ZingTruyen.Info

Bich Nu

Bích nữ 👠

....

    Sau khi dì Trương rời đi, Thi Lệ mỗi đêm đều bị ma đến quấy rầy. Ngôi nhà này bây giờ dường như đã trở thành một hang ổ của ma quỷ. Đêm đến, có rất nhiều tiếng la hét kỳ lạ và âm thanh ai oán, khiến cô ấy gần như muốn phát điên, nhưng cô ấy vẫn không dám đi tìm dì Trương. Cô ấy vốn đã nghĩ có thể trốn được nếu chuyển đi. Tuy nhiên, cô không bao giờ nghĩ được rằng ngay cả khi cô chuyển đi, cô vẫn không thể thoát khỏi nó.
   Lúc ấy, cô liên tục ra ngoài đi tìm pháp sư, nhưng những người này suy cho cùng chỉ là đám lừa gạt, không có kiến thức và kỹ năng thực sự. Thi Lệ cứ như thế, tình trạng này kéo dài hơn một tuần, cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác. Cô quyết định theo địa chỉ trên danh thiếp do dì Trương để lại để đi tìm dì.
      Đến nơi, thì đó lại là một ngôi làng hoang vu. Thi Lệ đã nghĩ rằng ngôi làng này chắc không có người ở, Nhưng cô cũng không vội vàng bỏ đi. Đang phân vân suy nghĩ, thì.. dì Trương đột nhiên bước ra với một chiếc vali lớn, dường như dì biết rằng Thi Lệ sẽ đến. Sau khi dì Trương gặp Thi Lệ, bà đã giải thích với Thi Lệ, rằng bà là một người trừ ma, nên bà phải sử dụng các phương pháp của riêng mình để trừ tà cho Thi Lệ. Mặc dù đã đưa ra lời giải thích như vậy, nhưng Thi Lệ cũng không phải là một đứa trẻ ba tuổi. Thi Lệ chắc chắn không tin điều đó, có lẽ vì cô vẫn chưa quên những gì mình nhìn thấy trong cái chai ở phòng dì ta.
    Tuy nhiên, bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc để dì Trương sống trong nhà của mình. Mặc dù chắc sẽ có một số âm thanh giống lúc trước vào ban đêm. Nhưng dì Trương đang ở đây thì có lẽ những con ma đó sẽ không dám vào phòng của Thi Lệ.Sau đó Thi Lệ tìm đến chú Công, mọi chuyện sau này thì như chúng tôi đã biết.
      Sau khi nghe câu chuyện của Thi Lệ. Tôi khẽ gật đầu, và chắc chắn chuyện Thi Lệ đi tìm dì Trương, có lẽ cũng đã được dự tính trước. Tuy nhiên, một điểm quan trọng trong câu chuyện mà Thi Lệ kể lại là ngôi làng hoang vắng đó.
     Nếu đoán không sai, dì Trương, người nuôi ma Vương Vân kể, và thậm chí là người thứ ba trong chuyện của Quang Phú là cùng một người. Trần Du nhanh chóng hỏi Thi Lệ, là cô có còn nhớ ngôi làng đó như thế nào không, Thi Lệ gật đầu, nói rằng cô có hồ sơ điều hướng trong điện thoại di động. Trần Du vỗ đùi đét một cái và nói rằng anh sẽ gọi cảnh sát tới.
      Tôi nói với Trần Du, khoan hãy gọi cho cảnh sát. Như vậy sẽ dứt dây động rừng. Tại sao chúng ta không đi cùng nhau. Trần Du liếc tôi. Tôi nhìn lại, anh ta nhíu lông mày và nói với tôi: "Còn tùy thuộc vào sức khỏe của cậu, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi đi."
     "Tôi không sợ chết." Tôi nói với Trần Du. Chú Công, nãy giờ đang im lặng cũng nói, sau khi tôi bình phục, thì sẽ cho hai người đi cùng nhau. Lần này Trần Du cũng tỏ ra sốt sắng, chỉ vào tôi và nói "Đợi cậu ta bình phục? Có mà đến thiên thu à. "
    Khi nghe chúng tôi nói chuyện, Thi Lệ đột nhiên nhớ ra một thứ gì đó, cô ấy lấy ra một chiếc hộp gỗ và đưa nó cho chú Công: "chú Công, đây là thứ chú yêu cầu tôi mang theo để bồi bổ khí huyết. Ông chủ tiệm thuốc nói rằng sau khi uống thuốc này, về cơ bản có thể hồi phục sau một giấc ngủ." chú Công liền đưa nó cho tôi.
