ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến

Chương 138: Ta gọi là Nghiêm Nhã

TT31KK

Vấn đề của An Lâm khiến nàng cả người cứng đờ, chau mày. . . . . .

"Nhớ rõ. . . . . ."

Đây là sự tình nàng vốn không muốn nhớ lại nhất, là nàng đả thương An Lâm, dẫu rằng vẫn còn ý thức, tự tay thương tổn người trước mắt.

"Thực xin lỗi."

Lắc lắc đầu, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều đau lòng đối phương, trách cứ chính mình.

Nâng tay vuốt lên mày của Tần Nam vẫn đang nhíu chặt , một câu nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng đối phương.

"Chúng ta cũng không cần tự trách, được không ?"

Nhìn thấu lòng người tựa hồ là chính là kỹ năng độc hữu của An Lâm, rất nhiều thời điểm, nàng hoài nghi, An Lâm kia không rõ là do có dị năng tinh thần, hay là bản thân vốn đã có năng lực nhìn thấu lòng người.

Mỗi lần bị nhìn thấu, được an ủi, lại khiến nàng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. . . . . .

Gật đầu đáp ứng, ngược lại thật sâu hít một hơi, mở miệng hỏi :

"Ngươi muốn hỏi tới những lời ta đã nói khi đả thương ngươi?"

Hai câu nói kia, không chỉ có An Lâm thật lâu để ý, nàng cũng giống như vậy.

Chính là cũng giống như sự kỳ quặc của câu nói kia, nàng càng để ý chính mình lúc ấy vì cái gì lại biến thành như vậy.

Thật giống như chính mình đã không tiếng động thay đổi, đến cuối cùng, ngay cả chính nàng cũng đã hoàn toàn thừa nhận.

Lúc ấy nàng vô cùng sợ hãi, sợ cổ lực lượng này sẽ đem tất cả người trọng yếu với nàng hủy diệt hết.

Đến lúc đó mẫu thân vẫn là mẫu thân, huynh muội như cũ là huynh muội, nhưng cảm tình giữa họ không còn tồn tại.

Mặc dù trong lòng nàng rất rõ ràng loại tình huống này không bình thường, nhưng trong ý thức của nàng, đả thương đối phương đã không còn là chuyện không làm được, bởi vì nàng đã không có cảm tình cùng cảm giác. . . . . . . . .

Nàng hạ thủ được, thật sự hạ thủ được.

Biết rõ sau đó sẽ thống khổ hối hận, thậm chí sẽ vì chuyện này mà tự kết liễu chính mình!

Mà khi tình huống xảy ra, nàng lại thật sự hạ thủ được!

Đây là một chuyện tình mà kẻ khác không thể tưởng tượng, mâu thuẫn đến nỗi làm cho người ta khó có thể tin!

"Ta cũng không biết vì cái gì sẽ nói lời đó, lúc ấy ý thức của ta rất rõ ràng, nhưng là cảm tình đối với các ngươi lại hoàn toàn biến mất, đối với các ngươi, ta không có yêu, ngược lại. . . . . ."

Nói tới đây, tay đang ôm lấy người thủ không khỏi run rẩy.

"Ta hận ngươi."

Đáp án này làm cho người ta kinh hãi, cũng đúng lúc này, cũng khiến An Lâm nháy mắt rơi lệ.

Chính là rơi lệ, liền khiến Tần Nam hoảng lên, liên tục trấn an, lại không có hiệu quả. . . . . .

Trừ bỏ không ngừng rơi lệ, chỉ có lắc đầu, khiến Tần Nam giống như kiến bò trên chảo nóng, trong cơn nóng vội , hung hăng cho chính mình hai cái tát.

Thấy vậy, An Lâm lập tức cầm thật chặt hai tay kia vì tự trách mà làm loạn.

"Không phải ngươi sai! Không phải. . . . . ."

Là nàng. . . . . .

Vừa rồi nhìn thấy Tần Nam trước mắt hận ý nhìn đến chính mình, nàng liền nhịn không được rơi lệ không ngừng, trong mắt kia đều là hận ý, cùng lúc trước chứng kiến, như vậy giống nhau. . . . . .

