ZingTruyen.Info

Cơ Giáp khế Ước Nô Đãi (P1)

Chương 197

TamNguyen625088

Người đứng ở cửa chính là Thiên Hằng*. Dung mạo tuyệt sắc ấy không thể lẫn vào đâu được. Bộ dáng của hắn cũng chẳng phải là bộ dạng điềm đạm đáng yêu mà lần trước Nguyên Tích gặp, bộ dáng của hắn lúc này đầy ngoan lệ quyết luyệt. trong nháy mắt nhìn thấy hai người La Tiểu Lâu, hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói “Đã lâu không gặp, Nguyên Tích điện hạ”

*Thiên Hằng: là dị thú đã đánh em La Tiểu Lâu bị thương khi ở phong ấn Lan Đạt (Xem lại phần tóm tắt). Lúc đó e Lâu bị biến thành hình thú, bị thương ở chân …

Thiên Hằng đánh giá hai người bọn họ, liếm liếm khóe miệng , mái tóc dài màu lam phía sau lưng bị gió thổi bay quất lên “Tới cũng thật đúng lúc. Ta cũng chẳng cần khó khăn cởi bỏ phong ấn nữa. ta nghĩ, cho dù là các ngươi, ở trong này cũng khó mà chịu đựng được đúng không? Nhưng mà, các ngươi không cần lo lắng biện pháp trở về nữa đây, ta ở đây chính là vì muốn tiễn đưa các ngươi lên đường xuống âm phủ”. Nói xong, Thiên Hằng duỗi tay. Khuỷu tay hắn nhất thời trở nên thô dài xấu xí, ngón tay mọc ra móng vuốt màu đen sắc nhọn, hướng thắng tới Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu mà tấn công.

La Tiểu Lâu căng thẳng vô cùng. Hắn cảm thấy hơi thở Thiên Hằng truyền ra không đúng lắm. Cơ chế ức chế sức mạnh dị thú của nơi này hình như chẳng hề ảnh hưởng tới hắn. Hơn nữa, hắn có vẻ còn lợi hại hơn cả trước đây.

La Tiểu Lâu muốn từ trên người Nguyên Tích xuống dưới. Thiên Hằng trước mặt quá nguy hiểm, hắn không thể để Nguyên Tích phải gánh vác hai người trưởng thành mà đánh nhau. Thế nhưng, Nguyên Tích lại chẳng hề có ý định đấy, hai tay vẫn giữ thật chặt không buông.

Thiên Hằng tiến lại gần từng bước, sau đó bỗng nhiên xoay người , tay phải huy mạnh ra phía đằng sau.

Phía sau hắn, có một người đang giơ kiếm năng lượng chém tới. Người nọ một thân quần áo màu nâu, tóc màu đen, không nhìn ra được tuổi. Động tác của hắn dị thường nhanh chóng, chớp mắt đã chém vào móng vuốt của Thiên Hằng, phát ra tiếng vang chói tai.

Người mặc quần áo nâu bị đẩy lui hai bước, ‘di’ một tiếng đầy kinh ngạc. Móng vuốt của Thiên Hằng, thế mà lại chẳng hề bị tổn hao chút nào.

Đúng lúc quan trọng bị người khác quấy rầy, sắc mặt Thiên Hằng cũng chẳng hòa nhã cho được nữa. Cánh tay nháy mắt phồng lên, tốc độ cực nhanh tấn công vào vị trí trái tim của người kẻ mới tới.

Ở nháy mắt trái tim La Tiểu Lâu tưởng chừng như nhảy mạnh lên, người áo nâu điểm nhẹ mũi chân, chỉ di chuyển vài bước ngắn, thế nhưng lại dễ dàng né tránh được đòn công kích của Thiên Hằng.

“Là Ly Tác” Nguyên Tích bỗng nhiên nói.

Cùng lúc đó, âm thanh quen thuộc của Ly Tác cũng đã truyền tới “Nguyên Tích, quái vật này ở đâu ra vậy?”

