ZingTruyen.Info

Dang Edit Dai Huyen Lenh Tieu Ngo Tac

Đêm ba mươi, trừ tịch đón giao thừa

Màn đêm ảm đạm, bầu trời không ánh trăng nhưng vẫn có ngọn đèn dầu từ vạn nhà chiếu sáng huy hoàng. Đại tuyết nổi lên từ lúc chạng vạn, tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng nhưng vì không có gió nên nhìn lại có vài phần đáng yêu

Chính giữa nhà đặt một lò lửa lớn, bên trên là một bồn canh lớn, bên trong có táo đỏ cắt miếng, sơn tra, quả lê, quả táo, quả đào...Có thứ còn tươi, nấu lên càng thêm mọng nước; có loại phơi khô, nấu xong liền giãn nở

Mọi người vây quanh bếp lò trò chuyện, bên ngoài vang lên từng đợt pháo trúc cùng tiếng hài đồng đùa giỡn

Vừa rồi Yến Kiêu và Bạch Ninh đi ra ngoài đắp người tuyết, hai người làm có chút chậm liền lôi kéo Bàng Mục, Đồ Khánh và Tề Viễn cùng làm, kết quả không biết ai dẫn đầu trước mà lại trở thành ném tuyết. Đội ngũ đương nhiên không cần phải nói: Bàng Mục và Yến Kiêu một tổ, Bạch Ninh và Đồ Khánh chung đội, chỉ có Tề Viễn bị mọi người nắm lấy tứ chi ném vào trong ổ tuyết

Tề đại nhân bị kiếp nạn này, tính tình trở nên táo bạo, không biết tìm ở đâu ra cái xẻng, điên cuồng xúc tuyết hất vào người đôi "cẩu nam nữ" kia, thanh thế kinh người. Bạch Ninh chạy chậm, bị hắn hất trúng, Yến Kiêu cười to, kết quả chính mình cũng trúng chiêu

Trong lúc nhất thời, tiếng cười đùa, tiếng thét chói tai đầy náo nhiệt, các nha dịch cũng chạy đến xem.

Cuối cùng, năm người người đầy tuyết rốt cuộc cũng bị Nhạc phu nhân cười mắng bắt đi ngâm nước nóng, thay y phục mới, sau đó uống canh gừng nóng

Vương công công vì liên tục lên đường trong mùa đông khắc nghiệt nên bị nhiễm phong hàn, khi tới nha môn, tâm tình thả lỏng, mệt mỏi liền ập tới, bệnh đến nay mới có thể ngồi dậy. Hiện hắn mặc áo khoác da cừu, bọc mình lại như một con gấu to, hai má đỏ bừng, uống một chén trà nóng. Thấy mọi người đùa giỡn, hắn cũng vui vẻ nói "cũng chỉ có các ngài, tìm niềm vui trong nỗi khổ" Nhìn đi, Tết nhất lại không có ca vũ yến tiệc, đường đường một Quốc công gia, hai Hầu gia lại lưu lạc đến mức ném tuyết tìm niềm vui. Thánh nhân mà biết cũng không biết sẽ đau lòng thành cái dạng gì

Bàng Mục cười ha hả, chân thành nói 'không khổ, rất tự tại"

Tim Vương công công càng thêm đau như dao cắt, gật đầu phụ họa "đúng, không khổ"

Bàng Mục: sao nói thế nào cũng không tin thế?

Liêu Vô Hà "người đã bao lớn còn hồ nháo như thế, vừa rồi ta thấy có người còn đổ tuyết vào cổ áo, quay đầu lại có sốt, các ngươi đều phải chịu" Lại quay sang giáo huấn nhi nữ "nhất định không được học theo bọn họ, biết không?"

