ZingTruyen.Info

[Đam mỹ][Edit] Nhất túy kinh niên

Chương 26

diepthanbg

Hà Cố hắt nước lên mặt mấy lần, nhiệt độ da mặt hạ xuống, đầu óc cũng tỉnh táo thêm vài phần.

Anh chỉnh cà vạt, mặt không biểu tình nhìn bản thân trong gương, chậm rãi lộ ra nụ cười trào phúng.

Mày đang sợ cái gì vậy Hà Cố, kết quả xấu nhất, không phải mày đã sớm chuẩn bị xong rồi sao.

Hà Cố xoay người rời toilet.

Bên ngoài, mọi người vẫn đang nói chuyện, uống rượu, Phùng Tranh đã quay trở về vị trí của y, đang cúi đầu xem điện thoại, nhìn thấy Hà Cố ra, nâng mắt nhìn một cái, cặp mắt đó đen mà sáng ngời, ẩn giấu cảm xúc khó đoán.

Tống Cư Hàn cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt hung tợn như đang nhìn con mồi chui vào bẫy.

Hà Cố liếc hắn một cái, ngồi về vị trí bên cạnh hắn.

Tống Cư Hàn hơi nghiêng người, cười nhẹ nói bên tai anh:"Anh cmn dám lừa tôi."

Hà Cố không hé răng nửa lời, mà tự rót đầy một ly rượu, đứng lên, đúng mực nói:"Tống tổng, các vị trưởng bối, hôm nay thân thể tôi không thoải mái lắm, ở lại đây chỉ làm mọi người mất hứng, nên tôi muốn về nghỉ ngơi trước, tôi tự phạt mình một ly, thật xin lỗi." Hà Cố không đợi bọn họ phản ứng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu vang.

Phùng Tranh hòa nhã nói:"Cơ thể không thoải mái thì đừng uống nhiều quá."

Lão tổng bên cạnh phụ họa:"Đúng đấy, không thoải mái thì về đi."

Tống Hà nhìn kỹ anh uống hết ly rượu, sau đó thản nhiên nói:"Vậy cháu về đi, sức khỏe quan trọng hơn."

Hà Cố gật đầu, chẳng nhìn cả Phùng Tranh lẫn Tống Cư Hàn, quay người bước đi.

Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh "bốp" giòn tan, kèm theo đó là vài tiếng kinh hô.

Hà Cố dừng một chút, quay đầu nhìn, Tống Cư Hàn bóp vỡ ly rượu, mảnh vụn thủy tinh dính trong tay hắn, rượu vang đổ lên người.

Tống Hà nhíu mày nói:"Con làm gì vậy."

Tống Cư Hàn cười cười:"Ly rượu mỏng quá." Hắn cầm khăn bắt đầu lau.

"Tay có bị thương không? Tháng sau con phải diễn concert rồi."

"Không." Tống Cư Hàn xua xua tay, bên trên chất lỏng màu đỏ giàn giụa, chẳng rõ là rượu hay máu.

Trái tim Hà Cố thắt chặt, anh mím mím môi, vẫn quay gót đi.

Bắt xe về nhà, Hà Cố tắm rửa, bắt đầu xử lý công việc, làm việc trong tình trạng tinh thần bất định thế này, hiệu suất đương nhiên không cao, cuối cùng anh phiền não đóng máy tính.

Nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, với tính cách của Tống Cư Hàn, phỏng chừng sắp đến nhà anh rồi.

Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn nơi đô thị phồn hoa, đột nhiên nảy sinh một cảm giác cô độc khó nói.

Không biết trên thế giới có người nào mâu nhuẫn như anh không, dường như cái gì cũng có, nhưng lại như cái gì cũng không có, đương nhiên, anh chưa từng cảm thấy bản thân đáng thương, bất luận là được và mất, hỉ và bi, đa số đều là anh tự chọn lựa.