“Đại thúc, chúc mừng ngài!!” La Tiểu Lâu mừng thay cho lão. Giờ Ly Tác lão nhân không chỉ không sao cả, còn trẻ lại không ít. Nhưng mà chắc hẳn đây mới là bộ dáng tương xứng với độ tuổi của lão.

“Ly Tác không phải là đối thủ của Thiên hằng” Nguyên Tích nhíu mày. Tuy vậy nhưng hắn cũng không hề buông tay xông lên hỗ trợ. Hai người bên cạnh quá trọng yếu đối với hắn. Khi chưa thể nắm chắc được tình huống, hắn tuyệt đối sẽ không để cho ai rời khỏi tầm mắt của mình.

“Các ngươi đi mau đi, đi thông báo cho vương tử điện hạ, bảo ngài ấy phái người lại đây” Ly Tác bỗng nhiên hô.

Nguyên Tích liếc nhìn Ly Tác một cái, nhanh chóng hướng về phía ngoài. Chỉ cần ra được khỏi cửa, đem Nguyên Triệt cùng La Tiểu Lâu đặt ở một chỗ an toàn, hắn thừa cơ hội quay lại để giáo huấn Thiên Hằng. Ly Tác chắc hẳn thừa sức có thể duy trì được mười giây.

Thiên Hằng nhíu mày. Ngón tay toát ra một đạo bạch quang. Ngọn lửa năng lượng ở kiếm của Ly Tác nhất thời bị dập tắt.

Ly Tác vẫn còn ngẩn người, Thiên Hằng đã nhanh tay đánh úp về phía ngực ông, cánh tay còn lại thì giương ra chặn đường lui của Ly Tác.

La Tiểu Lâu vẫn luôn chú ý động thái của Ly Tác cùng Thiên Hằng, giãy ra khỏi cánh tay của Nguyên Tích. Lúc này, bọn họ đã chạy đến cạnh cửa. La Tiểu Lâu lo lắng mà nói “nơi này đã an toàn rồi, ngươi đi cứu người đi. Ta đi báo cho vương tử”

Nguyên Tích do dự hai giây, cuối cùng rút ra thanh kiếm màu đen, chạy lại vào trong.

Trong nháy mắt, Nguyên Tích đã chạy đến phía sau Ly Tác, nhuyễn kiếm đen hướng móng vuốt quái dị của Thiên Hằng mà bổ xuống.

Thiên Hằng cười mỉa mai, không né tránh, ngược lại còn dấn tới. Ly Tác mượn lực của Nguyên Tích, lắc mình né sang một bên của Nguyên Tích, mở to hai mắt mà nhìn thanh kiếm của Nguyên Tích tỏa ra ngọn lửa hai màu xanh đỏ.

Nhuyễn kiếm màu đen gần như là dán vào cánh tay Thiên Hằng mà oằn xuống, lúc này, cả cánh tay của Thiên Hằng cũng biến hình nghiêm trọng. Cơ thể thì bình thường nhưng hai cánh tay màu xanh lam dài đến hơn hai thước.

Ly Tác biết rõ cánh tay nhìn quái dị kia có bao nhiêu khủng bố, chuẩn bị sẵn tinh thần chờ thanh kiếm màu đen của Nguyên Tích bị bắn ngược lại, thế nhưng, hoàn toàn tương phản, màu đen nhuyễn kiếm xẹt qua, cánh tay của Thiên Hằng thế mà lại bị bổ xuống.

