ZingTruyen.Info

[0][Đam] Ký sự sinh tồn chốn cung đình (end)

Chương 64*. Kết đầu (hạ)

littlelittlezzz

"Làm sao không nghe lời mà chờ ta trong tẩm điện."

Lâu Quan Tuyết cụp mắt, nhẹ nhàng nói.

Hắn xua tan hắc chướng huyết quang xung quanh rồi bước về phía trước, có lẽ hắn muốn cầm tay Hạ Thanh để kiểm tra mạch tượng.

Tống Quy Trần chợt rút kiếm, kiếm Tư Phàm cuốn tung lá cây trong rừng trúc, phát ra ánh tím trong mà sắc và đâm thẳng về phía Lâu Quan Tuyết.

Tống Quy Trần lạnh lùng quát: "Hạ Thanh, đi mau!"

Lâu Quan Tuyết nghe vậy khẽ nhếch khóe môi với vẻ nghiền ngẫm, sát khí tỏa ra từ đáy mắt, nhưng cuối cùng lòng quan tâm dành cho Hạ Thanh đã chiếm được ưu thế nên hắn không còn quan tâm tới Tống Quy Trần.

Kiếm ý Tư Phàm hoàn toàn không đến gần được hắn, thậm chí bị bật lại giữa không trung, đâm ngược vào cơ thể Tống Quy Trần. Đại tế tư áo tím rên lên rồi quỳ xuống. Ngón tay hắn cắm xuống đất như bị co giật, ngước mắt, hắn ngơ ngẩn nhìn Thần giáng lâm một lần nữa sau suốt trăm năm.

Đây là vị Thần duy nhất thế gian kia mà.

Nếu không phải năm xưa giao tộc bất ngờ không chuẩn bị, nếu không phải linh hồn Bồng Lai có thể tác động đến quy luật đất trời, thì ai có thể giết Thần được cơ chứ.

Lâu Quan Tuyết muốn nắm cổ tay Hạ Thanh, ai ngờ Hạ Thanh lại cầm tay hắn trước.

Bàn tay thiếu niên lạnh lẽo, gần như run rẩy.

Lâu Quan Tuyết thoáng ngạc nhiên, dịu dàng hỏi: "Sao thế?" Hạ Thanh rất hiếm khi chủ động trong chuyện tình cảm, có lẽ là bởi Thái thượng vong tình nên cậu trì trệ và đầu gỗ đến mức hơi khờ, bị âu yếm cũng phải mất cả buổi mới nhận ra, bởi vậy lần này có thể nói là hiếm thấy.

Sắc mặt Hạ Thanh tái nhợt, cặp mắt nâu nhạt bình lặng nhìn hắn.

Lâu Quan Tuyết thu trọn biểu cảm của cậu trong đáy mắt, hàng mi dài khép lại phủ kín nội tâm, hắn mỉm cười nói: "Ngoan, đừng nhìn." Hắn cởi dải lụa xanh lơ trên cổ tay và cúi người hôn lên mắt cậu trai. Cảm giác lạnh như tuyết đáp xuống, Hạ Thanh còn chưa hết bần thần, đôi mắt đã bị dây cột tóc che phủ.

Trong phút chốc, phế tích chiến hỏa và hỗn loạn đẫm máu bên ngoài đều cô đọng thành một màu đen đặc, tiếng rên rỉ khóc gào đinh tai nhức óc cũng hoàn toàn biến mất.

Lâu Quan Tuyết vuốt ve mặt cậu, dịu dàng cười nói: "Ngoan, đừng nhìn gì cả."

Tống Quy Trần chấn động, con ngươi khẽ co, hắn quát lên, giọng lạc cả đi: "Lâu Quan Tuyết, ân oán trăm năm trước không liên quan đến Hạ Thanh! Ngươi tha cho đệ ấy!"

Lâu Quan Tuyết cười nhẹ một tiếng đầy châm chọc, phớt lờ hắn.

Ánh sáng trắng mạnh mẽ bao la tràn ra từ đầu ngón tay hắn và tạo thành một tia sáng tinh thuần đang lẳng lặng ôm lấy Hạ Thanh. Hỗn loạn như đất trời đổ sụp, nhật nguyệt chao nghiêng bị ngăn cách với cơ thể cậu thiếu niên. Hạ Thanh khoác giá y màu máu, đứng bên ngoài hết thảy hồng trần.

Tống Quy Trần không tin tình cảm giữa hai người bọn họ, con ngươi đỏ thẫm, hối hận hóa dằm găm giữa trái tim. Hắn cầm kiếm Tư Phàm đứng dậy. Hắn hại tiểu sư đệ của hắn bị lợi dụng, bị lừa dối, nhưng hắn không làm được cái gì.

Khói bụi phiêu tán giữa không trung, khí đen sương máu tựa như nhân quả trăm năm đang ăn khớp với vòng sinh mệnh cuối cùng dưới sự trừng phạt của Thần.

"Thần." Tống Quy Trần loạng choạng, gian nan bật ra những tiếng nồng nặc mùi máu tanh trào lên từ cổ họng: "Trăm năm trước, là ta, là Châu Cơ, là Sở hoàng hại ngươi rơi vào số phận xưa. Trăm năm sau, oan có đầu nợ có chủ. Những tội lỗi ấy hãy để một mình ta gánh vác."

Có lẽ lúc này Lâu Quan Tuyết mới liếc nhìn đối phương một lần nghiêm túc, ánh mắt lạnh băng, hắn cười rất nhạt, giọng điệu khinh thường: "Một mình ngươi gánh vác?"

Hắn lạnh nhạt hỏi: "Tống Quy Trần, hận của ta, ngươi lấy gì gánh vác?"

Ầm. Một làn sương đen bỗng vọt vào cơ thể Tống Quy Trần, áp chế linh hồn hắn ngay lập tức, nhai nát máu thịt và xương cốt hắn, ép hắn phải nghiến chặt hàm răng rồi quỳ xuống lần nữa.

