ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến

Chương 133: Xa cách

TT31KK


Nàng nghĩ như thế nào cũng không đến vấn đề của Tần Diệp chính là như vậy . . . . . . . . .

Làm cho người ta khó có thể trả lời. . . . . .

Phản bội , còn yêu ?

Có thể còn tin tưởng sao?

Trước mắt không khỏi hiện lên khuôn mặt của Tề San , tốc độ dưới chân cũng không từ ngừng lại, Tần Diệp không rõ cho nên, cũng dừng cước bộ.

Nếu Tề San hiện tại nói cho nàng, kỳ thật vẫn yêu nàng, nàng còn có thể tin sao?

Vấn đề này quanh quẩn ở trong đầu, du đãng trong lòng, cũng rốt cuộc không thể khiến nàng cảm thấy được rung động, chỉ cảm thấy đau đớn lẫn chua xót, một loại hương vị không thể diệt trừ tận gốc .

Có lẽ, nàng vĩnh viễn không thể đối Tề San xuống tay, thậm chí còn thấy chết mà không cứu được đều làm không được, nhưng nàng lại vĩnh viễn không có khả năng tái nhận Tề San. Tựa như trái tim đã lưu lại sẹo, chằng chịt sẹo, tưởng tượng có thể quên đi rồi lại không làm được.

Đối mặt Tề San, nàng chỉ biết cảm nhận được nỗi đau đớn lẫn chua xót đến tê tâm liệt phế, vết sẹo trong lòng ngay cả chính nàng cũng không dám nhìn thẳng không dám đụng vào, vừa động vào đã đau đến nghiêng trời lệch đất.

Mà đối mặt An Lâm, nàng nhìn thấy chính là một trái tim yếu ớt, đó là trái tim của nàng, nhìn thẳng, đụng vào, cũng không lo lắng trái tim này đã thoát phá quá mức xấu xí phải chịu ghét bỏ, cũng không sợ hãi đối phương sẽ vì mỹ quan mà muốn xóa đi vết sẹo bên trên đó .

Nghĩ đến đây, trong lòng có chút thỏa mãn.

Quay đầu nhìn về phía Tần Diệp vẫn đang cau mày.

"Trọng yếu không phải ngươi còn tin nàng còn yêu ngươi hay không, mà là ngươi còn yêu thương nàng hay không."

Nói xong bước đi về phía trước, Tần Diệp lấy lại tinh thần , vội vàng theo đi lên.

"Ngươi như vậy rối rắm suy nghĩ đến nàng còn yêu ngươi hay không, là vì đoạn cảm tình trước kia, hay là hiện tại?"

Một vấn đề, một câu hỏi lại, khiến Tần Diệp lâm vào suy nghĩ sâu xa. . . . . .

Đợi cho Tần Diệp suy nghĩ ra đáp án, Tần Nam sớm đã không có bóng người, bước nhanh đuổi theo tới, bước chân đã không còn nặng nề như trước.

Lấy xăng xong, hai người chạy về xe vận tải, một lúc sau, mới ra lái xe hướng X quân khu.

Vừa lên xe, Tần Diệp tìm kiếm một hồi trong rương, cuối cùng tìm ra một máy phát nhạc.

Bật máy, khởi động xe, khúc nhạc dạo du dương, tiếng đàn trầm bổng, đem suy nghĩ của hai người trở về những ngày tháng trước đây. . . . . . . . .

Ngươi là phủ có yêu

Ngươi thương hắn quá nhiều hắn người yêu của ngươi

Ngươi còn nhớ rõ sao không

Ngươi là phủ có yêu

Hắn có loại chân mệnh thiên tử bàn con người

Ngươi còn nhớ rõ sao không

Yêu nhau về sau rốt cục chia tay

Chia tay về sau lại muốn trọng đến

Nếu có thể trọng đến thành thực địa đi đối đãi

Lẫn nhau cũng chưa nghi đoán

Sẽ không có lý do tách ra

Nếu có thể trọng qua lại ức làm như bụi bậm

Tâm chưa từng bị thương tổn

Có thể không tỳ vết tỳ địa yêu

Nhưng là trọng đến, cũng không có thể cam đoan yêu thành công hoặc thất bại

Muốn trọng đến nhiều ít thứ sau mới có thể hiểu được

*Bài hát tên làTrọng Lai (Trọng đến, Làm lại ), trình bày bởi Hoàng Tiểu Hổ. Link bài hát mình để dưới phần comment. Bảnbeta trung tuần tháng 5/2016 mình sẽ edit lại phần lời bài hát này.

