ZingTruyen.Info

Chuyen Ver Taekook Chinh La Khong Ly Hon

Kim đại gia thật sự chỉ gửi thông báo cho cậu mà thôi.

Phí hết tâm tư biểu lộ một trận, coi như là cây cỏ ít nhất cũng có tình cảm, kết quả cái tên này chỉ có ngần ấy phản ứng.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi, biết mình không thể hi vọng cái người không hiểu phong tình này, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian tiệc tối đã sắp bắt đầu, cậu không dám trì hoãn, tùy tiện thay đổi một bộ quần áo coi như có thể diện, tiện tay đem hộp nhẫn nhét vào túi đi ra khỏi cửa.

Một đường lái phi hành khí đến quân bộ, trong tòa nhà đen kịt một màu, ngay cả quảng trường nhỏ từ trước đến giờ vẫn sáng trưng, giờ khắc này đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Điền Chính Quốc cảm thấy kỳ quái, sau khi ngừng phi hành khí, một đường đi tới, toà nhà trước mặt trống rỗng, thậm chí ngay cả một hộ vệ cũng không có.

Không phải nói có tiệc tối, làm sao lại không có bất kỳ ai...

Giữa lúc cậu nghi ngờ, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một vòng pháo hoa màu vàng đột nhiên bắn ra từ trên đỉnh đầu, pháo hoa rực rỡ giống như ánh sao rơi xuống, trong nháy mắt đốt sáng lên toàn bộ bầu trời đêm.

Cậu hoảng sợ, còn không có phản ứng lại xảy ra chuyện gì, càng ngày càng nhiều pháo hoa xông thẳng lên trời, màu sắc rực rỡ, lúc này một vòng pháo hoa in hình bông hồng lớn tràn ra, sau đó toàn bộ nền trời xuất hiện dòng chữ chói mắt: "Kim Thái Hanh yêu Điền Chính Quốc "

Nhìn thấy mấy chữ này, Điền Chính Quốc ngây dại, trái tim trong lồng ngực không khống chế được đập mạnh.

Lúc này, trên trời bay lên vô số cánh hoa màu đỏ, Điền Chính Quốc giơ tay chạm vào, cánh hoa chân thật chạm vào tay cậu, lúc này cậu mới nhìn rõ bên trong mưa hoa đầy trời, dĩ nhiên mỗi một cánh hoa thượng đều in tên của cậu và Thái Hanh.

"Điền Chính Quốc" cùng "Kim Thái Hanh" thật chặt dựa vào nhau, chính như quan hệ bọn họ vĩnh viễn vô pháp chia lìa.

Cậu hoàn toàn ngây dại, trố mắt một hồi lâu, không nhịn được vành mắt đỏ lên nở nụ cười, lúc này, trên quảng trường to lớn, truyền đến một tiếng vỗ tay chỉnh tề, cậu thuận theo âm thanh đi về phía trước, ánh đèn toàn bộ quảng trường đột nhiên sáng lên, vô số chiếc phi hành khí bay trên tinh không, kéo ra dải lụa màu sắc rực rỡ, mỗi dải lụa đều in dòng chữ "Chúc Thái Hanh cùng Chính Quốc kết hôn vui vẻ. "

Trên quảng trường nổi lên một tiếng chúc mừng, Điền Chính Quốc định thần nhìn lại lúc này mới chú ý tới hiện trường dĩ nhiên có nhiều người như vậy, lít nha lít nhít cơ hồ đứng đầy toàn bộ quảng trường, trong bọn họ có đồng sự quân bộ, có quần chúng phổ thông, còn có vô số phóng viên truyền thông mang theo máy ảnh đứng ở đó.

Hiện trường đèn chớp liên tục, đây là một lễ cưới đã được chuẩn bị hồi lâu, cũng chỉ có Điền Chính Quốc làm nhân vật chính lại chẳng hay biết gì.

