ZingTruyen.Info

[BHTT] [HĐ] [EDIT] Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công [ HOÀN ]

chap 46

Liqq0000

Beta: Bing.
Chương 46:

"Kim Trân Ni, dám càn rỡ!"

Đạm Đài Dạ Vũ lập tức hiểu rõ lời nói ẩn ý của Kim Trân Ni, gắt gao trừng mắt nhìn người đứng đó không xa, vẻ mặt muốn ăn đòn cười cười. Đạm Đài Dạ Vũ nắm chặt tay, thực sự rất muốn đi qua đó đánh cô một cái.

Chậc chậc, quả nhiên là nữ vương băng sơn, đụng đến chuyện của đầu mì tôm lại trở nên bạo lực xúc động như vậy.

Kim Trân Ni tâm tình khoái trá huýt sáo, nhìn người bị mình chọc tức đến nỗi vặn vẹo cả khuôn mặt, tiếp tục mở miệng kích thích, "A? Càn rỡ? Có sao? Sao tôi lại không biết.... Ai, xã hội bây giờ đúng là hài hước, ngay cả lời nói thật cũng không được nói..."

Kim Trân Ni thảm thiết thở dài lắc đầu, vẻ mặt giống như đau đớn, nhưng nụ cười trên mặt và ánh mắt giảo hoạt kia lại không thể hiện ra một chút đau lòng.

"Cô..."

Đạm Đài Dạ Vũ cảm giác mình sắp bị tức chết rồi, thở sâu vài cái, cố gắng để mình trấn định trở lại.

Đồ khốn Kim Trân Ni, mình cũng là cô cô của Thái Anh, dám đối với mình như vậy...

Nhớ đến cháu gái của mình, nhìn người trước mặt mỗi lần đụng đến cháu gái của mình liền thành thật, ánh mắt lạnh lùng sắc bén hiện lên ý cười.

"Kim Trân Ni, cô kiêu ngạo như vậy, không sợ tôi nói cho Thái Anh biết chuyện của cô?"

Kim Trân Ni vẫn là bộ dạng thích ý tươi cười, nhưng ánh mắt lại có chút thay đổi, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

"Vậy sao?" Đạm Đài Dạ Vũ nhìn người đứng trước mặt mình mặt không biến sắc, bộ dáng bình thản, trong lòng bỗng nhiên có chút tán thưởng.

Người như vậy, mới có thể chăm sóc được cho Thái Anh.

"Cô nghĩ rằng tôi không biết lần này cô về thành phố S làm chuyện gì sao?"

"Làm gì?" Kim Trân Ni nheo mắt, khóe miệng gợi lên, ánh sáng trong mắt càng ngày càng rõ, "Tôi chỉ giải ngũ mà thôi."

"Người xuất ngũ, có thể mang súng? Người xuất ngũ, có thể điều động người của Cục An Ninh?" Đạm Đài Dạ Vũ trào phúng mở miệng, "Kim Trân Ni, cô cũng quá coi thường thực lực của Tập đoàn Đạm Đài rồi."

"Mang súng, là vì tính chất công việc của tôi, giống như bây giờ đang là vệ sĩ. Điều động người của Cục An Ninh, chẳng qua vì ở đó có bạn của tôi, nhờ bọn họ làm dùm vài chuyện thôi...." Kim Trân Ni ung dung mở miệng không chút lo lắng nhìn Đạm Đài Dạ Vũ, "Cho đến bây giờ, tôi chưa từng xem thường Tập đoàn Đạm Đài, nhưng là... Chỉ sợ có một số người, mới thật là xem thường đi."

"..." Đạm Đài Dạ Vũ vẫn lạnh lùng đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Kim Trân Ni, nửa ngày mới chuyển đi ánh mắt, bước đến bồn rữa tay, sau đó lau sạch tay định trở lại bàn ăn, "Cô thật thông minh, tôi quả thực chưa tìm được chứng cứ, nhưng mà..."

Đạm Đài Dạ Vũ đi ngang người Kim Trân Ni, chậm rãi dừng lại, "Cô cho rằng, Thái Anh cả đời cũng không biết những chuyện này sao?"

Chuyện khiến cô lo lắng rối rắm nhất bị một câu nói xé toạc ra, Kim Trân Ni nãy giờ luôn mỉm cười rốt cục cũng mím môi.

Đúng vậy a, Thái Anh sẽ biết.

Đến lúc đó, làm sao bây giờ?

