ZingTruyen.Info

[Chuyển Ver - TaeKook] Chính là không ly hôn

Chương 34: Phần 2

tgs_thjk

Điền Chính Quốc nói muốn theo đuổi Kim Thái Hanh, thật sự nói được làm được.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi rảnh rỗi cậu liền chạy đến phòng bệnh Thái Hanh, mỗi ngày đều mang đồ ăn đến, không thì cũng ở lại giúp hắn tắm rửa thay quần áo tuy rằng Thái Hanh không đồng ý thế nhưng Điền Chính Quốc cũng không muốn để cho người khác làm, một đám người hầu nhà Kim Thái Hanh cũng vì vậy mà trợn mắt ngoác mồm.

Nói đến khẩu vị của Thái Hanh rất kỳ quái, rõ ràng nhìn từ bên ngoài, hắn chính là diêm vương mặt lạnh lôi lệ phong hành nghiêm túc thận trọng, ở trong quân đội từ trước tới nay có cái gì ăn cái đấy chứ không kén ăn, mà trên thực thế lại đặc biệt kén, hơn nữa còn rất thích ăn đồ ngọt.

E rằng hắn ý thức được thích ăn đồ ngọt chính là tật xấu ảnh hưởng đến hình tượng thượng tá uy nghiêm của mình, cho nên chưa từng biểu hiện ra, thế nhưng Chính Quốc lại là người vô cùng tỉ mỉ, chỉ cần cậu nguyện ý vì một người, sẽ có thể hiểu được thói quen cùng sở thích của người đó.

Cho nên ngoại trừ ba bữa ăn chính, mỗi lần cậu đến đều cố ý chuẩn bị thêm điểm tâm ngọt làm bữa ăn phụ, đặc biệt là loại bánh kem có lớp bơ dày đặc, đây cũng chính là đồ ăn có tần suất xuất hiện cao nhất ở đầu giường của Thái Hanh.

Tuy rằng hắn đối với việc này vô số lần kháng nghị nói dối mình không giống mấy cô bé học sinh thích ăn đồ ngọt, thế nhưng đến ngày thứ hai Chính Quốc mang đồ ăn đến, bánh ngọt vẫn là hết sạch sành sanh không hề để lại dù chỉ là một chút.

Ngày này là ngày Kim Thái Hanh phải làm kiểm tra, bác sĩ mang theo hòm thuốc cố ý đến khám lại.

Sau khi bác sĩ cầm máy móc tỉ mỉ kiểm tra một chút xương bắp chân của hắn, vừa liếc nhìn thấy gương mặt băng sương này, không nhịn được mở miệng nhỏ giọng nói, "Thượng tá, ngài vẫn tập phục hồi chức năng đều đặn đúng không?"

Kim Thái Hanh không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Trên mặt bác sĩ lộ ra thần sắc không hiểu, vừa cẩn thận chạm vào vết thương của hắn, rồi lại tự mình lẩm bẩm, "Chuyện này không đúng..."

"Vậy ngài có uống thuốc cường hoá xương đều đặn không?"

Hắn nhíu mày, "Đây là đương nhiên."

"Sao lại có thể như thế nhỉ..."

Bác sĩ càng thêm lộ ra thần sắc khó hiểu, đẩy kính mắt một cái nói, "Thượng tá, dựa theo đợt trị liệu bình thường, chân của ngài đã sớm bình phục, hơn nữa ngài vốn là bị thương không nghiêm trọng, không thể cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, hiện tại tình huống này của ngài, giống như là bị ngoại lực lôi kéo, tăng thêm hai lần, ngài... Không ngại nói thật với tôi, có phải là trong lúc bị thương ngài đã tiến hành một số vận động dữ dội, hoặc là căn bản không có nằm trên giường nghỉ ngơi?"

Lời này khiến trên mặt Thái Hanh chợt lóe một vệt thần sắc cực kỳ không tự nhiên, nhưng tốc độ quá nhanh, căn bản cũng không có người khác phát hiện.

Hắn đương nhiên có làm qua vận động kịch liệt, hơn nữa còn là cực kỳ kịch liệt, thậm chí còn khiến toàn bộ ván giường vang lên tiếng cọt kẹt, một người chịu trách nhiệm trọng lượng hai người, còn phải dùng sức ở đầu gối, hắn không biến thành tàn phế đã rất tốt rồi.