Lâu Quan Tuyết không nhìn hắn nữa. Vạt áo lướt qua cỏ dại xì xào, hắn tiến về phía trước, lạnh lùng nói: "Dù bây giờ ngươi có tự tróc xương, tự rút hồn, quỳ trước mặt ta mà tự đánh tan tành hồn phách thì cũng hoàn toàn không đủ."

Hắn dừng trước đống đổ nát, đây là trung tâm trận pháp và là căn nguyên của tất cả hồi ức cũng như hận thù của hắn. Lâu Quan Tuyết chứng kiến hết thảy cảnh tượng đang diễn rồi cười một tiếng thờ ơ và nói khẽ: "Các ngươi nên đoán trước được kết cục này từ trăm năm trước."

Mây đen lấp kín mười sáu châu, mặt đất nứt toạc thành những con rắn khổng lồ, chỉ trong chớp mắt, vô số nhà cửa lầu cao đã hóa thành phế tích.

Giữa tiếng sụp đổ, chúng sinh gào thét, vẫy vùng, không thể thoát ra, tạo thành loạn cảnh địa ngục.

Văn võ bá quan nằm rạp dưới đất mà rên rỉ kêu khóc.

Rừng trúc không hiểu nỗi bi ai nên vẫn rì rào như cũ, Yến Lan Du ngã giữa đống đổ nát, bàn tay run rẩy nắm chặt một nhúm cỏ dại. Bà ta thở gấp, đồng tử giãn ra, máu trào từ thất khiếu, trong đầu bỗng xuất hiện ánh mắt Dao Kha nhìn bà ta lần cuối trước khi bị quật chết bằng roi - con mắt trắng bạc chứa đầy oán hận và châm biếm, khiến từ đó về sau bà ta không bao giờ được yên giấc.

[Năm đó tổ tiên chinh phạt Biển Thông Thiên, mang về vô số trân bảo, cũng nhận được chiếu cố của Thần.]

Nào có gì là chiếu cố của Thần, trước nay vẫn luôn là nguyền rủa. Cả đời ham muốn danh lợi, cả đời mưu cầu quyền dục, kết cục là kẻ tham lam chết bởi tham lam. Yến Lan Du co giật vì đau, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Không..." Linh hồn bà ta bị lửa nóng thiêu rụi, máu thịt cuồn cuộn nổ tung.

Chẳng qua lời chưa nói hết, thân xác đã bị màn đen xé nát, máu đỏ phun ra, tưới đẫm thảm cỏ xanh ngắt.

*

Ngoài cổng thành Lăng Quang.

Giao nhân bị gom vào một chỗ, già trẻ gái trai đều co cụm cúi đầu, toàn thân run rẩy. Họ mặc áo tù nhân xám xịt, bị xích còng tay và bị binh lính hung tợn đuổi ra ngoài thành.

"Bước nhanh lên!"

Bước ra khỏi cổng thành sầm uất, ánh kim xuyên qua tầng mây chiếu lên khuôn mặt của mỗi giao nhân, chiếu vào đôi mắt mịt mờ và chết lặng.

Linh Tê nắm tay Tiết Phù Quang đứng cách đó không xa, im lặng mà hoài nghi nhìn nhóm giao nhân.

Phù Quang tỷ tỷ nghe chuyện xảy ra trong làng xong thì mang thằng bé tới Lăng Quang. Nàng nói đây là nơi gần tháp Phù Đồ nhất, cũng là nơi áp bức và giày vò giao nhân ghê gớm nhất nên  cần mau chóng cứu họ.

Đây là tộc nhân của nó à? Nhưng vì sao tộc nhân lại ra cái dạng này?

Linh Tê nhìn mái tóc bù xù và bàn tay chằng chịt vết thương của bọn họ, ánh mắt trong trẻo mỗi lúc một hoang mang.

Thị vệ nóng nảy: "Đến cả rồi, dẫn đi đi."

Tiết Phù Quang gật đầu: "Được."

Mấy chục nghìn giao nhân trong thành Lăng Quang xếp thành một hàng ngũ rất dài.

Chúng giao nhân cúi đầu.

Khuất nhục và gian khổ bẩm sinh đày đọa sức sống cuối cùng của họ, hèn yếu và sợ hãi khắc sâu trong tâm trí. Họ sống tạm bợ như những gốc cây mục nát, ai nấy đều xám xịt mặt mày đứng trước cổng thành.

Trên tường thành, Vệ Lưu Quang lặng lẽ thò đầu qua lỗ châu mai, nhìn đám đông dài dằng dặc bên dưới mà bàng hoàng kinh hãi: "Hú hồn tôi ơi, làm gì đây không biết."

Vệ Niệm Sênh bên cạnh giận đến giậm chân: "Vệ Lưu Quang, đây chính là cách hay mà huynh nói đấy hả?"

Vệ Lưu Quang ra vẻ thản nhiên: "Chứ sao! Muội chạy ra ngoài Lăng Quang rồi thì Yến Lan Du còn đuổi theo gô cổ muội về được chắc."

Vậy phương pháp của hắn thật sự là để nàng chạy trốn trong đêm? Vệ Niệm Sênh bị ông anh không đáng tin cậy làm cho tức phát khóc, nàng thấy mình điên rồi mới đi tin lời hắn nói.

Thiếu nữ áo hồng bẹp miệng, vành mắt đỏ dần, càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng không nhịn được khóc òa.

Vệ Niệm Sênh run rẩy: "Oa hu hu hu hu hu Vệ Lưu Quang, huynh là đồ khốn kiếp!"