Mẫn cảm nhận ra tâm tình Kim Trân Ni phát sinh biến hóa, Đạm Đài Dạ Vũ lộ ra nụ cười chiến thắng, tiếp tục bước đi, "Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thật với Thái Anh, nếu nó tức giận, mọi chuyện không thể giải quyết đơn giản như vậy đâu."

Kim Trân Ni cúi đầu nhìn sàn nhà, nghe tiếng giày cao gót vang lên, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Tôi sẽ tự mình nói với nàng, lúc cần thiết..."

"Ngược lại là cô." Kim Trân Ni xoay người nhìn người kia sắp đi nhưng vì lời nói của mình mà dừng lại, lên tiếng, "Đầu mì tôm quá trì độn, nếu cô không chủ động, rất khó có kết quả."

Đạm Đài Dạ Vũ nghe được câu này liền mỉm cười, đây xem như là quan hệ hợp tác sao?

"Này..." Kim Trân Ni nhìn người kia, nhíu mày, bước nhanh đuổi theo, "Có một số việc, tôi muốn biết, cô có tham gia hay không?"

Đạm Đài Dạ Vũ vẻ mặt kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên, "Tôi khinh!"

"Cộp cộp cộp" tiếng giày cao gót lại vang lên, tiết tấu cũng nhanh hơn rất nhiều, Kim Trân Ni đứng nguyên tại chỗ mỉm cười.

Quả nhiên là nữ vương a.

Kim Trân Ni chậm rì rì trở lại bàn ăn, nhìn ánh mắt Phác Thái Anh có chút bận tâm, cười ôn nhu đến nắm lấy tay nàng.

"Chúng ta về nhà?"

"Uhm." Phác Thái Anh nắm lấy tay cô, gật gật đầu, sau đó quay lại nhìn Lâu Hướng Tịch, rồi nhìn cô cô mình, trong lòng thở dài, mở miệng lên tiếng, "Cô cô, Hướng Tịch, con và Trân Ni đi trước."

Đạm Đài Dạ Vũ gật đầu rất nhẹ, nhìn đến ánh mắt hài hước của Kim Trân Ni, nhớ đến lời của cô, bỗng nhiên tự hỏi, có muốn gạo nấu thành cơm liền đêm nay không.

Lâu Hướng Tịch nói gặp lại với Phác Thái Anh xong, có chút kỳ quái nhìn bóng lưng bạn mình.

Cảm giác ánh mắt của Thái Anh hôm nay là lạ, nhưng là...

Sao lại lạ đây?

"Trân Ni, cô cô..." Trên xe, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni lái xe, có chút do dự mở miệng muốn nói suy đoán của mình.

Kim Trân Ni lái xe thuần thục, quay đầu ôn nhu nhìn vẻ mặt lo lắng của Phác Thái Anh, "Thái Anh đã nhìn ra?"

"Cô cô thực sự đối với Hướng Tịch...." Phác Thái Anh ngập ngừng, ấp úng nói đến chuyện đã khẳng định, mày lập tức cau lại, Kim Trân Ni nhìn thấy, một trận đau lòng.

"Thái Anh ngốc..." Tay trái cầm tay lái, tay phải nhẹ nhàng vỗ về chân mày, nụ cười ấm áp thản nhiên, "Tình yêu có giới hạn sao?"

"Nhưng đó là cô cô của tôi...."

Bị Kim Trân Ni nói một câu làm cho nàng càng thêm do dự, định mở miệng muốn nói gì đó thì lại bị cô cắt ngang, "Cô cô Thái Anh , không thể yêu người ta sao?"

"Nhưng người kia là Hướng Tịch."

"Cô cô không thể yêu Hướng Tịch sao?"

"Cái này..."

Kim Trân Ni nhìn thấy đèn đỏ, đem xe ngừng lại, xoay người nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh đang còn do dự.

"Thái Anh, cô cô và Hướng Tịch, hai người vì sao không thể cùng một chỗ? Giới tính sao? Tôi và chị cũng đều là nữ mà, chúng ta có thể cùng một chỗ, sao hai người kia lại không thể? Vậy thì tuổi sao? Cô cô chẳng qua chỉ lớn hơn Hướng Tịch 12 tuổi, 12 tuổi thực sự cũng không coi vào đâu, nhiều cặp vợ chồng còn chênh lệch mấy chục tuổi cũng ở gần nhau đó thôi, vì sao cô cô và Hướng Tịch lại không được đây?"

"Tôi..." Phác Thái Anh chăm chăm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Trân Ni, cứng lưỡi, nửa ngày không nói được một câu.