Cậu giống như kẻ ngốc đứng tại chỗ, lúc này phía sau truyền đến tiếng cười vui vẻ, quay đầu nhìn lại chính là toàn thể thành viên chiến đội Liệp Ưng, bọn họ mặc quân trang thống nhất, cổ tay áo in huy hiệu Liệp Ưng quen thuộc, tất cả mọi người trong tay đều cầm hoa hồng, nhìn cậu làm mặt quỷ đi tới.

Những người này tất cả đều là huynh đệ đã từng cùng cậu vào sinh ra tử, mọi người cùng nhau trải qua khổ cực, chơi đùa tính mạng, còn thiếu chút nữ đồng thời hi sinh ở núi Thương Lan, mà bây giờ tất cả bọn họ không thiếu một người đều trình diện, tới tham gia lễ cưới của huynh đệ bọn họ.

Một đám quân nhân thô tục, mặc quân trang cầm hoa hồng bộ dáng thực sự buồn cười, Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy bọn họ liền không nhịn được cười ha hả, "Thái Hanh mặt mũi rất lớn a, còn có thể mời các anh tới."

"Đó là đương nhiên, huynh đệ kết hôn chúng ta không chỉ muốn tới, còn chuẩn bị lễ vật."

Mười mấy người phóng khoáng nở nụ cười, đứng xếp hàng tiến lên đem hoa hồng trong tay nhét vào trong tay Chính Quốc.

"Chúc cậu và Thái Hanh trăm năm hạnh phúc!"

"Vĩnh viễn kết đồng tâm!"

"Sớm sinh quý tử!"

"..., Chính là không ly hôn!" Người cuối cùng thực sự không nghĩ ra được lời may mắn, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy, mấy người nhấc nắm đấm muốn đánh hắn, cũng khiến Điền Chính Quốc cùng tất cả mọi người cười ngửa tới ngửa lui.

Cúi đầu nhìn bọn họ tự tay đưa hoa hồng, mặt trên mỗi một cánh hoa đều in "Kim Thái Hanh yêu Điền Chính Quốc", Chính Quốc không biết Thái Hanh đến tột cùng tốn bao nhiêu sức lớn mới làm được chuyện này, trong lòng không nói được gì chỉ biết lúc này cậu rất hạnh phúc, người đàn ông này là người biệt nữu nhất cậu từng gặp qua, cũng là người đàn ông tốt nhất cậu gặp trên đời.

Hắn hiểu trong lòng mình khát vọng được đồng sự tán thành cùng tôn trọng, cho nên hắn mời bọn họ tới đây, cả đời này có lẽ người hiểu cậu nhất chỉ có Thái Hanh, căn bản không cần nhiều lời, cũng đã giúp cậu nghĩ tới chu đáo.

Hít một hơi, nước mắt rốt cuộc không khống chế được rơi xuống, nhưng còn không để cậu phục hồi tinh thần lại, bên trong quảng trường truyền đến âm thanh ồn ào.

Điền Chính Quốc vừa quay đầu lại liền thấy Trần Lâm đứng đó, anh ta sợ thiên hạ bất loạn lên tiếng cổ vũ, không khí của hiện trường được khơi dậy, tất cả mọi người cùng đồng thời vỗ tay, hô to, "Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!"

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười nhìn về phía Trần Lâm, "Ngay cả anh cũng bị Thái Hanh mua chuộc?"

Trần Lâm cười với cậu nháy mắt mấy cái, "Làm sao có thể nói mua được, tôi chính là ông mai bà mối của hai người, không có tôi hai người bây giờ vẫn phải chia ly đấy, tôi làm ông mai chẳng lẽ không nên tham gia chút náo nhiệt."

Nói xong anh ta thần bí nhét vào trong tay Điền Chính Quốc một tuýp thuốc mỡ, ý vị thâm trường nói, "Đây chính là đồ bệnh viện mới nghiên cứu ra, dùng để chấp hành nhiệm vụ đặc thù, chỉ cần bôi vào bộ vị mấu chốt một chút có thể khiến người ta cả người mềm yếu, dục tiên dục tử, thuốc mỡ này chiết xuất tinh hoa, toàn thế giới chỉ có một phần này, tôi coi như đây là quà tặng lễ cưới dành cho hai người."

