ZingTruyen.Info

[BHTT] [Edit]Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm - Giang Mộ Vô Trần

Chương 92

Ren2429

Hạ Thanh Tây mơ mơ màng màng cảm thấy bên cạnh giường trống trải, không khí lưu động dần dần khiến ngực nàng lạnh buốt, vô thức ôm chăn vào ngực.

Nâng nửa mí mắt lên, phát hiện ra người bên cạnh thực sự không có ở đây, đoán rằng có lẽ trời sáng đã rời giường. Chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên bị đá một cước vào mông làm nàng giật mình, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan.

Nàng đột nhiên ngồi dậy, đầu tóc bù xù như tổ quạ, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Hốt hoảng nói: “Làm sao vậy a!”

Trác Tri Vi đỏ mặt cắn môi ngẩng đầu lên.

Cô chỉ mặc quần lót, hai chân dài thẳng tắp, hai tay che ngực, dáng dấp ngượng ngùng căm tức như chính mính khi dễ cô.

Nhưng mà... mình vừa tỉnh dậy a.

Hạ Thanh Tây nghiêng đầu, trên đầu từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Nàng do dự một lúc, cân nhắc câu nói rồi thăm dò hỏi: “Vi Vi, vừa rồi… có phải chân nhỏ của chị làm sao không?”

Sau đó, liền nhìn vào chân mà hôm qua nàng không kìm chế được mạnh mẽ nắm lấy.

"Tỷ tỷ, để em xem một chút..."

Cô mang theo tiếng khóc nức nở như lang hổ ngay lập tức tràn vào trong đầu, ký ức rất rõ ràng... Ngay cả mí mắt khép hờ, tiếng thở dốc mê loạn của hai người đều hiện lên từng chi tiết.

Tầm mắt tiếp tục nhìn lên phía trên, còn có vòng eo chưa đầy một vòng tay, hai tiểu bảo bối khiến người yêu thích không muốn buông tay... nở rộ trong lòng bàn tay nàng, cuối cùng tầm mắt dán vào xương nhỏ nhô ra dưới cổ, hô hấp Hạ Thanh Tây cứng lại, nuốt một ngụm nước miếng.

Làm sao Trác Tri Vi không biết nàng đang nghĩ gì, tức muốn nổ phổi nói: “Phi, háo sắc!” Hai má đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu.

Hạ Thanh Tây không để ý lắm, chớp mắt hai lần, nhếch môi nở nụ cười lấy lòng, nói: "Bởi vì em thích chị mà."

Tâm không khỏi đập mạnh hai lần, Trác Tri Vi lập tức bị hống đến thất điên bát đảo, cúi đầu ngượng ngùng, cắn môi, thì thào nói: “Chị, chị cũng vậy.”

Hạ Thanh Tây cười cong mắt, làm sao đã cùng một chỗ mà còn thẹn thùng, không giống như chính mình, cái gì cũng đều có thể nói ra.

Nhưng rất đáng yêu.

Nằm nghiêng, đầu lưỡi hơi đưa ra một đoạn nhỏ, ngậm lấy ý cười, dựa vào chiều dài của cánh tay, vòng tay qua eo Trác Tri Vi.

Trác Tri Vi ngắn ngủi hét lên một tiếng, sau đó liền nhịn xuống xấu hổ, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chỉ là động tác quá lớn, chăn mỏng trượt xuống toàn bộ, lộ ra nửa thân trên của Hạ Thanh Tây, tuy tiểu bảo bối không lớn, nhưng hình dáng rất đẹp, lộ ra hình bán cầu, hơi rung động có một loại đẹp đẽ.

Trác Tri Vi nhất thời bị thu hút tầm mắt, yết hầu trượt xuống, ma xui quỷ khiến lấy ngón tay chạm vào, nhẹ nhàng sượt đóa hồng mai nở rộ trên núi tuyết.

Đầu ngón tay cô có chứa loại làm người nghẹt thở cùng mê loạn, Hạ Thanh Tây thoáng chốc mở to mắt, thân thể run lên, mùi nước hoa lãng mạn cùng lạnh lẽo của Trác Tri Vi giống như mùi rượu triền miên trong lòng nàng, làm thần kinh nàng tê liệt.

