ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến

Chương 93: Thanh Nham trấn

TT31KK


Gần tối muộn, đoàn xe mới tới gần trấn nhỏ kế tiếp, qua này thôn trấn có thể một lần nữa trở lại đường cao tốc, ở khoảng cách trấn nhỏ 800 thước liền dừng xe, xe buýt ở phía sau cũng ngừng lại. .

Ba người vẫn theo đuôi ở phía sau cũng cách đó không xa dừng xe.

Tần Diệp xuống xe đi về phía xe buýt, cùng lúc Nghiêm Nhã cũng đi xuống xe buýt, hai người vừa vặn gặp phải, người nọ vẻ mặt lạnh nhạt, nghiêng người nhường ra một lối đi.

Nhưng Tần Diệp cũng không có lập tức lên xe, ngược lại đối Nghiêm Nhã bình thản nói:

"Ta cùng Liễu Diệp xung phong đi vào thôn trấn nhìn xem, ngươi cảm thấy được thế nào?"

Bởi vì này một câu xin chỉ thị bất ngờ này, Nghiêm Nhã trong khoảng thời gian ngắn không kịp lấy lại tinh thần,

Rất nhanh hoàn hồn suy nghĩ, dời bước đi đến bên đường cái, nhìn nhìn về phía thôn trấn ở xa xa, lại nhìn lại bên vệ đường đang đứng, có một cột mốc lộ giới làm bằng đá xanh, bên trên sử dụng chữ viết cổ, cố gắng lật lại ký ức lẫn tư liệu trong đầu, liền biết được chỗ thôn trấn này tên là ——— Thanh Nham trấn.

Xung quanh chỗ nào cũng là đá vôi, địa thế hiểm trở, nơi này là chỗ giao giới của « T tỉnh » cùng « Y tỉnh » , từ xưa kia người muốn đi qua hai tỉnh nhất định phải đi qua con đường này.

Cũng bởi vì cảnh quan đặc thù cùng vị trí địa lý như vậy, Thanh Nham trấn từng là một cứ điểm quân sự trọng yếu, mà bây giờ bởi vì bảo tồn được hoàn hảo một dãy tường thành cổ cùng ngôi cổ tháp trong trấn , khiến cho nơi này cũng có chút danh tiếng về thắng cảnh du lịch.

Đã sắp vào thu khiến Thanh Nham trấn làm cho người ta một loại ảo giác nơi đây là bồng lai tiên cảnh, vách đá dựng đứng, trăm hoa đua sắc, lá cây màu đỏ phản chiếu lên vách đá dựng đứng, làm cho người ta cảm nhận được cảm giác bao la hùng vĩ , mà Thanh Nham trấn được vách đá dựng đứng bao quanh, ẩn hiện mái ngói màu xanh chập chùng, dương liễu lả lướt, lộ vẻ e ấp tựa như một nữ tử dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam.

Cảnh đẹp đặc thù vừa lúc hiện ra, lại là vị trí địa lý đặc thù , vách núi dựng đứng, dễ thủ khó công, nếu đã đi vào cũng rất khó có thể thoát ra. . . . . .

Hoàn cảnh địa lý toàn bộ ấn vào trong đầu, cũng đoán trước được khả năng lớn nhất cùng với kết quả xấu nhất.

"Ngươi cùng Liễu Diệp đi trước nhìn xem đi, vô luận tình huống là thế nào, nửa giờ sau trở về, nửa giờ sau các ngươi nếu không trở về, ta sẽ dẫn mọi người rời đi."

Sắc mặt trấn định, bình tĩnh, lời của Nghiêm Nhã nói ra, ba phần kiên quyết, ba phần quyết đoán, còn lại đó là khí chất tin tưởng tuyệt đối của bậc vương giả.

Nhìn thấy một Nghiêm Nhã như vậy, Tần Diệp không thể không ở trong lòng thừa nhận, nói như vậy cũng chỉ có những người đã làm lãnh đạo lâu năm mới có thể nói ra được những lời này. So với An Lâm, Nghiêm Nhã hơn một tia lạnh lẽo cũng nhiều một tia cao quý, chính là ngạo khí.

Hai người có chút giống nhau, rồi lại hoàn toàn bất đồng. . . . . .

"Liền sẽ như lời ngươi nói~!"

Một câu đơn giản, không muốn nhiều lời, Tần Diệp cùng Liễu Diệp vội vã lên xe, dùng tốc độ cao nhất chạy đi, một đường tiến vào thôn trấn.

Tiến thôn trấn hai người đã đem cửa kính xe hạ xuống, thả chậm tốc độ xe, cũng không lo lắng sẽ bị phát hiện.

