ZingTruyen.Info

[Chuyển Ver - TaeKook] Chính là không ly hôn

Chương 77: Phần 2

tgs_thjk

Vô số phóng viên nghe đến tin tức thật sớm đã mang theo máy ảnh đi đến hội trường, chỉ nhờ vào đó nhận được tin tức lớn, đợi đến khi Hoàng đế vừa xuất hiện, hiện trường trong nháy mắt vang lên tiếng chụp ảnh liên tiếp.

Hoàng đế vẫn cứ là dáng dấp oai hùng cao lớn như trước đây, một thân âu phục giày da thẳng tắp, bước lên hội trường, tùy tiện khoát tay chặn lại, lập tức kinh sợ toàn trường, hội trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.

"... Chào buổi sáng toàn thể nhân dân cả nước, đối với dư luận gần đây xuất hiện nghi vấn cùng suy đoán có liên quan quân bộ cùng hoàng thất, trẫm làm người lãnh đạo có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ cho các vị một câu trả lời, cho nên hôm nay trẫm tổ chức một buổi họp báo, giải đáp nghi hoặc của các vị, cho nhân dân cả nước một chân tướng rõ ràng."

Nghe nói như thế, hiện trường trong nháy mắt trở nên rối loạn, mà Kim Thái Hanh ngồi ở nhà xem tin tức vẫn không hiểu sao cau mày, hắn thực sự không hiểu nổi Hoàng đế đang đùa trò gì.

Theo hắn biết cách làm việc lôi lệ phong hành của Hoàng đế, đối với nghi vấn cùng suy đoán của dân chúng vẫn luôn không để tâm đến, chưa bao giờ tổ chức họp báo phân trần giải thích, mặc dù phải họ một câu trả lời, thế nhưng chuyện này sẽ do bộ ngoại giao xử lý, lão nhân gia người ta khi nào thì bỏ mặt mũi ra làm chuyện như vậy?

Bên ngoài dân chúng bởi vì buổi họp báo của Hoàng đế, trong nháy mắt trở nên rối loạn, trong lúc người chủ trì nói có thể tự do đặt câu hỏi, máy chụp hình máy quay phim dồn dập nhắm thẳng vào Hoàng đế.

"Bệ hạ, xin hỏi lần này ngài tổ chức họp báo là bởi vì chuyện Điền Chính Quốc cùng Thái Hanh sao?"

"Xin hỏi hai người này cùng quân bộ thậm chí cùng hoàng thất đến cùng có gì vấn đề gì, vì sao hai người rời đi quân bộ đã lâu còn có thể được quân bộ cứu viện trợ giúp?"

"Ngày hôm nay ngài phá thiên hoang lần đầu tự mình tổ chức họp báo, không phải là bởi vì hai người rơi vào phong ba có quan hệ mật thiết với ngài, cho nên mới có thể có ưu đãi này đi?"

...

Mặc dù Thương Kiếm vẫn là đế chế hoàng tộc, thế nhưng hiện nay cũng đã là xã hội dân chủ, đối mặt với kết tội cùng nghi vấn của nhân dân, vua của một nước có nghĩa vụ đứng ra giải thích, cũng không đại biểu có thể khiến truyền thông dừng lại ngòi bút chỉ trích.

Sĩ quan bên cạnh không nhịn được lớn tiếng quát lớn, "Xin chú ý ngôn từ của các vị, bằng không chớ trách nhân viên an ninh của chúng tôi "mời" các người ra ngoài."

Thế nhưng hoàng đế lúc này lại không hề tức giận, trái lại vung tay ngăn lại sĩ quan, đôi mắt tỏ rõ sự uy nghiêm nhìn toàn bộ hội trường, trầm giọng nói, "Tổ chức buổi họp báo này quả thật là vì Thái Hanh cùng Chính Quốc, nhưng chuyện này không phải hai người bọn họ có quan hệ với hoàng thất, đổi thành binh lính quân bộ, bị hàm oan, trẫm cũng sẽ vì đó lấy lại công đạo."

Nghe nói như thế, toàn trường sững sờ, sau đó lại trở nên xôn xao.

Hoàng đế tuy rằng chỉ nói một câu ngắn ngủi, thế nhưng bên trong lượng thông tin thật sự là quá lớn!

