ZingTruyen.Info

Dam My He Thong Kha Niem Bat Kha Thuyet

Đại điện bốn bề yên ắng đến mức Vũ Vân Khuynh tưởng chừng có thể nghe được tiếng tim đập, hắn biết Liệp Hoài Khanh tức giận nhưng tình thế hiện tại ngoại trừ đâm đầu làm tới ra thì chẳng còn cách nào. Nghĩ vậy, Vũ Vân Khuynh hít sâu một hơi bình ổn đứng lên bước vào giữa Đại Điện, hắn hơi cúi đầu cung kính lên tiếng: "Sư huynh, ta chưa từng cầu huynh đáp ứng bất kì điều gì, duy chỉ lần này mong huynh thành toàn."

Liệp Hoài Khanh hướng mắt nhìn theo từng cử chỉ của Vũ Vân Khuynh, giọng nói mang theo phẫn nộ cùng ẩn nhẫn: "Đệ có biết hắn hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn bước vào bí cảnh không!?"

Vũ Vân Khuynh nói: "Ta biết..."

Liệp Hoài Khanh cười lạnh: "Biết? Vũ Vân Khuynh, để ta nói rõ với đệ, cho dù Lãng Phong có đủ tiêu chuẩn ta cũng không cho phép hắn bước vào Bí Cảnh! Đệ nghĩ đó là chỗ nào, chó mèo gì đó cũng có thể tuỳ tiện vào sao!?"

Vũ Vân Khuynh dĩ nhiên không phải kẻ nong cạn, hắn hiểu được đạo lý của Chưởng môn chân nhân, nhưng hắn cũng có đạo lý của riêng mình.

Phút chốc trong đầu lại hiện lên hành ảnh Lãng Phong bất lực bị đám ô hợp Thường gia khi dễ. Tâm trạng nhất thời như bị tảng đá đập mạnh.

Vũ Vân Khuynh rũ mắt Liệp Hoài Khanh lần này...

Thật sự có chút quá đáng.

Vũ Vân Khuynh sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn cúi đầu che đi biểu tình, giọng nói vừa lạnh lùng vừa kiên định còn pha thêm chút bất bình khó lòng nhận ra: "Mong sư huynh thành toàn!"

Liệp Hoài Khanh hơi ngẩng người. Rồi hừ một tiếng, loại ngữ khí ngang ngạnh bất mãn này từ đâu ra đây? Chẳng lẽ là vì mấy lời hắn nói?

Nếu ngươi đã muốn hắn đến Bí Cảnh như vậy... Tốt thôi!

Liệp Hoài Khanh nhìn thẳng vào Vũ Vân Khuynh, giọng nhàn nhạt: "Được, bản toạ thành toàn cho ngươi. Đổi lại khi vào Bí Cảnh Lãng Phong sẽ không có bất kì sự bảo đảm nào từ bổn phái! Nghe cho kĩ đây Vũ Vân Khuynh, hành vi ngày hôm nay của ngươi chính là đẩy hắn vào đường chết!"

Vũ Vân Khuynh nghe được lời đáp ứng của Liệp Hoài Khanh tâm tình cũng đôi chút thả lỏng. Có lẽ với Liệp Chưởng môn mà nói Lãng Phong không được bảo vệ là bất lợi nhưng kì thật nam chính không có sự giám sát của Cửu Thiên Môn càng dễ dàng hành động hơn, tuy nhiên dù thế nào thì lời này của hắn cũng xác định là muốn Lãng Phong không toàn mạng mà trở ra ngoài. Lúc này dù Vũ Vân Khuynh có bất mãn cũng không tiện lên tiếng nữa, hắn biết đây đã là sự nhân nhượng cao nhất của một vị Chưởng môn.

Suy cho cùng vẫn là chính mình quá phận, vì vậy Vũ Vân Khuynh giữa muôn vàn lựa chọn chỉ có thể nói một tiếng đa tạ.

Liệp Hoài Khanh nhìn phản ứng không biết là đang hối lỗi hay tự tại của hắn, một hồi sau mới cả giận mà nói ra vài lời: "Hài lòng rồi? Hài lòng rồi thì trở về đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy đệ!"

Vũ Vân Khuynh nghe vậy liền vội vã ra ngoài, dù sao chuyện cần làm cũng đã làm xong. Lúc ra đến cửa hắn còn không quên quay đầu lại nói với Liệp Hoài Khanh một câu: "Sư huynh cẩn trọng thân thể."

Liệp Hoài Khanh ngồi đó nhìn gương mặt tươi cười thanh thoát của Vũ Vân Khuynh, cho đến khi bóng lưng hắn khuất xa mới buông nhẹ một tiếng thở dài.