Vô luận là người hay là "xác sống", đều trốn không khỏi khứu giác của bọn họ, đám kia đối hai người bọn họ lại e sợ cho nên sẽ né tránh, hạ xuống cửa sổ mục đích duy nhất chính là muốn giống như lúc trước, có thể ngẫu nhiên gặp được. . . Đồng loại.

Nếu đối phương sẽ bị chính mình hấp dẫn mà đến, kia cũng liền có nghĩa bọn họ có thể có kế hoạch đem nguy hiểm dẫn ra khỏi đám người.

Hành động này thực mạo hiểm, cũng có thể nói là hành vi tự sát, để cho hơi thở của bọn họ phát tán, tuy rằng có thể dẫn ra đám đồng loại đang ẩn núp ở một nơi nào đó, nhưng đồng thời cũng sẽ tự làm bại lộ vị trí của hai người.

Không biết sẽ đưa tới nhiều ít đồng loại, càng thêm không biết thực lực của đối phương là cao là thấp, đây là một lần liều mình đánh cược, thắng đó là mọi người cùng thắng, thua cũng chỉ là hai người thất bại.

Sống lại, liền sẽ trở về.

Lợi và hại như thế rõ ràng, bọn họ làm sao không vui mừng?

Lúc trước, nếu không phải có Tần Nam, bọn họ ai cũng trốn không thoát, mà bây giờ đã không có Tần Nam che chở, mỗi một bước bọn họ đều phải thật cẩn thận, đắn đo nhiều lần.

Nghĩ đến đây, tránh không được lại tâm ưu mà nhăn mi,

lo lắng đoàn người còn đang ở trên đường cao tốc, không có hắn cùng Liễu Diệp, sẽ không có phát sinh nguy hiểm, mặc dù Tần Lệ thị lực tuyệt hảo, cũng vô pháp chiếu cố bốn phía, mà Nghiêm Nhã mặc dù có dị năng về do thám, tuy rằng tác dụng thật lớn, lại không có biện pháp sử dụng lâu dài.

"Đừng lo lắng, tin tưởng mọi người."

Liễu Diệp cuối cùng thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài xe, cổ trấn đổ nát lẫn tanh nồng huyết tinh :

"Rời khỏi chúng ta, bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Tuy rằng chuyện này thật làm cho người ta khó có thể chấp nhận.

Có bọn họ, sẽ không ngừng hấp dẫn đến đồng loại, đối mặt với đám đồng loại khát máu này, bọn họ cũng sẽ không bảo vệ được một người.

"Ta biết."

Thần sắc ảm đạm nói ra ba chữ, tư vị trong đó chỉ có chính hắn là biết được. . . . . .

Có người nhà nhưng không thể nói thật ra, có cũng như không, hiện bây giờ liền ngay cả cái cách bảo vệ mà bọn họ tự cho là đúng cũng thành sự uy hiếp nguy hiểm nhất đối với người thân, từng nghĩ đến có được lực lượng, trở nên cường đại, có thể thoát khỏi được vận mệnh bi thảm, vậy mà hôm nay, hắn thế nhưng không thấy được một tia hy vọng. . . . . .

Hai người trong lòng đều có tâm sự, tự nhiên cũng sẽ không có chú ý tới đối phương, chỗ sâu trong đáy mắt đều là đồng dạng sắc thái. . . . . . . . . Bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng. . . . . .

Quyết định để lộ vị trí của chính mình là nguy hiểm như thế nào, hai người đều trong lòng biết rõ, nhưng ai cũng đều không có nói ra.

Một trận gió lạnh thổi qua, hơi thở của hai người cũng đã bị đám sinh vật đồng loại trong phạm vi trăm dặm ngửi được, chính là giới hạn trong phạm vi Thanh Nham trấn. . . . . .

Ở trong trấn đi loanh quanh một vòng, cũng chưa có gặp được đồng loại, hai người liền chọn một cửa hàng thực phẩm nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ "xác sống" xung quanh xong, liền chạy trở về.

Sau khi biết được thôn trấn này là an toàn, trên mặt mọi người đều lộ ra vui sướng, duy độc Nghiêm Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn hai người liếc mắt một cái, ý bảo mọi người tiến thôn trấn.

Tất cả mọi người đều ở trên xe buýt chuẩn bị, Tần Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi , đúng lúc này lại bị Nghiêm Nhã chặn đường đi.

"Các ngươi tiếp theo muốn làm gì?"

Nói xong tà liếc liếc mắt một cái về phía Liễu Diệp đang ở bên cạnh, khóe miệng giơ lên tươi cười.