Gương mặt Chính Quốc đỏ ửng, "Phi phi, ai muốn món đồ này, nhanh chóng lấy đi."

"Tặng cũng đã tặng lấy lại thật không tiện a, lại nói tôi chính là mang theo nhiệm vụ trọng yếu tới."

Nói xong anh ta cười giả dối, hướng tất cả mọi người phía sau vung cánh tay lên một cái, trong đám người cầm thiết bị truyền tin chiếu lên ánh sáng, hợp lại thành một chữ chói mắt, "4,700 ngày đêm, cảm ơn em xuất hiện ở bên cạnh anh "

Vô số thiết bị truyền tin tản ra ánh sáng màu lam, ở trong bóng tối lộng lẫy như dàn sao, Điền Chính Quốc nhìn chuỗi chữ số này, rốt cuộc không nhớ ra được, trố mắt một hồi như kẻ ngu ngốc vừa khóc vừa cười xoa mặt.

Cậu chỉ nhớ mình quen Thái Hanh mười ba năm, nhưng không thể nhớ rõ 4,700 ngày đêm, thì ra cái tên này nhớ chính xác như thế, thì ra năm tháng bất tri bất giác trải qua nhanh như vậy..

Vào giờ phút này, cậu rốt cuộc biết Thái Hanh quãng thời gian này xuất quỷ nhập thần là vì cái gì.

Ba năm trước, lễ cưới của hai người vội vàng chẳng khác nào trò đùa, mà hiện tại hắn lại yên lặng vì cậu chuẩn bị một niềm vui bất ngờ như vậy, người đàn ông này chưa bao giờ coi ái tình là trò đùa, hắn đã hứa cũng nói là làm, mặc dù năm đó cầu hôn hoang đường như vậy, trong lòng hắn vẫn là một mảnh chân tâm.

Hắn chưa bao giờ coi hôn ước này là chuyện cười, cho nên hắn muốn để cho mọi người chứng kiến, trước mặt toàn bộ thế giới tỏ rõ tình cảm chân thành của hắn.

Người đàn ông này vẫn là như vậy, cái gì cũng giấu ở trong bụng, không tiếng động làm chuyện kinh tâm động phách như vậy, viền mắt Điền Chính Quốc chua xót lợi hại, nước mắt không khống chế được rơi xuống, khóe miệng lại không nhịn được cong lên.

Trong lúc toàn bộ quảng trường đang náo nhiệt, trong đám người đột nhiên bùng nổ ra một tiếng thét kinh hãi, "Kim thượng tá đến!"

Vừa dứt lời, một chiếc phi hành khí màu trắng từ không trung lái tới, vững vàng mà đứng ở vị trí cách Chính Quốc không xa, khoang cửa mở, Kim Thái Hanh mặc một thân lễ phục màu đen bước xuống.

Ngày hôm nay hắn chải tóc ra phía sau, lộ ra một đôi mắt thâm thúy cùng gò má tựa như điêu khắc, một thân tây trang màu đen thẳng tắp tôn lên vóc người hiên ngang uy vũ của hắn, liếc mắt nhìn qua anh tuấn có chút không giống người phàm.

"Kim thượng tá hảo soái a!" Trong đám người có người không nhịn được nói ra, không khí của hiện trường cũng bởi vì Thái Hanh xuất hiện thúc đẩy hướng cao trào.

Nhưng lúc này trong mắt hắn đã không còn người khác, hắn không hề chớp mắt nhìn Điền Chính Quốc cách đó không xa, giống như là muốn đem cậu hút vào trong mắt.

Nhịp tim Điền Chính Quốc đập đến nhanh chóng, lúc này Kim Thái Hanh bước tới trước mặt cậu, nhìn bộ dạng cái tên này anh tuấn bức người, trên mặt Điền Chính Quốc có chút hơi nóng lên, cái tên này làm sao có thể... Đẹp trai thành bộ dáng này.

"Em nhìn ra rồi, cái tên nhà anh chỉ biết tính kế em, còn nói là cái gì tiệc tối, kết quả làm em giật cả mình."