Liêu Hành và Liêu Trăn vội đứng dậy đáp 'đã biết"

Bàng Mục thân thể cường kiệm, không sợ chút hàn ý, ừng ực uống hết chén nước gừng, cười nói "đại chất tử và đại chất nữ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiên sinh không cần như thế"

Liêu Vô Hà thần sắc phức tạp liếc hắn "có đại nhân làm gương như thế, khó nói lắm" Ý chính là đại nhân ngài không có sức thuyết phục

Bàng Mục cười gượng, quay sang nói chuyện với Yến Kiêu "khuyên tai hôm nay ngươi đeo thật đẹp"

Ngồi không cũng không thú vị, không bao lâu mọi người liền chia nhau tìm niềm vui

Đổng phu nhân mở hé cửa sổ, cùng nhi nữ ngồi ngắm cảnh tuyết đêm, lại nói rất nhiều thơ từ điển cố liên quan tới tuyết, vô cùng sinh động. Không riêng gì hai hài tử mà Yến Kiêu cũng nghe đến nhập thần

Nghe một hồi, Yến Kiêu sâu sắc cảm thụ: thì ra mình thất học

Đổng phu nhân chỉ vào cảnh tuyết trắng đọng trên cây tùng ở bên ngoài, nói 'ngày tốt cảnh đẹp thế này, các ngươi làm một bài thơ đi" Nói xong còn đưa mắt nhìn thính giả thứ ba, trong mắt tràn đầy cổ vũ

Yến Kiêu giật mình, không ngờ chuyện này lại rơi xuống đầu mình, vội nói 'cái này, haha, phu nhân, ta sao có thể?" Nàng ngay cả bằng bằng trắc trắc cũng không rõ, làm thơ cái quỷ gì chứ

Đổng phu nhân nhoẻn miệng cười, cũng không miễn cưỡng

Chốc lát sau, Liêu Trăn đã ngâm một bài thơ, như là trích dẫn một điển cố nào đó, Yến Kiêu nghe không hiểu nhưng nhìn Liêu Vô Hà và Đổng phu nhân mặt mang ý cười liên tiếp gật đầu, hẳn là một bài thơ hai

Liêu Hành sáu tuổi cũng làm một bài thơ, câu cú trúc trắc đơn thuần

Liêu Vô Hà ôm nàng đặt lên đầu gối, cười nói "không tệ, Trăn nhi rất tiến bộ"

Yến Kiêu vốn tự nhận không bằng, trời xui đất khiến lại nổi lòng hiếu thắng, nếu nàng không biểu hiện gì, chẳng lẽ để mọi người xem nhẹ phần tử trí thức hiện đại sao. Văn hóa cổ điển không được nhưng cũng có thể suy xét ở phương diện khác nha. Cho nên chờ sau khi Đồ Khánh và Bạch Ninh cùng biểu diễn xong, nàng liền sốt ruột giơ cao cánh tay, nói "ta, ta cũng muốn biểu diễn tiết mục"

Mọi người nghe vậy đều bật cười "tốt, không biết Yến cô nương muốn chuẩn bị cái gì?"

Yến Kiêu cười cười "ta đi chuẩn bị đạo cụ" Nói xong liền chạy đi

Bàng Mục lập tức đứng lên, nói "ta đi hỗ trợ 'Nói xong cũng bỏ chạy mất dạng

Mọi người thấy thế đều cười rộ lên

Vương công công cũng cao hứng thay bọn họ, thầm nghĩ lần này xiêm y trang sức thưởng không sai rồi, nói không chừng lần tới hắn đến làm mang theo quà mừng cho tiểu thế tử nha

Đổng phu nhân cười nói với Nhạc phu nhân "hai người tình cảm sâu như vậy, tách nhau một lát cũng luyến tiếc, ngày lành ngài mong cũng sắp tới rồi"

Lão thái thái vui vẻ gật đầu "nghiệp chướng kia tuy ngốc nhưng cũng có mắt nhìn"

Nghiệp chướng ngốc mà có mắt nhìn kia theo Yến Kiêu trở về viện của nàng, bị nàng hỏi "ngươi không ở nơi đó, theo tới đây làm gì?"

Bàng Mục thản nhiên đáp "không có ngươi, ta nhìn cái gì cũng không thú vị"

Yến Kiêu trong lòng cảm thấy ngọt ngào "vậy ngươi giúp ta tìm ít giấy bồi, thêm một cái giá nhỏ"

Bàng Mục vui mừng đáp ứng, rời đi không bao lâu đã quay lại, trên tay còn ôm một đống lớn đồ vật "giấy viết thư này thế nào? Vừa dày vừa dai. Cái giá thì không tìm được cái lớn hơn, nhỏ thế này có được không?"