Chỉ là tối nay không biết tại sao, anh đột nhiên muốn gặp mẹ, muốn biết có phải mẹ thực sự được sống cuộc sống mà bà mong muốn hay không, một mặt xác nhận bà sống tốt, mặt khác, muốn nhìn xem có phải chỉ cần người ta ra sức nỗ lực, liền có thể được như ý muốn.

Bao năm qua, anh vẫn luôn tránh làm phiền bà, trong tiềm thức anh, có lẽ anh đang trốn bà, cũng là trốn tránh bản thân mình, tình yêu của mẹ đối với anh mà nói là một từ vô cùng trừu tượng, khiến anh mờ mịt chẳng thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, trong nhà vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân đó rõ ràng mà dồn dập, ngay sau đó, là tiếng chìa khóa tra vào ổ kèm theo tiếng vặn nắm cửa.

Hà Cố đứng lên, anh cảm giác dòng máu cuộn lên, nhiệt độ như nước chảy hết ra khỏi cơ thể, anh ngây ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa.

Cửa bị mở ra, Tống Cư Hàn mang theo một thân sát khí lạnh thấu xương cùng hơi rượu nồng đậm tiến vào, tay phải còn quấn vài vòng vải trắng bắt mắt.

Hầu kết Hà Cố nhúc nhích lên xuống, ánh mắt lay động, đôi môi hơi run rẩy.

Tống Cư Hàn nắm chặt tay thành quyền, nhìn bộ dạng bối rối sợ hãi mà vẫn cố tỏ ra trấn định của Hà Cố, đột nhiên có một tia mềm lòng, cơ mặt hắn có chút vặn vẹo, gắng nhịn sự tức giận sục sôi, hắn chậm rãi cởi áo khoác ngoài, muốn mượn khoảng thời gian này để bình tĩnh lại dù chỉ một chút, nhưng cồn đang thiêu đốt mạch máu trong hắn, tư duy của hắn, trong cơ thể hắn có thứ gì đó đang kêu gào phát tiết.

Hà Cố chẳng nói gì, chỉ đứng đấy, nhìn hắn.

Cởi đến cuối cùng, Tống Cư Hàn rốt cục không khống chế nổi vứt chiếc cái khoác to dày làm bằng lông dê xuống đất, cúc áo sừng trâu va chạm sàn nhà, phát ra thanh âm nặng nề, hắn cắn răng, lạnh giọng nói:"Anh đồng ý từ nay về sau không liên lạc với Phùng Tranh, chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua."

Hà Cố hít một hơi sâu:"Cư Hàn, tôi lừa cậu, là lỗi của tôi, nhưng cậu hạn chế mối quan hệ bình thường của tôi, điều này không hợp lý."

"Không, hợp, lý?" Biểu tình Tống Cư Hàn có vài phần dữ tợn, "Tại sao cứ phải là Phùng Tranh? Anh nói anh và Cố Thanh Bùi chỉ là đồng nghiệp, tôi tạm tin anh, trước đây anh và Phùng Tranh là quan hệ gì? Giờ nó đối với anh lại là thái độ gì? Anh cmn mù à? Không nhìn ra à?" Nói đến lúc cuối, Tống Cư Hàn đã gầm lên.

Hà Cố cảm thấy trái tim run rẩy, anh trầm giọng nói:"Cậu ấy có thái độ gì với tôi, không liên quan gì đến tôi cả, Cư Hàn, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi và cậu ấy không có gì, tại sao cậu phải gây sự thế này."

"Bởi vì nhất định không thể là nó!" Tống Cư Hàn vọt bước lên trước, bàn tay to nắm cổ áo Hà Cố, hung hăng xô anh vào cửa sổ.

Lưng Hà Cố đau xót, tay Tống Cư Hàn dùng sức đè ép lồng ngực anh, mặt anh nháy mắt biến sắc:"Cư Hàn, cậu bình tĩnh lại đi..." Mùi rượu nồng nặc phả vào mũi anh.

