ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit Hoàn] TÂN HOAN

Chương 3: Vết cắn

ThuongChiPhong

Tác phẩm: TÂN HOAN

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Edit: Thượng Chi Phong

Beta: Thích Đủ Thứ

---------------------------------------

Chương 3: Vết cắn

Khương Vân tính nết hiền hòa, không hùng hổ dọa người, cho dù là đối với Tần Chiêu hay bất kỳ ai. Nàng nói chuyện giọng điệu quá mức bình thản, dường như những mâu thuẫn phía trước đều không tồn tại, cái gì cũng chưa hề phát sinh. Thái độ trước sau như một làm Tần Chiêu sinh ra ảo giác cho rằng nàng đã nguôi giận.

Hai người câu được câu không nói chuyện, chủ yếu là Tần Chiêu nói về công việc đã được xử lý thỏa đáng, thật thuận lợi, ngày mai nhất định có thể trở về. Người này đem thông tin chuyến bay nói cho Khương Vân, đại ý là muốn nàng đến sân bay đón mình.

Dĩ vãng Tần Chiêu đi công tác về, chỉ cần Khương Vân không có việc gì bận sẽ đến sân bay đón, trở về liền làm một bàn đầy thức ăn cho người này bồi bổ, nhưng lần này sẽ không. Khương Vân không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng nghe.

Tần Chiêu nhận ra có điểm không thích hợp, tự giác không tiếp tục nhắc khéo, trầm mặc một lúc, điều chỉnh cảm xúc nói: "Trương Dịch hôm qua đến nhà lấy giúp em văn kiện, đến hai lần chị đều không có ở nhà".

Trương Dịch là bạn thân nhất của Tần Chiêu. Ngày thường cùng Lục Niệm Chi các nàng hay qua lại. Là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mỗi lần nhìn thấy Khương Vân đều vui tươi hớn hở chào hỏi, với ai cũng không xa lạ.

Đến nhà lấy văn kiện chẳng qua chỉ là cái cớ, đơn giản chính là điện thoại gọi không được nên kêu Trương Dịch đến xem xét. Khương Vân coi như không nghe thấy, không đáp.

Tần Chiêu hỏi: "Giám đốc Chu nói chị từ chức, vì sao vậy?"

Khương Vân vẫn không thèm để ý lại không muốn dây dưa, dứt khoát nói: "Cúp đây".

Nói xong, thật sự tắt điện thoại, không nghĩ nhiều thêm lời nào.

Có những lời không cần phải quá rõ ràng, cũng không phải là điều trọng yếu. Đã là người không quan hệ gì hà tất phải giải thích nhiều.

Di động liên tục reo vài lần, nàng cũng không bắt máy, cuối cùng dứt khoát đem điện thoại để vào túi xách mặc kệ.

Mưa to qua đi, thành phố C trở nên sạch sẽ, không khí tươi mát. Vốn dĩ oi bức ngột ngạt biến thành sạch sẽ thoải mái. Ánh trăng mơ hồ treo ở bầu trời đêm trong vắt. Trên đường phố, màn đêm buông xuống, bên ngoài liền không có bao nhiêu người qua lại, rất quạnh quẽ.

Taxi chạy trên đường, khoảng nửa tiếng sau thì đến Bắc Nhai.

Khương Vân hẹn người ở quán cà phê, đối phương là bạn học cấp hai, hiện đang làm luật sư mảng kinh tế, họ Đỗ, tên đầy đủ là Đỗ Thanh, là một nữ cường nhân làm việc tựa sấm rền mưa dội.

Lúc học cấp hai, Khương Vân cùng Đỗ Thanh quan hệ cũng không tệ, mấy năm gần đây vẫn duy trì liên lạc, chỉ là lúc trước Đỗ Thanh vẫn luôn học tập và làm việc ở nơi khác, năm nay mới chuyển về thành phố C. Đêm nay hẹn gặp ở quán cà phê trước là vì gần đây ít gặp nhau nên muốn hẹn, sau là bởi Khương Vân có chuyện muốn được cô ấy tư vấn.

Nói đến lại cảm thấy buồn cười, tình cảm lúc hãm sâu cuồng nhiệt ước gì có thể hợp hai làm một, khi rời đi liền muốn phân chia rành mạch, đặc biệt là ở tài sản, thực tế đến không thể thực tế hơn.

Từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay đi làm 4 năm, hai người họ tiết kiệm được không ít nhưng lúc trước yêu đương không so đo quá nhiều, không phân chia riêng rẽ thế nên hiện tại muốn tách ra liền tương đối phiền toái, đặc biệt là phần đầu tư chung cùng với nhà ở. Năm ấy mua nhà là lúc hai người mới đi làm không lâu, không xin tiền gia đình, chỉ đóng trước phần tiền đầu, hiện giờ vẫn còn đang trả góp, nếu không khéo thì không thể xử lý tốt được.

Khương Vân lấy cớ là hỏi thăm giúp bạn mình, Đỗ Thanh không vạch trần chỉ theo tình hình mà tư vấn, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, có biện pháp liền nói cho Khương Vân. Nàng đều hiểu được những gì Đỗ Thanh nói, ra khỏi quán cà phê lại mời cô ấy ăn cơm.

