ZingTruyen.Info

Chuyen Ver Taekook Chinh La Khong Ly Hon

Một đêm điên cuồng, hai người giống như động vật liều chết triền miên, đôi môi dán vào nhau, tứ chi quấn quýt, giống như là muốn đem nhiệt tình đời sau tiêu tan hết, ai cũng không muốn rời đi.

Hai người làm một lần ở trong phòng tắm, phía sau lưng Điền Chính Quốc bị ma sát đến mức đỏ cả lên, chờ sau khi phóng thích một lần, cả người đều co giật liên tục phát run, Thái Hanh nhìn ra đau lòng, sau khi kết thúc ôm Chính Quốc tắm qua loa một lần, hai người đều là đàn ông khỏe mạnh, trong lúc này không rảnh quan tâm chuyện khác, vào lúc này tiểu biệt thắng tân hôn ăn mặn nhiều lần lại thực tủy biết mị, chỉ là sờ sờ đụng đụng mấy lần dấy lên lửa lớn.

Điền Chính Quốc cố ý cưỡi ở trên người Thái Hanh không tách ra, người nào đó thẹn quá hóa giận, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, vác Chính Quốc lên ném tới trên giường trong phòng ngủ, lúc đầu Chính Quốc còn có thể trêu chọc vài câu, thế nhưng liên tục bị Thái Hanh vắt kiệt sức, về sau không nói ra được gì, cuối cùng chỉ có thể quỳ ở trên giường bày ra một tư thế xấu hổ, bị ép nghênh tiếp công kích phía sau càng hung mãnh hơn.

Ráp trải giường ẩm ướt, chăn gối giống như bị vò thành một cục, hai người như ở trong nước mới vớt ra, chờ đến lúc cao trào qua đi không biết tại sao lại lăn đến cùng một chỗ, Thái Hanh tựa hồ đối với đứa bé thứ hai có chấp niệm, nói là làm tuyệt đối không hàm hồ, cuối cùng chơi đùa Điền Chính Quốc đến hít vào mà không thở ra, thậm chí đến lúc lần phóng thích cuối cùng, trời cũng sắp sáng.

Chưa bao giờ trải qua lần tình ái đáng sợ như vậy, Chính Quốc co quắp ở trên giường, ngay cả khí lực cũng không có, hai cái chân phát run, luôn có một loại cảm giác đáng sợ sẽ không dậy nổi, lúc này Thái Hanh cúi đầu hôn cậu một cái, cậu lắc lắc đầu, "... Không, không được, để em nghỉ một lát, nếu tiếp tục em sẽ chết mất."

Thái Hanh ôm chặt cậu, hai cái tay ở trên bụng bằng phẳng của cậu làm loạn, "Em là trêu chọc anh, hiện tại phải phụ trách dập lửa, lại nói em đã đáp ứng tiếp tục sinh con cho anh, em nhìn bụng của em xem một chút động tĩnh cũng không có, anh phải không ngừng cố gắng."

Điền Chính Quốc nhấc chân muốn đạp hắn, kết quả kéo tới bộ vị sưng tấy nào đó, đau đến nỗi "A" một tiếng, "... Nếu như anh dám tới một lần nữa, em lập tức thiến anh."

Nói xong cậu không nhịn được ngẩng đầu lườm Thái Hanh, thế nhưng đôi mắt hơi đỏ lên cùng với hơi nước ở khóe mắt, không chỉ không có lực uy hiếp, trái lại giống như cọng lông tơ quét qua lồng ngực Thái Hanh, làm cho hô hấp của hắn đột nhiên cứng lại, giơ tay bịt kín đôi mắt của Chính Quốc, cứng rắn mà nói, "Nếu em không muốn anh lại tới một lần nữa, thì đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ hiểu lầm, em muốn anh làm thêm lần nữa đấy."

Trên mặt Điền Chính Quốc cứng lại, sau đó mặt liền đỏ chót, sau khi cổ họng khàn khàn mắng một câu "Biến thái", sáng suốt không tiếp tục nói nữa.

Kim Thái Hanh chà chà hai tiếng, tiến đến bên tai Chính Quốc thấp giọng trêu ghẹo, "Nếu không chúng ta lại làm một lần nữa đi, dù sao mới làm có bốn lần, còn chưa đủ để anh thỏa mãn."

Nói xong hắn lật người Chính Quốc lại, vừa định cúi đầu hôn xuống, lại phát hiện Điền Chính Quốc dĩ nhiên đã ngủ.

