ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyến

Chương 125: Cảnh báo

TT31KK


Sau khi trải qua một màn chém giết vừa rồi , nhân số trong X quân khu lại lần nữa giảm mạnh, tuy rằng xác sống lưu lại cũng không nhiều, cũng đã vội vàng rút lui khỏi, nhưng cục diện hỗn loạn vẫn không có chút cải thiện.

Xuyên thấu qua RV, có thể thấy trên đường vẫn có xác sống linh tinh đang công kích nhân loại, đồng dạng, cũng có người đang một màn chém giết xác sống, tiếng khóc tiếng la, tiếng kêu thảm rên rĩ, không dứt bên tai.

Đoàn người lại lần nữa cảm giác đang tiến vào bên trong địa ngục.

Hoa Thắng Hàm theo bản năng gia tốc, cảnh tượng ngoài cửa sổ cứ thế xẹt qua, sau đó lựa chọn một nơi tương đối hẻo lánh, một tòa nhà ba tầng màu đỏ.

Tần Lệ giương mắt quét một vòng, chuẩn xác cho biết tình huống bên trong, sau đó Hoa Thắng Hàm hòa Thượng Vị Ngải song song xuống xe, cùng đem tòa nhà này thu thập sạch sẽ.

Nhà lầu coi như sạch sẽ, mỗi một tầng đều có bốn gian phòng, tầng một là phòng khách, cùng nhà ăn, cùng với phòng bếp, mỗi phòng cũng có một buồng vệ sinh, cửa bảo hiểm trước nhà bằng sắt, xem ra là một ký túc xá trong quân khu.

Đoàn người tự tuyển định phòng của mình, đều tự vùi đầu thu xếp, ăn ý đem không gian lầu một để lại cho Nghiêm Nhã cùng An Lâm hai người.

Đã cách nửa tháng mới gặp lại, hai người mặt đối mặt , ngồi cùng nhau.

"Muốn hỏi cái gì liền hỏi đi" Nghiêm Nhã dẫn đầu mở miệng.

"Ngươi là con gái của Chu Trọng Sinh ?"

Tuy nói là sẽ để cho An Lâm đặt vấn đề, bất quá cách trả lời của đối phương cũng không có vượt xa dự cảm của nàng.

Lạnh nhạt cười, gật gật đầu.

"Nếu nói theo góc độ theo di truyền học, chính là vậy."

Theo những lời này là có thể nghe ra Nghiêm Nhã cũng không muốn thừa nhận đoạn quan hệ phụ tử này, lúc nhắc tới Chu Trọng Sinh thậm chí còn có một tia chán ghét.

"Như thế nào? Chỉ hỏi đến đây sao ?"

Nhìn thấy An Lâm đứng dậy rời đi, tâm còn nghi vấn liền gọi lại người.

Đưa lưng về phía Nghiêm Nhã, An Lâm thỏa mãn nở nụ cười

"Điểm này là đủ rồi."

Ít nhất đã biết Nghiêm Nhã cùng Chu gia quan hệ ra sao, quan hệ bây giờ lại như thế nào, vậy là đủ rồi.

"An Lâm Tỷ, ngươi thực làm cho người ta kinh thán."

Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, nhưng cách quan tâm của An Lâm lại giống như cái bánh răng, thu phóng tự nhiên, vĩnh viễn vẫn luôn lý trí.

Nếu không phải từng thấy An Lâm vì Tần Nam mà nhất thời thất hồn lạc phách, nàng hoài nghi người trước mắt có lẽ căn bản là không phải người!

"Ngươi cũng vậy."

Hai nữ nhân thông minh đều lựa chọn đối mỗi vấn đề phải tìm tòi nghiên cứu đến cùng mới thôi, sau đó, cấp cho đối phương một không gian riêng, cũng đủ tín nhiệm.

Tín nhiệm.

Tưởng tượng đến từ này, Nghiêm Nhã liền cảm thấy được như vậy không phải sự thật, mặc dù chính mình đã làm ra phản ứng như thế, lại vẫn không thể tin này hết thảy đều là sự thật.

Nàng đã tín nhiệm ai chưa ?

Đối bất luận kẻ nào, bất luận gì sự, nàng chỉ tin tưởng vào ích lợi, ngoài ích lợi, có thể là bằng hữu có thể là địch nhân, có thể là người yêu cũng có thể là cừu nhân, cho nên đối với nàng mà nói: không cần tín nhiệm.

Nàng là một thương nhân.

Được người tín nhiệm, thử tín nhiệm, trừ bỏ quan hệ về lợi ích, chính là lấy cảm tình của mình mà đi tin tưởng một người, làm như vậy vẫn là lần đầu.