Ly Tác không dám tin mà nhìn một màn kia, nhưng mà, ông ta chưa kịp vui mừng, cánh tay bị đứt rụng rớt xuống đất bỗng nhiên bay lên, hướng về phía La Tiểu Lâu ở cửa mà tấn công

Nguyên Tích vừa động, lập tức bị Thiên Hằng ngáng đường. Đầu tóc của hắn rối tung, xõa xuống che đi nửa gương mặt, cười một cách quỷ dị “Ta chấp nhận hi sinh lớn như thế, chính là vì có thể lưu lại ba người các ngươi”

La Tiểu Lâu thậm chí có thể cảm giác được cánh tay đang bay tới tấn công hắn của Thiên hằng chứa đựng bao nhiêu ý thức nguyên lực – một lượng thực khủng bố. Dù Nguyên Tích có hô to bảo hắn né tránh như thế nào, La Tiểu Lâu vẫn không hề động đậy. Thiên hằng đã dùng số ý thức nguyên lực còn lại của hắn để khống chế cánh tay kia, cho nên, vô luận hắn chạy trốn thế nào, cánh tay kia chắc chắn vẫn sẽ đuổi theo hắn như hình với bóng.

La Tiểu Lâu cố gắng cưỡng lại mong muốn quay đầu chạy trốn của  chính mình, đem toàn bộ ý thức nguyên lực còn thừa tụ lại. Thiên Hằng chắc chưa biết chuyện hắn đã khôi phục, thậm chí còn nâng cao hơn một bước. Cánh tay cụt kia của Thiên Hằng chỉ có một phần nhỏ ý thức nguyên  lực, La Tiểu Lâu hắn có thể ứng phó được.

Nếu hắn có thể chế ngự được ý thức nguyên lực trong cánh tay kia, Nguyên Tích sẽ an toàn hơn không ít.

Ngay khi cánh tay kia lại gần, La Tiểu Lâu đang định giơ tay lên, Nguyên Tích đã bổ mạnh một nhát về phía Thiên Hằng, rồi phẫn nộ mà trừng mắt với La Tiểu Lâu, mà Thiên Hằng thì nở một nụ cười quỷ dị. Bỗng nhiên, một bàn tay lạ đột nhiên từ đằng sau vòng qua trước mặt La Tiểu Lâu kéo hắn lùi ra sau.

Một cánh tay thon dài khác lướt qua bả vai La Tiểu Lâu, trường kiếm màu bạc trong tay trực tiếp đâm thấu qua cánh tay cụt của Thiên Hằng, chặn đứng nó ở cách xa La Tiểu Lâu chừng một thước.

“Ta sao lại có một người anh dốt nát như vậy kia chứ … Ngươi chẳng lẽ đến chạy trốn cũng không biết sao?” Một thanh âm phát ra từ phía trên tai La Tiểu Lâu, lời vừa nói ra, bàn tay ôm La Tiểu Lâu đã nhanh chóng chuyển, đem hắn đặt ra đằng sau.

La Tiểu Lâu ngơ ngác mà nhìn người trước mặt, miệng lắp bắp hỏi “La Thiểu Thiên, ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

Trường kiếm trong tay La Thiểu Thiên đã lưu loát mà phân chia cái tay cụt kia ra làm bốn phần, sau đó quay đầu lại liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, nói “Đương nhiên … là tới tìm vương tử điện hạ rồi”

Nói xong, La Thiểu Thiên nhìn về phía Thiên Hằng đang thở hổn hển ở bên trong cánh cửa, rồi nhìn qua Nguyên Tích “Nguyên Tích điện hạ, nơi này có ta, La Tiểu Lâu không sao cả, ngươi yên tâm động thủ đi”

Sắc mặt Thiên Hằng vô cùng khó coi, chật vật né tránh công kích của Nguyên Tích. La Thiểu Thiên cũng chẳng phải loại mà Ly Tác có thể sánh được, có hắn ở cạnh La Tiểu Lâu, đại thế đã mất, giờ ngoài việc đi khỏi cũng chả còn cách nào khác. Lúc này, Nguyên Tích lại đâm tới một kiếm, động tác càng lúc càng nhanh. Thiên Hằng kiệt lực né tránh, nhưng bả vai vẫn bị trúng một kiếm.