Huống chi, ai chịu nổi vợ của mình mỗi ngày không có chuyện gì chạy đến phòng mình trêu chọc, hơn nữa trêu chọc xong bỏ chạy, nếu không phải như thế hắn cũng không cần phải mỗi ngày kéo theo cái chân què đi vào phòng vệ sinh làm chuyện riêng tư nhiều lần!

Nhắc tới chuyện này, đầu hắn lại đau, bác sĩ không chú ý tới sắc mặt của đấy, vẫn như trước nói, "Thượng tá a, tôi nói cho ngài, ngài như vậy không được, tuổi quá trẻ chân lại bị gẫy, sau này rất là phiền toái, ở trên chiến trường tôi không nói, nhưng chỉ riêng chuyện tìm vợ thôi cũng rất đau đầu rồi, mấy ngày trước tôi nhận được một ca bệnh của một binh lính, cậu ta bị cắt một chân, phục tùng giả mới vừa cùng cậu ta kết hôn không lâu liền chạy theo người khác, thực sự là..."

"Được bác sĩ, chuyện riêng của tôi không liên quan tới ông, nếu như kiểm tra xong có thể làm phiền ông đi ra ngoài không?"

Thái Hanh mang theo gương mặt tái mét, không đợi bác sĩ nói xong liền giơ tay ngắt lời, một bộ dạng không muốn nghe tiếp.

Đối diện ánh mắt sắc như dao, bác sĩ rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa, lại dặn dò vài câu để cho hắn tiếp tục kiên trì làm phục hồi chức năng, sau đó nhanh chóng rời đi phòng bệnh.

Chờ sau khi bác sĩ đi xa, Thái Hanh mới đưa ánh mắt rơi vào trên đùi của mình.

Tuy rằng qua nhiều ngày như vậy, nhưng chân bị thương của hắn vẫn cứ đau nhức, hắn biết nếu như mình còn tiếp tục dằn vặt như vậy, sau này thật sự có khả năng biến thành phế nhân, cũng biết thân là quan chức quân bộ cần phải sớm trở về xử lý quân vụ, vậy mà sâu trong nội tâm hắn lại hi vọng chân của mình khôi phục chậm một chút, như vậy hắn có thể hưởng thụ Chính Quốc mang đến cho hắn dằn vặt ngọt ngào.

Hắn không biết Chính Quốc bây giờ đối với mình tốt như vậy, rốt cuộc là nhất thời tâm huyết dâng trào, hay là do hắn cứu cậu, cho nên mới muốn báo ân, bất kể là loại nào, ít nhất bây giờ hắn nằm ở trong bệnh viện, có thể quang minh chính đại hưởng thụ cảm giác được vợ chăm sóc, mấy ngày nay trải qua giống như đang nằm mơ, mà sau này nếu như tỉnh mộng, cậu còn tiếp tục đối xử với hắn tốt như vậy hay không, chính hắn cũng không xác định, cho nên chỉ hận không thể trực tiếp biến thành người què, để nửa đời sau ỷ lại vào Chính Quốc.

Hắn còn đang ngẩn người, bên cạnh người máy phục hồi chức năng đã được lập trình dịch đến bên cạnh, trực tiếp nhấc lên hai cánh tay của hắn thúc giục, "Thượng tá, xin lập tức tập luyện, ngài ngày hôm nay còn có sáu tiếng, nếu như thời gian huấn luyện không đủ, ngày mai phải tích lũy mười hai tiếng, ngày kia sẽ là mười tám tiếng, ngày thứ tư sẽ là cả ngày..."

"Dừng lại một chút! Tôi đã nghe thấy rồi, không cần lặp đi lặp lại!

Kim Thái Hanh thực sự là không chịu được món đồ này, trình độ nói nhiều có thể so với bác sĩ vừa nãy, hắn không ấn nút làm phục hồi, nó sẽ vẫn luôn lẩm bẩm không chịu để yên, nếu không phải Điền Chính Quốc từng khen bộ dạng tròn trịa của nó rất đáng yêu thì hắn thật sự chỉ muốn đem nó ném ra ngoài.

Gương mặt co quắp, hắn bất đắc dĩ nằm trên ghế, hai cái tay cầm lấy hai tay vịn bên cạnh, hai cái chân đạp ở trên bàn đạp, chuyển động theo hệ thống đã được lập trình, không ngừng mà đứng lên ngồi xuống, bắt đầu huấn luyện cơ bắp.