Hạ Thanh Tây không phân biệt được mình say hay tỉnh, nghĩ rượu hôm qua thật mạnh, cảm thấy nhịp tim của mình tựa như có điềm tử. Nàng thuận theo khát vọng của đáy lòng nắm lấy cổ tay Trác Tri Vi, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên xương cổ tay cô.

Khẽ thở hổn hển, mi mắt khép hờ: “Vi, Vi Vi.”

Vén chăn bông lên, nhanh chống đổi phương hướng, áp Trác Tri Vi dưới thân, động tác lôi kéo có chút thô bạo, chiếc áo sơ mi vừa mặc đáng thương bị ném xuống giường.

Môi Hạ Thanh Tây cọ vào hai tiểu bảo bối trước mặt, cánh tay thon dài thả xuống mặt đất như tìm kiếm thứ gì.

Vết sẹo trên xương lông mày hơi cau lại, có chút ngốc hỏi: “Đồ đâu?” 

Rõ ràng nàng nhớ tối hôm qua nàng ném nó ở đây, chạy đi đâu rồi?

Đôi cánh trên bả vai xinh xắn triển khai, nàng nhấc nửa người lục tung ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường, thanh âm có chút lớn.

Trác Tri Vi mở mắt mê ly mang theo nghi hoặc, sao đột nhiên dừng lại? Sau đó tim nhảy mạnh một cái, ý thức được có lẽ đối phương đang tìm cái hộp lúc sáng cô đã ném ra xa, nới lỏng bàn tay đang ôm eo nàng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Trong cơ thể giống như có hai người, không ngừng lôi kéo ý thức của cô, tranh giành quyền sở hữu thân thể của cô. Một người bảo cô phải rụt rè, nhưng người kia lại bảo cô phải tuân theo dục vọng trong lòng, hết lần này đến lần khác đưa ra ý nghĩ để Hạ Thanh Tây đừng tìm.

Hai mắt lúc sáng lúc tối, nhất thời không biết được phương án nào tốt hơn, cuối cùng cắn chặt môi, run rẩy chỉ xuống đất phía xa: "Ở đó..."

Hạ Thanh Tây nhìn theo hướng cô chỉ. Sau khi tầm mắt rơi xuống chiếc hộp dài quen thuộc, nhướng mày, mỉm cười hài lòng, nhấc chân bước tới, thân thể trần truồng khom xuống nhặt lên, sau đó ái muội nhìn về phía Trác Tri Vi.

Khóe môi nhẹ câu.

Ánh mắt Trác Tri Vi lấp lóe nhìn nàng đi tới, trong lòng không khỏi khẩn trương, luôn cảm thấy mấy giây ngắn ngủi này tựa như đã qua cả tuổi thanh xuân.

Khóe mắt cô ửng hồng, khi Hạ Thanh Tây ngồi trên giường, cô lùi thân thể lại, ngồi dậy dựa vào đầu giường, câu cổ Hạ Thanh Tây, tràn đầy yêu thương hôn nàng.

Lưỡi cùng lưỡi cọ xát, dần tan cái lạnh của buổi sáng mùa thu.

Đại khái hơn nửa giờ, Trác Tri Vi lại đá một cước vào mông Hạ Thanh Tây, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, khóe mắt hiện lên kiều mị diễm lệ, trên tay còn cầm một miếng vải ướt.

Nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn Hạ Thanh Tây!!"

Hạ Thanh Tây xoa xoa cái mông, vô thức liếm môi, ủy khuất chu môi nói: "Lại không thể trách em a, rõ ràng là chị..."

Lời còn chưa dứt, Trác Tri Vi liền như con mèo xù lông, cáu giận nói: "Em còn nói!"

Hạ Thanh Tây thật không dám nói nữa, khóe mắt rũ xuống, giống như đại cẩu ủy khuất, mở to hai mắt nhìn cô. Chẳng trách là tỷ tỷ của chủ tịch, bộ dáng đáng thương giống nhau như đúc.