Nàng kinh thán An Lâm lớn mật cùng tín nhiệm, nhưng chính mình trong bất tri bất giác tựa hồ cũng đã làm cho người ta kinh thán.

Dùng lý trí phân tích sẽ khiến nàng cảm thấy bất an, bởi vì cảm tình vốn là không đáng tin cậy, mà con người thì cũng hay thay đổi.

Nhưng gạt bỏ lý trí, nàng cũng đã phản nghịch xúc động, triệt để đi yêu, vô cùng đơn giản mà tín nhiệm.

Đột nhiên rất nhớ Tần Lệ, mặc dù chỉ cách một tầng lầu, đứng dậy lên lầu, mới đột nhiên ý thức được, ý nghĩ vừa rồi là cỡ nào khiến nàng vui sướng lẫn sợ hãi, tới giờ này khắc này, nàng mới biết chính mình sớm đã không còn đường rút lui.

Bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, khóe miệng cũng không tự giác giơ lên độ cong.

Sau khi cùng Nghiêm Nhã nói chuyện, An Lâm về phòng mình , vết thương trên người tuy đã tốt hơn nhiều nhưng chưa khỏi hẳn, cả ngày này đã cử động mạnh, chỉ sợ chỉ có nhoài người ngủ một trận mới có thể lại sức.

Căn phòng trống rỗng, làm cho người ta cảm thấy được rét lạnh cùng cô tịch, nghĩ đến Tần Nam đến bây giờ vẫn nơi nào không rõ, mà Hạ gia hai lão cũng đều rời đi, An Lâm liền cảm thấy được cả người đều không hề khí lực, đau đớn cũng càng phát ra rõ ràng, trước đó vài ngày cũng không cảm thấy được có bao nhiêu đau, mà giờ này khắc này lại đau đến có thể lấy mạng của nàng.

Khó có thể thừa nhận, đến nỗi lệ rơi đầy mặt, thế giới này tựa hồ lại chỉ còn lại một mình nàng .

"An Lâm Tỷ."

Tần Lệ đột nhiên đẩy cửa mà vào, liền thấy An Lâm nằm ở trên giường lệ rơi đầy mặt, chỉ liếc mắt một cái, mặc dù sau đó An Lâm có che dấu hoàn mĩ đến đâu, đều không thể làm cho người ta quên được.

"An Lâm Tỷ. . . . . ." Nghĩ muốn an ủi rồi lại không biết nên nói cái gì.

"Ta không sao."

Ra vẻ kiên cường mà ẩn nhẫn, vẫn không khiến Tần Lệ giãn ra mày, ngược lại càng thêm lo lắng mà nhăn mi.

Nhìn thấy Tần Lệ vẫn không thể thả lỏng, không khỏi cường điệu chính mình không ngại.

"Ta thật sự không có việc gì."

" Trong Quân khu có phòng chữa bệnh, thương thế trên người tỷ khẳng định còn không có khỏi hẳn, ta dẫn tỷ đi xem xem."

"Nghiêm Nhã kêu ngươi tới?"

Một ngữ đã nói toạc ra người chủ sự, khiến Tần Lệ hơi kinh hãi, yên lặng thừa nhận.

"Đi thôi ~! Mang ta đi."

Có thể mau chóng dưỡng hảo thương, đương nhiên tốt nhất.

"An Lâm Tỷ."

Nhìn thấy An Lâm đi nhanh đi ra ngoài, Tần Lệ gọi lại người.

Vẫn không nhìn thấy An Lâm quay về tầm mắt, lại lùi bước , một mực lảng tránh, đi trước một bước.

"Bọn họ sẽ không có việc gì , sẽ không có việc gì đâu !"

Tuy nói là an ủi đối phương, những lời này nói ra, ngay cả Tần Lệ chính mình cũng không biết là nói cho An Lâm nghe , hay là chính mình nghe , hoặc là cả hai.

Vẫn chưa thấy rõ kết cục, như vậy hết thảy đều có khả năng!

Như thế, một lần lại một lần ở trong lòng lặp lại , thuyết phục chính mình đi tin tưởng vào khả năng nhỏ bé này.

Tần Lệ khóe mắt đỏ lên, bộ dáng lo sợ bất an, khiến nàng không thể tiếp tục vờ như không thấy, mang theo mãnh liệt khẳng định, thuyết phục đối phương cũng như thuyết phục chính mình, trước mắt tươi cười mà khẳng định , gật gật đầu, đáp lại :

"Ân, sẽ không có việc gì , chúng ta đều chờ đi."

Bọn họ chỉ có thể tin tưởng tuyệt đối, sau đó chờ đợi, trừ cách đó ra không còn phương pháp.

Chính là. . . . . . Tần Nam, ngươi phải nhanh một chút, dù chỉ một chút. . . . . .