Vật này nhìn như đơn giản, nhưng thật sự rất hao tổn thể lực, dù cho Thái Hanh có thể trạng tốt, sau khi luyện một tiếng hô hấp cũng có chút bất ổn, mồ hôi theo cái cổ chảy xuống sống lưng, dính ướt quần áo bệnh nhân.

Hắn tùy tiện cởi áo ném qua một bên, để lộ lồng ngực tinh tráng màu đồng cổ tiếp tục tập luyện, mỗi một lần kéo ra duỗi vào, đều phác hoạ ra đường nét bắp thịt trôi chảy, sau khi bị ướt đẫm mồ hôi, càng là lộ ra một tầng ánh sáng lộng lẫy mê người, cơ bụng rắn chắc theo sức đôi chân co rút lại.

Lúc Điền Chính Quốc tiến vào, đúng dịp thấy được tình cảnh như vậy.

Hormone cầm kiếm giả nồng nặc phả vào mặt, làm cho cậu phút chốc có chút choáng váng, trong thân thể có thứ gì đó chuyển động, nhất thời nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không di chuyển được tầm mắt sang chỗ khác.

Nghe có động tĩnh hắn liền quay đầu lại, mồ hôi dính vào mái tóc, đôi đồng tử đen kịt không khác nào báo đen, lóe lên ánh sáng dã tính.

Rõ ràng trước đây cùng cái tên này tập luyện chung nhiều lần như vậy, nhìn qua không biết bao nhiêu lần bộ dạng để trần mồ hôi đầm đìa, sớm không còn cảm giác mới mẻ, mà bây giờ cậu lại giống như thần xui quỷ khiến không thể dời ánh mắt sang chỗ khác được.

Kim Thái Hanh bị ánh mắt sáng như bóng đèn của Điền Chính Quốc nhìn có chút quẫn bách, theo bản năng ngồi dậy, bắp thịt cả người bắt đầu trở nên cứng ngắc, "Hôm nay tại sao em lại tới sớm như vậy."

Chính Quốc cười cười, đôi mắt vẫn dán chặt vào thân thể của hắn, "Nghe nói ngày hôm nay làm anh phải làm phục hồi chức năng, cho nên em muốn tới xem một chút có cần giúp gì không —— "

"Không cần gì cả."

Thái Hanh không chờ cậu nói xong đã khẩn trương ngắt lời, nghĩ đến tình cảnh lần trước mình đang điều trị, bị cái tên này quyến rũ tại chỗ, càng thêm lúng túng, theo bản năng sờ sờ mũi, nói, "Chương trình đều là người máy sớm đặt ra, một lần làm chính là sáu tiếng, nơi này không có chuyện gì khác, em đi về nghỉ ngơi trước đi."

Cậu không có rời đi, còn trực tiếp đi tới đóng cửa lại, nhíu mày nói, "Tại sao không cần em giúp, anh làm phục hồi xong cơ thể nhất định sẽ đau, em có mang theo dầu xoa bóp, chốc nữa sẽ giúp anh xoa. Thế nào?"
Nói xong cậu lấy ra một bình dầu xoa bóp từ trong túi, đi thẳng tới chỗ Thái Hanh.

Cả người hắn đều cứng lại rồi, hắn làm sao có khả năng chịu được để Chính Quốc đấm bóp cho mình, hai người chỉ là mặt đối mặt ăn cơm, sau đó hắn đều phải chạy vào phòng vệ sinh, hôm nay nếu như trực tiếp kích thích như thế, không phải là muốn lấy mạng hắn à!

"Không cần, dầu xoa bóp để lại, anh tự mình làm là được!"

Kim Thái Hanh còn nói thẳng "Em đừng tới đây", nhưng Chính Quốc đã quyết định chủ ý muốn ăn đậu phụ của chồng mình, một mặt nghiêm túc đi tới bên cạnh hắn, dán vào hắn ngồi xuống, "Anh yên tâm đi, kỹ thuật của em rất tốt, trước đây ở trên chiến trường lúc bị bong gân em đều có thể tự mình giải quyết, bây giờ mỗi ngày anh ngoại trừ làm phục hồi chính là nằm ở trên giường, cơ bắp khẳng định hoạt động không tốt —— "

Nói xong cậu giơ tay đặt lên trên lưng Thái Hanh, thuận theo phía sau lưng sờ tới bắp đùi, "Anh xem cơ bắp của anh cứng cỡ nào, nếu như không xoa bóp, rất dễ bị thương."

