thể nghe tiếng nước mưa, đó là cách duy nhất để tính thời gian.

Một năm lại kết thúc.

Trước đây khi còn ở trong gia tộc, ngày cuối năm thế này cũng có giăng đèn kết hoa, đặc biệt ở nhà ông bà ngoại trong lầu vẫn có một ít không khí vui vẻ, nhưng bầu không khí đó phần lớn lại không liên quan gì tới hắn, quả thực cũng không liên quan gì tới những đứa trẻ khác trong bổn gia này. Sau cửa bổn gia vĩnh viễn là một khu nhà chết, ngọn đèn tối tăm bị những tòa nhà cùng với tường bao sừng sững vây trong một không gian mênh mông trống trải, giống như là thi hài từ thời viễn cổ vậy.

Đây là một trải nghiệm rất kỳ quái, người thường ban đầu sẽ không biết phải làm gì, sau đó mới tự khám phá, nhận biết thế giới, đi thu thập kiến thức, nhưng người trong gia tộc bọn hắn lại thông qua phong bế chính mình, một sự phong bế vô tận, ký ức trong đầu phải được hình thành từ lúc còn trong bụng mẹ, mới có thể ra đời.

Đây là số mệnh, những việc cần làm suốt đời hắn cũng sẽ theo dòng suy nghĩ mà xuất hiện, hắn không thể chống lại, bất kỳ thông tin bên ngoài nào cũng đều mới mẻ, từ khi sinh ra đã phải xác định ký ức bị che lấp đi, nếu hắn muốn nhớ được điều gì mà bản thân quý trọng, cần trải qua rất nhiều đau khổ.

Gia tộc hắn tự gọi mình là Mục Dương nhân, những điều xuất hiện trong ký ức khiến họ phải hành động, phải thay đổi rất nhiều thứ, dường như sâu xa trong cái phương pháp thần thánh đó lại đang ảnh hưởng tới sự phát triển của thế giới này.

Ký ức về ngày này năm đó, đã bị vô số những ý niệm che đi thành từng mảnh vụn, hắn chỉ nhớ tới một viên kẹo, ai đã cho hắn kẹo, năm cây dài như năm ngón tay vậy, màu kẹo rất ngon mắt, nhưng ở bên trong tòa nhà đó, lại không thấy được cái ngon ấy, chỉ có vết máu.

Nếu như giờ có kẹo thì tốt quá. Trong bóng tối hắn nghe được thanh âm như vậy vang lên trong đầu mình, khiến hắn phải nghĩ về viên kẹo kia.

Không được quên, có những thứ không được phép quên, thời gian sắp tới, hắn phải nhớ kỹ, dù cho chỉ là một khoảnh khắc.

Hắc Nhãn Kính:

Tô Vạn ở bên cạnh dùng kìm kẹp đinh đập vào quả hạch đào, khiến nó phải rơi nhân ra, cậu nhặt lấy rồi bỏ vào đĩa.

"Anh nói xem tôi phải giải thích với lão cha thế nào đây, tất niên như này mà một thằng thanh niên lại đi hẹn với bằng hữu ra ngoài đập hạt hạch đào. Cha chắn chắn sẽ nghĩ tôi bị xã hội đen uy hiếp mất."

Hắc Nhãn Kính cười cười, nhặt lên một nhân hạch đào bỏ vào miệng ăn.

Tô Vạn quay đầu thấy có một cây violon nhỏ, kinh ngạc hỏi: "Anh biết chơi cái này sao?"

Hắc Nhãn Kính bảo cậu mang qua đây, Tô Vạn đưa tới, hắn chỉnh chỉnh âm rồi bắt đầu chơi bản sonat ánh trăng.

"Khúc này nghe không được may mắn lắm."

"Thích may mắn có may mắn." Hắc Nhãn Kính bỗng nhiên chuyển giai điệu, tiết tấu vui vẻ hẳn lên. Lẫn trong tiếng đàn còn là âm thanh đập hạt hạch đào, giống như là một bản hòa tấu sứt sẹo vậy.

Bàn Tử:

Anh nhất định phải đánh hết 18 lỗ đó sao? Người nhặt bóng là một cô bé cao mét rưỡi, cái mông cong cong, uốn tới éo lui, Bàn Tử châm thuốc, ngồi xổm dưới hố cát, cây golf cắm trong cát, tức giận.

"Golf là môn thể thao trí thức, anh xem bộ dáng nhà anh kia, ông chủ gì mà chẳng được tới một nửa, anh ngồi xổm như vậy là muốn bón phân tự nhiên à". Cô gái có giọng Quảng Đông nói chuyện rất chi là ý tứ.

"Tức làm gì chứ, bóng cũng không tự chui ra đâu."

"Cô xong chưa? Xong chưa vậy?" Bàn Tử cả giận nói "Đã nói là lão tử mới đánh lần đầu, khinh người mới à, nhà cô trời sinh chỉ có cầm gậy với tìm lỗ golf thôi, còn lề mề tôi mắng cho đấy."

Cô gái chu mỏ, cầm lấy cào cát, đứng ở chỗ Bàn Tử vừa đánh. Lại ngồi xổm xuống bên cạnh Bàn Tử, vỗ vỗ anh ta: "Đừng nóng mà. Anh không đánh được thì có thể học, hơn nữa tôi biết vì sao anh tức giận, anh chắc chắn là không tức bởi chuyện này."

"Tôi đây vì sao tức giận chứ" Bàn Tử cáu trợn mắt lên, "Tôi vì sao tức giận cũng không mượn cô xía vào, chỉ cần quả bóng của cô thôi cũng đủ làm tôi tức chết rồi."

Cô gái lại tiếp tục bĩu môi, không nói nữa, cho ngón tay xuống nghịch cát.

Lặng một lúc, Bàn Tử lại hỏi : "Đêm nay ba mươi rồi, sao không mau làm cho xong trận nảy đi, cô không định về ăn tết à?"

"Kiếm tiền thôi" cô gái nhìn vào bàn tay mình, "Ai biết mấy người có tiền các anh nửa đêm lại không đi chơi mạt chược, ra đây đánh bóng chứ, một lần có thể được nhiều hơn, nhưng mà mình anh đánh ở đây thì quá là bất thường, đêm tất niên mà chơi bóng một mình, anh không còn ai nữa à?"

"Chỉ có mình tôi thôi." Bàn Tử phả một ngụm khói, ánh đèn trong sân bóng buổi tối rất ảm đạm.

Gió thổi qua, cô gái lạnh rùng mình một cái. "Còn bảy lỗ nữa. Chúng ta mau đánh cho xong đi nào."

"Có bạn trai chưa?" Bàn Tử đột nhiên hỏi

"Chưa, để làm gì, anh giới thiệu cho tôi à"

Chưa có, thật không, vậy được, đi, không đánh nữa. Chúng ta đi chơi một chút, Bàn gia tôi sẽ đưa nha đầu cô đi đâu đó vui vẻ.

"Không được, tôi phải làm việc, tăng ca đã tất khổ rồi, lại bị đuổi mất."

"Cô yên tâm, ông chủ cô là bằng hữu của tôi. Bàn Tử ném tàn thuốc đi, lấy mũ mình đội lên đầu cô gái, "Tôi cho cô biết, cô may mắn đấy, chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon một chút, ăn tới chán thì thôi, thoải mái đi."

"Anh sao phải tốt với tôi như vậy chứ? Muốn theo đuổi tôi à?" Cô gái cười giảo hoạt.

"Giờ người cần tôi không nhiều lắm, cô lại như vậy, cần tôi mời đi ăn, vậy là cô tốt với tôi rồi." Bàn Tử nhìn đồng hồ đeo tay một chút. "Chúc mừng năm mới."

Hoa nhi gia:

Trong cửa hàng, Giải Vũ Thần ngơ ngẩn vuốt ria mép của mình.

Hắn trước giờ cho rằng vào lúc sáu mươi tuổi, hắn mới có thể để ria mép, mặt hắn kia không thích hợp với việc để râu cho lắm.

Đối với diện mạo của mình, Nhị gia năm xưa từng nói rất rõ ràng rằng, hạ đấu lâu dài thì không có ý nghĩa gì, nhưng riêng trong cuộc sống, khuôn mặt cũng được xem là một giấy biên lai vay mượn, ngươi dùng mặt mình đi vay cái gì đó, tới khi về già cũng vẫn phải trả lại.

Năm đó, nếu như hắn trở thành người như Bàn Tử, vậy Nhị gia cũng sẽ không nói mấy lời này. Mặt Bàn Tử chính xác là hóa đớn thanh toán phá sản.

Hắn cùng với mấy người làm hôm nay không về nhà ăn tết mà ở lại trong cửa hàng kiêm quán bán thú nuôi này, cũng một thời gian rồi, chủ cửa hàng thú nuôi về Hải Nam nghỉ đông, bọn họ giúp ông ta buôn bán, chủ yếu là trông giữ cún.

Đêm nay giao thừa, chắc sẽ không ai đến quán nữa, hắn đổi sang dùng một con điện thoại thông minh màu đen, rất nhỏ và nhẹ, trong tay hắn như có ma thuật lúc xoay tròn lúc lại biến mất. Hắn liếc sang bên chuồng thú nuôi dưới nước, có rất nhiều rùa ở đó, chúng đều đang ngủ đông. Sinh mạng của mấy con rùa ấy cũng không được quý trọng, nhiều con rúc vào mai ngủ, tới mùa xuân năm sau thì chết.

"Cộc cộc" một tiếng, trên nóc nhà vang lên tiếng động nhỏ nhẹ.

Điện thoại di động trong tay Giải Vũ Thần ngừng lại, hắn cảnh giác nheo mắt ngẩng đầu, bỗng chuông cửa báo khách vang lên.

Một cô gái bước vào, dậm chân, nhìn mắt thấy là vừa mới khóc xong.

"Tôi tới đưa nó về." cô ấy nói.

Giải Vũ Thần thấy phía sau cô có một chiếc xe lớn, màu đen, dừng ở ngoài cửa không tắt máy.

"Cãi nhau sao?" Giải Vũ Thần cười cười, để tự cô ấy đi lấy, cô gái vén mũ lên để lộ ra mái tóc: "Tôi tự đi về, hắn đi một mình." Nói xong để lại tiền rồi rời đi.

Giải Vũ Thần ngẩn đầu nhìn trần nhà, vội khoác thêm áo ba-đờ-xuy, đuổi theo ra ngoài, leo lên ghế phụ trên xe của cô gái, cô ấy nhìn hắn: "Anh làm gì vậy? Tôi phải về nhà."

"Tôi muốn đi nhờ một đoạn, lái đi." Giải Vũ Thần nhìn kính chiếu hậu về phía trần nhà, vẫn không thấy cái gì.

"Tốt nhất là anh chỉ đi nhờ thôi, anh mà làm gì xằng bậy cẩn thận tôi xử anh." Cô gái khởi động xe, Giải Vũ Thần rút sim trong điện thoại ra rồi ném điện thoại ra ngoài cửa kính.

Tú Tú:

Lễ đánh chuông chùa mừng năm mới diễn ra, bên ngoài đã có rất đông khách hành hương tụ tập.

Hoắc Tú Tú ở trong phòng phân phát hương, ôm cả rương đựng hương mà đi ra, quấn vào một mảnh giấy hỉ đỏ, đợi lát nữa đem chia cho mọi người.

Cháo gạo đang được nấu dưới phòng bếp, có thế thấy khói bay ra từ trong các ngách cửa sổ.

Trước đây vào những lúc thế này bà bà sẽ là người chủ trì mọi sự, thực chất không có mấy người thích thú với nó, nên sau khi bà bà mất, chỉ còn cô ấy là người học quy củ mấy việc đình chùa này nhất.

"Cháo được rồi." Bên ngoài một tiểu tăng đẩy cửa bước vào, biết Tú Tú ăn không nhiều, nên chỉ bưng vào một chén nhỏ.

Tiểu tăng đeo mắt kính gọng vàng, bộ dáng giống như người học phật, đặt khay cháo an vị bên cạnh Tú Tú. Ngơ ngác nhìn cô ấy.

"Nhìn gì chứ?" Tú Tú buồn bực nói.

"Cô rất xinh." Tiểu tăng đáp

Tú Tú nghiêng đầu khẽ mỉm cười một cái, "Động lòng phàm rồi sao"

"Cảm thấy đẹp là đẹp thôi, không liên quan tới lòng phàm". Tiểu tăng đáp: "Hiểu được cái đẹp và với tới điều đó, là hai chuyện bất đồng."

Nói rồi, anh ta chợt như nhớ tới cái gì, lấy từ trong túi ra một vật. Là một con rùa nhỏ, đang ngủ đông.

"Tặng cô, quà năm mới."

"Ai lại đi tặng con gái rùa chứ." Tú Tú nghĩ mà buồn cười.

"Không phải tôi tặng cô đâu." Tiểu tăng lại một tay giúp chia hương, "Là của một ca ca đưa tôi gửi cô."

Tú Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhận con rùa ấy. Rùa ngủ rất kỹ. Không biết khi nào nó mới tỉnh lại.

"Lúc rùa dậy, người ấy sẽ trở về." Tiểu tăng lại nói

Tú Tú buông rùa xuống, bên ngoài vang lên tiếng chuông, cô ấy sửa sang lại y phục, ghim lại bút tóc, bỗng nhận ra ngoài kia tuyết bắt đầu rơi.

Qua một lúc nữa, năm mới đã gần sang, sớm chúc mọi nhà năm mới vui vẻ! Mong là những câu chuyện trên kia sẽ chia sẻ được cho mọi người một vài cảm xúc khác nhau.

HẠ TUẾ THIÊN 2014-2015 [TÂN NIÊN HẠ TUẾ]Giới thiệu:Thời gian xảy ra trong ngoại truyện này là khi Ngô Tà trở về từ Mặc Thoát và đang chuẩn bị triển khai kế hoạch trong Sa hải.

Chương 1: Dọn kho

Thời điểm giúp Tiểu Hoa dọn nhà kho, thắt lưng của tôi bị trẹo. Tôi ngồi giữa nhà kho trống rỗng.

Chỗ này là nhà cũ của Giải gia. Nghe nói năm đó trong chín nhà, nhà nào cũng có một phòng chứa lớn. Thời điểm di dời, dọn kho là việc phiền toái nhất. Phong cách của mỗi nhà kho cũng rất khác nhau. Có nhà kho toàn bộ đều chứa từng hàng, từng hàng quan tài qua các triều đại, thứ đồ này bị giấu kín trong đó là cách bảo tồn tốt nhất.

Đây là nhà cổ, bốn phía phòng ở đã đổ nát, bỏ hoang. Để bảo vệ ngôi nhà này, trên vách tường có rất nhiều cột gỗ chống đỡ. Trong đầu nghĩ tới sắp đặt của Bàn tử làm tôi hết sức lo âu, nên lực chú ý phân tán, thời điểm chuyển đồ liền bị thương.

Lúc chúng tôi đến, hầu hết các thứ đã được xe tải chở đi. Tòa nhà này kỳ thực là một kiểu chuyển tiếp. Trong những năm 30 đây là một biệt thự kiểu Pháp, tọa lạc ở Thiên Tân, sau năm 80 được Giải gia mua lại. Khi ấy phần lớn công trình trên con phố đã về tay nhà nước, chỉ có tòa nhà này do nhiều năm không tu sửa, lúc đó đã sắp bị dỡ bỏ, Giải gia liền chịu bỏ chi phi bảo tồn. Cho nên lấy được hai bản giấy chứng nhận.

Gần như toàn bộ tòa nhà đều dùng làm nhà kho. Lý do việc nặng nhọc như vậy lại gọi lũ "khuê mật" (bn thân) chúng tôi tới, là vì đã làm tới khu vực gian trong. Trong phạm vi gian trong, không phải người trong nhà thì không thể đi vào, người làm thuê lại càng không thể.

Chúng tôi không phải người nhà, nhưng số người trong Giải gia chẳng đông đảo gì, vì vậy Tiểu Hoa cũng không có nhiều lựa chọn.

Ở gian trong, thường sẽ cất giữ một vài thứ đặc biệt hơn so với gian ngoài. Mấy thứ này được truyền lại qua nhiều thế hệ. Nhiều thứ gần như không còn biết là cái gì, cho nên tương đối nguy hiểm. Đối với các thứ đồ ở gian trong, Tiểu Hoa dường như cũng lạ lẫm không khác gì chúng tôi.

Nói đúng ra, mấy thứ đồ trong này, cũng không phải đáng giá, mà là hoặc quan trọng, hoặc đặc biệt.

Dưới cầu thang nơi gian trong, có một cửa sắt vô cùng chắc chắn, mở cửa ra có thể nhìn thấy một hành lang thông tới tầng hầm. Sau khi chúng tôi mở cửa thì thấy dọc các bậc thang có một cái giá, cất chồng đống đủ thứ. Tôi cũng hiểu ra, Tiểu Hoa căn bản không rõ tình trạng thực tế bên trong vì mọi thứ ở gian trong đều dùng vải bọc lại, có chữ bên ngoài, chữ trên bọc vô cùng nhỏ, kiểu chữ cũng không đồng nhất. Bọc vải rất dày, nếu không cẩn thận mở ra, mà chỉ lướt qua thì không thể biết bên trong có cái gì.

Vải bọc đa phần đều màu trắng, một số màu vàng và đỏ. Những sắc màu này làm cho gian phòng có cảm giác không may mắn. Ngoài ra cái tôi thắc mắc chính là, bụi bẩn bên trong rất ít, chỉ có một lớp bụi mỏng.

Chúng tôi phải đối mặt với hai lựa chọn. một là bất chấp tất cả, trực tiếp dọn sạch. Nhìn vào số lượng đồ, thì có dọn tới rạng sáng cũng chưa xong, tôi cũng không muốn ở trong cái nhà cũ nát này tới trễ như vậy. Hai là chút nữa xem xét thử tình hình. Trường hợp này cũng ngoạn mục quá rồi. Gia đình tôi là một gia tộc bần cùng, trừ mấy con chó ông nội để lại, thì mấy việc kinh doanh đã gần như bị tôi hủy hoại. Của cải quý giá với tôi mà nói, chính là ánh sáng, là điện, là thần thoại duy nhất.

Chúng tôi trực tiếp đi vào tầng hầm, vòng quanh vách tường là một loạt kệ, nhưng ở giữa lại không phải, mà là thứ kì quái gì đó. Nhìn vào thứ đồ này, Tiểu Hoa ngừng một chút, đưa tay ngăn cản chúng tôi.

Vật kia cũng dùng vải trắng bọc lại, kích cỡ một chiếc xe BMW mini, có thể là một đống đồ gì đấy, hoặc một vật khá lớn.

"Lần trước tôi tới đây, không có thứ kia trong này." Tiểu Hoa nói, "Có vấn đề."

"Lần cuối cùng cậu tới đây là khi nào?" tôi hỏi.

Tiểu Hoa sẽ không hay tới đây, phỏng chừng ba, bốn năm cũng chưa tới một lần. Có thể là thu hoạch mới của người trong gia tộc.

Tiểu Hoa ngăn chúng tôi, lùi dần từng bước, biểu cảm trên mặt rất quái lạ. Cậu ta quay đầu nhìn tôi: "Lần cuối cùng tôi vào đây, là 15 phút trước."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 2: Đồ vật lớn

Tôi nhớ ra quả thật 15 phút trước, Tiểu Hoa đã xuống đây mở cửa thông khí. Trong tầng hầm tích nhiều khí nặng, nên trước khi tiến vào phải mở ống thông gió.

Chúng tôi đều chờ bên ngoài nói chuyện phiếm, cho nên không thể có người thừa dịp cả bọn không để ý, lén đi vào đặt thứ kia lại.

