ZingTruyen.Info

[BHTT] [HĐ] [EDIT] Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công [ HOÀN ]

chap 42

Liqq0000

Beta: Bing.
Chương 42:

Kim Trân Ni thực nghi hoặc.

Lão bà bà Đạm Đài Dạ Vũ nhìn cũng trẻ trung nhưng lại hung hăng kia không biết đang làm cái quỷ gì, lại kêu cô đi lòng vòng ở công ty, không cần tối ngày ở văn phòng Thái Anh, phòng Thái Anh an toàn, không được nhàn hạ.

Thật tình, cái lý do quái quỷ gì.
Kim Trân Ni nghe lời Đạm Đài Dạ Vũ đi lòng vòng điều tra, từ tầng 22 đến hành lang, trong lòng oán thầm lên.

Chẳng lẽ lão bảo ngại cô ở lầu 23 rất chướng mắt, sợ gây trở ngại cho nàng tán tỉnh người khác sao?
Hờ, cô rất bận rộn, phải bảo vệ Thái Anh, còn làm cho Thái Anh vui vẻ, phải chú ý đến Thái Anh có đang không vui hay không thoải mái không, nếu không vui phải nghĩ biện pháp làm nàng vui, nếu không thoải mái phải nghĩ biện pháp làm nàng thoải mái, có ai rảnh thời gian gây trở ngại cho lão bà tán tỉnh người ta a.

"Ô, Tiểu Lưu, sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy?"

Đung đưa đung đưa ly không, Kim Trân Ni nghe tiếng nữ tử bên trong vui vẻ tươi cười, đôi mắt xoay xoay, giả vờ tiến đến lấy ly chậm rãi rửa để pha cà phê.

"Đúng a, nghe nói Đổng sự đi J quốc xử lý một ít chuyện, nên không cần đến công ty."

Người được gọi là Tiểu Lưu là một cô gái còn trẻ tuổi, trong tay đang thích ý bưng ly cà phê.

Đổng sự?

Đạm Đài Dạ Thiên?

Kim Trân Ni nhíu mày, như có suy nghĩ liếc mắt nhìn Tiểu Lưu.

"Oa, vậy gần đây cô cũng rãnh rỗi phải không?" Một âm thanh hâm mộ vang lên làm Tiểu Lưu càng thêm thích ý, mở miệng nói, "Đúng a, tôi uống xong cà phê là có thể tan ca sớm, ha..."


Kim Trân Ni nghe được câu này, có hưng trí tiếp tục đứng bên cạnh pha cà phê, tiếp tục lén nghe đám nữ nhân bát quái nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, giả vờ uống cà phê.

Eo, cà phê nơi này thật khó uống a, vẫn là cà phê trong văn phòng Thái Anh ngon nhất....

Phòng pha nước là chỗ bát quái nhất, đám nam nữ kia nhiều chuyện nói, chuyện nam nữ gì cũng nói, nhưng mấy phút sau cũng tản ra, dù gì cũng đang là giờ làm việc.

Tiểu Lưu uống xong cà phê, rất vui vẻ đi về văn phòng Đạm Đài Dạ Thiên, đem văn kiện thu thập xong thì khóa cửa rời đi.

Lúc nàng rời khỏi phòng, Kim Trân Ni cũng lơ đãng đi theo, Tiểu Lưu tránh không kịp, liền bị đụng té trên mặt đất, chìa khóa vừa muốn bỏ vào cặp cũng rơi xuống đất.

Trong tay chà xát một ít đất sét, sau đó nhẹ nhàng đỡ Tiểu Lưu lên, xoay người nhặt hai chùm chìa khóa nhìn nhìn, đưa cho nàng, "Thật ngại quá."

Tiểu Lưu nhận lại chìa khóa cười nói, "Không sao."

Nàng nhận ra người này, là vệ sĩ của Tổng Giám Đốc, cùng đi cùng đến, tất nhiên là không thể tùy tiện đắc tội.

Kim Trân Ni lại ra vẻ xin lỗi cười cười với Tiểu Lưu, đưa đất sét cất vào trong túi nói, "Vậy không chậm trễ cô."

Nhìn thấy bóng lưng Tiểu Lưu rời khỏi, lắc lư lắc lư đi tới đi lui ở tầng 22, Kim Trân Ni lấy điện thoại di động nhắn một tin.

"17h30, cửa công ty, như hình."

"Uhmmm..." Kim Trân Ni ngáp dài đi đến văn phòng Tổng Giám Đốc, thuận tiện đưa tay đóng cửa, quay đầu nhìn ánh mắt Phác Thái Anh có chút sủng nịch nhìn cô.

"Đứa ngốc, đừng có đi ra ngoài làm loạn, đến đây nghỉ ngơi một chút đi."