Thiên Hằng uốn người, chịu đựng cơn đau từ bả vai, lách mình khỏi Nguyên Tích mà chạy, cũng chẳng hề quay đầu lại mà lao thẳng về phía cửa. Mỗi lần chân hắn chạm đất, đều có một tượng đá đang tan ra bị giẫm bẹp hoặc bị đá bay.

Khi hắn sắp chạy được đến cửa, phía sau có hai cơn kình phong đánh úp lại. Thiên Hằng cắn răng tăng nhanh tốc độ, thế nhưng, vẫn có người nhanh hơn hắn, vượt lên trước.

Thiên Hằng sửng sốt, kẻ đứng chắn chính là người đàn ông xa lạ. Người kia không chỉ chạy vượt hắn mà còn liều mạng đỡ pho tượng người băng ban nãy hắn đá phải.

Thì ra ông ta sợ hắn thương tổn đến những kẻ sống dở chết dở kia. Thiên Hằng ánh mắt chợt lóe, liếc nhìn Nguyên Tích đang càng lúc càng đuổi tới gần, tự biết bản thân không qua nổi Nguyên Tích.

Nghĩ đến đây, Thiên Hằng vươn tay, bắt lấy Ly Tác đang đứng đó.

Mặc dù đang bận cứu người nhưng Ly Tác vẫn chú ý duy trì một khoảng cách nhất định với địch. Tuy vậy, Thiên Hằng cũng chẳng phải người thường để mà phán đoán theo lẽ thường. Cánh tay của hắn có thể vươn dài tùy ý. Trong nháy mắt, móng tay của Thiên Hằng đã kề bên cổ Ly Tác.

Thiên Hằng sau đó quay đầu, nhìn về phía Nguyên Tích, khàn khàn nói “Để cho ta đi, không thì ta giết hắn, sau đó tất cả cùng đồng quy vô tận”

Nguyên Tích dừng bước, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Thiên Hằng, cuối cùng nói “Thả người, cút đi”

Thiên Hằng túm theo Ly Tác đến tận cửa, rời xa Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, sau đó mới đem Ly Tác đẩy trở về, xoay người bỏ chạy.

Thiên Hằng chạy mất tăm rồi, La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần, vỗ vỗ bả vai La Thiểu Thiên “an toàn rồi, vất vả, huynh đệ. Đúng rồi, người sao vào được đây?” cho dù La Thiểu Thiên không đến, hắn vẫn tin tưởng có thể đối phó được với cánh tay cụt kia … đương nhiên, nếu mà Thiên hằng tự mình lao tới tấn công, hắn vẫn gặp nguy hiểm.

La Thiểu Thiên đến được đây, La Tiểu Lâu cảm thấy vui sướng vô cùng. Điều này thuyết minh, những người ở bên ngoài không có quên bọn họ.

La Thiểu Thiên cứng đờ người, rồi sau đó thản nhiên mà liếc nhìn La Tiểu Lâu, hồi đáp “Sau khih các ngươi bị rơi vào Bụi động, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng – nhất là sự an toàn của vương tử điện hạ… Sau đó Nghiêm đại sư chế tạo một chiến hạm loại nhỏ trong thời gian ngắn nhất, trang bị lại hệ thống động lực của nó, có thể đi vào được Bụi động. Ta đã lái phi thuyền đó vào đây”

La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, cảm động mà thì thào “Sư phó…”

Nguyên Tích cõng Nguyên Triệt tới gần, nhìn liếc qua hai huynh đệ nhà kia một cái rồi nói “Chúng ta ở trong này đã giải quyết xong mọi việc, đang định đi khỏi”

Ly Tác thở dốc, chạy tới. Bởi vì Nguyên Tích đã dùng năng lượng thể của đại vương tử đưa cho để phong ấn huyệt động, những người bị tổn thương do xạ tuyến đều đã giảm dần, hơn nữa, ông còn có thuốc của 125 cho, giờ gần như không chịu chút ảnh hưởng nào.

Ly Tác chạy lại gần người mà ông vừa mới đỡ ban nãy, đem người đó ôm vào, nghẹn ngào mà kêu lên “Cửu ca!”