Người giúp việc của Giải gia cũng không thể có trò đùa quái đản đó.

Làm tôi kinh ngạc nữa là thứ này lớn hơn cửa, làm thế nào mang xuống đây được?

Tuyệt đối không thể từ cửa đi xuống.

"Cậu thông minh như vậy, thử nói xem là chuyện gì?" Tôi hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa lặng lẽ nói: "Trên thực tế, kẻ thông minh nhất trong thế hệ này là anh. Người của Giải gia chủ yếu sở trường là mắt nhìn."

Dưới vải trắng không có động tĩnh gì. Cái tôi sợ nhất chính là có người trốn bên trong, dùng thân thể căng ra thành hình dạng này, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy không thể.

Chúng tôi ngây người trong chốc lát. Tiểu Hoa kéo dài súy côn thành bốn khúc, tiến tới trực tiếp đánh bay vải trắng phủ trên thứ kia.

Tro bụi bị thổi tung lên. Bên trong lớp vải trắng là một cây đàn dương cầm. Bởi vì trên đàn còn bày rất nhiều công cụ, nên dưới lớp vải có hình dạng thật đặc biệt. Tôi không nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy.

Đàn dương cầm nhìn qua không có gì nguy hiểm. Tôi và Tiểu Hoa đến gần, liền nhìn thấy trên ghế cạnh đàn để một đôi găng tay lao động.

Tiểu Hoa cầm găng tay lên. Chúng tôi kinh ngạc phát hiện nó hết sức đặc biệt, tuy rằng chỉ là vải cotton bình thường, nhưng trên găng không phải 5 ngón tay. Mà là 7 ngón.

Đây là bao tay của một kẻ có 7 ngón tay.

"Là hắn?" Tiểu Hoa nhìn lên trần gian trong.

"Cậu biết chuyện gì đã xảy ra à?"

"Câu chuyện 7 ngón tay, cậu chưa từng nghe?" Tiểu Hoa nói, "Người nhà cậu không nói cho cậu biết?"

Tôi lắc đầu.

"Khi tôi còn bé, còn có người chăm sóc, trưởng bối thường hay kể về chuyện này." Tiểu Hoa nhìn kết cấu đơn giản xung quanh gian phòng, "Cái này giống như ăn cắp vặt ở nước ngoài, trong gia tộc của tôi, mọi đứa trẻ đều biết."

Không phải từ nhỏ ta đã bị đá ra khỏi mọi chuyện sao, lòng tôi thầm nghĩ, tỏ vẻ mặt cẩn thận lắng nghe.

Tiểu Hoa không thích giải thích dài dòng như chú ba, nhưng lần này cậu ta quả thực đang hồi tưởng, "Bảy ngón tay là một dấu hiệu. Các gia tộc chúng ta, vào những năm 90 đã thu gom rất nhiều bất động sản trong nước. Chỉ chuyên đi tìm mua những căn nhà cũ có hệ thống phòng trống, chủ yếu để làm hầm trú ẩn hoặc có thể dùng làm kho hàng. Cậu cũng biết những người như chúng ta rất nhạy cảm với các cơ quan đánh lừa thị giác, trong cổ mộ nếu có một cục gạch có sự khác biệt rất nhỏ trên bức tường gạch thì chúng ta sẽ lập tức nhận ra. Chúng tôi phát hiện, trong quá trình lựa chọn bất động sản này, nhiều người đã tìm ra một vài hiện tượng thú vị."

Tiểu Hoa trở lại cầu thang, ngồi xuống, xem giờ trên điện thoại: "Có rất nhiều tòa nhà, tồn tại các bộ phận 'dư thừa', những phần này bị giấu đi do các loại ảo giác. Ví dụ, phía đông bắc của ngôi nhà có một 100 mét hành lang, nhưng thực tế lại được mở rộng tới 130 mét, như vậy dư ra 30 mét. Ở đó, sau khi chúng tôi tới cuối hành lang, phát hiện một cầu thang bị giấu sau bức tường, chỉ là liền một dải cầu thang, trước sau đều bị bịt kín, không dùng được, nhưng trên từng bậc thang, đều khắc đầy con số."

"Đây là một bản xây dựng lỗi?" Tôi nhìn cậu ta. Tiểu Hoa nói: "Không đúng, đây là một trò đùa dai. Chúng tôi nhìn thấy trên tường xi măng dấu vân tay của 7 ngón tay, sau đó, ở các tòa nhà khác cũng thấy vấn đề tương tự. Chúng tôi kết luận rằng, thời gian ngắn sau giải phóng, có một kiến trúc sư, đang ấp ủ thứ gì đó mà không thể phát huy tài năng, cho nên trong tất cả các hạng mục hắn từng phụ trách, liền tiến hành trò đùa dai này như một sáng tác nghệ thuật. Tất nhiên, nếu gọi hắn là bậc thầy lừa bịp, thì đó là một sự xúc phạm, bởi vì rất nhanh sau đó chúng tôi tìm được một vài thứ, không chỉ thú vị, mà còn là kiến trúc nghệ thuật chân chính. Những kiến trúc đó bề ngoài đều rất bình thường, nhưng thành quả bên trong, thật không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kì quái. Rải rác trong đường ngầm là mật thất và cửa ngầm không thể phát hiện, chính hắn cũng thường mượn những thứ này, thiết kế các "cửa sau", che giấu các bộ phận này trong chính kiến trúc toà nhà."

Tiểu Hoa nói dứt lời, nhìn nhìn gian trong. Tôi bỗng hiểu ra được, "Phần này trong ngôi nhà cũng là tác phẩm của hắn."

Tiểu Hoa gật đầu: "Trong gia tộc tôi có người cuồng nhiệt muốn tìm ra vị kiến trúc sư kia. Có một thời gian mua lại rất nhiều căn nhà do kiến trúc sư đó thiết kế, căn nhà này cũng được mua lại trong thời gian đó. Thời điểm mua lại căn nhà này, sau giải phòng người trong nhà đã tiến hành cho tu sửa lại. Trong quá trình tu sửa, người đó đã can thiệp vào cấu trúc ngôi nhà."

Tôi nhìn vào cây đàn dương cầm ở trung tâm căn phòng: "Có người móc nối với hắn sao?"

Giải Ngữ Hoa lắc đầu: "Tuy nhiên, tôi tin người này hiện tại đang ở trong phòng. Cây đàn dương cầm, là tín hiệu hắn thả ra cho chúng ta. Hắn là một kẻ đặc biệt tinh nghịch."

Chương 3: Cái bóng dưới tầng

Về 7 ngón tay, lúc trước có rất nhiều người từng thử điều tra. Tra ra tới người này trong những năm 80 làm việc trong đại đội kỹ thuật tại Nội Mông Cổ, thì không tra nổi nữa.

Đại đội kỹ thuật ở Nội Mông này, đến những năm 90 thì không còn truy ra tung tích, không biết đã rời đi đâu, nghe nói đa số là làm các hạng mục khai thác mỏ cơ mật quốc gia. Sau đó toàn bộ chuyển tới đơn vị khác, nên thông tin cơ bản bị cắt đứt.

Bởi liên tục hoạt động ở phía bắc, những kiến trúc 'bảy ngón tay', nằm chủ yếu ở phương bắc. Phía nam chỉ có lẻ tẻ.

Thiết kế ra bộ phận kiến trúc kì quái như vậy, còn thực hiện trong thời gian thi công, một người thì không đủ. Tôi nhìn Tiểu Hoa nói: "Hay bảy ngón tay không phải chỉ một người, mà là 7 người."

Tiểu Hoa nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"

Tôi nói: "Tôi nói cho cậu biết, từ bản vẽ thiết kế cho đến khi thành ngôi nhà ở, có rất nhiều người tham gia vào toàn bộ quá trình. Trong quá trình đó tuyệt đối không có khả năng che giấu được kết cấu bên trong không để người khác phát hiện. Vì vậy, đây nhất định là một tổ chức, rất có khả năng là 7 cá nhân."

Đó là một thời kì buồn cho sự sáng tạo và cá tính, nếu có một đám người trẻ tuổi muốn đạt được một số ý tưởng kì lạ về thiết kế, thì cũng chỉ có thể thông qua biện pháp này.

Bỗng nhiên tôi nhớ tới một việc, bèn hỏi: "Khối kiến trúc bảy ngón cuối cùng là vào năm bao nhiêu?"

"Sau những năm 90 thì không còn phát hiện ra nữa."

Thời kì phát triển nhanh nhất ở Trung Quốc là khi ấy, phải đối mặt với hàng loạt các chuyển dịch cơ cấu. Nhóm 7 người cũng không thể coi là nhỏ, trong dòng lũ của lịch sử không có khả năng mọi người vẫn cùng đi một hướng. Bọn họ vì cùng chí hướng mà tụ tập, vào thời đại phát triển, cái tôi được giải phóng, những ham muốn ban đầu cũng dần trở thành không còn quan trọng.

Vì vậy sau thập niên 90, nhóm 7 người liền giải tán. Từ thời tòa nhà này tới những năm 90, tính thời gian tới bây giờ, thì tuổi của nhóm 7 người này khẳng định không nhỏ, nói không chừng có người đã qua đời.

Đương nhiên, tất cả chỉ là dự đoán của tôi.
Tôi mở di động, bắt đầu chụp lại cây đàn dương cầm. Nếu người kia đang ở trong phòng, như vậy trên đàn nhất định có gợi ý.

Đàn dương cầm rất lớn, vô cùng nặng, dùng chất gỗ rắn chắc, dây đàn bên trong rất nhiều sợi chưa căng.

Thành thực mà nói, cây đàn này vô cùng bình thường, chính là kiểu trong các gia đình trung lưu ở tô giới trước đây. Tôi với mấy loại nhạc cụ cũng không có hiểu biết gì. Cẩn thận xem xét cũng không phát hiện được gì. Tuy nhiên dây đàn không có dấu hiệu oxy hóa, chứng tỏ nó chỉ là cây đàn được sửa lại mới gần đây.

Tôi và Tiểu Hoa đem vải bọc đàn trải trên mặt đất, phát hiện phía trên có một bức tranh.

Đó là bản vẽ thiết kế tiết diện bên, tôi vừa liếc qua đã nhận ra, chính là bản thiết kế của căn nhà cũ chúng tôi đang đứng. Có thể trông rõ ràng thiết kế đại sảnh, tầng hầm và tầng 2, cầu thang, cấu trúc thông gió lò sưởi. Một số trang trí mặt tiền, điển hình là thiết kế của kiến trúc sư người Ý bắt chước từ dân Pháp. Tôi từng dành nhiều thời gian để nghiên cứu các trường hợp trong sách, cũng đi thực tế tới nhiều hiện trường phác họa ở vùng tô giới.

Tuy nhiên đây chỉ là một bộ phận, không phải là chủ thể. Tôi kinh ngạc phát hiện ra, căn biệt thự chỉ chiếm một phần mười trong bản thiết kế, khu vực ngầm trên bản thiết kế, có người đã vẽ một bóng đen khổng lồ.

Bóng đen này diện tích gấp khoảng chục lần, đường viền bất quy tắc. Thoạt nhìn, tựa như một sinh vật khổng lồ xấu xí, bao trùm cả kiến trúc ngầm.

"Đây là cái gì?" Tôi và Tiểu Hoa quay mặt nhìn nhau.

"Phía dưới gian phòng này, có dị vật?" Tôi đặt ra nghi vấn, "Ngôi nhà này, được xây dựng trên một cơ quan khổng lồ?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 4 : Bụi phủ đàn dương cầm

Nhìn vào kích thước của cái bóng, nếu thiết kế này được bôi đen dựa trên kích thước thực tế của nó, thì dưới căn phòng này, có một khối kiến trúc lớn gấp bội. Theo ước tính ban đầu, diện tích đại khái tới 2 vạn mét vuông, quy mô vài cái kho hàng hoặc 10 hãng phim nhỏ.

Đây là thứ gì. Tôi ngồi trên ghế đặt phía trước đàn dương cầm, Tiểu Hoa dựa người vào đàn, nhìn chằm chằm bóng đen khổng lồ trên vải trắng.

Nó là một sơn động, là một khối đá khổng lồ, hay là một khối kiến trúc đặc biệt kì quái xây dựng ngầm.

Tôi biết có một kiểu lộn ngược dưới mặt đất, kiến trúc giống như ảnh ngược phản chiếu trên mặt nước. Đó là Kính Nhi Cung, là một dạng kiến trúc đặc biệt của Trung Hoa cổ đại. Cách gọi cũ là chống ăn phong thủy. Trên mặt đất ăn một bữa, xuống mặt đất lại ăn một bữa.

Tôi nghĩ hồi lâu, tâm tư bắt đầu rối loạn. Theo truyền thuyết, trong Sơn hải kinh, có một loài rùa sống trong lòng đất, người dân xây dựng nhà ở trên mình nó, con rùa này mười năm mới di chuyển một chút.

Nơi này là khu quảng trường cũở nội thành Thiên Tân, dòng người nhộn nhịp. Tuy rằng ngoài sân đã thiết kế tường bao để bảo đảm yên tĩnh, nhưng nếu là khu vực sống của "thần thú" thì không khỏi có chút tầm thường. Hơn nữa, mười năm lại động một chút, nếu đụng phải đường tàu điện ngầm đào qua nơi này, thì thời gian chạy trốn cũng không có. ( :D )

Còn nếu là sơn động, thời điểm sét đánh mặt đất sẽ có cộng hưởng, những hoàng lăng rộng lớn đều bị kẻ trộm dùng cách nghe sấm để tìm ra là vì lẽ đó.

Hơn nữa, hang động rộng lớn như vậy dưới mặt đất, ở trong nhà nhất định không dễ chịu.

Tôi nghiêng theo giả thiết phía dưới là công trình kiến trúc khổng lồ, nhưng nhìn vào cạnh cái bóng, lại có một cảm giác quỷ dị không nói lên lời, chó chết rốt cuộc đây là cái gì?

"Đàn dương cầm xuất hiện trong phòng. Anh nói xem, cửa vào khu vực bóng tối bên dưới có thể c ũng trong gian phòng này không?" Tiểu Hoa rời bước khỏi cây đàn, vận động chân tay, các đốt ngón tay của hắn vô cùng lỏng lẻo, khi các ngón tay vặn vẹo thật không thể tin nổi.

Tôi nhìn bộ dạng thoải mái của cậu ta, biết cậu ta cũng không vội mê muội tiến vào. Sự tình trước mắt với cậu ta mà nói chỉ như một thú tiêu khiển.

Đây đối với 7 ngón mà nói xem như đối thủ đáng sợ nhất. Nếu chỉ có mình Tiểu Hoa ở đây, cậu ta có thể đã bỏ qua mọi việc phát sinh, đem thứ này chuyển đi, bỏ lại phía sau một ánh nhìn chằm chằm vào chúng tôi của một người bí ẩn cô đơn.

Tuy nhiên tôi lại có chút bị mê hoặc, loại câu đố cùng bầu không khí này cực kì hấp dẫn tôi. Tiểu Hoa nhìn tôi, không tỏ vẻ tán thưởng hay nhắc nhở, rõ rằng cậu ta muốn khơi mào ham muốn của tôi. Có lẽ bởi vì cậu ta có chút ngưỡng mộ với ham muốn ấy. Cậu ta từng nói, cậu ta không thể nào giống tôi, thực sự chỉ vì tính cách của mình mà ham thích một việc.

Tôi phát hiện hôm nay Tiểu Hoa mặc áo phông màu đen, mặt trên đã vương đầy tro bụi. Tôi nheo mắt nhìn, bảo cậu ta đứng dậy. Trên lưng Tiểu Hoa, trên lớp áo phông vừa rồi tựa vào đàn dương cầm dính đầy tro bụi, hiện ra hoa văn.

Hoa văn này cũng không đầy đủ. Tiểu Hoa nhìn ánh mắt tôi, biết sau lưng mình có gìđó, trực tiếp cẩn thận cở iáo ra. "hai mươi ba" về cơ bản có thể nhìn ra vài nét như vậy. Vuốt chiếc áo vài cái, tôi liền đi tới chỗ cây đàn.

Nơi Tiểu Hoa vừa dựa vào là bên cạnh, dùng áo phông giống như bản dập ấn xuống. Lại hiện ra vài chỗ.

"point XVII" (.17)

23.17, là chỉ thời gian.

Tôi nhìn điện thoại, cách hiện giờ khoảng 7 tiếng rưỡi.

Tiểu Hoa dùng áo tiếp tục ấn một vòng, phát hiện tất cả các vị trí có thể dựa vào, đều có người đụng chân đụng tay, nhưng toàn viết 23.17 như lúc rồi.

"Trong phòng này, không có ghế ngồi. Người đứng hồi lâu cũng không thể dựa vào vách tường. Cho nên đàn dương cầm đặt ởđây, là hắn cố ý an bài. Còn chiếc ghế, tất nhiên sẽ có kẻ ngồi." Tiểu Hoa nói, bỗng nhìn phía mông tôi.
Tôi lập tức nhấc mông lên, hỏi: "Có cái gì không?"
"Đừng nhúc nhích." Tôi nhìn giữa hai chân mình, thấy sắc mặt Tiểu Hoa đã biến đổi.

Chương 5: Có người bị nhốt ở chỗ này

Tiểu Hoa tiến tới, lấy điện thoại chụp một tấm hình. Tôi đứng dậy, đón lấy xem, phát hiện trên mông quả nhiên cũng in lên thứ gì đó, nhìn qua giống màu da thuộc, cùng màu với nệm ghế.

Mặt trên là ba chữ, chữ thứ nhất và thứ hai là cứu, cuối cùng là chữ tôi.

Cứu cứu tôi.

Tôi nhướn mày, nhìn Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa có vẻ bất ngờ, cúi đầu tới gần mông tôi ngửi ngửi, nhíu mày: "Là máu."

"Fuck you." Tôi nói, "Cậu mới có bà dì đến thăm ấy." (kinh nguyệt)

"Hâm à, là ba chữ kia, dùng máu để viết." Hắn đi tới chỗ chiếc ghế, cúi đầu ngửi ngửi,

"Là máu, vết này dùng máu để viết."

Đây là chuyện gì? Lòng tôi thầm nghĩ, trước vốn nghĩ đây là lời khiêu chiến, thật không ngờ, lại biến thành cục diện này. Nhìn lên thấy Tiểu Hoa đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, "Thú vị đấy, tôi nghĩ tới một việc."

"Cậu bảo sao?"

"Có người bị vây chết trong căn phòng này." Khi Tiểu Hoa quay đầu lại, trong ánh mắt có chút hưng phấn, không biết có phải mùi máu tanh làm hắn nâng cao tinh thần. Hắn nhìn gian phòng, "Gian phòng như vậy, bình thường sẽ có hai khu vực. Một khu vực cho người thường, cái còn lại là không gian do 7 ngón bí mật thiết kế. khu vực này ngăn cách trong mật đạo, chưa chắc đã tìm ra đường."

"Ngôi nhà này không phải của Giải gia sao? Ai bị vây chết ở đây được?"

"Lúc trước ngôi nhà này có một người gác cổng tên là Lục Sỏa, người chậm phát triển trí tuệ nhưng rất có trách nhiệm. Trưởng bối trong nhà cho ông ấy ở lạiđây, nhưng 14 năm trước, ông ta bỗng nhiên biến mất. Khi đó tôi vừa mới tiếp quản việc nhà chưa lâu, chỉ nghĩ ông ta bỏ việc, hoàn toàn không để tâm tới nữa." Tiểu Hoa nói, "Bây giờ ngẫm lại, ông ta không phải đã rời khỏi nơi này, mà là xảy ra chuyện khác."

"Cậu bảo ông ấy vẫn còn ở trong nhà này?" Tôi có chút nổi da gà, "Ông ta đi vào khu vực mà 7 ngón thiết kế? Rồi bị nhốt bên trong, nhưng mọi người lại cho rằng ông ấy mất tích."