Nàng quen được nuông chiều từ nhỏ, là hòn ngọc quý trên tay Vệ Thái phó, nào từng phải chịu khổ thế này. Đứng bên ụ đất buồn ngắt lạnh băng, Vệ Niệm Sênh càng nghĩ càng giận, cuối cùng nàng ngồi bệt xuống và che tay áo khóc toáng lên. Nàng khóc mà chẳng thèm để tâm hình tượng, nước mắt nước mũi tèm nhem như trẻ con, còn gì là phong thái quý nữ nhà họ Vệ nữa chứ.

Cỏ dại mọc kín tường, màu xanh um lan khắp các hõm đá, chúng lắc lư theo gió làm nền cho áo quần hoa lệ thêu sợi chỉ vàng.

"Hu hu hu ta cứ nhảy sông cho rồi! Cố Tu Viễn cũng là đồ khốn kiếp, không bao giờ ở bên ta lúc ta gặp khó khăn! Ta sắp bị đưa vào cung rồi, hắn vẫn còn làm quan ở cái đất chim không thèm ị gì cơ chứ hu hu hu hu hu!"

Vệ Lưu Quang thấy đầu mình sắp nổ tung rồi. Hắn nghĩ dính phải Vệ Niệm Sênh chẳng khác nào chọc phải ổ kiến lửa hết.

Hắn nhét đại quạt xấp vào tay áo rồi nhào tới bịt miệng nàng, thở hổn hển: "Bà cô của ta ơi! Muội nhỏ tiếng thôi xem nào!"

Nhưng đã không còn kịp nữa, cổng thành tĩnh lặng chỉ có gió vi vu, tiếng khóc của nàng đã sớm truyền đi khắp thiên hạ.

"Ai ở bên trên!" Thị vệ đeo đao quắc mắt, bỗng ngẩng phắt đầu quát lớn.

"Hu hu hu hu hu." Vệ Niệm Sênh ở thành Lăng Quang chưa từng sợ ai, do đó nàng thây kệ, chỉ cứ thế tiếp tục khóc nấc.

Vệ Lưu Quang ôm mặt, bó tay, bụng thầm mắng con nhóc chết tiệt này đúng là sao quả tạ, hại hắn mất mặt quá thể đáng.

"Là ta." Thế rồi hắn lạnh lùng thò người ra nói.

"Vệ tiểu thư, Vệ công tử?" Thị vệ lập tức nhận ra đối phương, nét mặt cả kinh. Thị vệ đối xử với giao nhân bằng thái độ vênh váo và khinh miệt, nhưng trước mặt thế gia cao quý của thành Lăng Quang thì lại khúm núm sợ run.

Vệ Niệm Sênh đắm chìm trong nỗi bi thương, nghe thấy tên mình mới lau mặt, hít hít mũi nhìn xuống.

Thế nhưng vừa nhìn đã đứng sững, nàng đang đối mặt với vô vàn đôi mắt sợ hãi và không còn sự sống. Ngón tay thiếu nữ vịn lên bờ đất, cặp mắt bị nước mắt rửa sạch chỉ còn nỗi ngẩn ngơ. Váy áo trắng hồng lất phất giữa không trung như đóa hoa chậm rãi bồng bềnh.

Bầu trời đen thẳm, gạch tường xanh xám, gió cuộn đất trời, trên tường dưới tường bị chia cách thành hai mảng trời và đất, như tượng trưng cho hai số phận vậy.

Vệ Niệm Sênh ngây người rất lâu mới có thể cất lời: "Tại sao họ đều bị gông thế? Họ phạm tội gì à? Không đúng, ta nhớ gông xích của phạm nhân thành Lăng Quang không như vậy, đây là dụng cụ tra tấn phải không? Trời ạ, còn có đinh, đinh đâm xuyên da thịt, có phải quá đáng quá rồi không?"

Vệ Niệm Sênh đứng trên tường thành, nhìn tay chân chảy máu đầm đìa của đám giao nhân mà chỉ thấy cảm thông và tức giận.

Vị thiên kim tiểu thư nhà họ Vệ lớn lên trong nuông chiều, xưa nay đều thích gì làm nấy, nàng chống tay lên bờ tường và cúi người hô lớn với tên thị vệ: "Này, ngươi mau tháo ra cho họ! Ngươi đang lạm dụng tư hình đấy! Trở về ta sẽ báo với cha ta, ngươi sẽ bị bắt lại!"

"A? Vệ tiểu thư người nói gì?" Trưởng thị vệ bối rối trước mệnh lệnh của Vệ tiểu thư, nhưng ngại thân phận khác biệt nên không dám cãi.

"Ngươi còn không..." Vệ Niệm Sênh bỗng khựng lại, bởi những ánh mắt tập trung trên người nàng đã khiến nàng hoàn toàn đứng sững.

Chúng giao nhân chậm chạp ngẩng đầu. Vô vàn ánh mắt dại ra, già cỗi, yên lặng và oán hận đang ngùn ngụt tấn công nàng.

"Ta..." Nàng giật mình, ngơ ngác. Nàng vừa mới nói sai điều gì sao?

Đúng lúc này, bên trong thành Lăng Quang, một tiếng nổ lớn vang lên từ hướng hoàng cung, gió mây đất trời đều biến sắc.

Gió rền băng qua sông núi, cuồn cuộn thốc lên, suýt đã hất nàng ngã xuống tường thành.

"A!" Vệ Niệm Sênh hét lên rồi bấu chặt gờ tường, nàng tái mặt quay đầu nhìn lại: "Chuyện gì thế? Tháp Phù Đồ sập rồi?"

"Tháp Phù Đồ sập rồi." Tiết Phù Quang khản giọng thầm thì. Mái tóc dài xơ xác của nàng lay động theo gió, mắt dõi về phương xa.

Vượt qua vô số giao nhân, vượt qua tường thành, dõi về phía đông, nơi đó mây đen sét tím dày đặc, ồ ạt, cồn cào như thể muốn xé nát hư vô.

"Trời ạ! Chuyện gì thế?"