Trong nháy mắt, Trác Tri Vi thực sự bị lừa, còn hoài nghi mình có hung hăng dọa người quá hay không.

Một giây sau nghĩ tới vừa ở trên giường đối phương cũng như vậy, thanh âm ngọt ngào mang theo tiếng khóc nức nở, nghe cực kỳ đáng thương, làm cho người ta vô thức theo tâm ý của nàng, nhưng mười phầm xâm lược như lửa đè thân thể nàng là không thể nghi ngờ.

Trác Tri Vi đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, đại khái thu dọn quần áo, định vào phòng khách thay quần áo lại sợ ở thêm một giây nữa liền bị người này kéo lên giường, nhìn vải vóc nhăn nhúm kia một chút, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Hạ Thanh Tây.

Hạ Thanh Tây ngẩn người, sau đó mới nhận ra cô đã chuẩn bị trước một bộ quần áo để thay.

“Ai nha, Vi Vi!”

Vừa tìm trong ngăn kéo mặc quần áo vừa hùng hục chạy tới.

“Chị không nói sớm!”

“Rầm” một tiếng, Hạ Thanh Tây bị nhốt ngoài cửa, ăn một mũi màu xám, hôm nay ba lần bị đá vào mông.

“Chị cũng không hỏi em a.” Hạ Thanh Tây oan ức ba ba.

“Aiz, còn có, có phải sáng nay chị đá em không?” Hạ Thanh Tây gõ cửa: “Vi Vi! Sao chị lại đá em!” 

Trác Tri Vi nấp sau cánh cửa lắng nghe nhịp tim kỳ quái của mình. Khuôn mặt lạnh lùng dần dần mở ra nụ cười, chưa bao giờ ôn nhu như thế.

Ngồi trên xe, Hạ Thanh Tây nhìn khung cảnh đường phố đang lui dần, nàng thật không nghĩ tới trong vòng một năm nàng lại kết hôn hai lần.

Mặc dù lần trước nói đúng ra là đã kết hôn mười năm.

Bóp chặt tay Trác Tri Vi, mạc danh căng thẳng.

Bởi vì đều là người của công chúng, Hạ Thanh Tây không dám trực tiếp đưa Trác Tri Vi đến Cục dân chính, sợ cha và ông nội nghĩ nàng còn nhỏ sẽ không đồng ý, Hạ Thanh Tây liền đưa ánh mắt vào trên người Hạ Thanh Chu từ nhỏ đã cưng chiều nàng.

Quả nhiên, dù Hạ Thanh Chu có chỉ trích nhẹ, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của nàng, hắn vẫn sắp xếp cho nàng, đồng thời đáp ứng nàng bảo mật một năm.

Tay trái cầm cuốn sổ đỏ, tay phải nắm tay tiểu tức phụ của nàng, Hạ Thanh Tây hít một hơi thật sâu, cảm thấy toàn thân thoải mái.

Nghênh ngang nắm tay nhau đi dọc con đường nhỏ một hồi, lòng phấn khích như cẩu reo hoan.

Hạ Thanh Tây hạnh phúc nhìn cuốn sổ đỏ, hôn chụt một cái.

Trác Tri Vi không nhịn được nở nụ cười cưng chiều, ánh mắt ấm áp nhìn nàng, ngữ khí dung túng: “Ngốc.”

“Liền ngốc a.” Hạ Thanh Tây nói, “Có vợ, còn không cho người ngốc một lúc.“

Nghe thấy danh xưng này, Trác Tri Vi mạc danh xúc động, tâm tình cô liền phấn chấn lên.

“Đúng rồi, Vi Vi.” Hạ Thanh Tây cười nhìn cô, cầm điện thoại lên ra hiệu: “Chúng ta đã lĩnh chứng rồi, có phải chị nên thêm em lại không?”

“Là tân hôn thê nơi nào có thể xóa bạn bè a?"

Trác Tri Vi không nắm bắt được mấu chốt, trầm tư một hồi: "... Tại sao lại xóa, em cũng xóa chị sao?"

Ngữ khí hơi giương lên, sát khí giữa hai hàng lông mày làm cho hai chân Hạ Thanh Tây mềm nhũn.

