ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến

Chương 33: Phát tiết

TT31KK


Thừa dịp tất cả mọi người còn đang trầm mặc, nàng đứng dậy ra khỏi cửa, nàng cần hít thở một chút không khí, mặc dù là huyết tinh tanh tưởi cũng tốt hơn đứng ở trong phòng.

An Lâm nhìn thấy Tần Nam đứng dậy xuất môn, trong lòng lo lắng liền đi theo ra ngoài, xuất môn chỉ thấy Tần Nam một đường hướng lên trên, chỉ có thể thở ra một hơi, nhanh chóng đuổi theo.

Tần Nam tới sân thượng xong, vừa vặn thấy một người đang canh gác, đối phương thấy nàng lạ mặt liền cảnh giác, hỏi một câu:

"Ngươi nhà nào ? Như thế nào chưa thấy qua ngươi?"

Này vừa hỏi không khác gì châm một kíp nổ, cước bộ dừng lại, xoay người cũng sắp sửa xông lên, đối phương nhìn thấy nàng đột nhiên liền động thủ, cũng vội vàng giơ lên đao phòng ngự, vừa lúc đao mới giơ lên đã bị nàng một cước đá bay ra ngoài, lực lượng quá lớn, khiến cổ tay của đối phương trật khớp, kêu thảm một tiếng, không để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, liền một quyền đem người nọ quật ngã, ngồi xổm xuống liền chuẩn bị một quyền kết liễu đối phương.

Đúng lúc này. . . . . .

"Tần Nam!"

Cũng nhờ vào một tiếng này của An Lâm, nam nhân canh gác [1] mới giữ lại được cái mạng nhỏ, nhìn thấy Tần Nam dừng tay đã sợ tới mức muốn tè ra quần, ngã nhào liền hướng dưới lầu lết tới, lại không nghĩ rằng bị nữ nhân đứng ở cửa ngăn lại. . . . . .

[1] nguyên văn: phóng tiếu nam

Nam nhân canh gác nhất thời sợ tới mức có chút nói năng lộn xộn, nói:

"Ngươi. . . . . . Ta. . . . . .Đừng giết ta !"

"Tạm thời không thể thả ngươi được, thật có lỗi ."

Nói xong An Lâm cười cười:

"Ngươi xem phía sau. . ."

Nghe An Lâm nói, nam nhân canh gác nghĩ tới "đâu mạo nam" [2] muốn giết chính mình, lập tức quay đầu lại nhìn lại, sau đó. . . . . .

Trước mắt tối sầm.

[2]"đâu mạo nam"=chàng trai đội mũ

Tần Nam nhìn thấy An Lâm đem con người một gậy đánh ngất, hừ lạnh một tiếng hướng sân thượng bên cạnh đi đến, nhìn thấy trước mắt thành thị bị tàn phá thê thảm, nghĩ tới lúc trước trong giấc mộng kia, thành thị đổ nát, tràn ngập bên tai chính là tiếng chém giết cùng thanh âm khẳng cắn, tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng khóc, bất quá chỉ là những nét điểm xuyết nhỏ bé, mắt nhìn thấy người ăn thịt người, người giết người!

Hừ nhẹ một tiếng, thế giới hiện tại chẳng phải cũng giống như vậy sao?

Cái gì đáng sợ? Cái gì ghê tởm?

Có đôi khi nàng thậm chí cảm thấy được "xác sống" so với cái gì đều đơn thuần so với cái gì đều sạch sẽ!

Có đôi khi nàng thậm chí cảm thấy một cỗ "xác sống" lãnh đạm, vô cảm là một dạng xa xỉ!

Không cần đối mặt đấu đá với nhau, không cần cảm thụ tới cảm tình, không cần phải nhìn sắc mặt nhau mà nói chuyện !

Không cần lo lắng hốt hoảng, sợ hãi bất an, hết thảy đều đơn giản rồi!

Trong lòng đau đớn bức rức đến khó nhịn, nàng lại không thể la hét, không thể phát tiết, nàng phẫn nộ!

Nàng cần chém giết!

Cần điên cuồng!

Nàng chỉ có lẻ loi một người!

An Lâm vừa mới đi về phía Tần Nam, liền thấy đối phương xoay người hướng chính mình đã đi tới, đang muốn mở miệng, đối phương cũng không quay đầu lại mặc kệ đến mình, trực tiếp lướt qua. . . . . .

"Bang!"

Một tiếng nổ, An Lâm sợ tới mức cả người run lên nhắm mắt lại, khi quay đầu lại đã không có thân ảnh của Tần Nam, chỉ có một phiến cửa sắt bị đá đến biến dạng . . . . . .

Nhìn thấy cửa sắt đã biến dạng , An Lâm có chút thở dài một hơi, không có đuổi theo.