Trên lông mi của đối phương còn dính một tầng hơi nước ướt nhẹp, khóe miệng khẽ mím môi, thoạt nhìn có chút ngớ ngẩn, thế nhưng đôi mắt lại hiện ra một tầng mập mờ đỏ ửng, không tiếng động nói ra mới vừa trải qua nhiệt tình sảng khoái tràn trề.

Trong lòng Thái Hanh hơi động, cúi đầu hôn trán của Chính Quốc một cái, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.

Chân trời còn chưa sáng, âm thanh côn trùng kêu vang vọng ở bên tai, thời gian yên tĩnh qua đi, trong lúc hai người đều đang đi vào mộng đẹp, thiết bị truyền tin để ở một bên đột nhiên đồng thời vang lên.

Âm thanh "Tích tích" khiến Thái Hanh bất mãn nhíu mày, vén chăn lên che đầu lại, "Ai vậy...Trời còn chưa sáng đã gọi, đừng để ý tới."

Nói xong lời này hắn nghiêng người mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Chính Quốc gian nan mở ra đôi mắt lim dim buồn ngủ, vốn là cũng không muốn để ý tới, thế nhưng thanh âm chói tai vẫn luôn kéo dài không ngừng, cậu không thể không bò lên, ở đầu giường lục lọi nửa ngày mới tìm được thiết bị truyền tin, cầm lên không cần xem ai gọi đến, trực tiếp đưa đến bên tai, "... Alo?"

Đầu bên kia điện thoại nghe đến âm thanh của anh đầu tiên là dừng lại, sau đó gấp gáp hỏi, "Cậu còn ngủ sao?"

Thanh âm này Điền Chính Quốc nghe quen tai, phản ứng một hồi lâu mới ý thức được là Trần Lâm, sau đó bất đắc dĩ ngáp một cái, "...Trời vẫn còn chưa sáng mà."

"Tổ tông của tôi ơi, cậu còn có tâm sự ngủ a, Thái Hanh đâu, anh ta có ở bên cạnh cậu hay không, cậu nhanh chóng gọi anh ta dậy."

Giọng nói Trần Lâm vọng qua máy truyền tin, Thái Hanh không vui nhíu mày, lật qua lật lại thân thể, một bộ dạng bị chọc giận.

Chính Quốc le lưỡi một cái, che lại loa thiết bị truyền tin, thận trọng từ trên giường bò lên, kết quả chân vừa mới chạm đất, lập tức mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất.

Cậu xoa eo đau nhức của mình, đi dép vào tới ban công, còn không đợi mở miệng, Trần Lâm bên kia lại tiếp tục nói liên tục, "Thành thật khai báo hai người có phải làm chuyện đó? Cửu biệt trùng phùng không nhịn được đúng không?"

Điền Chính Quốc xì cười một tiếng, "Tôi không mở camera, đừng nói anh có thể nhìn thấy chúng tôi làm chuyện gì nhé, đến cùng có chuyện gì vậy, đừng thần thần bí bí như vậy."

"Nhanh chóng nói cho Thái Hanh, hai người lên mạng mà xem, bên ngoài hiện tại bởi vì chuyện của hai người đều như ong vỡ tổ, hai người còn có tâm sự lăn giường!"

Lời Trần Lâm nói khiến Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó trong lòng thình thịch nhảy một cái, "Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?"

"Còn không phải là chuyện bởi vì hai người ở Liệp Ưng lại chạy đến phá căn cứ của Á Hi." Trần Lâm nhíu mày thở dài, "Lúc trước hai người biến mất lâu như vậy, bây giờ đột nhiên trở về lại có liên hệ với địch quốc, đổi lại nếu cậu là quần chúng cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

"Hai người lần này tuy rằng phá hủy căn cứ Á Hi, thế nhưng dù sao vận dụng sức mạnh quân bộ, bên ngoài bây giờ cái gì cũng nói, có mấy người nói linh tinh, hoài nghi hai người lúc trước rời đi quân bộ trên thực tế đã không tính là quân nhân Thương Kiếm, thậm chí còn có mấy người cảm thấy quân bộ vận dụng sức mạnh để cứu hai người là làm chuyện vô ích, bọn họ nói bọn họ nộp thuế để nuôi mấy người vô dụng, vào lúc này dân chúng còn thi nhau kết tội đây."

