[ Đam Mỹ - HOÀN] BÁNH BAO NHÀ AI - U HOÀNG TỬ LAM
Chương 58: Bảo bối! Em thực là bạo lực nha!
Buổi sáng Tư Không Dực Dương bảo Sở Dương đi đón người, kết quả ông cụ không vừa ý, nhìn thấy không phải thằng con cả tự mình đến đón còn cáu kỉnh không chịu đi. Không có biện pháp, Tư Không Dực Dương bận bịu ở công ty xong đành phải tự mình đến đón, khổ qua khổ lại một hồi cũng đến trưa.
“Ha hả, anh nói thật, phụ nữ nhà Tư Không đều chết sớm, trên cơ bản ngoại trừ chị dâu cả vừa kết hôn đã bỏ chồng chạy đi của anh, toàn bộ đều đã chết, tuy nhiên nghe nói hiện tại cô ta cách cái chết cũng không xa.” Nghĩ nghĩ, nam nhân tiếp tục giải đáp nghi hoặc cho cậu.
“Vì sao?” Càng nghe càng mơ hồ, Ô Thuần Nhã càng thêm kinh ngạc. Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu, “Không nói rõ được, có lẽ có liên quan đến di truyền.” Di truyền? Vậy chết không khéo là do huyết thống của gia đình các anh rồi! Lời này cậu không dám nói, sợ nam nhân tức giận. Cậu nhíu mày nghĩ nguyên nhân, cuối cùng kết luận như vậy, vì chỉ có những người phụ nữ sinh con cho nhà Tư Không mới chết, nếu không các cô đã từng phát sinh quan hệ cùng anh sao lại không có chút xíu dấu hiệu sắp chết nào? Dù sao cậu cũng gặp qua hai cô vui vẻ nhảy nhót rồi! “Chỉ có phụ nữ?” Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cậu còn có chút lo lắng liệu mình có sắp tèo rồi hay không. Nam nhân khẳng định gật đầu, “Chỉ có phụ nữ.” Đây là lý do anh trai anh không định tái hôn mà anh cũng không tính kết hôn, tuy rằng bình thường bọn họ chẳng phải người tốt lành gì, nhưng bọn họ cũng không muốn gánh trên lưng cái danh khắc vợ. May mắn anh tìm được người mình yêu, hơn nữa càng đáng mừng chính là, bảo bối của anh là đàn ông, một người đàn ông có thể sinh cho anh thiệt nhiều thiệt nhiều bánh bao nhỏ. Được rồi, nếu nam nhân nói chắc chắn như thế, vậy mình tạm tin anh. “Ba anh khi nào thì đến?” Nghĩ nghĩ, cậu hỏi chuyện mình lo lắng. Tư Không Viêm Nghiêu cầm di động xem giờ, đã bốn giờ chiều. “Tới rồi.” Giữa trưa anh trai anh đã gọi điện thoại tới, phỏng chừng lúc này đã về đến nhà. “Vậy khi nào chúng ta trở về? Tiện đường đi đón Bánh Bao lun.” Một ngày không gặp Bánh Bao, cậu thấy nhớ nó quá. Tư Không Viêm Nghiêu đứng lên, cầm quần áo cũ đã được thay bằng bộ quần áo mới Tư Không Dực Dương bảo người đem đến, “Bây giờ đi.” Nếu không phải vừa rồi bảo bối hỏi chuyện của mình, anh đã sớm muốn đi. Ô Thuần Nhã đứng dậy cầm bộ quần áo nam nhân đã thay bỏ vào túi, cậu ngẩng đầu nhìn anh, quan tâm hỏi, “Thật sự không chóng mặt?” Tư Không Viêm Nghiêu gật gật đầu, vươn tay khoác lên vai cậu, ôm cậu đi ra ngoài. “Đã ổn rồi.” Từ nhà chính nhà Tư Không đến biệt thự của Tư Không Dực Dương chỉ mất nửa tiếng, nhưng ông cụ trên đường còn gây phiền phức, nói mình bị choáng đầu, để xe đi chậm lại. Kết quả, khi bọn họ đi tới biệt thự của Tư Không Dực Dương, xe của Tư Không Viêm Nghiêu và Ô Thuần Nhã cũng tới nơi. Giang Hán quay đầu lại nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, “Đó là ông cụ nhà anh à?” Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, không nói gì. Ô Thuần Nhã tò mò nhìn ngó, trông thân thể ông rất cường tráng, khí sắc cũng tốt lắm. “Giang Hán, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về.” Thấy nam nhân xụ mặt ngồi kia, không xuống xe cũng không nói gì, Ô Thuần Nhã đành phải mở miệng cười cảm ơn với Giang Hán. Giang Hán phất tay, “Đừng khách khí, tôi còn phải nhờ cậy Viêm Nghiêu tài trợ thiết bị cho bệnh viện mà.” Viện trưởng bệnh viện của bọn họ sắp nghỉ hưu, các trưởng khoa đều đang nhìn chằm chằm vào cái vị trí đó, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ. Tư Không Viêm Nghiêu nâng mắt, liếc hắn một cái, Giang Hán vốn đang cười ngu về phía này, kết quả bị anh liếc một cái mà tóc gáy dựng thẳng hết cả lên. “Khụ……ừm, tôi không vào đâu, vết thương trên trán anh nhớ chú ý một chút, khi tắm đừng để dính nước.” Dựa trên chức trách của một bác sĩ, hắn vẫn là dặn dò đôi câu, tuy rằng hắn cho rằng nam nhân không nhất định sẽ nghe. Ô Thuần Nhã gật đầu đáp ứng thay nam nhân, cho dù Tư Không Viêm Nghiêu không thèm để ý cậu cũng sẽ thời thời khắc khắc chú ý đến. Bánh Bao ngồi trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu gật gù như gà mổ thóc, bé chớp mắt, non nớt nói, “Phụ thân, Bánh Bao buồn ngủ quá.” Bé vì mấy hôm không gặp Cảnh Hoán, cho nên đêm qua có chút hưng phấn quá độ, kết quả mới lên xe đã thấy buồn ngủ, dù sao hai nhóc này hôm qua ở trong phòng lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới đi ngủ. Tư Không Viêm Nghiêu ôm Bánh Bao vào lòng, Bánh Bao không thoải mái vặn vẹo vài cái, bĩu môi nói, “Cứng.” Người cha bé cứng quá đi mất! “….” Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười nhìn sắc mặt âm u của nam nhân, vươn tay điều chỉnh vị trí của Bánh Bao một chút, thấy bé mơ mơ màng màng ngủ, mới hỏi, “Còn không xuống xe?” Anh lắc đầu, hất cằm ý bảo cậu nhìn về phía trước. Ô Thuần Nhã và Giang Hán đồng thời ngẩng đầu lên, xuyên qua kính chắn gió thủy tinh phía trước nhìn ra bên ngoài. Một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi tiến đến, vừa đúng dừng lại trước cổng biệt thự. Ô Thuần Nhã khó hiểu quay đầu nhìn nam nhân, nhướn mày, ý là hỏi, ai vậy? Nam nhân nhếch môi cười, chẳng qua nụ cười này lại khiến Giang Hán vừa quay đầu nhìn thấy da đầu khẽ run lên. Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi thấy mấy người từ xe bước xuống thì sửng sốt, sau đó nhíu mày. Giang Hán thấy biểu tình này của cậu, cũng rất kinh ngạc.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info