Bị Nghiêm Nhã bán híp mắt nhìn chằm chằm như vậy, nhất thời có loại ảo giác bị người triệt để nhìn thấu, mặc dù tâm thần hoảng hốt, thế nhưng Tần Diệp cũng không có thần sắc rối loạn, thong dong trấn định mà giả vờ hồ đồ.

"Không phải là tiến vào thôn trấn sao ?"

Nghe Tần Diệp nói xong, Nghiêm Nhã nháy mắt nở nụ cười, vừa cười vừa gật đầu khẳng định.

"Ừ ~ tiến thôn trấn."

Nhìn thấy Nghiêm Nhã nở nụ cười, chẳng những không cảm thấy được nhẹ nhõm, ngược lại càng khẩn trương, Tần Diệp đơn giản xoay người rời đi, lại không nghĩ rằng này bước chân vừa mới bước được một bước, phía sau liền truyền đến thanh âm của Nghiêm Nhã lãnh đạm bình tĩnh, không hề có một chút ý cười. . . . . . . . .

"Tần Lệ mang thai , ngươi phải còn sống trở về."

Cái gì? !

Những lời này đối Tần Diệp mà nói căn bản là là một tiếng sấm giữa trời quang!

Xoay người muốn hỏi cái rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng Nghiêm Nhã lại nhanh như chớp đã lên trên xe buýt, căn bản từ đầu đã không tính toán cho hắn một lời giải thích!

Cái gì gọi là mang thai ? !

Uất giận đến khó thở, Tần Diệp trực tiếp nhằm về phía chiếc xe buýt đang chạy ở giữa.

Hoa Thắng Hàm đang lái xe buýt liền nhất thời buồn bực , Tần Diệp là làm sao vậy? Vừa định dừng lại xe, đã bị một thanh âm quát bảo ngưng lại :

"Chạy tiếp đi ! Tốc độ cao nhất!"

Nghiêm Nhã uy nghiêm lãnh hàn ra lệnh khiến Hoa Thắng Hàm đành phải nuốt vào một ngụm nước bọt, trong lòng suy nghĩ người này vẫn là khí thế của một cô gái mười bảy tám tuổi nên có sao? Như thế nào lại cùng quân khu thủ trưởng của bọn họ có vài phần tương tự?

Mặc kệ là hai người này có giống nhau hay không, Hoa Thắng Hàm vẫn tuân theo mà nhấn ga tăng tốc.

Một trong bốn loại ái muội: thuần trắng chính là màu đen.

Tốc độ xe đột ngột tăng, Tần Diệp liền nhanh hơn cước bộ, thật muốn luận tốc độ, xe buýt mặc dù là tốc độ cao nhất cũng có thể bị đuổi theo, chuyện này không cần ai nhắc nhở, Nghiêm Nhã rất rõ ràng.

Nhưng cuối cùng, xe buýt nghênh ngang mà đi, Tần Diệp đã dừng cước bộ. . . . . .

"Tần Diệp, không đuổi theo."

Hoa Thắng Hàm một bụng nghi vấn, rồi lại không biết như thế nào mở miệng hỏi, xuyên qua kính chiếu hậu có thể thấy sắc mặt Nghiêm Nhã quả thật không tốt, giống như tức giận lại giống như bất đắc dĩ, lập tức lộ ra biểu tình cùng thần sắc của một cô gái mười bảy tám tuổi nên có.

"Ân, tiếp tục tốc độ cao nhất, hướng tới trên chỗ trên bản đồ mà chạy tới."

Công đạo cho Hoa Thắng Hàm về chuyện lộ trình xong, Nghiêm Nhã xoay người đi về phía đuôi xe.

Phía đuôi xe hàng ghế bên trong đã bị dỡ bỏ, để tạo thành phòng giải phẫu tạm thời, mà bây giờ cơ hồ tất cả mọi người đều đang ở bên trong, ở lại bên ngoài cũng chỉ có Tư Đồ Uyển cùng nàng, cùng với người đang lái xe là Hoa Thắng Hàm.

Tùy ý tìm một cánh cửa sổ mà dựa, cách phòng giải phẫu tạm thời không gần cũng không xa, trừ phi thính lực thật tốt, nếu không cũng không có khả năng nghe thấy mọi người bên trong là đang nói gì.

Nhắm mắt dưỡng thần, chờ đến kết quả. . . . . .

Lúc tới được điểm đến, cuộc thảo luận trong phòng giải phẫu cũng chấm dứt, xuống xe nhìn nhìn đến cửa hàng thực phẩm mà Tần Diệp đã nói, dễ thủ khó công, còn có thể thông qua trên lầu mà chạy qua được hai cửa hàng bán lẻ bên cạnh, không cần lo lắng bị vây công, càng thêm không cần lo lắng dự trữ không đủ, bởi vì đồ ăn trong cửa hàng rất nhiều.

