[Đam Mỹ] Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ - Biển Đam Nhất Hào (EDIT FULL)
Chương 1
.::Đệ Nhất Chương – Khởi Đầu Của Tất Cả ::.
La Suất đương nhiên biết Tiễn Cường đang bận tâm cái gì, nhất thời cười nhạo, "Yên tâm đi, tụi này sẽ khóa cửa ở trong phòng, cậu nhớ mang thức ăn khuya về cho tụi này là được rồi."Bạch Phàm đang mở máy tính cũng quay đầu cười hì hì với Tiễn Cường, "Tôi chơi World of Warcraft."Ai cũng biết Bạch Phàm một khi chơi World of Warcraft thì rất nhập tâm, nếu chưa đã nghiền thì ai cũng đừng hòng bảo hắn dừng lại.Tiễn Cường yên tâm đi ra ngoài, trước khi đi thì thỏa mãn bỏ lại một câu, "Tôi sẽ mang cho các cậu một phần thịt nướng."Tiễn Cường vừa đi thì phòng 509 lại lập tức trở nên yên lặng, Bạch Phàm tập trung vào màn hình đăng nhập của World of Warcraft, La Suất cũng mở máy tính cá nhân lên, nhét tai nghe rồi bật nhạc, bàn tay rê chuột trên một trang web. Trầm Trác Lương là người lặng lẽ nhất phòng vẫn đang vùi đầu vào trang sách, bầu không khí yên lặng chỉ còn nghe thấy tiếng lật sách.Khi đã nhập tâm vào thế giới game thì sẽ không biết giờ giấc là gì, Bạch Phàm chơi hết ván này đến ván khác, đang tiến đến thời khắc mấu chốt thì đột nhiên cảm thấy tinh thần tập trung cao độ của mình bỗng nhiên tan rã, đồng thời linh hồn từ sâu bên trong cơ thể trở nên mệt mỏi rã rời, mí mắt cố gắng nhướng lên nhưng rốt cục lại lặng lẽ gục xuống mặt bàn, ý thức rơi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng màn hình máy tính lấp lóe bên mặt.......Bạch Phàm bị đánh thức bởi cảm giác đói khát kịch liệt, hắn cau mày, chẳng phải hôm nay đã ăn rất nhiều hay sao, ăn đến mức phình cả bụng, làm sao còn có thể đói cho được, vừa mở mắt thì Bạch Phàm lập tức kinh hãi, nơi này chẳng phải là.....Nhìn căn phòng tồi tàn quen thuộc, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu, Bạch Phàm không khỏi cảm thấy rùng mình..............Trong phòng 509, Trầm Trác Lương vô thức liếc nhìn thời gian, nhất thời buông sách xuống, cầm lấy vài phích nước rồi nói một câu, "Hôm nay tôi đi lấy nước."La Suất rút tai nghe ra rồi mỉm cười, "Đi nhanh đi, trễ là bị đóng cửa đấy."Trầm Trác Lương gật đầu, trước khi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Bạch Phàm gục đầu nằm im trên bàn máy tính, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc nhưng vẫn mở cửa đi ra ngoài.Sau khi Trầm Trác Lương rời đi thì La Suất cũng đóng máy tính xách tay lại, đứng dậy đi đến phía sau Bạch Phàm, vừa rồi hắn cũng để ý thấy Bạch Phàm bất ngờ gục xuống bàn phím, nhưng chỉ nghĩ là Bạch Phàm chơi mệt nên nằm xuống bàn ngủ một chút mà thôi, nhưng mà nãy giờ đã qua lâu như vậy mà vẫn không hề có một chút động tĩnh nào."Bạch Phàm, Bạch Phàm." La Suất nhẹ nhàng lay Bạch Phàm, không thấy phản ứng, hắn lại dùng sức lay mạnh hơn, nhưng Bạch Phàm vẫn không hề phản ứng.La Suất lo lắng khom người, đập vào mắt là một khuôn mặt đang ngủ rất bình yên, La Suất ngẩn người, lập tức thở phào nhẹ nhõm mà cười mắng một câu, "Cái tên này." Ngủ mà cũng làm người ta lo lắng.La Suất thấy Bạch Phàm gục mặt trên bàn ngủ như vậy thật sự không thoải mái, vì vậy nhẹ nhàng gỡ tay của Bạch Phàm khỏi con chuột, sau đó rời khỏi trò chơi, tắt