Nàng cơ hồ ảo giác phân hận ý này vẫn luôn ẩn giấu ở trong lòng Tần Nam , chân thật mà cửu viễn, một nỗi oán hận đọng lại suốt mấy ngàn năm !

"Vậy ngươi đừng khóc , ta cũng không nói , được không ?"

Nước mắt này, so với nỗi lo sợ trong lòng của nàng, rõ ràng tốt hơn rất nhiều. . . . . .

"Ân."

Ôm nhau thành phương thức an ủi duy nhất, chỉ trong khoảnh khắc, nàng liền cảm thấy được, một màn ôm như vậy thật có chút hiếm hoi, đến nỗi khiến nàng có chút bất an. . . . . .

Cùng lúc đó, trong phòng thực nghiệm.

Tần Nam một câu, Long Hương bốn người có thể ở lại trong phòng thực nghiệm, Hạ mẫu cùng Ngụy Tố Khiết mang theo bốn người đi vào ký túc xá.

Dọc theo đường đi, Tề San đều đi ở phía sau cùng, vẻ mặt phức tạp, áy náy cùng tự trách một phen xáo động, trái tim đảo loạn.

Cửu ghé mắt nhìn Tề San liếc mắt một cái, cái gì đều không có nói, vừa mới chuẩn bị phân phối phòng, Cửu lôi kéo Tề San vào phòng, hành động này khiến Long Hương mất mát không thôi, mà vẻ cô đơn dưới đáy mắt của Côi cũng là chợt lóe mà qua.

Từ đầu đến cuối, Cửu cũng chưa từng đối người nào trừ G mở miệng nói, về phần tiếp xúc thân thể , trừ bỏ Long Hương cùng Tề San không có người thứ ba, mà đối Tề San thì Cửu vẫn luôn chủ động tới gần.

Điều này làm cho Long Hương như thế nào không mất mát ?

Cửu lôi kéo con người đi được một bước, dừng lại, đột nhiên mở miệng nói:

"Côi, mẫu thân liền phiền ngươi ."

Một câu, ngắn ngủi câu chữ, nhưng khiến cho Long Hương cùng Côi khiếp sợ không thôi ?

Côi không thể tin được vào tai chính mình !

Chủ nhân. . . Cùng nàng nói chuyện ? Còn gọi tên của nàng ? !

Về phần Long Hương thì hoàn toàn vui mừng đến bật khóc, Cửu. . . . . . Thừa nhận nàng là mẫu thân ! Nhận thức nàng !

Này cũng không phải là một cái bắt tay, một cái ôm có thể so sánh với !

Nói xong những lời này, Cửu liền lôi kéo Tề San vào phòng, Hạ mẫu cùng Ngụy Tố Khiết nhìn thấy phản ứng của Long Hương , cũng có thể lý giải được, dù sao người này cũng là mẹ của Cửu.

"Đứa nhỏ còn nhỏ, từ từ sẽ hiểu."

Vỗ vỗ bả vai Long Hương, Hạ mẫu trấn an Long Hương.

"Chính là, đứa nhỏ lúc này, có thể sánh bằng hai tiểu hầu tử láu cá nhà của ta ~!"

Nhớ đến hai đứa con nhà mình , Ngụy Tố Khiết trong miệng là không lưu tình chút nào, nhưng trong mắt, trong lòng lại tràn đầy vẻ đắc ý.

"Cám ơn các ngươi. . ." Long Hương cảm tạ, khiến Hạ mẫu cùng Ngụy Tố Khiết nhìn nhau cười.

"Ta tin rằng ngươi có nỗi khổ của ngươi, nói đến thì, ngươi lúc trước khiến Tần Diệp đối chiến mẫu trùng, kỳ thật chính là để đánh giá chiến lực của chúng ta , nếu không phải ngươi giải quyết trước hai mẫu trùng, chúng ta cũng sống không xong."

Hạ mẫu minh duệ phân tích khiến Long Hương nín khóc mỉm cười.