"Hắc hắc. . ."

Gãi gãi đầu trực tiếp đi đến phía sau Phác Thái Anh, thực nịnh hót giúp người đang cầm bút xử lý công vụ kia xoa xoa bả vai, "Tôi còn khỏe lắm, nhưng mà chị, không mệt mỏi sao?"

Hưởng thụ nhích về phía sau, để cả cơ thể mình dựa vào trong lòng người đứng sau, thoải mái nói, "Tôi quen rồi."

Quen rồi?

Kim Trân Ni nhíu nhíu mày, lấy bút của người đang dựa vào lòng mình mà vẫn chăm chú nhìn văn kiện, "Đó là trước kia, bây giờ tôi đã trở về, chị không được mệt mỏi như vậy."

"Được được được, tôi không mệt." Ngửa đầu đối diện với bộ dáng của tiểu hài tử đang cau mày kia, dùng ngữ khí sủng nịch nói, đợi đến khi chân mày cô giãn ra lại nói tiếp, "Ngoan, đưa bút cho tôi."

Kim Trân Ni hơi hơi nheo mắt lại, nhìn Phác Thái Anh vài giây xong lắc đầu sang một bên, bút trên tay cũng cất vào túi tiền, "Tôi, không, đưa!"

"..." Phác Thái Anh nhất thời không nói gì.

Tên ngốc bá đạo.

Trong lòng nghĩ như vậy, sau đó mở ngăn tủ, đem một cây bút khác tiếp tục xử lý văn kiện.

Kim Trân Ni có chút đắc ý nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng nghịch ngợm nhếch nhẹ, nghe đến âm thanh mở tủ, liền sửng sốt cúi đầu, nhăn mắt, đem bút kia tiếp tục cướp đi.

"Kim Trân Ni!" Phác Thái Anh có chút tức giận đứng lên, muốn tính toán với tên gia hỏa gây chuyện này.

Người này, sao lại giống như trước kia, mỗi lần đều lấy bút của nàng.
Kim Trân Ni lui đến một bên, vẻ mặt đề phòng nhìn Phác Thái Anh, đem bút mới lấy cất vào trong túi, "Đại thiếu gia, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nói không đưa, sẽ không đưa!"

Ngay cả lời nói cũng giống y như trước đây, người này thực sự là...

"..." Phác Thái Anh dở khóc dở cười nhìn Kim Trân Ni che chở bút như bảo bối, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, "Trân Ni..."

Âm thanh mềm nhẹ như nhỏ ra nước khiến xương cốt Kim Trân Ni muốn rụng rời, theo bản năng muốn đi qua, lại lập tức phản ứng kịp.

Dừng, Thái Anh lại muốn giống trước đây, lừa cô đi qua nắm lỗ tai cô, cô không cần qua, cũng không ngốc, để bị lừa hoài như vậy.

Kim Trân Ni liếc mắt, nhìn Phác Thái Anh lắc lắc đầu, trên mặt viết ba chữ rất rõ ràng: tôi không qua.

Không tệ lắm, thông minh.

Phác Thái Anh có chút buồn cười nhìn Kim Trân Ni, nhớ đến chuyện mới xãy ra gần đây, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.

Giống như, từ nhỏ, nàng luôn luôn cố gắng học tập, mỗi ngày đều cố gắng đọc sách, luyện tập, như vậy mới có cảm giác giống như đang cùng bước chung con đường với Trân Ni.

Chỉ là Trân Ni, không muốn nàng cố gắng liều mạng như vậy, thường xuyên đợi lúc nàng đọc sách, liền cướp sách của nàng đi, lúc nàng luyện tập, thì cướp bút của nàng.

Mỗi một lần như vậy, nàng đều có chút khó thở cãi nhau với người nhìn mình bằng vẻ mặt đắc ý nghịch ngợm, sau đó dùng âm thanh mềm mại đáng yêu, đợi lúc Trân Ni si mê thậm chí là mơ mơ màng màng, lấy lại sách với bút của mình, còn trả thù bằng cách nhéo lỗ tai cô.

Kỳ thật, nàng hiểu được Trân Ni làm vậy là muốn nàng nghỉ ngơi một chút, nhưng là...

Trong sáu năm không có Trân Ni kia, không ai lấy bút của nàng, mỗi ngày nàng đều phải làm việc, phải công tác, mỗi lần công tác đều hy vọng có người cướp bút của nàng, nhưng mà...

Hi vọng chỉ là hy vọng, cũng không phải sự thật.

Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Phác Thái Anh bỗng nhiên đỏ lên, ánh mắt cũng ngấn lệ.

Không phải chứ?!!

Kim Trân Ni choáng váng...

Trừng to mắt có chút bối rối đi qua ôm lấy người đã muốn hóa thành nước kia, "Thái Anh, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không lấy bút của chị nữa."

