ZingTruyen.Info

Dam My He Thong Kha Niem Bat Kha Thuyet

Tiếng ồn làm kinh động đến những người bên trong đại sảnh, mà Lãng Phong vẫn như cũ sừng sững đứng bên cạnh Kiến Nam đã bất tỉnh. Hắn từ đầu chí cuối chỉ cúi đầu, ánh mắt âm trầm, gương mặt không một tia cảm xúc.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả tiếng thở gấp cũng trở thành một dạng tạp âm ồn ào không cần thiết. Cho đến khi hàng loạt thanh âm dồn dập kéo đến, tiếng bước chân, tiếng người hô hoán, cùng một tiếng thét dài đến tê tâm phế liệt.

"Đồ nhi của ta!!"

Lãng Phong không động, hắn đưa mắt nhìn nữ nhân toàn thân hồng nhạt, cả gương mặt vì nước mắt làm trôi đi lớp trang điểm diêm dúa mà trở nên quái dị. Nàng ta lay cơ thể mềm nhũng chỉ còn chút hơi tàn của Kiến Nam, đau đớn gào lên: "Là ai!? Ai dám đả thương ái đồ của Hoa Tiên Tử ta!?"

"Ngươi! Chính là ngươi đúng không!?" Hoa Tiên Tử như phát cuồng chỉ về phía Lãng Phong: "Ta sẽ bắt ngươi phải đền mạng!!"

Dứt lời nàng ta liền đánh một quyền về phía Lãng Phong, nhưng trước khi hắn kịp làm gì thì trước mặt đã có một người xuất hiện, tay cũng bị người khác kéo lùi xa về sau. Lãng Phong ổn định cơ thể phát hiện Mộng Tiểu Điệp bày ra tư thế phòng bị đứng cạnh mình, mà phía trước, Tô Hỉ đã bị một đòn của Hoa Tiên Tử bức lùi về sau mấy bước, xem chừng đã bị thương.

Hoa Tiên Tử kia không đánh được Lãng Phong đương nhiên càng thêm giận, nàng ta mặc kệ Tô Hỉ, thân thể uyển chuyển nhanh như chớp đánh một quyền đẩy Mộng Tiểu Điệp ra xa, tiếp đó thoắt cái liền xuất hiện trước mặt Lãng Phong. Thế nhưng vào tình huống cấp bách thế này hắn cư nhiên không thèm động, cả người đờ đẫn đứng im tại chỗ.

Trong mắt Hoa Tiên Tử xẹt qua một tia khinh miệt, nàng đưa tay chuẩn bị chụp một chưởng vào đầu Lãng Phong thì bị linh lực cường đại làm cảm giác đau nhói truyền từ cổ tay ra toàn thân. Ngay sau đó mất lực mà ngã về một phía, đau đến mức khiến nàng buộc miệng kêu lên.

Thôi Ý cũng Tiểu Hạ lúc này mới hoàn hồn, vội vã chạy đến đỡ Hoa Tiên Tử dậy. Mộng Tiểu Điệp cùng Tô Hỉ cũng nhanh chóng quay về phòng thủ bên người Lãng Phong.

Đúng lúc này một người nữa xuất hiện, Vũ Vân Khuynh một đường im ắng đến nơi lại ngoài ý muốn phát hiện mình trở thành tâm điểm chú ý. Hắn hơi nghiêng tai lắng nghe tiếng ồn của đám đông vây xem rồi tùy tiện đưa đôi mắt mờ mịt về phía vị nữ nhân hường phấn đang chật vật nằm một bên chân mình. Cuối cùng đường nhìn rơi thẳng xuống đám người nam chính, khi cảm nhận được linh khí hỗn loạn trong cơ thể của Mộng Tiểu Điệp cùng Tô Hỉ, Vũ Vân Khuynh không nhịn được mà cau mày.

Ánh mắt Lãng Phong lúc này mới lấy lại tiêu cự, nhưng thần trí vẫn còn mơ hồ, phải mất một lúc hắn mới nhận ra mình vừa làm nên chuyện ngu xuẩn cỡ nào. Trong lúc hắn còn đang mơ màng thì Mộng Tiểu Điệp cùng Tô Hỉ đã nhanh chóng khom người hành lễ với Vũ Vân Khuynh.

"Sư tôn..."

"Cửu sư thúc...chuyện này..."

"Ha..." Một tiếng cười mỉa mai vang lên, Hoa Tiên Tử được Thôi Ý dìu có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nàng ôm lấy cánh tay. Biểu cảm gương mặt vặn vẹo cùng lớp phấn son lộn xộn khiến nàng ta trở nên cực kì khó coi: "Ngươi là trưởng bối của chúng!? Còn không mau tới đây cúi đầu nhận lỗi với bản tọa!?"

Vũ Vân Khuynh nhìn nhìn về phía ả một hồi, cuối cùng cũng chẳng nhìn được cái gì liền theo thói quen bảo nàng im miệng.

Chuyện này thật sự không thể trách hắn, ai bảo hắn xuyên vào chính là Cửu Phong Chủ cao cao tại thượng.