Trải qua chuyện vừa rồi, Tần Nam ít nhất sẽ không đối với người trong tiểu khu xuống tay, cảm giác mỏi mệt chưa bao giờ có khiến An Lâm đi tới chỗ Tần Nam vừa rồi, đứng ở bên rìa, từng bước xa dần.

Xem tiến Tần Nam trong mắt, đồng dạng cũng xem vào của nàng trong mắt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, cái gì cũng không nghĩ tới, nhìn thấy mặt trời lặn một màu đỏ rực, thật yên tĩnh. . . . . .

Thật yên tĩnh. . . . . .

Trong nháy mắt hết thảy xung quanh cũng không tái phát ra một tiếng động nào, trừ bỏ tiếng gió rất nhẹ.

Hết thảy tổng hội chấm dứt, hết thảy tổng hội bắt đầu. . . . . .

Thở ra thật sâu một hơi xong, một tay chống hông, xoay người trở về nhà, tạm thời xem như nhà đi ~!

Tần Nam sau khi xuống khỏi sân thượng liền lập tức ra tiểu khu, đánh hơi mùi, tìm kiếm con mồi mục tiêu.

Mặc dù khiến chính mình cái gì cũng chưa nghĩ tới, lại như cũ nhịn không được đi tưởng tượng.

Nàng rất rõ ràng lưu lại ở một chỗ kết quả sẽ là thế nào, mặc dù không có chuyện hỗn trướng xảy ra, nàng cũng sẽ thuyết phục mợ một nhà cùng chính mình đi.

Thế nhưng trong lòng lại luôn luôn xuất hiện một thanh âm chất vấn nàng phản bác nàng!

Nàng có thể bảo hộ được người nhiều như vậy sao?

Không thể!

Nàng không có khả năng đi theo mỗi người một tấc không rời, thế giới này về sau hội biến thành như thế nào ai cũng không biết, nhưng là nàng rất rõ ràng hết thảy xung quanh nhìn có vẻ như chấm dứt nhưng thực tế cũng đã xuất hiện nhiều thay đổi, "xác sống" hội tiến hóa, động vật hội tiến hóa, mặc dù hiện tại nói cho nàng thực vật hội tiến hóa nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái!

Còn con người thì sao?

Con người không có khác lựa chọn, không muốn tuyệt chủng cũng chỉ có tiến hóa.

Nếu biểu muội năng lực cũng đủ cường đại, còn có thể bị khi nhục[2] sao ?

[2] khi nhục =ức hiếp, làm nhục

Sẽ không!

Nếu cậu cùng mợ cũng đủ cường đại, đám người cặn bã kia còn dám tới cửa gây hấn sao ?

Không dám!

Cho nên. . . . . . . . .

Nhìn lướt qua một đám thi thử trong kho hàng, đem tầm mắt chuyển đến ở giữa, trên người con thi thử lớn nhất .

Ngay sau khi giết xong con thi thử cuối cùng, nàng mệt mỏi liền co quắp ngồi xuống đất, đáy lòng dần dần xuất hiện một loại tâm tình không biết tên, là bi thương? Không phải.

Vui vẻ? Cũng không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, tựa hồ điều duy nhất rõ ràng chính là mệt mỏi rã rời. . . . . .

Đem những mảnh tinh thể màu đỏ [3] tập hợp lại, đếm ra thế nhưng gần tám mươi viên, trong đó lấy ra một viên, còn lại đều bỏ vào trong túi, yên lặng dò xét xung quanh một phen, xác định không có hương vị khác thường, bốn bề yên tĩnh xong, liền nuốt vào tinh thể.

[3] huyết hồng tinh thể

Nơi này cách cữu mẫu gia đủ xa, nếu như nàng có phát cuồng cũng không cần lo lắng, miễn là không phải chết, còn lại cái gì cũng không cần lo lắng.

Tinh thể vào miệng tức thì tan biến, cảm giác thật giống như kem vào miệng, sau khi nuốt vào tinh thể cũng không có bất kỳ dị thường, tầm mắt cũng không có mơ hồ, thẳng đến. . . . . .

"Tí tách."

Một giọt chất lỏng nhỏ xuống trên mu bàn tay, nâng tay vừa nhìn mới phát hiện là một giọt máu màu đỏ sậm. Mày nhíu lại, quệt cái mũi, mới phát hiện chính mình đổ máu .

"Tí tách."

Lại một giọt.

Nàng lập tức chạy tới bên cửa sổ, bật đèn pin, mới phát hiện chính mình thất khiếu[4] không ngừng chảy máu. . . . . . ! !

[4] 2 tai+ 2 mắt+2 lỗ mũi+1 miệng=7

"Khụ khụ ~ ọe ~!"