Hoảng hốt, Vệ Niệm Sênh vô thức quay đầu, thế rồi nàng trực tiếp đối diện với một đôi mắt phẳng lặng và yên tĩnh.

Của một người phụ nữ áo xanh sen.

Vệ Niệm Sênh ngẩn người.

Trên mái tóc thiếu nữ áo hồng là châu ngọc phủ đầy, trâm cài rủ xuống ánh vàng son trở thành ánh sáng duy nhất trong đất trời hỗn loạn.

Đôi mắt nàng trong suốt, toàn thân nàng lộng lẫy hào hoa, đó là vinh hoa của loài người suốt trăm năm, cũng là... kết tinh cuối cùng của lòng tham con người.

Vệ Lưu Quang đang nghĩ xem phải làm sao để cắt đuôi em gái một cách tỉnh bơ rồi một mình ngao du khắp trời cao biển rộng, thì đột nhiên phát hiện mặt đất dưới chân rung chuyển. Hắn sững sờ, xoay người, lại chỉ thấy tường thành đổ sập, thiếu nữ ngồi trên gờ tường, bàn tay nắm cỏ còn chưa kịp phản xạ đã ngã xuống theo những khối đá bể.

Vệ Lưu Quang chợt trợn lớn mắt, hét lên: "Vệ Niệm Sênh!"

Vệ Niệm Sênh tái mặt, tay khua khoắng giữa không trung nhưng không túm được gì hết. Tóc nàng bung ra, rủ xuống, vạt áo lồng lộng như bướm ngã hoa rơi.

"Aaaaaa!"

Khoảnh khắc tường thành sụp đổ, vô số giao nhân máy móc ngẩng đầu. Ánh tím sắc đen phá thủng mây mù, bầu không khí ẩm ướt lan tràn trong không khí đã bất giác mang tới hồi ức biển khơi.

Khuất nhục, lưu lạc và khổ nạn truyền thừa từ đời này sang đời khác, khắc vào tâm trí, ánh mắt đục mờ mê man của đám giao nhân dần tỉnh táo lại. Mưa đổ rì rào, có người nức nở, nhu nhược và băn khoăn bị ngọn lửa hận thù thiêu hủy, móng tay họ biến dài, con ngươi chợt đỏ thẫm.

"Vệ tiểu thư!" Trưởng thị vệ kinh hãi, nếu Vệ Niệm Sênh gặp chuyện chỗ hắn ta thì hắn ta chắc chắn cũng mất mạng. Hắn muốn chạy tới đỡ nàng coi như trao cho nhà họ Vệ một ơn huệ, ai ngờ còn chưa tiến được một bước, thoạt nhiên, một bàn tay phía sau đã giữ chặt vai hắn. Ngay sau đó, phập, móng tay sắc nhọn xé mở lồng ngực hắn, trực tiếp moi tim hắn. Trưởng thị vệ trợn trừng hai mắt, cứng ngắc quay đầu, đối mặt với nụ cười khát máu của giao nhân.

"Giao nhân hóa yêu rồi!"

Tiếng thét chói tai chấn động bầu trời, các binh lính áp giải giao nhân kinh hãi run lên.

"Vệ Niệm Sênh!"

Mà Vệ Lưu Quang nằm nhoài trên tường thành, cặp mắt trừng gần rách.

*

[Giao tộc tàn sát toàn bộ làng chài ven biển châu Đông. Vệ Lưu Quang, ngươi có nhớ đại sư huynh là người ở đâu không?]

[Ta biết Thần vô tội, nhưng nếu phải có một tội nhân đứng ra kết thúc trận giết chóc này, ta cho rằng ta cũng là người thích hợp.]

[Mùng năm tháng ba hàng năm, vào tiết kinh trập, hoa linh vi sẽ tỏa ánh dạ quang trên phần mộ ở Biển Thông Thiên. Những giao nhân lạc đường vì mưa rền gió dữ, nhìn thấy ánh sáng là có thể về nhà, mà những cụ già sắp chết, tìm được ánh sáng, cũng có thể đến được vùng đất an yên.]

[Năm xưa ruồng bỏ Thần linh, vọng tưởng lên bờ, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là báo ứng.]

[Giao nhân phải chết trên phần mộ bởi vì hoa linh vi chỉ có thể nở ở nơi này. Linh vi, ấy vốn là hồn phách giao nhân. Thần quả là tàn nhẫn, bây giờ hoang mộ thành tường, giao nhân chết đi ắt sẽ hồn phi phách tán. Có điều, chẳng còn quan trọng nữa.]

[Đến khi nào họ mới chịu hiểu đây? Ham muốn đồ vật không thể có sẽ luôn phải trả giá đắt.]

[Hoa này ấy à, hoàn toàn không sống được.]

Hạ Thanh đứng cách biệt khỏi hồng trần, bên tai văng vẳng giọng nói của rất nhiều người, kiếp này hay kiếp trước, náo loạn và đảo điên, tất cả như thủy triều nhấn chìm cậu xuống. Của bản thân, của người khác. Từng câu từng chữ, hoặc khóc hoặc cười, bình thản hay dữ dội, quanh quẩn vòng vo, sau trăm năm trở thành bánh xe số mạng mà không ai chạy thoát.

Châu Cơ hoàn toàn không dám lên tiếng trước mặt Lâu Quan Tuyết, chờ tới giờ mới dám mở miệng một cách đắc ý và oán hận: "Ha, quay đầu nhìn lại, ai có thể phân rõ phải trái đúng sai kia chứ. Nhân tộc có tội, giao tộc cũng có tội, nếu đã không phân rõ thì xuống địa ngục cùng nhau đi."

Hạ Thanh lạnh lùng, lông mi phủ bóng đôi mắt nâu như nước xiết vực sâu. Áo đỏ tôn lên nước da trắng ngần của cậu, cậu đứng giữa đất trời tựa một thanh kiếm lặng yên cô độc.

