ZingTruyen.Info

[Đam mỹ Edit Hoàn] Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 71: Đồ đệ, tên lừa đảo.

diepchieunhi

Cảnh vật xung quanh không rõ, Tiêu Cảnh vẫn luôn cảnh giác trong lòng.

Đứa trẻ nho nhỏ đâm sầm vào ngực y, y chẳng những không cảm thấy đáng yêu hay buồn cười mà trêu chọc đối phương, trái lại khéo léo cách xa một khoảng, cảnh giác nhìn về phía đối phương.

Nhưng một cái liếc mắt này, Tiêu Cảnh lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, góc cạnh trên khuôn mặt kia còn chưa nẩy nở, là một cục thịt tròn tròn mịn mịn, đáng yêu giống như ngọc tuyết, cặp mắt phượng trên khuôn mặt tròn mập mập, không có lạnh lùng uy nghiêm của sau này, vẫn là nho đen tròn xoe, vừa tò mò vừa khẩn trương quan sát mình từ trên xuống dưới, giấu không được sự giảo hoạt.

Cục tròn nhỏ mặc đoạn gấm (*) bọc mình trong áo ngoài xanh biếc, có vẻ trong sáng đáng yêu, tay nhỏ khoanh lại, khiến người ta buồn cười.

(*) Đoạn (dệt bằng tơ). Có thứ đoạn hoa, có thứ đoạn trơn.

Tiêu Cảnh không khỏi thấp giọng nghi hoặc nói: "Tiểu sư tôn?" Ngay sau đó y lại không xác định mà nhíu nhíu mày.

Lúc trước ở Thiên Diệp bí cảnh, y quả thật đã gặp qua dáng vẻ khi còn nhỏ của sư tôn, nhưng khi đó vì bí cảnh, nên sư tôn mới thu nhỏ cả người, ánh mắt và khí chất một chút cũng không thay đổi.

Bởi vì cùng sư tôn ở chung một đoạn thời gian ở Thiên Diệp bí cảnh, y mới có thể nhận ra cục nho nhỏ trước mặt chính là sư tôn.

Nhưng khác với tiểu sư tôn ở Thiên Diệp bí cảnh chính là, cục tròn trước mặt đem lại cảm giác trẻ con, trong sáng đơn thuần, khiến Tiêu Cảnh nhất thời có chút không dám tin tưởng.

Cục tròn tròn trước mặt rõ ràng nghe được lời của Tiêu Cảnh, không khỏi vòng quanh Tiêu Cảnh một vòng, tỉ mỉ đánh giá, ra vẻ nghiêm túc nói: "Sao, ngươi gọi ta sư tôn? Ngươi là đồ đệ của ta?"

"Thu đồ đệ khi nào sao ta không nhớ nhỉ, nhưng không sao cả, xem ra bản công tử có mắt nhìn rất tốt, bản công tử liền cố mà nhận đồ đệ ngươi, đồ đệ ngoan, ngươi tên là gì?"

Nắm tròn nhỏ Ôn Thanh Lan hiển nhiên đem chuyện này thành trò chơi, có được đồ đệ hắn có vẻ thực hưng phấn, kéo tay Tiêu Cảnh không ngừng hỏi.

Tiêu Cảnh khẽ động trong lòng, nét mặt cảnh giác biến mất, biến thành hiền hòa cười ôn nhu, y cúi người xuống nói: "Đồ đệ tên Tiêu Cảnh."

Nắm tròn nhỏ hiển nhiên không ngờ đại thúc áo đen thật sự đáp lời mình, thật đúng là nghiêm túc xem mình là sư phụ, không khỏi vô cùng vui vẻ: "Ta là Ôn Ngọc, ngươi về sau gọi A..... Không đúng, ngươi phải gọi ta sư tôn, không được thêm tiểu."

"Dạ, sư tôn." Tiêu Cảnh mặc Ôn Ngọc kéo mình, đáy lòng lướt qua một tia kỳ dị vừa phức tạp vừa nhu hòa, trên mặt y thủy chung đều mang theo nụ cười ôn nhu, thấp giọng đáp.

Nắm tròn nhỏ càng thêm vui vẻ, hắn kéo tay Tiêu Cảnh, dắt Tiêu Cảnh đi tới trước, vừa đi vừa hỏi: "Đồ đệ, ngươi sao lại đột nhiên xuất hiện ở biệt viện hậu sơn nhà ta?"