Điền Chính Quốc cười thấp giọng mở miệng, mặt Thái Hanh hơi đỏ lên, "Không giật mình làm sao có thể khiến em kinh ngạc, ngày hôm trước lễ mừng, em cũng làm anh giật cả mình."

Hai người dựa vào rất gần, bên tai là gió đêm, bên người là hoa hồng bay múa, tất cả tựa như ảo mộng, tốt đẹp có chút không chân thực, Điền Chính Quốc sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói, "Ngày hôm trước ít nhất ăn mặc ra dáng lắm, thế nhưng anh xem em hiện tại, mặc cái gì đây... Mắc cỡ chết đi."

Cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người, phía trên âu phục chính trang, phía dưới lại là jean, trên chân vẫn là đôi giày nhàn nhã, vì rời đi quá gấp gáp, cậu thậm chí ngay cả tóc cũng không chải được chỉnh tề, chỉ tới tham gia cái gọi "Tiệc tối" này, so với một thân âu phục của Kim Thái Hanh, cậu quả thực muốn đào cái hố chôn mình vào..

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng Điền Chính Quốc tay chân luống cuống như thế, nụ cười trên khóe miệng Kim Thái Hanh sâu hơn mấy phần, ánh mắt sâu thẳm rơi ở trên người cậu, nuốt một ngụm nước bọt, nghẹn ngào nói, "Lão bà của Thái Hanh mặc cái gì cũng đẹp mắt."

Nói xong lời này mặt hắn đỏ bừng, biệt nữu quay đầu qua một bên.

Điền Chính Quốc không nhịn được cười ra tiếng, không mặn không nhạt liếc nhìn hắn một cái, "Em nhớ tới người cầu hôn trước rõ ràng là em, làm lão công phải là em, lúc này mới qua hai ngày anh liền quên mất rồi."

Kim Thái Hanh tự tiếu phi tiếu, nhếch lên khóe miệng, "Người tổ chức lễ cưới là anh, hơn nữa anh cũng là cầm kiếm giả của em."

Nói xong hắn khá là tiêu sái vỗ tay độp một cái, lúc này một tiểu bàn tử từ trên phi hành khí theo tiếng động "Lăn" xuống, giống như một cục thịt, lúc phi hành khí đáp xuống đất còn nhảy mấy lần, mọi người định thần nhìn lại không khỏi kích động.

"Tiểu bảo bảo thật đáng yêu!"

"Thật muốn xoa mặt của bé con, thoạt nhìn thật là mềm"

Một đám người nhìn thấy Bảo Bảo hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể trực tiếp nhào tới, mà đứa nhỏ dĩ nhiên không có sợ, trái lại híp mắt nở nụ cười hướng mọi người chào hỏi, ngoan ngoãn nói "Con chào thúc thúc".

Đứa nhỏ hôm nay cùng Thái Hanh mặc đồ đôi, tây trang màu đen áo sơ mi trắng, trong tay ôm một bó hoa hồng so với nó còn lớn hơn, giống như quả bóng cao su lảo đảo chạy đến trước mặt hai người cha, một bên chạy một bên trong miệng còn nói, "Bảo Bảo tới a! Ba ba chờ nhận hoa của con đi!"

Đứa nhỏ lập tức rơi vào trên đùi Chính Quốc, cậu cười ôm nó vào trong lồng ngực, Bảo Bảo vùi ở trong lồng ngực ba ba bắt đầu làm nũng, ôm cái cổ ba ba muốn hôn nhẹ một cái.

Kim Thái Hanh nhìn không được ho khan hai tiếng, thằng nhóc liền vội vàng đem hoa hồng nhét vào trong tay Thái Hanh, hắn lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười, đặc biệt suất khí quỳ một chân xuống, đem hoa giơ lên trước mặt Điền Chính Quốc.

Hiện trường trở nên sôi trào, đèn chớp trong nháy mắt thành một vùng, hết thảy mọi người bên trong hội trường cùng bên ngoài xem phát sóng trực tiếp giờ khắc này đều đang ngẩng đầu mà đợi, chờ xem Kim thượng tá sẽ lấy ra nhẫn kiểu gì, lúc này Thái Hanh giống làm ảo thuật, hơi nhấc ngón tay, phi thường ung dung thăm dò bên trong hoa hồng... Kết quả một giây sau hắn liền biến sắc.