Đèn chớp nháy liên tục, mấy tên phóng viên lớn mật không nhịn được đặt câu hỏi, "Ý của ngài là Điền Chính Quốc cùng Thái Hanh chưa từng có rời khỏi quân bộ? Vậy quãng thời gian hai người bọn họ biến mất là đi nơi nào, thân là quân nhân đế quốc vì sao có thể tự ý rời vị trí, nói biến mất liền biến mất?"

"Ngài nói giải oan là có ý gì? Chẳng lẽ nói lần này hai người rời đi quân bộ, thậm chí xuất hiện ở địch quốc Á Hi đều có ẩn tình?"

Hoàng đế nhìn tất cả ánh mắt ngóng trông ở đây, trên mặt tựa hồ lóe lên một tia xấu hổ, tựa hồ lại không có, chờ đến khi ông ngẩng đầu lên, không có nhìn tất cả mọi người ở đây, trái lại nhìn chằm chằm ống kính trực tiếp của đài truyền hình Trung Ương, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói: Xác thực có ẩn tình, thế nhưng toàn bộ sự kiện này là do một mình trẫm gây nên, không liên quan đến Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc, bởi vì lúc trước phái người Chính Quốc tham gia chiến đội Liệp Ưng chính là trẫm."

Một câu nói xong, toàn trường nhất thời kinh ngạc, im lặng đến mức nghe được cả hơi thở của từng người ở đây, mãi đến tận khi âm thanh hoàng đế vọng lại toàn bộ hội trường, mới đột nhiên nổi lên sóng lớn mênh mông, vô số phóng viên thậm chí cũng không đoái hoài tới lễ nghi tôn ti, cầm thiết bị truyền tin cùng các loại thiết bị ghi hình chạy tới trước khán đài, bao vây lấy Hoàng đế.

"Bệ hạ, ngài nói chiến đội Liệp Ưng là nơi trực thuộc hoàng thất, đóng quân ở biên cương, nắm trong tay toàn bộ lãnh thổ bắc bộ cùng toàn bộ bộ đội tinh nhuệ của quốc gia?"

"Nghe đâu gia nhập chiến đội Liệp Ưng phải thông qua sát hạch tàn khốc ma quỷ nhất, nếu như nhớ không lầm, Điền thiếu tá đã biến thành phục tùng giả, tại sao ngài lại phái cậu ta đi tham gia sát hạch?"

"Điền Chính Quốc gia nhập chiến đội Liệp Ưng có liên quan gì đến chuyện cậu ta xuất hiện ở địch quốc?"

Rất nhiều vấn đề giống như hồng thủy vọt tới, Chính Quốc ngồi ở nhà xem trực tiếp không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt, cậu không nghĩ tới thời gian qua đi hơn một năm, Hoàng đế dĩ nhiên thông qua họp báo nhắc tới việc này, thậm chí còn đứng trước ống kính truyền thông, chiếu trực tiếp rộng rãi cho cả nước, Hoàng đế làm như vậy đến cùng là vì cái gì...

Điền Chính Quốc nghĩ mãi mà không ra, vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt của Hoàng đế, đôi mắt bình tĩnh kia cực kỳ tương tự đôi mắt Thái Hanh, trái tim cậu đập mạnh một cái, lúc này hoàng đế chậm rãi mở miệng: "Bởi vì trẫm vừa bắt đầu cũng không coi trọng quan hệ của cậu ta và Kim Thái Hanh."

Một câu này khiến toàn trường trong nháy mắt trở nên xôn xao, Hoàng đế hít sâu một hơi, lộ ra một vệt nụ cười tự giễu, "Nói đến đây cũng chỉ là việc trong nhà, cũng không thích hợp nói ra làm lỡ thời gian của mọi người, càng không thích hợp làm đề tài câu chuyện trong miệng những người rảnh rỗi, nhưng bởi vì dính dáng đến hoàng gia cùng quân bộ, cho nên chuyện này biến thành quốc sự, vậy trẫm cần phải nói rõ ràng."

"Điền Chính Quốc là chiến sĩ ưu tú, thế nhưng bởi vì cậu ta là phục tùng giả, trẫm không thể để cho cậu ta phát triển ở quân bộ, cho nên phái cậu ta đi chiến đội Liệp Ưng, để cho cậu ta tham gia sát hạch tàn khốc nhất, chấp hành nhiệm vụ cực kỳ nghiêm khắc, mục đích muốn để cho cậu ta biết khó mà lui, trẫm cho là trong lúc sơ tuyển cậu ta sẽ bị đào thải, nhưng cuối cùng cậu ta dĩ nhiên thật sự dựa vào bản lãnh của mình tiến vào chiến đội, trở thành thành viên của chiến đội Liệp Ưng cũng trở thành phục tùng giả duy nhất trăm năm có một trong lịch sử.

