ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến

Chương 146: Chém giết lẫn nhau (hạ)

TT31KK


Phải biết rằng mẫu thể có thể ấp trứng sau đó trở thành mẫu trùng, mà phương pháp đơn giản nhất chính là cắn nuốt đồng loại, mà này đó mẫu thể cũng không biết đã bị nhốt bao lâu, quanh năm suốt tháng không tiến thực, sớm đã bị cảm giác đói khát khiến cho không khống chế được.

Này đầy đất máu cùng thịt vụn đều đã chứng minh vừa rồi phía sau cánh cửa này là cảnh tượng địa ngục đáng sợ đến đâu, mặc dù hai người đã xem qua không biết nhiều ít trường hợp huyết tinh đáng sợ , cũng vẫn là bị một màn trước mắt này kinh chấn tới rồi.

Trong mấy con gần đây nằm , Liễu Diệp liền phát hiện không ít mẫu thể đang ấp trứng. Nếu không có thuốc mê, hiện tại bọn họ không biết còn gặp đối nhiều ít con mẫu trùng mới sinh !

"Còn nhớ lúc ngươi ấp trứng không?"

Liễu Diệp nháy mắt nghĩ đến hình ảnh lúc trước khi Tần Nam dùng gậy trúc đem chính mình đóng đinh trên mặt đất, trong thân thể , mỗi một tế bào đều lâm vào run rẩy.

"Muốn quên cũng không thể."

Dừng một chút, Liễu Diệp nhìn đến đám mẫu thể lúc nhúc trên mặt đất nói:

"Cho dù có thể cho này đó mẫu thể tiêm vào máu, chúng ta cũng không có thời gian đợi cho bọn chúng thức tỉnh."

Đã từng trải qua 'đoạn cốt chi đau', nàng rất rõ đây là chuyện không phải vài giây vài phút là có thể hoàn thành.

"Không cần tiêm vào máu bọn chúng."

"A? !"

Liễu Diệp lăng lăng nhìn Tần Nam, nếu nói vừa rồi nàng còn ẩn ẩn có thể đoán được Tần Nam muốn làm cái gì, thế nhưng hiện tại nàng hoàn toàn mê man .

Nhiều mẫu thể như vậy, không tiêm vào máu thì bọn chúng liền tỉnh lại, quả thực. . . . . . . . . . . .

Ngay lúc tự tìm đường chết !

"Đem đám mẫu thể này cứu tỉnh đi, ta có biện pháp đối phó."

Liễu Diệp như trước hoài nghi mà nhìn Tần Nam, cuối cùng vẫn là lo lắng mà muốn xác nhận một lần:

"Ngươi xác định biết chính mình đang làm gì?"

Nếu có cái vạn nhất , chẳng những các nàng hội nháy mắt bị cắn xé thành mảnh nhỏ, những người khác cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh, nàng cảm thấy rằng Tần Nam khẳng định không có quên chính mình còn có thân nhân.

"Biết."

Dứt lời Tần Nam trước một bước, bắt đầu làm cho mỗi mẫu thể tiêm vào thuốc giải độc, Liễu Diệp thấy vậy cũng chỉ có thể yên lặng phụ trách phía bên kia, Tiêm vào, cũng đúng lúc này, Liễu Diệp cảm thấy được tư duy của chính mình đã quái dị tới cực điểm, nàng tín nhiệm Tần Nam sao ? Giờ khắc này nàng thật sự không tín nhiệm. Còn là làm nhất kiện hành động không thể nghi ngờ là tự sát, mà trong đầu vì thế đối ứng cấp ra lời giải thích lại khiến nàng không thể nhận.

Chỉ bởi vì đây là lời Tần Nam nói .

Lúc trước tuy rằng cũng toát ra ý nghĩ như vậy, nhưng đều không có quá nhiều chú ý, biết chính mình liều mạng như vậy là bởi vì người kia từng hai lần cứu mạng mình, hơn nữa khi đó nàng xác thực tin tưởng Tần Nam có thể xử lý vấn đề này.

Nhưng lúc này đây, nàng quyết định thật sự là đúng rồi sao ?

