ZingTruyen.Info

[ĐAM MỸ - HOÀN] PHỤ GIA DI SẢN - THỦY THIÊN THỪA

PHIÊN NGOẠI - CUỘC SỐNG THƯỜNG NGÀY NGỌT NGÀO

Petit_pigeon_gris

"Không phải em nói cái gì cũng nghe theo lời anh hết sao? Lừa gạt." Ôn Tiểu Huy bĩu môi, bất mãn nhìn Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ cười nói: "Chỉ cần không gây hại đến anh là được."

"Anh với Mẹ Nhỏ và Lê đại ca mở một nhà hàng, làm sao có thể gây hại cho anh được? Em sợ anh sẽ béo lên sao?"

"Không ai trong ba người có kinh nghiệm mở nhà hàng hết. La Duệ chỉ mở một cửa hàng bánh ngọt thôi, khác xa với phục vụ ăn uống thực sự. Sự hợp tác này có vẻ không đáng tin cậy lắm.”

"Lê đại ca có thể tìm được mấy người quản lý có kinh nghiệm, còn có thể tìm được đầu bếp cao cấp người Nhật nữa. Chuỗi nhập khẩu nguyên liệu ảnh cũng lo sắp xong luôn rồi.”

Lạc Nghệ đút một quả cherry vào miệng anh, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Không đáng tin cậy.”

“Tại sao không đáng tin cậy!” Ôn Tiểu Huy bước chân trần lên ghế sofa, chống nạnh nói: "Em nói cái gì cũng đều nghe lời anh, vậy mà lại không cho anh mở nhà hàng."

"Nếu anh muốn một nhà hàng thì em sẽ giúp anh lập kế hoạch. Thật ra với điều kiện của các anh thì mở nhà hàng sẽ phí tài nguyên, chi bằng cân nhắc chuyện hợp tác mở thêm chi nhánh tiệm bánh ngọt của La Duệ thì hơn. Nhưng mà em nghĩ, anh nên chú tâm vào studio của mình, đừng nên phân tâm quá."

"Hợp tác với Lê đại ca, anh chỉ cần ném tiền vào thôi. Anh ấy sẽ tìm người quản lí, anh không cần phải lo lắng gì cả. Em coi anh như con nít mười bảy mười tám tuổi không biết cân nhắc sao? Mặc dù da anh cỡ mười bảy mười tám tuổi thiệt đấy... mặc kệ, đừng có quản anh, đưa tiền đây."

Một tiếng Lê đại ca, hai tiếng cũng Lê đại ca, Lạc Nghệ nghe đến lùng bùng lỗ tai. Hắn tao nhã đặt tạp chí tài chính trong tay xuống, nở một nụ cười hoàn hảo không có khuyết điểm với Ôn Tiểu Huy: "Không cho."

Ôn Tiểu Huy trừng thẳng mắt, hét một tiếng rồi xông qua. Lạc Nghệ mở rộng vòng tay đón lấy anh. Lúc anh cắn lên xương quai xanh của Lạc Nghệ, Lạc Nghệ cũng không có phản kháng, trực tiếp đưa tay vào trong áo vuốt vuốt lưng anh.

Ôn Tiểu Huy hốt hoảng ngồi dậy: “Sáng sớm vừa mới làm xong, em tính làm gì!”

“Chỉ vuốt ve anh thôi mà.” Lạc Nghệ chớp chớp mắt.

"Đưa tiền cho anh!"

"Không đưa."

“Em đem tiền cho con hồ li tinh nào!” Ôn Tiểu Huy đá hắn một cái.

Lạc Nghệ bất lực nói: “Lỡ anh thua lỗ thì sao?”

"Sẽ không lỗ.”

“Em không sợ anh thua lỗ. Em sợ tới đó tâm trạng của anh không tốt sẽ ảnh hưởng đến công việc."

"Lê đại ca sẽ không thua lỗ!"

Lạc Nghệ tựa khuỷu tay vào lưng ghế sofa, chống cằm nhìn anh: "Vầy đi, em mua cho anh một nhà hàng, anh và La Duệ thoả sức tung hoành, anh tự mình làm chủ, không cần phải chia sẻ mối quan hệ hợp tác với người khác."