Yến Kiêu nhìn kỹ một hồi, cười gật đầu "sao lại không được, ngươi làm rất tốt"

Bàng đại nhân được khen đến tâm hoa nộ phóng, nếu phía sau có cái đuôi hẳn là đã phe phẩy

Hai người ôm một đồng đồ quay lại, mọi người thấy đều là giấy, ly...bình thường, cảm thấy rất khó hiểu

Yến Kiêu nén cười, ra vẻ cao thâm khó đoán "các ngươi có biết n giấy cũng có thể nấu nước không?"

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu

Yến Kiêu hài lòng, chắp tay sau lưng đi vài bước, chỉ vào bình hoa trên bàn, nói tiếp "ta còn có thể rót đầy nước vào bình hoa này, sau đó chỉ cần một tờ giấy liền làm cho nó có dốc ngược, nước cũng không thể chảy ra"

Thấy mọi người vẫn không tin, Yến Kiêu cảm thấy tâm hư vinh của mình được thỏa mãn tới cực điểm, lập tức bắt tay vào làm

Mọi người vốn có chút nửa tin nửa ngờ, cảm thấy nàng khó có được dũng cảm như thế, có chút đáng yêu nên cũng dung túng nàng, còn thầm ước định nếu có thất bại, mọi người cũng sẽ cổ vũ nàng, không để nàng thương tâm. Thế nhưng sự thật chứng minh bọn họ đã lo lắng thừa

Cái nồi giấy bốn góc đơn giản tuy có chút khô vàng nhưng đúng là không có bốc cháy, mà nước trong nồi cũng sôi trào. Khi Yến Kiêu đắc ý giơ cao bình hoa trong tay, quả nhiên không có một giọt nước chảy ra

Mọi người vỗ tay hoan hô

Bàng Mục vỗ tay to nhất, hưng phấn đến mặt mày đỏ bừng, giống như là hắn đánh thắng trận

Liêu Vô Hà kinh ngạc, cảm thán nói "quả nhiên thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có. Đa tạ cô nương thần kỹ, hôm nay chúng ta coi như được mở mang kiến thức. Quả thật rất lợi hại"

Vương công công tự nhận đi theo bên cạnh Thánh nhân, duyệt qua vô số kỳ trân, hôm nay cũng bị giật mình

Yến Kiêu ăn mềm không ăn cứng, người khác vừa khen liền cả người thoải mái, liên tục nói "đâu có, đâu có, ha ha" Đắc ý tới mức cằm nhếch cao, hai mắt cười tít lại

Bàng Mục nhìn mà tâm ngứa, lén kéo đôi tay nàng, còn được một tấc tiến thêm một thước, nhéo nhéo lỗ tai, thỏa mãn vô cùng

Bạch Ninh ở gần Yến Kiêu nhất, tò xem xét thật kỹ trang giấy và bình hoa kia một hồi, kết quả nước bên trong liền chảy ra, kinh ngạc hô lên "thực sự có nước"

Đồ Khánh cũng kinh ngạc, thậm chí còn đưa ngón tay chấm nước nếm thử, gật đầu xác nhận "đúng là nước"

Cuối cùng mọi người đều cùng nhất trí hỏi 'làm như thế nào?"

Nghe xong, mọi người liền như lọt vào mây mù, cái hiểu cái không

Sáng sớm hôm sau, Yến Kiêu vừa ra khỏi cửa liền nghe A Miêu và Hạnh Hoa thì thầm "Liêu tiên sinh có phải bị ngốc rồi không?Mới sáng sớm đã ở trên tuyết viết viết vẽ vẽ"

Yến Kiêu đi ra ngoài, quả nhiên thấy Liêu Vô Hà đang đứng trong viện, hai tay múa may, vẻ mặt nghiêm túc lẩm bẩm, nhìn...rất không bình thường

Yến Kiêu còn chưa biết nên mở miệng thế nào, Liêu Vô Hà vừa nhìn thấy nàng đã vẫy tay nói "ta suy nghĩ một đêm, có chút thành tựu" Hắn dựng thẳng bàn tay lên, đưa qua trái phải "làm như thế này rất khó, như ngươi nói là gió quá lớn" Sau đó lại lật ngang bàn tay lại "như vậy ổn hơn nhiều, vì cái gọi là mặt chịu lực nhỏ, gió cũng nhỏ hơn. Cho nên khi cưỡi ngựa liền cúi thấp người, có điều mọi người xưa nay đều biết phải làm thế nhưng không biết là vì sao"

Yến Kiêu há to miệng kinh ngạc, nhìn hắn hai mắt đầy to máu và quầng thâm, nói "ngươi hôm qua cả đêm không ngủ sao?"

