ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 84

heu_con

“Tôi cùng tiểu Thần đi đến căn cứ tiếp viện ở ngoại ô Bắc Bình, có việc cứ đến đó tìm chúng tôi.” Diệp Cẩn mở miệng, một bộ biểu tình như muốn đuổi người khác đi mà nhìn Tống Tiểu Ngọc, y hận không thể chỉ có hai người là y và Diệp Thần, thật vất vả mới có cơ hội đuổi bọn Tống Tiểu Ngọc đi, y mừng hét lớn.

“Reng reng…”

Vừa nói chuyện Diệp Cẩn vừa tính tìm Long Tường Thiên mượn một chiếc xe, xuất phát đi đến Bắc Bình trước, từ huyện Uy Hưng đến Bắc Bình còn có một đoạn, cho dù là đã có người truy quét nhưng trên đường vẫn có không ít tang thi và dị thú ẩn núp, đi bộ cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cảnh báo vang lên, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.

“Sao lại thế này? Ai mở chuông cảnh báo?” Long Tường Thiên nhảy dựng và chạy đến.

Sắc mặt Đường Bưu đột nhiên thay đổi, cả kinh nói: “Là chuông báo phía Tây, hướng đó là phòng nghiên cứu của Mộc tiên sinh, đáng chết!”

“Phòng nghiên cứu của Mộc Văn Ngạn, chẳng lẽ có người động đến cái gì?” Diệp Thần thấp giọng nói.

Diệp Cẩn vuốt cằm, nói: “Phòng nghiên cứu của Mộc Văn Ngạn có không ít thứ tốt, không biết lần này là do ai làm nhỉ? Lý Huân hẳn là không có gan lớn như vậy, dám xuống tay ở huyuện Uy Hưng, ngoại trừ Lý Huân, còn có ai thương nhớ mấy thứ ở phòng nghiên cứu?”

“Đi theo xem.” Tư Tu Ngạn trực tiếp nhất, đuổi theo Đường Bưu. Ba người khác nhìn nhau, cũng đi theo.

“Văn Ngạn, đây là có chuyện gì?” Long Tường Thiên đi vào liền nhìn thấy phòng nghiên cứu bị phá đến lộn xộn, Mộc Văn Ngạn thất thần đứng ở trước một cái giá, trên tay nắm chặt một cái hộp trống, biểu tình vặn vẹo mang theo lo lắng.

Mộc Văn Ngạn lạnh lùng quay đầu lại, tìm ghế ngồi xuống, “A Kiệt, hôm nay có ai từng đến phòng nghiên cứu.”

A Kiệt là người phụ trách canh chừng phòng nghiên cứu hôm nay, dị năng giả cấp năm, “Hôm nay chỉ có Hạ Lưu đến, vừa rời đi cách đây năm phút.” Thấy sắc mặt Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn tái xanh, A Kiệt cũng không dám giấu diếm, trực tiếp đem chuyện Hạ Lưu nói ra. Tiếng chuông cảnh báo vang lên một cách kỳ lạ, A Kiệt cho đến bây giờ vẫn không hiểu ra sao, không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

“Hạ Lưu, sao có thể?” Mộc Văn Ngạn chấn động, Hạ Lưu vì sao lại đi vào phòng nghiên cứu lấy đi ‘Ác Mộng’, Ác Mộng là cải tạo từ virus T, bởi vì nó bất ổn nên bản thân vẫn chưa đem nó làm thực nghiệm, virus không ổn định thập phần nguy hiểm, hơi vô ý liền có thể tạo ra vô số kết cục không thể đoán trước.

Long Tường Thiên lấy lại tinh thần, “Tìm Hạ Lưu đến, Văn Ngạn, phòng nghiên cứu bị mất cái gì?”

“Ác Mộng bị lấy đi.” Mộc Văn Ngạn đưa tay xoa thái dương, tính tình Hạ Lưu lãnh đạm, anh tiếp xúc không nhiều, chỉ biết Hạ Lưu tinh thông máy tính, Hạ Lưu lấy đi Ác Mộng làm gì?

“Ác Mộng? Là thứ cải tạo từ virus T mà anh đang nghiên cứu chế tạo?” Long Tường Thiên cả kinh, liên minh tuy nói đã nghiên cứu ra huyết thanh trị virus T, nhưng không thể giải quyết hoàn toàn, Ác Mộng là hợp chất đơn giản virus T trở thành hợp chất phức tạp, chỉ sợ càng phiền phức.

“Đúng vậy, nó là tôi từ Bắc Bình mang đến.” Mộc Văn Ngạn gật gật đầu.

“Phòng nghiên cứu làm sao vậy?” Đường Bưu đi đến, sau đó là mấy người Diệp Cẩn.
“Hạ Lưu đâu?” Mộc Văn Ngạn nhìn Đường Bưu, Hạ Lưu bình thường rất ít mở miệng nói chuyện, ngoại trừ lâu lâu hưởng ứng với Đường Bưu thì trong huyện Uy Hưng không có người khác nói chuyện với Hạ Lưu.

Đường Bưu biến sắc, nghi hoặc nói: “Có ý gì? Phòng nghiên cứu vang lên tiếng cảnh bảo cùng Hạ Lưu có quan hệ gì?”