Châu Cơ đắc ý nói: "Hạ Thanh, ngươi không cản nổi hắn."

Hạ Thanh nghe ả nói thì không khỏi nhớ lại vết rách trên ấn đường Ôn Kiểu.

Đầu tháng ba lả tả cánh hoa lê xuất hiện trong tầm mắt cậu.

... đỏ tươi như máu, giống một nét mực đỏ, như mở ra hết thảy ân oán nhân quả.

Hạ Thanh im lặng hồi lâu mới mở miệng, giọng nhẹ như tuyết bay: "Châu Cơ, ta chưa từng muốn ngăn cản hắn."

Châu Cơ ngơ ngẩn.

Sắc mặt Hạ Thanh tái nhợt, nắm chặt bàn tay: "Trăm năm trước ta không cản được đại trận diệt Thần, trăm năm sau sao ta phải ngăn Thần trách phạt."

Châu Cơ nói vẻ khó tin: "Vậy sao, ngươi thật sự nghĩ vậy à?"

Hạ Thanh không đáp.

Cậu chỉ liếc nhìn ánh sáng phủ bầu trời, hỏi ả: "Hôm nay chính là ngày ta hồn phi phách tán mà ngươi nói?"

Châu Cơ bị lời nói của cậu đánh thức, sửng sốt một hồi rồi mới phá lên cười: "Đúng, đúng! Ha ha ha ha sao ta lại quên được cơ chứ, ha ha ha ha ta suýt đã quên chuyện trọng yếu như vậy!"

Nét mặt ả toát ra vẻ điên cuồng.

"Linh hồn đến từ thế giới khác hễ bị dẫn vào đây dĩ nhiên sẽ phải trả giá đắt, ta trói buộc ngươi với Hoàng đế nước Sở, ngươi không thể rời khỏi hắn nửa bước, hắn chết ngươi tất phải chết. Chẳng qua không ngờ vị Sở đế này lại chính là Tôn thượng, có điều vẫn chỉ là trăm sông đổ về một biển, khoảnh khắc Tôn thượng thành Thần, vứt bỏ ràng buộc với nhân gian, thân thể lột xác, xét trên một góc nhìn khác thì Sở đế cũng đã chết đi. Ngươi hiển nhiên không thoát khỏi số phận hồn phi phách tán."

Châu Cơ nhếch mép: "À, còn có một cách khác." Ả chậm rãi dụ dỗ cậu như loài rắn độc: "Ngươi ngăn hắn lại! Ngươi khiến hắn tự hủy hồn phách, từ bỏ sức mạnh, đừng trở thành Thần."

"Ngươi đi mau đi, Hạ Thanh."

Hạ Thanh lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Một khi trí nhớ khôi phục, tất cả tu vi tụ về tâm trí, tiếng gầm của biển núi, tiếng xào xạc cỏ cây cũng vang vọng bên tai.

Cậu nghe được tiếng khóc trong thành Lăng Quang. Động đất, sóng thần, đất trời sụp đổ.

Số phận mênh mông và cuồn cuộn ập tới, người người co quắp trong bóng đêm, những đứa trẻ được người lớn che mắt, nước mắt đầm đìa mà niệm mãi một câu "Đừng sợ".

Cậu còn nghe tiếng vạn người nghẹn ngào dưới tường thành.

Nghe tiếng thiếu nữ trên tường thành ngã xuống.

Trên tường dưới tường, ai cũng có một đích đến cuối cùng sau một trăm năm.

Thanh lam và dã tâm nảy sinh ra tội ác vô biên.

... Chỉ là, hận thù không nên để đời sau vô tội gánh lấy.

Dùng giết chóc ngăn giết chóc, ân oán tuần hoàn mãi không thôi, căn bản không có lúc tàn cuộc.

"Hồn phách ta sắp tan rồi."

Hạ Thanh cúi đầu nhìn đôi tay chính mình.

Phật châu xá lợi trên cổ tay bỏng như muốn để lại dấu vết trên da.

Da cậu trắng đến vô thực, giống như một hình bóng ảo kỳ.

Châu Cơ hận tất cả Bồng Lai, nhìn cậu rơi vào bước đường này thì dĩ nhiên sẽ hả lòng hả dạ: "Hạ Thanh, ngươi không vùng vẫy chút nào à? Nên nhớ hồn phi phách tán là hoàn toàn cách biệt với ngũ hành. Đến lúc đó, ngay cả Thần cũng chẳng thể cứu ngươi sống lại."

Hạ Thanh nhìn lòng bàn tay, kiếm ý lạnh lẽo chảy trong đường chỉ tay, hỏi ả.

"Ngươi nghĩ ta sợ chết à?"

Châu Cơ khựng lại.

Hạ Thanh bỗng cười, nụ cười rất nhạt, cậu nói: "Châu Cơ, ngươi biết ta mơ thấy gì trong hai ngày hôn mê không?"

Cậu lại nhẹ nhàng nói: "Ta mơ thấy sư phụ của ta."

"Người nói thức thứ ba Thái thượng vong tình cần tự ta hiểu lấy, bởi đó là nghiệp nghiệt của chính ta. Ta từng nghĩ Thái thượng vong tình nghĩa là động tình ắt sẽ bận lòng, vĩnh viễn không thể quay đầu lại được. Từ đây đạo tâm tan nát, tu vi trăm năm bị phá hủy trong nháy mắt."

Hạ Thanh thoáng ngừng, rồi lại bật cười: "Giờ xem ra, là ta hiểu lầm ý nghĩa của không vướng bận gì."

Thứ gọi bận lòng, là niệm tưởng trong tim không thể buông xuống.

Không vướng bận, chỉ mưu cầu tự do, mưu cầu cõi lòng trong sáng, cầu bản thân bình tĩnh đối diện với chính mình, không trốn chạy không lảng tránh, không mù quáng đại hỉ, cũng không mù quáng đại bi.

Thức thứ ba Thái thượng vong tình.