Tống Cư Hàn uống nhiều, trước giờ tửu lượng của hắn không cao, uống nhiều tính tình sẽ trở nên vô cùng bạo lực.

Tống Cư Hàn dùng cặp mắt xinh đẹp mà ngoan độc nhìn chằm chằm Hà Cố:"Lần trước anh bị đụng xe, tôi không muốn so đo với anh, giờ tôi lặp lại lời nói lúc ấy lần nữa, tôi và Phùng Tranh, anh chỉ có thể chọn một!"

Đầu Hà Cố đau như muốn nứt ra, trong ngực có thứ gì đó đang điên cuồng kêu gào, va đập, khiến anh cảm thấy cả người sắp nổ tung.

Tống Cư Hàn tại sao phải khốn nạn như vậy, tại sao phải như vậy...

Sáu năm trước, anh phụ lòng Phùng Tranh, sáu năm sau, Phùng Tranh chỉ là quan hệ bạn bè không có chuyện gì thì ngồi uống rượu tán gẫu cùng nhau, anh cũng phải cự tuyệt sao? Anh phải vì Tống Cư Hàn, mà cắt đứt tất cả các mối quan hệ của bản thân sao?

Thấy Hà Cố trầm mặc không nói gì, Tống Cư Hàn tức đến nỗi đầu óc phát trướng, ánh mắt đỏ đậm một mảnh:"Tại sao anh chỉ bối rối khó từ bỏ thế này với mình nó! Tại sao!"

Hà Cố run giọng nói:"Cậu nói không có lý, bảo tôi giải thích với cậu thế nào."

"Con mẹ anh!" Tống Cư Hàn đột nhiên xoay người Hà Cố lại, áp mặt và lồng ngực anh trên cửa sổ.

Hà Cố còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hạ thân lạnh lẽo, anh cảm thấy sợ hãi một Tống Cư Hàn vừa say rượu vừa thịnh nộ thế này, "Cư Hàn, cậu uống say rồi, cậu thả tôi ra trước đã!"

"Phùng Tranh có thể cho anh cái gì? Thứ gì nó có thể cho anh mà tôi không thể?" Động tác Tống Cư Hàn thô bạo không chút lưu tình, tàn bạo thực hiện cách "trừng phạt" của hắn.

Hà Cố đau đến mức túa mồ hôi, nhưng tại thời khắc khuất nhục cùng hỗn loạn ấy, trong đầu anh lại bi ai nhớ đến buổi tối gặp Phùng Tranh kia, lời Phùng Tranh nói cùng Tống Cư Hàn giống hệt nhau.

Thứ gì hắn có thể cho anh mà tôi không thể?

Hai người này, ở phương diện nào đó thực sự rất giống...

Hà Cố nhanh chóng không thể suy nghĩ, anh vô lực tiếp nhận sự điên cuồng của Tống Cư Hàn, từng chữ vỡ vụn thoát ra từ miệng anh, "Tống...Cư Hàn, cậu cmn khốn nạn..."

"Đúng, tôi khốn nạn, chẳng phải ngày đầu tiên tôi khốn nạn thế này, anh ở bên một thằng khốn như tôi nhiều năm như vậy, anh là cái gì? Anh cmn ngay cả khốn nạn cũng không bằng."

Hà Cố chỉ cảm thấy ngực đau nhức, trong mắt có thứ gì đó nóng rực chảy xuống hai gò má.

Đúng vậy, anh ngay cả khốn nạn cũng không bằng. Cứt chó, cmn tất cả đều là cứt chó hết.

Một tay Tống Cư Hàn nắm cằm Hà Cố, để anh nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính, mắt mở lớn nhìn hai người đang làm gì, không, nên nói Tống Cư Hàn đang làm gì với anh.

Hà Cố ngửi thấy mùi máu tươi trên tay Tống Cư Hàn, trong mắt anh đỏ đậm một mảnh, anh có một cảm giác, thứ dính trên tay Tống Cư Hàn là máu của anh, máu dính lên khi hắn móc trái tim của anh ra.

