ZingTruyen.Info

Cùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật Tử

Chương 27: Ảnh đế siêu thích viết thư tình (10)

HangDudu

Hôm nay đoàn phim không cần leo núi nữa, địa điểm quay phim là bên một mảnh rừng trước dưới chân núi. Trong trí nhớ của Thời Yên, mảnh rừng trúc này đặc biệt khắc sâu, bởi vì Lục Cảnh Nhiên chính là ngã dây cáp ở chỗ này, ngã xuống bị thương nặng không cứu được.

Đi vào địa điểm sự cố phát sinh, lại càng ngày càng tiếp cận thời gian Lục Cảnh Nhiên tử vong, trong lòng Thời Yên càng ngày càng bất an. Lần trước cô bỏ công việc, tránh việc chạm mặt Lương Huệ Hân, nhưng Lương Huệ Hân vẫn tìm thám tử tư điều tra cô, điều này cho Thời Yên một nhắc nhở —— sau khi cô sửa cốt truyện thì sẽ lấy một phương thức khác sửa lại.

Nếu thật là như vậy, dù cô có tránh sự cố dây cáp của Lục Cảnh Nhiên, chỉ cần không bắt được hung thủ, gã có khả năng dùng một phương thức khác giết chết Lục Cảnh Nhiên.

"Lục phu nhân, thân thể cô không thoải mái sao?"

Bên tai truyền đến một thanh âm ôn hòa, Thời Yên vừa ngẩng đầu, thấy Văn Đồng Quang đứng ở trước mặt. Anh ta đã thay trang phụ diễn, một thân áo dài màu xám nhạt, làm khi chất của anh ta càng thêm nho nhã.

Thời Yên lắc lắc đầu, nói với anh ta: "Không có, cảm ơn thầy Văn quan tâm."

Văn Đồng Quang mỉm cười, lời mang quan tâm: "Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, có phải có chút bị cảm nắng? Trợ lý của tôi có mang theo dịch Hoắc Hương Chính Khí, cô cần không?"

"......" thì ra thầy Văn cũng là người yêu thích dịch Hoắc Hương Chính Khí, "Không cần, tôi chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon."

Văn Đồng Quang nghe cô nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "À, vậy là tốt rồi."

Thời Yên: "......??" Không phải, có phải anh ta hiểu lầm cái gì không??

Tuy rằng hình như cũng không phải hiểu lầm.

Nhân viên công tác ở bên cạnh chuẩn bị vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này, đi đến khu nghỉ ngơi lập tức chia sẻ với đồng nghiệp khác: "Vừa rồi tôi nghe được Lục phu nhân nói, đêm qua cô ấy ngủ không ngon."

Các đồng nghiệp: "......"

Tối hôm qua Lục ảnh đế đón vợ về phòng mình ở, toàn bộ đoàn phim đều biết, bọn họ dùng sức lực rất lớn, mới khiến tâm lý bình thường đối mặt với Lục phu nhân, hiện tại...... Còn làm sao tâm lý bình thường được!

Vì thế mỗi nhân viên công tác đi ngang qua Thời Yên đều không nhịn được đánh giá cô thêm vài lần.

Hôm nay, Lục Cảnh Nhiên và Văn Đồng Quang có cảnh đánh nhau phải quay, nhưng chỉ là hai chiêu đơn giản, không cần treo dây cáp. Thời Yên ở phim trường, ngoài giống trợ lý bình thường chăm sóc Lục Cảnh Nhiên, còn lại toàn bộ thời gian đều dùng để quan sát Văn Đồng Quang.