Cậu đã thấy đất trời, đã thấy chúng sinh, chỉ là một mực không thấy rõ chính mình.

Không thấy rõ yêu hận si oán của bản thân, không thấy rõ trói buộc hồng trần của bản thân, không thấy rõ, bản thân yêu hắn, cho tới giờ chưa từng là kiếp nạn. Không cần bàng hoàng, cũng không cần sợ hãi.

Kiếm A Nan trong lòng bàn tay từ từ hóa thành thực thể, thân kiếm sáng như tuyết, gỗ cổ đen nhánh, nó sinh tại hồng hoang, cùng cội với Thần, ắt có thể dễ dàng phá vỡ màng chắn này. Huống hồ, vốn dĩ Lâu Quan Tuyết không đành lòng làm cậu bị thương, do đó tất cả Thần quang đều chủ động phân tán khi nhận ra cậu muốn rời đi.

Lâu Quan Tuyết đứng tại trung tâm phế tích, ánh máu hắt ra trên áo bào uy nghiêm, xiềng xích màu đen như rắn bao phủ cả tòa tháp Phù Đồ. Thù hận vượt quá trăm năm của Thần ngày một điên cuồng. Ký ức đẫm máu hiện lên xung quanh hắn, chúng trùng trùng điệp điệp như dây leo hoặc màn sương dày đặc ghim hắn tại chỗ.

"Hạ Thanh..." Tống Quy Trần nhìn cậu bước ra khỏi Thần quang, sững sờ lên tiếng.

Hạ Thanh một tay cầm dải lụa cột tóc xanh lơ, một tay cầm kiếm, bước về phía trước. Tóc đen lờ lững giữa không trung, vạt áo cưới màu đỏ máu lướt qua thi thể ngổn ngang đầy phế tích, đất trời biến dạng, mây đen sét tím lầm rầm một cách kìm nén, cậu giống như màu sắc tươi sáng duy nhất giữa đất trời.

Hạ Thanh nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn Tống Quy Trần, ánh mắt nâu nhạt không buồn không vui.

Kiếp trước lẫn kiếp này, nước biển trong hồi ức và nước sông hộ thành dâng cao vào cái đêm rời khỏi Lăng Quang đan lẫn vào nhau. Người trên cầu kẻ dưới cầu, ân oán hóa hư không.

Hạ Thanh bỗng cười.

Châu Cơ tức thì cảnh giác: "Ngươi định làm gì?"

Hạ Thanh yên lặng, sau đó thoáng hoàn hồn, lẩm bẩm: "Ta định làm gì..."

Cậu định làm gì...

Nếu cậu buộc phải hồn phi phách tán, thì chẳng bằng mang theo nhân quả trần gian vướng bận không rõ cùng tan đi.

Rừng trúc xì xào, chim xanh giật thót bay lên, chuông đồng treo trên mái hiên lầu Trích Tinh reo vang không ngớt.

Hạ Thanh cầm chặt thanh kiếm, không nhìn Tống Quy Trần thêm mà tiến vào trung tâm phế tích.

Hận của Thần tràn khắp không trung, khí đen tàn phá mọi nơi, hóa thành chướng ngại trùng điệp cản bước chân cậu.

Hạ Thanh cầm kiếm A Nan, cụp mắt, chém phăng chướng ngại.

Thời gian như trở lại đêm Thần cung sụp đổ.

Cũng là những tiếng thét gào, tiếng bước chân bỏ chạy, vạn sự vạn vật nứt toạc và tan rã.

Cũng là đống đổ nát, đại trận, băng qua gió tanh mưa máu.

Cậu đang tiến về phía hắn.

Đôi mắt đen thẳm của Lâu Quan Tuyết lạnh lùng đến tận cùng, chẳng khác nào châu ngọc chưa từng nhiễm cát bụi.

Hắn đứng đầu kia hận thù, lẳng lặng nhìn Hạ Thanh.

Lòng hờ hững nghĩ, Hạ Thanh muốn đến khuyên hắn sao? Khuyên hắn đừng giết Tống Quy Trần, khuyên hắn tha cho người vô tội. Có lẽ vậy, ái nhân của hắn bản tính ngay thật hiền lành, hoàn toàn không nỡ nhìn cảnh giết chóc.

Lâu Quan Tuyết chậm rãi mỉm cười, trong mắt là dịu dàng lưu luyến từ tàn dư sát phạt, chẳng qua trong lòng lại cất tiếng lạnh lùng.

... Nhưng mà, không được mất rồi.

Có lẽ sau khi hủy diệt hoàn toàn hủy diệt, hắn sẽ phải mất một thời gian dài thật dài đi dỗ Hạ Thanh.

"Sao lại không nghe lời kia chứ."

Lâu Quan Tuyết nhẹ nhàng chạm lên sườn má Hạ Thanh, chẳng qua giây phút ngón tay đụng tới da thịt thiếu niên, thân thể hắn lại cứng đờ, hắn ngẩng phắt đầu, sâu thẳm trong mắt hắt lên tia máu đỏ.

Đây là biểu cảm chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt hắn dẫu cho có bị mưu hại hay bị rút hồn gỡ cốt trong Thần cung.

Hạ Thanh biết mình sắp biến mất.

Xưa nay cậu đều vô cảm với sống chết, chẳng ngờ sau khi có người yêu, giờ phút này lại cảm thấy tiếc nuối và đau khổ.

Hạ Thanh nghĩ bụng, thì ra mình cũng sợ chết.

Chỉ là từ lúc bắt đầu chuyện này đã không có lối thoát.

Từ lúc cậu được mang tới thế giới này và bước vào vòng quay số mệnh, kết cục hiện tại đã được định trước.

Kỳ thực phá vỡ màn đen tốn rất nhiều sức lực, mỗi kiếm vung ra đều khiến cậu mệt mỏi vô cùng.