Tất cả mọi người: "???"

Điền Chính Quốc nhìn biểu tình cứng đờ của Thái Hanh, nhịn không được lập tức cười ra tiếng, "Này, anh không phải là không mang nhẫn đi?"

Gương mặt Thái Hanh co quắp, tỉ mỉ ở bên trong bó hoa vuốt nhẹ một phen, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì, trong lúc nhất thời mặt hắn đen thui, hỏi Bảo Bảo bên cạnh xem náo nhiệt, "Tiểu bàn tử, nhẫn ba dặn con đặt bên trong hoa hồng đâu rồi?"

Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, gương mặt mờ mịt, "Không phải Hanh Hanh nói vật này quan trọng, tuyệt đối không thể làm mất sao, cho nên Bảo Bảo để ở nhà rồi."

Kim Thái Hanh: "!?"

Hiện trường tất cả mọi người rốt cuộc không khống chế được cười ha hả, Điền Chính Quốc ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, người xung quanh cùng ồn ào, "Kim thượng tá, không có nhẫn làm sao kết hôn a? Muốn lừa gạt Điền thiếu tá tới tay, bọn tôi cũng không chấp thuận a."

Điền Chính Quốc câu lên khóe môi, nháy mắt mấy cái nói, "Không có nhẫn không kết hôn được rồi, thế nhưng... Nếu như anh nguyện ý gả cho em, để em làm lão công, như vậy có thể giải quyết rồi."

Nói xong cậu lấy ra hộp nhẫn trong túi áo của mình, mở ra đặt tới trước mặt Kim Thái Hanh.

Lúc ra cửa cậu chỉ là tiện tay cất vào túi, không nghĩ tới vào lúc này lại giúp đại ân, đây là số mệnh a, chà chà.

Thái Hanh xanh mặt, hiện trường khán giả vui vẻ, tất cả mọi người chờ xem kịch vui, mặt Kim Thái Hanh đỏ lên, hạ thấp giọng nói, "... Chúng ta kết hôn trước, vấn đề xưng hô về nhà lại nói."

"Người nào đó mới vừa nói, chỉ có trong lễ cưới mới tính."

Điền Chính Quốc cười cười nhìn Thái Hanh, trong lúc hắn thẹn quá thành giận, cậu lén lút đến gần hôn lên gò má của hắn một chút, Thái Hanh nhất thời đứng im tại chỗ, đoạt lấy nhẫn, lão bà thì làm lão bà đi, chờ kết hôn, trên giường để cho em xem ai mới chính là lão công.

Kim Thái Hanh ở trong lòng hừ hừ hai tiếng, kéo Điền Chính Quốc đi vào bên trong tòa nhà, từ đầu tới cuối không tiếp tục nói một chữ "Không".

Đây đã là ý tứ ngầm thừa nhận, hiện trường lần thứ hai không khống chế được cười ha hả, Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh cáu kỉnh, nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, giờ khắc này trong lồng ngực một trái tim hoàn toàn bị cái tên này lấp đầy.

Đoàn người vây quanh một nhà ba người đi vào toà nhà, lúc này trong đại sảnh treo đầy vải màu đỏ cát tường, trên đài cao còn đính chữ "囍" (hỉ) to đùng, tất cả mọi người vui mừng dào dạt, khiến người ta như về tới cổ đại địa cầu trăm năm trước.

Rất ít người Thương Kiếm từng trải qua lễ cưới chân chính kiểu Trung Quốc, giờ khắc này vừa vào cửa tất cả đều kinh ngạc không thôi, nhưng còn không chờ bọn họ kinh ngạc đủ, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng kèn phi thường náo nhiệt.