“Không phải, không phải!” Hạ Thanh Tây vội vàng giải thích, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị xử lý như một kẻ phản quân.

"Sao em dám a... hiện tại không phải một bên xóa, bên kia liền không có trong list friend sao?"

Tiểu tức phụ Hạ Thanh Tây mang đôi mắt ướt đẫm, câu cánh tay của Trác Tri Vi làm nũng: "Thêm lại đi, thêm lại đi mà."

Nếu Đào Kính Hàn có ở đây, nhất định sẽ rùng mình nổi da gà. Nhưng Trác Tri Vi vẫn bị dính chiêu này, nhìn cô gái đầy mắt chỉ có chính mình, ngạo kiều hừ một tiếng: "Vậy chị đành miễn cưỡng..."

Cô lấy điện thoại ra, Hạ Thanh Tây đọc số QQ, thông thạo đánh ra dãy số tìm người.

Mắt Hạ Thanh Tây sáng như sao, vừa chờ mong vừa nói một câu "Thêm lại đi."

Cuối cùng, mắt thấy cái gì nụ cười liền dần dần biến mất.

Mặt Trác Tri Vi dần dần lạnh, híp híp mắt, tức giận nói: “Tốt nhất em nên giải thích cho chị đây là ý gì."

Vừa nói xong liền ném điện thoại về phía Hạ Thanh Tây.

Cái... ý gì?

Hạ Thanh Tây luống cuống bắt lấy, có chút sững sờ, tim đập loạn như trống, run rẩy mở khóa bằng dấu vân tay.

Đập vào mi mắt là mấy chữ lớn.

Người tôi yêu không phải người yêu tôi.

Ảnh đại diện quen thuộc lại xa lạ.

Hạ Thanh Tây kinh ngạc gần như rớt cằm, suýt chút nữa ném điện thoại ra xa, đưa mắt xuống, đối diện với từng chữ cái, không thành vấn đề.

Nàng dùng sức chớp chớp mắt, lại chớp, lại chớp...

Trác Tri Vi cười lạnh: "Em chớp mắt bao nhiêu cái thì cái tên vẫn còn trên màn hình thôi.."

Sau đó cô phất áo rời đi.

Hạ Thanh Tây không thể tin nhìn điện thoại một chút, sau đó nhìn về phía Trác Tri Vi, vội vàng theo bước chân của cô: "Vi Vi! Chị nghe em giải thích!"

Nàng cân nhắc tìm từ trong đầu: "Đây là lỗi Đúng! Là lỗi! Này là lỗi, không dùng tới sẽ hiển thị tên trước đây em dùng. Đó là tên em dùng lúc sơ trung!"

Trác Tri Vi đột nhiên dừng lại, lúc sơ trung đã dùng qua?

Vì Phương Huyên Dao?

Quả thực cô tức muốn nổ phổi, trợn tròn hai mắt, lòng tràn đầy lửa giận cùng ghen tuông sắp tức nước vỡ bờ. Đây là ngày hai người lĩnh chứng, lòng tràn đầy vui mừng nhìn tất cả những thứ này, kết quả là bị tiền nhiệm của Hạ Thanh Tây đi ra phá hủy một trận.

Làm huyệt thái dương của cô đau đến mức không thể kiểm soát được tính chiếm hữu của bản thân.

Là Hạ Thanh Tây khiến cho cô tùy hứng!

Trác Tri Vi khẽ mím môi dưới, lạnh lùng nhìn Hạ Thanh Tây, môi đỏ mọng mấp máy: “Haha!”

Bước chân càng lúc càng nhanh đi về phía trước.

Hạ Thanh Tây cho rằng cô không tin mình, cho nên nàng vội vã lấy ra điện thoại ra, nhấp vào trang thông tin cá nhân: "Chị nhìn xem! Hiện tại tên của em là dấu chấm tròn."

Trác Tri Vi ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía trước, không giảm tốc độ.

Hạ Thanh Tây khóc không ra nước mắt, nhìn giao diện.

Cẩu lỗi này quá hại người rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info