Nghe xong lời này, Chính Quốc khẽ mỉm cười, không vội vã mở miệng, kỳ thực từ khi mấy người của quân bộ đến phòng bệnh của cậu, cậu đã sớm dự liệu chuyện này.

Nói cho cùng người không rõ chân tướng đều là cỏ đầu tường, vừa sợ quân bộ một lần nữa trọng dụng cậu và Thái Hanh, bọn họ không kịp bấu víu quan hệ, lại sợ quân bộ truy cứu hai người có quan hệ với địch quốc, cho nên ở dưới tình thế không rõ, mới có người " hảo tâm" như thế chạy đến trong phòng bệnh tham gia trò vui.

"Tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi."

Điền Chính Quốc cười cười, bưng lên một chén nước nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói, "Yên tâm đi Trần Lâm, chuyện này coi như dân chúng không biết, tôi và Thái Hanh cũng sẽ cho quân bộ một câu trả lời, đến lúc đó nói rõ, quân bộ nguyện ý tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại chúng tôi sẽ mở họp báo giải thích, vậy tôi và Tại Hưởng còn gấp cái gì a."

Trần Lâm dùng sức cào tóc, "Nếu như quân bộ mở họp báo thì tốt rồi! Vấn đề là... Vấn đề là hiện tại mở họp báo giải thích chính là Hoàng đế a!"

Nghe nói như thế Điền Chính Quốc đầu tiên là sững sờ, sau đó phun một ngụm nước ra ngoài, "... Anh nói cái gì!?"

Trần Lâm cho là cậu không tin, gấp đến độ nhảy lên "Thật sự! Tôi không lừa cậu! Lúc trước quân bộ đã sớm nhận được tin tức, sáng sớm hôm nay bảy giờ, hoàng đế sẽ đích thân tổ chức họp báo giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây."

"Lão nhân gia tuy rằng không nói rõ "Gần đây xảy ra chuyện gì" có liên quan tới hai người hay không, mà mấy ngày nay trên dưới toàn quốc đều thảo luận chuyện của hai người, ngoài chuyện này ra làm gì còn chuyện nào khác."

... Sáng sớm hôm nay bảy giờ? Vậy là cách hiện tại còn có nửa giờ?

Chính Quốc xoa xoa thái dương, trong lúc nhất thời thực sự đoán không được vị Hoàng đế này đến cùng đang làm cái gì.

"Các người có gặp mặt Hoàng đế bệ hạ chưa? Cũng cần phải có lời giải thích chứ? Đúng rồi, Hoàng đế không phải cậu ruột Thái Hanh sao, cậu nhanh chóng gọi anh ta dậy, hỏi một chút xảy ra chuyện gì, có khi nào là do hai cậu cháu bọn họ liên kết với nhau bày trò, không nói cho cậu biết."

Trần Lâm nói lời này khiến Chính Quốc không khỏi cười khổ một trận, nếu như vị hoàng đế này thật sự nhớ đến tình thân, lúc trước sẽ không bức cậu tới chiến đội Liệp Ưng.

Nhưng lời này cậu không thể nói cho Trần Lâm chỉ có thể giật nhẹ khóe miệng nói, "Tôi sẽ gọi anh ấy dậy, anh đừng lo lắng, trong lòng chúng tôi nắm chắc."

Sau khi cắt đứt điện thoại, sắc trời đã sáng, lúc này Thái Hanh đã tỉnh rồi, một bên ngáp một cái một bên đi về phía bên này, "Điện thoại của ai vậy, sao lại nói lâu như thế?"

Điền Chính Quốc giơ tay vừa nhìn đồng hồ, vừa vặn bảy giờ, cậu tiện tay mở ra thiết bị truyền tin lên mạng, một hình ảnh cực lớn chiếu vào trên tường đối diện, lúc này Hoàng đế ở trong một đám người chen chúc, chậm rãi đi ra cửa, ánh đèn chớp trong nháy mắt bao vây.

Thái Hanh nhìn chằm chằm Hoàng đế trong hình, sửng sốt một chút, nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Điền Chính Quốc vẫy vẫy tay, "Trần Lâm nói cho em hoàng đế sáng sớm hôm nay muốn mở buổi họp báo, nội dung... Đại khái có liên quan đến hai chúng ta."

Kim Thái Hanh trong nháy mắt thanh tỉnh, mặt biến sắc, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Vị cậu ruột này của hắn rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info