Đỗ Thanh người này không tồi, cùng nàng hàn huyên rất nhiều điều, nói về tình hình cô ấy mấy năm gần đây. Lúc gần dùng cơm xong lại nói: "Về sau đều ở cùng một thành phố gặp nhau cũng tiện, lúc nào rảnh thì lại cùng nhau gặp mặt đi."

Khương Vân đáp: "Được thôi".

Bắc Nhai là khu phố buôn bán náo nhiệt, lượng người lui tới đông. Buổi tối tất cả cửa hàng đều mở cửa đón khách, rực rỡ các loại mặt hàng làm người xem hoa cả mắt. Đỗ Thanh đi rồi cũng chỉ còn một mình Khương Vân theo dòng người dạo phố một đoạn, tính đến đầu đường bắt xe, ai ngờ còn chưa đi xa đột nhiên bị người gọi lại.

"Chị Vân!"

Đúng là Trương Dịch mà Tần Chiêu hay nhắc. Đối phương một thân trang phục thoải mái, bên cạnh còn đi cùng một nhóm người, trong đó còn có Lục Niệm Chi. Người này đứng bên trái Trương Dịch, dường như đã sớm nhìn thấy Khương Vân, ánh mắt thâm trầm nhưng trên mặt không biểu lộ điều gì.

Hai nàng tối hôm qua là như vậy thân mật chặt chẽ, khó thể chia lìa, triền miên cả người đều là mồ hôi đến lúc tinh lực không còn, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nhưng khi mặc quần áo vào, nhiều tầng trói buộc, ở bên ngoài gặp mặt lại như người xa lạ, hoàn toàn không quen biết.

Lục Niệm Chi mặc sơ mi rộng cùng quần jean, vòng eo nửa lộ nửa không, đôi chân thon dài thẳng tắp trông thật đẹp mắt. Tóc cô không dài, chỉ đến ngang vai, có điểm hỗn độn, cả người lộ ra cảm giác tùy ý.

Đúng là dạng người mà dù có đứng trong một đám người cũng có thể trở nên đặc biệt nổi bật. Rõ ràng ăn mặc bình thường lại làm người khác liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy. Cô vẫn luôn nhìn Khương Vân, không e dè, ánh mắt chưa từng dời đi. Khương Vân có chút không được tự nhiên, không dấu vết tránh đi.

Không ai phát hiện hai nàng dị thường. Trương Dịch nhiệt tình, có lẽ là muốn gặp Tần Chiêu nên thế nào cũng phải lôi kéo Khương Vân cùng đi.

"Đđã lâu không gặp. Hôm qua tôi đến nhà hai người lấy đồ cũng không gặp được chị, vừa vặn đêm nay mọi người đều ở đây, cùng nhau uống vài ly, tán gẫu đi".

Những người khác đều biết Khương Vân, sôi nổi hưởng ứng. Có cô bé mười tám, mười chín tuổi trực tiếp cặp tay Khương Vân kéo nàng đi phía trước. Mọi người đều giữ lại, Khương Vân không thể từ chối đành đi theo.

Lần này tụ hội là Lục Niệm Chi mời. Đến quán rượu góc đường bao một phòng lớn, thích hợp cho mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện. Chủ quán là người quen, sớm liền chuẩn bị rượu chờ bọn họ đến. Nhìn đoàn người vào cửa liền tiến lên chào hỏi, hắn chưa từng gặp qua Khương Vân nên khách khí hỏi nàng.

Khương Vân còn chưa kịp trả lời, Trương Dịch một bên đã đáp: "Đây là Khương Vân, bạn gái A Chiêu, lúc trước đã nói với anh".

Chủ quán hiểu rõ lập tức đổi gương mặt tươi cười. Hắn cùng Tần Chiêu quan hệ khá tốt, biết đến sự tồn tại của Khương Vân nhưng chưa gặp qua. Tối nay gặp mặt đương nhiên tiếp đón phải chu đáo.

Những người này còn không biết việc hai người chia tay, nghĩ đến Tần Chiêu cũng sẽ không nói với bọn họ, dù sao cũng là chuyện cá nhân, giữa hai người yêu nhau thì tan hợp thật bình thường, hôm nay cãi nhau ngày mai hòa thuận cũng là chuyện thường thấy, không cần thiết quậy đến mọi người chung quanh đều biết.

Không biết nên như thế nào đáp lại, Khương Vân đều cười qua loa lấy lệ. Đứng ở cửa cũng một lúc lâu, Lục Niệm Chi tựa như không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Đi vào thôi, đừng cứ đứng ở đây".

Đám người Trương Dịch lúc này mới ngừng lại, nhốn nháo cười nói vào trong.

Quán rượu so với bên đường sáng sủa hơn chút nhưng vì để mọi người có thể thoải mái vui chơi nói chuyện, sau khi mang rượu để trên bàn liền điều chỉnh ánh đèn tối đi, khiến cho chung quanh không khí thêm phần trầm thấp.