Mười bốn năm, nếu như vậy, người này chẳng phải đã bị nhốt 14 năm. Ai mà có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy?

"Lục Sỏa không giống với người khác, tinh thần củaông ấy không được bình thường. Nếu như là ông ấy, nói không chừng có thể may mắn tồn tại trong này 14 năm."

"Vậy ông ấy ăn cái gì?"

"Cáiđó không quan trọng." Tiểu Hoa không ngừng gửi tin nhắn, "Tôi đang tìm người hỗ trợ."
Tôi nhìn chỗ ngồi dính máu. Nếu thông tin này không phải 7 ngón, mà là Lục Sỏa truyền tới, thì cái găng tay vừa rồi trên ghế, nhìn qua rất có cảm giác nghi thức, có vẻ là cố ý. Thật không thể hiểu nổi.

Nếu Lục Sỏa có thể đem cây đàn dương cầm kia vào trong phòng, thì chính ông ấy cũng có thể đi lên. Tại sao lại phải thông qua phương thức bí ẩn như vậy để truyền tin tức?

Có cái gì đó uy hiếp an toàn của ông ấy. Ông ấy không thể không thông qua phương thức mù mờ này để truyền tin.

23.17

Lúc này, nó đại biểu cho cái gì?

Lòng tôi trào lên cảm giác bất an, các loại tin tức không hề thống nhất làm tôi cảm thấy chỗ này có chút tà ý.

"Chúng ta." Tôi nhìn Tiểu Hoa, "Rời khỏi đây đã, hai người ở trong này, không an toàn."

Tiểu Hoa tắt điện thoại: "Chúng ta có muốn cũng không ra được nữa rồi."

Nói xong hắn nhìn về phía cầu thang chúng tôi đã đi tới. Tôi không hiểu tại sao, lướt qua hắn đi lên cầu thang, mới bước vài bước, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Vốn hướng lên trên một tầng chính là lầu 1, cầu thang rất ngắn. Thời điểm tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cầu thang trở lên đã dài ra vô tận, hướng lên trên không ngừng khúc khuỷu, mà đèn pin căn bản không chiếu tới đỉnh chóp. Cầu thang tựa như dài vô tận, giống như cao ốc trăm tầng, mà chúng tôi đang đứng dưới đáy cầu thang nhìn lên trên.

Tôi nheo nheo mắt, hoài nghi mình có phải đang gặp ảo giác. Cái này con mẹ nó là sao, như vậy nhà này phải cao vài trăm mét. Nhưng thực tế chỉ có ba tầng và một tầng ngầm.

Tiểu Hoa đi tới bên cạnh mảnh vải trắng có bản thiết kế bóng mờ, chân đạp lên cái bóng: "23.17 này, không phải chỉ thời gian, mà là một ký hiệu."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 6: Cầu thang

Tiểu Hoa mặc áo phông vào, trên mặt là nụ cười như có như không. Hình thể của cậu ta từng chịu sự huấn luyện hết sức nghiêm ngặt nên rất uyển chuyển, dẻo dai. Lời nói sau khi tắt điện thoại làm hắn trông có vẻ rất lão luyện và tự chủ.

Tôi nhìn vào kẻ lúc nào cũng có thể đùa giỡn thoáng chút khó chịu. Lòng thầm nghĩ: không phải cậu nói tôi là người thông minh nhất ở thế hệ này sao? Nói xong lại đem chỉ số thông minh nghiền nát tôi. Mình quả nhiên đã quá ngây thơ, hắn tìm một cái cớ để tự khen mình tuyệt. Mình thế mà lại đi tin. (Thiên chân vn hoàn thiên chân thôi ^^)

"Làm sao mà cậu phân tích ra được?" Tôi cực kỳ không tình nguyện mà hỏi hắn, bởi tôi chẳng nhìn ra cái gì.

Tiểu Hoa đưa điện thoại đang cầm trên tay cho tôi. Tôi mở ra, nhìn thấy trên màn hình là một tin nhắn ngắn: Các cậu không ra được đâu, 23.17 không phải thời gian, mà là một ký hiệu.

Gửi từ một dãy số lạ.

"Nơi này chắc chắn được trang bị trạm tín hiệu giả. Điện thoại của tôi đã bị can thiệp, nếu không thì không thể bắt được tín hiệu. Vừa xuống dưới tôi đã phát hiện tín hiệu tốt một cách bất thường."

Tôi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lòng thầm nghĩ người anh em này thật không tuân thủ luật chơi. Tự mở di động của mình, điện thoại của tôi không nhận được tin nhắn.

Chó chết, khinh thường đúng không, chờ tiểu gia gia ta tìm ra ngươi, sẽ đem ngươi đến Hoa Cường Bắc, chém đứt hết 7 ngón tay ngươi.

"Cậu nhắn lại với hắn." Tôi nói, "Nói với hắn, có gan thì ra đây một chọi một."

"Hiện nay còn chưa biết mức độ nghiêm trọng của việc này, hà tất phải khiêu khích đối thủ. Hơn nữa nơi này chắc chắn không có máy theo dõi, nhắn lại chỉ tổ để hắn đoán được tình hình của chúng ta." Tiểu Hoa chỉ chỉ lên cầu thang, "Bây giờ kịch bản đã an bài, chúng ta hẳn nên thử leo cầu thang."

Có đôi khi nói chuyện cùng Tiểu Hoa, tôi cảm thấy như đang tự thoại với chính mình. Cậu ta và tôi quả thật có nhiều mặt giống nhau, nhưng đôi khi lại rất khác biệt, tôi thực không hiểu nổi.

Tuy nhiên, sự giống nhau này cũng làm cho đôi bên tương đối ăn ý. Sẽ không xuất hiện tình trạng lúc trước, Phan Tử, Bàn Tử và Tiểu Ca trao đổi ánh mắt, ba người họ thực hiện bọc đánh, rồi mới đánh mắt với tôi, tôi sẽ phải đánh vật với tình hình lúc đó.

Cả hai đi tới đầu cầu thang. Tiểu Hoa ra dấu im lặng, rồi chỉ chỉ cây đàn dương cầm. Tôi phát hiện điện thoại trên tay cậu ta đã không thấy đâu, xem ra là bỏ vào trong đàn. Tôi nhìn cậuấy, gật đầu, đã hiểu ra dụng ý.

Hai người theo cầu thang đi lên.

Cầu thang xi măng phủ sơn, trừ đoạn đầu có các kệ bày lỗi thời, hướng lên trên chỉ là cầu thang đơn thuần. Lan can cầu thang bằng sắt, nhìn có vẻ rất không vững chắc. Cách ba bậc lại có một bóng đèn, ánh sáng mù mờ.

Nếu xuất hiện cầu thang đi xuống thì tôi còn hiểu được, chỉ cần đủ nhân lực thì cơ quan như vậy đều có thể thiết kế ra. Nhưng cầu thang này lại là hướng lên, hoàn toàn trái với lẽ thường.

Chúng tôi đi tới nơi vừa rồi là cửa vào, nhưng cánh cửa chỗ này đã biến mất.

"Căn phòng chỗ chúng ta di chuyển sao?" Tiểu Hoa chạm lên vách tường.

"Loại cơ quan như vậy chỉ có ở thời phong kiến mất không biết bao nhiêu mạng người mới có thể xây dựng được. Từ sau năm 1900 công trình như vậy căn bản không có khả năng thực hiện." Tôi nói. Ngoại trừ công trình Trương gia cổ lâu hội tụ tầm nhìn, tài năng của các nghệ nhân đương thời cùng trí tuệ cổ đại, chỉ dùng xi măng và thép để xây dựng, thì dường như là không thể. Cầu thang này hướng lên trên, có thể là thủ thuật che mắt, chỉ là, hắn làm thế nào để chúng tôi tưởng đây là thật?

"Đi lên trên sao?" Tôi hỏi, "Lên đó nhất định có biến."

"Cậu đứng trên lập trường bảy ngón để xem xét vấn đề à?"

"Bị kẻ khác đùa giỡn nhiều sẽ đặc biệt biết làm sao để đùa giỡn người ta." Tôi nói. Tuy nhiên không có biến hóa, thì không thể bắt đầu trò chơi. Tôi hít một hơi, bắt đầu chạy lên lầu. Tiểu Hoa vẫn đứng tại chỗ.

"Tự bảo trọng nhé." Hắn nói, "Cậu lên ba, tôi lên bốn."

Tôi nhìn vào di động: "Mười bốn năm nữa gặp lại." chạy lên tầng ba, Tiểu Hoa mới bắt đầu di chuyển.

"Nhiều chuyện. Chưa gặp lại thì chưa biết được."Tiểu Hoa ở phía dưới la to.

Tôi nhìn chằm chằm vào vách tường bên cạnh cầu thang, cố tìm kiếm một khe hở: "Nói gì chứ?"

"Đúng là quá mạo hiểm mà." Tôi quát.

Chương 7: Lời thật lòng

***

Tiểu Hoa im lặng một hồi, tôi lại quát: "Sao không nói gì?"

"Tôi đang đánh giá độ mạo hiểm." Tiểu Hoa trả lời.

"Nói chuyện thì mạo hiểm quái gì?"

"Thật lòng mà nói, đương nhiên sẽ có nguy cơ." Tiểu Hoa ngừng một chút, "Chừng nào cậu mới bắt đầu kế hoạch của mình?"

Tinh thần và thân thể tôi đều thực kích động, lúc này đã bắt đầu thở dốc, lại không dám nắm lấy lan can bên cạnh, quay đầu nhìn lại đã chạy được bảy, tám tầng. Cửa vào dần trở nên mơ hồ không rõ.

Tôi hiểu Tiểu Hoa đang hỏi tới kế hoạch nào, trong lòng thầm mắng, sớm biết tôi đã không nói quá mạo hiểm. Ai mà biết hắn lại khoái tán gẫu về vấn đề gây phiền lòng này.

Tôi ngừng lại, tựa vào vách tường lấy hơi, "Khi nào bắt đầu tự khắc cậu sẽ biết."

"Kế hoạch này không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra. Nói ra rồi, cho dù tổn thất nghiêm trọng, cũng phải thực hiện đến cùng, còn nếu không, không bằng duy trì cục diện hiện tại." Giọng Tiểu Hoa truyền tới.

Điều này trong lòng tôi hiểu rõ.

Tôi không phải một kẽ lãnh đạo xứng đáng, rất hay lo lắng, chần chừ, gặp tổn thất sẽ lùi bước, chỉ hy vọng mọi người có thể cùng tiến cùng lùi. Nhưng trong hiện thực, chuyện như vậy không thể xảy ra. Tôi lại không thể có giác ngộ được như Tiểu Hoa, giữ ai bỏ ai, đều là ước định rồi tiến hành. Tôi không làm được, nếu buộc phải làm, thì cả đời, sợ rằng chỉ có một lần này.

Nếu anh bỏ lại quá nhiều người, sẽ tới một ngày căm giác chán ghét sẽ xâm chiếm nội tâm anh. Mà với tôi, một lần như vậy đã quá đủ.

"Không sao đâu, tôi sẽ bồi cậu một lần." Tiểu Hoa nói, "Cậu đi trước đi."

Tôi nghe giọng hắn sát lại, liền dùng áo lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục hướng lên trên, hỏi: "Giải Liên Hoàn rốt cuộc có phải cha cậu hay không? Sao tôi lại thấy cậu ở dưới cột gia phả của ông ấy?"

Tiểu Hoa ngừng một chút, nói: "Cậu làm sao mà cứ mở miệng lại hỏi việc nhà người khác?"

"Sự tình ở cửa hàng không phải đã phơi bày những vết sẹo của cậu sao? Tôi đánh không lại cậu, sau này còn mong cậu cứu mạng tôi, chúng ta thân thiện một chút thì tốt hơn."

Tiểu Hoa phía sau cười nói: "Cậu muốn có qua có lại sao, để tôi không hỏi những thứ cậu không muốn trả lời." Ngừng một chút, Tiểu Hoa nói tiếp: "Không phải đâu, ông ấy không có người nối dõi, trong gia phả để tôi làm con thừa tự nên xếp dưới ông ấy. Tôi cũng không biết nhiều về ông ta, Nhị gia tuân theo quy củ, việc đối ngoại đều dựa theo gia phả."

"Cậu là con một lại cho đi làm con thừa tự của người khác, cha cậu không ý kiến gì à?"

"Cái này chắc chắn đã dựa vào tình hình lúc ấy để xem xét, nếu Giải Liên Hoàn không có con nối dõi thì trong gia tộc sẽ bất ổn, cho nên việc này đã sớm thống nhất." Tiểu Hoa nói, "Đúng rồi. Cậu xem gia phả nhà tôi khi nào, ai cho phép cậu xem, xem được ở đâu?"

Tôi không thể khai ra Tú Tú, nên lập tức nói: "Đến lượt cậu hỏi tôi."

Tôi đã đi tới tầng 11, hai chân mất dần khí lực. Đèn đóm ở đoạn này kém nhạy, thỉnh thoảng lại phụt tắt. Tay tôi chạm tới xi măng trên vách tường, trong lòng hơi bất ngờ. Nhìn lên trên, đã thấy được đỉnh chóp, sau đó, cầu thang chấm dứt.

Thì ra, đây thật sự là cầu thang.

Ánh đèn phát ra tro bụi, trong lòng đất khá nóng, dù vách tường rất lạnh, không biết nhiệt lượng từ đâu mà ra.

"Cậu có oán hận chú ba mình không?" Tiểu Hoa ở phía sau hỏi.

Tôi ngừng lại, ngồi xuống bậc cầu thang, thở hổn hển.

Tôi thực sự chẳng oán hận ai, tôi chỉ hận sự ngây thơ và cách mình đưa ra quyết định lúc trước.

Vừa định trả lời, Tiểu Hoa đã thúc giục: "Lời buột miệng nói ra, mới thực sự là cách nghĩ của bản thân."

Tôi không tự chủ được, ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện, trong lúc này, giọng của Tiểu Hoa đã ở phía trên tôi.

Ảo giác?

Tôi giật mình một chút, lập tức thăm dò tình hình, lắng nghe tiếng bước chân hắn.

Thực sự ở trên đỉnh đầu.

Tôi hô lớn: "Dừng lại đã, cậu ở đâu?" Tôi trông thấy một bóng đen, đang dò xét đi ra từ trên đỉnh đầu mình. Hắn dường như cũng rất kinh ngạc.

"Hey, thế nào mà cậu đã ở phía sau tôi rồi?"

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi nhìn vào hai đầu cầu thang. Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Hoa tiến sát tới chỗ tôi, lướt qua 7 tầng lầu, ở vị trí ngược lại với tôi, mà tôi lại không nhìn thấy hắn chạy qua người mình.

Tôi nhìn Tiểu Hoa, giữa chúng tôi là 3 tầng lầu, từ đây nhìn qua đó, cũng không hoàn toàn nhìn rõ mặt cậu ấy.

Tôi từng được rèn luyện cảm giác đối với từng chi tiết, lúc này lập tức phát huy tác dụng. Nhìn chằm chằm vào bóng đen, trực giác cho tôi một cảm giác khác thường.

Cười lạnh một tiếng, tôi nói: "Đừng diễn trò, ngươi là ai?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 8: Ta là Ngô Tà

Tôi nhìn bóng đen, hắn cũng nhìn tôi.

Hắn quả nhiên không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã bị vạch trần, chưa kịp phản ứng.

Tôi nhìn hắn. Bên cạnh tôi là đèn khí, hắn có thể trông rõ vẻ mặt của tôi, kiên định có chút trách cứ.

"Gỉải Vũ Thần, cậu vẫn còn đang thở à." Nhìn đoạn cầu thang, tôi hét to một tiếng.

Giữa cầu thang kín, giọng tôi vô cùng vang.

Không có tiếng hồi đáp. Đúng như tôi dự đoán, trong hai câu vừa rồi, khẳng định đã có biến.

Vẫn nhìn bóng đen kia, tôi muốn đem cảnh báo "Ngươi cũng chẳng kiếm được hứng khởi gì từ ta đâu." trút xuống hết cho hắn.

Đột nhiên khởi động cạm bẫy, đối với chúng tôi thật không công bằng. Bản thân tôi cũng đã quen với kiểu tâm tình này, sẽ không thể hiện bất cứ điều gì hắn muốn thấy đâu.

"Không nói gì à, để ông đây tiễn you lên đường." Tôi bỗng phát lực, nhảy phắt khỏi cầu thang, một tay đặt trên bậc cầu thang, trong nháy mắt dùng sức bật người lên.

Động tác như này, thờigian ở với Hắc Nhãn Kính đã luyện tập vô số lần.

Biến đổi bản thân, đây là câu Hắc Nhãn Kính không ngừng lặp đi lặp lại với tôi. Sở dĩ bạn không thể thay đổi mọi chuyện, vĩnh viễn không thể thực hiện suy nghĩ của bản thân, là bởi vì bạn không có năng lực làm được điều bạn muốn.

Nghĩ nhiều thì có tác dụng gì chứ? Sẽ làm được sao?

Ban đầu động tác bật người trên cầu thang của tôi so với đi bộ còn chậm hơn. Nhưng hiện tại chẳng ai tin nổi, trong cánh tay yếu ớt của tôi lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn. Hắn không thể nghĩ tới, thân thể tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện phối hợp với sức mạnh này.

Tung mạnh thân người trở lại một tầng, thời điểm hai chân chạm tới cầu thang đồng thời phát lực, cơ thể cuộc tròn lại sau khi căng ra tới mức tối đa, cả người lại bật lên. Tôi không thể làm được như Tiểu Hoa, có thể bắt dính với mọi mặt phẳng thô ráp, nhưng cầu thang với tôi mà nói, cũng đã từng trải qua luyện tập.

Tối đa hai giây, tôi đã vọt lên ba tầng lầu. Trong toàn bộ quá trình, tim và tuyến thượng thận làm việc, cho tôi cảm giác bụi đất bốn phía đều thành hình ảnh quay chậm.

Vừa mới trở mình lên, liền trông thấy một người đang tiến vào cửa ván mở từ cầu thang. Cửa ván đang khép lại, thì tôi lăn người tới, trong giây lát cuối cùng, ngón tay lách được vào khe hở.

"Mở ra."

Kẻ kia không thể áp chế khí lực của tôi, hơi lỏng tay, đá phiến lập tức bị tôi ném bay, lộ ra cửa mật đạo.

Không hề do dự, tôi co người nhảy xuống, dưới áp lực của toàn thân, cẳng chân ép tới cực hạn. Sau đó toàn thân như muốn xé tan.

Tôi không hề xem xét kết cấu mật đạo ra làm sao.

Hắc Nhãn Kính từng nói, mỗi người có một vài điểm mạnh riêng trên cơ thể, tuy nhiên thể năng của tôi cơ bản khá kém cỏi, ngoại trừ khi chạy trốn.

"Phải là đuổi bắt kẻ khác. Đó mới là phương thức phát huy sở trường của ta."

Trước mắt tôi chỉ để tâm một thứ, như tên bắn mà xông tới.

Bóng đen chạy trước mắt tôi. Hắn thấy tôi xuất hiện, bắt đầu luống cuống chân tay.

"Qúa yếu." Giống như tôi năm đó, sau khi bị áp sát, sẽ mất bình tĩnh, làm phán đoán sai lầm.

Trên đời có hai loại người, thông minh đương nhiên rất tốt, nhưng loại người đơn giản nhất mới là đáng sợ nhất.

15 giây sau, tôi giẫm lên một vách tường (Tôi không biết mình đã chạy tới chỗ nào), bay vọt ra, đầu gối đặt trên bả vai của đối phương.