Đừng nhìn Văn Đồng Quang ngày thường luôn lịch sự văn nhã, anh ta vừa động tay, Thời Yên liền biết anh ta từng luyện võ. Chỉ đạo võ thuật hiện trường nói, thầy Văn lúc trẻ đã từng giành được quán quân võ thuật, taekwondo và Muay Thái đều biết. Hiện tại luyện võ thuật khẳng định không cần thiết như trước kia, nhưng kiến thức cơ bản vẫn còn, hơn nữa diễn viên ngày thường đều cần tập thể hình, cho nên Văn Đồng Quang tuy không đánh thật với Lục Cảnh Nhiên, nhưng mỗi chiêu mỗi thức vẫn rất có thần.

Đây cũng là nguyên nhân Uông Chính chọn Văn Đồng Quang diễn nhân vật này.

Ngoài thu hoạch "thầy Văn biết võ thuật", Thời Yên không tìm được bất kỳ dấu vết nào trên người anh ta. Anh ta nhìn qua chính là một diễn viên chuyên nghiệp, trong âm thầm quan hệ với mọi người rất hoà hợp, tất cả nhân viên công tác đều thích anh ta.

Lục Cảnh Nhiên nhận thấy được hôm nay Thời Yên nhìn chằm chằm vào Văn Đồng Quang, lúc nghỉ ngơi có chút chua chua hỏi cô: "Em rất thích Văn Đồng Quang?"

Thời Yên sửng sốt một chút: "Không có."

"Vậy em nhìn chằm chằm vào anh ta làm cái gì? Anh ta đẹp hơn anh sao?"

"......" Lục ảnh đế nhạy bén như vậy, làm sao vào lúc chính mình bị giết lại không hề phát giác nhỉ? Thời Yên làm nũng cười rộ lên với anh: "Đương nhiên là chồng đẹp nhất thiên hạ! Về sao em chỉ xem mỗi anh thôi được không!"

Lục Cảnh Nhiên "Hừ" một tiếng, tiếp tục làm việc.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Thời Yên đều cùng Lục Cảnh Nhiên tới phim trường, nhân viên công tác đoàn phim đã quen thân phận của cô thay đổi, nhưng Giang Nguyệt vẫn thường thường ném cho cô mấy cái xem thường.

Mỗi lúc này, Thời Yên sẽ cố ý làm chút hành động thân mật với Lục Cảnh Nhiên, tuy rằng có chút ấu trĩ, nhưng thấy bộ dáng Giang Nguyệt tức muốn hộc máu thì thật sự rất sảng khoái.

Đương nhiên, sự chú ý của cô vẫn đặt trên người Văn Đồng Quang nhiều hơn, hai ngày trạng thái tinh thần của anh ta không tốt như lúc mới vào đoàn, có thể là bởi vì liên tục quay phim khiến nghỉ ngơi không đủ. Ngoài điểm này ra anh ta không có điều gì khác thường. Mà hôm nay, đã tới ngày Lục Cảnh Nhiên gặp sự cố dây cáp.

Thời Yên một khắc cũng không dám lơ là, hôm nay có vài cảnh diễn đều yêu cầu treo dây cáp, còn có động tác yêu cầu cao cần làm, cô nhìn hiện trường bắt đầu dựng dây cáp, đôi mắt như dính lên bên trên, chớp một chút cũng không dám.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô khẩn trương như vậy, an ủi: "Vợ à, treo dây cáp có chút nguy hiểm, nhưng em cũng không cần khẩn trương như vậy, anh đã quen rồi."

Thời Yên có chút cạn lời, anh biết cái gì, người trẻ tuổi!

Cô không nghe Lục Cảnh Nhiên khuyên bảo, từ đầu tới đuôi đều nhìn nhân viên công tác bận việc, không biết còn tưởng rằng cô trông coi hiện trường. Trong quá trình dựng, Văn Đồng Quang chưa từng tiếp cận, ngay cả nhiên viên tạm thời cũng không có, tất cả hiện trường đều là gương mặt quen thuộc.

Trong lòng Thời Yên ẩn ẩn cảm thấy hướng đi câu chuyện đã thay đổi, nhưng cô vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, khi mọi người nghỉ ngơi cũng không rời hiện trường.