Ôn Tiểu Huy nheo mắt: "Anh hiểu rồi, không quan trọng anh mở nhà hàng hay thua lỗ gì gì đó, em chỉ là không muốn thấy anh hợp tác làm ăn với Lê đại ca!”

Lạc Nghệ cười không nói gì, yên lặng nhìn anh.

Ôn Tiểu Huy đảo mắt nhìn hắn: “Em lo quá rồi đó, Lê đại ca có bạn trai rồi.”

“Lần trước anh nói người đó chỉ là bạn chịch thôi mà.”

“Là gì thì quan trọng sao? Ý em là gì đây? Không tin tưởng con người anh à?"

Lạc Nghệ áp người Ôn Tiểu Huy xuống ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh: "Không phải em không yên tâm anh, mà là không yên tâm Lê Sóc." Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Lê Sóc, lúc đó hắn chỉ mới mười bảy tuổi. Khí chất và sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành ở Lê Sóc cùng ánh mắt ngưỡng mộ của Ôn Tiểu Huy khi nhìn Lê Sóc đã khiến hắn có cảm giác thù địch với một người lạ. Hắn chỉ có tuổi tác và sự thuần thục do tuổi tác tạo nên là không có cách nào vượt qua Lê Sóc, huống hồ ngoại trừ tuổi tác ra thì Lê Sóc có hầu hết mọi thứ mà một người đàn ông nên có. Một tình địch như vậy, hắn làm sao dám xem nhẹ?

Ôn Tiểu Huy véo véo khuôn mặt của hắn: "Em chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi, bộ nhìn anh đào hoa lắm hả?"

Lạc Nghệ cười nói: “Nhìn giống thôi sao?”

Ôn Tiểu Huy trừng mắt, không khỏi bật cười, quàng tay qua cổ Lạc Nghệ lắc lắc: "Không được, anh cũng nghĩ anh giống vậy rồi, cho nên em phải giữ cái mặt với cái body này. Nếu em mà già hơn anh thì anh không thèm em nữa đâu."

Lạc Nghệ hôn anh một cái thật kêu: "Nhất định."

Ôn Tiểu Huy nhìn khuôn mặt của hắn, nhịn không được hôn lên môi hắn, cảm thán: “Thật đẹp.”

Lạc Nghệ cười nói: “Tất cả đều là của anh.”

“Đương nhiên, tất cả đều là của anh. Khuôn mặt này là của anh. Cơ ngực với cơ bụng này là thuộc về anh tất, cái mông này là của anh luôn, còn cái này..." Ôn Tiểu Huy đột nhiên nắm lấy cục cưng của Lạc Nghệ, cười xấu xa: "Cũng là của anh."

Lạc Nghệ cúi xuống cắn lấy tai anh, nói: "Đồ của anh, phải ở cạnh anh, vậy anh cho nó tiến vào nhé?”

“Lưu manh.” Ôn Tiểu Huy cười mắng, cảm thấy thứ trong lòng bàn tay mình đang háo hức muốn dậy. Thỏa mãn khống chế dục vọng của Lạc Nghệ khiến anh có chút không muốn buông tay. Anh biết, một khi cởi đồ rồi thì quyền kiểm soát hoàn toàn rơi vào tay Lạc Nghệ...

Hơi thở của Lạc Nghệ bất giác trở nên nặng nề một chút: "Anh không buông ra thì em nhịn không nổi đâu."

"Đàn ông trưởng thành thì phải học cách tự chủ bản thân, biết chưa?" Đầu ngón tay của Ôn Tiểu Huy trêu chọc Lạc Nghệ, nhếch mép cười: "Hôm nay anh sẽ giúp em rèn luyện năng lực chịu đựng."

Lạc Nghệ bất lực, mỉm cười: “Trong đầu anh đang nghĩ gì vậy hửm?"

“Nghĩ tới cái nhà hàng đồ Nhật chưa được mở của anh đó.” Ôn Tiểu Huy mở khoá kéo quần dài, dùng ngón tay vuốt nhẹ qua lớp quần lót của hắn.

Nụ hôn của Lạc Nghệ rơi xuống chóp mũi, đến môi, rồi đến cằm: “Anh cứ nghịch như vậy thì em sợ anh không chịu nỗi đâu á."

“Anh không chịu nỗi á." Ôn Tiểu Huy suy nghĩ một chút liền bổ sung một câu, “Em không được phép đụng vào anh.”