Nhìn đến nơi này, Nghiêm Nhã không những không có giãn mày ra nửa phần, ngược lại nhăn thành một đoàn, tràn ngập ưu sầu.

Tần Diệp a Tần Diệp, ngươi đây là đã tự quyết hết thảy bước tiếp theo sao ?

Tuy rằng không biết An Lâm cùng Tần Diệp giấu diếm mình cái gì, nhưng nàng không ngốc, nhìn ra được cũng nghe thấy được, tự nhiên cũng đã nghĩ được thông suốt.

Chỉ chốc lát sau tất cả mọi người xuống xe, Tần Chí Cương cùng Hạ phụ nâng An Lâm đi ở cuối cùng, Nghiêm Nhã lúc cùng Tần Lệ gặp thoáng qua , nàng tránh đi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Hoa Thắng Hàm.

"Hoa ca, ngươi đem xe chạy đến sau quảng trường."

Sau đó Nghiêm Nhã dẫn đầu vào cửa hàng thực phẩm, xác định không có gì đáng ngại xong, ý bảo mọi người đi vào trong cửa hàng, một lần nữa kéo xuống cửa cuốn, sau đó khóa cửa lại.

"Từ từ, Tần Diệp cùng Liễu Diệp đâu ?"

Ngụy Tố Khiết lúc này mới phát hiện Tần Diệp ngay từ đầu cũng chưa từng xuất hiện !

"Tần Diệp cùng Liễu Diệp trước tiên đi tìm hiểu đường đi phía trước, nếu cũng bị phá hỏng , chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khác."

Mặt không đổi sắc , tâm không đập loạn, Nghiêm Nhã nói ra một lời nói dối.

Ngụy Tố Khiết tuy rằng cảm thấy được có vấn đề, nhưng cũng không có cách nào khác, trong nháy mắt từ trong lời nói của Nghiêm Nhã đã tìm được sơ hở, thế nhưng chỉ có thể âm thầm đem mối nghi ngờ này để ở trong lòng, vẻ mặt không sao cả mà xoay người đi tìm An Lâm cùng Hạ mẫu để thương lượng.

Động tác cẩn thận như vậy mặc dù Ngụy Tố Khiết che dấu được hết thảy vô cùng hoàn mỹ, nàng cũng có thể nhìn ra, việc này vốn là không cần xem, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ rồi.

Tuy rằng chính mình nhìn bên ngoài là thủ lĩnh của đoàn đội này, nhưng ở trong lòng mọi người thì người tâm phúc vẫn là An Lâm, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi có chút ngột ngạt, nhưng ngẫm lại chính mình lúc trước cũng đã sớm đoán trước được chuyện này rồi sao ?

Nguyên nhân chính là vì nàng muốn sống tiếp, cũng bởi vì nàng biết điều này bất quá là theo như nhu cầu [1], cho nên cho tới nay, nàng không cần so đo nhiều lắm, vô luận là bọn họ đối với nàng không tín nhiệm, hay là ngờ vực vô căn cứ, thậm chí là bài xích.

[1] nhu cầu= ý nói Nghiêm Nhã làm trưởng nhóm cũng vì được An Lâm chỉ định, hơn nữa trong nhóm người cũng chỉ có nàng là thích hợp.

Này hết thảy cũng không trọng yếu, quan trọng là ... Nàng muốn sống tiếp.

Nương dư quang liếc mắt một cái, nhìn đến người đang nằm ở trên giường bệnh là An Lâm, Nghiêm Nhã không khỏi cảm thấy được có chút bi hài như kịch truyền hình, người đứng đầu cũng coi như là cường hãn nhất thế nhưng giờ này khắc này cũng chính là người yếu ớt nhất, mặc dù đa mưu túc trí, nếu không có thể lực như thế nào thực hiện?

Hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi [2], không có chỗ nương tựa, hổ cũng chỉ là mèo, chó thành sói, nói như thế nào nàng cũng không giống như vậy ?

Càng suy nghĩ sâu xa, Nghiêm Nhã càng phát hiện được An Lâm thâm tàng bất lộ, nữ nhân tâm cơ như vậy nếu có thể lãnh huyết một chút, vậy thật là nguy hiểm đến cực điểm a ~!

Nhịn không được Nghiêm Nhã liền quay đầu nhìn về phía An Lâm, vừa lúc đối phương cũng nhìn về phía nàng, hai người đối diện chỉ trong nháy mắt, hình như cái gì cũng đều chưa phát sinh. . . . . . . . .

[2] Hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi =hổ về đồng bằng bị chó khinh

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info