"Chân ái không có gì có thể ngăn cản được."

Đèn xanh lại sáng lên, Kim Trân Ni quay lại tập trung lái xe, nhìn về phía trước, mở miệng nói.

"Trân Ni, tôi hiểu ý của em, nhưng mà..." Phác Thái Anh cau mày, dù nàng hiểu được ý tứ của Kim Trân Ni, nhưng tâm tình vẫn có chút khó giải thích, nâng tay xoa nhẹ huyệt thái dương, thở ra, "Tôi có cảm giác là lạ."

"Thái Anh ngốc..." Kim Trân Ni cười khẽ một tiếng, nâng tay đang xoa nguyệt thái dương kia xuống nắm lấy, "Chúng ta mỗi người giúp một chút đi, tôi không muốn kêu đầu mì tôm là dượng đâu."

Nghĩ đến chuyện Kim Trân Ni kêu Lâu Hướng Tịch là dượng, Phác Thái Anh lập tức cười ra tiếng, nắm chặt lấy tay Kim Trân Ni, đột nhiên cảm thấy, cô cô và Hướng Tịch cùng một chỗ cũng không tồi.

Huống chi, cô cô cực khổ nhiều năm như vậy, nên có người làm cô cô hạnh phúc mới đúng.

Chẳng qua, kêu Hướng Tịch một tiếng dượng, Hướng Tịch cũng không muốn đâu.

"Nhưng mà, Trân Ni, Hướng Tịch sẽ chấp nhận cô cô sao?"

Nhớ đến bộ dáng ngây thơ của Lâu Hướng Tịch trong nhà hàng, Phác Thái Anh thở dài, lo lắng thay cho cô cô của mình.

"Ha ha..." Kim Trân Ni chuyển tay lái, cũng nhớ đến bộ dáng của Lâu Hướng Tịch, cười ra tiếng, "Cô cô chị thực sự sẽ vất vả lắm a, ha ha..."

"Em còn cười, vừa rồi em còn quấy rối."

Nhìn thấy Kim Trân Ni vui sướng khi thấy người gặp họa, Phác Thái Anh nhớ đến "trò đùa dai" ở nhà hàng vừa rồi, có vẻ trách cứ, nhưng cũng vui cười nói, "Tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy cô cô như vậy."

"Nha... Thái Anh hư nha, lại có thể cười cô cô mình..."

Kim Trân Ni nhìn bộ dáng cười xấu xa của Phác Thái Anh, nhão giọng nói.

"Ắc..." Phác Thái Anh nhéo tay người đang làm ra vẻ mặt xấu xa kia, liếc mắt một cái, " Không được dùng tiếng kỳ cục như vậy nói chuyện, khó nghe muốn chết."

"Tuân lệnh, Nữ Vương đại nhân."

Kim Trân Ni lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn phía trước lái xe, nhưng mà tay phải vẫn còn nắm tay Thái Anh, ngón cái còn không yên phận xoa xoa.

"Em a..." Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch nhìn cô, "Trân Ni, Trân Ni ngốc..."

Ô...

Sao tự nhiên lại nói như vậy?

Kim Trân Ni nghi hoặc định quay đầu hỏi nàng vì sao nói mình ngốc, nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia nhìn mình, tâm bỗng dưng đau xót.

"Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thật với Thái Anh, nếu nó tức giận, mọi chuyện không thể giải quyết đơn giản như vậy đâu."

Lời nói của Đạm Đài Dạ Vũ lại vang lên bên tai, ánh mắt Kim Trân Ni buồn bã, tim cảm giác co rút đau đớn nghiêm trọng.

Thái Anh, nếu có một ngày, tôi nói với chị về nhiệm vụ này, chị có tức giận hay không?

Nếu có một ngày chị phát hiện tôi lừa gạt chị nhiều chuyện như vậy, chị có còn quan tâm đến tôi nữa hay không?

Phác Thái Anh cảm giác được tâm tình Kim Trân Ni thay đổi, nàng nhăn mi, thở dài, không nói gì thêm, nhưng mà trong lòng lại bất chợt lo lắng.

Rốt cuộc Trân Ni bi thương cái gì?

Chẳng lẽ chuyện em gạt tôi, nghiêm trọng như vậy sao?

Hay là....

Nhớ đến lời nói của Lâu Hướng Tịch trước đây, có một cô gái gọi điện thoại cho Kim Trân Ni, mày của nàng càng thêm nhăn lại.

Là vì cô gái khác?


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info