máy, gập máy tính xuống, rồi La Suất giúp Bạch Phàm đứng dậy, nhưng lại băn khoăn khi đưa Bạch Phàm lên giường, bởi vì Bạch Phàm ngủ trên giường tầng nên hắn không thể tự mình đưa Bạch Phàm lên đó, vì vậy La Suất chỉ có thể gọi Bạch Phàm thêm vài tiếng.Nhưng Bạch Phàm vẫn như cũ không hề có phản ứng, La Suất bất đắc dĩ, người này xem ra mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, chơi game đến mức ngủ gục giữa chừng, mà lại ngủ mê như vậy, nhìn lên chiếc giường tầng còn cao hơn cả mình, lại nhìn Bạch Phàm ngủ quên trời đất ở trong tay của mình, La Suất nhún vai, mang theo một chút tâm tư rồi cười tủm tỉm mà thả Bạch Phàm lên giường của mình, "Ai bảo cậu ngủ mê như vậy, tôi chỉ là có lòng tốt mà thôi, chấp nhận một chút đi."Khi Trầm Trác Lương mang theo nước ấm trở về thì nhìn thấy Bạch Phàm đang nằm trên giường của La Suất khiến hắn không khỏi ngẩn người."Cái tên này ngủ say như chế, tôi không có cách nào đưa cậu ấy lên trên, cho nên đành để cậu ấy ngủ ở đây." La Suất giải thích một cách bất đắc dĩ.Trầm Trác Lương nghe xong thì chỉ gật đầu, cầm lấy cuốn sách rồi tiếp tục đọc.......Trong gian phòng vẫn dày đặc không khí quỷ bí như cũ, Bạch Phàm suy đoán lung tung, nhưng chẳng có cái gì rõ ràng, hắn không thể phân biệt cảnh tượng hiện tại là mộng hay là sự thật, nhưng mọi sự cố gắng đều bị cơn đói khát đánh bại, âm thanh trong bụng đang gầm rú, còn có cảm giác đói khát khủng khiếp của tối hôm qua vẫn hằn sâu trong trí nhớ của hắn, hết thảy đang tra tấn hắn, hắn theo bản năng mà bắt đầu tìm kiếm thức ăn trong phòng giống ngày hôm trước.Trên giường không có thứ gì, cũng không phát hiện bất cứ cái gì ở mọi ngóc ngách trong phòng, ngoại trừ ấm trà vẫn còn nửa ấm nước lạnh được đặt trên bàn thì không thể tìm thấy cái gì, Bạch Phàm cảm thấy mệt mỏi mà ngồi rũ rượi trên giường, hắn bắt đầu nhớ nhung cái bánh màn thầu nóng hôi hổi đã bị mình vứt bỏ vào buổi sáng, còn có ba cái bánh bao thịt ngon lành.Bạch Phàm đang xuất thần thì đột nhiên đụng đến thứ gì đó cứng cứng ở trước ngực của mình, theo bản năng móc ra thì liền thấy miếng bằng vải bố nhìn quen mắt, tuy rằng còn khô hơn so với ngày hôm qua nhưng bên trong quả thật có cái gì đó cũng không tệ.Bạch Phàm vội vàng mở ra, bên trong có một miếng bánh màu vàng chanh, phía trên vẫn có dấu răng không biết của ai đã lưu lại, nhưng Bạch Phàm không hề chê bai, ở trong hoàn cảnh đói đến muốn phát điên thì chỉ cần có thể ăn được thì hắn đều chấp nhận.Bạch Phàm vui sướng ăn nguyên miếng bánh rồi tùy tiện đặt miếng vải bố kia lên bàn ăn, sau khi ăn uống no đủ thì hắn lại trùm chiếc chăn mỏng manh đi ngủ, trước khi đi ngủ thì hắn thành tâm cầu nguyện ngày mai tỉnh lại hy vọng sẽ ở trong phòng ngủ của mình.Tiếng gió gào thét suốt một đêm, màn che trong phòng phất phơ theo gió, cho đến khi nghênh đón tia nắng ban mai đầu tiên.Lông mày của tiểu hài tử nằm trên giường khẽ giật giật, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi tay bé nhỏ theo bản năng sờ đến trước ngực, nhưng ngay sau đó hắn lập tức cứng đờ, một đôi mắt đen láy mở ra. Lại không thấy!Tiểu hài tử ngồi dậy, đập vào mắt là miếng vải bố bị ném trên bàn, trong mắt của hắn nhất thời sôi sục lửa giận..............