Khương Vân cùng những người này cũng không phải thật sự quen biết, ban đầu có Trương Dịch dẫn dắt còn tốt, sau cũng chỉ có thể ngồi nghe mọi người nói chuyện phiếm, có chút không thích hợp. Giữa chừng mọi người thay đổi chỗ ngồi một lần, nguyên bản ngồi cạnh nàng là cô bé kia nhưng em ấy lại muốn đi nói chuyện với anh đjep trai liền đổi chỗ với Lục Niệm Chi - người vốn đang ngồi đối diện. Cứ thế, người này liền ngồi bên trái Khương Vân.

Nhìn đến cô lại đây ngồi , Khương Vân có phần sửng sốt, có chút không thích ứng liền nhích sang một bên. Lục Niệm Chi lại rất thản nhiên, không biểu hiện ra một chút dị thường nào, thong dong ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không nhìn qua nàng. Khương Vân trong lòng có điểm kỳ quái nhưng đồng thời cũng thả lỏng hơn, không như mới nãy không được tự nhiên. Nàng coi như không có việc gì bưng ly bia trước mặt uống, nghiêng đầu hơi liếc mắt nhìn người này.

Trương Dịch đang lo lảm nhảm. Từ lúc Lục Niệm Chi qua đây liền nói không ngừng, luôn có thể tìm đề tài để nói, hắn còn rất chiếu cố Khương Vân. Thỉnh thoảng sẽ hỏi nàng một hai câu, không đến mức làm nàng quá lẻ loi, rất biết hòa hoãn không khí.

Đám người vui chơi một lúc liền bắt đầu cao hứng, Khương Vân càng không thể chen vào lời nào, nàng lẳng lặng mà ngồi, thỉnh thoảng uống hớp bia. Ban đầu còn khắc chế uống một ít sau liền không thèm để ý, chính mình cũng không rõ đã uống bao nhiêu.

Người chính là như vậy. Khi một mình có thể an tĩnh không nhúc nhích nhưng một khi hòa vào đám người liền phải tìm cái gì đó làm, như vậy mới không quá kỳ quái.

Cảm giác có chút choáng váng, Khương Vân lắc lắc đầu, lưng tựa vào sô pha nghỉ ngơi một tí, không quan tâm mọi người đang nói gì. Nàng rốt cục nghiêng đầu nhìn về phía bên trái lại thấy Lục Niệm Chi thật ra cũng ít nói, cơ hồ không đáp lời.

Người này luôn trầm mặc, hơi ngửa đầu tựa sô pha, bình tĩnh mà thong dong.

Lấy tư thế này ngồi, sơ mi rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh, nhìn đến liền có thể thấy bên trái xương quai xanh có dấu vết ái muội.

---

Đó là tối hôm qua lưu lại, Khương Vân khó có lúc mất khống chế liền hạ xuống vết cắn mờ nhạt. Lục Niệm Chi thế nhưng hoàn toàn không che đậy, còn mặc cái áo rộng như vậy, không sợ bị phát hiện.

Khương Vân cũng không phải là người đầu tiên nhìn thấy. Phần lớn mọi người ở đây đều thấy, chỉ là không ai dám hỏi. Lục Niệm Chi người này tính tình kém, trước nay đều không thích nói đến chuyện riêng tư. Hơn nữa là người trưởng thành, về điểm này cũng không phải là chuyện gì lớn lao, liền cứ vậy đơn giản cho qua.

Tối hôm qua không nghĩ nhiều lắm, hiện tại gặp lại, Khương Vân không khỏi lỗ tai nóng lên. Nàng kỳ thực là người tương đối trầm ổn, làm việc hay thân mật đều theo quy củ, chỉ có cùng Lục Niệm Chi là ngoại lệ, quá mức phóng túng.

Hẳn là nhận thấy được nàng đang nhìn mình, Lục Niệm Chi chợt quay đầu sang, ánh mắt thẳng chiếu Khương Vân vào trong mắt. Ánh mắt cô thật trầm, giống hồ sâu không đáy, làm người ta đoán không ra tâm tư.

Khương Vân dời tầm mắt.

Trương Dịch còn đang lải nhải, tự nhiên lại nói đến Tần Chiêu, hẳn là cố ý nói cho Khương Vân nghe.

"A Chiêu này đi Hải Nam công tác mà lúc nào gọi điện thoại cho bả cũng đều nhắc đến chị Khương Vân, không hề hỏi xem bọn tôi thế nào. Hai người tình cảm thật tốt, bảy, tám năm chưa từng thay đổi", Trương Dịch cười nói, đại khái là nói tốt giúp Tần Chiêu.

"Tính ra ngày mai A Chiêu liền trở về nhỉ, khẳng định là chị Vân muốn đi đón bà ấy. Vừa vặn tôi có việc đến sân bay xử lý, có thể cho chị quá gian rồi cùng hai người đi ăn cơm".

Lời này nói thật có trình tự, làm người khác không thể từ chối. Người chung quanh đều đang nhìn, Khương Vân không biết nên thế nào đáp lại, có chút khó khăn.


Vào lúc này, Lục Niệm Chi bên cạnh nàng nâng mi mắt, bỗng nhiên mặt không biểu tình nói: "Lấy cho tôi ly rượu".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info