"Không biết, đại khái là..... vì tìm được sư tôn đi." Khóe môi Tiêu Cảnh hơi cong, khẽ giọng giải thích.

Tiểu Ôn Ngọc hiển nhiên rất thích đáp án này, tròng mắt nho đen của hắn xoay chuyển, nói: "Phụ thân không cho phép ta chạy loạn, để ta ở thư phòng của biệt viện học bài, ta là lén chạy ra, đồ đệ, lát nữa ngươi cùng ta trở về từ cửa chính, nếu như bị cha ta hỏi, thì nói ngươi thấy ta thiên tư thông minh, muốn mang ta đi tu đạo, không phải tự ta đi ra ngoài, biểu hiện tốt, sư phụ dẫn ngươi đi ăn ngon."

Tiêu Cảnh không khỏi bật cười, không ngờ sư tôn khi còn bé lại đáng yêu như vậy, để chuồn ra cửa chơi, lại có thể soạn ra loại lý do này.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Cảnh tò mò hỏi: "Cứ như vậy dẫn ta về nhà, không sợ ta là người xấu sao?"

Tiểu Ôn Ngọc tỏ vẻ ngươi thật là kỳ lạ, hỏi ngược lại: "Ngươi không phải đồ đệ ta sao, nào có đồ đệ ở trước mặt sư phụ là người xấu, nếu ta là sư phụ, khi có việc thì đệ tử làm thay, sư phụ giao ngươi nhiệm vụ, ngươi cần phải hoàn thành thật tốt."

"Được được."

Tiêu Cảnh gật đầu, đi theo tiểu sơn tôn cùng nhau đi qua cầu đá, đi tới một ngôi nhà ngói đỏ có sư tử đá trước cổng lớn.

Người trong nhà rõ ràng đã nhận ra không thấy tiểu chủ nhân, cửa chính tụ một đám người hầu, cãi cọ ầm ĩ bàn bạc ra ngoài tìm tiểu chủ nhân.

Nào ngờ vừa quay đầu lại tiểu chủ nhân đã ở cửa nhà.

Trong đám người hầu đi ra một ông lão cao gầy, ông lão cao gầy vẻ mặt kinh hoảng mà xông tới, ôm lấy tiểu Ôn Ngọc nói: "Tiểu chủ nhân, ngài đi đâu, lo lắng chết lão nô, ngài đây chính là muốn mạng của lão nô mà."

"Quản gia ông ơi, ta..... Ta mới không có chạy loạn, ừm, ta là dẫn đồ đệ về nhà." Tiểu Ôn Ngọc chỉ một ngón tay về phía sau, thề son sắt nói.

Nhưng lúc quản gia và người hầu vừa quay đầu lại, nơi nào có đồ đệ gì, bên ngoài một mảnh trống rỗng, vài người khẽ rùng mình.

Lão quản gia nghiêm mặt nói: "Tiểu chủ nhân, ở đâu ra đồ đệ, còn không mau về nhà, bằng không lão gia lại trách mắng ngài."

Tiểu Ôn Ngọc vừa quay đầu lại, thấy Tiêu Cảnh vẫn đứng ở chỗ cũ, thế nhưng tại sao người hầu và quản gia đều nói không nhìn thấy, lập tức ủy khuất bẹp miệng, khóc lên.

Tiêu Cảnh cũng phát hiện dị thường, người nơi này đều không nhìn thấy y, ngoại trừ tiểu sư tôn, y không khỏi nhíu mày.

Thấy tiểu chủ nhân khóc, quản gia và người hầu nhất thời có chút hoảng sợ, quản gia dỗ nửa ngày cũng không có kết quả, tiểu Ôn Ngọc khóc lóc muốn đồ đệ, làm cho tất cả mọi người đều không có biện pháp.

Cuối cùng chỉ đành đưa tiểu thiếu gia đến trước mặt lão gia, tiểu Ôn Ngọc càng trở nên bướng bỉnh, bị đánh đòn, khóc càng thêm ủy khuất.

Cuối cùng về tới phòng ngủ của mình, khóc nghẹn một hồi rồi ngủ thiếp đi.