"Ta đều đã nhìn ra, bọn họ người trẻ tuổi, ý nghĩ so với ta này lão thái bà lợi hại, đúng không ~!"

Tần Nam đã chấp thuận cho nàng lưu lại, cũng đã chứng minh rồi hết thảy.

"Thật sự thực cảm tạ các ngươi. . . . . ." Trừ bỏ cảm tạ, Long Hương không biết còn có cái gì nói có thể nói. . . . . .

Ngoài cửa là người nói nói cười cười ly khai, mà trong phòng Tề San vẫn mang sắc mặt rối rắm, cả người cũng chưa lấy lại tinh thần.

"Ngươi còn định mang khuôn mặt kia tới khi nào?"

Trong phòng đột ngột xuất hiện thanh âm, khiến Tề San nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đối diện tầm mắt của Cửu .

"Ta. . ." Nói xong mày nhíu lại, thần sắc cô đơn , cúi đầu.

Khuyên con người, cảm tình, những vấn đề này Cửu hiển nhiên không có hứng thú.

Đứng dậy đi đến trước mặt Tề San, đem con người đẩy ngã ở giường, khóa ngồi.

"Ngươi. . . Làm gì?"

Tề San giống một con thỏ chấn kinh quá độ, lui thành một đoàn, càng thêm gợi lên hứng thú tàn nhẫn ở đáy lòng của thợ săn.

Đây là một loại khoái cảm mà kẻ khác cũng nói không rõ, càng lúc càng dâng trào: muốn vùi dập yếu ớt, khi dễ kẻ nhỏ yếu, bành trướng chính mình, thỏa mãn cảm giác sung sướng.

Cửu đôi mắt hơi trầm xuống, mày nhíu lại, Tề San trong cơn khẩn trương liền vặn vẹo thân thể, cuối cùng Cửu nhắm mắt nghiêng người một phen nhào đến, cọ cọ thân mình, lui vào trong lòng Tề San, cũng đúng lúc này, ném xuống con búp bê bằng nhung trong tay, hoàn trụ vòng eo tinh tế mềm mại, kéo gần lại khoảng cách, kéo vào trong lòng .

Ở trong lòng Tề San tìm một chỗ thoải mái, nhắm mắt tận lực đi vào giấc ngủ, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, lời lẽ bá đạo.

"Ngươi là người của ta. . .."

Nhắm mắt lại, kia trong khoảnh khắc, dần hiện ra bốn khuôn mặt cam nguyện chịu chết , từ đầu đến cuối, bốn khuôn mặt. . . . . . Bốn người. . . . . .

Tiện đà khóe miệng không tự giác mà có chút giơ lên.

Tề San cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, như thế tiếp xúc gần gũi, ôm nhau mà ngủ, khiến mệt mỏi cùng thống khổ trong lòng, theo tiếp xúc mềm nhẹ này, một chút hòa tan. . . . . .

Nên đối mặt cũng phải đối mặt. . . . . .

Dàn xếp xong, Long Hương, Hạ mẫu cùng Ngụy Tố Khiết đi dạo ở tiền sảnh.

" Chuyện của ngươi cùng Chí Cương. . . . . . Hay là hảo hảo nói chuyện đi ~!" Rối rắm, Hạ mẫu vẫn thâm ý mở miệng khuyên nhủ.

Lời này vừa ra, Ngụy Tố Khiết lập tức dừng bước chân, quay đầu tận lực đến gần, trong đôi mắt đen láy lộ ra một tia oán giận.

"Hắn cũng đã đem ta vứt bỏ, còn có cái gì để nói ?"

Người nói ly hôn không phải Ngụy Tố Khiết, mà là Tần Chí Cương. Chuyện tới bây giờ, còn muốn khuyên giải bọn họ, rốt cuộc là vì cái gì?

Lý do không cần suy nghĩ nhiều, tưởng tượng Ngụy Tố Khiết liền nhịn không được hướng tới người kia, không khống chế được mà rống giận.

"Ngươi rốt cuộc là sợ ta cùng Tần Chí Cương cô độc sống quãng đời còn lại? Hay là sợ ta quá mức tự do?"