Chỉ có từng làm qua mới biết, việc kẹp hai đầu gối vào đầu đối phương rất ít người có thể thực hiện, tôi từng bắt chước theo Tiểu Ca rất nhiều lần. Hy vọng tôi có thể sử dụng nó, chọc mù mắt chó của hắn. Nhưng hiện tại tôi chỉ làm được ra cái dạng này.

Tuy nhiên bấy nhiêu cũng đã đủ.

Đầu gối dán phía sau lưng đối phương, ép chặt hắn xuống mặt đất. Không hể do dự, tôi nhắm ngay gáy hắn, ra đòn thẳng tay.

Kẻ đó run lên một chút, rồi hôn mê bất tỉnh. Tôi lấy di động ra, tổng cộng mất 15 phút. Trò chơi kết thúc.

Thân thủ tốt nhể, thế sao trong sa hải lại bị cắt tiết dễ dàng như thế ヽ(`Д')ノ

Chương 9: Hắn biết

Ngay lúc đó tất cả chức năng cơ thể chợt ngừng lại, sau đó tôi nhận ra mình đã cao hứng quá sớm.

Tim đập như muốn vọt ra ngoài, thế nên khi toàn thân đột ngột dừng lại, vẫn còn nghe thấy trong lồng ngựcâm thanh như gõ búa. Tiếp theo cảm giác buồn nôn dâng lên.

Cũng đã nhiều tuổi, đối với việc rèn luyện thân thể đã qua thời điểm tốt nhất. Theo cách nói của Hắc Nhãn Kính, nội tạng không có cách nào rèn luyện được.

Ngay lúc đó, kẻ bị tôi áp chế dần tỉnh lại, giãy dụa quyết liệt.

Khí lực của hắn cũng không mạnh, nhưng bản thân tôi đã không còn sức chế ngự hắn, liền bị hắn đẩy sang một bên.

Tôi nhìn kẻ đó, kinh ngạc phát hiện. Trước mặt tôi là một đứa con gái, cùng lắm chỉ 17, 18 tuổi, trước ngực đeo máy radio.

"Nhóc là ai?" Cô bé này chắc chắn không phải Lục Sỏa, Lục Sỏa là đàn ông, và cũng không phải "Bảy ngón tay", tuổi quá nhỏ.

Cô bé nhìn tôi. Diện mạo của cô nhóc khá lạ, trán đặc biệt rộng, tuổi có vẻ nhỏ, nhưng dáng người đã sớm trưởng thành.

Chẳng lẽ là con gái hoặc tình nhân của Bảy ngón? Thấy tôi nhìn vào ngón tay, cô bé cảnh giác giấu tay ra sau lưng.

"Thả tôi ra đi, buông tha cho tôi." Cô bé nói.

"Nói vớ vẩn cái quỷ gì thế? Không phải nhóc nhốt bọn này vào à?" Tôi giận dữ nói, liền thấy cô bé chỉ vào radio trước ngực mình, rồi chỉ vách tường bốn phía.

Tôi không hiểu thế làý gì, bỗng nhiên nghe thấy từ radio có tiếng báo giờ.

17.16

Sắc mặt cô nhóc thay đổi, xoay người bỏ chạy.

15 phút có lẽ là giới hạn vận động của tôi. Cô ta chạy, dạ dày tôi bắt đầu co thắt, tay không quơ lên nổi. Ngẩng đầu lên, đã thấy một bóng dáng biết mất cuối thông đạo.

Phần eo bị thương lúc trước, sau khi tôi vận động mạnh, cơn đau bắt đầu lan ra toàn bộ lưng. Sau khi tuyến thượng thận ít tác động, đau đớn lập tức xuất hiện. Tôi dựa vào vách tường, không ngừng thở dốc, ho khan. Trong lòng thầm nguyền rủa.

Sau khi hổn hển vài hơi mới tiếp tục truy đuổi, nhưng dụng lực vài lần, thì phát hiện ra mình không còn khả năng chạy nổi.

Qúa tối, ngoại trừ ánh đèn tù mù trên vách tường, cái gì cũng không trông rõ. Bởi vì thể lực cạn kiệt, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Chuyện quái gì đang xảy ra, Bảy ngón, Lục Sỏa, Tiểu Hoa, tôi, thêm một đứa con gái, là có thể đánh bại tam quốc. Cô bé này đang che dấu điều gì, chỉ radio, lại chỉ sang vách tường, làý gì?

Tôi chống vào vách tường, đứng dậy, mở chức năng đèn pin trên di động.

May mắn là thời lượng pin của điện thoại có thể duy trì thêm một lúc, Tiểu Hoa đang ở chỗ nào đây?

Đây là hành lang xi măng hoàn toàn trống rỗng, không có chi tiết trang trí nào. Tôi ngẩng đầu phát hiện trần nhà rất cao, trông không thấy, có vẻ giống ám đạo trong mộ đáy biển Tây Sa. Chẳng qua trang bị thêm đèn khí.

Chỗ này giống như khe hở giữa hai tòa nhà khổng lồ.

Tôi dựa vào vách tường đi tới, mới được mấy chục bước, đã thấy cô nhóc kia nằm trên mặt đất, có vẻ bị thương không hề nhẹ.

Ngô Tà ơi là Ngô Tà, trải qua rèn luyện gian khổ như vậy, luyện được chút thân thủ. Lần đầu thực chiến, lại lấy ưu thế nhỏ nhoi thắng thế trước một con nhóc vị thành niên. Tốt nhất nên tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết luôn đi.

Tôi đỡ cô bé dậy. Cô nhóc khóc lóc, nhìn tôi nói: "Tha cho tôi đi."

Tôi nhìn ánh mắt ấy, nhíu mày, chắc chắn không phải diễn. Nước mũi cũng chảy ra.

"Nhóc rốt cuộc là ai?" Lòng tôi thầm nghĩ. Dưới y phục cô nhóc có thứ nháy sáng, tôi moi ra được một chiếc iphone.

Trên màn hình hiện lên gương mặt trẻ trung của một thần tượng nổi tiếng, đã nhận được một tin nhắn. Nội dung trực tiếp hiện ra không cần mở, có thể thấy là tin từ dãy số lúc trước: "Cầm theo radio, đến cầu thang số 14, sau khi nghe chuông báo giờ, trong vòng 5 phút phải quay trở lại, không được để cho kẻ nào phát hiện. Ngươi có thể rời đi."

Tôi kiểm tra điện thoại, phát hiện rất nhiều tin nhắn chuyện phiếm giữa cô nhóc với bạn bè và bạn trai. Tôi nhìn ra tên cô nhóc là Đường-phía sau tên kèm hai biểu tượng, có thể là cách mọi người trang trí tên của họ.

Là người thường. Tôi nhíu mày, lấy ra di động của mình, vẫn là không có tín hiệu.

Đặt cô nhóc dựa vào vách tường, giúp lau nước mũi xong, tôi hỏi: "Anh không phải người nhốt nhóc vào đây. Bình tĩnh một chút, nói cho anh biết như thế nào em lại đi vào nơi này?"

Cô nhóc nhìn tôi, khóc lóc nói: "Sao em tin anh được? Tha cho em đi, em không có tiền đâu."

Tôi giơ điện thoại của mình ra: "Nhócđã bao giờ trông thấy tên tội phạm lợi hại nào dùng cái điện thoại cùi bắp thế này chưa?"

Tiểu Đường nhìn di động của tôi, tâm tình rơi vào trạng thái hoang mang. Một lúc lâu sau, mới dừng nức nở, vừa định nói chuyện, bỗng điện thoại của cô nhóc lại sáng lên. Hai chúng tôi cùng nhìn vào màn hình, có một tin nhắn mới: "Đừng tin tưởng hắn."

Chó chết, lòng tôi thầm nghĩ tên này cũng thật hẹp hòi, còn chơi trò tâm lý. Cô nhóc kia bèn đẩy tôi ra, lảo đảo chạy sâu vào trong thông đạo.

Đồng thời, điện thoại của tôi cuối cùng cũng vang lên. Tin nhắn đầu tiên gửi tới. Tôi không đuổi theo nữa, mở di dộng.

Vẫn là dãy số rối loạn lúc trước, nội dung tin nhắn là: "Tìm được ta, ta sẽ nói cho cậu cách cứu hắn."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 10: Phá vỡ tiết tấu

Tôi đi theo hướng cô nhóc, khập khiễng bướcđi, đoán chừng cô bé này cũng chẳng chạy nhanh được. Vừa trông thấy tin nhắn, không biết vì lẽ gì, trong lòng có chút cảm giác được tin tưởng mà cảm thấy an ủi.

Quả nhiên, đi một đoạn, đã trông thấy cô bé ở cách tôi 100 mét, đang dựa vào vách tường. Tốc độ rõ ràng rất chậm. Giữa các khu vực có đèn khí, lại một khoảng tối, cô nhóc lúc đi vào bóng tối, lúc ló ra. Giống như một vở kịch câm.

Tôi ngừng lại một chút, nếu không phải phần eo đang đau đớn, nhất định sẽ đuổi theo cô bé.

Tôi vịn vào eo, cô nhóc vịn vách tường, hai kẻ thương tật một trước, một sau truy đuổi. Tốc độ là 3km/h, tôi càng lúc càng tới gần cô nhóc. Nhìn di động, suy nghĩ bắt đầu phân nhánh.

Trên đời này, có lẽ chỉ tôi mới có thể đối với một câu, nảy sinh ra nhiều phân tích như vậy.

Nếu là người khác, thì sau khi nhìn thấy những lời này, nhất định phản ứng đầu tiên là Tiểu Hoa đã bị hắn khống chế, đây là bọn cướp yêu cầu tôi tham gia vào trò chơi. Bởi vì hành vi của tôi đã phá vỡ tiết tấu của trò chơi, hắn muốn đuổi tôi trở về.

Nhưng khi nhìn tin nhắn này, không hiểu vì sao, tôi có một cảm giác vô cùng kì quái.

Nếu như Tiểu Hoa đã bị hắn khống chế, thì theo cách nói chuyện của người bình thường, những lời này hẳn nên là: chỉ có tìm được ta, cậu mới có thể cứu hắn.

Nhưng lại không phải vậy: tìm được ta, ta sẽ nói cho cậu cách cứu hắn.

Đây là một bên thứ ba thờ ơ với sự tình xảy đến với A và B, mới có thể nói ra câu này, A đang bị nhốt ở một nơi. Kẻ này nhắn tin báo với B, rằng hắn biết phương pháp giải cứu.

Không hiểu vì lí gì, tôi nghĩ tới một người khác, một người cũng mắc kẹt ở đây.

Vừa rồi hắn thông qua tin nhắn đó, làm cho cô nhóc tránh xa tôi, cô nhóc này chắc chắn biết cái gì đó. Tôi quyết định không thèm để ý, cứ dựa theo tiết tấu của mình. Tôi đã phá vỡ tiết tấu của trò chơi, giờ càng dồn ép, hắn càng thêm khó chịu. Rất nhanh thôi hắn sẽ phải xử lí tình huống khẩn cấp không thể khống chế, mà mắc sai lầm.

Phía trước đã thay đổi, hành lang này và đoạn cầu thang rất giống nhau, hình như cùng là kết cấu vòng. Thời điểm tôi sang đoạn mới, quả nhiên, tin nhắn thứ hai gửi tới.

"Đúng vậy, là hắn, chính là người bạn họ Trương của cậu."

Tôi dừng lại, tin nhắn này đã thành công làm tôi đông cứng tại chỗ, tốc độ bàn chân lập tức chậm hẳn.

Nhìn hai, ba lượt, tôi mới xác thực rằng mình không lầm. Một tin nhắn hời hợt, về đúng người mà tôi không muốn nhắc tới.

Tay có điểm run rẩy, người gửi tin biết về Trương Khởi Linh, vậy hắn nhất định là kẻ trong cuộc, hơn nữa biết rất sâu. Đối phương là ai? Bảy ngón cũng tham gia vào một loạt sự kiện này?

Nếu như có liên quan đến Tiểu Ca, thì liệu chuyện này có phải ngoài ý muốn? Tôi nhớ lại tình hình lúc Tiểu Hoa bảo tôi tới giúp hắn kiểm kho. Tiểu Hoa nhất định sẽ không bày trò để đùa giỡn tôi. Nhưng nhìn vào mọi việc phát sinh trước mắt, vai chính trong câu chuyện, dường như chính là tôi, hết thảy mọi việc đều hướng tới tôi. Nếu tôi chỉ ngẫu nhiên tham gia vào, hẳn sẽ không nhắm tới tôi như vậy.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tôi không nhịn được, trực tiếp gửi tin trả lời.

"Ta là người duy nhất trên đời này, biết cách cứu vớt cậu." Đối phương nhắn lại, "Ta cũng không tham dự quá sâu, nhưng ta biết cách giải quyết."

Tôi ngừng lại, đối phương lại nhắn tiếp: "Đúng vậy, cách đây rất lâu rồi, ta từng giúp chú Ba cậu, thiết kế hầm ngầm kia."

Tôi dựa vào vách tường, tim đột nhiên đập mạnh. Chuyện đó, so với việc của Trương Khởi Linh càng ít người biết hơn, tôi chưa từng nói với ai.

"Cậu vẫn chưa phát hiện ra công dụng thực sự của thư phòng đó." Đối phương chủ động nhắn tới, "Tìm được ta, cậu mới có thể thực sự cứu được hắn."

Chương 11: Phòng bóng đèn

Lúc này tôi không có lựa chọn nào khác, kẻ nhắn tin đã thành công bức tôi vào trong trò chơi này.

Tôi có chút bất ngờ, người bí ẩn này dường như không ngại trao đổi. Lúc trước, chú Ba, Tiểu Ca đối với việc này luôn kín như bưng, tuy nhiên người này, trong lời nói lại có chút khoe khoang.

Hắn thực sự là Bảy ngón sao? Hiện tại cái đó không quan trọng, đối với tôi mà nói, hắn là ai cũng không quan trọng. Tôi tạm thời gọi hắn là Bảy ngón. Những chuyện khác, nhất định tìm được hắn mới có thể biết được.

Bảy ngón là người thiết kế tầng ngầm dưới nhà chú Ba - cái tầng ngầm vô cùng đơn sơ, chật hẹp. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái không khí bức người đó.

Nhìn bốn phía vách tường xi măng, tôi chợt nhận ra, cái chỗ này, quả thực vô cùng giống với phòng tối dưới thư phòng chú ba.

Tiểu Ca, tầng hầm ngầm, tin tức này được nói ra nhẹ bẫng. Nhưng trên thực tế, để biết về chúng, tôi đã mất rất nhiều năm.

Hành lang lại biến đổi, tôi dần ý thức được đây là hành lang gấp khúc. Tiến sát tới gần con bé, nó liền quay đầu nhìn tôi, giữa hai người là 6, 7 ngọn đèn.

"Đừng chạy, anh không có ác ý." Tôi vừa nhìn di động, vừa ôm chặt thắt lưng.

"Đừng đi theo tôi." Cô nhóc bắt đầu cóđiểm cuồng loạn.

Nếu bụng tôi lớn hơn một chút, cảm giác sẽ dễ dàng hét lên: "Em phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng tôi." Động tác ôm chặt thắt lưng thật sự hợp với tình cảnh này.

"Ông đang ở trong tòa nhà này sao?"

"Đúng vậy."

"Vì sao không trực tiếp tới gặp tôi." Tôi thận trọng gửi tin nhắn, "Bạn tôi đang ở chỗ nào?"

"Cậu ta không sao đâu, ta chỉ tạm thời tách hai người ra. Thế giới bên ngoài rất phức tạp." Tin hồi đáp đã tới, "Ta cần nói chuyện với một mình cậu."

"Tôi là người rất dễ gặp, ông có thể ra ngoài tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Ta không ra được." Sau đó rất lâu, di động mới sáng lên, "Cậu nhìn thấy ta sẽ hiểu ngay, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm ta, ta sẽ cho cậu gợi ý."

Không ra được, chẳng lẽ hành động của hắn cũng không được tự do? Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng. Chung quy vẫn cảm thấy Bảy ngón này có dụng ý khác.

Cuối hành lang, xuất hiện một mảng sáng màu vàng, hình như là đèn sợi đốt. Con bé kia vọt tới vùng ánh sáng. Tôi cũng theo tới, suýt chút nữa sự tăng sáng đột ngột làm tôi mù mắt.

Mắt mở không nổi, liền vấp té xuống mặt đất, tôi vật lộn đứng lên. Cuối hành lang là một căn phòng.

Phòng rộng khoảng 13 mét vuông, bày một bộ sô pha cũ. Trên vách tường và trần nhà dán đầy báo chí, một bên tường có hốc lớn, rõ ràng từng có người đào bới, nhưng đào giữa chừng thì ngừng lại.

Từ trên trần, rủ xuống vô số dây điện, từng sợi đều nối với đèn sợi đốt, chằng chịt treo kín trần phòng, khiến cho căn phòng sáng lên như trong lò vi sóng.

Ít nhất phải tới mấy ngàn bóng đèn, cao thấp đủ cả, như hồ lô. Tôi không thể ngẩng đầu nổi, thực sự quá sáng.

Dưới sàn nhà, lần đầu từ khi vào đây tôi thấy ống thông gió, có gió từ bên trong thổi ra. Gió lạnh và nhiệt lượng khổng lồ trong phòng nàyđang giao chiến, hình thành một luồng khí hỗn loạn. Dưới ống thông gió, một mảnh tối đen.

Kẻ thiết kế nơi này, đầu óc khẳng định có vấn đề. Tôi ngồi xổm xuống, tới gần chỗ mắc đèn, nhiệt độ quả thực cao, làm cho người ta có cảm giác bóng đèn trên trần đang nhũn hết ra.

Tôi nhìn cô nhóc kia đầu đầy mồ hôi. Lòng nói cuối cùng cũng đã xong, liền thấy điện thoại cô nhóc rung động. Con bé mở ra, rồi bỗng nhìn tôi cười rộ lên.

"Tôi không tới muộn." Cô nhóc nói.

PAM, tất cả đèn trong phòng chợt tắt ngấm, nháy mắt rơi vào tối đen. Tôi hét lên một tiếng, che mắt lại, rồi chỉ trong chớp mắt, tất cả đèn lại bật sáng.

Tôi dùng hết sức nhắm chặt mắt, xung quanh xuất hiện những bóng mờ do tổn thương võng mạc, nheo nheo ánh nhìn, đã không còn thấy con bé kia đâu.

Vọt tới chỗ con bé vừa đứng, nhìn xung quanh, đẩy mạnh sô pha, sô pha đã được cố định bằng xi măng. Không còn thấy con bé, dường như chỉ trong chớp mắt nhóc con này đã bốc hơi khỏi căn phòng.

"Cô nhóc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nếu ông muốn gặp mình tôi, thì tại sao con bé lại ở trong này?" Tôi hỏi.

"Con gái? Cậu thấy một đứa con gái trong này?" Tin nhắn trở lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 12: Hắn bị điên, tôi bị ngu

"Đúng, chính xác là vậy." Tôi nhắn trở lại.

Ngồi trên sô pha, tôi không ngừng xoa phần eo.

Sô pha này bằng da xịn, bề mặt đã trải qua nhiều lần biến đổi nóng lạnh nên rạn nứt, rất nhiều mảng bong ra rơi xuống, khiến cho sô pha trở nên cũ nát. Tuy nhiên lò xo cùng lớp bọt biển bên trong vẫn vô cùng thoải mái, là sô pha thủ công loại một.

Sô pha này vốn màu nâu, hiện giờ đã bạc màu chuyển sang sắc xám. Bốn chân ghế gắn chặt xuống lớp xi măng.

Chuyện này thật không bình thường, ghế so pha kia với việc cô nhóc biến mất nhất định có liên quan.