"Đến cuối cùng thì ta vẫn là không thể từ chối đệ..."

oOo

Mặt trời đã lặng từ lâu, cảnh đêm của Cửu Thiên Môn cực kì diễm lệ bởi được thấp sáng từ hàng ngàn viên linh thạch. Hơn nữa còn rất náo nhiệt, hàng hàng lớp lớp đệ từ nối đuôi nhau trở về sau một ngày tu luyện, không gian nhất thời trở nên nhộn nhịp, nếu đi so sánh với sự im ắng uy nghiêm của ban ngày e rằng lúc này chẳng khác nào lễ tết.

Đáng tiếc Vũ Vân Khuynh ngoại trừ nghe được tiếng ồn ra thì chẳng thể thấy cái gì, bản thân hắn cũng phiền muộn hết sức. Dù rằng nói là không quá bất tiện, nhưng bản thân vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi. Dọc đường trờ về Vũ Vân Khuynh gặp được không ít đệ tử đến chào hỏi mình, hắn cũng đơn giản gật gật đầu rồi tiếp tục đi.

Cảm giác được tôn sùng quá mức này thật không thể quen nổi...

Khi về đến Minh Nguyệt Phong, Vũ Vân Khuynh cũng không trở về biệt viện ngay mà đi về phía cây tử đằng cổ thụ. Nơi này là dành riêng cho hắn, nếu không có chuyện gấp thì không ai được phép tới gần, nhờ vậy hiện tại đây cũng xem như là hoàn toàn yên tĩnh. Gốc tử đằng vẫn như cũ giữ nguyên sắc tím mượt lại được tưới thêm một tầng ánh sáng diễm lệ của linh thạch bốn phía khiến nó càng thêm phần tuyệt mỹ, không gian tươi đẹp hệt như tiên cảnh.

Vũ Vân Khuynh một thân bạch y đứng dưới khung trời tím trở nên đặc biệt nổi bật, hắn cứ như vậy lặng người hồi lâu, một lúc sau mới cất tiếng còn dùng linh lực để thanh âm truyền hệt như tiếng trời, như gần như xa: "Còn không ra sao?"

Dứt lời, một thiếu nữ thanh lệ bước ra từ sau khóm hoa, nàng ta bước đến phía sau Vũ Vân Khuynh lễ phép cúi người: "Cửu sư thúc..."

Vũ Vân Khuynh chậm chạp xoay người: "Mộng Tiểu Điệp?"

Mộng Tiểu Điệp hạ mắt đáp lại một tiếng: "Đúng là vãn bối."

Vũ Vân Khuynh vì không nhìn thấy mới hỏi một câu như vậy, nhưng Mộng Tiểu Điệp là cho rằng hắn quên mất nàng là ai, dù sao cũng đã mấy năm không gặp. Hơn nữa nàng cũng không biết chuyện về mắt của hắn. Nhưng cái này không quan trọng, vấn đề ở là ở chỗ...

Cmn hậu cung của nam chính theo hắn làm cái gì!?

Nếu không làm rõ thì hắn có nhảy sông cũng không rửa sạch tội đâu!

Nghĩ là làm, Vũ Vân Khuynh hỏi: "Ngươi theo dõi ta?"

Mộng Tiểu Điệp lắc đầu: "Không phải, sư thúc... Ta chỉ là có chuyện muốn hỏi người."

Vũ Vân Khuynh trong lòng nhẹ nhõm yên lặng nghe nàng nói tiếp, Mộng Tiểu Điệp cúi đầu, mày liễu cau lại, ánh mắt chất chứa phiền muộn cùng trách cứ: "Sư thúc tại sao cứ phải dồn Tiểu Phong vào đường chết? Đệ ấy hiện tại đã thê thảm lắm rồi, người tại sao còn không chịu buông tha cho Tiểu Phong?"

Vũ Vân Khuynh ngơ ngác: "Gì cơ?"

Mộng Tiểu Điệp có chút nóng giận mà lớn giọng: "Người rõ ràng biết nếu Tiểu Phong vào Bí Cảnh chính là lành ít dữ nhiều vậy mà còn cầu xin Chưởng môn chân nhân cho hắn vào!? Sư thúc, mấy năm trước cũng chính người ra sức bảo vệ hắn vì cái gì vừa tỉnh lại liền muốn đẩy hắn vào đường chết!? Được, xem như trước kia là lỗi của Tiểu Phong thì hắn cũng đã trả giá nhiều năm như vậy, người..."

"Tiểu Điệp, không được vô lễ!" Mộng Tiều Điệp còn chưa dứt lời thì một tiếng quát lớn thành công làm nàng nuốt luôn mấy lời còn lại vào bụng, đồng thời cũng dọa Vũ Vân Khuynh hết cả hồn.

Hay lắm, cả thầy và trò cùng đến luôn rồi!

