ZingTruyen.Info

Biến thân Hồ Ly Tinh

C42: Muội muội của ta thật sự là bản lãnh!

mannhi0123

Khuê phòng của Tô Anh Lạc không xa,  vài ba bước đã đi đến rồi. Không hẹn mà gặp Chu Tuệ đứng trước cửa phòng, nha hoàn còn đang cầm một đĩa nho tím đen trong veo như nước.

"Chị dâu." Tô Anh Lạc nhẹ nhàng cười, "Là tới tìm Lạc Lạc sao?"

Chu Tuệ gật đầu, nhìn Tô Đình, có chút thẹn thùng kêu: "Phu quân." Vừa nhìn về phía mân bồ đào bên kia, " Đây là mẻ bồ đào mới từ trong vườn hái, ướt lạnh một cái rất tốt để thử. Lạc Lạc sợ nhất nóng, cho nên đưa đến một ít cho nàng."

"Chị dâu hiểu Lạc Lạc rõ nhất." Tô Anh Lạc vội vàng mở cửa phòng, nhượng nha hoàn đi vào đem bồ đào đặt trên bàn.

Tô Đình cau mày nói: " Loại việc này để cho hạ nhân làm là được, ngày nóng như vậy, ngươi đi lại ít chút, đối với thân thể ngươi không tốt."

Nghe phu quân quan tâm, chu tuệ không khỏi hiện lên nụ cười ngọt ngào. Trong mắt Tô Anh Lạc, lại cảm thấy có chút chói mắt.

Tô Đình lại nói: "Ta muốn cùng Lạc Lạc nói chút chuyện, ngươi về phòng trước đi."

Chu Tuệ tất nhiên là không biết việc cấp bách của hai huynh đệ, dịu ngoan mà gật đầu, một tay che chở bụng nhô ra, nha hoàn đỡ một bên rời đi.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, thậm chí còn không chờ Chu Tuệ đi xa, Tô Anh Lạc liền bị Tô Đình nặng nề mà chống đỡ ở ván cửa, mồm cương ngạnh đánh về miệng nàng, vội vàng quấn lấy ngọt ngào, tham lam mút vào. Hai tay cầm lấy đồn biện kiều đĩnh của nàng vuốt ve.

Bị hơi thở quen thuộc của ca ca chặt chẽ bao phủ, Tô Anh Lạc cũng cảm giác động tình, chỉ quẩy người một cái liền mềm yếu ở trong ngực hắn.

Không biết qua bao lâu, Tô Đình rốt cuộc buồng ra muội muội bị hắn hôn mê muội. Ngón tay yêu thương nồng đậm mà vuốt ve gò má của nàng. Khàn khàn nói: "Mấy ngày nay có nhớ ta không?"

Tô Anh Lạc miệng kịch liệt phập phồng, thở gấp không ngớt, "Nhớ..."

"Nhớ như thế nào?" Tô Đình thuần thục cởi cạp váy nàng ra, bàn tay mò vào trong tiết khố của nàng, " Có hay không nhớ đến phía dưới đều ướt?"

"Ca ca, không muốn......" Tô Anh Lạc đang từ ý loạn tình mê giật mình tỉnh giấc, cuống quýt ngăn lại xâm nhập của hắn. Không còn kịp rồi, ngón tay thon dài của hắn đã chạm đến dính nhớp chỉ thuộc vè nam nhân.

Tô Đình nhíu mày, rút tay về, nhìn hơi mùi trọc vật trên ngón tay, khuôn măjt tuấn tú nháy mắt trầm xuống, "Nguyên lai ngươi là như vậy nhớ ta? Nhớ đến nhiều phải đi cho nam nhân khác?"

Tô Anh Lạc vừa xấu hổ vừa mắc cỡ, "Ca ca, ta....."

"Là ai? Triệu Ly Chi ? Hay lại câu được người nam nhân nào?" Tô Đình nắm chặt cằm của nàng, than âm lạnh lẽo như hàn băng.

Tô Anh Lạc cản thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo sắc bén không chỗ che dấu, chỉ có thể nói sự thật: "Là...là Tử Quân...."

"Tử Quân?" Tô Đình buông ra tay nắm cằm nàng, trong lòng lợi hại chua xót, ngược lại cười cười: "Muội muội của ta thật là bản lãnh! Muốn câu dẫn ai đều có thể thành công, ta có muội muội như vậy, thật sự là rất kiêu ngạo!"

"Ca ca, ta sai rồi..." Tô Anh Lạc thấy hắn giận mình, liền muốn ôm lấy hắn làm nũng, làm hắn tha thứ.

Tô Đình lại lấy tay đè lại bả vai của nàng, lẳng lặng nhìn nàng một cái, sau đó mở cửa phòng, rời đi không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info