ZingTruyen.Info

[ĐAM MỸ 18+] THỐNG TRỊ (Hoàn)

Chương 8: Chỉnh

tamma_23



Tôi gục mặt xuống bồn, gắng sức hít thở từng hơi nặng nhọc. Cái lạnh tê tái vẫn ám lấy xác thịt, trên từng thớ da bấy giờ là dày đặc những đốm bỏng đỏ hồng, đau rát.
Hắn đứng dậy đưa tay điều chỉnh lại nhiệt độ máy nóng lạnh, sau đó lấy vòi sen xả nước xuống mông tôi, cảm giác ấm áp kia có phần dễ chịu, cho tới khi tôi cảm nhận đầu ngón tay hắn bắt đầu chạm vào da thịt mình.

" Không cần! "

Hắn bỏ ngoài tai lời tôi nói, bôi tinh dầu ướt đẫm ra tay. Sau đó đem hai đầu ngón tay trực tiếp tiến vào, tách mở cửa huyệt của tôi. Bàn tay tôi bên dưới đã siết chặt thành nắm đấm, tôi nghiến răng ken két.

" Đã nói con mẹ nó là không cần! Nghe không hiểu ??! "

" Rặn đi. "

" C.. cái gì? " đồng tử tôi run lên.

" Hiện tại muốn tôi giúp cậu làm sạch, hay là muốn giữ nó lại bên trong? Thích tinh trùng của tôi đến vậy sao? "

" Mày câm mẹ mồm có được không? " tôi tức đến run người.

" Nhanh mà rặn ra đi. "

Tôi nghiến răng cố nén cơn khó chịu xuống, dùng sức rặn một hơi, cảm giác thứ chất lỏng đặc sệt đó từ từ tuôn ra khỏi hậu môn cứ như tôi đang đi đại tiện ngay trước mặt hắn vậy, không gì nhục nhã bằng. Bất ngờ hắn chọt sâu 1 ngón tay vào trong, cào móc thành ruột tôi, lôi thứ đó toàn bộ ra ngoài. Tôi điếng người giật thót kêu lên.

" Má nó! Đau. "

Xong xuôi hắn đứng dậy, với tay xịt ra một ít dầu gội, bắt đầu từ từ tắm rửa cho tôi. Suốt một buổi tôi cũng chỉ ngồi yên cho hắn tuỳ ý, bởi tôi giờ đây đã chính thức thành một tên phế nhân rồi, khắp người bị thương, hai chân tàn phế, tay cũng bị còng chặt, đến chút sức cũng chẳng còn.
Tẩy rửa xong, hắn xốc tôi dậy trực tiếp bế tôi trên tay, thong dong đi ra ngoài. Con mẹ nó tên này đúng là cầm thú thật sao, một thằng đàn ông thô kệch như tôi mà hắn bế kiểu công chúa đi dửng dưng như không thế, thật sự khiến tôi hoài nghi. Là tôi đã sụt cân chăng?
Có thể lắm.

Hắn thảy tôi lên giường, thâu dây xích ở chân tôi khoá về như cũ, gỡ chiếc còng trên tay tôi xuống, vết hằn đỏ lập tức hiện ra trên cổ tay, trông thật ngứa mắt. Tôi nằm vật xuống giường, gác tay che tầm mắt cố lờ đi sự tồn tại của hắn ta.

Hắn đứng đó âm u nhìn tôi.

" Hình như tôi mới chỉ hơi buông lỏng, cậu lập tức hành xử như một con chó hoang không được dạy dỗ có phải không? "

Tôi mím môi giả điếc, cố tình phớt lờ hắn.

" Lôi Kình, đã biết lỗi chưa? "

Hắn tiếp tục hỏi

Tôi vẫn im phăng phắc, xem lời hắn như không khí.

Hắn bước tới, túm chặt lấy cổ tay tôi giật phắt, đôi mắt kia từ bên trên chiếu xuống tôi mang theo sát khí âm lãnh đến kinh người, đồng tử màu hổ phách của hắn đặt trong bóng tối có cảm tưởng như nó đang phát sáng, trông hắn lúc này không khác gì một con dã thú đang chực chờ muốn lấy mạng con mồi của mình.

" Trả lời khi được hỏi. "

Âm giọng hắn trầm hơn.

" Đã biết lỗi chưa? "

Nhịp tim tôi chốc chốc tăng lên, dù vậy ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản, không để hắn thấy một chút e sợ nào.

" Mày là cái thá gì? "

Hắn im lặng đối mắt với tôi một lúc lâu, cho tới khi tôi phải chủ động né đi ánh nhìn u ám đến khó chịu của hắn.

" Xem ra tôi vẫn còn nhẹ nhàng với cậu quá. "

Hắn buông tay tôi để lại một trận đau nhức, xoay người từng bước tiến về phía bộ công tắc trên tường, tiếp đến vươn tay bấm vài cái vào bảng remote. Chỉ vài giây sau tôi đã cảm nhận rõ nhiệt độ xung quanh mình đang giảm xuống nhanh đến chóng mặt, cái rét bắt đầu bao trùm lấy tôi. Trên người tôi lúc này chỉ duy nhất 1 bộ đồ ngủ mỏng manh, cơ thể tôi run lên trong vô thức, chỉ có thể đưa hai tay ôm lấy mình, tôi thậm chí không thể co người lại vì hai chân đã bị xích cố định vào thành giường. Tên cầm thú này, hắn muốn tôi chết rét hay sao?

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái rồi quay người chậm rãi bước. Tới cửa, hắn dừng bước để lại cho tôi một câu.

" Hình phạt sẽ tiếp diễn cho tới khi tôi nghe được lời hối lỗi từ cậu. "

" Về mà xám hối cho con mẹ mày đi thằng chó! "

...

Hắn im lặng nâng bước rời khỏi căn phòng, ngay khi cánh cửa kia đóng lại cũng là lúc đèn trong phòng vụt tắt. Không gian xung quanh rơi vào bóng tối, toàn bộ đều chìm trong một màu đen vô tận.
Tôi nằm đó, trong bóng tối, trong yên lặng, dưới cái lạnh tê tái da thịt. Tôi tự hỏi bản thân mình tại sao phải chịu đựng những chuyện này, là số phận tôi vốn đã như thế sao? Cả đời này sẽ chỉ có thống khổ, đến nổi có chăng giờ này nếu tôi chết đi cũng sẽ không ai đoái hoài, thương tiếc. Chỉ có mẹ tôi sẽ khóc thôi, có phải không? Mẹ ơi... con lạnh quá, cứu con với...





...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info