La Tiểu Lâu yên lặng nhìn, cảm thán “Không nghĩ tới những người này lại bị đông thành tượng đá. May mắn là hầu hết đều còn sống. Ta nghĩ, bọn họ đại khái cũng sẽ cần thuốc của 125. 125 … ủa, nó đâu rồi?”

Xa xa, bậc thang trên cao chếch lên một cái đuôi, 125 hô lớn “ta, ta ở đây, ở đây này, ta thu dọn một chút thôi, đợi ta, ta lập tức tới đó!”

Thời điểm đại vương tử cùng nhị vương tử mang theo rất nhiều thần quan tới, 125 đã tròn bụng mà chuồn ra từ cửa ngách.

“Ông trời! Các ngươi thế mà làm được!!!” Đại vương tử kích động mà nhìn bên trong , sau đó chỉ huy thị vệ đi vào bên trong xem xét và cứu người. Các thần quan cũng đi theo vào.

Nhị vương tử thì uể oải hối hận mà đi về phía Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu “Vất vả cho các ngươi… ta, ta không phải không muốn cùng đi, nhưng mà, đến khi ta tỉnh lại, đã chậm mất rồi!”

Nguyên Tích lắc lắc đầu nói “Không sao, dù sao bọn tôi cũng phải đi vào đây. Giờ tất cả đều đã xong xuôi, chúng tôi sẽ rời đi”

Nhị vương tử liếc nhìn La Thiểu Thiên, âm thầm đánh giá hắn rồi gật gật đầu, nhiệt tình mời “Đương nhiên, các ngươi luôn được tự do mà, thế nhưng, nếu các ngươi nguyện ý ở lại góp lực cho hoàng cung, vương tộc sẽ cho các ngươi sự hậu đãi lớn nhất có thể”

La Thiểu Thiên nghe xong câu này, ánh mắt đầy quái dị mà nhìn Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, nhưng cũng không nói gì cả.

Nguyên Tích thực sự kiên quyết àm biểu đạt ý định muốn rời đi, không phải chỉ là rời đi khu A như nhị vương tử nghĩ, mà là rời đi khỏi Bụi động này.

Đúng lúc này, bên trong truyền đến tiếng rống giận dữ “Đừng để bọn họ rời đi! Bọn họ đã bắt cóc Sáng Thế Thần!!”

Nhị vương tử sửng sốt, lập tức nhìn về phía La Tiểu Lâu , La Thiểu Thiên, Nguyên Tích, cuối cùng dừng tầm mắt lại trên người đang được Nguyên Tích cõng sau lưng.

Sự việc quan trọng, Đại vương tử cùng giáo chủ thần điện đều vội vã đi ra.

La Tiểu Lâu nhìn giáo chủ thần điện đang nổi giận đùng đùng, nhẹ nhàng mà nói “Giáo chủ đại nhân, nói cũng không thể nói lung tung. Ngài xem, ngài cảm thấy trong chúng ta ai giống Sáng Thế thần?”

Nói xong, La Tiểu Lâu còn đem bức vẽ thần tượng của 125 lấy ra. Trên bức tranh, một người đứng bình thản mà ngạo nghễ – là tổ hợp của cả Nguyên Triệt, chủ nhân của 125, còn có cả ca ca cơ giáp của nó nữa. Đúng là bức vẽ này chẳng giống bất cứ ai trong bọn họ cả.

Đại vương tử cùng nhị vương tử bấy giờ cũng nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía giáo chủ.