Không thấy tin nhắn hồi đáp, cả người đầy mồ hôi đều bị đèn chiếu đến khô, sau đó tôi lại đổ mồ hôi lạnh. Đối phương vẫn như cũ không phản hồi.

Tôi nhìn di động, nghĩ tới lời nhắn cuối cùng của hắn, hắn không biết nơi này còn có người khác. Khi thấy còn người khác ngoài tôi, hắn có vẻ vô cùng kinh ngạc. Theo lẽ thường, lúc này hắn đang tra rõ chuyện đó, nên không có thời gian trả lời tôi.

Điều này thật không bình thường.

Tôi lau mặt, nghĩ ngợi, phát hiện ra điều này không chỉ khác thường, mà còn xuất hiện vấn đề về logic.

Dùng di động viết lại hết những chi tiết tôi để ý, tất cả được liệt kê hết trên màn hình.

Lúc tôi nhìn tay cô nhóc đó, cô ta liền thu tay lại.

Trước khi tôi gặp cô nhóc, Bảy ngón tích chữ như vàng, nhưng khi tôi đuổi theo cô nhóc đó, hắn lại không ngừng cùng tôi nói chuyện phiếm, cho tôi rất nhiều tin tức gây sốc, làm cho tốc độ của tôi chậm lại.

Phòng đèn sáng kia đã được trù tính, đang sáng như vậy, đột nhiên tắt ngấm, rồi chợt sáng lại làm tổn hại giác mạc. Đây là địa điểm tốt nhất để thực hiện thủ thuật che mắt, cô bé này dốc sức chạy tới đây là có mục đích. Hơn nữa thủ thuật che mắt không thể làm được với kẻ chưa quen thuộc cơ quan, chứng tỏ cô nhóc biết tới cơ quan này.

Bảy ngón từng gửi tin nhắn cho cô nhóc, tôi đã nhìn thấy. Và bởi vì trong nháy mắt tôi nhìn trộm, con bé mới tìm được cơ hội đẩy tôi ra. Nhưng hiện tại hắn lại làm bộ kinh ngạc, nếu hắn không biết có cô nhóc kia ở đây, thì cô nhóc không phải người của hắn? Vậy sẽ có một người trộm dùng điện thoại, trao đổi với cô nhóc kia, đây coi như là 2 nhóm trong TV show sao? Không đúng, sự việc không thể phức tạp như vậy.

Hắn gửi tin nhắn tới, và cô nhóc có một loạt các hành vi phù hợp với tiết tấu đó, rõ ràng đã biết được khoảng cách giữa tôi và cô bé.

Các phương pháp suy luận của Bàn Tử thật hữu ích, càng lúc càng có nhiều sự việc không hợp lí.

Lời nói của Bảy ngón, cùng sự tình tôi nhìn thấy, ngày càng mâu thuẫn, mọi việc trở nên phức tạp tới không hiểu nổi. Giống như tình huống giữa tôi và chú Ba lúc trước.

Nhưng nếu sự việc vô cùng đơn giản, tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, thì đứa con gái kia tuyệt đối không phải kẻ thứ tư bí ẩn ở trong này, mà có khả năng chính là Bảy ngón.

Như vậy, cô ta đã dùng cây đàn dương cầm xuất hiện đột ngột để tạo bầu không khí. Sau đó nhốt chúng tôi trong này, tách Tiểu Hoa ra khỏi tôi. Để làm tôi sợ hãi, cô ta còn giả mạo bộ dáng Tiểu Hoa đứng phía trên cầu thang chỗ tôi, hy vọng tôi sẽ bối rối về không gian cầu thang này. Tuy nhiên cô ta không ngờ hành động của tôi lại nhanh như vậy, bị hoảng hốt cô ta đã không kịp trốn chạy, còn bị tôi gạt ngã.

Để trốn thoát, cô ta gửi tin nhắn cho tôi, sau đó lợi dụng thời cơ đẩy tôi ra để chạy. Vừa chạy, vừa tiếp tục gửi tin nhắn. Trong lúc bối rối, cô ta không thể không tung ra dự đoán gây sốc, làm tôi dao động.

Bảy ngón chỉ là đứa nhóc 16, 17 tuổi, dựa theo manh mối để suy luận thì đó việcđó không có khả năng. Điểm này chắc chắn còn chứa chuyện khác, nhưng mặc kệ cô ta là hậu nhân của Bảy ngón hay Bảy ngón là yêu quái cũng không quan trọng.

Cuối cùng cô ta tới phòng này, dùng điện thoại để khống chế bóng đèn, sau đó khởi động cơ quan, đào thoát thành công. Tuy nhiên, tình tiết đã bị phá hỏng - kiến trúc sư quỷ dị trước giải phóng và tòa nhà thần bí, mật thất đáng sợ không thể phá bỏ - những tiền đề ban đầu đã phá sản, cô ta không còn cách nào giải thích sự xuất hiện của bản thân.

Từ đầu đến cuối, chỗ này chỉ có 3 người: tôi, cô ta và Tiểu Hoa.

Chính là vậy không sai khác mấy, nghĩ tới đó, nhịp tim dần dần chậm lại. Nếu tôi đoán đúng, thì hiện tại cô ta đang vắt óc suy nghĩ, tìm biện pháp giải thích cho mọi thứ tôi nhìn thấy.

Tôi đứng dậy, đi tới vị trí vừa rồi của cô ta. Sau khi dùng điện thoại để tắt bóng đèn, cô ta chắc chắn đã khởi động cơ quan.

Tôi đưa tay lên, với tới giữa đám bóng đèn nóng bỏng, lông tay lập tức quăn tròn. Dùng tay thử từng cái một, thấy nóng lại lui về, thử hơn tiếng đồng hồ, tôi cũng tìm thấy một bóng không nóng những cái còn lại, có thể cầm được trên tay.

Dùng sức kéo mạnh, sô pha trước mặt có chút vênh lên. Một tay khoác lên ghế, cùng lúc sô pha nhếch lên, tôi bị quăng ra ngoài, trực tiếp ném tới khi cửa ra.

Trong nháy mắt đèn tắt, cô nhóc này đã dùng tiểu xảo, phóng qua đỉnh đầu, đi tới sau lưng tôi.

"Chính là ảo thuật." Tôi bỗng có hứng thú. Ngẩng đầu, liền trông thấy chỗ bóng tối trên hành lang, rũ xuống một sợi dây thừng. Tôi bắt lấy sợi dây, dây thừng trong nháy mắt hướng lên trên, đưa tôi lên phía trên hành lang trong bóng tối.

Trong khoảnh khắc đoạn hành lang với đèn khí trang trí nhanh chóng biến mất, tiếp theo thoảng qua một khối màu đen, tôi tiến vào thông đạo hoàn toàn tối om.

Tốc độ của dây thừng rất nhanh, lôi tôi hướng thẳng lên, đại khái sau khoảng 6, 7 giây, dây ngừng lại. Tôi đưa hai tay quơ loạn, trong bóng tối với được một bên lan can bằng sắt. Đưa chân chạm thử, cuối cùng cũng tới được mặt đất.

Một mảnh tối đen, chỉ có nơi rất xa phía trước, có một điểm sáng nhỏ không ngừng chớp động.

Tôi mở đèn pin điện thoại, chiếu ra xung quanh, trên mặt đất đều là thanh sắt, từng thanh, từng thanh đâm ra khỏi nền xi măng. Rơi xuống chỗ này nhất định thành mứt hoa quả. Trên vách tường cũng vậy, tôi cẩn thận đi giữa các thanh sắt, hướng tới vùng sáng, từng bước, từng bước một.

"Tôi tìm ra nhóc rồi." Nhìn vào nơi cóánh sáng, tôi nói. Đó rõ ràng là ánh sáng từ màn hình di động. "Nhóc con, anh biết chính là em, không cần phải giả bộ."

PAM, một bóng đèn bật sáng, vầng sáng vàng toả ra. Tôi nhìn thấy phía trước có một ghế sô pha, bên cạnh sô pha, có một đèn bàn đặt trên mặt đất. Cô nhóc kia đang ngồi trên ghế, bị trói gô, hoảng sợ nhìn tôi. Quay đầu lại thì thấy Tiểu Hoa từ sau đèn bàn bước tới, trong tay cầm một chén trà.

"Ngại quá, tớiđây đi." hắn ngồi lên ghế, nói: "Thắt lưng anh không sao chứ?"

Tôi có chút sửng sốt - nhìn vẻ mặt đắc ý của tên kia, lại còn chân bắt chéo, đặt chén trà trên đầu gối - trong lòng thầm mắng chửi. Mợ nhà cậu, làm huynh đệ một hồi, có cần cắt đứt cảm giác thành tựu của tôi như vậy không.

Tôi ôm thắt lưng đi tới chỗ hắn, vẫn nhìn chằm chằm cô nhóc kia, trên đầu con bé đã u lên một cục.

"Các người không phải đàn ông, đánh con gái." Cô nhóc khóc lóc nói.

Tôi cầm tay cô nhóc, nhìn thấy cạnh sườn ngón út, có vết sẹo phẫu thuật, trong lòng hớn hở, chẳng lẽ chính là Bảy ngón, phẫu thuật bỏ đi hai ngón.

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa: "Cậu tới khi nào?"

Hắn nhấp một ngụm trà: "Nửa tiếng trước. Tôi vẫn theo phía sau anh."

"Cậu theo sau tôi? Cậu không phải trúng chiêu của nhóc con sao?"

"Anh nói cái cầu thang ấy? Loại bẫy đó sao làm khó được tôi, tôi chỉ muốn chắc chắn cô bé này không nhìn ra rằng tôi không bị trúng chiêu, vì thế mới không nói lời nào. Không nghĩ tới anh một chút liền xuất hiện, hiện giờ thân thủ không tồi, nhưng thể năng còn phải cải thiện, anh nên bỏ thuốc lá đi."

"Đừng nói vớ vẩn nữa. Sau đó thì sao?" Tôi bỗng nhận ra mọi sự tình lúc trước, Tiểu Hoa luôn ở phía sau nhìn tôi. Mặt thoáng đỏ lên, mẹ nó, quá mất mặt rồi.

"Sau đó tôi đi theo anh, tới phòng đèn kia, vừa lúc cô bé này từ trong vọt ra, bắt lấy sợi dây. Tôi chạy theo, nắm được cuối dây thừng. Anh cũng biết tôi giỏi nghịch mấy loại dây dợ, liền ở trên dây bắt được cô nhóc." Tiểu Hoa giơ giơ chén trà, hỏi tôi muốn uống hay không.

Tôi che mặt, cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn, ngu không phải dạng vừa. Tại sao có thể ngớ ngẩn đến thế?

"Tiếp đó, tôi phát hiện ở đây có đồ pha trà, nhớ ra anh có vẻ hào hứng, vì thế tôi tính ngồi nghỉ..."

"Ngừng, không phải nói nữa." Tôi nhìn cô nhóc kia, quyết định chuyển chủ đề, "Nhóc là ai? Bây giờ nói thật được chưa?"

Chương 13: Ma quỷ thiết kế

Cô nhóc quay đầu, làm vẻ mặt khinh bỉ. Không thèm để ý tới tôi.

Tôi tiến tới, tóm gương mặt con bé, nhéo mạnh. Cô nhóc đau đớn kêu toáng lên.

Không có dấu vết của mặt nạ da người, đúng là nhóc con xịn. Mà cũng phải nói, nếu lão bà 70 còn giả trang thành cô nhóc 16, 17 tuổi thì thật là biến thái.

Tôi có chút giận dữ, ranh con nông cạn. Dù có từng trải như Tiểu Hoa, lúc 16, 17 tuổi cũng không tới mức cáo già. Nhìn cách cô nhóc đó nói, có cách cứu Tiểu Hoa, còn nhắc đến tầng hầm ngầm nhà chú Ba, rõ ràng toàn là bịa chuyện, chỉ là không biết từ đâu mà con bé có thông tin.

Tôi đối với loại người muốn đem mình ra đùa giỡn, cực kì không có thiện cảm. Vì vậy, khuôn mặt dần trở nên lạnh băng.

Tiểu Hoa đặt chén trà lên tay vịn sô pha, đứng lên phía sau ngọn đèn. Tôi thấy bên kia có một cái bàn, mặt trên bày ấm nước, một thùng nước khoáng, phía dưới mặt bàn, là thứ quỷ quái gì đó, một cái gậy gắn nhiều hộp và ăng ten, chắc là cột phát sóng điện thoại, tôi chưa từng thấy qua, nhưng nhìn rất giống. Cây gậy có vết bị cắt đứt, hình như là đồ trộm được. Rất nhiều dây điện luồn trong cây gậy, nối với máy tính. Cạnh máy tính là đủ loại ổ điện.

Tiểu Hoa đưa cho tôi chén trà. Sau khi uống xong, buồn bực trong lòng có chút thuyên giảm.

Rất lâu sau chúng tôi không hề nói chuyện, không khí có điểm khó xử. Sắc mặt cô nhóc kia cũng thay đổi, lúc trước còn tưởng rằng có thể khóc lóc ỏm tỏi, sau đó dần nhận ra, chúng tôi không phải người thích đùa giỡn.

Tôi lạnh lùng uống xong trà, cầm điện thoại con bé, không ngừng lục lọi, đã thấy được mấy tin nhắn lúc trước nhắn cho tôi, cả tin nhắn cô nhóc tự gửi cho mình. Mở album của cô nhóc, thấy không ít ảnh chụp chúng tôi ở trong căn nhà này. Nhóc con kia dường như luôn theo đuôi chúng tôi.

Tâm điểm của ống kính chủ yếu là tôi, đều chụp chính giữa các khung cảnh. Phần nhỏ là ảnh Tiểu Hoa, thì toàn là đặc tả.

Nhìn qua giống như so sánh sự khác biệt giữa ảnh công việc và hình của fan hâm mộ.

Tôi mở danh bạ, bên trong không có số liên lạc nào.

"Đây là xâm phạm đời tư cá nhân, sao các người lại tệ hại như vậy?" Cô nhóc hét lớn.

"Tại sao lại dùng tiêu chuẩn của một người đàn ông ngoài xã hội để yêu cầu bọn này?" Tiểu Hoa nói, "Bọn này không phải bạn bè cũng chẳng phải thầy giáo của em."

Hắn nhìn chiếc bàn phía sau: "Nếu đó là mọi thứ em làm, tuy rằng không phải thực lịch sự, nhưng cũngđã vượt quá giới hạn của một người bình thường. Em không muốn sống như một người bình thường, mà lại đòi hỏi bọn này phải thế à?"

Cô nhóc giận dữ, nhìn chằm chằm Tiểu Hoa, từ từ đỏ mặt. Tôi nhíu mày, thấy cô nhóc đang cắn môi dưới.

Tình huống gì đây? Lòng tôi thầm than?

"Ít nhất thì tôi cũng là con gái, các anh không thể ga lăng một chút được sao."

Tiểu Hoa cười cười, vẻ mặt bỗng lạnh băng.

Cùng lúc đó vẻ mặt của tôi biến đổi theo hướng hoàn toàn bất đồng với hắn. Tiểu Hoa mắt nhắm hờ, hạ cằm xuống, thời điểm ngẩng lên, biểu cảm vừa rồi đã biến mất. Cảm giác thân ái mất tích triệt để.

"Cảm tình của tôi tự nó không phải quá nhiều, số sót lại chỉ đủ đối xử với bạn bè. Kẻ địch còn phải phân giới tính, sống thế thật mệt mỏi."

Biểu cảm lúc trước của Tiểu Hoa, cho dù nghiêm khắc nhưng vẫn nhẹ nhàng, mang tới cảm giác tự nhiên, làm cho người ta thả lỏng cảnh giác. Cảm giác này vừa mất đi, toàn thân liền trở mình thành nhân vật phản diện. Cũng không phải vẻ mặt hung hãn gì, chỉ là không hề mỉm cười, khóe mắt rũ xuống, làm cho kẻ khác rất không thoải mái.

Kỳ thực, Tiểu Hoa là kẻ khó có thể sống chung, hắn đem tất cả những thứ tốt đẹp của mình tập trung cho rất ít người.

Cô nhóc cảm giác được bầu không khí, toàn thân có chút co lại. Tiểu Hoa quay đầu, lộ ra biểu cảm khẽ cười, ý là, anh nhìn xem, tôi là tài năng dọa người.

Thời điểm quay lại, vẻ mặt lại trở nên thâm trầm.

Quả nhiên sinh ra để diễn trò, lòng tôi thầm nghĩ. Tôi nhìn con bé, nói: "Tôi đã tìm ra em, dựa theo giao hẹn, em cũng đã hứa sẽ nói cho tôi biết. Nói đi."

"Một mình, tôi đã nói, anh phải một mình tìm ra tôi."

"Là như này." Tôi nhìn con bé, chỉ chỉ dây thừng trói trên người, "Chính sự ngu ngốc của em không giúp cho em."

Cô nhóc tức điên, lắc đầu: "Không được nói."

Tôi thật đau đầu, nhóc con này không tuân thủ luật chơi. Cô nhóc không giống với suy nghĩ của tôi, đây là kỹ năng đặc biệt của phụ nữ thời kỳ biết yêu, nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương cô nhóc. Nếu không thì, đầu tiên đã đánh gãy xương mũi cô nàng rồi, không thể để kiểu nũng nịu này phá hủy bầu không khí.

Đang suy xét, bỗng nhiên từ trong vách tường bên cạnh, truyền tới tiếng kéo dây, sau đó, bộp, bộp, bộp, có vài tiếng nổ từ gần tới xa.

"Lại nữa." Mặtcon bé biến sắc.

"Cái gì lại nữa?"

"Thứ đó lại tới nữa." Cô nhóc thở dài vài tiếng. Chúng tôi chợt nghe thấy, một tiếng khó chịu rên lên, truyền tới quanh quẩn nơi vách tường.

Tiếng rên từ từ biết mất. Tôi nhìn cô nhóc mặt mũi đã trắng bệch: "Qúa gần."

"Tóm lại là cái gì?" Tôi nắm cằm con bé, kéo mặt nó lại.

"Tôi không biết, nó ở "lớp trong", chúng ta ở "lớp ngoài". Nó nghe thấy tiếng chúng ta, đang tìm kiếm chúng ta, nhưng nó không ra được." Cô nhóc nói.

"Cái gì mà nhóc không biết, nơi này không phải do nhóc thiết kế sao?"

Con bé nhếch miệng nhìn chúng tôi: "Ai con mẹ nó nói tôi thiết kế? Tôi thiết kế ra nó sao?" Cô nhóc hạ giọng, "Nơi này là do ma quỷ thiết kế."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 14: Thanh Đồng

"Ma quỷ thiết kế?" Tôi nhìn con bé, nó đang đắc ý cười lớn. tiếng động xung quanh dần trầm xuống, sau đó mất hẳn. trong nụ cười của cô nhóc, tôi cảm thấy có chút hoảng loạn. Rõ ràng nó sợ hãi tiếng động vừa rồi.

"Qúa gần." Cô nhóc nói, "Đều do hai người hết. nếu nó tìm được chúng ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Tôi thực sự không hiểu con bé này đang nói gì, rõ ràng nó vẫn như cũ đang ở vị trí chủ đạo, bất kể về mặt cảm xúc hay ngôn từ. tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa, thấy hắn đang nhìn tôi, có vẻ muốn xem tôi xử lý việc này thế nào.

Từ sau khi Hắc Nhãn Kính công khai với người khác rằng anh ta muốn dạy tôi một vài chiêu, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bậc thầy soi xét tôi, cứ như tôi là kẻ rất cần dạy dỗ, không dạy cho tôi một vài điều thì không được tính là người thuộc giới thượng lưu. Điểu này làm tôi vô cùng khó chịu. Tuy nhiên tôi quả thực bó tay với con bé kia.