Một lần《 trọng đến 》, đem chuyện xưa của nàng cùng Tần Diệp kể lại hơn phân nửa, cũng đưa bọn họ kéo vào ký ức, từng vô ưu vô tư, bây giờ chỉ có mệt mỏi thê lương.

Đối mặt với đoạn cảm tình đã mất đi, ai cũng đều hy vọng có thể một lần trọng đến, tựa hồ trọng đến một lần, làm ra quyết định khác với trước đây, đoạn cảm tình này là có thể vãn hồi hay không, ai có thể cam đoan quyết định lần này sẽ không thất bại lần nữa ?

Vãn hồi không được cảm tình, liều lĩnh dây dưa sẽ chỉ làm chính mình càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng tuyệt vọng, đối con người tuyệt vọng, đối tình yêu tuyệt vọng, cuối cùng trở nên lẻ loi một mình, hi cầu tình yêu cũng vừa phủ định tình yêu.

Sao không buông tay?

Không phải buông tha cho người mình yêu, mà là buông tha cho sự chấp nhất của chính mình.

Mất đi sự chấp nhất trong tình yêu, không quá nửa giây, giây lát trong lúc đó, ngay cả chính ngươi cũng kinh ngạc, chính mình là cỡ nào ' bạc tình bạc nghĩa '.

Ghé mắt nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ xe đang lướt qua, hành trình một đi không trở lại , tương lai vô định không rõ , ngẫm lại chỉ có một mình trên đường đi tới, liền tâm sinh hàn ý.

Mỗi lúc như vậy, nàng có thể nghĩ đến chỉ có An Lâm. . . . . .

Nghĩ đến nữ nhân bí ẩn kia, liền nhịn không được giơ lên khóe miệng, tâm thần yên lặng, chỉ giây lát đã an ổn thiếp đi.

An Lâm. . . An Lâm. . .

Cùng lúc đó. . . . . . . . . . . .

"An Lâm Tỷ!"

Tần Lệ một tiếng thét lớn, vẫn không thể khiến An Lâm tránh thoát cục diện bị vây quanh. Đối mặt bọn đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này, sắc mặt trấn định tự nhiên, cũng đã tâm sinh phiền chán.

"Ngươi chính là An Lâm?"

Tần Lệ kinh hô vừa nhắc nhở , cũng vì như vậy, cũng lộ ra tên của An Lâm.

"Ta không nhớ rõ nhận thức các ngươi."

Mang theo tươi cười mà đáp lại, lập tức làm cho nam nhân cũng nở nụ cười.

"Không quan hệ không quan hệ ~"

Nam nhân đầu trọc cầm đầu, vuốt cái đầu trơn nhẵn, liên thanh cười gian tà.

"Chúng ta nhận thức ngươi là được rồi~!"

Nói xong qua lại nhìn vài vòng, đánh giá nhiều ít thứ.

"Thối đầu trọc ! Nếu Chu Thương Nham trở về biết ngươi động đến chúng ta, ngươi gánh không nổi đâu !"

Tần Lệ ý đồ giãy, thế nhưng nam nhân cao lớn phía sau đem nàng khóa đến gắt gao !

"Hừ! Ngươi không cần lấy Chu Thương Nham đến hù ta! Trần Trí sợ hắn, ta cũng không sợ hắn!"

Nói xong đầu trọc nháy một ánh mắt, Tần Lệ đã bị áp giải lên một chiếc xe.

"Chậm đã!"

Nghe thấy An Lâm kêu ngừng, đầu trọc nhất thời có hứng thú liền kêu thuộc hạ ngừng lại, kiên nhẫn chờ nghe An Lâm cầu xin .

"Khắc Thành Nghiệp muốn chính là ta, thả nàng."

"Hừ ha ha ha ha ~~!"

