ZingTruyen.Info

Dam My He Thong Kha Niem Bat Kha Thuyet

Vũ Vân Khuynh vốn nghĩ hắn chỉ là mệt quá liền ngủ quên một chút vậy mà khi tỉnh dậy chờ đón hắn chính là gương mặt hung thần ác sát của Lục Liên Y.

Trong lúc Vũ Vân Khuynh còn đang nghiêm túc nghĩ xem hắn đã đắc tội nàng lúc nào thì cổ áo đã bị Lục Liên Y hung hăn kéo mạnh.

Kéo đến mức não hắn cũng muốn rớt ra ngoài luôn rồi!!

"Ngươi! Cuối cùng ngươi lại đang âm mưu thứ quái quỷ gì!?"

Vũ Vân Khuynh: "..."

Thề với chúa, ngoại trừ ngủ một giấc ta cái mẹ gì cũng không biết có được không!?

Vừa mở mắt đã bị nắm nắm kéo kéo. Có là thần cũng nổi điên chứ đừng nói là hắn!

Vũ Vân Khuynh há mồm định nói lý với nàng nhưng vừa mở miệng lại phát hiện cổ họng khô muốn nứt ra, thế là lưỡi lại uốn một cái cuối cùng thều thào thở ra: "Nước..."

Lục Liên Y dường như cũng biết mình quá đáng, nàng liền rất không có thành ý buông cổ áo hắn ra khiến Vũ Vân Khuyng chưa kịp định thần cả người lại đập mạnh xuống đệm.

Nhất thời cả xương sọ lẫn óc trong đầu hắn đều nhịp nhàng nhảy múa.

Vũ Vân Khuynh đầu đau người cũng đau cắn răng tiếp nhận chén nước của Lục Liên Y.

Mà Lục Liên Y nhìn hắn như vậy cũng không biết nói sao, được một lúc nàng hạ mắt: "Có phải ngươi cố ý không?"

"Là chuyện gì?" Cổ họng đau như bị xé rách, Vũ Vân Khuynh cố một hồi cũng chỉ nói được một câu như vậy. Nghĩ nghĩ liền hỏi thêm một câu: "Lãng Phong... sao rồi?"

Lục Liên Y hít sâu một hơi: "Không có việc gì, hắn hiện đang ở Thiên Thảo Phong trị thương."

Lại nói nàng ta hiển nhiên chính là vì chuyện Nghiêm Lăng bị Chưởng môn phạt diện bích mà tức giận. Nhưng Lục Liên Y cũng không phải không hiểu lí lẽ, vụ việc lần này tám, chín phần là do Nghiêm Lăng khinh xuất liên lụy Vũ Vân Khuynh. Mà nàng lại còn đến đây trách người ta. Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình quá phận, Lục Liên Y hơi cúi đầu: "Là ta không đúng."

Vũ Vân Khuynh nhíu mày nhìn nàng, vừa định hỏi đã cảm thấy lòng ngực đau buốt. Hắn nghiêng người liền nôn ra một ngụm máu.

Lục Liên Y bị hắn dọa hoảng nhanh tay điểm lên mấy huyệt vị giúp hắn ổn định, nhưng dường như không mấy hiệu quả.

Mà Vũ Vân Khuynh nôn đến một khoảng sàng toàn là máu cũng phát hoảng.

Hệ Thống!? Ngươi ở đâu!?

Ngươi không còn giả chết nữa ta lặp tức cắn lưỡi chết thật cho ngươi xem!!

Rất nhanh sau hệ thống lại dùng chất giọng thái giám quen thuộc đều đều trả lời hắn:

[Thỉnh tự nhiên.]

Vũ Vân Khuynh: "..."

Ta sắp chết rồi!

[Không chết được, Liệp Hoài Khanh sẽ không để kí chủ xảy ra chuyện.]

Mày chắc chứ?

[Không chắc.]

Vũ Vân Khuynh sau đó lại nôn thêm một ngụm máu.

oOo

Nói đến bí mật hầu như môn phái nào cũng có, Cửu Thiên Môn đương nhiên không phải ngoại lệ.