Bàn Tử đặc biệt hợp đối phó với mấy tình huống này, đáng tiếc anh ta không có ở đây.

"Như vậy đi." Cô nhóc liếc mắt nhìn Tiểu Hoa, sau đó nói với tôi: "Anh bảo người bạn của anh ở lại đây. Tôi đưa anh tới chỗ khác, rồi sẽ nói cho anh biết. Sau đó hai người mau chóng rời đi."

Tôi nhìn nó, nó nhìn lại tôi. Tôi nói: "Nghe có vẻ nhóc sắp giở thủ đoạn."

"Anh có thể trói tôi lại, cũng khá thuận tiện." Cô nhóc nói, "Không phải anh không dám đấy chứ."

Tôi tất nhiên không thể, lòng nghĩ: ngươi chạy rồi, ta ăn nói thế nào với Tiểu Hoa? Không ngờ, tên kia lại nhìn tôi tỏ vẻ cổ vũ.

"Chúng ta không có thời gian dây dưa với cô bé này đâu. Tôi đã kiểm tra điện thoại của nó, trên người cũng đã lục soát qua, không có vũ khí. Anh nên làm quen với tình huống này đi, sau này nhất định còn gặp."

Tôi nhìn Tiểu Hoa, hắn cũng tỏ vẻ mặt gì đó với tôi, dường như đã có dự định, nhưng tôi đoán không ra.

Nếu hắn đã nói vậy, tôi cũng chẳng chần chừ nữa, ôm lấy cô nhóc, sau đó dùng cần trục buông dây thừng xuống. Trở về trong hành lang. cô nhóc ngẩng đầu nhìn sợi dây di chuyển, thấy Tiểu Hoa không đi xuống, nhẹ nhàng thở phào.

Chúng tôi nhìn nhau, con bé lau nước mắt, nước mũi: "Đi thôi."

"Đừng có giở trò." Tôi nghiêm mặt nói.

"Anh có thể thôi trẻ con đi không? Chưa từng thấy người đàn ông nào như anh, không phải anh chạy rất nhanh sao, tôi sẽ cho rằng anh đang sợ đấy." Con bé hất cằm, nhìn tôi.

Màn hình di động sáng lên, dãy số lúc trước lại gửi tin nhắn tới, nhưng lúc này không phải cô nhóc, mà là Tiểu Hoa gửi.

"Cởi trói cho con bé, không cần giải thích tại sao. Nếu nó chạy đi, chứng tỏ nó đã tính trốn rồi, tôi ở phía trên theo dõi anh, nó không thoát được đâu. Nếu nó không chạy, chứng tỏ nó thực sự có tin tức muốn nói cho anh-Giải Ngữ."

Tôi cất di động, cởi trói cho cô nhóc. Nó có chút kinh ngạc, phất phất tay: "Tại sao?"

Tôi không thèm để ý tới nó, kệ nó tiếp tục.

"Anh không sợ tôi trốn mất à?" Con bé trợn tròn hai mắt.

"Tôi đang vội." Nói xong, tôi đi về phía trước, nó liền đi theo.

Hóa ra là vậy, tôi thầm than, đối phó với con gái phải lạt mềm buộc chặt.

Khi chúng tôi tới cửa đường hầm, xem xét từ bên trong, cơ quan này không có gì thần bí. Chính là tăng độ của cầu thang, dùng đèn khí ánh sáng yếu chiếu sáng từng tầng, giấu đi độ dày thực sự. Tôi bước tới, đẩy cửa ván, quay về cầu thang lúc đầu.

Kỳ thực từ lúc đuổi theo cô nhóc mới qua một giờ, nhưng cảm giác đã ở đây tới mấy đời.

"Cầu thang này rốt cuộc dùng để làm gì?"

"Nơi này là sào huyệt của ác ma." Cô nhóc nói, "Bảo người bạn của anh nhắn #deck - room all - c#, gửi tới 03498."

Tôi dùng điện thoại nhắn lại như nó bảo.

"Để anh mở mang một chút, tại sao tôi lại gọi hắn là ác ma."

Tiểu Hoa nhắn lại ok. Một giây sau, rít rít rít rít, tất cả đèn đều tắt ngấm. Đoạn số hiệu vừa rồi để điều khiển đèn ở đây.

Cả tầng lầu hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình di động.

Từ từ, trong không gian bắt đầu xuất hiện ánh huỳnh quang, Trên tường xi măng, hiện ra một đường cong mờ vô cùng, nhưng trong bóng tối, vẫn có thể trông rõ. Tôi xoa mắt. lấy tay che màn hình điện thoại để nhìn rõ hơn, dần dần, toàn bộ vách tường hiện ra đủ loại hình vẽ.

Tiến tới xem xét, tôi kinh ngạc phát hiện đó đều là bản thiết kế. Trên toàn bộ tường xi măng, dùng sơn huỳnh quang vẽ đầy các bản thiết kế.

"Ông nội tôi thiết kế nơi này là do lúc ấy tình hình với Liên Xô vô cùng căng thẳng, chuẩn bị để vào đây trú ẩn, có rất nhiều đồ ăn cất trong đây. Tuy nhiên sau đó, tình hình không có chuyển biến xấu, nơi này liền bỏ không. Cách đây lâu rồi, có một kẻ ngốc tiến được vào, lúc đó chỗ này hoàn toàn tối tăm, không ai biết hắn vào bằng cách nào. Hắn cứ sống như một kẻ đui mù trong đây suốt 14 năm. Những cái này đều là do hắn vẽ. Ông nội tôi đã cẩn thận phân tích các bức vẽ, ông nói, kẻ ngốc này đang cố gắng phá giải kết cấu nơi đây. Sau hai năm, hắn cuối cùng cũng thành công, nhưng thời điểm đó hắn đã hoàn toàn phát điên, không thể rời khỏi nơi này nữa. Ông nội tôi từ các kết cấu đó mà sáng tác thêm, tạo ra bản thiết kế nơi này. Thậm chí lúc bắt đầu vẽ, ông nội cũng không thể tưởng tượng hết kết cấu bên trong."

Tình cờ lọt vào một kẻ ngốc, là Lục Sỏa?

Ánh huỳnh quanh trên toàn bộ cầu thang càng ngày càng rõ, vô số chữ phức tạp và con số. Tôi ngơ ngác hỏi: "Sao lại dùng sơn huỳnh quang"

"Cái đó không phải sơn, mà là máu. Sau khi xử lý huỳnh quang mới bảo tồn được."

Tôi ngồi xuống, nhìn các vầng sáng phức tạp ngập tràn không gian.

Đây là một cái tháp, cầu thang quay quanh nó mà đi lên. Toàn bộ không gian là xi măng. Rõ ràng thi công lâu lắm rồi, lan can sắt đã rỉ sét từng đoạn.

Không có đặc trưng, trang trí, không có mỹ cảm. Tô điểm duy nhất, là ở trên vách tường cầu thang, nơi một kẻ ngốc mười mấy năm suy xét trong bóng tối, dùng máu vẽ loạn kết cấu to lớn trong đầu.

"Ông nội tôi bắt đầu dựa vào đấy thiết kế và mở rộng nơi này, sau đó biến mất không thấy tăm hơi." Cô nhóc nói, "Thời điểm công trình tiến hành được nửa chừng, ông đi vào đây, sau đó không thấy quay lại. Tới đây, tôi cho anh xem thứ này. Anh nhất định sẽ hứng thú."

Trong bóng tối, con bé kéo tôi hướng tới đỉnh cầu thang, kết thúc cầu thang chỉ là một vách tường trơ trọi. Tôi nhìn trên đó, đại khái vẽ một bản thiết kế vô cùng lớn. Bức vẽ khá cẩu thả.

Đó là một bản vẽ mặt phẳng phức tạp, vô cùng, vô cùng phức tạp, giống như sơ đồ mạch điện cao siêu. Ở cuối, tôi thấy vẽ một cánh cửa.

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng tôi nhận ra, đây là cửa Thanh Đồng.

Từng bước lui ra sau, suýt chút nữa tôi lăn người xuống cầu thang.

Đây là bản thiết kế phía sau cánh cửa Thanh Đồng.

"Tôi không lừa anh nhé." Con bé nói.

Chương 15: Cm by

"K ngc kia cui cùng ra sao?" Tôi hi con bé, nếu tôi đoán không nhm, thì ông y đã chết.

Nó ch vào mt đt trước mt tôi: "Hn v xong bc tranh này thì chết. Chết ti ch này."

Thi gian trước đây, khi tôi còn Nepal và Mc Thoát, đã nghe được rt nhiu câu chuyn v tài thơ thiên bm. Nhiu người sau cơn bo bnh, bng dưng có th ngâm nga s thi my trăm vn t. Bn h đu không tha nhn có nghe cha hay thy giáo truyn li, ch nói trong mt đêm, tng y văn t t hin ra trong đu.

T l tht hc Tây Tng c đi rt cao, đi b phn giáo dc ch tp trung trong gii tăng l và quý tc. Dân thường gn như không có ni mt người biết ch.

Nhng câu chuyn như vy không ch Tây Tng, mà ti Trung Nguyên và phía bc Trung Quc cũng có rt nhiu. Dân bn x gi đó là trúng tà, sau khi mt người t dưng đt được lượng tri thc quá ln, hình thành các hành vi, c ch không bình thường.

Tôi không biết Lc Sa, nhưng mt người b nht trong bóng ti mười my năm, không ngng v ra các bn thiết kế phc tp, rt ging hành đng ca nhng người đó.

Người Trương gia có th sng rt lâu. Đến mt đ tui nht đnh, mt s ít trong bn h, s xut hin kh năng thiên bm. Trong đu h bng hin ra các thông tin, được đnh hướng đ làm nhng vic không th tưởng tượng ni. Nhng điu này thường có nh hưởng không th nhn thc được đi vi thế gii.

"Thi th ca ông y còn không?" tôi hi. Bn thiết kế khng l trước mt không phi thiết kế theo cách thông thường, nguyên sơ hơn, trc quan hơn. Tôi hoàn toàn xem không hiu. Nhưng tôi cũng có kiến thc thiết kế cơ s, tôi có th biu đt ý nghĩa tng th.

Cô nhóc lc đu. Tôi ngi xung nơi Lc Sa mt, c người lng thinh, tp trung như pho tượng.

Lc Sa là người gác cng nhà Tiu Hoa. Nếu ông y là mt nhân vt đc bit, sau khi b nht trong này, lin sinh ra du hiu thiên bm. Ông y hiu rõ s mnh ca mình, nhưng bn thân cũng đã rõ mình s phi chết trong đây. Vì thế đ thông tin trong đu có th truyn bá ra ngoài, trước khi chết, ông y dùng máu ca mình, v hết nhng th trong đu lên vách tường.

Đó là mt kh năng. Kh năng th hai, nơi này là mt ch đc bit, mt vài người, ví d như nhng người kém trí lc, trong đây lin d dàng nhn được tin tc tri ban. Lc Sa không th lí gii nhng th trong đu mình, trong cơn cung lon, đã v li hết chúng.

Tôi không tin vào s trùng hp, vì vy kh năng ln là phán đoán đu tiên.

"Em đã không nói tht vi tôi, nơi này, không phi đ phòng h gì hết." Tôi nhìn cô nhóc, "Ông em, chính là By ngón, em nói ông y giúp chú ba tôi thiết kế tng hm đúng không?"

Cô nhóc gt đu, nhìn tôi.

"Nơi này là mt cm by." Tôi nói, "Ông em và chú Ba tôi đã cùng nhau thiết kế cm by này, chú ba nht đnh đã thc hin mt vic quan trng, dn d Lc Sa xung đây."

Mc k là người Trương gia hay Uông gia, lúc y chú Ba đi vi nhng thế lc vô hình bên cnh cc kì chán ghét, hn đã c ý giết người.

Trong khi tt c các gia tc quan tâm tìm kiếm By ngón, thì ch có chú Ba thc s hành đng, có l đã cùng By ngón thành lp quan h.

By ngón đã cùng chú Ba hoc Gii Liên Hoàn, dưới bit th này, to cm by đ săn mi. Hành đng ca h đã to s hiếu kì, khiến Lc Sa lén chui vào bên trong. Cơ quan phát huy tác dng, Lc Sa b vy chết trong đó.

"Ông ca em đã không trong đây." Tôi nói. By ngón thiết kế cơ quan hi người, đi phương nht đnh không tha cho ông ta. Chc đã b người khác bt đi.

"H? Vy ông đã đi đâu?" Cô nhóc vn vô cùng đc ý, gi thy tôi ging như cái gì cũng biết, có đim không quen.

Tôi đng dy. Chú ba đã th th gì đó trong này, mi chài được Lc Sa đi xung. Th đó nht đnh vô cùng quan trng, tôi phi biết được đó là gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 16: Phng đoán

Bu không khí này làm tôi thy khó th. Đây là ln đu t sau khi ri khi Tây Tng, tôi cm thy s nguy him vô hình cùng áp lc. Nghĩ đến vic gia tc mình luôn sng dưới áp lc này, tôi đc bit hiu được cm xúc ca h khi đt tên cho tôi.

Cô nhóc hi: "Ông ni tôi đã đi đâu?"

Tôi nm ly b vai nó: "Tôi hi em my vn đ, tình hung hin ti còn t hơn em nghĩ nhiu. Vì thế, nên tr li cho thành thc."

Cô nhóc mun tránh khi tôi, tht là mt đa tr bướng bnh, nhưng tôi đã gi tht cht.

"Ông em mt tích t khi nào?"

"Hai tháng trước." Cô nhóc b người khác đng chm, t v không thoi mái.

"Tt, nghe cho kĩ đây, bn thiết kế này che giu mt bí mt. Chúng, vn như cũ còn nguyên trên tường, không b ai xóa b. Chng t, sau khi Lc Sa chết, người cùng tc vi ông ta đã không ti đây. Ông ni em vô cùng li hi, ông y thiết kế căn nhà, làm cho nhng người đó không dám tiến vào."

"Đó là đương nhiên."

"Bn h làm vic rt cn thn. Bin pháp tt nht là bt gi ông ni em, ép ông y phi nói ra cách phá gii cơ quan này. Chúng ta th suy đoán hướng phát trin ca s tình, đu tiên ông em sau nhiu năm mi đi vào trong này, phát hin thi th Lc Sa và hình v trên vách tường. Ông y phi tang thi th Lc Sa là mt sai lm, nht đnh sai lm đó đã làm bn h phát hin ra ông ni em. Thi th ca Lc Sa xut hin kéo theo đám người kia, do đó ông ni em b tóm."

Cô nhóc nhìn tôi, tôi nói: "Tôi nh rõ em tng nói, em không có cách nào ri đi, mun tôi t mình tìm ra em. Đó không hoàn toàn là li nói di, na câu sau là đ kéo dài thi gian ca tôi, nhưng câu trước là s thc. Em đi vào tìm ông ni mình, nhưng ông y đã sa sang nơi này, cho nên sau khi em ti, lin phát hin cách hóa gii đã biến đi." tôi nhìn v phía con bé, "Em không ra được. Đúng không?"

Cô nhóc thy trong mt tôi mt s biến đi rt nh. Không phi khng đnh, mà là nghi ng và chng đi.

"Không đúng, em không phi không ra được. Em rõ ràng có th." Tôi nhìn vào mt nó, suy đoán xem nhng gì tôi nói có chính xác hay không, cái này hc được t thy tướng s, "Em không dám ra ngoài. Ông ni đã đ li mt li cnh cáo cho em. Sau ln cui ông y vào đây, lin phát hin mình b theo dõi, ông y đã t nht mình trong này rt lâu, cui cùng quyết đnh ra ngoài đ ng phó, nhưng vn tht bi. Ông y biết đám người kia s ti tìm, cho nên trong này, đã đ li manh mi cho em. Sau khi em đi vào, đã tìm thy nó, biết rng mình ra ngoài s b tóm. Không biết phi làm gì?"

Đôi mt con bé đ au, tôi tiếp tc hi: "Ông y đã đưa cho em cnh cáo gì?"

"Ông ni nói, mun tôi tìm mi bin pháp, đưa bn v kia ti cho người tên Ngô Tà."

Tôi rút điếu thuc, run ry đt.

"Ông còn nói, nếu tôi ri khi đây, s b bt ngay lp tc. Cho nên mun tôi t mình nghĩ cách." Cô nhóc bt đu khóc, "Tôi không biết mình phi làm gì bây gi? Ông ni không nói tôi phi làm sao, ông dường như không quan tâm ti s sng chết ca tôi, ch đ tâm ti anh. Chng l anh là con ngoài giá thú ca ông?"

ng có tùy tin nhn thân thích." Lòng tôi thm nghĩ.

By ngón biết tôi. Tôi bng nhiên có cm giác, By ngón có th không phi người xa l, ông y là người mà tôi quen.

Các vách tường cnh cu thang, truyn ti tiếng kéo dây thng dn dp. Tôi lnh lùng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hin ti không phi lúc truy cu vn đ này.

"Bn h liu có làm hi ông ni tôi không?" Con bé xiết cht hai tay, s vết so trên tay mình.

"Không đâu, nhưng bn h s hi ông ni em cách an toàn đ đi vào nơi này. Tuy nhiên, ông y chc đã sm chun b. Nhng người đó có l đã b ông y d ti nơi em gi là "lp trong". Em có nghe thy âm thanh đó không, có l chính là đng tĩnh ca bn h." Tôi nói, cô nhóc này chc chn đã biết, cho nên lúc nghe tiếng, dù s hãi nhưng không hong lon.

Đây là s bế tc, By ngón không th tìm ra cách gii quyết vn đ này. Ch cn ra ngoài là b tóm, tc là không th nói vi cháu gái mình, cũng không th b trí bt c vic gì. Ông ta biết cháu mình s dm lên vết xe đ y, vic ông y có th làm ch là báo li hết mi chuyn.

Ông y đã rt tuyt vng. Tuy nhiên cô nhóc này li làm được vic ông y không th, đưa tôi ti đây, nht đnh không phi trùng hp.

"Có l ông y rt có lòng tin v em." Tôi nói, "Em tên gì?"

ường Tng." Cô bé nói.

ường Tng, em đã làm thế nào đ dn tôi ti đây?"

"Tôi chng làm gì c." Đường Tng nói, "Tôi nhn mt tin cho ông ni, nói: mc k là ai nhn được tin nhn này, tôi đã phát hin ra cách hóa gii cu trúc trong Thanh Đng môn. Dn Ngô Tà xung dưới cho tôi, nếu không tôi s xóa sch mi bc v."

Tôi trn mt há hc mm nhìn con bé, đây là trc tiếp đi thoi đ uy hiếp đi phương.

Chương 17: Tìm kiếm

"Sau đó thì sao?" Không có s trêu chc trong câu ch, điu đó và t sát không có đim khác bit.

Con bé va khóc va che măt: "Tôi làm sao biết được sau đó, tôi đã cho anh xem tt c các bc tranh. Tôi đã c hết sc ri."

Nhng k đó giăng by đ tôi đi vào căn phòng này, đi vi h mà nói, làm cho tôi không cnh giác đi vào mt ch là vic vô cùng đơn gin.

Bn h có th cùng lúc th mi mi quan h ca nhng người liên quan ti tôi. Tôi không biết ti sao Tiu Hoa bng dưng phi kim kho, nhưng thc có th lí do đó là ca k khác to ra. Mà kim kho thì cn nhân lc. Bn h li dng mi đường, buc Tiu Hoa không th kiếm được người khác, ch có th chn tôi.

Nếu Tiu Hoa không dn tôi ti đây, thì chc chn vn còn bin pháp khác.

Sau đó, cô nhóc thao tác cơ quan, đưa tôi xung đây.

