ZingTruyen.Info

(Chuyển Ver) [ShinRan fanfic] {Hoàn} Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa?

Chapter 37

peach_jeonny-

Chapter 37 - Hôn :)))

---

Bắt đầu có ngược rồi nhe mấy bạn. Tập sau sẽ rõ ;)

---

Ran chẳng suy nghĩ gì thêm lập tức hướng phía hắn lao đến.

Đèn đỏ lúc này chỉ còn năm giây..

Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy bên cạnh hắn có một người con gái, xung quanh còn đi theo bốn người áo đen.

Ran ngạc nhiên sững người tại chỗ, hắn có người mới? Quên cô thật rồi? Quan hệ của họ là gì? Hắn đã hết yêu cô? Rốt cuộc năm năm cô vì cái gì lại chờ đợi một kẻ đã sớm quên mình?

Những dòng câu hỏi nối đuôi nhau xuất hiện, đánh vào lý trí đã sớm trưởng thành và vững vàng của cô. Cả người bất động đứng im, hàng rào trong lòng vỡ tan, bình tĩnh biến mất.

Trong đầu từng hình ảnh xoay quanh khiến cô quên mất.. quên mất mình vẫn còn đang đứng giữa lòng đường.

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên..

Cô gái này không còn muốn sống nữa sao? Đèn còn chưa sáng đã lao ra đường.

Tiếng còi ngày càng gần, mang suy nghĩ Ran kéo trở về..

Cô hoành hồn lại đã nhìn thấy một chiếc xe đang mất không chế hướng mình lao đến.

Đèn xe hắc vào người cô, như tạo thành vầng hào quang chói mắt vây quanh, trông cô như một thiên thần lạc xuống trần gian chẳng biết đường trở về..

Đôi chân run đến nhấc lên không được, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào chiếc xe trước mặt, không còn sức né tránh.

Rầm…

Ran dần dần mất đi ý thức, chỉ còn cảm thấy trái tim mình bị xé nát, tại giây phút cô ngã xuống đường mọi thứ trong cô dường như sụy đổ.

Cô mơ hồ nhìn thấy một gương mặt đã lâu không gặp.

Cô cảm thấy mình được người đó ôm vào lòng, cô biết người này đang đưa cô đi đâu. Một giọt nước long lanh chảy ra khóe mắt đang dần nhắm chặt, thấm vào chiếc áo sơ mi màu đen.

Ran nghiêng đầu ngã vào lòng người vừa mới cứu cô này.

Tuyệt vọng, đau đớn.

Bệnh viện.

Rab được đưa vào phòng cấp cứu, cô ở trong đó đã hơn mười tiếng đồng hồ. Đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, ánh sáng màu đỏ như lưỡi cưa cứa vào lòng người đau đớn.

Heiji biết tin, vội vàng đáp chuyến bay gần nhất, vợ chồng Mori biết tin cũng lập tức bay sang Mỹ.

Đèn giải phẫu cuối cùng cũng tắt, cô gái trong bộ đồ bệnh nhân yên tĩnh nằm trên giường, miệng còn gắn ống oxi, ngực yếu ớt phập phồng.

Rất nhanh, cô được đưa vào phòng bệnh, không lâu sau đó mọi người tìm đến.

Người đầu tiên là mẹ Eri, chạy đến bên giường trước tiên, nhìn sắc mặt con gái nhợt nhạt, đau lòng vuốt ve, nước mắt chảy dài.

Người thứ hai là ba Kogoro, đi đến bên vợ, ôm lấy bà an ủi, ánh mắt nhìn con gái đầy xót xa.

Chỉ có Heiji là đủ bình tĩnh, việc đầu tiên anh làm khi đến đây là tìm bác sĩ, hỏi về tình hình của em gái..

Cô đã qua cơn nguy kịch nhưng do chấn thương nên vẫn còn hôn mê.

Lúc cô được đưa tới, cả người đều nhuộm một màu đỏ, trong phòng giải phẫu nhịp tim của cô đã hai lần suýt ngừng..

Lần thứ ba, đường thẳng vô vọng kéo dài, và rồi khi bác sĩ kích tim đến phút cuối cùng, đột nhiên biểu đồ mạch thay đổi kì diệu, nhịp tim cô dần ổn đinh trở lại.

Bác sĩ nói với anh, ý thức sống của Ran rất yếu!

Lần này hôn mê bao lâu, có tỉnh được hay không không thể biết được, tất cả đều phải trông vào chính cô.