Biệt viện chưởng môn các đời Cửu Thiên Môn thuộc địa phận Thiên Linh Đại Điện, nơi đây được rừng trúc xanh rì nhẹ nhàng ôm lấy, tạo cảm giác vừa thanh tịnh vừa dễ chịu. Nhưng bên cạch đó cũng ẩn giấu không ít huyền cơ, hệt như chính chủ nhân của nó.

Lúc này, Liệp Hoài Khanh mặt không cảm xúc chậm rãi tiến đến cấm địa. Kì thật cấm địa này nằm ngay trong biệt viện và tất nhiên ngoại trừ Chưởng môn thì không ai có khả năng hoàn toàn mở ra cấm địa này.

Liệp Hoài Khanh bấy giờ đã dừng chân bên cạnh bờ hồ nằm sâu trong trung tâm biệt viện, hắn cứ như vậy lặng người đứng đó vẻ mặt không một tia cảm xúc.

"Ra đi."

Quả nhiên từ phía sau Dương Thiệp bước tới. Hắn cau mày nhìn vào bóng lưng Liệp Hoài Khanh phía trước:

"Huynh có hối hận không?"

Liệp Hoài Khanh cũng không quay đầu chỉ trầm ngâm đứng đó, hắn rũ mắt: "Từ trước tới giờ, ta chưa từng hối hận."

Dương Thiệp bất đắc dĩ thở hắc ra: "Vì hắn mà huynh không màng tất cả!?"

Liệp Hoài Khanh lại chỉ thản nhiên đáp lời: "Ta nợ đệ ấy..."

Nói rồi hắn bước chân vào hồ nước. Theo từng bước đi mặt nước rẻ ra, hay nói đúng hơn là hình thành một dãy bật thang bằng nước xoáy thẳng vào lòng hồ. Liệp Hoài Khanh vừa đi qua, mặt nước cũng trong chớp mắt liền lại. Rất nhanh sau đó mặt hồ hồi phục sự tĩnh lặng ban đầu mà Liệp Hoài Khanh cũng đã sớm không còn bóng dáng. Dương Thiệp nhìn người đi, thở dài: "Sư huynh, huynh vẫn cố chấp như vậy..."

Dương Thiệp đưa mắt nhìn bầu trời trong vắt, nhất thời càng thêm phiền não: "Thiên mệnh khó trái..."

oOo

Dưới mặt hồ tưởng chừng bình thường lại là một gian phòng nhỏ hình vòm hoàn toàn được hình thành từ nước, nơi đây ngoại trừ cột sáng nhỏ giữa phòng cùng bức họa của một vị trưởng lão thì không còn gì khác, nhưng điều đặc biệt chính là nằm trong cột sáng kia.

Ngân Bích Thảo, một trong bảy bảo vật thượng cổ được bảo vệ bởi các đời trưởng môn, lúc này bảo vật được bao bộc bởi một cột sáng màu thiên thanh nhàn nhạt. Nụ hoa e ấp khép cánh trông mỏng manh đến lạ, cành hoa mảnh khảnh trong suốt tựa như lưu ly thượng đẳng, từng chiếc lá tinh xảo chẳng khác gì mảnh lam ngọc được mài mỏng, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Một vẻ đẹp hoàn mỹ cho một loài hoa hoàn mỹ.

Dưới lòng nước sâu, Liệp Hoài Khanh nhìn nhánh hoa trước mặt, cơ thể bắt đầu hội tụ linh lực chậm rãi đưa vào Ngân Bích Thảo.

Đôi mắt khẽ khép để hàng mi in đậm nét ưu thương lên gương mặt đã không còn chút nét cười thường thấy.

Lần này ta tuyệt đối sẽ không để đệ chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.

Tuyệt đối không...

oOo

Lúc này ở Chu Tước Sơn tọa tại thôn Tứ Linh một vùng phong cảnh hữu tình bốn bề thanh tĩnh yên bình, non xanh nước biếc. Nơi đây dù đẹp nhưng địa hình thập phần hung hiểm, ấy vậy mà trên đỉnh núi lại có một ngôi nhà nho nhỏ trông hết sức đơn sơ.