La Suất đương nhiên biết Tiễn Cường đang bận tâm cái gì, nhất thời cười nhạo, "Yên tâm đi, tụi này sẽ khóa cửa ở trong phòng, cậu nhớ mang thức ăn khuya về cho tụi này là được rồi."Bạch Phàm đang mở máy tính cũng quay đầu cười hì hì với Tiễn Cường, "Tôi chơi World of Warcraft."Ai cũng biết Bạch Phàm một khi chơi World of Warcraft thì rất nhập tâm, nếu chưa đã nghiền thì ai cũng đừng hòng bảo hắn dừng lại.Tiễn Cường yên tâm đi ra ngoài, trước khi đi thì thỏa mãn bỏ lại một câu, "Tôi sẽ mang cho các cậu một phần thịt nướng."Tiễn Cường vừa đi thì phòng 509 lại lập tức trở nên yên lặng, Bạch Phàm tập trung vào màn hình đăng nhập của World of Warcraft, La Suất cũng mở máy tính cá nhân lên, nhét tai nghe rồi bật nhạc, bàn tay rê chuột trên một trang web. Trầm Trác Lương là người lặng lẽ nhất phòng vẫn đang vùi đầu vào trang sách, bầu không khí yên lặng chỉ còn nghe thấy tiếng lật sách.Khi đã nhập tâm vào thế giới game thì sẽ không biết giờ giấc là gì, Bạch Phàm chơi hết ván này đến ván khác, đang tiến đến thời khắc mấu chốt thì đột nhiên cảm thấy tinh thần tập trung cao độ của mình bỗng nhiên tan rã, đồng thời linh hồn từ sâu bên trong cơ thể trở nên mệt mỏi rã rời, mí mắt cố gắng nhướng lên nhưng rốt cục lại lặng lẽ gục xuống mặt bàn, ý thức rơi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng màn hình máy tính lấp lóe bên mặt.......Bạch Phàm bị đánh thức bởi cảm giác đói khát kịch liệt, hắn cau mày, chẳng phải hôm nay đã ăn rất nhiều hay sao, ăn đến mức phình cả bụng, làm sao còn có thể đói cho được, vừa mở mắt thì Bạch Phàm lập tức kinh hãi, nơi này chẳng phải là.....Nhìn căn phòng tồi tàn quen thuộc, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu, Bạch Phàm không khỏi cảm thấy rùng mình..............Trong phòng 509, Trầm Trác Lương vô thức liếc nhìn thời gian, nhất thời buông sách xuống, cầm lấy vài phích nước rồi nói một câu, "Hôm nay tôi đi lấy nước."La Suất rút tai nghe ra rồi mỉm cười, "Đi nhanh đi, trễ là bị đóng cửa đấy."Trầm Trác Lương gật đầu, trước khi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Bạch Phàm gục đầu nằm im trên bàn máy tính, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc nhưng vẫn mở cửa đi ra ngoài.Sau khi Trầm Trác Lương rời đi thì La Suất cũng đóng máy tính xách tay lại, đứng dậy đi đến phía sau Bạch Phàm, vừa rồi hắn cũng để ý thấy Bạch Phàm bất ngờ gục xuống bàn phím, nhưng chỉ nghĩ là Bạch Phàm chơi mệt nên nằm xuống bàn ngủ một chút mà thôi, nhưng mà nãy giờ đã qua lâu như vậy mà vẫn không hề có một chút động tĩnh nào."Bạch Phàm, Bạch Phàm." La Suất nhẹ nhàng lay Bạch Phàm, không thấy phản ứng, hắn lại dùng sức lay mạnh hơn, nhưng Bạch Phàm vẫn không hề phản ứng.La Suất lo lắng khom người, đập vào mắt là một khuôn mặt đang ngủ rất bình yên, La Suất ngẩn người, lập tức thở phào nhẹ nhõm mà cười mắng một câu, "Cái tên này." Ngủ mà cũng làm người ta lo lắng.La Suất thấy Bạch Phàm gục mặt trên bàn ngủ như vậy thật sự không thoải mái, vì vậy nhẹ nhàng gỡ tay của Bạch Phàm khỏi con chuột, sau đó rời khỏi trò chơi, tắt máy, gập máy tính xuống, rồi La Suất giúp Bạch Phàm đứng dậy, nhưng lại băn khoăn khi đưa Bạch Phàm lên