Liêu Vô Hà hà tuy mệt mỏi nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn, thả tay xuống, thở dài nói "chỗ ảo diệu thật nhiều, không buồn ngủ"

Yến Kiêu chắp tay bội phục hắn

Liêu Vô Hà bật cười, chắp tay thi lễ với nàng "nghe quân nói chuyện hơn đọc sách mười năm, nếu không có lời của cô nương, ta không thể tưởng tượng được hô hấp mỗi ngày cũng có thể thần kỳ như thế" Nói tới đây, hắn còn nhịn không được mà đưa tay làm động tác cái trảo, trong mắt lóe sáng

Yến Kiêu thầm nghĩ: đúng là thiên tài nghiên cứu khoa học

Bàng Mục từ trong đi ra, thấy bộ dáng của Liêu Vô Hà cũng ngạc nhiên hỏi 'tiên sinh làm gì vậy?' Tối qua còn rất tốt mà?

Yến Kiêu còn chưa trả lời, A Miêu thở phì phò chạy tới, hô to 'tỉnh, tỉnh, râu xồm tỉnh rồi"

Ba người vội chạy về phía đó, vào cửa liền thấy râu xồm đã tỉnh, hai mắt mờ mịt ngồi trên giường đất, nhìn thấy bọn họ liền ôm đầu co người thành một đoàn

Bàng Mục không chút lưu tình vạch trần cũng thuận tiện thăm dò, nói "đây là bị lão Tề đánh sợ'

Bàng Mục như thế, Liêu Vô Hà lại không phải người kiên nhẫn giao tiếp với người khác, cho nên nữ tử duy nhất ở hiện trường gánh vác nhiệm vụ nặng nề này

Yến Kiêu tiến lên, cố tình thả chậm thanh âm "ta là Yến Kiêu, là ngỗ tác trong nha môn, ngươi có thể gọi ta là Yến cô nương. Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"

Thẳng thắng nói ra tên họ và thân phận của mình chính là biểu hiện tính nhiệm, rất thích hợp dùng để mở ra điểm mấu chốt

Râu xồm nhìn nàng qua kẽ tay một lát, dần dần thả lỏng, khàn khàn đáp "ta tên Đại Giang, bọn họ đều gọi ta như vậy" Sau đó nôn nóng nói tiếp 'các ngươi, mau cứu Từ Từ"

Bàng Mục nhíu mày, người này ngay cả tên của mình cũng không xác định, lời của hắn có thể tin sao?

Yến Kiêu trấn an "Đại Giang, ngươi đừng gấp. Nơi này là nha môn, chúng ta cứu ngươi về chính vì nghe nói ngươi có oan khuất, cho nên có thể chậm rãi nói nha"

Đại Giang thở gấp một hồi, nghe ra nàng trấn an, gật gật đầu, chậm rãi bình tĩnh lại.

Đại Giang cha mẹ chết sớm, ăn cơm trăm họ, mặc của trăm họ, sau một lần sốt cao tỉnh lại thì đầu óc không còn linh hoạt như trước, suy nghĩ cái gì cũng chậm, người trong thôn luôn lấy chuyện này ra trêu chọc hắn. Lớn hơn một chút, hắn liền rời thôn, lên trấn kiếm sống. Hắn sức lực lớn, không sợ mệt không ngại dơ, làm việc gì cũng nhanh hơn mọi người, cũng kiếm được miếng ăn. Có điều lâu dần liền có người nhìn hắn không vừa mắt, cảm thấy ngốc tử như hắn sao có thể cưỡi trên đầu mọi người, lại khi dễ hắn phản ứng chậm, cố ý cùng người bên trên cắt xén tiền công của hắn nhưng khi hắn nhận ra, mọi người lại chối không nhận. Vì thế hắn cùng vài đồng nghiệp đánh nhau, đốc công không muốn vì hắn mà đắc tội nhiều người, nên nhân một lần Đại Giang thắc mắc việc tiền công của hắn bị tính thiếu ba phần, đốc công liền đuổi việc hắn. Hắn tức giận, miệng cãi không lại, đang tính đánh người thì một thư sinh đến giúp hắn giải vây, chỉ dăm ba câu đã khiến mọi người thối lui, còn kiên nhẫn hỏi hắn nguyên do, giúp hắn đòi lại tiền bị thiếu mấy tháng. Hắn lớn như vậy mới có người lần đầu đối tốt với hắn như thế nên Đại Giang lập tức nhận định thư sinh này, lập tức đi theo, còn kiếm tiền giúp y, thậm chí đến đêm hắn còn nằm ngủ ngoài tường nhà y, sợ có kẻ khi dễ thư sinh tay trói gà không chặt. Thư sinh kia vốn chỉ cho là chút chuyện nhỏ, không ngờ người ta lại moi tim móc phổi mà hồi báo, khuyên nhủ Đại Giang mãi không được liền đưa hắn về ở cùng nhà