Lạc Nghệ cười nói: “Được, em sẽ không dùng tay mà đụng vào anh.” Nói xong liền mạnh mẽ chặn môi của Ôn Tiểu Huy, lưỡi hắn ngạo mạn cạy hàm răng ra rồi len vào miệng anh, mút, hôn loạn xạ.

Ôn Tiểu Huy quấn lấy lưỡi hắn lưu luyến, trêu đùa dục vọng của hắn.

Nụ hôn của Lạc Nghệ tràn đầy nhiệt tình, đến khi Ôn Tiểu Huy thở không ra hơi mới rời khỏi đôi môi sưng đỏ ấy, cắn mở cúc áo của anh từng cái một, cuối cùng ngậm lấy hạt đậu nhỏ mà liếm mút.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, vô thức vặn vẹo.

Lạc Nghệ liếm ướt ngực Ôn Tiểu Huy, sau đó tiếp tục đi xuống dưới, đầu lưỡi ngoáy ngoáy trên rốn của anh. Ôn Tiểu Huy rốt cuộc không nhịn được nữa, rút ​​tay ra: “Không chơi nữa, không chơi nữa..."

Lạc Nghệ dùng sức nặng của mình đè lên anh: "Giờ muốn chạy sao?"

"Lát nữa anh phải đến studio." Ôn Tiểu Huy xoay người như một con khỉ mà bò về phía trước.

Lạc Nghệ nắm lấy mắt cá chân của anh kéo lại, vừa vươn tay đã cởi hết đồ ngủ của anh ra: “Không được chạy.”

“Em nói không động tay mà!”

"Anh nói là muốn chơi mà.” Lạc Nghệ áp người lên, dục vọng khuấy động trái tim hắn.

Cả người Ôn Tiểu Huy đã sớm mềm như bún, không khống chế được mà duỗi ra, mặc cho Lạc Nghệ sờ soạng khắp người...

Cuối cùng, Ôn Tiểu Huy không có đến studio, mà là bị Lạc Nghệ quấn lấy suốt một buổi chiều.

Ý tưởng mở một nhà hàng với Lê Sóc đương nhiên bị buộc phải bỏ dở. Anh cảm thấy bất cứ khi nào anh nhắc đến Lê Sóc hoặc điều gì đó liên quan đến Lê Sóc, Lạc Nghệ hẳn là có phản ứng, nhưng mà vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như nước. Tuy nhiên, khi nhắc đến Lê Sóc trước mặt Thiệu Quần thì phản ứng của hắn ta lại thú vị hơn. Mấy hôm nữa, Thiệu Quần với Lý Trình Tú sẽ trở lại Bắc Kinh, anh nhất định lúc nào buồn chán thì phải đi trêu chọc Thiệu Quần mới được.

Ôn Tiểu Huy khá thất vọng khi nghĩ đến việc không thể mở nhà hàng. Lúc ăn cơm, anh nhìn chằm chằm Lạc Nghệ một hồi lâu, rồi vỗ bàn nói: “Bà đây muốn tiêu tiền.”

Lạc Nghệ suýt nữa phun cơm ra ngoài: “Thì anh cứ tiêu đi.”

“Em không hỏi anh muốn tiêu tiền làm gì à?”

“Mở nhà hàng với Lê Sóc thì không được.”

"Anh muốn mua quần áo, túi xách, đồ trang điểm.”

“Vậy anh mua đi.”

Ôn Tiểu Huy hung hăng cắn đũa: “Em không cảm thấy anh phá của à?"

"Không có. Mẹ tiêu còn nhiều hơn anh, em quen rồi."

“Anh có đẹp không?” Ôn Tiểu Huy dùng đầu đũa nâng cằm hắn lên.

Lạc Nghệ nén cười: “Đẹp, trong lòng em không ai có thể sánh được với anh.”

"Vậy thì sao lại không cho anh mở nhà hàng!”

Lạc Nghệ nắm lấy tay anh ấn xuống bàn: “Có thể mở, nhưng không được mở với Lê Sóc.”

Ôn Tiểu Huy tức giận nói: “Sao em không nói luôn là từ nay về sau anh không được phép gặp Lê Sóc luôn đi?”