Đây gọi là cảm giác bề trên!! Là một loại hưởng thụ rất yomost!!

Hoa Tiên Tử nghe hắn nói chỉ có thể há miệng thở dốc: "Ngươi... ngươi dám!!"

Vũ Vân Khuynh cũng chẳng có nhã hứng cãi nhau với nữ nhân liền trực tiếp mặc kệ nàng ta. Hắn nghi hoặc hỏi Tô Hỉ sắc mặt đã trắng bệch: "Chuyện gì xảy ra?"

Tô Hỉ tức giận kể lại đầu đuôi mọi chuyện, còn không quên thêm mắm dặm muối. Khiến chuyện trở nên đặc sắc đến không thể đặc sắc hơn!

Vũ Vân Khuynh càng nghe càng thấy chói tai, hắn chỉ chỉ Hoa Tiên Tử hỏi lại: "Ngươi nói nàng gọi là gì?"

"Hoa Tiên Tử, Hoa tiền bối." Tô Hỉ thành thật trả lời.

"Rất đẹp sao?"

Lần này Tô Hỉ từ chối trả lời.

Nào ngờ Vũ Vân Khuynh còn rất nhẹ nhàng gật đầu. Cuối cùng thản nhiên nói ra một câu: "Trưởng bối không có tiết tháo, khó trách dạy đồ đệ chẳng ra gì. Túy Tinh Các của các ngươi định khi nào thì giải tán?"

Làm sao Vũ Vân Khuynh có thể ngông cuồng tự đại nói lên một câu kia? Đương nhiên là nhờ Hệ Thống từ sớm đã thông báo về sự xuất hiện của Hoa Tiên Tử cũng như khái quát địa vị của Túy Tinh Các trong tu chân giới này. Túy Tinh Các là một môn phái tầm trung, gồm một Các Chủ cùng mười hai vị đương gia, cách phân chia quyền lực tương đối giống với Cửu Thiên Môn.

Điểm mấu chốt ở đây là Các Chủ Túy Tinh Các xuất thân từ Cửu Thiên Môn, nên dù địa vị tầm trung nhưng nhờ dựa hơi Đệ Nhất tu tiên Phái mà trở nên tương đối có tầm vóc.

Chính vì lẽ đó mà ở chỗ này Vũ Vân Khuynh có quyền hơn nàng ta!!

Hoa Tiên Tử tức đến mức nghe câu được câu mất, vẻ mặt nàng ta vặn vẹo hết sức: "Ngươi! Ý ngươi nói bổn nương xấu xí sao!?"

Vũ Vân Khuynh cũng không có nhìn nàng, hắn chậm rãi bước đến truyền linh khí ổn định khí tức của Tô Hỉ cùng Tiểu Điệp. Chỉ là hắn vừa làm còn vừa nhẹ nhàng cười cười: "Hoa đương gia có thể tự ý thức được như vậy quả thật là phúc cho bá tánh."

"Ngươi đã biết bổn nương là Đương gia của Túy Tinh Các còn dám lớn mật như vậy!?" Hoa Tiên Tử nói như hét: "Mau báo họ tên, bổn nương cùng ngươi quyết đấu!!"

Lúc này xung quanh vốn chẳng mấy im lặng lại trở nên xôn xao.

"Xem kìa..."

"Sắp đánh nhau sao?"

"Lớn chuyện rồi."

"Cuối cùng cũng có cái để xem."

"Vị công tử kia không phải thảm rồi sao? Nghe nói Hoa đương gia của Túy Tinh Các rất lợi hại."

Lãng Phong đứng im lặng một hồi đương nhiên có thể nghe được rõ ràng mọi chuyện, giờ phút này hắn thật sự muốn đập chết bản thân. Chỉ là trong một thoáng đó hắn quả thật không khống chế được bản thân, chỉ cảm thấy bản thân rất tức giận, cảm thấy kẻ trước mắt rất đáng chết. Đến khi hắn tỉnh táo thì mọi chuyện đã thành thế này.

Lãng Phong tiến lên một bước, vẻ mặt hối lỗi nói với Vũ Vân Khuynh: "Sư tôn, chuyện này là do đệ tử mà ra. Lần này xin để đệ tử chuộc tội."

Không lên tiếng thì thôi, cứ mỗi lần nam chính lên tiếng là Vũ Vân Khuynh lại thấy phiền não hết sức. Nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy đây là thời cơ để Lãng Phong thể hiện, nên Vũ Vân Khuynh cực kì thoải mái bảo hắn lên: "Chuyện này giao cho ngươi giải quyết."

Hai mắt Lãng Phong sáng lên, hắn gật đầu gương mặt lạnh tanh khó giấu được phấn khởi chạy lên vài bước đối mặt với Hoa Tiên Tử. Nhìn sắc mặt hắn lúc này như thể gặp được vàng, chẳng chút nào giống sắp quyết đấu.

Hoa Tiên Tử: "..." Ngươi cũng khinh ta phải không!?

Khác với sự phẫn nộ kia, Thôi Ý phía sau nàng lại có chút thẹn thùng đỏ mặt.