Giáo chủ kia đã trừng lớn mắt, sắc mặt chậm rãi trở nên đỏ ứng, nghiến răng nghiến lợi một lúc mới nói “Cái này có thể lừa gạt được kẻ khác nhưng không thể lừa gạt được ta”

“Được rồi, cho dù hôm nay ta có phải phá vỡ giới luật của thần điện , ta cũng quyết tâm bảo vệ Sáng Thế Thần!!!” Giáo chủ đại nhân quát lớn “Sáng Thế Thần đúng là có hình ảnh giống như bức vẽ kia, thiên cổ đều lưu truyền điều này. Thế nhưng, là giáo chủ cao nhất của thần điện, một khi có người kế thừa ngôi vị, sẽ truyền cho giáo chủ đời kế tiếp một cái mật thư. Mật thư nói về một hình dáng khác của Sáng Thế Thần, khác hẳn so với hình ảnh tượng khắc. Sau đó, ngẫu nhiên,  một người của thần điện tiến vào được cánh cửa thần tích này, chứng thực rằng, bên trong thần tích, thực sự có một Sáng Thế Thần với tướng mạo như mật thư miêu tả”

“Điều này đã từng làm cho thần điện khó xử một thời gian dài, cuối cùng chúng ta vẫn quyết định không thay đổi lại hình ảnh của Sáng Thế Thần đã công bố. Còn về tướng mạo thực sự của ngài, đã trở thành bí mật của bao đời giáo chủ chúng ta. Thế nhưng hôm nay, ta không thể chính mồm mình nói ra sự thật, Sáng Thế Thần, chính thực là người hắn đang cõng trên lưng”

Đại vương tử cùng nhị vương tử hoàn toàn không biết rằng còn có chuyện như thế này, mắt đều trợn tròn lên.

Người của thần điện đã nhanh chóng bao vây Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cùng La Thiểu Thiên lại.

La Tiểu Lâu nhướng mày, đang định nói lại, Nguyên Tích đã lạnh lùng cười “Ta không biết Sáng Thế Thần cái gì hết, đây là ca ca của ta, ta không thể để huynh ấy tiếp tục ở lại đây. Như thế nào? Anh trait a đã ở đây chịu phong ấn lâu như vậy, các ngươi vẫn còn chưa thấy đủ?”

Giáo chủ tức giận đến tím tái mặt mày, run rẩy chỉ thẳng mặt Nguyên Tích “Ngươi nói cái gì? Đó là Sáng Thế Thần của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngài bị các ngươi xảo ngôn bắt cóc!!”

Đúng lúc này, Nguyên Triệt trên lưng Nguyên Tích bỗng nhiên giật giật, bị tiếng ồn ào đánh thức, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đám người của thần điện.

La Tiểu Lâu kích động mà ngóng nhìn, Nguyên Triệt hẳn sẽ nói hắn không phải cái gì chó má Sáng Thế Thần.. Đó chỉ là một sự hiểu nhầm mà thôi.

Nguyên Triệt thản nhiên mà nhìn giáo chủ đại nhân. Ông ta thì vô cùng kích động, quỳ xuống “Thần phụ, là con chiên trung thực cũng là người hầu trung thành của ngài, ta – Y Vạn – nguyện nghe ngài dạy bảo”

Theo giáo chủ, tất cả người của thần điện đều quỳ rạp xuống, thậm chỉ cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nguyên Triệt nhẹ nhàng gật gật đầu nói “Y Vạn, ta muốn đi cùng với hắn, các ngươi không cần phải lo”

Y Vạn thân hình chấn động , im lặng chừng năm giây, đầu ông ta lại lần nữa chạm sát mặt đất “… vâng, thưa thần phụ”

Nguyên Triệt ‘răn dạy’ xong, lại tựa vào lưng Nguyên Tích thiếp đi.

Đại giáo chủ Y vạn thần sắc ảm đạm, phất phất tay, người vây quanh Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu chẳng mấy chốc đã tản ra, thế nhưng, bọn họ vẫn mang vẻ mặt thành kính theo sát ở phía sau.