Nghe xong đề nghị của An Lâm , đầu trọc cười đến ôm bụng, đám thủ hạ cũng phụ họa ôm bụng cười hô hố, tựa hồ đề nghị này chính là một trò cười.

"Ngươi nghĩ ta ngốc sao?"

Đầu trọc cười đến bụng đau, điều chỉnh một hồi lâu mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Ta thả nàng chẳng phải là cho Chu Thương Nham chứng cớ sao ?"

"Ngươi cảm thấy được ngươi động đến chúng ta, Chu Thương Nham sẽ tra không ra?"

Đầu trọc đối vấn đề này mắt điếc tai ngơ, ngữ khí ngạo mạn mà đắc ý nói:

"Điều tra ra lại như thế nào? Có lẽ ngươi còn chưa biết, Chu Thương Nham hiện tại chính là cái rắm, hắn Chu gia sớm đã không còn một ai, hắn lấy cái gì đến tra ta?"

Nói xong một ánh mắt, Tần Lệ cùng An Lâm hai người song song bị giải lên xe.

Một giờ sau, Chu Thương Nham cùng Nghiêm Nhã mang theo con người đuổi tới, sớm đã đã không còn bóng dáng hai người .

Chu Thương Nham nhìn thấy Nghiêm Nhã âm hàn mặt, cả người cũng không còn bình tĩnh !

"Chết tiệt! Khẳng định là tên Khắc Thành Nghiệp kia !"

Mắt thấy lúc này, mới tạo dựng được quan hệ, liền cho hắn gặp tình huống như vậy !

Nếu Tần Lệ ra vấn đề gì nữa, hắn. . . . . . Làm sao bây giờ? !

"Đi!"

Ra lệnh một tiếng, Chu Thương Nham mang theo mọi người nhằm phía cửa chính, từ lúc Khắc Thành Nghiệp đánh hạ được thôn trấn phụ cận , liền đem cứ điểm của chính mình chuyển vào trong thôn trấn, cùng X quân khu có ý tứ phân phản kháng.

Trần Trí cùng Khắc Thành Nghiệp ' đấu trí so tài ' đều không hề lo lắng thảm bại , chẳng những người tài dưới tay đều bị lấy, quân đội liên thủ phía dưới cũng bị Khắc Thành Nghiệp rút củi dưới đáy nồi, cơ hồ đã mang đi toàn bộ.

Từ một X quân khu an toàn náo nhiệt, thành một cư điểm bị tàn phá tan hoang, người còn lưu lại cũng cũng chỉ có Chu Thương Triết cùng đoàn người Nghiêm Nhã, cùng với một ít người già yếu.

Hôm nay Chu Thương Nham đột nhiên thu được tin tức do Chu gia truyền xuống, chính khách đương quyền hoặc bị giết hoặc bị xoá tên, lưu đày, quân đội ở thủ đô trong lúc đó nắm trong tay một khoa học gia tên là Long Thừa Chương .

Lợi dụng thân phận của một khoa học gia , Long Thừa Chương hứa hẹn nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, ngăn chặn những người còn sống sót không bị nhiễm, cũng sẽ phái trú siêu cấp binh lính giám sát sự an toàn của nhân dân , vì thế đạt được sự đồng thuận của quảng đại quần chúng.

Con trai trưởng của Chu gia, Chu Thương Triết mất tích không rõ, con trai thứ Chu Hiển cùng người nhà bị đuổi ra thủ đô, lưu đày ngoài thành.

Chu Thương Nham liền mang theo nhân thủ áp đặt Nghiêm Nhã cùng tiến lên thủ đô, hy vọng vãn hồi được một chút cục diện.

Biết được Nghiêm Nhã bị cưỡng chế mang đi, An Lâm liền phái ra Hoa Thắng Hàm cùng Thượng Vị Ngải đem con người mang về, đối kháng không được thì hai người công kích, Chu Thương Nham chỉ có thể nghĩ Nghiêm Nhã sẽ trở về tìm người, lại không nghĩ rằng Khắc Thành Nghiệp hội thừa dịp trong lúc lại đây trói người!

Hiện tại Chu Thương Nham thật áy náy ~~! !

"Chu Thương Nham."