Bên vách núi, giữa khung cảnh thiên nhiên hoang dại mà tuyệt đẹp là bạch ảnh khiến nhân tâm kinh diễm.

Diệp Thiên Bích đứng bên vách núi phóng tầm mắt đi thật xa, khoé môi mơ hồ mang theo nét cười nhàn nhạt vừa nhìn thoạt như y đang chiêm ngưỡng phong cảnh trước mặt, nhưng Nam Cung Chấn Vũ biết, thứ mà đôi mắt xám bạc kia trông thấy chỉ có bóng đêm vô hạn mà thôi...

Thân ảnh nho nhỏ từ phía sau bước đến bên Diệp Thiên Bích, Nam Cung Chấn Vũ nói: "Ngươi định ra ngoài à?"

Diệp Thiên Bích nghiêng đầu lắng nghe, hành động này là thói quen của hắn kể từ khi mất đi ánh sáng. Diệp Thiên Bích cười nhưng thủy chung không hề hướng về phía hắn, chỉ nghe tiếng ừ thật khẽ hòa vào từng trận sơn phong. Nam Cung nhíu mày: "Mắt ngươi không tiện... Để ta đi với ngươi."

Diệp Thiên Bích bấy giờ mới chuyển mắt về phía hắn, nét cười càng đậm: "Không cần đâu, ta đi một thời gian sẽ về."

Nam Cung Chấn Vũ nhìn nụ cười của hắn, nhíu mày: "Nhưng ta..."

Diệp Thiên Bích lúc đầu còn khó hiểu, dù mắt hơi bất tiện nhưng hắn đâu phải người bình thường! Hơn nữa đây không phải lần đầu hắn ra ngoài một mình. Nghĩ nghĩ một chút, bản thân lại nổi lên tâm ý muốn trêu trọc tiểu đồ đệ, thế là hắn liền bày ra một bộ mặt thấu hiểu, nói: "Ngươi là đang không nỡ xa sư phụ đúng không?"

Nói xong còn cười đến vui vẻ.

"Sư phụ..."

Diệp Thiên Bích nghe thanh âm non nớt vang lên, chuẩn bị tốt tâm lý bị đả kích. Nhưng trái với những gì hắn nghĩ, Nam Cung Chấn Vũ nói: "Đêm qua ta nằm mơ..."

Diệp Thiên Bích chớp mắt mấy cái tiếp tục lắng nghe.

"Ta mơ thấy một người, thấy y đang khóc... Đến mức trong mắt toàn là máu."

Diệp Thiên Bích ngẩn ra một chút, trong đôi mắt vô hồn là chút gì đó ảm đạm buồn đến nao lòng, nhưng tất cả đã kịp biến mất trước khi bị Nam Cung Chấn Vũ phát hiện. Hắn ngoài ý muốn đưa tay vỗ đầu đứa nhỏ mới cao đến ngực.

Một lần nữa tươi cười châm chọc: "Nói không chừng là lệ quỷ đấy."

Còn hướng Nam Cung làm bộ mặt hết sức hoang mang.

Nam Cung Chấn Vũ: "..."

Nam hài trầm mặt quay người vào trong còn không quên vứt lại một câu: "Đi sớm về sớm." Ý là, ngươi biến đi càng sớm càng tốt cho ta!!

Diệp Thiên Bích nghe vậy cũng không tức giận, hắn chỉ là đơn giản xoay người một lần nữa đưa đôi mắt tối tăm về phía sơn thuỷ xa xa...

Kì thật, như thế này cũng là một loại hưởng thụ, nếu hai mắt vẫn có thể nhìn thấy, biết đâu hắn lại không bình tĩnh được như lúc này.

Thu lại tâm tình rối bời, Diệp Thiên Bích phất tay áo, hoá thành một làn khói trắng rồi biến mất. Mà Nam Cung Chấn Vũ bên trong căn nhà nhỏ vẫn luôn quan sát hắn, cho đến khi người rời đi thì vẻ mặt bình đạm đã trở nên vặn vẹo. Đôi con ngươi hổ phách bị lấp đầy bởi nhiều thứ cảm xúc ngổn ngang...