Chờ khi cảnh diễn chính thức bắt đầu quay, nhân viên công tác bắt đầu treo Lục Cảnh Nhiên lên dây cáp, Thời Yên còn lôi kéo người tổ đạo cụ, bảo anh ta nghiêm túc kiểm tra dây cáp một lần. Nhân viên công tác cảm thấy Thời Yên chuyện bé xé ra to, nhưng nể mặt Lục Cảnh Nhiên vẫn làm theo.

Thời Yên nhìn ra anh ta không kiên nhẫn, ở trong lòng xuỳ một tiếng, người anh em đừng không kiên nhẫn, cô còn nhớ rõ anh ta ở trước mặt mình nước mũi nước mắt xin lỗi đấy.

Trải qua nhân viên công tác xác nhận một lần nữa, cảnh diễn rốt cuộc bắt đầu quay, Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên chậm rãi lên tới giữa không trung, từ đầu bên kia nhanh nhẹn đến, trái tim cũng nhấc lên theo —— cô từng đề nghị đặt giường đệm khí dưới mặt đất với đạo diễn, bị đạo diễn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Trường hợp này là một cảnh từ xa, mặt đất cũng phải vào ống kính, đạo diễn tự nhiên sẽ không đồng ý. Thời Yên khẩn trương siết chặt nắm tay, tự hỏi đợi chút Lục Cảnh Nhiên rơi xuống thật, khả năng cô xông lên đón được anh lớn bao nhiêu.

Thời gian kế tiếp đối với Thời Yên mà nói cực kỳ lâu, Lục Cảnh Nhiên bị treo trên dây cáp, hoàn thành nguyên bộ động tác yêu cầu cao. Ánh mặt trời nóng như vậy bị treo trên dây cáp rất khó chịu, anh còn cần khống chế biểu tình cùng thân thể của mình, nỗ lực đạt tới tiêu chuẩn của đạo diễn. Thời Yên nhìn chằm chằm vào anh, sợ nháy mắt, dây cáp trên người anh liền buông lỏng.

Tim đập như nổi trống rung động, vào lúc Lục Cảnh Nhiên hoàn thành động tác kết thúc, treo dây cáp trở lại mặt đất, Thời Yên đầu tiên xông lên ôm lấy anh, động tác còn nhanh hơn nhân viên công tác.

Nhân viên công tác chuẩn bị đi lên giúp Lục Cảnh Nhiên cởi bỏ dây cáp xấu hổ đứng tại chỗ, tiến cũng không được lui cũng không xong. Lục Cảnh Nhiên cũng sửng sốt một chút, Thời Yên ôm anh rất chặt, quả thực mang theo...... may mắn sống sót sau tai nạn.

Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Thời Yên, nói bên tai cô: "Rồi rồi, không có việc gì."

Đạo diễn đứng ở một bên, rốt cuộc không nhìn được: "Được rồi, thu thập một chút chuẩn bị hiện trường, đừng để cứ như sinh ly tử biệt."

Thời Yên trong lòng nghĩ, còn không phải thiếu chút nữa sinh ly tử biệt sao.

Lục Cảnh Nhiên quay xong, trên người đều là vệt đỏ treo dây cáp thít chặt tạo ra. Bởi vì trong khoảng thời gian này quay cảnh đánh nhau không ít, trên người anh cũng nhiều vết xanh tím. Anh tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thói quen chỉ bọc khăn tắm, Thời Yên thấy vết thương trên người anh, liền có chút đau lòng: "Chồng à, đau không anh?"

Lục Cảnh Nhiên ôm cô, hôn lên khóe miệng cô: "Không đau."

"Gạt người." Bản thân Thời Yên trước kia là võ thế, bị thương không ít, lần nghiêm trong nhất, đầu gối sưng lên suốt một tháng. Lục Cảnh Nhiên sao có thể không đau chứ.