Nhớ tới đây, trên khuôn mặt tiều tụy đen đúa của Đại Giang tràn ngập cảm kích, lắp bắp nói 'hắn nói, hắn tên Ngụy Nhiễm nhưng ta ngốc, học hồi lâu cũng chỉ biết gọi Từ Từ. Hắn là người đọc sách, lại đối với ta như thế, ta có chết vì hắn cũng cam lòng" Hắn vốn nói chuyện không nhanh nhẹn, hiện lại đang sốt, càng thêm suy yếu, nói mấy lời mà mồ hôi ướt đẫm toàn thân

Bàng Mục thấp giọng phân phó nha dịch ở bên ngoài "đi lấy hộ tịch Kỳ Sơn trấn mang đến đây" Nếu muốn biết lời của Đại Giang là thật hay giả, biện pháp nhanh chóng lại hữu hiệu nhất là xác định xem thư sinh Ngụy Nhiễm kia có tồn tại hay không

Nha dịch kia lập tức rời đi

Yến Kiêu thở dài "thư sinh Ngụy Nhiễm kia tâm địa cũng không tệ"

Đại Giang nghe những lời này còn cao hứng hơn lúc mình được cứu, ra sức gật đầu nói 'Từ Từ hắn ở trên trấn đọc sách, nghe nói phu tử, cũng khen hắn tốt, quay đầu lại, thi đậu...Trạng Nguyên"

Nghe vậy, Bàng Mục và Yến Kiêu đều theo bản năng quay đầu nhìn Thám hoa lang có mặt ở hiện trường

Liêu thám hoa nhướng mày không nói chuyện

Có điều nghe một đại nam nhân thân mật gọi một nam nhân khác là Từ Từ, vẫn cảm thấy nội tình có gì đó

Sau đó Đại Giang còn nói rất nhiều, phần lớn là việc vặt khi hắn và Ngụy Nhiễm ở chung, không có tác dụng nhiều nhưng Yến Kiêu vẫn kiên nhẫn lắng nghe

Bàng Mục lật xem sổ hộ tịch, hồi lâu cũng không tìm thấy tên Ngụy Nhiễm, suy nghĩ một chút liền đổi thành Ngụy Nhiên, Vệ Nhiên, Vệ Nhiễm nhưng đều không có

Liêu Vô Hà trong lòng vừa động, nói 'ngươi thử tìm từ Lam"

Bàng Mục nghe theo, quả nhiên tìm được một thư sinh tên Vệ Lam, vội đưa cho Yến Kiêu xem

Xem ra Đại Giang sau khi phát sốt, phát âm cũng trở nên khó phân biệt, nhưng mà vẫn cảm thấy xưng hô Từ Từ nghe đàn ông hơn Lam Lam

Bàng Mục lại gọi Lưu bộ đầu tới, thấp giọng phân phó hắn nhanh chóng dẫn người đến Kỳ Sơn trấn hỏi thăm tung tích của Vệ Lam, xác định xem hắn và Đại Giang có thực sự có quan hệ hay không. Trực giác cho hắn biết, nếu bọn họ không tìm ra lối tắt, chỉ nghe Đại Giang nói sẽ như lạc vào mê trận