Nàng ngập tràn hoài nghi cho nên cũng vì thế bất an, cũng ngay lúc hoài nghi bất an như thế, nàng vẫn lựa chọn thực hiện nhiệm vụ mà Tần Nam cấp ra , điều này thật sự khiến Liễu Diệp cảm thấy một tia sợ hãi.

Đem tất cả mẫu thể tiêm vào hoàn thuốc giải độc xong, không bao lâu đám mẫu thể đều thanh tỉnh lại, cũng đúng lúc này Tần Nam đột nhiên nói:

"Liễu Diệp, ngươi đi tìm mẫu thân của ta."

"Ngươi muốn làm gì ?"

Lời này khiến Liễu Diệp nháy mắt cảnh giác lên, không chuyển mắt mà nhìn Tần Nam, cũng không có động tác rời khỏi, nhìn thấy Liễu Diệp bất động Tần Nam mới có chút nóng nảy.

"Khiến này đó mẫu thể cho ta sở dụng một trận."

Liễu Diệp khó hiểu còn muốn hỏi lại lại bị lời nói tiếp theo của Tần Nam đánh gảy.

"Cứ tiếp tục như vậy, ta thực có thể sẽ giết ngươi."

Đối diện Tần Nam bán híp hai tròng mắt, một trận quỷ dị sợ hãi nảy lên trong lòng, vạn nghĩ thực tâm một loại, cơ hồ là theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, liên tục lui về phía sau vài bước Liễu Diệp mới khắc chế được một chút nỗi sợ hãi trong lòng, đã nhận ra một tia cảm giác quen thuộc, nhất thời cả người cứng đờ, mặt không có chút máu, nhanh chóng ly khai phòng cách ly.

Khuôn mặt trắng bệch , cử chỉ máy móc lại rất nhanh hướng một hàng ba người chỗ Hạ mẫu mà di động, giờ khắc này Liễu Diệp cảm giác được chính mình vô lực lẫn khủng hoảng.

Người kia. . . . . . Không phải Tần Nam!

Liễu Diệp nghĩ đến đây, Tần Nam chậm rãi mở hai tròng mắt, đồng mâu ngăm đen, thái độ cao ngạo, cùng lúc đó, một đôi đôi cánh một lần nữa phá vỡ da thịt trói buộc, lấy máu mang thịt hiện ra ở trước mặt mọi người.

Lúc này, đám mẫu thể trong phòng cách ly cơ hồ đều tỉnh, tiếng tê hô liên tiếp vang lên tràn đầy đe dọa, nhưng kỳ quái chính là không có một con mẫu thể dám đi tới từng bước, ngược lại không ngừng mà lui về phía sau.

Mà tiếng tê rống càng giống như tiếng phản kháng cuối cùng của một con mồi.

Đinh tai nhức óc, nháy mắt Tần Nam lạnh lùng nhìn lướt qua, cặp mắt kia không có gì tâm tình, chỉ có một mảnh lạnh lùng.

Ngay lúc Tần Nam lẻ loi một mình đối mặt quần thi, xa xa, đang luyện tập lạp cung , An Lâm lại cảm giác được ngực đau xót, cả người vô lực co quắp ngồi xuống, một bên Thượng Vị Ngải cùng Hoa Thắng Hàm nhìn thấy vẻ bất thường liền vội vàng chạy đến.

"Có phải hay không miệng vết thương nứt ra rồi?"

Thượng Vị Ngải đầu tiên đã nghĩ tới vết thương của An Lâm lúc trước, nhưng An Lâm lại lắc lắc đầu, lúc này Hoa Thắng Hàm mới chú ý tới An Lâm một bàn tay vẫn ôm lấy ngực, hai người cũng đều không hiểu nên xử lý như thế nào trạng huống lúc này, khẩn cấp ngoại thương xử lý hoàn hảo, có thể đột phát bệnh tim lại hoàn toàn là ác mộng a!

Này đương nhiên gấp đến độ hai người liền đảo quanh, lại sợ tùy tiện động An Lâm sẽ làm tình huống càng bất lợi, đợi cho hai người nhìn thấy An Lâm lệ rơi đầy mặt, đã là hoảng đến hoang mang lo sợ . . . . . .