Rất tự do , sẽ khống chế không được con người, cũng khống chế không được tâm. Trói buộc, liền hết thảy đều ở trong khống chế!

Càng nghĩ càng là phẫn hận ủy khuất.

"Ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì? !"

Nhịn không được một tiếng chất vấn, Ngụy Tố Khiết không chút do dự bứt ra rời đi, giống như lúc trước.

Cơ hồ là theo bản năng, nàng kéo lại Ngụy Tố Khiết, Hạ mẫu tính tình luôn luôn thẳng thắn, giờ này khắc này ngược lại nghẹn lời.

"Có chuyện thì nói, không nói liền buông tay!"

Tính tình Ngụy Tố Khiết đương nhiên cũng không nhân nhượng ai, nhưng cố tình người trước mắt này, một nhân nhượng chính là hai mươi năm.

Từng có nhiều thời gian, bây giờ bọn họ đã là tuổi xế chiều.

Hạ mẫu nhíu mày, buông lỏng tay ra. Ngụy Tố Khiết trong lòng trầm xuống, chua xót nảy lên trong lòng, ai oán đến cực điểm nhìn đến Hạ mẫu. . . . . .

"Ngươi thật đúng là buông tay a! Tần. . . . . ."

Đang mắng, Hạ mẫu đã mở miệng

"Ta không buông tay như thế nào lấy 'thứ đó'?"

Nói xong trắng liếc mắt một cái Ngụy Tố Khiết, đưa tay đem vòng cổ lấy xuống dưới, ngay lúc vòng cổ được lấy ra, Ngụy Tố Khiết những lời còn lại muốn nói đều nghẹn ở tại yết hầu, phun không ra, cũng nuốt không được. . . . . .

Vì thế nghẹn ngào .

"Ngươi vẫn mang, hắn sẽ không để ý?"

Nhìn thấy Hạ mẫu đem vòng cổ cùng nhẫn tách rời, Ngụy Tố Khiết nhịn không được chua xót hỏi, trong lòng chỉ có hai chữ 'để ý'.

"Thôi đi ~ ngươi chỉ sợ ước gì hắn để ý."

Tâm tư người trước mắt , vĩnh viễn thực dễ dàng đoán, vốn là một người ích kỷ lại dễ tự ái, làm cái gì đều là vì chính mình, hơn nữa một chút cũng không thèm che dấu.

Người như vậy lúc trước thu hút nàng, bởi vì rất nhiều người ngay cả ích kỷ đều cần tìm một lý do đường hoàng, mà Ngụy Tố Khiết cũng không thèm ngụy trang, phô bày hết thảy tật xấu, tất cả đều là chân thật .

Ai có thể có thể nghĩ đến người như vậy, vì nàng ngay cả chính bản thân mình đều có thể vứt bỏ, cam chịu.

Nhìn đến vòng cổ, ngữ khí hoài niệm nói.

"Hắn vẫn luôn biết."

"Chính là, hắn hy vọng trên tay của ta vẫn mang nhẫn cưới."

Nghĩ đến người đã không còn tồn tại, lời nói của Hạ mẫu cũng nhu nhuyễn vài phần.

Tuy rằng vô tình vô ý, phân hoài niệm này cũng không có chút sai lầm, nhưng Ngụy Tố Khiết nhìn thấy vẫn căng thẳng, đau đớn, nhỏ nhen so đo , bởi vì thời gian còn lại không nhiều lắm, nàng còn có thể so đo nhiều ít năm?

Mắt thấy Hạ mẫu gở xuống nhẫn cưới, ngược lại muốn mang lên nhẫn mà chính mình từng tặng, quyết định thật nhanh ngăn lại .

"Không cần."

Hạ mẫu khó hiểu nhìn về phía Ngụy Tố Khiết, chỉ thấy người nọ vẻ mặt không cam lòng, đoạt qua nhẫn trên tay nàng, tiếp theo gở xuống vòng cổ của chính mình, xâu cùng một chỗ, một lần nữa vi nàng mang lên.