"Thật không?" Phác Thái Anh chôn đầu vào vai Kim Trân Ni, vẻ mặt giảo hoạt cười ngọt ngào, nhưng là người đang ôm nàng lại không thấy được.

"Thật mà, thật mà."

Kim Trân Ni ôm eo nàng thật chặt, cảm giác ruột gan mình đều đang hối hận.

Vì cướp bút mà để mỹ nhân rơi nước mắt, bù không nổi mất.
"Vậy trả lại bút cho tui."

Ngẩng đầu, cách Kim Trân Ni một khoảng nhìn cô, nước mắt trong mắt đã sớm không thấy, chỉ còn lại tràn đầy đắc ý và giảo hoạt.

"..."

Chu miệng, không cam lòng lấy bút từ trong túi ra đưa cho Phác Thái Anh, Kim Trân Ni nhìn nàng tiếp tục quay về ghế, xử lý một đống văn kiện thật lớn, cực kỳ buồn bực đi đến sô pha ngồi xuống, tay chống cằm bất đắc dĩ.
Thái Anh thực gian xảo nga, lại có thể giả khóc...

Ánh mắt nhìn chằm chằm tay đang cầm bút máy, bộ dạng ai oán chu miệng, Kim Trân Ni lại liếc mắt nhìn văn kiện trên bàn, ánh mắt lập tức phát sáng.

Được thôi, tôi không lấy bút, lần sau tôi lấy văn kiện.

Đúng vậy, lần sau tuyệt đối không để bị lừa, bị gạt một lần thôi, lần đầu tiên bị gạt là do không biết, lần thứ hai là do ngu ngốc...

Đợi Kim Trân Ni quên đi cảm xúc buồn bực, Phác Thái Anh đã xử lý xong văn kiện, vừa lúc đến giờ tan việc.

"Đầu mì tôm, đi ăn tối, đêm nay muốn ăn cái gì? Ăn mì tôm được không?"

Kim Trân Ni hưng trí bừng bừng điện đến văn phòng Lâu Hướng Tịch, vừa mở miệng đã khiến mặt Lâu Hướng Tịch tràn đầy hắc tuyến.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Đạm Đài Dạ Vũ bên cạnh, Lâu Hướng Tịch tức giận nói, "Em đi chết đi, đi với Thái Anh của em mà ăn mì tôm, tôi không làm bóng đèn."

"Ắc, tôi không để ý đến chuyện có bóng đèn a, hơn nữa, muốn ăn mì tôm, nhìn thấy chị mới có hứng, hahahaha."

"Tiểu hài tử thúi, muốn chết hả?"

Có chút hổn hển hung hăng mắng người đang cười ha hả trong điện thoại, vẻ mặt Lâu Hướng Tịch buồn bực.

Nghĩ đến tên tiểu hài tử chết tiệt trong văn phòng của Thái Anh mới dám nói như vậy cũng cảm thấy an ủi.

"Trân Ni, không được náo loạn." Phác Thái Anh nhìn thấy bộ dạng Kim Trân Ni cười liều lĩnh, rốt cuộc không nhịn được, bộ dạng bất đắc dĩ nói.

Sao Kim Trân Ni với Lâu Hướng Tịch lại thích đùa giỡn như vậy?

Ô...

Kim Trân Ni thấy Thái Anh nghiêm giọng, liếc mắt đưa tình, vội vàng hắng giọng một cái, bộ dáng đứng đắn, "Hướng Tịch a, ăn cơm đi, không thể không ăn cơm a...Chị phải biết rằng, rất nhiều người bệnh đau bao tử đều do không ăn cơm mà ra, còn có viêm dạ dày, còn có lở loét linh tinh..."

"Kim Trân Ni, cô câm miệng cho tôi!"

Chịu không nổi người này mà, quả thực là đang muốn nguyền rủa mình.

Lâu Hướng Tịch liếc mắt, nhìn điện thoại nói, "Đúng là tên gia hỏa nhàm chán, không chơi với cô, tôi còn phải sống sót đi làm, cô với Thái Anh nhà cô đi ăn trước đi, tôi làm xong rồi mới đi ăn."

Phác Thái Anh nghe được lời nói của Lâu Hướng Tịch, hung hăng liếc người kia một cái, trực tiếp giật điện thoại nói, "Hướng Tịch, không cần để ý đến Trân Ni, em ấy luôn không đứng đắn như vậy, cùng đi ăn cơm đi."

"Thái Anh, không phải, tớ..."

"Một chút nữa tôi sẽ cùng Hướng Tịch đi ăn cơm."

Ắc...

Phác Thái Anh lập tức hóa đá .
Cô cô sao lại ở đó?


---TBC---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info