"Thật sự, vợ hôn là không đau." Lục Cảnh Nhiên ôm chặt cô, có chút lòng tham đoạt lấy môi cô. Thời Yên phối hợp tiết tấu của anh, không đợi nụ hôn này trở nên càng kịch liệt, Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu về một bên, dựa vào trên vai cô ngủ rồi.

Thời Yên: "......"

Lần đầu tiên nhìn thấy có người hôn môi lại ngủ!

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông dựa vào vai mình, dưới hốc mắt anh có xanh tím rõ ràng, ngay cả lông mi anh lấy làm tự hào đều lộ rõ mệt mỏi. Anh thật sự rất mệt rồi.

Thời Yên ôm eo anh, dịch anh đến mép giường, thả xuống. Bởi vì Lục Cảnh Nhiên nặng hơn cô nhiều nên cô cũng cùng ngã xuống. Cô dựa vào bên cạnh anh, nhìn Lục Cảnh Nhiên ngủ, không nhịn được nở nụ cười.

"Thật là đáng yêu." Cô vươn tay chọc chọc mặt anh, làn da vừa căng vừa bóng loáng, "Ngủ đi, chồng à."

Cô cong lưng, hôn một cái lên mặt anh.

Ngày hôm sau đồng hồ sinh học của Lục Cảnh Nhiên đúng giờ đánh thức anh. Vợ đang ngủ ở bên cạnh, tay còn đặt trên eo mình, khóe miệng Lục Cảnh Nhiên không tự giác cong lên một nụ cười. Một lát sau, anh nhớ tới chuyện tối hôm qua, lập tức có chút ảo não.

Tối hôm qua anh lại ngủ mất! Vốn đang muốn cùng vợ ấy ấy!

Vợ có thể cảm thấy anh không được không......

A, anh phải tìm một cơ hội, một lần nữa chứng minh bản thân với vợ.

Đang nghĩ ngợi, Thời Yên cũng ngáp một cái, mở mắt: "Chồng, anh tỉnh rồi?"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên nhích lại gần hôn khóe miệng cô, từ trên giường bò lên, "Anh đi rửa mặt trước, em ngủ thêm một lát đi?"

"Không được, em đi cùng anh."

Thời Yên nói rồi muốn bò dậy, Lục Cảnh Nhiên đè vai cô, nhìn cô nói: "Vợ à, nếu không hôm nay em ở khách sạn nghỉ ngơi đi." Mấy ngày nay Thời Yên có chút khác thường, Lục Cảnh Nhiên đã nhận ra, anh suy đoán cô là bởi vì chuyện quan hệ của bọn họ bị phơi bày, sinh ra cảm xúc áp lực.

Thời Yên không đáp ứng, vẫn bò dậy: "Em ở phim trường cũng không làm gì, không cần nghỉ ngơi." Hiện tại tuy rằng Lục Cảnh Nhiên tạm thời an toàn, nhưng cô còn chưa bắt được hung thủ, làm sao có thể yên tâm ở khách sạn nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô kiên trì, cũng không miễn cưỡng nữa, Đàm Ninh nói cuộc họp báo đã sắp xếp tương đối, chờ mở cuộc họp báo xong, nhiệt độ chuyện này cũng nên dần dần giảm xuống.

Anh mặc quần áo, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Vợ này, tối mai anh dẫn em tới một nơi."

"Nơi nào?" Thời Yên tò mò nhìn anh.

Lục Cảnh Nhiên cười với cô, chỉ nói hai chữ: "Bí mật."

Lúc anh lướt bình luận Weibo thấy một fan đề cử anh đến điểm tham quan Vân Thôn, nói là buổi tối mùa hè ở gần dòng suối núi Trúc Khê có thể thấy đom đóm như đầy sao.

Núi Trúc Khê cách khách sạn họ ở hai mươi phút đi xe, anh quyết định mang Thời Yên đi xem.

Vợ nhất định sẽ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info