Đại vương tử cùng nhị vương tử cũng vô cùng trịnh trọng. Sáng Thế Thần rời khỏi thần điện và quốc gia này, đây cũng chẳng phải là việc nhỏ. Thế nhưng, bọn họ không thể vi phạm ý muốn của ngài.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, đại vương tử phải ra mặt , xin Nguyên Tích lưu lại đến sáng mai hãy đi. Người của thần điện cũng khẩn cầu Nguyên Triệt đồng ý. Bọn họ muốn tuyển ra một số người đi theo bảo vệ Sáng Thế Thần. Thần điện trước giờ đều có Thánh kỵ sĩ – thị vệ trung thành của thần điện.

Nguyên Tích đồng ý, Nguyên Triệt cũng không cự tuyệt, mà La Tiểu Lâu cùng 125 thì vẫn còn muốn tìm kiếm manh mối mà chủ nhân của 125 lưu lại.

125 thực sự thương tâm. Nó cùng La Tiểu Lâu đã thực sự cố gắng rồi, trên bức tượng thần cũng có hình ảnh của chủ nhân nó cùng ca ca của nói, thế nhưng nơi này lại chẳng hề có tí sóng dao động nào chứng minh bọn họ ở đây cả. Tuy rằng đã tham ô tất cả năng lượng thạch của thần tích, 125 vẫn là rầu rĩ không vui.

Cuối cùng, La Tiểu Lâu cùng 125 đi tới động sóc. Có một điều khiến bọn hắn vui vẻ hơn một chút chính là, xà đằng mọc lên vô cùng tốt, xuất hiện hơn mười gốc đằng xà màu đỏ.

Thánh chu đằng!!! 125 đắc y thu lại một nửa xà đằng, để lại một nửa. Về phần thánh chu đằng, một gốc cũng không bỏ sót.

La Tiểu Lâu lúc ở trong Bụi động, vô số lần nói rằng muốn chế tác một kiện cơ giáp cho Nguyên Tích, giờ đã có cả thập cấp tài liệu trong tay, đã có thể động thủ chế tác rồi.

Ooooo

Ngày hôm sau, thần điện tuyển ra một đội gồm mười người Thánh kỵ sĩ, trong đó có cả Lăng Tiêu. Hoàng cung cũng tuyển ra mười một cao thủ, Eno cũng ở trong số đó. Mà D Tư, vì Lăng Tiêu, cũng xin đi cùng.

Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều có quan hệ tốt với Nguyên Tích, cũng muốn cùng đi. Còn có cả Ly Tác, vị Cửu ca kia, cả ông lão chế tác quần áo lông thú kia nữa, đều muốn cùng đi với Nguyên Tích. Những người bị đông đá ở đằng sau cánh cửa thần tích đều đã được 125 dùng thuốc cứu về… bởi vậy, hoàng cung lại trả thêm cho bọn họ không ít năng lượng thạch cùng tài liệu.

Trong số những người cùng đi, có không ít người vẫn rất lưu luyến Bụi động – dù sao cũng là quê nhà của bọn họ – nhưng vì bảo hộ Nguyên Triệt, bọn họ đều nguyện ý cùng nhau rời khỏi nơi này.

La Thiểu Thiên không dùng chiến hạm của hắn nữa, mà cùng mọi người cùng lên chiếc phi thuyền lấp lánh của La Tiểu Lâu và 125.

Ooooo

Giữa trưa ngày thứ hai, tất cả cùng nhau ly khai Bụi động.

Nhìn Bụi động càng lúc càng xa, La Tiểu Lâu thu hồi tầm mắt, ngoảnh sang phía Nguyên Triệt cùng Nguyên Tích bên giường, rồi hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía La Thiểu Thiên, đột nhiên hỏi “Ngươi xin đi vào, ngươi …. Người nhà ngươi không cản lại sao?’

La Thiểu Thiên nhìn lại La Tiểu Lâu, không chút do dự mà nói “Không! Bọn họ cũng không nói gì! Ta tự mình quyết định đi vào!” Nhìn thấy La Tiểu Lâu nhíu mày, La Thiểu Thiên lại bỏ thêm một câu “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, ta là vào cứu vương tử điện hạ, không ai có thể phản đối, cũng không ai dám phản đối”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info