Heiji quay trở lại, đem những gì mình nghe nói lại, khiến mẹ Eri đau lòng khóc hết nước mắt.

Anh cũng chỉ biết an ủi, có gia đình bên cạnh, anh tin chắc cô sẽ không nhận tâm bỏ lại cha mẹ, càng không nhẫn tâm bỏ lại người anh chỉ mới gặp lại được ba năm.

Một tháng trôi đi..

Cô gái đó vẫn nằm im như vậy, khuôn mặt nhợt nhạt, thân hình ốm yếu đến xót xa.

Gia đình rất kiên nhẫn chăm sóc cô mỗi ngày..

Mẹ Eri sẽ ở bên cạnh cô kể cho cô nghe về những chuyến du lịch của hai vợ chồng, nói rằng họ rất hạnh phúc và niềm hạnh phúc lại tăng thêm khi có cô..

Heiji đem công việc dời vào phòng bệnh của em gái, sẽ vừa làm việc vừa cùng cô trò chuyện, mặc dù đáp lại anh chỉ là sự im lặng ngột ngạt.

Ba Kogoro là người rất ít biểu lộ tình cảm của mình, việc ông thường làm nhất chính là đứng bên giường con gái nhìn cô bằng ánh mắt triều mến yêu thương của người cha.

Những ngày chăm sóc cô, họ luôn luôn vui vẻ, bên môi lúc nào cũng treo nụ cười rạng rỡ nhất.

Bởi vì, họ biết, họ phải cố gắng, họ phải cầm cự, nếu đến họ cũng ngã xuống thì Ran phải làm sao đây?

Họ phải cho cô thấy được những gì tốt nhất, thấy được cuộc sống còn bao điều đẹp đẽ.. Nuôi lại cho cô một hy vọng sống, mặc dù chẳng biết cô có thấy được việc họ làm hay không..

Một tuần lại trôi đi, Ran ngủ cũng đã hơn một tháng, còn chưa đủ sao? Mới không chịu tỉnh dậy?

Một ngày như thói quen trong bệnh viện, Heiji ngồi bên bàn làm việc, mẹ Eri một mình độc thoại cùng cô, ba Kogoro đứng bên giường chăm chú nhìn hai mẹ con.

Bàn tay bà nắm chặt tay con gái áp bên má, đột nhiên cảm nhận thấy tay cô khẽ động, rất nhẹ nhưng bà rõ rõ cảm nhận được.

– Ran … Ran của mẹ tỉnh rồi.

Mẹ Eri mừng rỡ, nước mắt chảy dài, hết nhìn ông Mori rồi lại nhìn Heiji.

– Gọi bác sĩ đến mau lên.. – Giọng bà nghẹn ngào.

Hai người vội vàng đi đến bên giường, lúc này tay cô cử động nhiều hơn, ngón tay nhẹ nhàng muốn nhấc lên.

Bác sĩ vội vã chạy vào, Ran mới chậm rãi mở mắt, từ từ lướt nhẹ sang mọi người một lượt.

Cô.. không phải chết rồi sao?

Sao còn nhìn thấy mọi người?

– Mori tiểu thư tỉnh lại là tốt rồi, đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ cần chuyên tâm dưỡng thương và sức khỏe tốt, theo dõi một thời gian, là có thể xuất viện. – Bác sĩ nói rồi ra khỏi phòng.

Cô thờ thẫn ngồi bên giường, nhìn một gia đình bốn người của mình, họ đang vì cô mà đau lòng..

Là cô không tốt, để họ lo lắng.

Là cô không suy nghĩ, hành động như thế.

Là cô không đủ chính chắn, trưởng thành rồi vẫn để họ bận tâm.

– Ba.. mẹ.. anh hai.

Cô yếu ớt thều thào ra tiếng, phát hiện cổ họng đau rát.

Heiji đưa cho cô ly nước, đỡ người cô ngồi dậy, mặc dù còn yếu nhưng tỉnh lại là tốt rồi. Cô không biết anh đã lo đến mức nào..

– Ran ngoan.. – Mẹ Huyên vuốt tóc cô. – Tỉnh lại với mẹ là tốt rồi, tốt rồi..

Nước mắt bà lại trào ra, nhìn mẹ mình như vậy cô đau lòng..

– Mẹ, Ran của mẹ đây. Con không sao rồi, mẹ đừng khóc nữa.

Ran đưa tay lau đi nước mắt bà.