Hai mắt Lạc Nghệ sáng lên: “Nếu em nói vậy anh sẽ không giận chứ?"

"Hứ, em dám."

Lạc Nghệ nhún vai: "Ăn cơm đi, ngoan."

Ôn Tiểu Huy nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi mới hỏi: "Anh vẫn luôn tò mò chuyện này, em phải trả lời anh một cách trung thực."

"Anh nói đi."

"Giáng sinh năm đó, lúc anh ở Hoa Kỳ, tại sao em lại tình cờ đến đúng lúc vậy? Em biết anh với Lê Sóc..." Nếu không có cuộc gọi của Lạc Nghệ, anh với Lê Sóc hôm đó đã ứ ừ rồi, chuyện sau đó có lẽ sẽ khác. Không, không chỉ là cuộc điện thoại, nếu Lạc Nghệ không sốt cao đến Mỹ, cũng không long trọng tỏ tình với anh, có lẽ anh và Lê Sóc đã thuận lí thành chương mà ở bên nhau.

Lạc Nghệ đặt đũa xuống, nuốt nước bọt, cười nói: “Em nói thật, anh không được phép tức giận.”

“Giận hay không là tùy anh, nhưng em nhất định phải nói sự thật.”

“Được.” Lạc Nghệ hắng nhẹ, "Thực ra lúc Lê Sóc đến Mỹ em đã biết rồi, em cũng biết tâm tư của hắn dành cho anh. Nhưng mà, không phải em vẫn luôn nghe lén điện thoại của anh sao? Vậy nên anh với hắn đi đâu em đều biết."

Ôn Tiểu Huy híp mắt. Cho tới bây giờ, nghĩ đến việc Lạc Nghệ nghe lén điện thoại của mình, anh vẫn nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Nghệ tốt bụng gắp một miếng sườn cho anh: “Đương nhiên em không thể để hắn cướp mất anh được, nên em đã đi đến đó.”

“Thật ra lúc đó em không thích anh, chỉ là để ngăn cản hai người tụi anh đến với nhau, còn tỏ tình với anh.” Sau khi Ôn Tiểu Huy nói ra lời này, trong lòng anh có chút không thoải mái.

Lạc Nghệ nhẹ giọng nói: "Em đã sớm thích anh rồi, nhưng mà lúc đó em không biết, còn tưởng là em muốn khống chế anh. Em không thể chấp nhận được việc anh bị người khác cướp mất."

Ôn Tiểu Huy bĩu môi, không biết có nên tin hay không. Nghĩ lại một chút, anh đã hạ quyết tâm không còn vật lộn với quá khứ nữa, thật sự không đáng để phá hủy tâm trạng của mình. Anh gật đầu, coi như tin lời này.

Lạc Nghệ hiển nhiên rất căng thẳng, nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Huy không chớp mắt.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy buồn cười trước bộ dạng này của hắn: “Được rồi, đừng giả bộ đáng thương.” Hắn rõ ràng là sói, nhưng luôn muốn giả làm một con chó con vô hại. Cậu có nên cảm thấy may mắn vì được nuôi hai con này cùng một lúc hay không?

Lạc Nghệ thở phào nhẹ nhõm: "Ăn xong em dẫn anh đi mua đồ nha. Sắp đến sinh nhật dì rồi, cũng nên chọn quà cho dì."

"Ôi trời, em nhớ giỏi hơn anh luôn. Đúng đúng đúng, đi chọn quà."

"Thứ mà anh không nhớ nổi thì cứ để em nhớ thay anh, chỉ cần nói cho em biết là được.”

Ôn Tiểu Huy mỉm cười: "Anh cảm thấy nếu anh cứ tiếp tục sống với em như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người vô dụng." Sống với Lạc Nghệ, cậu vừa không cần động tay, cũng không cần động não. Không biết có cuộc sống nào có thể hạnh phúc và thoải mái hơn cuộc sống này hay không ~

Lạc Nghệ véo cằm anh: "Như vậy thì anh sẽ càng không thể rời xa em, khá tốt đấy."

Trong lòng Ôn Tiểu Huy cảm thấy ấm áp, nắm lấy tay hắn cắn một cái: "Nhưng em phải nghe lời anh."

"Được." Lạc Nghệ mỉm cười nhìn Ôn Tiểu Huy, ý cười tràn ngập trong ánh mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info