      Tôi mở hộp gỗ và thấy rằng bên trong cái hộp có một viên thuốc, và nó có mùi rất hôi. Trần Du lo lắng bảo tôi mau ăn đi. Sau đó sẽ để tôi đến ngôi làng đó cùng hắn. Tôi nhét viên thuốc vào miệng, nhưng viên thuốc quá to, nên phải nhai để cắn nhỏ nó. Việc này làm cho vị đắng và mùi hôi thối xộc lên khiến tôi lập tức nôn nao. Thấy tôi nghẹn, Trần Du cau mày và bịt miệng tôi lại, để không cho tôi nhổ nó ra ... nhưng thực sự nó rất thối. Ngay cả Thi Lệ, đang đứng ở rất xa tôi, cũng lùi lại một bước rồi bịt mũi để cố gắng không phải ngửi thấy mùi này.. Và sau khi tôi nuốt viên thuốc này, tôi lại ngất đi. Thực sự là nó thối quá đi mà.
     Khi tôi tỉnh lại, thì đã là ngày hôm sau, Trần Du thấy tôi thức dậy, ánh mắt phấn khích, anh ta nói với tôi: "Sao rồi chú em. Cảm thấy khỏe chưa?"
     Tôi cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn rất nhiều, chưa kể, viên thuốc này thực sự có công hiệu, ban đầu nó làm tôi cảm thấy cơ thể tôi nặng trĩu, nhưng bây giờ cảm giác đó đã biến mất. Toàn thân rất nhanh nhẹn. Tôi gật đầu trước mặt Trần Du và nói: "Có vẻ như rất tốt."
     Trần Du nhìn thấy tôi nói chuyện với anh ta, anh ta liền bịt mũi lại, và tôi ngay lập tức ngửi thấy mùi thối theo lời kể, đương nhiên sau đó tôi phải nôn mửa trong phòng tắm một lúc. Nhưng tôi không thể thốt ra bất cứ điều gì được. Tôi nhanh chóng đánh răng vài lần, miệng dường như trở nên thoải mái hơn. Tôi không biết viên thuốc được làm từ gì, nhưng hiệu quả thực sự tốt. Khi tôi thức dậy, tôi đã đủ khả năng xuất viện.
   Lúc này Trần Du nói với tôi rằng vì lợi ích chung, nên để chú Công ở lại theo dõi Thi Lệ. Bằng cách này, ngay cả khi có vấn đề, chú Công có thể gọi cho chúng tôi sớm nhất có thể. Sau đó Trần Du và tôi đã lập tức đến ngôi làng bỏ hoang theo lời kể của Thi Lệ. Trước khi chúng tôi đến đó, chúng tôi đã báo cáo với Giám đốc Lưu và ông ấy đã cử Tiểu Phương đi theo chúng tôi. Nếu có cảnh sát đi cùng, chúng tôi cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
    Vì vậy, chúng tôi lái xe đến đồn cảnh sát. Tiểu Phương lúc này đã mặc một bộ quần áo trơn tru. Thấy tôi đang lái xe, anh ấy rất nhiệt tình chủ động bảo để anh ta lái xe. Kỹ năng xe hơi của anh ta chắc chắn tốt hơn tôi, nên tôi cũng để anh ta lái.
    Tôi bắt đầu ngồi đọc cuốn "Liệt quỷ đồ", đường đi đến ngôi làng đó khá hẹp, nên xe cũng không thể đi nhanh được, phải đến tối thì xe mới tới nơi. Ngôi làng này có một cổng rất cao, Trên cổng có ba chữ "Kim Quý Thôn"  trùng hợp theo tiếng địa phương của Tần An thì nó đồng âm với "Kiến Quỷ Thôn" tức là ngôi làng gặp phải ma.
    "Thật là một cái tên không tốt chút nào, bảo sao ngôi làng này lại bị bỏ hoang"
    Tiểu Phương bên cạnh dường như đã tìm hiểu trước, liền nói với chúng tôi: "Ngôi làng này cũng đã bị tan rã trong những năm gần đây. Ban đầu, ngôi làng này là làng Kim Quý nổi tiếng ở "Thập Lý Bát Trấn" (Chỗ này không hiểu nên ad để nguyên). Mọi người dân trong làng đều rất giàu, đều nhờ vào nghề làm đồ hàng mã. "
    " Tuy nhiên, chỉ vài năm trước, người ta nói rằng một loạt những điều kỳ lạ đã xảy ra ở đây, có nhiều người đã chết. Sau đó, người dân trong ngôi làng này cũng đã chuyển đi. Ngôi làng cũng vì thế mà mất đi. "