Cô nhóc ch tht không ng, Tiu Hoa cũng xung cùng tôi. Nó không rõ Tiu Hoa là nhân vt thế nào, vì vy dùng mi cách tách chúng tôi ra.

"Trước đây em tng gp tôi à?" Tôi hi con bé, vì tôi không nhn ra nó, cho nên tôi không hiu sao nó li biết tôi đã ti đây.

"Dùng radio." Con bé không th kìm được nước mt, "Radio có th nghe được mi âm thanh trong phòng qua sóng FM. Rt nhiu người đã ti đây dn kho, tôi tìm mt mt thi gian dài, mi xác đnh được anh đang trong phòng nào."

Tôi nhìn b dng ca con bé, bng nh ti b dng ca mình năm đó, trong lòng có chút xót xa. So vi tôi, cô bé còn gii hơn nhiu.

Tôi xoa đu nó, đi vi con bé tôi vn có nhiu đim nghi ng, nhưng hin ti vic trng yếu là th khác.

"Có cách nào đ xóa b tt c đ hình kết cu này không?" Tôi hi con bé, "Ch đ li th này."

Nhng đ hình cu trúc này, có mt phn là ca c m khng l, có mt phn là đường ăn thông trong hang đng, phía sau mi nơi đu mang mt câu chuyn nht đnh rt đc sc, nhưng tôi không quan tâm. Hng thú duy nht ca tôi hin gi là hình v trước mt này.

"Phá nát mt tường là được. Còn bn này không phá luôn sao?"

"Không, tôi mun du nó đi." Tôi nói.

Suy nghĩ ca tôi rt thông sut, đây chng phi ban ơn quái gì, By ngón này chng phi bc thy lương thin. Trc giác ca Đường Tng rt chun, By ngón không h quan tâm ti sng chết ca con bé.

Tt c mi vic ch là mt tín hiu.

"Ngô Tà, nếu cu mun cu hn, trước hết cu phi cu ta."

Bn v này tôi hoàn toàn xem không hiu. Cho dù có đăng nó lên mng, truyn ti khp nơi, kết qu cui cùng cũng s ging như nhng vic lúc trước, ch xut hin thêm càng nhiu đu mi không th tưởng tượng, nó s ngăn cn mi thông tin hu hiu đến vi tôi.

Tôi phi đi tìm By ngón, ch ông y mi xem hiu th này, mà ông y li đang trong tay đám người kia. Điu này có nghĩa, tôi không ch đi đu trc tiếp cùng đám người kia, mà còn không th không thế công kích.

Đám người này rt có th là người Uông gia. Bi vì khi Mc Thoát, tôi đã hiu được, Trương gia hin nay gn như không còn tn ti.

Đi vi Uông gia mà nói, bao năm nay gia tc ca tôi luôn bo v tôi, làm cho bn h có chút kiêng dè. Nhưng nếu tôi đi quá mt bước, tôi nht đnh phi chết.

Trước đây, tôi không rõ con đường này nơi nào? Hin ti, cui cùng tôi đã ti gn nó.

Quá nhiu vn đ phi gii quyết.

Làm thế nào đ Uông gia cho tôi ri khi nơi này, tha tôi mt mng.

Bo v cô bé kia cùng Tiu Hoa.

Đu tiên, Uông gia phi thc hin được mc đích, nhưng không được hoàn thành trn vn. Tôi không th đi tng bước, hai bước, ba bước, tôi mun đi trăm bước, ngàn bước trong khong thi gian nơi này. Tôi phi suy nghĩ cn thn cách thc ng phó, không th da vào Tiu Hoa, như vy s biến cu y thành mc tiêu công kích ca k khác, cu y không th nm trong kế hoch ca tôi.

Ch có th da vào bn thân.

Tôi ngi trước bn v, tn mt 3 gi xác đnh các chi tiết phc tp trong hình, dùng phương thc trong sách dy đánh c vây đ ghi nh.

Bn thiết kế này thuc loi vô cùng phc tp, vượt qua tưởng tượng ca mi người. Tôi ch có th mô t đi khái, đây là mt bng mch tích hp, gm vô s đường giao nhau, cũng như vô s quan h phc tp gia các đường chính và đường nhánh. Nếu xem xét t m, tôi cho rng đây không phi bn thiết kế kiến trúc, mà là hình v ca con du phc tp, hoc mt mê cung khng l.

Dưới ánh sáng cc yếu, tôi thc s không th phân tích bt c điu gì. Cho dù tôi rt mun biết nó là gì, thì cũng lc bt tòng tâm.

Tôi vén tay áo, t dây lưng ly ra mt con dao làm t v sò, rt cng và được mài rt sc bén, ct trên tay mình.

Trong nháy mt máu tuôn ra. Tôi ci áo phông, che ming vết thương, ch máu thm đy ming vết thương, sau đó trên bn v Thanh Đng môn, mô phng li du n ca 7 ngón.

Cánh tay đau rát, đ tránh ming vết thương đông li, tôi đã rch vết thương sang c hai bên. Ri dùng máu lau đi phn phc tp nht trên bn v.

Ly máu ty máu.

"Anh làm cái gì thế?" Đường Tng đang bun ng b tôi làm cho hong s.

"Em nói Lc Sa đã suy đoán ra toàn b cơ cu nơi này đúng không?" Tôi hi con bé, "Dn tôi ti xem bn v y." Nói xong chy thng xung lu.

Trước hết, vn phi tìm ra chú Ba đã giu th đây, th đó quan trng như vy, chc chn không dưới Thanh Đng môn. Nơi này có 3 người, thì càng phi có nhiu đòn sát th, mi bo v được chúng tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 18: 11 Gian phòng

Đường Tng lp tc gi tôi dng li.

" ch tôi." Cô nhóc hô, "Th y đang ch tôi."

Tôi dng li, nhìn con bé. Trong tay nó đang cm th gì đó, nhìn tôi.

"Ông ni tôi tìm được th này trong balo ca thi th, ông đ li nó chung vi tin nhn cho tôi." Tôi đi ti, thy th trong tay con bé khá nh. Ngay lúc tôi đnh ly th đ t trong tay nó, nó đt nhiên đem th kia nut vào ming.

Tôi nhướn mày, bước ti gi con bé li. Nó b mc nghn vt đó c hng, va chy, va c nut. Ch đến khi tôi kéo được tóc và áp cht con bé da vào vách tường, nó đã nut được vt đó xung.

"Em điên ri à?"

Con bé không ngng nôn khan, đp vào ngc mình: "Tt ri, bây gi anh s phi coi tôi như th y."

Mt nó tái nht, nhưng c hng cũng tht quá to, nếu là Tú Tú đm bo đã nghn chết.

"Cái gì mà coi nhóc như th kia?" tôi gin điên.

"Như thế thì bt lun anh làm gì, đu phi tính mt phn cho tôi. Anh t bo v mình, cũng phi bo v c tôi." Con bé nói.

"Con m nó, em đúng là có bnh." Tôi vò đu, hn không th phi đu vào tường.

"Ông tôi nói, làm người phi t tìm cho mình mt giá tr li dng. Không được cho người khác lí do t b mình." Nó nhìn chm chm tôi, "Anh hn cũng biết. Nếu tôi cái gì cũng nói vi anh, anh li b tôi li trong này, thì tôi biết phi làm sao?"

Cm xúc có chút không th khng chế, c gng nén gin, hít sâu vài hơi, tôi nhìn con bé nói: "Đi v sinh ngay."

"Không cn."

"Đây không phi vic nhóc có th khng chế được."

"Tôi b táo bón, anh c đi đi." Nó nói thm chí còn có chút t hào.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, huyết áp ca tôi đang tăng cao, li có cm giác đau đn, ming vết thương li bt đu a máu, tôi xé áo phông qun quanh ming vết thương. "Ít nht nói cho tôi biết, em đã nut cái gì?"

"Mt cái nhn." Con bé nói, "Ông ni tôi ly t trên tay thi th Lc Sa, chính là th Lc Sa tìm được trong này. Hết sc quan trng, bo tôi ct gi trong người."

Tôi nhìn chăm chăm vào mt Đường Tng: "Lc Sa chết đây, thi th ca ông y chc chn đã bt đu phân hy, sau đó tng chút, tng chút khô li. Trên cái nhn kia khng đnh có dính th màu lam, đu là thi thm, là th dch thi th tiết ra. Em có biết dch thi th là cái gì không?"

Đường Tng bt cht ming, tôi tiếp tc nói: "Em nhìn thy nước ra chén chưa? Đ nước ra chén chung vi sa và m bò, chính là b dng ca m trên thi th chưa hoàn toàn phân hy."

Sc mt Đường Tng tr nên tái nht.

"Tt lm, gi giúp tôi hình dung xem cái nhn kia hình thù ra sao." Tôi nói.

"Mt nhn có đu qu." Con bé c gng nh li, sau mt lúc dường như nghĩ ti điu gì, bt đu nôn ma.

Đu qu, tôi hít mt ngm khí lnh. Trong đu lp tc xut hin mt hình nh lúc trước.

Tôi không rõ loi nhn này trong thc tế có công năng gì, nhưng trên phù điêu năm đó nói rng, chiếc nhn này cùng đ đng c nht trên qu t có mi liên kết mnh m. Tt c tư liu v qu t, đu nói mt trên có ba vết lõm, va đúng là ba đu qu. Lúc đó tôi đã đoán nó có liên quan ti người gi chiếc nhn.

Chng l, đúng như tôi d đoán? Mt chiếc trong s đó, đã được chú Ba tìm thy?

Lúc y tôi tng cn thn suy din, còn tng mê mui gia hai con s hai và ba, bi vì Mun Du Bình có hai ngón tay rt đc bit, mà qu t thì có ba vết lõm, không hiu trong đó có liên h.

Xung quanh truyn ti tiếng kéo dây cáp, tuy rng tương đi tin tưởng vào By ngón, nhưng đng tĩnh càng ngày càng ln, đi phương dù sao cũng không phi đ vô dng. Khi đi mt vi các tình hung bt ng, thường gp phi áp lc này, làm cho người ta rt không thoi mái.

Đường Tng nh ra mt đng by nhy, có hương v siro quen thuc, xem ra, khong thi gian này con bé chưa ăn được cái gì t tế.

"Hi hn ri à?" tôi hi nó.

Con bé gt đu, mt ngn nước, v mt rũ. Tôi kéo con bé đng lên. S tình đã thành như vy, có th nôn ra hay không đành phó cho s phn. Thi gian không còn nhiu, vic khác vn phi thc hin.

Tiu Hoa vn dùng di đng liên lc vi tôi, hin ti đã là đêm khuya, cu ta chc chn đã ng gt. Thn kinh tp trung cao đ, nhưng tôi vn không khi có chút mt mi.

Va đi Đường Tng va nói v suy đoán ca Lc Sa vi toàn b kết cu nơi này. Ánh sáng huỳnh quang dn tr nên m đm, đôi mt tôi cũng đến mc mù lòa mt thôi.

Sơ đ kết cu này, va nghe đã biết là ca k ngoi đo, rõ ràng có nhiu ch không chuyên nghip. So vi bn v sau khi hn tr nên điên lon, bn v này đơn gin hơn nhiu, logic cũng ch là logic ca người bình thường.

Tôi hc chuyên ngành thiết kế, ch cn lướt qua lin hiu ra kết cu đơn gin ca ch này. Nơi này thc cht chng có gì huyn diu, ch tinh vi ch có mt. Mà đúng ch tinh vi này làm cho Lc Sa t b ý mun ri khi đây, bt đu liu mng v ra hình nh trong đu.

Đây là cm giác tuyt vng.

Chính bi vì ánh sáng. Thi đim ông y trong đây, đã dùng hết dng c chiếu sáng, rơi vào tình cnh hoàn toàn ti đen, không th đi qua cơ quan mà ri khi nơi này.

Trên bn thiết kế có rt nhiu con s, 23.11, 11.12, viết trên mi căn phòng, nhưng không theo th t hp lí.

"Ti đây gii thích mt chút." Tôi nói.

"Anh còn nh phòng đèn kia không? Tt c phòng c ti đây, đu cha nhiu vt phm chng đng, là mt ta đ. Gia tt c đ vt trong phòng ch có mt cái là công tc, nhng món đ khác đu khi đng cm by. Nhng cm by này đu là trí mng." Con bé nói, "Ta đ viết trên đàn dương cm, nếu anh đi dc theo các k bày ri so sánh vi ta đ, có th tìm ra cơ quan làm cho đàn dương cm xut hin. Tuy nhiên, ta đ này cũng không phi duy nht, không thay đi. Sau mi gi, tt c ta đ ca các phòng s được đt li. Nếu anh có cái radio kia, thì sau khi ta đ thiết lp li, nó s thông qua báo gi đ báo cho anh biết.

"Cho nên." Tôi nhìn bn thiết kế.

"Cho nên ta đ trên bn thiết kế này đã mt đi hiu lc hoàn toàn. Thi đim ông y v xong bn thiết kế này, chc cũng hiu điu đó."

"Va ri tôi đng trong phòng đèn không phi quá nguy him sao?" Tôi hi.

Đường Tng lc đu: "Cm by trong phòng đó đã b tôi phá b, anh không thy hc ln trên tường à? Phòng đó tôi rât hay dùng, nên đã sm chun b trước."

Con bé này thc s liu mng, lòng tôi thm nghĩ, trên người nó ta ra s nam tính nhiu k khác không có.

"T đây ra ngoài khá đơn gin, bt đu t phòng đàn dương cm kia, anh phi đi qua 11 gian phòng, tìm cơ quan trong mi phòng, tt c cơ quan đu m, thì đàn dương cm kia s tr v trong bit th."

Chương 19: Tôi đã nhìn thấu tất cả

"11 cơ quan, nhất định phải theo thứ tự?" Tôi hỏi.

"Không biết nữa, nhưng nếu theo thứ tự thì bảo đảm hơn." Đường Tống đáp.

"Cho nên tọa độ trên đàn dương cầm là em viết?"

Đường Tống gật đầu: "Căn phòng đầu tiên dùng để tách các người ra. Chỉ cần một trong các người đụng vào cơ quan trên toạ độ căn phòng sẽ phát sinh biến hóa. Trừ khi hai người dính chặt lấy nhau, nếu không chắc chắn sẽ bị chia tách. Tôi đã cố tách anh ra."

Giống như ở nơi hoang dã, trong chuyện này người ta sẽ không dễ dàng tách nhau ra mà hành động.

Tôi suy nghĩ, lại đốt một điếu thuốc: "Trước đây, em hoạt động trong này, có bị vết thương bên ngoài nào không?"

Cô nhóc lắc đầu, làm bộ dạng ra vẻ cường tráng: "Thân thủ tôi không tệ nhé."

Tôi gật đầu, chỉ vách tường xung quanh: "Vậy em cùng tôi phá hủy toàn bộ tranh vẽ này. Sau đó tôi sẽ cho em biết kế hoạch của tôi."

"Anh có kế hoạch?" Nó kinh ngạc hỏi.

Tôi gật đầu: "Tôi có một kế hoạch hoàn hảo, em nghe xong chắc chắn hài lòng."

Chúng tôi đi tới gian phòng phía dưới, cũng chính là gian trong nhà Tiểu Hoa. Từ bản thiết kế vừa rồi, tôi không thể đoán được gian phòng này ở chỗ nào, đã chìm vào phần bóng đen trong bản đồ lúc trước, hay vẫn là bị thủ thuật che giấu. Tuy nhiên, cầu thang rõ ràng chân thật, hình vẽ trước mặt cũng là chân thật, trước hết phải hủy nó đi đã.

Giá sách bên cạnh cầu thang không có cơ quan, khá an toàn. Chúng tôi cởi bỏ lớp vải trắng phủ minh khí, tìm kiếm công cụ có thể sử dụng, rất nhanh, tôi tìm được một thanh kiếm cổ.

Trên lớp vải bọc có ghi, cổ kiếm này lấy được ở một lòng sông phía nam sa mạc Taklamakan, cụ thể khai quật từ quan tài của một thương nhân, nhìn trang phục là người Trung Nguyên, có lẽ là thương nhân đời Đường chết dọc đường được dân bản xứ chôn cất sơ sài. Vật bồi táng duy nhất là thanh cổ kiếm này, lưỡi kiếm khá cùn, chắc vì thế nên mới bị vứt bỏ. Tuy nhiên người sáng suốt liếc mắt một cái liền thấy điểm kì quái. Chuôi kiếm rất giống một vòng mật mã bằng đồng, xoay các ký hiệu trên đó thành một hàng thì có thể khởi động máy. Dựa theo giải thích trên vải bọc, tôi xoay vòng mật mã, từ đầu kia chuôi kiếm đâm ra một mũi kiếm.

Đây là một thanh phản kiếm, dài khoảng nửa mét, lưỡi kiếm bằng thép tinh luyện. Sau khi thông thương với Tây Vực, hay xuất hiện những đồ vật thú vị như vậy. Phần nhiều là để các thợ thủ công bậc thầy khoe khoang tài nghệ. Kỳ thực cũng không có nhều giá trị lịch sử, nhưng nếu là đồ độc nhất, trong lịch sử chỉ có duy nhất, thì trong giới sưu tầm tư nhân có thể bán với giá tốt.

Lưỡi kiếm ngược nhất định phải được bịt kín, sau khi đâm ra từ chuôi kiếm, tôi cảm giác một luồng hàn khí bức người, chính là kiểu cảm giác đặc biệt nguy hiểm.

Dùng thứ này phá hủy tranh vẽ trên tường, tôi đoán mất chừng ba ngày mới có thể phá đến mức không nhìn ra nổi.

Tôi chỉ vào đèn khí: "Nơi này có đèn khí, đập vỡ chụp đèn, lội bấc ở bên trong ra, đốt cháy vách tường."

"Công trình lớn như vậy, chỉ hai chúng ta làm, người bạn của anh đâu?"

"Để cậu ấy nghỉ ngơi, chúng ta đừng quấy rầy, chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu ấy."

Đường Tống chạy tới, tôi nâng chân con bé để nó với tới ngọn đèn khí. Con bé đập vỡ chụp đèn, lôi bấc từ trong ra. Đường ống dẫn khí đều được để trần, giữa giếng lầu cũng có một đường ống thẳng đứng, mỗi ống tới các tầng đều từ ống dẫn gốc này nối ra.

Tất cả ống dẫn đều dùng các móc cài cố định với vách tường. Con bé đập mạnh vào móc cài làm ống dẫn rời khỏi tường xi măng. Sau đó, tôi bảo Đường Tống gửi tin nhắn cho Tiểu Hoa, bảo cậu ấy mở công tắc đèn khí.

Tất cả đèn khí từng bóng từng bóng sáng bừng lên. Loại đèn này phát sáng chủ yếu dựa vào đốt nóng thorium dioxide trong chụp đèn, lấy chụp đèn ra, ánh sáng lập tức yếu hẳn. Tôi vặn van điều tiết, ngọn đèn sáng hơn, để cho Đường Tống đốt cháy vách tường. Tôi chạy tới từng tầng một làm tương tự gỡ bỏ chụp đèn trên các đèn khí khác.

Mất khoảng ba, bốn giờ, toàn bộ chụp đèn khí trên cầu thang đã bị gỡ bỏ. Vách tường đều bị hơ đen. Tôi và Đường Tống đầu đều đầy mồ hôi.

"Xong?" Con bé hỏi tôi.

Tôi cũng không chắc thế này đã được tính là xong chưa, bởi vì tất cả chụp đèn đều bị lấy xuống, ánh sáng lờ mờ không thể soi rõ. Tắt mấy ngọn đèn, mấy tầng hàng lang lập tức tối sầm, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy trên vách tường có chút ánh huỳnh quang, nhưng hình vẽ thì đã bị thiêu đốt, hoàn toàn thay đổi.