Hơn nửa đêm, tiểu Ôn Ngọc mơ mơ màng màng thanh tỉnh, hắn ngồi dậy, phát hiện đồ đệ đứng dưới tàng cây ở ngoài cửa sổ, mỉm cười với hắn.

Hắn lập tức nhảy xuống giường, bịch bịch bịch vọt tới trước mặt Tiêu Cảnh, phồng má nổi giận đùng đùng nói: "Nói cái gì ngươi là đồ đệ ta, ngươi gạt ta, ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa, hứ!"

Nói xong tiểu Ôn Ngọc quay lưng, dáng vẻ không bao giờ muốn phản ứng với đối phương.

Tiêu Cảnh không khỏi cảm thấy buồn cười, y thấp giọng nói: "Sư tôn đừng tức giận, bọn họ không nhìn thấy ta, là bởi vì bọn họ không phải sư tôn ta."

Tiểu Ôn Ngọc nghe được câu này, không khỏi có chút do dự, nhưng vẫn không chịu xoay người, chỉ là nhỏ giọng nói: "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên là thật, sư tôn, đồ đệ biến một ảo thuật cho người chơi, người đừng giận nữa được không." Tiêu Cảnh khẽ giọng dỗ dành.

Nghe thấy ảo thuật, tiểu Ôn Ngọc quả nhiên dao động, hắn khó xử nửa ngày, cuối cùng xoay người nói: "Được rồi, sư phụ ta quyết định tha thứ cho ngươi, ngươi muốn biến ảo thuật gì?"

"Ừm, sư tôn, người xem." Tiêu Cảnh quỳ gối ngồi bên người tiểu sư tôn, y vươn tay, muôn vàn ánh sao từ lòng bàn tay y bay lên, trong nháy mắt lên tới không trung, sau đó bỗng dưng nổ tung, ánh sáng lấp lánh đủ mọi màu sắc lóng lánh trên bầu trời, tựa như ảo mộng, muôn vàn ánh sáng rơi xuống từ bầu trời, giống như một dải ánh sao mê ảo.

Tiểu Ôn Ngọc kinh ngạc mà há to cái miệng nhỏ, ngửa đầu nhìn không trung, trong đôi mắt nho đen chứa đầy khâm phục và sùng bái.

"Oa!" Hắn cao hứng mà nhảy lên, vỗ tay nói: "Đồ đệ thật là giỏi, đồ đệ thật là giỏi."

"Sư tôn, thích không?" Tiêu cảnh ôn nhu nói.

"Thích, thích." Tiểu Ôn Ngọc hưng phấn mà ôm cổ Tiêu Cảnh, bẹp một cái hôn lên mặt Tiêu Cảnh: "Thích nhất đồ đệ, sau này sư tôn nhất định thương ngươi nhất, giống như mẫu thân thương ta."

Đôi mắt Tiêu Cảnh trong nháy mắt trở nên vô cùng nhu hòa, y cũng nhẹ giọng nói: "Ừ, sau này đồ đệ cũng sẽ thương yêu sư tôn."

Tiểu Ôn Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng thân hình Tiêu Cảnh chợt trở nên nhạt nhòa, phía dưới đại thụ như mở một lỗ hỏng đen kịt, chậm rãi hút cả người Tiêu Cảnh vào đó.

Tiêu Cảnh cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc, không thể làm gì khác hơn là áy náy nhìn về phía tiểu Ôn Ngọc nói: "Tiểu sư tôn, gặp lại sau."

Tiểu Ôn Ngọc lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, tức thì bẹp miệng khóc rống lên, trong miệng còn nói: "Đồ đệ, tên lừa đảo."

*

Tiêu Cảnh còn đang dư vị tiểu sư tôn nhu mềm, nhưng mà giây tiếp theo, y lại xuất hiện ở trong một hoàn cảnh khác.

Quốc đô phồn hoa phàm tục, quán trà quán rượu náo nhiệt, một đám đệ tử thế gia trẻ tuổi ghé vào một chỗ uống rượu mua vui.

Bị vây ở giữa chính là thanh niên khí chất phi dương, mặt mày phong lưu kiệt ngạo, hắn mặc một bộ cẩm bào vàng nhạt hoa văn chìm, đầu đội ngọc quan, tư thái tùy ý ngồi nằm ở trên đệm hương bồ, trong tay cầm một bầu rượu, phóng khoáng mà nốc rượu.