giường, bởi vì Bạch Phàm ngủ trên giường tầng nên hắn không thể tự mình đưa Bạch Phàm lên đó, vì vậy La Suất chỉ có thể gọi Bạch Phàm thêm vài tiếng.Nhưng Bạch Phàm vẫn như cũ không hề có phản ứng, La Suất bất đắc dĩ, người này xem ra mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, chơi game đến mức ngủ gục giữa chừng, mà lại ngủ mê như vậy, nhìn lên chiếc giường tầng còn cao hơn cả mình, lại nhìn Bạch Phàm ngủ quên trời đất ở trong tay của mình, La Suất nhún vai, mang theo một chút tâm tư rồi cười tủm tỉm mà thả Bạch Phàm lên giường của mình, "Ai bảo cậu ngủ mê như vậy, tôi chỉ là có lòng tốt mà thôi, chấp nhận một chút đi."Khi Trầm Trác Lương mang theo nước ấm trở về thì nhìn thấy Bạch Phàm đang nằm trên giường của La Suất khiến hắn không khỏi ngẩn người."Cái tên này ngủ say như chế, tôi không có cách nào đưa cậu ấy lên trên, cho nên đành để cậu ấy ngủ ở đây." La Suất giải thích một cách bất đắc dĩ.Trầm Trác Lương nghe xong thì chỉ gật đầu, cầm lấy cuốn sách rồi tiếp tục đọc.......Trong gian phòng vẫn dày đặc không khí quỷ bí như cũ, Bạch Phàm suy đoán lung tung, nhưng chẳng có cái gì rõ ràng, hắn không thể phân biệt cảnh tượng hiện tại là mộng hay là sự thật, nhưng mọi sự cố gắng đều bị cơn đói khát đánh bại, âm thanh trong bụng đang gầm rú, còn có cảm giác đói khát khủng khiếp của tối hôm qua vẫn hằn sâu trong trí nhớ của hắn, hết thảy đang tra tấn hắn, hắn theo bản năng mà bắt đầu tìm kiếm thức ăn trong phòng giống ngày hôm trước.Trên giường không có thứ gì, cũng không phát hiện bất cứ cái gì ở mọi ngóc ngách trong phòng, ngoại trừ ấm trà vẫn còn nửa ấm nước lạnh được đặt trên bàn thì không thể tìm thấy cái gì, Bạch Phàm cảm thấy mệt mỏi mà ngồi rũ rượi trên giường, hắn bắt đầu nhớ nhung cái bánh màn thầu nóng hôi hổi đã bị mình vứt bỏ vào buổi sáng, còn có ba cái bánh bao thịt ngon lành.Bạch Phàm đang xuất thần thì đột nhiên đụng đến thứ gì đó cứng cứng ở trước ngực của mình, theo bản năng móc ra thì liền thấy miếng bằng vải bố nhìn quen mắt, tuy rằng còn khô hơn so với ngày hôm qua nhưng bên trong quả thật có cái gì đó cũng không tệ.Bạch Phàm vội vàng mở ra, bên trong có một miếng bánh màu vàng chanh, phía trên vẫn có dấu răng không biết của ai đã lưu lại, nhưng Bạch Phàm không hề chê bai, ở trong hoàn cảnh đói đến muốn phát điên thì chỉ cần có thể ăn được thì hắn đều chấp nhận.Bạch Phàm vui sướng ăn nguyên miếng bánh rồi tùy tiện đặt miếng vải bố kia lên bàn ăn, sau khi ăn uống no đủ thì hắn lại trùm chiếc chăn mỏng manh đi ngủ, trước khi đi ngủ thì hắn thành tâm cầu nguyện ngày mai tỉnh lại hy vọng sẽ ở trong phòng ngủ của mình.Tiếng gió gào thét suốt một đêm, màn che trong phòng phất phơ theo gió, cho đến khi nghênh đón tia nắng ban mai đầu tiên.Lông mày của tiểu hài tử nằm trên giường khẽ giật giật, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi tay bé nhỏ theo bản năng sờ đến trước ngực, nhưng ngay sau đó hắn lập tức cứng đờ, một đôi mắt đen láy mở ra. Lại không thấy!Tiểu hài tử ngồi dậy, đập vào mắt là miếng vải bố bị ném trên bàn, trong mắt của hắn nhất thời sôi sục lửa giận..............
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info