Ngực đột nhiên đau tới rất mạnh, nhưng lúc nước mắt chảy xuống tựa hồ lại hòa hoãn rất nhiều, lúc này mới có năng lực mở miệng trấn an hai người đang lo lắng :

"Ta. . . . . . Không có việc gì. . . Đỡ ta dựa vào tường. . . . . ."

An Lâm cảm thấy đau thắt lưng khiến chính mình có điểm hô hấp không thoải mái, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mạnh.

Nghe thấy An Lâm không có việc gì, hai người nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng hai người đỡ An Lâm tới tường.

Lúc này mới chú ý tới sắc mặt An Lâm đã khó coi đến cực điểm, Thượng Vị Ngải không khỏi lo lắng hỏi:

"An Lâm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia đã từng nghi ngờ phát hiện bệnh 'thầm kín' gì sao ?"

Tuy rằng nghe thấy vấn đề của Thượng Vị Ngải , nhưng An Lâm thật sự không khí lực trả lời, chỉ có thể lắc lắc đầu. Hoa Thắng Hàm nhìn ra An Lâm mệt mỏi, liền lôi kéo Thượng Vị Ngải, người nọ mặc dù khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm lại miệng.

"Ngươi săn sóc nàng, ta đi lấy nước ấm." Nói xong Hoa Thắng Hàm đã đi xuống lầu.

An Lâm mở to mắt liền thấy phía chân trời bị trời chiều nhuộm thành một màu huyết sắc, nhíu mi ngẫm nghĩ bộ dạng của chính mình hiện tại, nàng cũng không biết vì cái gì ngực đột nhiên đau, nghĩ nghĩ không khỏi liên hệ đến chính mình khi đó có khi không có dị năng, càng nghĩ trong lòng cũng lại càng phát ra khủng hoảng, lấy hiện tại cái dạng này, nàng cái gì đều làm không được. . . . . .

Tần Nam. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .

Thượng Vị Ngải nhìn thấy An Lâm mới ngừng trong chốc lát, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, liền biết đối phương đang nghĩ tới cái gì không tốt, lo lắng thân thể An Lâm liền mở miệng khuyên :

"Ngươi đừng sốt ruột, từ từ thôi, nghĩ nhiều cũng không làm gì được."

Nếu nghĩ tới nghĩ lui đều vô dụng, kia còn phí tâm tư suy nghĩ làm gì ? Không bằng quên đi.

Không biết là do những lời này hay là An Lâm nghĩ thông suốt , nước mắt rất nhanh ngừng lại, mà Hoa Thắng Hàm cũng đã lấy đến đây một ly nước ấm.

"Uống chút nước ấm."

"Cám ơn. . . . . ."

Tiếp nhận nước ấm, hai tay lạnh lẽo tìm được một tia ấm áp, một ngụm nước ấm uống vào, trên mặt An Lâm mới chậm rãi có một ít khí sắc.

"Hôm nay liền luyện đến đây đi, dù sao thương thế của ngươi còn chưa kịp khỏi hẳn."

Hoa Thắng Hàm hảo tâm đề nghị , nhưng cũng chuẩn bị tâm lý rằng đề nghị này sẽ không được tiếp nhận, dù sao, một khi sự tình liên quan Tần Nam, lý trí An Lâm giống như sẽ đánh mất.

"Ân."

Cho nên ngay lúc An Lâm nhận này đề nghị, Hoa Thắng Hàm một lần hoài nghi chính mình có phải hay không huyễn thính , mãi sau khi đối diện vẻ mặt Thượng Vị Ngải đồng dạng đơn giản kinh ngạc, mới tin tưởng chính mình không có nghe sai.

"Các ngươi tiếp tục luyện a, ta đi xem bút ký."

"A, ân."

Vì thế hai người một bên rời đi vừa quay đầu lại xem, nghĩ rằng một An Lâm không tầm thường , có phải hay không lại có cái gì ' âm mưu '.

Dù sao, hai người vừa rồi đều thấy An Lâm khóc được là có cỡ nào đau lòng cùng tuyệt vọng, nếu không phải sự tình liên quan Tần Nam, tuyệt đối không có khả năng thấy An Lâm như vậy !

Nhưng trên thực tế , An Lâm thật đúng là thành thành thật thật ngồi ở ghế dựa xem lại bút ký của Thượng Đình Liệu.