Sau đó mười mấy người máy hình cầu ngây thơ đáng yêu, bên trong "eo" buộc vào mảnh vải màu đỏ, quơ móng vuốt hình tròn, nhảy theo nhịp điệu, người máy dẫn đầu chính là người máy phụ trách chăm sóc Bảo Bảo, vào lúc này nhìn thấy chủ nhân càng thêm hưng phấn, giơ móng vuốt vung lên, "Chúc mừng chủ nhân cùng phu nhân kết hôn."

Nói một đám người máy múa theo điệu nhạc uyên ương, Bảo Bảo xem người máy hoa tay múa chân, cùng nhào tới muốn mua cùng, đứa nhỏ theo không kịp nhịp càng muốn nhảy, dáng dấp ngây thơ đáng yêu đùa tất cả mọi người ngửa tới ngửa lui.

Lúc này, Hoàng đế cùng Kim Nam Tuấn công tước dưới một đám người chen chúc mặt nở nụ cười đi ra, nhìn hai người nắm tay nhau, trên mặt tất cả đều mang theo nụ cười thỏa mãn.

Kim Nam Tuấn đã sớm ưa Điền Chính Quốc, vào lúc này nhìn thấy cậu hận không thể tiến đến ôm cậu thật chặt, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, "Chính Quốc a, con thật đúng là đứa trẻ tốt, cảm ơn con đã không chê Thái Hanh tiểu tử thối này, nếu như không có con, ta nghĩ nó sẽ lưu manh cả một đời, con đúng là ngôi sao may mắn rơi xuống nhà chúng ta."

"Ba, ba nói hưu nói vượn gì vậy."

Kim Thái Hanh không nhịn được nguýt một cái, Kim Nam Tuấn công tước cũng lườm lại hắn, "Cha nói có cái gì không đúng, Chính Quốc nguyện ý kết hôn với con là lòng dạ của nó rộng rãi, bằng không chỉ bằng đức hạnh thối của con, lưu manh đánh tới chết cũng không tìm được đối tượng."

Điền Chính Quốc mới vừa nhìn thấy công tước Kim Nam Tuấn còn hơi sốt sắng, vào lúc này nhịn không được bật cười, ông lấy ra một quyển Album đưa tới, "Hai đứa kết hôn, ta làm phụ thân cũng không có gì để tặng, liền lấy vật này làm lễ vật tặng cho hai đứa."

Điền Chính Quốc mở ra xem, bên trong album dán đầy ảnh Thái Hanh từ lúc nhỏ đến lớn, thời điểm bốn năm tuổi mím môi thật chặt giả bộ người lớn, thời điểm bảy tám tuổi cúi đầu nghiêm túc cầm đàn dương cầm, còn có thời điểm vào trường quân đội tư thế oai hùng kiên cường mặc quân trang...

Một quyển album lưu lại khoảnh khắc của hắn, hiện tại Kim Nam Tuấn lại đem nó giao cho cậu.

"Sau này ta đem tiểu tử thối đó giao cho con, trăm năm sau chúng ta già cả mất đi, có con ở bên cạnh nó, ta rất yên tâm, tuy rằng tính khí nó không tốt, nhưng nó yêu con thật lòng."

Một câu nói chạm vào trái tim Điền Chính Quốc, cậu biết công tước cho cậu không chỉ là một quyển album, mà là toàn bộ nửa đời trước của Kim Thái Hanh, hiện tại đưa cho cậu bảo quản, chẳng khác nào đem nửa đời sau của hắn đưa cho cậu.

Ôm thật chặt quyển album trong tay, Điền Chính Quốc gật gật đầu, viền mắt đỏ lên, "Bá phụ yên tâm, con nhất định sẽ quý trọng anh ấy, anh ấy cực kỳ tốt."

Kim Nam Tuấn cười ha ha, "Còn gọi bá phụ a, nên đổi giọng."

Điền Chính Quốc mặt đỏ lên, "Ba."

Một chữ chạm vào trái tim, cậu từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, chưa từng cảm thụ qua tư vị gia đình, trước đây cậu cho là bố mẹ nuôi là nhà của mình, nhưng bây giờ cậu mới biết mình thật sự có một gia đình.

Trong nhà có người thân, mà những thứ này đều là Kim Thái Hanh cho cậu.