Lời này nói xong, hội trường hoàn toàn tĩnh mịch, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước dư luận đối với Chính Quốc công kích đến nay còn rõ ràng trước mắt, bao nhiêu người bởi vì cậu là phục tùng giả nghi vấn năng lực của cậu, có bao nhiêu người liên danh yêu cầu Điền Chính Quốc rời khỏi quân bộ, nhưng khi đó người chém giết Liệt Long cứu hoàng đế chính là cậu, bây giờ người thông qua sát hạch tiến vào chiến đội Liệp Ưng cũng là cậu.

Cậu hoàn thành ước mơ rất nhiều cầm kiếm giả tha thiết đều không làm được, mà cậu chỉ là một phục tùng giả vốn không đỡ nổi một đòn.

"Trẫm cũng giống rất nhiều người bảo thủ sai lầm, thế nhưng Điền Chính Quốc lại làm thay đổi trẫm, cho nên trong lúc Á Hi quốc càng lúc càng nhiều lần xâm phạm quấy rầy đất nước chúng ta, trẫm phái cậu ta và Thái Hanh đi địch quốc hoàn thành nhiệm vụ, mà hai người bọn họ cũng không khiến trẫm thất vọng, trải qua hơn một năm nằm gai nếm mật, rốt cục trước đây không lâu triệt để phá hủy một trụ sở bí mật của quân địch."

Nói tới chỗ này, ánh mắt Hoàng đế sáng quắc nhìn hết thảy ống kính ở đây, cực kỳ uy nghiêm trang trọng nói, "Hết thảy đều là trẫm an bài, chuyện cơ mật quân sự trẫm lẽ ra không nên nói ra, thế nhưng bây giờ Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc vừa trở lại mẫu tinh, xin chư vị dừng lại suy đoán cùng hoài nghi, bọn họ không phải đào binh tự ý rời đi vị trí, mà là công thần của đế quốc chúng ta!"

Một câu nói nói xong, toàn trường yên tĩnh chốc lát, sau đó bùng nổ ra từng trận tiếng vỗ tay.

Toàn bộ quần chúng vì thế triệt để sôi sùng sục, ai cũng không nghĩ tới người bọn họ công kích, chính là người ra sức vì quốc gia, càng không nghĩ tới lúc trước Chính Quốc ở mẫu tinh chịu bao nhiêu chỉ trích, chưa bao giờ nhu nhược chạy trốn, mà là dùng hành động thực tế chứng minh cho tất cả mọi người, dù là phục tùng giả, cậu vẫn là một người đàn ông chân chính

Vẫn cứ có người cảm thấy đây là vở kịch hoàng thất cùng quân bộ bày ra, mục đích chỉ là muốn tự bào chữa sai lầm của mình, thế nhưng Điền Chính Quốc cùng Thái Hanh rất nhanh bị vô số khiếp sợ cùng tán dương nhấn chìm.

Qua một giờ ngắn ngủi, Điền Chính Quốc tựa hồ trực tiếp từ một "quái vật" vặn vẹo gien, biến thành công thần của cả quốc gia, điều này làm cho cậu sững sờ ngồi ở trên ghế sa lông, há hốc mồm nửa ngày chưa hoàn hồn lại.

Mãi đến tận khi Thái Hanh gõ đầu của cậu, cậu mới lắc lắc đầu, "Anh nhéo em một cái, có phải là em nằm mơ hay không a?"

Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, nhéo má của Chính Quốc một cái, Điền Chính Quốc đau đến kêu lên, lúc này mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn Thái Hanh, lại nhào tới người hắn "Anh thành thật khai báo cho em, cuộc họp báo ngày hôm nay của bệ hạ có phải do anh bày mưu đặt kế? Anh đến cùng có ký điều ước bất bình đẳng gì không, mới để cho lão nhân gia cùng anh diễn màn kịch này?"

Thái Hanh bật cười, "Nhận điện thoại chính là em, nói cho anh có họp báo cũng là em, anh bây giờ đầu óc còn mơ hồ đây, em còn hỏi anh?"