Ngồi bên cạnh tư thái đoan chính, khuôn mặt nghiêm túc, thanh niên mặc trường sam màu vàng hạnh nhìn có vẻ nề nếp, ấy thế mà là Nhạc Uyên.

Những người đang ngồi khác, cũng toàn là đệ tử phú quý, trên mặt mỉm cười trêu ghẹo cười nói với nhau.

Tiêu Cảnh hiểu rõ trong lòng, y hiện tại hẳn là rơi vào trong quá khứ của sư tôn, không biết có phải là tình huống đặc biệt không, còn là trong ký ức của bản thân sư tôn, đây đại khái có quan hệ với bão cát rồng cuộn quét bọn họ trước đó.

Chợt nghe một đệ tử phú quý trong đó trêu ghẹo nói: "Ôn Tiểu Ngọc, sau này trong đám công tử kinh thành chúng ta, coi như thiếu bóng dáng của ngươi, cô nương Bạch gia không dễ chọc, cưới Tố Khanh về nhà, còn không phải quản ngươi chặt chẽ, đến lúc đó đám bằng hữu chúng ta, chỉ sợ cũng không nhìn thấy được dáng vẻ công tử phong lưu này của ngươi đâu."

Chợt nghe Ôn Ngọc cười mắng: "Hầu Tử, nói xấu chị dâu ngươi, cẩn thận thân da khỉ của ngươi."

"Ôn nhị, ngươi có còn ý tứ hay không, còn chưa cưới vào cửa đâu, chuẩn tân lang ngươi đã che chở như vậy, sau này chúng ta còn có thể vui vẻ uống rượu với nhau hay không đây." Một đệ tử thế gia khác cũng cười mắng.

"Sau này bổn thiếu gia chính là người có gia thất, ai còn cùng các ngươi uống rượu, cho nên còn không mau quý trọng hiện tại có thể uống rượu với thiếu gia nhà ngươi." Ôn Ngọc lại hớp một ngụm rượu, cũng trêu ghẹo nói.

Nhạc Uyên ở cạnh thấy thế nhíu nhíu mày, bất mãn nói: "A Ngọc, uống ít một chút, hại thân."

"Chậc, chậc, chậc, cho nên ta nói, chúng ta đi uống rượu dẫn theo Nhạc tứ đầu gỗ này làm gì, trong nhà có một chị dâu quản chuyện thì thôi, ra cửa còn phải bị Nhạc tứ đầu gỗ nhà ngươi quản, uống rượu, còn có thể vui vẻ được sao."

"Được rồi, được rồi, Nhạc đầu gỗ muốn đi theo thì đi theo đi, chúng ta uống rượu cũng không thể để đầu gỗ quét sạch hứng thú." Ôn Ngọc cười cười, cầm bầu rượu kính rượu với mấy người khác.

Một thiếu niên thế gia trong đó cũng bất mãn nói: "Nhạc đầu gỗ vốn bảo thủ trì trệ, vào tiên môn nhiễm tiên khí, càng thêm xuất trần, những tục nhân như chúng ta ngồi trước mặt hắn đều phải xấu hổ."

"Nhạc tứ, ngươi thật là không có nghĩa khí, lúc trước mọi người hẹn ước cùng nhau vào triều đình, ngươi ngược lại, không rên một tiếng chạy đi tu đạo, cũng còn sắp tu thành Bồ Tát." Lại có một gã nam tử say khướt cười mắng: "Tiểu tử ngươi, từ nhỏ đã không giống chúng ta."

"Ai cũng có chí riêng mà....."

"Lão tử mời các ngươi uống rượu, không phải nghe các ngươi dông dài, còn uống hay không?" Ôn Ngọc thấy mọi người càng nói càng xa, tức khắc đập bàn mắng.

"Uống uống uống, phải uống, uống một lần cuối trước khi tiểu tử ngươi cưới, không uống rượu tuyệt đối không được đi."

"Aizz, ta nói, các ngươi có chú ý tới không, dưới lầu, nam nhân áo đen kia đứng ở nơi đó hình như nhìn chúng ta rất lâu rồi." Trên bàn rượu ồn ào uống rượu, chợt nghe một người lên tiếng nói.

Ôn Ngọc nhìn theo ngón tay đối phương, đúng lúc đối diện với Tiêu Cảnh đang ngửa đầu nhìn lên trên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info