    Chính phủ cũng đã gửi một số đội điều tra, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì cả. Trước đây có một ông chủ lớn rất thích mảnh đất này. Muốn xây dựng nông trại ở đó, nhưng khi mọi thứ đã sẵn sàng để khởi công, không hiểu tại vì sao anh ta lại phát điên.
    Càng ngày tin đồn càng lan xa, người ta nói rằng ngôi làng này thực sự đã bị quỷ ám. Với những người bình thường ở đây thì họ luôn luôn muốn tránh xa. Nhưng đối với một số người thích mạo hiểm, nó lại trở thành một 'cuộc phiêu lưu'. Tất nhiên, đây chỉ là những tin đồn, đúng hay sai cũng chẳng thể xác minh được.
   Lúc này màn đêm cũng đã buông xuống, Tiểu Phương tỏ vẻ lo sợ, bảo hay là đợi ngày mai trời sáng hẵng đi điều tra.
   Trần Du nói: "Có một số thứ bẩn thỉu sẽ lẩn trốn vào ban ngày và chỉ xuất hiện vào ban đêm." Vì thế anh ta muốn vào làng xem thử. Trần Du lấy ra một chai nước mắt bò từ túi vải của anh ấy, đưa cho tôi và Tiểu Phương.
    Chúng tôi để xe ở cổng làng vì con đường vào làng khá hẹp và dài,  chiếc xe không thể đi vào được. Tôi vẫn hỏi Trần Du với một chút miễn cưỡng: "Cậu có chắc là muốn đi không? Hay là nếu không để ngày mai cũng được".
    Trần Du vỗ ngực và nói rằng lần trước chỉ là một tai nạn. Lần này anh ta đã chuẩn bị đầy đủ nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
    Mặc dù anh ấy nói vậy, nhưng tôi vẫn thấp thỏm trong lòng, vì rõ là mấy lần trước hắn cũng chắc chắn y như vậy.
  Tuy nhiên, Trần Du hôm nay dường như có chút tự tin hơn. chúng tôi lấy đèn pin và đi vào. Vào lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối. Trần Du bước xuống xe, đi bộ về phía trước, chúng tôi theo sau. Rõ ràng con đường này đã không có ai đi một thời gian dài, nên có thể thấy nó đã được phủ đầy rêu. Cỏ dại mọc um tùm hai bên lề đường làm cho mọi người cảm giác rất hoang vu. Thỉnh thoảng, nghe thấy tiếng giun dế kêu  trong các đám cỏ dại, nghĩ đến lại thấy rùng mình.
    Sau khi đi được vài phút, tôi thấy ở phía xa có một số ngôi nhà cũ. Dưới ánh trăng, những ngôi nhà cổ này trông có vẻ vô cùng kinh khủng. Lúc này tôi thực sự hối hận khi đã nghe lời Trần Du.
    Sau khi chúng tôi tiếp cận những ngôi nhà này, chúng tôi thấy rằng các tòa nhà hầu hết đều đã dột nát, trước cửa của mỗi hộ gia đình đều treo một chiếc đèn lồng trắng.
    Tuy nhiên, có lẽ vì thời gian quá lâu nên giấy của đèn lồng trắng đã bị ố vàng và hư hỏng.
    Trần Du,đang đi phía trước, đột nhiên dừng lại, sau đó hạ giọng và nói với chúng tôi: ..."Tắt đèn pin."
    Trần Du đột nhiên nói điều này, khiến tôi không khỏi giật mình. Tinh thần bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng. Tiểu Phương và tôi sau đó nhanh chóng tắt đèn pin.
  Sau đó tôi lo lắng, thì thầm hỏi Trần Du "Xảy ra chuyện gì vậy?"
   "Không có gì! Chỉ là nếu có người sống ở đây thì họ sẽ không phát hiện ra chúng ta"
Câu trả lời của Trần Du khiến tôi có chút bất ngờ
    " Mẹ kiếp... Làm tôi hết hồn " Tôi giận dữ nói với Trần Du.
    Trần Du cười và nói với tôi: "Gan bé thế, nhìn Tiểu Phương kìa.. thấy cậu ấy bình tĩnh như thế nào chưa."
    Nói về Tiểu Phương, tôi quay đầu lại nhìn, nhưng thấy mặt anh ta lúc này tái nhợt, toàn thân run rẩy, dường như hắn đã nhìn thấy cái gì đó. Nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta... .....
....thì thấy ở cửa sổ của ngôi nhà gần đó

....có một người đang đứng.............

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info