Cậu rất mệt, mệt đến nỗi hiện giờ, nhìn Lâu Quan Tuyết, gì mà ân oán gì mà trách nhiệm cậu đều không còn hơi đi nghĩ, cậu chỉ đưa tay - giống như đêm ở tẩm điện - vuốt ve nốt ruồi nhạt màu trên đuôi mắt hắn.

Hạ Thanh mỉm cười, mặt mày thiếu niên tuyệt sắc, lạnh nhạt mỏng manh giữa hai lông mày chuyển thành cảnh xuân rực rỡ, cậu nhẹ nhàng nói: "Ngươi xem này, ta không nói dối ngươi."

Lâu Quan Tuyết nắm chặt cổ tay cậu, dường như dùng hết sức mạnh một đời.

Hạ Thanh nghiêm túc: "Lâu Quan Tuyết, ngươi đã sống, sống là bản thân mình, trước nay không bao giờ thay đổi."

Dường như nhân gian hỗn loạn sắp tan thành tro bụi, mùi máu tanh lập lờ trong không khí như cũng bị gió lạnh đêm kinh trập thế chân.

Cái đêm đom đóm rợp trời trên bức tường nở đầy hoa trắng nhỏ.

Côn trùng rả rích rời hang, cỏ xanh đất vàng bừng bừng sức sống.

Sương máu và màn đen trong bức tường đổ nát giao hòa, mắt Hạ Thanh vẫn trong trẻo như thuở ban sơ, trùng lên hình ảnh cậu bé non nớt ngồi trên bờ tường an ủi hắn.

Cậu ngẫm nghĩ chốc lát, lại cười nói: "Ngươi xem, ngươi vẫn luôn sống sót vì ngươi. Hận của ngươi là của chính mình, yêu của ngươi cũng là của chính ngươi."

"Dĩ nhiên, nếu có thể, ta không bao giờ hy vọng ngươi là Thần."

Hạ Thanh nói tới đây, thân thể đã không trụ vững nữa, loạng choạng.

Vẻ mặt Lâu Quan Tuyết có chút mê man, muốn đỡ lấy cậu, nhưng vì run rẩy, mà lại thành quỳ xuống với Hạ Thanh.

Hạ Thanh yên tĩnh nhìn hắn với nỗi đau đớn tràn khắp cõi lòng, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Lâu Quan Tuyết, ngươi có đau không? Khi phải nhận lấy hết thảy thù hận ấy."

Hạ Thanh run rẩy chạm lên vành mắt hắn.

Lần đầu tiên gặp gỡ trong lầu Trích Tinh, cậu đã từng tấm tắc trong lòng, bạo quân này trông tuấn tú ra phết.

"Có lẽ đã rất đau."

Đôi mắt Hạ Thanh đỏ bừng, mờ mịt: "Ta không hề muốn ngươi thành Thần, bởi vì rút hồn dỡ cốt đau đớn quá... Nhân quả hận thù cũng quá nặng nề. Nhưng năm ấy ta lại chẳng thể dẫn ngươi ra ngoài..."

"Lâu Quan Tuyết."

Cậu gọi khẽ tên hắn.

Dây cột tóc trong tay đã sớm bay đi, nương theo gió bay về phế tích.

Mà hiện tại, Hạ Thanh thả tay, buông kiếm, hai tay nâng mặt đối phương, hôn hắn gần như hiến tế.

Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt nhắm chặt, bỏng rát, rơi vào vũng máu bên trong phế tích.

"Ta chỉ sợ ngươi đau."

Hận của ngươi toàn thiên hạ đều không thể gánh.

Ân oán nhân quả này căn bản không có điểm dừng.

"Hạ Thanh!" Lâu Quan Tuyết mở trừng hai mắt, huyết sắc trong con ngươi lan ra kịch liệt, giọng nói lạnh buốt, gọi tên cậu từng chữ.

Kiếm A Nan rơi xuống đất.

Tiếng vang lanh lảnh, mang theo tất cả ràng buộc dây dưa từ kiếp trước.

Đầu óc Lâu Quan Tuyết nhói đau, năm sáu tuổi bị nhốt trong tháp Phù Đồ, hắn đã từng nghe được âm thanh ấy.

Âm thanh xoa dịu hết thảy máu tanh bạo ngược, trở thành sắc màu rực rỡ bên trong thế gian yên tĩnh của hắn.

Thì ra, là tiếng người buông kiếm.

Kiếm A Nan lúc này chỉ mới là hồn kiếm, rơi xuống đất tức tan thành không khí. Ánh lam lấm tấm bao phủ xung quanh Hạ Thanh, thanh kiếm đệ nhất kế thừa thiên địa, quầng sáng dịu dàng vỡ tan đậu trên người cậu, đốm sáng từ núi sông và trăng sao giao hòa, lông mi Hạ Thanh bị nước mắt thấm ướt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt hắn, cậu muốn cười, nhưng thật sự rất buồn, khóe môi động nhẹ cũng khiến lục phủ ngũ tạng phát đau.

Châu Cơ bị kiếm ý giày vò, đau không thiết sống, ả gầm lên xé gan xé ruột: "Hạ Thanh! Ngươi điên rồi! Ngươi đang làm gì vậy!"

Cậu đang làm gì?

Để lộ thức thứ ba Thái thượng vong tình, cậu và kiếm A Nan đã sớm ngày dung hợp.

Mắt Hạ Thanh đẫm nước, môi lại gắng gượng mỉm cười.

Hận của Thần nặng quá...

Chẳng thể rửa sạch hận thù chỉ bằng máu chúng sinh.

Cậu không muốn nhân quả tiếp tục tuần hoàn, cũng không muốn hắn đau thêm lần nữa.

Dây đỏ buộc trên cổ tay đã đứt, viên xá lợi rơi trên mặt đất.