“Virus Ác Mộng tôi mang từ Bắc Bình đến đã không thấy, A Kiệt nói hôm nay ngoại trừ tôi chỉ có Hạ Lưu vào phòng nghiên cứu. Hiện tại… nói cho tôi biết Hạ Lưu ở đâu? Ác Mộng so với virus còn bá đạo hơn, nguy hiểm hơn. Anh hiểu được ý của tôi không?” Mộc Văn Ngạn xanh mặt nhìn Đường Bưu, Ác Mộng tuyệt không thể mất, nó không ổn định, cho dù là anh cũng không thể đoán trước được Ác Mộng một khi bị lộ ra sẽ phát sinh chuyện gì.

“Hạ Lưu ở…” Tay Đường Bưu run lên, từ sáng hắn đã không thấy thân ảnh của Đường Bưu, gần đây Hạ Lưu vẫn luôn quan sát phòng nghiên cứu, hắn nghĩ là cậu tò mò về Mộc Văn Ngạn, không nghĩ đến là đang đánh chủ ý vào phòng nghiên cứu.

“Ở đâu?” Long Tường Thiên nói.

“Gần huyện Uy Hưng không tìm được bóng dáng Hạ Lưu.” Bên ngoài có một nam tử hơi gầy đi vào, vẻ mặt khẩn cấp.

Mộc Văn Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn Đường Bưu: “Đường Bưu nói cho rõ ràng, Hạ Lưu rốt cục cầm Ác Mộng đi đâu rồi?”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Sắc mặt Đường Bưu trắng bệnh lắc đầu, cả người suy sút ngồi ở trên ghế, “Nhưng mà các anh không cần lo lắng, Hạ Lưu sẽ không lấy Ác Mộng làm gì, em ấy chỉ có thể tự mình dùng thôi.”

“Đường Bưu anh nói giỡn cái gì chứ? Tôi đã từng nói Ác Mộng vẫn chưa ổn định, ngay cả tôi cũng không đoán được sau khi dùng Ác Mộng sẽ phát sinh hậu quả gì, Hạ Lưu chẳng lẽ điên rồi, ngay cả việc này cũng không hiểu được?” Mộc Văn Ngạn lạnh lùng quát lớn Đường Bưu.

“Điên rồi, từ lúc Hạ Ấm chết ở Quốc An Cửu Cục, từ lúc em ấy trở về từ huyện An Bình thì đã điên rồi…” Đường Bưu che mặt chậm rãi nói, nếu không phải còn có ý niệm báo thù chống đỡ thì Hạ Lưu đã sớm hỏng mất. Trần Sâm chết, Trần Khuê bức bách, Liễu gia làm phản… hết thảy đều muốn bức Hạ Lưu vào tuyệt cảnh, vì báo thù, Hạ Lưu tuyệt đối sẽ làm liều, đừng nói là Ác Mộng không ổn định, cho dù là virus T, vì mạnh hơn thì Hạ Lưu cái gì cũng làm được.

“Trần Khuê đã làm gì?” Diệp Thần hỏi, Giang Nam đã sớm rơi vào tay giặc, lấy năng lực của Trần Khuê thì chưa chắc có thể rời khỏi.

“Trần Khuê đầu phục Liễu gia, ở trên đường hạ lệnh ám sát với tôi cùng Hạ Lưu, sáng nay Liễu gia tuyên bố làm phản, Hạ Lưu phỏng chừng cảm thấy nóng nảy…” Mặt Đường Bưu như tro tàn, Hạ Lưu lần này hơn phân nửa là ôm ý niệm chết ở trong đầu, bằng không sẽ không động vào phòng nghiên cứu của Mộc Văn Ngạn, virus T làm cho mạt thế buông xuống, không ai dám khinh thường sự nguy hiểm của nó.

“Bị buộc đến tuyệt cảnh sao?” Diệp Thần nhẹ giọng nói, xoay người đi ra khỏi phòng nghiên cứu, nhìn Diệp Cẩn bên cạnh, “Có lẽ, tôi nên sớm nói cho Hạ Lưu biết Hứa Kham đã chết, có phải hay không cậu ấy sẽ không làm liều như vậy nữa?”

Diệp Cẩn không lên tiếng, y biết Diệp Thần cũng không cần mình trả lời, cậu chỉ đang tự nói cho mình nghe thôi.

Đối với Hạ Lưu, Diệp Thần cũng có chút hảo cảm, cho dù là Hạ Ấm xấu tánh thì ở trước mắt Hạ Lưu, Hạ Ấm vẫn là người chị lúc mạt thế bắt đầu đã bảo vệ cho cậu, mạt thế buống xuống khiến cả hai mất đi cha mẹ, cậu chỉ có người chị này. Vì người thân duy nhất, cậu có thể hi sinh tất cả, Hứa Kham tàn nhẫn cướp đi tính mạng của Hạ Ấm, cả người Hạ Lưu cũng trở nên u ám hơn.

Ở huyện An Bình, sự tra tấn của Trần Sâm càng làm cho Hạ Lưu rơi vào địa ngục, cậu sở dĩ còn sống là nhờ vào động lực báo thù, khi cậu phát hiện ra việc báo thù trở nên ngày càng khó khăn thì chỉ có thể liều mạng…

“Mạt thế, có ai không bị buộc rơi vào tuyệt cảnh chứ?” Diệp Thần nhắm mắt lại, cảm thụ ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp thản nhiên, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info