Nói đến Nghiêm Lăng, hắn vốn đi cùng với Mộng Tiểu Điệp đến Thiên Linh Điện tìm sư huynh bàn bạc chuyện Bí Cảnh lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Trưởng môn cùng Vũ Vân Khuynh, hắn tu vi thâm hậu đương nhiên có thể nghe được rõ ràng nhưng Mộng Tiểu Điệp thì khác, nàng chỉ nghe được một phần rồi phán đoán nội dung dẫn đến một màng "chất vấn" vừa rồi.

Đến khi Vũ Vân Khuynh ra ngoài, Nghiêm Lăng theo bản năng chạy trốn. Tâm lý hắn từ cái ngày Vũ Vân Khuynh "khóc lóc" vẫn chưa có bình phục, mà Tiểu Điệp ngay lúc đó lại tìm cớ chạy mất, Nghiêm Lăng dĩ nhiên thừa biết nàng đi đâu nên cũng không bận tâm lắm, hắn cứ như vậy một mình vào tìm Liệp Hoài Khanh.

Đáng tiếc vừa vào liền bị người ta đuổi ra ngoài mà không một chút xót thương.

Nhưng Nghiêm phong chủ cũng chẳng có gì bất mãn còn cực kì sảng khoái chạy đến Minh Nguyệt Phong, trong lòng còn rất khẳng định: Ta không có đi thăm hắn, ta chỉ là đến tìm đồ đệ!

Lại không ngờ rằng nghe được tiểu đồ đệ tri thư đạt lễ mà hắn luôn tự hào buông lời trách cứ trưởng bối, mà đối phương có lỗi hay không còn chưa rõ!? Cho nên Nghiêm Lăng triệt để nổi giận: "Lễ tiết thường ngày của con đều đem vứt hết rồi sao!?"

Mộng Tiểu Điệp cũng nhận ra bản thân quá phận liền nhanh chóng nhận lỗi: "Sư tôn, là Tiểu Điệp thất lễ." lại hướng Vũ Vân Khuynh thủ lễ: "Cửu sư thúc, Tiểu Điệp nhất thời xúc động buông lời bất kính, xin sư thúc trách phạt."

Vũ Vân Khuynh đương nhiên cũng không thể trách phạt nàng, đùa chứ nàng ta là lãnh đạo của dàn hậu cung nam chính đấy, hơn nữa ngoại trừ có chút kinh ngạc vì đột nhiên bị mắng ra hắn cũng không có tức giận gì, Vũ Vân Khuynh còn chưa có nhỏ nhen như vậy. Mà Mộng Tiểu Điệp này một tiếng Tiểu Phong, hai tiếng Tiểu Phong, gọi đến thực thuận miệng, lại còn vì nam chính mà làm đến mức này thật đúng không hổ là nữ chủ!

Tuổi trẻ yêu đương thật tốt nha.

Nghĩ đến đây, Vũ Vân Khuynh hướng Nghiêm Lăng còn đang phát hỏa cười cười, ý bảo không sao. Sau đó hắn bước về phía Mộng Tiểu Điệp, vẻ mặt nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, xa cách: "Tiểu Điệp, ta không trách ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, thâm tâm ta chưa từng muốn làm hại Lãng Phong, nếu hắn có việc gù cũng là do chính mình không cẩn thận"

Dừng một chút, Vũ Vân Khuynh không nặng không nhẹ bồi thêm một câu: "Lãng Phong kia... Sau này nhờ ngươi chiếu cố."

Mộng Tiểu Điệp đưa mắt nhìn người trước mặt trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng hổ thẹn cúi đầu: "Tiểu Điệp đã hiểu, xin sư thúc yên tâm. Sư tôn, sư thúc, ta xin phép được trở về kiểm điểm bản thân."

Nghiêm Lăng xem ra vẫn còn tức giận, hắn khoát tay một cái bảo nàng trở về. Vũ Vân Khuynh im lặng cảm khái, xem ra lần này nữ chủ khó thoát rồi... Mô phật, hắn ngàn vạn lần không có liên can gì đến chuyện đâu.

Lúc này Nghiêm Lặng đột nhiên lên tiếng: "Ngươi đừng để bụng, con bé này hôm nay không biết ăn nhằm cái gì mà lại thô lỗ như vậy."

Vũ Vân Khuynh bày tỏ bản thân hết sức khinh bỉ: "Ngươi đúng là đồ đầu đất." Người ta là đang yêu dẫn đến tâm lý bất ổn đó nha!

Nghiêm Lăng nghe hắn nói vậy chỉ đơn giản thở ra một hơi: "Mắng người được thì hẳn đã không có chuyện gì rồi đi. Nhưng ngươi tại sao cứ nhất quyết muốn Lãng tiểu tử vào Bí Cảnh?"

