Dai Ngu Hai Duong Sung Quan Chi Lo
*
Cuối xuân đầu hạ nên tiết trời cũng dần nóng nực. Đứng cả một buổi chiều, Ngu Thư Hân vừa về liền kêu Tuỳ Nhi chuẩn bị nước ấm ngâm chân. Lúc Phúc công công đến, nàng đang hưởng thụ đám Vận Kiều Tuỳ Nhi bóp vai đấm chân. Trong lòng Phúc Hải tự đong đếm phân lượng của Ngu Trắc phi, song không ngại trực tiếp diện kiến nàng."Nương nương tối an."Ngu Thư Hân chớp nhẹ mi mắt, áy náy đáp: "Ngại quá, bản cung hiện tại không thể mời Phúc công công chén trà." "Nô tài không dám." Đoạn, hắn đặt lên bàn chiếc hộp gỗ lim: "Đây là cung phiến Tống Liêu mới cống sang. Chỗ này có 2 chiếc Điện hạ bảo nô tài mang qua cho nương nương."Sống qua hai kiếp người, sở thích của Ngu Thư Hân không nhiều nhưng đặc biệt lưu tâm đến những chiếc cung phiến tinh xảo. Mùa hè chỉ cần để ý một chút sẽ thấy nàng mỗi lần ra ngoài đều mang theo chúng. Phần vì kết hợp với y phục rất tao nhã thanh thoát, phần vì muốn luôn được mát mẻ. Cho nên Trữ quân lần này dù vô tình hay cố ý thì cũng chọc trúng tâm tư thiếu nữ của nàng rồi."Phiền công công gửi lời cảm tạ của ta đến Điện hạ." Đợi Phúc Hải đi xa, Ngu Thư Hân lập tức vẫy nô tỳ mở hộp gỗ ra cho nàng xem. Mắt hạnh vừa trông thấy hai chiếc cung phiến liền trí bừng bừng. Tựa hồ nếu không phải đang ngâm chân thì nàng đã chạy ngay tới cầm tận tay mà cầm nắm."Nô tỳ nghe nói Tống Liêu tiến cống tất thảy 5 chiếc. Vạn tuế gia đưa chỗ Hoàng hậu và Quý phi nương nương mỗi người một chiếc, cho Điện hạ 2 chiếc. Điện hạ liền đem tặng cả cho nương nương." Tuỳ Nhi bát quái kể lể.Vận Kiều nghe thế cũng vui lây: "Quả nhiên Điện hạ thương nương nương nhất."Nàng không để tâm hai nha đầu kia kẻ tung người hứng, ngoan ngoãn đợi ngâm chân xong, cẩn thận lau qua tay mới nâng lên đôi cung phiến hết sức tinh xảo nọ. Mùi gỗ vẫn còn mới, mặt vải rất mịn, hoạ tiết cũng uyển chuyển tinh tế vừa nhìn liền biết là hàng cực phẩm. "Điện hạ đã có lòng thì bản cung phải có dạ. Mai là hưu mộc, Tuỳ Nhi đi Tương Dực hiên mời Điện hạ qua đây một chuyến." Ngu Thư Hân phân phó.Năm ấy, nàng nhớ loáng thoáng cũng độ thời gian này Trữ quân đưa Ngô Uyển Tâm cùng đi vi hành ở Dư Châu. Bất quá cục diện hiện tại, kiêu ngạo chút thì chính là Trữ quân đối với nàng sủng ái có thừa. Ngu Thư Hân sẽ không đánh mất cơ hội thăm thú sông nước Dư Châu vẫn được ca tụng đẹp như tranh vẽ đâu.*
*
*
*
Mùng 6 tháng 5 là ngày đại cát, Trữ quân cải trang vi hành mang theo Ngu Trắc phi hầu hạ.
Nôn nóng một đêm khó ngủ, Ngu Thư Hân dậy sớm hơn mọi hôm nửa canh giờ. Nàng háo hức dặn đi dặn lại Tuỳ Nhi búi tóc giống dân phụ bình thường, y phục cũng chọn màu sắc cao nhã chứ không kiều diễm rung động như ngày thường.
Chuẩn bị xong, Ngu Thư Hân dẫn theo Vận Kiều đi Tương Dực hiên. Trữ quân đã đang dùng tảo thiện, thấy nàng liền vẫy nàng tới cùng ăn. Đợi đến canh giờ thuận lợi, hai người mới dời bước ra cổng.
Trên xe ngựa, Ngu Thư Hân không chút quy củ dựa vào lòng Trữ quân tò mò hỏi: "Điện hạ nói khi vi hành không được để lộ thân phận. Vậy thiếp gọi Điện hạ là Thất lang nhé?"
"Thất lang?" Danh xưng này thật sự lạ lẫm với Triệu Tiểu Đường.
"Điện hạ đứng thứ bảy, lại là lang quân của thiếp. Thiếp gọi Thất lang liền giống như gia đình bá tánh bình thường rồi."
Mấy lời này kì thực không thích hợp thốt ra từ miệng Ngu Thư Hân. Vì nàng chỉ là một trong những thiếp thất của Đông cung, làm gì có quyền gọi Triệu Tiểu Đường hai tiếng lang quân. Bất quá Triệu Tiểu Đường cũng không phật ý, ngược lại cảm thấy nàng gọi rất dễ nghe.
"Được, phu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info