Xong rồi mới vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý hừ một tiếng

"Nhẫn là ta đưa cho ngươi, vòng cổ là ngươi tặng cho ta, lồng cùng một chỗ là tốt nhất." Nói xong gật gật đầu.

Nghe lời này Hạ mẫu nhịn không được nở nụ cười, người này. . . . . . Tuy rằng vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không thể phủ nhận rằng lời này thật dễ nghe.

"Như thế nào?"

Nhìn thấy Hạ mẫu không nói gì, Ngụy Tố Khiết vĩ mi một chọn, đắc ý, tựa như đứa nhỏ tranh đoạt món đồ chơi thành công, khoe ra chính mình có khả năng, cũng đúng lúc này, cũng không quên đả kích đối phương.

"Mang trên cổ, so với trên tay, có thể gần tim hơn. "

Từ đầu đến cuối, nàng muốn chính là trái tim của người này, cũng chỉ có trái tim này.

Ngay lúc hai người tay trong tay rời đi, Tần Chí Cương cùng Tần Diệp mới từ một bên hành lang đi ra, Tần Diệp thở dài một hơi, vỗ vỗ Tần Chí Cương bên cạnh.

"Cha, ta cảm thấy được đôi ta có đôi khi quá giống!"

Đồng dạng cụt tay, đồng dạng khổ não, đồng dạng yêu một người ngay từ đầu sẽ không thuộc về chính mình.

"Lúc trước ngài như thế nào đáp ứng với ta mẹ đâu?"

Rõ ràng chỉ là một phút xúc động.

Tần Chí Cương thở ra một hơi, vẻ mặt thoải mái không ít.

"Mẹ ngươi khi trẻ, thực nguy hiểm . . . . . ."

Nói xong xoay người đồng dạng vỗ vỗ Tần Diệp.

"Tiểu tử, đừng nhất thời nông nỗi."

Tần Diệp nghe thấy lời này, nghĩ đến Long Ngải, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chung quy không thuộc về hắn.

Đột nhiên cảm thấy được lão thiên gia như thế nào liền bất công như vậy ?

Hắn này hảo hảo thẳng nam, nữ nhân bên cạnh tất cả đều là người khiến kẻ khác kinh thán, lại đều là danh hoa có chủ, còn đều là hoa đối hoa, này không phải buộc hắn cây cỏ đối cây cỏ sao ?

*hoa-thảo. Nữ nhân là hoa. Nam nhânlà thảo (cỏ).Hoa-hoa: bách hợp. Thảo –thảo: đam mỹ.

Cắt đuôi đầu óc hoa hoa thảo thảo, hắn còn chưa giúp Tần gia nối dõi tông đường . . . . . . . . .

Đúng ~! Đây mới là trọng trách !

Ban đêm, tất cả mọi người bình yên ngủ, Nghiêm Nhã mới chấm dứt công tác trên tay , chuẩn bị quay về ký túc xá. Mới vừa đi tới cửa, liền gặp gỡ Chu Thương Nham.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một cỗ mùi vị khác thường, ngay sau đó liền thân thể trầm xuống, mất đi tri giác.

Chu Thương Nham lập tức cõng con người hướng địa điểm chế định tiến lên, cùng bọn thủ hạ hội hợp xong, liền thừa dịp bóng đêm, biến mất ở trong bóng đêm. . . . . .

Ngay lúc Tần Lệ không yên lòng đi vào phòng điều khiển trung ương tìm người, mới phát hiện người không thấy . . . . . . . . .

Một tiếng chuông báo, tất cả mọi người bị đánh thức, vội vàng đuổi tới trước cửa phòng điều khiển trung ương, thấy chính là Tần Lệ vẻ mặt lo lắng chờ đợi .

"Sao lại thế này?"

"Nghiêm Nhã bị người bắt đi rồi."

"Không có khả năng!"

Long Ngải lúc này phản bác, hệ thống phòng ngự là nàng biên soạn, không có nhận dạng vân tay cùng đồng tử là không có khả năng vô thanh vô thức lẻn vào.

"Chu Thương Nham cùng người của hắn không thấy ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info