– Ba, anh hai, con không sao rồi, hai người không cần lo lắng nữa.

Cô nhìn hai người đứng cạnh, lại quay sang nói với mẹ Eri.

– Mẹ, là con sai, con biết lỗi rồi, mẹ đừng khóc nữa..

– Đứa ngốc, mẹ chưa bao giờ trách con, con không sai.. – Mẹ cô đau lòng an ủi.

Ran cười.. lòng xót xa.

Vì muốn mọi người an tâm, Ran vẫn cười dù trong lòng đau như cắt, bao nhiêu tâm sự cô giấu kín một góc cho mình.

Hình ảnh đó vẫn còn hiện rõ.. như ngàn nhát dao tàn nhẫn rạch xé tim cô, một cách nhẹ nhàng mà đầy đau đớn.

Vết thương của cô đã lành đi không ít, nhưng tâm lại cứ không ngừng.. không ngừng rỉ máu.

Đau!

Cảm giác khó chịu chẳng thể dùng gì để diễn tả, cũng chẳng có cách biểu đạt ra ngoài, càng không thể chia sẻ cho người khác.

Một mình chịu đựng.

Vẫn luôn là như vậy.

– Con.. đã ngủ sao? Bao lâu? – Cô chậm rãi mở miệng.

– Hơn một tháng. – Ba Kogoro đáp lời.

– Đã lâu như vậy..

– Bây giờ không sao rồi, Ran chỉ cần tỉnh lại, đợi chờ bao lâu cũng xứng đáng. – Heiji nhìn cô cười, ánh mắt đau lòng.

Anh biết lời cô nói ổn, miệng cô mỉm cười, nhưng lòng cô có bao nhiêu đau đớn anh đều biết..

Liệu đây có phải là cái giá cho việc cô không an phận chạy đi tìm hắn?

Nếu như cô khi bình phục lại tiếp tục cố chấp, thì sẽ thế nào đây?

Hình phạt tước đi mạng sống của một trong hai thật sự là quá tàn nhẫn..

“Ran, em sẽ tiếp tục làm thế nào đây? Em sẽ tiếp tục ương bướng vậy sao? Có phải nên chấp nhận rồi không?”

Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng gõ, một người con trai tiêu sái bước vào, khoác trên người áo sơ mi màu đen..

Chàng trai đó, là người đã cứu cô hôm đó, nhưng rồi lại biến mất rất nhanh, khi họ tới đã chẳng thấy hắn đâu.

Ran nhìn rõ người đi vào, đồng tử giãn to, là cô ngủ quá lâu mà hoa mắt, hay đây là sự thực?

Người đó đi đến bên giường, yêu thương nhìn cô, trong đầu hiện lại khoảng khắc một tháng trước, khi hắn ôm trong lòng cô gái toàn thân nhuộm đầy máu đỏ.

Vừa hoảng loạn vừa lo sợ, bây giờ nhìn cô đã tỉnh lại như vậy thật tốt.

Nhìn thấy người kia, nước mắt cô mất không chế tuôn ra..

Hai người cứ thế nhìn nhau..

Một lúc sau Ran òa khóc, nhào người đến ôm lấy thắt lưng chàng trai đó, một lúc sau buông ra, cô dùng bàn tay trắnh nõn nện lên ngực hắn:

– Tại sao vậy? Tôi chờ anh năm năm, không ngờ lúc gặp lại anh đã đi cùng người khác rồi. Chả trách lâu như vậy anh vẫn không về tìm tôi, nếu đã quyết định như vậy thì tại sao bây giờ lại đến đây? Nhìn tôi như vậy vui lắm sao? Tại sao vậy.. anh có thể tàn nhẫn như thế?

Lực trên tay yếu dần, đến cuối cùng cô nắm lấy áo chàng, bi thương thốt lên lời khẩn cầu..

– Nếu đã trở về, thì đừng đi nữa, có được không? Em mệt mỏi lắm rồi, nếu anh đi nữa em không chắc mình có thể đợi được thêm..

Gia đình cô đồng loạt ngẩn người, chàng trai đó cũng nhíu chặt chân mày..

Mẹ Eri nhìn cô tò mò hỏi:

– Ran, người này..

————————–

(Còn tiếp)

Một chút nhắc nhở : Lúc xưa, ba mẹ của Ran nhận Heiji về làm con đó nha, cho nên mới khác họ. Dành cho những bạn thắc mắc :>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info