Thượng Đình Liệu chính là anh hai của Thượng Vị Ngải, tên của ba huynh muội đều thủ một chữ trong Kinh Thi 《 Tiểu Nhã • Đình Liệu 》, bởi vậy cũng nhìn ra được cha mẹ của Thượng Vị Ngải đối này ba đứa con này rất kỳ vọng. Đình liệu, thời cổ chính là gọi tên ngọn lửa chiếu sáng trong cung đình; vị ngải nghĩa là vô tận.

Nhìn thấy Thượng Đình Liệu ghi trên bút ký《 Tiểu Nhã • Đình Liệu 》chú giải rất nhiều, không khó nhìn ra đối quyển thiên Kinh Thi đã yêu thích.

Từ Thượng Vị Ngải trong miệng biết được, Thượng gia có thể nói là một dòng dõi thư hương nhiều thế hệ, Thượng phụ lại là quốc học đại sư nổi danh trong nước, mà Thượng Đình Liệu cũng là chuyên tu quốc học. Những chuyện này nếu Thượng Vị Ngải không nói, An Lâm là tuyệt không sẽ biết .

Càng là xem Thượng Đình Liệu bút ký, An Lâm cũng lại càng khẳng định bản bút ký này vốn là là Thượng Đình Liệu chuyên tâm vì Thượng Vị Ngải mà chuẩn bị , bên trong ghi rất nhiều về dị năng như thế nào luyện tập, thực nghiệm, chỗ trọng điểm còn có chú giải, hơn nữa dùng từ cũng đều là thông tục dễ hiểu.

Thượng Đình Liệu là dùng thân thể của chính mình làm thí nghiệm, vì người nhà của chính mình mà trả giá lớn như vậy. . . . . . . . . . . .

Có lẽ là nhìn ra Thượng Đình Liệu như thế đau xót Thượng Vị Ngải, An Lâm đối một người chưa từng gặp mặt , cũng vĩnh viễn không có khả năng gặp mặt là Thượng Đình Liệu, sinh rất nhiều hảo cảm.

Tuy rằng Thượng gia bốn người đều có dị năng, nhưng nhiều nhất là dị năng vật lý, đối dị năng vật lý tốt nhất tôi luyện chính là thực chiến cùng ngày qua ngày thể năng huấn luyện.

Mà chị của Thượng Vị Ngải - Thượng Vị Ương , nàng hay là lần đầu nhìn đến dị năng, nhưng lại cảm thấy được có điểm nhìn quen mắt, cảm thấy được giống như ở nơi nào nhìn thấy qua, nhưng lại không nhớ nổi.

Đem bút ký xem từ đầu nhìn đến cuối, An Lâm đều không có tìm được đáp án muốn tìm, dị năng 'khi có khi không' rốt cuộc là hệ vật lý ? Hay là hệ tinh thần ?

Bất quá. . . . . .

Tuy rằng không biết dị năng của chính mình thuộc loại gì, An Lâm vẫn nhận thức đồng quan điểm với Thượng Đình Liệu , vô luận tinh thần hệ hay là vật lý hệ, cơ năng của thân thể đều quyết định hết thảy.

Một đạo lý đơn giản dễ hiểu –––cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng.

* cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng: chủ nghĩa Mác-Lê

Thượng Đình Liệu chuyên tu quốc học, nhưng đối vũ trụ càng cảm thấy hứng thú, tất cả phần sau viết rất cặn kẽ rất uyên bác, An Lâm xem không hiểu cũng liền trực tiếp lựa chọn buông tha cho .

Khép lại bút ký, lẳng lặng nhìn về phía phương hướng mặt trời lặn, sắc trời đã tối sầm lại.

"An Lâm!"

"A. . . . . . Luyện xong rồi? Ta đây đi nấu cơm."

Nói xong liền cầm bút ký đi xuống lầu, Thượng Vị Ngải vỗ vỗ bả vai Hoa Thắng Hàm, cũng đi theo đi xuống lầu, cuối cùng lưu Hoa Thắng Hàm một tiếng thở dài lo lắng không thôi , cùng với tiếng cửa sắt khóa lại, biến mất giữa màn đêm đang buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info