Nghe Nghiêm Nhã nghiến răng nghiến lợi kêu ra tên chính mình, Chu Thương Nham cả người run lên, cơ hồ hồn về.

"Hai nàng nếu thiếu một sợi tóc, ta sẽ quật mồ mả tổ tông tám đời nhà Chu gia ngươi!"

Luôn luôn vâng theo cổ huấn, kính trọng tổ tiên Chu gia, chuyện quật phần mộ tổ tiên chuyện có thể sánh bằng giết bọn họ càng thêm nghiêm trọng, ngươi giết hắn, con cháu đời sau trong tộc có lẽ sẽ không đuổi giết ngươi, nhưng ngươi muốn quật phần mộ tổ tiên, ngươi liền trở thành cừu gia của nhiều thế hệ đại nhà hắn , ngươi chắc chắn sẽ bị đuổi giết đời này qua đời khác.

Nghiêm Nhã luôn luôn nói được thì làm được, thủ đoạn tàn nhẫn, Chu Thương Nham sớm có nghe được, trong lòng căng thẳng, vội vàng mang theo bọn thủ hạ hướng hang ổ của Khắc Thành Nghiệp đuổi tới.

Lúc này mới đi tới trước đại môn, một chiếc xe đột nhiên ngừng trước cửa, chặn đường đi.

"Uy! Nhường đường mau!"

Lái xe vỗ cửa xe thúc giục , được đến cũng đối phương tắt máy hãm phanh.

"Muốn làm gì ! Mau tránh ra !"

Chu Thương Triết thúc giục , khiến binh lính xuống xe gõ ầm ầm lên cửa xe kia.

Chỉ chốc lát, cửa xe mở ra, một nam nhân cụt một tay xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn lên tấm biển giắt trên cửa chính , cúi đầu đã ngửi được hơi thở quen thuộc, há mồm liền hô một tiếng:

"Nghiêm Nhã!"

Thanh âm không lớn, lại trực tiếp rơi vào trong tai Nghiêm Nhã , nghe thấy thanh âm này liền xoay người , hướng cửa chính chạy tới.

Chu Thương Nham nghe thấy có người kêu Nghiêm Nhã, theo thanh âm tìm kiếm, thấy chính là một nam tử cụt một tay, vẻ mặt hồ tra, ấn tượng đầu tiên không thể nào tốt.

* hồ tra: bặm trợn

Còn chưa kịp mở miệng hỏi một câu, đã bị người đẩy qua một bên.

Nghiêm Nhã thở hồng hộc, nhìn đến Tần Diệp, câu đầu tiên nói chính là:

"Nhanh đi cứu Tần Lệ cùng An Lâm, tên ' đội trưởng ' đã bắt các nàng!"

Nói Khắc Thành Nghiệp có lẽ Tần Diệp cùng Tần Nam đều không nhớ nổi là ai, nhưng nhắc tới đội trưởng, hai người cũng không thể nào quên mất con người này! Như thế nào tâm ngoan thủ lạt, đê tiện vô sỉ, hai người sớm đã biết qua !

"Người nói gì ?" Tần Diệp hoảng hốt, mất lý trí.

"Diệp!"

Mãi sau khi nghe thấy thanh âm của Tần Nam, hắn mới lấy lại tinh thần, theo phương hướng Tần Nam sở chỉ nhìn qua, liền vọt đến, trong nháy mắt đã chạy xa mấy trăm thước.

Tốc độ này trừ bỏ Tần Nam, những người khác đều không khỏi kinh thán liên tục.

Chu Thương Nham vừa định hỏi một chút này người nữ đội mũ đồng hành, chỗ đầu xe đã sớm không có bóng người!

"Mau, đều lên xe !"

Nghiêm Nhã ra lệnh một tiếng, Chu Thương Nham vội vàng mệnh lệnh bọn thủ hạ lên xe, Hoa Thắng Hàm thì phụ trách lái xe, Nghiêm Nhã mới vừa ngồi vào phòng điều khiển, Chu Thương Nham liền chen đi lên.

Để tránh chậm trễ thời gian, cũng sẽ không nói cái gì nữa.

Trong lòng chỉ cầu Tần Nam cùng Tần Diệp có thể đúng lúc đuổi kịp. . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info