"Thật không phải là anh?" Điền Chính Quốc nghi ngờ bĩu môi, "Không nên a... Nếu như không phải là anh ở sau lưng động tay động chân, bệ hạ làm sao có khả năng làm chuyện như vậy?"

Thái Hanh vẫy tay, "Không chừng chính là ngăn chặn làn sóng dư luận thôi, ông ấy không đứng ra nói như vậy, quân bộ cùng Hoàng thất sẽ phiền phức không dứt."

"Coi như là vậy, ông ấy hoàn toàn có thể để cho Bộ ngoại giao nói a, tại sao cần phải tự mình mở họp báo, ông ấy là vua của một nước, công khai nói chuyện như vậy đối với ông ấy có ích lợi gì?"

Thái Hanh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Chính Quốc, ánh mắt của hai người đều hiểu được tâm tư của đối phương, kỳ thực trong lòng bọn họ đều đã có đáp án, thế nhưng chuyện này thực sự quá khó bề tin tưởng, bọn họ có chút không thể tin được.

Dù sao tin tưởng một Hoàng đế sẽ chủ động vì bọn họ nhận sai, thật sự là có chút không hiện thực...

Trong lúc hai người đang xoắn xuýt, thiết bị truyền tin trên cổ tay đồng thời vang lên, nghe đến âm quen thuộc đã lâu không gặp, hai người nhất thời đều có chút hoảng hốt, đây là tiếng chuông chuyên dụng của Hoàng thất, bọn họ đã có ít nhất một năm không nghe thấy âm thanh này.

Do dự chốc lát, hai người đồng thời mở ra thiết bị truyền tin, trên màn ảnh màu xanh nhạt chỉ có một câu nói, [về thăm nhà một chút đi, ta có chuyện tìm hai đứa] lời này tự nhiên có thể phát đến thiết bị truyền tin của Điền Chính Quốc không khác nào thừa nhận thân phận của cậu, nhất thời cậu sững sờ tại chỗ cũ, có chút không biết làm sao, hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng rõ ràng sau khi Hoàng đế mở cuộc họp báo nhất định phải tìm bọn họ, chỉ là không nghĩ tới dĩ nhiên tới nhanh như vậy.

***

Đứng ở ngoài cửa phòng quen thuộc, trong lòng Điền Chính Quốc hơi xúc động.

Nơi này vẫn là căn phòng lần đầu tiên cậu gặp Hoàng đế, chỉ là tâm tình lúc đó cùng hiện tại lại rất khác nhau, kỳ thực cậu cũng do dự có nên tới hay không, dù sao đã từng có một quãng thời gian rất dài trong lòng cậu thật sự rất hận vị Hoàng đế này.

Nếu như không phải do ông ấy, cậu và Thái Hanh sẽ không tách nhau ra lâu như vậy, loại cảm giác đau thấu tim gan kia đời này cậu cũng không muốn thử nghiệm lần thứ hai, nhưng hôm nay vật đổi sao dời, lại hồi tưởng lúc trước, cậu và Thái Hanh trải qua sinh ly tử biệt, cũng không có cái gì không bỏ xuống được.

Đây cũng không phải nói cậu tha thứ cho Hoàng đế, cậu cũng không phải thánh mẫu quên mất chuyện lúc trước xảy ra, mà là con đường này vốn là do cậu chọn, Hoàng đế chỉ là ở phía sau lưng đẩy cậu một cái, cậu không đến nỗi vì một chút chuyện này hận đến nghiến răng nghiến lợi, huyên náo long trời lở đất.

Huống hồ lần này quân bộ hành động cứu viện, nếu như không có Hoàng đế ngầm đồng ý, mặc dù là Thái Hanh cũng rất khó điều động một nhánh bộ đội đặc chủng, cho nên ân oán giằng co, cậu là một tên lính quèn không cần thiết giận Hoàng đế cả đời.

Lúc này thị vệ đi ra, mời hai người đi vào, Thái Hanh cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi về phía trước, Điền Chính Quốc vốn là không dễ chịu, vừa muốn rút tay về, thế nhưng vừa nghĩ tới người muốn gặp là Hoàng đế, liền nắm lại tay hắn.

Khóe miệng Thái Hanh không dễ phát giác câu lên một chút, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực dắt tay di chuyển vào cửa lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info