Quả nhiên, suốt nửa ngày Đại Giang lại nói một đống chuyện xưa, ba người phải vắt hết tâm huyết để lọc lấy tin tức hữu dụng, nhất là Yến Kiêu còn phải đảm đương trách nhiệm tâm lý cố vấn và dẫn dắt, càng khổ hơn, chỉ thấy đầu óc ong ong

Đại Giang sợ mình nói không đủ kỹ càng tỉ mỉ, vắt hết óc đem cái gì nhớ được đều nói ra, thế nhưng ký ức của hắn hỗn loạn, phương thức biểu đạt cũng có vấn đề, thường xuyên hỏi một đường nói một nẻo, dù có Yến Kiêu dẫn dắt cũng thường xuyên nói sai. Vất vả đến giữa trưa, đám người Bàng Mục đã không chịu nổi, mà Đại Giang cũng bắt đầu phát sốt, liền cho hắn uống thuốc thêm dược liệu an thần, để hai bên đều có thể nghỉ ngơi một chút

Bữa trưa là mì gà, vì là đầu năm mới, các nguyên liệu tết đều đầy đủ, Triệu thẩm chỉ cần tùy tiện chọn mấy thứ là có thể nấu mấy bàn thức ăn ngon

Yến Kiêu đói quá mức, một đũa đi xuống liền vớt hơn nửa chén mì, lại xì xụp uống nước canh, mới cảm thấy dạ dày an ổn được một chút. Nàng vừa gặm móng heo vừa chỉnh hợp tin tức "theo lời Đại Giang nói, Vệ Lam từ đầu năm kia đã bị một tên nhà giàu để ý, luôn đi theo quấy rầy, khổ không thể nói. Đại Giang tuy đầu óc không linh hoạt nhưng trời sinh có thần lực, cũng giúp hắn đuổi được tên kia mấy lần" Móng heo mình hầm quả nhiên là ngon, vừa mềm vừa thơm, vào miệng là tan, ăn thêm cái nữa mới được

Yến Kiêu nhịn không được tính tò mò, hỏi 'hai vị đại nhân, triều đại nghĩ thế nào về việc long dương chi phích?"

Bàng Mục và Liêu Vô Hà phun luôn ngụm mì trong miệng ra ngoài, may mà Yến Kiêu phản ứng mau, mơ hồ thấy sắc mặt bọn họ biến hóa liền nhanh chóng cầm chén đứng dậy, nếu không bản thân đã biến thành thùng rác

Liêu Vô Hà nhanh chóng lấy khăn tay lau mặt, sửa sang một lát liền khôi phục bộ dáng hào hoa phong nhã như trước, lúc này mới hỏi "ngươi hoài nghi Đại Giang và Vệ Lam?"

Xác định bọn họ sẽ không ói nửa, Yến Kiêu mới cẩn thận trở về chỗ ngồi, đáp "không riêng bọn họ, các ngươi không cảm thấy tên con nhà giàu mà Đại Giang nói rất khả nghi sao?'

Bàng Mục gãi gãi đầu "khụ, chuyện này, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Trong quân cũng có ah" Hắn cố dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nhắc lại chuyện xưa "ra trận đánh giặc là chuyện cửu tử nhất sinh, nói không chừng hôm nay còn cùng huynh đệ uống rượu, ngày mai đã là một cỗ thi thể. Những lúc như thế, mọi người đểu nghĩ tới thành thân nhưng lại sợ trì hoãn cô nương tốt, huynh đệ lại sớm chiều ở chung, cùng sinh cùng tử, lâu dần tình nghĩa trở nên thâm hậu, liền thuận thế kết thành khế huynh đệ"

Liêu Vô Hà gật đầu "ta từng xem một quyển du ký, nói ở nơi nào đó ở phía nam cũng thịnh hành phong trào này, dân bản xứ sớm tập mãi thành thói quen"

Yến Kiêu cũng từng nghe nói tới, chỉ là không nghĩ lúc này lại được chứng kiến. Thực ra ngẫm lại thì loại chuyện thế này, đúng như Bàng Mục nói, cũng là tình lý bên trong. Tình cảm không phân biệt nam nữ, nhất là khi ở trên chiến trường, sinh tử gắn bó, cảm tình còn vượt qua cái chết huống chi là giới tính, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, hai người ở chung với nhau vui vẻ, không làm chuyện trái pháp luật, có gì không tốt?