Không nhịn được ngẩng đầu nhìn gia hỏa bên cạnh, Thái Hanh cảm nhận được ánh mắt của cậu, khóe miệng rõ ràng nhếch lên cùng quay đầu lại, lúc này Trần Lâm bên cạnh sợ cho thiên hạ bất loạn kích động tất cả mọi người đồng thời nói: "Nhất bái thiên địa!"

Tất cả mọi người chỉ ở trong sách gặp qua lễ nghi này, nhất thời nhìn ra vừa mới mẻ vừa mê tít, không ngừng mà huýt sáo cổ động.

"Nhị bái cao đường!"

Quay đầu đối mặt Kim Nam Tuấn cùng Hoàng đế, Kim Thái Hanh đưa tay ra nắm lấy tay Điền Chính Quốc thật chặt.

"Phu thê giao bái!"

Bốn chữ vừa nói xong, Thái Hanh thậm chí không khom người liền ôm eo Điền Chính Quốc, hôn lên, hai đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau, bốn mắt đối diện, trong ánh mắt chỉ còn dư lại đối phương, môi lưỡi quấn quýt, thời khắc này bọn họ chỉ thuộc về nhau.

Xung quanh tiếng mọi người reo hò, người bên ngoài xem phát sóng trực tiếp cùng gào thét kêu tên bọn họ, người hâm mộ hét lớn một tiếng, "Đẹp đôi quá!"

Trần Lâm cười nói, "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng --!"

"Chờ đã, bây giờ đã đưa vào động phòng, vậy gọi tôi tới làm gì?" Người chứng hôn bên cạnh khúc khích, vào lúc này mới lên sân khấu hoàn thành công việc của mình.

Người xung quanh toàn bộ đều nở nụ cười, Trần Lâm vội vàng đem micro đưa cho người chứng hôn.

Người chứng hôn nhìn hai bọn họ, cười hỏi, "Cầm kiếm giả, anh đã suy nghĩ kỹ cùng phục tùng giả của mình kết hôn hay chưa, từ đây vô luận thuận cảnh hay là nghịch cảnh, đều đối với cậu ấy trước sau như một."

Lời thề quen thuộc lại lặp lại một lần, đôi mắt thâm thúy của Thái Hanh rơi vào trên người Chính Quốc, trịnh trọng gật gật đầu, "Tôi nguyện ý."

"Phục tùng giả, cậu đã suy nghĩ cùng cầm kiếm giả kết hôn của cậu kết hay chưa, từ đây vô luận thuận cảnh hay là nghịch cảnh, đều đối với anh ấy trước sau như một."

Điền Chính Quốc cười vừa muốn mở miệng, Bảo Bảo bên cạnh duỗi ra móng vuốt nhỏ vô cùng phấn khởi hô to, "Đồng ý đồng ý!"

Nói xong Điền Chính Quốc cười cười đến gần hôn lên đôi môi Kim Tại Hưởng, một cánh tay tinh tráng hơi dừng lại một chút, sau đó ôm thật chặt lấy cậu.

Pháo hoa trên đỉnh đầu tỏa ra, Thái Hanh ôm thật chặt người mình yêu ở trong lòng, rốt cục có dũng khí nói ra câu nói giấu ở trong lòng rất nhiều năm.

"Anh yêu em."

Ba chữ chân thật như vậy, cần dùng cả đời để trải qua, thế nhưng thời gian thuộc về bọn họ còn rất dài.

Ngân hà mênh mông, gần trong gang tấc, ánh sao lộng lẫy, nguyện cùng đối phương đồng hành.

Nhân sinh, còn xin đối phương chăm sóc nhiều hơn.

~Hoàn Chính Văn~

________________________________


vậy là fic đã hoàn rồi, mình để một lần up hết cho các bạn đọc cho đã, cảm ơn các bạn đã đọc fic nhiều nhaa.

và fic này của tụi mình beta là chưa được sự cho phép của tác giả, có thể nói theo các bạn là chuyển ver lậu và không dùng nó để kiếm tiền. nếu có vấn đề về tác giả mình sẽ gỡ fic ạ ♡︎.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info