Đầu ngón tay của cậu mang theo cảm giác mát mẻ, ở trên da thịt nóng bỏng trải qua một hồi vận động của Thái Hanh lưu lại một điểm tê dại, khiến cả người hắn đều nổi da gà.

Phút chốc, Thái Hanh từ cái cổ đến phía sau lưng đều trở nên đỏ ửng, thực sự là hận không thể trực tiếp đem Điền Chính Quốc ấn xuống đất, tàn nhẫn mà "làm" đối phương.

Mỗi ngày Điền Chính Quốc đến đều như vậy, nghĩ hết trò gian đến trêu chọc hắn, nhưng là chưa từng có một lần phụ trách tới cùng, hắn trước đây làm sao lại không cảm thấy được cái tên này ác liệt như vậy, chuyện này có tính là lừa dối trước khi cưới hay không!?

Giơ tay đè lại cái tay làm loạn của Chính Quốc, hầu kết hắn kịch liệt chuyển động mấy lần, "Anh còn phải làm phục hồi, em nhanh lên một chút đi ra ngoài đi!"

Khẩu khí của càng ngày càng gay go, nếu như không tỉ mỉ quan sát căn bản là không nhìn ra giờ khắc này hắn tức đến cỡ nào, Điền Chính Quốc ở trong lòng trộm cười vài tiếng, nhún vai một cái nói, "Anh quên mất, em đang đeo đuổi anh à, hiện tại anh đang làm phục hồi, em không thể rời đi, anh chọn đi, nếu không để em giúp anh xoa bóp, vậy thì buổi tối để em giúp anh tắm."

Kim Thái Hanh quả thực bị trình độ không biết xấu hổ của cậu dọa sợ, hắn chưa bao giờ biết Chính Quốc một khi đã nhiệt tình đối với một người có thể làm đến trình độ này, nhất thời hắn căn bản không có cách nào suy nghĩ bình thường được, cả người giống như bị ném vào bên trong núi lửa nóng rực.

Hắn không thể từ chối Điền Chính Quốc, thế nhưng để cậu giúp hắn tắm... Sợ rằng bản thân sẽ trực tiếp chảy máu mũi, như vậy ở trước mặt vợ mình chẳng phải là một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không có hay sao?

Cân nhắc một chút, hắn cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, khuôn mặt co quắp cứng rắn giơ tay vung một cái, nói, "Tùy em."

Điền Chính Quốc lộ ra biểu tình đắc ý, ở sau lưng Thái Hanh cười không ra tiếng.
Tại sao người này đáng yêu như thế!

Đổ dầu xoa bóp vào trong tay, sau khi xoa nhiệt, cậu nhẹ nhàng đặt tay vào trên da của Thái Hanh, dầu xoa bóp ấm áp mơ hồ còn mang theo chút hương bạc hà, cực kỳ giống mùi vị trên người Chính Quốc.

Đôi tay của cậu thon dài còn không có lấy một tầng chai sạn, ở sau lưng nhẹ nhàng xoa nắn, từ xương vai đến xương cột sống, từ cánh tay đến đầu ngón tay, bàn tay Điền Chính Quốc đi đến trước ngực hắn, hai người cơ hồ ôm nhau thật chặt.

Cậu hết sức chuyên chú giúp anh xoa bóp, trên mặt biểu tình đặc biệt đàng hoàng trịnh trọng, thế nhưng một cái tay lại quang minh chính đại ăn đậu phụ, mà Thái Hanh giờ khắc này lại không dễ chịu như vậy, toàn thân căng thẳng giống như dây đàn bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt, trong đầu điên cuồng lẩm nhẩm bản thân phải thật bình tĩnh, phút chốc Chính Quốc ôm hắn, hắn liền cảm giác phía dưới của mình cương đến phát đau.

Lúc này một ngón tay không biết là vô tình hay là cố ý, đột nhiên ở một chỗ nào đó nhô ra trên ngực bóp một cái, Thái Hanh hắn tức giận thật rồi, đột nhiên đè tay Điền Chính Quốc lại, "Em sờ chỗ nào đấy."

Cậu nháy mắt mấy cái, "Em sờ chỗ nào a? Làm sao em lại không cảm giác được, nếu không em lại sờ một chút."

Nói xong một cái tay khác lại bắt đầu quạt gió thổi lửa, Thái Hanh không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, đem Điền Chính Quốc đặt ở trên ghế phục hồi, ở trên cao nhìn xuống nói, "Ngày hôm nay có phải là em không muốn đi được nữa đúng không, mỗi ngày trêu chọc anh như thế rất vui à."