Thân thể Hạ Thanh không ngừng trở nên mờ ảo, rồi trong suốt. Gió cuộn mây vần. Luồng sáng rực rỡ mênh mông phát ra từ kiếm A Nan thấm vào sâu thẳm bên trong linh hồn cậu, ánh kiếm tràn khắp đất trời, sương đen tứ tán hoàng thành giống như chết đói trăm năm nay bỗng tìm thấy đường phát tiết, nó cuộn trào mãnh liệt, hóa thành ác long và lũ lượt nhập vào cơ thể Hạ Thanh.

"Cút!"

Lâu Quan Tuyết đỏ bừng con mắt, với tay muốn xé rách đám khí đen, nhưng bàn tay hắn chỉ xuyên qua được hư vô.

Châu Cơ bị hai sức mạnh hủy diệt đất trời lần lượt tra tấn, một lần nữa thể hội cảm giác thịt nát xương tan khi còn sống làm ả phát ra tiếng rít chói tai.

Tuy nhiên giờ phút ấy Hạ Thanh không nghe được thứ gì, thần hồn của cậu đang dần biến mất, đang tan đi, tan thành bụi sáng, tan thành nguyên tử, giống ngày ấy bên bờ tường cậu ngồi an ủi Lâu Quan Tuyết, nói rằng sau khi chết đi con người sẽ về với không gian, về với đất mẹ, vậy nên không cần nuối tiếc.

Nhưng cậu nhìn đôi mắt đỏ tươi mờ mịt dần dần phủ lớp sương mù của Lâu Quan Tuyết, lại chẳng thể nói ra được lấy một lời an ủi máy móc.

Dải lụa cột tóc xanh lơ cũng tan trong phế tích, nó được chế thành từ cuống rốn bé sơ sinh, ràng buộc đầu tiên và cuối cùng đã bị dập tắt.

Rốt cuộc hắn cũng thành Thần.

Hồn kiếm A Nan và oán hận của Thần dùng cơ thể cậu làm chiến trường để giao tranh cắn xé, chúng lũ lượt xông lên nuốt chửng lẫn nhau.

Lẽ ra cậu nên đau, vậy mà Hạ Thanh không còn cảm giác. Cậu chỉ cảm thấy ý thức mình đang dần biến mất.

Trước khi hồn phi phách tán, cậu ngẩn ngơ nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Về lần đầu nhìn thấy đáy biển, nhìn thấy đồng hoa linh vi trên bãi mộ hoang. Về sấm mùa xuân chớp động trong lầu Trích Tinh, và cả buổi chiều khói bếp lững lờ trong ngôi làng dưới núi, tà dương màu máu, trang điểm trước gương, xoay người là nụ hôn mùi dầu hoa quế. Chạm nhẹ một ký ức là hết thảy ùa về.

Lệ vẫn vương trong mắt Hạ Thanh, cậu lẩm bẩm một mình, âm thanh rất nhẹ: "Lâu Quan Tuyết, ngươi chưa từng là vạn kiếp bất phục của ta."

"Ngươi là bản thân ta mà ta nhìn không thấu, là nơi đạo tâm ta hướng về."

Là nghiệp nghiệt tự chiêu, là bể khổ mà cam tâm tình nguyện.

Của ta.

*

"Vệ Niệm Sênh!"

Vệ Niệm Sênh ngã xuống, khóc cũng không kịp khóc, lòng chỉ còn nỗi sợ. Giao nhân bên dưới hận nàng, dù không biết họ hận nàng điều gì, nhưng nàng biết rơi xuống đoàn giao nhân thì bản thân nhất định sẽ bị bọn họ cắn xé tan tành. Nàng nức nở gào lên: "Cố Tu Viễn, cứu ta!"

Chỉ là Cố lang của nàng không ở thành Lăng Quang.

Nàng chỉ có một người anh không đáng tin cậy.

Tiết Phù Quang ngước nhìn, vừa định ra tay cứu thiếu nữ quý tộc loài người ấy thì bỗng nhiên đất trời giáng một trận mưa rào cuồn cuộn như thác, như muốn rửa sạch tất cả nhân quả tội nghiệt.

Giao nhân như bị nước mưa thiêu bỏng, da xì xèo từng luồng khói trắng.

Họ đã mất đi lý trí, họ thét gào, mắt vằn máu nhìn chằm chằm thiếu nữ rơi xuống từ trên tường thành, có lẽ muốn trút hết thảy hận thù lên người thiếu nữ.

Nhưng họ còn chưa kịp hành động đã chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, lạnh băng, quen thuộc, mang hơi ẩm hoang vắng của biển khơi.

"Tiết tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa!" Linh Tê đờ đẫn nhìn phía trước bằng cặp mắt trợn to.

Chỉ thấy trong không khí xuất hiện vô số đốm trắng, nhỏ đến độ không thể nhận ra, nhưng khi tụ vào một chỗ lại biến thành muôn vàn tia sáng lấp lánh. Chúng phủ ánh trắng mênh mang lên khoảng không tiêu điều, xóa nhòa khoảng cách giữa hai thế giới trên dưới tường thành, ngưng tụ giữa mịt mùng mưa bão rồi hóa hình thành từng đóa linh vi màu xanh băng. Khi Thần tỉnh giấc, hồn phách giao nhân chết tại mười sáu châu, không được an giấc, lại lần nữa tụ về chốn dừng chân.

"Linh vi..." Tiết Phù Quang thầm nói.

Đất trời tĩnh lặng.

Vệ Lưu Quang ngơ ngác nhằm rạp trên bờ tường. Vệ Niệm Sênh ngã xuống đất, vành mắt đỏ hồng, im lặng. Mà chúng giao nhân chứng kiến hết thảy lại bỗng đau đớn nghẹn ngào, bò sấp xuống đất, khóc rống lên vừa tuyệt vọng vừa đau thương.

Tiếng khóc truyền khắp khoảng không bát ngát.

Ân oán trăm năm, chỉ còn lại mưa rào mù mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info