Nói đi nói lại, cuộc nói chuyện giữa Vũ Vân Khuynh cùng trưởng môn rất dễ khiến người khác hiểu lầm là Vũ Vân Khuynh muốn Lãng Phong chết trong Bí Cảnh. Nhưng có một câu làm Nghiêm Lăng chắc chắn rằng Vũ Vân Khuynh đang có dụng ý gì đó. Hắn nói rằng: "Ta chưa từng cầu huynh đáp ứng bất kì điều gì, duy chỉ lần này mong huynh thành toàn."

Nếu đã thực muốn Lãng Phong chết, hắn còn cần nói ra một câu như vậy sao?

Im lặng một hồi Nghiêm Lăng lại không nhịn được lên tiếng: "Lãng Phong kia thật sự đáng để ngươi hạ mình cầu xin sư huynh như vậy? Vũ Vân Khuynh, thật ra ngươi đang cố gắng làm điều gì?"

Đáp lại sự trầm trọng của Nghiêm Lăng là tiếng bật cười có phần vô tâm vô phế: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không hề muốn hãm hại Lãng Phong. Bí Cảnh lần này chính là cơ hội để hắn trở mình!"

Nghiêm Lăng có chút không thấu, hắn cũng cười: "Ngươi đến tìm Dương Thiệp xem bói giúp hắn sao? Chắc chắn như vậy."

Vũ Vân Khuynh không trả lời ngay mà vươn tay đón lấy một cánh hoa tử đằng, khẽ nắm rồi lại buông tay để gió thổi đi. Hắn hướng Nghiêm Lăng nhướng mày tự đắc, giọng nói mười phần khẳng định: "Ngươi chứ chờ xem, Lãng Phong kia sau này nhất định không tầm thường!"

Nghiêm Lăng cười càng vui vẻ: "Được, ta sẽ chờ xem."

oOo

Khác với không khí rộn ràng vui vẻ của hai huynh đệ Nghiêm Vũ, tại Thiên Linh Đại Điện lại rơi vào trầm mặc. Liệp Hoài Khanh vân vê chiếc nhẫn trên ngón trỏ, đôi mắt lơ đễnh hạ xuống: "Muội nói thứ làm Vân Khuynh trúng độc là máu của Hắc Kỳ Lân?"

Thanh Hy thấy hắn không nhìn mình đành nhẹ giọng đáp lại: "Vâng, sư huynh."

Liệp Hoài Khanh: "Cho nên?"

Thanh Hy hạ mắt, một hồi sau mới đáp lại: "Máu của Hắc Kỳ Lân cùng máu của Vũ Vân Khuynh phát sinh đối kháng... Cho nên, Cửu sư đệ không còn là Linh Huyết Nhân nữa."

Liệp Hoài Khanh vào lúc Thanh Hy không chú ý khẽ giương mắt nhìn vào thân ảnh yêu kiều của nàng dưới điện, đôi mắt thâm thuý lạnh lùng. Không biết qua bao lâu hắn mới thả ra một câu: "Ta hiểu rồi, muội trở về đi."

Thời Khác Thanh Hy ngẩng đầu chỉ thấy Liệp Hoài Khanh giữ nguyên tư thế như cũ, đến cả một cái liếc cũng không buồn cho mình. Nàng ta cắn môi ủy khuất rời khỏi Đại Điện. Đến Khi Thanh Hy khuất bóng, Liệp Hoài Khanh mới khe khẽ ngẩng đầu, ánh mắt tinh tường giờ tràn đầy bất lực cùng mệt mỏi.

Không còn là Linh Huyết Nhân nữa sao?

Nếu thật là như vậy... rất tốt.

Liệp Hoài Khanh nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Thanh Hy, lòng đầy phiền muộn.

Đáng tiếc... ta tin nhầm người.

oOo

Sáng sớm hôm sau, Lục Liên Y như lời hứa với Vũ Vân Khuynh đến phòng tạp vụ nhìn Lãng Phong một chút, thế nhưng kì lạ là dù mọi người đều làm việc nhưng hắn tuyệt nhiên không thấy Lãng Phong ở đâu.

Chẳng lẽ là ốm rồi!?

Nghĩ vậy nàng đi thẳng đến tiểu viện có phần cũ kĩ của Lãng Phong tìm hắn, nhưng đập vào mắt nàng lại là một màng thế này.

Lãng Phong đang áp một nữ đệ tử vào tường kịch liệt hôn môi!

Nhìn lại y phục của nữ đệ tử kia cũng không được chỉnh tề, một bộ dạng như vừa bị động tay động chân!

Mà nữ đệ tử nọ ngoại trừ Uyên Cát ra thì còn ai nữa!?

Hết Chương 19

______oOo______

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info