Yến Kiêu lại thuận thế hỏi thăm rất nhiều chuyện

Ngay lúc nàng đang gặm đuôi heo, Liêu Vô Hà chợt không nhanh không chậm nói "các ngươi có biết vì sao lão phu nhân sốt ruột chuyện hôn nhân của đại nhân không? Lão nhân gia là sợ đại nhân ở trong quân lâu ngày, xem nhiều rồi..."Hắn không nói tiếp nhưng tươi cười ý vị thâm trường kia lại chứa đựng thâm ý vô hạn

Yến Kiêu....oa!!!

Bàng Mục "ngươi nghe ta giải thích" Tiên sinh, ta đối với ngươi không tệ ah

Yến Kiêu cười khúc khích, gắp cho Bàng Mục một cái đuôi heo, thân mật vỗ vỗ tay hắn "yên tâm, Liêu tiên sinh chỉ chọc ghẹo ngươi thôi"

Bàng Mục vui đến phát khóc nhưng nhìn thấy dấy tay đầy dầu mỡ trên mu bàn tay mình, lại cười không nổi

Ba ngày tiếp theo, bọn họ liên tục nghe Đại Giang kể lại chuyện của hắn và Vệ Lam, biết vị công tử nhà giàu thần bí kia gần như xâm nhập toàn bộ cuộc sống của Vệ Lam, thậm chí còn bức hắn đóng cửa ở trong nhà, gián đoạn việc đến thư viện đọc sách. Đại Giang tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn có thể cảm giác được Vệ Lam không thích người kia, vì thế mỗi lần hắn đều giống như chó trông nhà hung dữ, hung hăng đuổi kẻ kia đi. Với sự nỗ lực của hắn, Vệ Lam cũng có một thời gian thoải mái, thậm chí còn mập lên. Vệ Lam cảm thấy không thể sống tiếp ở nơi này, quyết định chép thêm mấy cuốn sách, tích góp ít tiền rồi cùng Đại Giang đến nơi khác sinh sống

"Lam Lam cao hứng, Đại Giang cũng cao hứng" Đại Giang cười, sau đó lại uể oải và bi phẫn 'nhưng mà ngày đó, Lam Lam ra cửa, lại đến thư cục đổi sách, ta ở ngoài cửa chờ, chờ tới trời tối cũng không thấy Lam Lam đi ra" Hắn phẫn nộ đánh lên giường đất, trán nổi gân xanh "là người kia, là hắn bắt Lam Lam đi"

Yến Kiêu vội hỏi 'ngươi thấy sao?"

Đại Giang sửng sốt, sau đó khóc lớn "là người kia, chính là người kia"

Thấy hắn có chút mất khống chế, Bàng Mục lập tức tiến lên che chở Yến Kiêu lui ra, chờ cho hắn bình tĩnh lại

Hai người cùng thảo luận việc này, cảm thấy rất huyền bí. Đại Giang luôn miệng nói công tử nhà giàu kia bắt Vệ Lam đi nhưng lại không có chứng cớ chứng thực, thậm chí vì tính cách đặc thù của hắn, những gì hắn nói cũng khó có thể tin hoàn toàn

Yến Kiêu theo thói quen phán đoán theo hướng xấu nhất "nếu Vệ Lam thực sự đã xảy ra chuyện, chỉ dựa vào manh mối trước mắt, hung thủ có thể là bất luận kẻ nào, kể cả người hiềm nghi mà Đại Giang lớn, hơn nữa Vệ Lam có thể đang bị cầm tù hoặc đã chết" Nàng không khỏi nhớ tới vụ án liên quan tới tâm lý biến thái mà nàng từng tiếp nhận, liền thở dài một hơi, nhìn về phía đại môn "Lưu bộ đầu đi đã ba ngày còn chưa trở về, không biết có phải không có kết quả hay không?'

"Sẽ không" Bàng Mục lắc đầu, thuận tay phủ thêm áo khoác cho nàng "Lưu bộ đầu lão luyện cẩn thận, nếu không có kết quả đã sớm quay về, hắn lại chậm chạp chưa về, hẳn là đã tra ra được gì đó"

Yến Kiêu nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, gật đầu nói "vậy thì tốt" Tuy hiện giờ chận tướng sự việc chưa rõ nhưng nàng luôn cảm thấy Đại Giang quá khổ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info