Chính lúc này Vũ Vân Khuynh nghe đến âm thanh Hệ Thống tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ. Hắn thở phào một hơi rồi chuyên tâm điều hòa linh khí cho Tô Hỉ.

Bên kia Hoa Tiên Tử đã bắt đầu xuất kích, nàng ta sử dụng pháp bảo là hai thanh chủy thủ được điêu khắc tỉ mỉ xinh đẹp, ra chiêu cũng không chút lưu tình nhanh như chớp tiến về phía Lãng Phong.

Mà Lãng Phong trong tư thế đứng thẳng một chút động tĩnh cũng không có, Chưởng môn chân nhân từng cấm không cho phép hắn sử dụng linh lực, nếu hắn làm vậy chẳng khác nào chống lại ngài. Nhưng Lãng Phong thề, hắn tuyệt đối sẽ không để sư tôn phải gánh chịu thêm bất kì chuyện gì nữa.

Sẽ không để ai thương tổn người nữa.

"Lãng Phong!!"

Tiếng thét của Mộng Tiểu Điệp làm Vũ Vân Khuynh sửng sốt. Hắn ngửi được mùi máu, nghe được thanh âm nặng nề như có vật gì ngã xuống, trong một thoáng tim Vũ Vân Khuynh lạnh băng, cho đến khi hắn bần thần gọi một tiếng mới chợt nhận ra thanh âm mình cũng trở nên run rẩy: "Lãng Phong..."

Không có lời đáp lại, Lãng Phong khuỵu một gối, tay nắm chặt thanh chủy thủ đầy máu ở giữa ngực. Hắn nhìn Hoa Tiên Tử mang thần sắc khó tin trước mặt, khóe miệng lại cong lên làm một tia máu trượt theo đó chạy dài xuống cằm. Dù vậy nó cũng không khiến hắn mất đi vẻ ngạo nghễ trên gương mặt: "Hoa tiền bối, đây xem như là vãn bối bồi tội với người. Tuy nhiên..."

Hắn rút mạnh thanh chủy thủ ném xuống đất, tay kia lau vết máu đọng lại bên môi. Bộ dạng chật vật như vậy nhưng ánh mắt sắc bén sáng ngời, từng lời đanh thép tựa như cảnh cáo: "Ngài còn nợ sư tôn ta một lời tạ lỗi."

Hoa Tiên Tử hốt hoảng không thôi, ngay cả bản thân nàng cũng không dám tinh chính mình bị khí thế của một hậu bối bức lui: "Ngươi... ngươi có ý gì?"

Lãng Phong cười lạnh: "Ta đánh đồ đệ ngài hôn mê, vết thương này xem như đền tội. Nhưng đồ đệ ngài nhục mạ sư tôn ta, hắn còn chưa có tạ lỗi đâu..."

Bốn bề một lần nữa lặng ngắt như tờ. Ai ai cũng sửng sốt, họ có người không dám tin, có kẻ thán phục, cũng không thiếu những thành phần khó hiểu.

Quả thật không ngờ rằng, cư nhiên lại có kẻ vì một câu nói mà chấp nhất đến như vậy.

Duy chỉ Vũ Vân Khuynh nghe xong lời này thật sự chỉ muốn xông ra bổ đầu hắn xem bên trong có gì.

Trên đời sao lại có cái loại người ngu ngốc thành cái dạng này!!

"Hoang... hoang đường!!" Hoa Tiên Tử sống chết không chịu yếu thế. Nàng ta thẹn quá hóa giận lại đánh một chưởng về phía Lãng Phong, Vũ Vân Khuynh lúc này làm sao có thể để nàng toại nguyện, hắn nhanh như chớp xuất hiện trước người hắn tay cầm thanh kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Hoa Tiên Tử: "Nếu ngươi còn tiến một bước, ta không dám chắc ngươi sẽ toàn mạng."

Hoa Tiên Tử nhìn thanh kiếm kia không khỏi lắp bắp: "Bạch Thiên Kiếm? Ngươi là Vũ Vân Khuynh!?"

"Vũ Vân Khuynh, Phong chủ Minh Nguyệt Phong?"

"Là người của Cửu Thiên Môn kìa! Hơn nữa còn là Cửu Phong Chủ?!"

"Chả trách ta đã nói sao nam nhân này dễ nhìn vậy. Thân phận không tầm thường chút nào."

"Cửu Thiên Môn lần này chơi lớn thật..."

Xung quanh lại vang lên tiếng nghị luận ồn ả. Ồn đến mức Lãng Phong cảm thấy tai mình ù lên, cái gì cũng nghe không rõ. Đợi đến khi tỉnh táo một chút thì trông thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Vũ Vân Khuynh, Lãng Phong cười: "Ta không sao..."

"Câm miệng!!"

Lãng Phong thật sự im lặng, hắn thỏa mãn cảm nhận linh lực ôn nhu lướt qua kinh mạch. Đôi mắt mơ màng trông thấy trước khi hoàn toàn chìm vào đen tối là vẻ mặt hốt hoảng của Vũ Vân Khuynh.

Cuộc đời ta do chính ta quyết định.

Lựa chọn vì người chịu thương tổn. Ta không hối hận.

Hết chương 26

_______oOo______

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info