Chính Quốc nghẹn cười, cũng không vội vàng ngồi dậy, "Ai trêu chọc anh, thực sự là oan cho em a, em rất là nghiêm túc xoa bóp cho anh mà, anh lại nghĩ lung tung đi đâu rồi."

Kim Thái Hanh thật sâu sắc liếc Chính Quốc, vừa cúi đầu, chóp mũi hai người đụng vào nhau, mở miệng âm thanh có chút khàn khàn, "Chân của anh còn chưa khỏe, em mỗi ngày chạy đến phòng bệnh anh như thế có phải muốn hại anh thành tàn phế hay không."

Lúc nói chuyện hô hấp của hai người ở giữa chóp mũi quanh quẩn, tuy rằng đôi môi không có đụng vào nhau thế nhưng so với hôn môi còn kiều diễm hơn rất nhiều.

Trái tim Chính Quốc đập đến mức có chút mất khống chế, nhìn vào đôi mắt của Thái Hanh cười nói, "Vậy anh cũng có thể tới tìm em a, kỳ thực em rất muốn để anh tới tìm em, những y tá bác sĩ kia vẫn luôn chạy đến phòng em, em nói với bọn họ anh là bạn trai em, còn đang trong giai đoạn theo đuổi, bọn họ không tin, nếu như anh đến phòng em cũng rất tốt, bọn họ sẽ được mở mang tầm mắt, sẽ tin lời em nói là thật, dù sao.."

Nói đến hai chữ cuối cùng, cậu lại nhỏ giọng, Kim Thái Hanh theo bản năng đến gần, đôi môi Điền Chính Quốc kề sát vào lỗ tai của hắn, "Dù sao anh cũng đẹp trai như vậy."

Đây là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất từng ấy năm cho tới nay Chính Quốc khen hắn, Thái Hanh sửng sốt một hồi lâu, sau đó cả người đều nổ tung, từ cái trán đến gót chân đều đỏ ửng, kịch liệt thở một hơi, lại giơ tay bịt kín đôi môi cậu, đầu xoay qua một bên, căn bản không dám nhìn đôi mắt của đối phương.

Chính Quốc nhân cơ hội hôn một cái vào lòng bàn tay của hắn, Kim Thái Hanh giống như chạm vào lửa nóng lập tức thu tay về, đột nhiên đứng lên, giống như con thú bị nhốt trong lồng, đi vòng quanh tại chỗ.

Hắn cảm thấy được bản thân mình sắp điên rồi, "Điền Chính Quốc" cái tên này thật là muốn lấy mạng hắn đây mà...

Cậu thấy hắn như vậy nhịn không được liền bật cười, đến gần dùng ngón tay chọc chọc hắn một cái, "Lời em muốn nói đều đã nói rồi, anh cũng nên cho em xem hành động của anh a, buổi chiều em không tới, anh có muốn tới hay không thì tùy anh."

Kim Thái Hanh che mũi, cảm giác chóp mũi có chút tỏa nhiệt, giống như là có thứ gì muốn chảy ra.

Điền Chính Quốc ý cười càng sâu, "Anh không nói lời nào là đồng ý đúng không, thế nhưng trước khi đi em có thể hôn anh một cái hay không?"

"..."

"Nếu không anh hôn nhẹ em một cái cũng được."

"Điền Chính Quốc!"

Thái Hanh táo bạo gọi ra cái tên này, cũng rốt cuộc không nói ra được câu nói kế tiếp, rõ ràng cho thấy thẹn quá thành giận.

Điền Chính Quốc bắt đầu cười ha hả, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, nhìn thấy bộ dạng đã sắp nổi khùng của hắn, cậu rất thông minh vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, trước khi bị đè lên giường phải bảo vệ mạng nhỏ của mình, cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ "truy thê" mỗi ngày trêu chọc xong bỏ chạy.

Nghĩ đến vẻ mặt chật vật cùng nghẹn ngùng của Thái Hanh, tâm tình Chính Quốc tốt đến mức từ trước đến nay chưa từng có, vừa hát vừa đi về phòng bệnh, kết quả vừa mới đi đến liền thấy có hai người đứng trước cửa phòng.

Cậu đứng tại chỗ ngẩn người một chút, lúc bọn họ xoay đầu lại, bàn tay cậu liền nắm chặt, nụ cười trên khóe miệng trở nên cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info