Thanh âm tàn nhẫn của Tống Cư Hàn quanh quẩn bên tai anh:"Vì một Phùng Tranh, anh dám mở miệng lửa tôi, ở chỗ tôi không biết, anh rốt cuộc còn lừa tôi bao nhiêu? Hôn thằng tiện nhân Trang Tiệp Dư kia anh cũng hưởng thụ, còn cùng thằng khác vào GAY bar! Trước đây không phải anh chỉ biết vây quanh tôi thôi sao? Nhiều năm trôi qua, có phải anh bắt đầu chán đồ của tôi rồi, có phải cũng bắt đầu muốn nếm thử vị mới không?"

Hà Cố cắn chặt môi, không cách nào nói thêm điều gì nữa, cơ thể đau, nhưng trái tim còn đau hơn.

Trái tim này của anh, bao năm qua chỉ đập vì Tống Cư Hàn, vui vì Tống Cư Hàn, buồn vì Tống Cư Hàn, bị Tống Cư Hàn làm cho vỡ vụn, theo từng nhịp thở đều thấm máu ra ngoài.

Trái tim này sao không chết quách luôn đi? Chết rồi, chết đi rồi, sẽ xong hết mọi chuyện.

Xong hết mọi chuyện.

"Anh dâm đãng như vậy, người khác có thể thỏa mãn anh không? Bình thường giả bộ đứng đắn, anh dám để người khác nhìn bộ dạng này của anh chứ?" Miệng Tống Cư Hàn không ngừng phun những lời cay độc, ánh mắt ngày càng đỏ, mái tóc quăn mướt mồ hôi dính lên má, tăng thêm vài phần hung ác mà chật vật.

Hà Cố cảm giác ý thức mơ hồ, cuối cùng rốt cuộc không thể phân biệt nổi Tống Cư Hàn nói gì, dần dần mất ý thức.

Hà Cố vừa tỉnh lại, cảm giác cơ thể như vỡ vụn, chỗ não cũng đau, khó chịu đến mức ngay cả động đậy ngón tay cũng có chút khó khăn.

"Hà Cố ca, anh tỉnh rồi."

Bên tai truyền đến thanh âm hớn hở, Hà Cố miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của tiểu Tùng.

Tiểu Tùng than thở:"Anh à, công việc này đúng là giảm thọ a, tuần trước não vừa bị chấn động, sao giờ lại sốt nữa, sáng nay còn sốt đến 40 độ, dọa chết bọn em rồi."

Hà Cố mở mở miệng, yết hầu nóng cháy vì đau.

Tiểu Tùng cầm thìa đút cho anh chút nước:"Có phải họng anh đau không? Không sao, anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, Hàn ca mời bác sĩ tư nhân đến, em cũng sẽ ở đây chăm sóc cho anh, à, em đã gọi điện cho trợ lý của anh xin nghỉ rồi."

Hà Cố nhớ lại chuyện phát sinh tối qua, chỉ cảm thấy dòng nước mát lạnh ấy chảy qua yết hầu, đau đớn như dùng dao rạch.

Tống Cư Hàn...

Anh không cách nào hình dùng hiện tại là cảm xúc gì, ngay cả sức lực để hận và giận đều không có, chỉ cảm thấy một sự vô lực, giống như bỏ hết tất cả, rời xa quê hương đi tìm một kho báu nhiều năm, cuối cùng lại phát hiện kho báu căn bản không tồn tại vậy.

Tê liệt, mất hết cảm giác.

Anh tưởng rằng nhiều năm như vậy, cho dù Tống Cư Hàn không thích anh, chí ít vẫn có tình bạn, nhưng Tống Cư Hàn lại có thể sỉ nhục anh đến mức ấy.

Sáu năm này, anh rốt cuộc sống thành cái dạng gì? Thực sự là một trò hề từ đầu đến cuối.

Một trò hề.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info