Bụng một trận quặn đau, nôn ra một búng máu, thông qua ánh sáng đèn pin nàng có thể thấy rõ ràng trên mặt đất một vũng máu màu đỏ sậm, sao lại thế này ?

Còn chưa kịp suy nghĩ, ngay sau đó lại là một búng máu, sau đó hô hấp trở nên khó khăn, cả người mệt mỏi liền một thân ngã xuống. . . . . . . . .

Ý thức trở nên không rõ ràng, trước mắt tựa hồ phủ lên một lớp màng mỏng, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, đau đầu kịch liệt, cảm giác lại như vậy lẫn lộn, cả quá trình khi thì rõ ràng khi thì mờ ảo, nàng cảm thấy được chính mình vẫn là thanh tỉnh, nhưng trí nhớ cũng mơ hồ .

Đợi cho cuối cùng thanh tỉnh rồi, nàng cả người đều suy yếu vô lực, giống như tinh lực bị vắt kiệt .

Sau đó, nàng phát hiện năng lực của chính mình yếu ớt . . . . . .

Khóe miệng khẽ nhếch, nằm xuống thả lỏng, này tinh thể đối nàng không thích hợp!

Như vậy đối người khác thì sao? Xem ra có thể tiến hành bước thực nghiệm tiếp theo . . . . . .

Nếu cha mẹ có thể lợi dụng này đó tinh thể biến cường thì tốt rồi. . . . . . . . .

Nghĩ đến đó liền mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tần Nam không về nhà là chuyện An Lâm có thể lường trước được , nhưng không khỏi khiến cho những người khác lo lắng, liền lấy cớ Tần Nam trở lại trông coi xe vận tải .

Ban đêm Hạ mẫu cùng An Lâm lưu lại ở phòng bếp, nương ánh nến mỏng manh , An Lâm mới đưa ra vật luôn giấu trong người-kia một mảnh giấy-giao vào tay Hạ mẫu.

Tần Vũ nương vào ánh nến mỏng manh nhìn thấy trên giấy An Lâm đưa qua, bút tích viết ngoáy, cùng bút tích Hạ Diệp trong trí nhớ có chút tương tự, nhưng là Hạ mẫu cũng vô pháp khẳng định. . . . . .

Cuối cùng có chút thở dài một hơi, chỉ có thể trách chính mình, không có tận lực hoàn thành trách nhiệm của một người mẫu thân, nhớ đến bút tích của nữ nhi lại có chút mơ hồ. . . . . . !

"Bá mẫu, không cần quá khẩn trương. . . . . ."

Nhìn thấy An Lâm cười cười, Tần Vũ đem giấy thu vào trong túi.

"Không có việc gì đâu, ta tin tưởng kia nha đầu hảo hảo . . . . . ."

Chỉ cần còn sống là tốt rồi. . . . . .

Nhìn thấy bộ dáng Hạ mẫu lo lắng , An Lâm đơn giản mở miệng dời đi đề tài:

"Bá mẫu khi nào thì phát hiện Tần Nam đang nói dối ?"

Lúc trước bá mẫu tìm nàng làm tiểu gián điệp, nàng xác thực kinh ngạc không nhỏ ~!

"Hoài nghi trong lời nói, đại khái ngay từ đầu còn có hoài nghi, về phần xác định chính là lúc dời đi tiểu an cư."

Nàng tuy rằng đối với những người khác không hiểu biết, nhưng là nữ nhân của chính mình, nàng nhiều ít coi như hiểu biết.

"Hắn thân thủ thật tốt quá ~!"

An Lâm cười nói, quả nhiên nhìn thấy Hạ mẫu gật đầu.

"Kia nha đầu từ nhỏ thể dục sẽ không đạt được tiêu chuẩn, tuy rằng trưởng thành học người ta thích đi bộ gì đó, nhưng là thân thủ của Tần Nam cũng nhìn không ra là cần được người cứu, hơn nữa Tần Nam nếu là quân nhân, như thế nào có thể tự tiện rời khỏi đơn vị liền vì một cái ân cứu mạng."

Cho nên, nàng mới hoài nghi mục đích thật sự của Tần Nam, nhưng nàng nghĩ như thế nào cũng hoàn toàn nghĩ không ra Tần Nam có thể theo bên cạnh bọn họ hai cái lão già này thì được cái gì, ngoại trừ. . . . . . An Lâm.

Nhưng sau đó lại phát hiện, cũng không có phức tạp như nàng nghĩ, tuy rằng bài trừ này một khả năng, lại khiến nàng càng thêm nghi hoặc, Tần Nam đến tột cùng muốn toan tính cái gì?

Bọn họ không một chút liên quan-chỉ là người xa lạ!

Thẳng đến. . . . . .

Nàng nghĩ đến một khả năng rất hoang đường !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info