Là đau lòng?

Khó hiểu?

Hay luyến tiếc?

Hắn đã mơ, mơ thấy một người khóc đến tê tâm phế liệt, từng giọt từng giọt cứ như vậy nối tiếp nhau rơi xuống, đau đến mức mang tim hắn đập vỡ thành từng mảnh vụn, mặc cho hắn cố thế nào, đau khổ ra sao vẫn thủy chung không thể chạm vào thân ảnh nọ. Cho đến khi đôi mắt tuyệt đẹp kia trở nên vô hồn trống rỗng...

Người kia nhìn hắn, y vẫn khóc... chỉ là, nước mắt đã bị thay bằng huyết lệ, đôi mắt vô hồn chìm trong bi thương cùng tuyệt vọng.

Y nói.

"Cầu ngươi, đừng đi..."

Nam Cung bừng tỉnh, mơ hồ nhận ra khoé mắt ươn ướt cay xè. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm... hắn khóc.

Gương mặt người nọ trong giấc mơ tựa hồ từ sớm đã khắc sâu vào tâm khảm, quen thuộc mà cũng thật xa lạ.

Nam Cung cúi đầu, đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy những vết chai lớn nhỏ, miệng thì thầm: "Sư phụ..."

oOo

Lại nói đến Diệp Thiên Bích, hắn đã sớm dự đoán được kiếp nạn lần này của Cửu Thiên Môn vì thế mà theo một lẽ nào đó hắn tất nhiên phải chạy đến giúp. Chỉ là suốt một đường cứ thong dong nhàn nhã, hết ăn lại uống. Cứ thế, cho đến khi hắn bước được chân vào lãnh địa Cửu Thiên Môn đã là chuyện của ba ngày sau.

Mà lúc này tại biệt viện của Minh Nguyệt Phong, Vũ Vân Khuynh sau khi uống thuốc của Liệp chưởng môn từ tay một cận vệ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Cái cảm giác như bị người ta đổ mười tấn bê tông lên người rồi đập ra, lại đổ lại đập ra cứ không ngừng lặp lại...

Mẹ nó! Thiệt muốn chửi thề!!

Đầu óc bị đau đến tỉnh táo không ít, lúc này Vũ Vân Khuynh rất không cam tâm lắng nghe cái thứ âm thanh "biến thái" của hệ thống.

«Hệ thống: Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ. Điểm thưởng 100, tổng điểm hiện tại: 225. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng!!»

Thở phào một hơi, ích ra hắn cũng không phải nhận thêm mấy cái nhiệm vụ điên rồ. Nếu không Vũ Vân Khuynh thật sự sẽ cắn lưỡi đi đầu thai kiếp khác.

Giờ hắn có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, an hưởng tuổi già rồi!!

Thế nhưng khi Vũ Vân Khuynh vừa thả lỏng, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của "nhiều vị" đại hán không - biết - sống - chết nào đó.

Mã Hán: "Vương Triều, ta nghe nói tiểu đệ tử họ Lãng sắp bị chưởng môn "tử hình" đấy a!! Ngay cả Nghiêm sư bá cũng sắp bị phạt diện bích rồi."

Vương Triều: "A, Mã Hán... không được nói bậy! Chưởng môn chân nhân rất nhân từ!!"

Trương Long: "Vương Triều, ngươi quá ngây thơ rồi. Tin này ta, Triệu Hổ và Mã Hán đều chắc chắn đấy a."

Triệu Hổ: "Đúng vậy! Tiểu đệ tử kia là cái gì Lãng... A! Là Lãng Phong."

Vũ Vân Khuynh trong lòng thanh thản bắt đầu niệm: Mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền...

A a a a a...

«Hệ thống: Nhiệm vụ: Duy trì cốt truyện. Giải cứu Lãng Phong 2. Không hoàn thành: -1000 điểm!»

Vũ Vân Khuynh: "..."

Bao đại nhân!!!! Ta muốn đi kiện!!

Hết chương 13.
______oOo______

Lời tác giả: Tôi bận lắm, thật sự luôn ấy.

Huhuhuhu. Các người phải biết trân trọng tôi biết không!!...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info