Thậm chí có còn thiếu sót tôi cũng không có sức đi xử lý. Toàn bộ thang lầu bị thiêu nóng bỏng, chỉ còn lại bức hình kết cấu phía sau Thanh Đồng môn là được tôi giữ lại. Cả hai đi tới phía trước hình vẽ.

"Kế tiếp làm gì đây?" Con bé hỏi tôi, tay vẫn không ngừng vặn vẹo, thao tác vừa rồi cũng chưa tới mức bị bỏng ngón tay.

Tôi nhìn vào di động: "Nếu bây giờ chúng ta kích hoạt cơ quan, ra ngoài lập tức sẽ bị tóm. Bước đầu tiên cần thực hiện là làm cho bọn họ bỏ qua nơi này. Muốn bọn họ bỏ qua nơi này cần tới 2 yếu tố. Thứ nhất, họ phải lấy được những thứ kia, thứ hai, kẻ có thể uy hiếp tới kế hoạch của họ vĩnh viễn không có khả năng ra được." Tôi dùng điện thoại chụp lại hình vẽ trên tường, "Hình vẽ này đã bị tổn hại nhưng phần lớn vẫn có thể nhìn ra, bọn họ hẳn là có thể thỏa mãn." Sau đó đưa di động cho con bé, "Này cho em."

Đường Tống nhíu mày, không biết tôi muốn làm gì.

"Tôi đã nói với em từ trước là tôi học kiến trúc. Bản đồ kết cấu vừa rồi, đã nói cho tôi biết tại sao người bên ngoài không dám tiến vào?" Nhìn nhìn giếng lầu, tôi nói: "Em nói xem, khí đốt đèn khí này từ đâu mà có?"

Con bé nhìn, tôi liền nói tiếp: "Trong vách tường thang lầu này, chôn giấu rất nhiều bình gas, buộc phải tiến vào hoặc buộc phải rời khỏi, bong."

Trong bản thiết kế, toàn bộ vách tường đều chứa dàn giáo, ống dẫn, cùng mười bình chứa khí gas, ở giữa lót nhiều lỗ rỗng như bọt biển, làm cho khí gas hòa tan với không khí. Một khi van bình khí gas mở ra, đại khái chỉ có 5 phút để chạy trốn, sau 5 phút toàn bộ giếng lầu sẽ biến thành một khẩu đại pháo, làm nổ tung tất cả chúng ta.

Thất chỉ không phải kiểu chơi bời mấy cơ quan nhỏ, ông ấy so với kiến trúc thì càng am hiểu hơn về tâm lí, và cũng chỉ có thiết kế như vậy mới làm cho Uông gia kiêng kị nơi này.

"Em cảm thấy còn sống là tốt đẹp sao?" Tôi sờ sờ tóc Đường Tống, giơ điếu thuốc trong tay mình, "Ánh mặt trời, những cơn mưa, trời ấm, khi giá lạnh, bữa điểm tâm, đủ mọi màu sắc, mấy thứ đó em cảm thấy đối với mình mà nói, có giá trị nào không?"

Chương 20: Ngược dòng

Đường Tống học theo điệu bộ của tôi, cũng sờ sờ tóc tôi, nói: "Anh đang nói cái gì đấy? Ăn phải đồ bị hỏng, đầu óc có vấn đề à? Sao lúc bình thường, lúc bất thường? Thật đáng thương?"

Tôi đẩy tay nó ra, ghét nhất là bị loại người này giả bộ thân thiết (đanh đá thế má:'D), rõ ràng tôi với nó biết nhau chưa được một ngày. Nhìn con bé, tôi nói: "Nhóc có biết khi tôi ở Tây Tạng đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi biết kẻ thù của mình, bọn họ không phải loại quan tâm tới tính mạng con người. Nếu họ biết có một cái bẫy, đi vào không thể đi ra, bọn họ sẽ không ở bên ngoài do dự, đắn đo, chắc chắn sẽ trực tiếp phái một kẻ làm vật hy sinh đi vào, thông qua hình thức nào đó đưa thư chứa tin tức ra, sau đó mặc kệ cho kẻ hy sinh kia ở trong bẫy. Nhưng tôi tin rằng, không phải ai trong bọn họ cũng không có bất kì cảm xúc gì với thế gian này, một số kẻ trời sinh đã nhạy cảm hơn người, biết sợ hãi cái chết. Đặc biệt, nếu nghĩ tới chính mình bị vây chặt trong bóng tối, dù nơi này có tích trữ lương thực, có thể ở dưới đất này mười mấy năm, cuối cùng cũng hóa điên mà chết, cái chết này so với tử vong đơn thuần còn đáng sợ hơn nhiều."

Đường Tống có vẻ trầm mặc.

"Bọn họ phái một cô nhóc xuống, sau khi cô bé này xuống đây, ý muốn sinh tồn đã phá vỡ những gì được huấn huyện lúc trước. Cô bé lựa chọn im lặng, không hề truyền tải thông tin gì ra bên ngoài, vì vậy đám người cấp trên tưởng cô bé đã chết, lại phái một người khác xuống. Cô bé lúc đầu đã dùng tọa độ tạo một cái bẫy, giết kẻ kia."

"Sau khi liên tục hai người biến mất trong cạm bẫy, đám người kia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sự tình lâm vào bế tắc. Sau khi suy tính một thời gian, ba ngày trước chúng tôi bắt đầu dọn kho, người thứ hai kia phải xuống đó nội trong ba ngày này, thì trong điện thoại của cô bé mới có ảnh chụp của tôi." Tôi chỉ vào trán Đường Tống, "Các cô gái đó đã quen việc hoạt động bên ngoài với mặt nạ da người, nhưng sau thời gian dài đeo mặt nạ, sẽ sinh ra biến dạng. Nơi này rất nóng, cô bé đó đổ rất nhiều mồ hôi, cho nên mặt mũi nhìn rất kì quái."

Đường Tống cắn mội dưới, thân hình từ từ cách xa tôi.

"Đường Tống, tôi biết đó không phải tên thật của em. Lúc em bắt đầu huyên thuyên bậy bạ, tôi cũng bắt đầu bịa chuyện lung tung. Mỗi lần tôi phân tích, đều dừng lại một chút trước điểm vạch trần bộ mặt của em, cho em thời gian hoàn thành lời nói dối của mình. Nhưng em không hề tự giác, lại còn cùng tôi xây dựng một câu chuyện ngoạn mục nhưng sơ hở chất chồng." Tôi nói, "Em không thể kìm được mà quanh quẩn trở lại mục đích thực sự của mình, mỗi lần đều giống nhau, vì thế tôi có thể biết được, em rốt cuộc muốn làm gì. Tuy nhiên, em đã không để ý một chuyện, khiến cho mọi cố gắng đều biến thành trò cười."

Đường Tống ngẩng đầu: "Anh nói tiếp đi."

"Khi tôi và người bạn của mình xuất hiện trong gian phòng, thì người thứ haivừa mới rơi vào cạm bẫy. Em trong tình thế cấp bách lại khởi động cơ quan, người kia ở trong cạm bẫy còn chưa chết hẳn, em không có thời gian kiểm tra nên đã không biết, ở chỗ ngồi của đàn dương cầm cô ta đã viết chữ vạch trần em."

Biểu cảm của Đường Tống dần biến đổi.

"Kỳ thực em không hề biết chúng tôi là ai, đúng không?" Tôi nói, "Em lấy được điện thoại của cô ấy, mới rõ thân phận của chúng tôi."

Tôi nhìn về chỗ u tối phía dưới cầu thang.

"Nhưng em không hề suy nghĩ nhiều, em đã phản bội người trong tộc mình, cho nên mặc kệ chúng tôi là ai, đối với em đều không quan trọng, em muốn giết chúng tôi. Em luôn luôn dẫn dụ bọn này, hy vọng chúng tôi phá giải cơ quan, rời khỏi đây. Miễn là chúng tôi tùy ý khởi động cơ quan em nói, thì em sẽ cùng người bị em hại đầu tiên, vĩnh viễn ở lại đây."

"Làm vậy với tôi có ích lợi gì?" Cô nhóc lạnh lùng nói, " Nếu giống như anh nói, tôi vẫn như cũ bị mắc kẹt ở đây."

"Chỉ cần cấp trên của em chưa biết bí mật chỗ này, thì em sẽ còn cơ hội được cứu vớt. Nếu bọn họ biết tin tức ở đây, sẽ giam em ở đây cả đời. Cho nên, trước khi người trong tộc tìm được cách cứu em, em không thể để cho tất cả người tiến vào đây có thể sống sót." Tôi nói, "11 căn phòng, 11 cơ quan, đều là giả. 11 cạm bẫy mới là thật. Em cũng không hề biết cách ra khỏi đây."

Con bé nhìn tôi, mắt đỏ lên: "Tôi không muốn ở lại đây, bọn họ rất nhanh sẽ quên mất tôi."

"Đường Tống, tôi thích những kẻ ham sống. Tôi nhìn thấy nhiều phẩm chất trong con người em, tôi không rõ chuyện gì đã xảy tới với em, nhưng trước đây tôi từng gặp người trong tộc em, em không giống với họ. Có lẽ em biết yêu thương, có lẽ em nhạy cảm hơn những kẻ khác." Tôi nói, "Nhưng tôi sẽ không cố tình đi làm hại người khác như em."

Con bé nhìn, tôi tiếp tục nói: "Thực ra, tôi biết cách thoát khỏi đây. Nhưng, chúng ta cần làm một giao dịch."

Con bé kinh ngạc nhìn tôi.

"Tôi không thể nói cho em vì sao tôi biết. Nhưng tôi có thể nói, khi tôi mới bắt đầu bị cuốn vào mọi chuyện, điều đầu tiên chú Ba dạy tôi, có liên quan với lúc này."

Tôi vuốt tóc nó, nói: "Đầu tiên, người bạn của tôi, vẫn luôn nghỉ ngơi, cậu ấy không hề nhìn thấy bản vẽ kia, cũng không nghe thấy chúng ta nói chuyện. Sau khi em ra ngoài, phải bảo vệ cậu ấy trước mặt người trong tộc, tôi tin em sẽ làm được. Cầm điện thoại của tôi, nói cho họ biết, hình vẽ kia là cái dạng này." Tôi dừng một chút, "Tôi sẽ ở lại đây, hai tuần nữa mới có thể rời đi, em phải giở mọi thủ đoạn, khiến bọn họ không xuống tay với tôi. Nếu không chuyện em phản bội họ, họ nhất định sẽ thông qua mọi cách để mò ra."

"Tôi có thể làm đươc." Con bé kiên quyết gật đầu, "Tôi sẽ nói với họ, anh bị lạc bên trong. Rất có thể đã chết."

Tôi xé áo phông của mình, bịt mắt cô bé lại. Cô bé đột nhiên ôm chầm lấy tôi, chừng một phút đồng hồ, mới buông ra.

"Anh có muốn nhìn khuôn mặt thật sự của tôi không?"

"Không hứng thú."

Tôi nắm tay nó, dẫn tới đoạn giữa cầu thang, về tới hành lang kia. Tiểu Hoa từ trong bóng tối đi tới, cõng Đường Tống. Tôi dùng miệng ra dấu, Tiểu Hoa gật đầu.

"Tạm biệt." Đường Tống cảm giác thấy gì đó, nói.

Tôi xoay người, lui dần vào bóng tối. Tiểu Hoa trở lại cầu thang, một mạch chạy tới căn phòng dưới cùng. Tôi khởi động cơ quan, đi trên hành lang về căn phòng Đường Tống trốn. Nhìn thấy radio, để lại trên ghế sô pha. Tôi ngồi xuống, giang hai tay, phát hiện trên tay đổ mồ hôi lạnh.

Chương 21: Ta tới đây

Tôi cứ như vậy đưa Đường Tống ra ngoài, nói thật, thời điểm nói chuyện, toàn thân tôi lạnh toát.

Trong nhà cũ ở quê, tôi ở trong căn phòng lúc trước chú Ba từng ở, nhìn thấy những tấm thẻ chú Ba hay chơi cùng tôi khi tôi còn bé. Lúc đó tôi thật ngây thơ, khờ dại, tưởng chú dạy cho mình trò chơi phức tạp gì. Lúc này đây mở ngăn kéo của chú, phát hiện các tấm thẻ cũ chuyển vàng nằm ở tận cùng ngăn kéo, dây nịt buộc lên đã mất cả tính đàn hồi, tôi mới nhận ra có chút không đúng.

Trên các tấm thẻ là nhân vật trong Thủy Hử, vô cùng giản lược, sơ sài. Nhưng sau khi sắp xếp với nhau, nhìn dưới ánh mặt trời, những đường cong trên người nhân vật tạo thành những giao điểm khác biệt. Năm đó, chú Ba dạy tôi ghi nhớ nhạc thiếu nhi, chính là nhờ sắp xếp tổ hợp mấy tấm thẻ này.(chc là my cái th có ch, vi hình nh tương ng đ dy tr con ghi nh)

Bây giờ nghĩ tới việc dạy nhạc thiếu nhi cho thằng tiểu quỷ là tôi khi đó, thực sự quá nản rồi. Nếu không phải đem chuyện trong Thủy Hử sắp xếp trong đó, chỉ sợ tôi sẽ không nhớ dai như vậy.

Đó là tính toán đầu tiên của chú Ba, tôi tin rằng khi đó ông ấy dạy tôi nhạc thiếu nhi, chính là hy vọng dự phòng trước. Tôi tìm ra lời giải trong bài hát thiếu nhi đó, biết được những cạm bẫy mà chú Ba sắp đặt.

Trên thực tế, Muộn Du Bình luôn cản trở tôi điều tra, cũng bởi vì nguyên nhân tương tự. Mấy ngàn năm, người Trương gia luôn ngụy tạo tài liệu lịch sử, bóp méo các manh mối trong lịch sử, dẫn các manh mối đó hướng tới những cổ mộ họ tìm được. Những cổ mộ này, đại bộ phận đã bị Trương gia bố trí cạm bẫy.

Thời gian trôi qua quá lâu, sau khi Trương gia xuống dốc, manh mối thật giả đã không thể phân biệt, nếu chính mình tùy tiện điều tra, dựa vào thân thủ cùng năng lực của tôi, thì rất nhanh sẽ mất tích khỏi thế giới này.

Tương tự như vậy, sau khi chú Ba trải qua sinh tử, rốt cuộc hiểu ra điểm ấy. Khổ vì kẻ đich là vô hình, vĩnh viễn không thể xung đột chính diện với ông ấy, lúc đó ông ấy chỉ điên cuồng với một ý niệm trong đầu, muốn chân chính đối mặt với lực lượng vô hình kia. Cho nên, chú Ba bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để bố trí cạm bẫy.

Đầu tiên, ông ấy cần một cạm bẫy không thể công phá, cũng không thể đào thoát. Người Trương gia sử dụng cổ mộ làm kết cấu cơ bản bởi vì cổ mộ khổng lồ thường dùng hơn vạn người, thậm chí hơn mười vạn người để tiến hành xây dựng, giam chặt bí mật, hơn nữa còn có thiên nhiên phân cách che giấu.

Tôi không biết tại sao ông ấy tìm được người gọi là Bảy ngón, hay chính người này cũng không hề tồn tại, chỉ là một quả bom khói.

Sau khi chú Ba xây dựng 3 cạm bẫy, liền bỏ vào 3 thứ mà ông ấy cho rằng vô cùng quan trọng. Ba cạm bẫy này đều có một đặc điểm đặc trưng, chính là "ngoại giấu nội hoặc", một khi đã khởi động cạm bẫy, thì ở bên ngoài sẽ rất khó tìm ra nó lần nữa. Nó gần như bị chia tách khỏi thế gian. Điều này làm cho bên ngoài gần như bó tay, cho dù có dỡ tan tành ngôi biệt thự, cũng không thể bạo lực xông vào.

Ví dụ, nếu cửa vào cạm bẫy được thiết kế như thế này, nhưng một khi đã đi vào, cửa vào sẽ bị tưới 170 tấn xi măng, và vị trí lối vào sẽ trở thành trung tâm một tòa nhà 100 tầng. Sau khi xi măng cứng lại, trừ khi đập nát 100 tầng lầu, nếu không không thể vào từ lối vào ban đầu.

Cạm bẫy như vậy, về cơ bản tiến vào thì không thể thoát ra, hy vọng duy nhất là thợ săn lưu lại trong cạm bẫy, một cửa ra vào để thu hoạch con mồi.

Cửa ra vào không hề ăn khớp, cần một ngươi ở bên này vách tường, và một người phía bên kia, mở bức tường bằng mật khẩu, mỗi giờ lại mỗi khác, chỉ có tôi biết được cách thức.

Nếu tôi tính không lầm, Tiểu Hoa trước khi vào đây đã gửi tin nhắn cuối cùng, hẳn là nói cho Hắc Nhãn Kính biết vị trí của mình, anh ấy sẽ phụ trách mở cửa từ bên ngoài, chắc giờ này đang ở phía sau vách tường nào đó. Tôi bật radio, từ bên trong có âm thanh tĩnh điện, tìm kiếm tín hiệu di động. Tìm được vách tường kia rồi, sau đó bắt đầu gõ phía trên mặt thép.

Rất nhanh, tôi nghe thấy âm thanh truyền tới trả lời.

Yên tâm rồi.

Diễn trò quả thực rất mệt, khởi động lại cạm bẫy, mất của tôi rất nhiều thời gian, vẽ đủ thứ linh tinh trên vách tường, tráo chiếc nhẫn trên thi thể Lục Sỏa thành một cái GPS. Vì muốn kẻ khác tin rằng Lục Sỏa đã mắc kẹt nhiều năm như vậy, tôi tìm một khối thi thể có ngón tay đặc biệt dài.

Chờ qua rất lâu, con mồi mới xuất hiện.

Khởi động lại đèn khí ở đây cũng mất hồi lâu. Lần đầu tiên tôi vào đây, đèn đóm đã rất cũ nát.

Lần đầu khẽ chạm mặt Đường Tống, chỉ biết cô nhóc có tấm mặt nạ vô cùng tốt, nhưng thời gian đeo mặt nạ đã khóc quá nhiều, điểm này là tối kỵ. Mặt nạ da người sau khi bị ướt, khô lại sẽ khó khôi phục mật độ ban đầu.

Điều này làm tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì khóc chứng tỏ nội tâm cô nhóc có một mặt khá mềm yếu.

Đây là cô nhóc thú vị, tôi không ngờ nó lại nuốt chiếc nhẫn. Còn vết sẹo trên tay, là do huấn luyện ngón tay để lại. Con bé theo bản năng rụt tay lại, chứng tỏ nó hoảng hốt, lo sợ.

Còn có, tôi nghĩ tới liền nở nụ cười, ba giờ để hiểu rõ hình vẽ này, làm sao có thể. Hình vẽ kia tôi đã vẽ rất lâu, nếu họ biết nó là mã WeChat của tôi, họ nhất định xắt tôi thành lát mỏng kí gửi về Quảng Châu.

Tuy nhiên tôi thực không ngờ, ở đây lại đụng một cô nhóc, cũng không nghĩ tới, con bé lại có ham muốn sống dữ dội như vậy.

Một tổ chức chặt chẽ bị sụp đổ đều bắt đầu từ nội bộ, cơ cấu nội bộ của Uông gia, thì ra đã bắt đầu nảy sinh vấn đề.

Đều do thời đại này thật quá tốt đẹp.

Tôi nằm xuống, còn phải chờ ở chỗ này mấy tuần nữa, nhưng kế hoạch đã phát động. Người tới từ Khang Ba Lạc, người thu thập ngón tay, hẳn đã muốn hành động.

Đây là lần đầu tiên phản kích, ta tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info