Mà giờ này khắc này, ngoại ô J thị, trong phòng thực nghiệm, Long Ngải thoáng lo lắng, qua lại nhìn đến đồng hồ trên tường cùng số liệu trên máy tính không ngừng biến hóa.

So với Long Ngải, Long Hương bên cạnh lại là vẻ mặt bình tĩnh, chuyên chú nghiên cứu số liệu trên máy tính , một đôi tay không ngừng tìm kiếm thông tin.

"Ngươi gấp như vậy làm gì? Ấn số liệu suy tính, ba người bọn họ hẳn là không có việc gì ."

Theo lời này mà ra, còn có một thanh âm cảnh báo chói tai .

Cùng lúc nghe được tiếng chuông báo, Long Ngải càng thêm đứng ngồi không yên, đứng dậy đi qua đi lại, nhìn thấy số liệu trên máy tính , một chút một chút giảm xuống, nhịp tim của chính mình tựa hồ cũng tùy theo một chút một chút giảm xuống.

Lúc tất cả trị số đều quy về góc 0giờ, cả người đều ngây ngẩn, gắt gao nhìn chằm chằm cả người máy tính, hy vọng có thể có chút biến hóa.

Một phút đồng hồ trôi qua. . . . . . Lại một phút đồng hồ trôi qua. . . . . .

Ngắn ngủi hai phút, lại giống như đã qua một thế kỷ, Long Ngải chờ không nổi nữa, hướng tới Long Hương oán giận nói:

"Ta đã nói cách này quá điên khùng!"

Nói xong đã nghĩ mở ra phòng cách ly, lại bị Long Hương lạnh lẽo nghiêm mặt một phen ngăn lại.

"Ngươi làm gì? !"

Long Ngải trừng mắt, hồng đôi mắt, được đến chính là Long Hương bất đắc dĩ.

"Chờ một chút."

Nghe thấy những lời này, Long Ngải nháy mắt lửa giận dâng cao, bỏ qua rồi tay của đối phương, thừa dịp người nọ chưa chuẩn bị, ấn nút khởi động.

"Chờ ? Vì cái gọi là thực nghiệm này, chúng ta đợi bao lâu rồi ? Bọn họ là người, không phải chuột bạch thí nghiệm!"

Nói xong lời này, Long Ngải lấy y liệu tương chạy tới phòng cách ly.

*y liệu tương: máu chữa bệnh

Nhìn thấy Long Ngải vội vàng rời đi , Long Hương nhắm lại mắt, chậm rãi ngồi vào trong ghế dựa, cũng ngay trong nháy mắt này, trị số trên màn hình máy tính bắt đầu dần dần tăng trở lại, cuối cùng khôi phục tới giá trị bình thường.

Nhưng Long Hương thấy một màn này chính là thật sâu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thản nhiên nở nụ cười.

Ngay lúc Long Ngải đuổi tới một gian phòng cách ly gần nhất, xuyên thấu qua cửa quan sát, có thể thấy Tần Diệp đang nằm ở trên giường bệnh, cùng nửa giờ trước không có gì khác nhau.

Đi vào bên giường, có thể thấy ở đầu giường, trị số trên dụng cụ đang dần dần khôi phục, kết quả này khiến thần kinh buộc chặt của Long Ngải nháy mắt thả lỏng, cả người đều hư thoát.

Còn sống. . . . . . Vẫn còn sống. . . . . .

Bất tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt.

Tần Diệp hỗn loạn mở mắt ra, trong cơn hoảng hốt tựa hồ thấy Long Ngải đang khóc, chịu không nổi cảm giác đau đớn dần dần rõ ràng, liền lại lần nữa ngất đi.

Chính là đầu óc trong khoảnh khắc đó, thoáng hiện một cái nghi vấn

Hắn đã chết? Hay là còn sống?

Mỏi mệt buồn ngủ, khiến Tần Diệp lựa chọn mê man, dù rằng ngực vẫn ẩn ẩn bất an, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên thức giấc, lúc mở mắt ra, vẫn là căn phòng lúc trước, chính là bên cạnh đã hơn một người.

"Cảm thấy như thế nào?" Ngữ khí bình thản.

Quay đầu nhìn lại, đúng là Long Hương.

"Ta. . . . . . Đây là. . . Làm sao vậy?"

Đứng dậy nhìn quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm được ký ức.

"Ngươi không nhớ rõ ?"

Đối việc hắn bị mất trí nhớ, Long Hương tựa hồ rất là để ý. Long Hương? Long Ngải. . . . . .

Trong khoảnh khắc, nhớ lại sự tình từ đầu đến cuối.

"Không có, vừa rồi có điểm hỗn loạn, nhất thời không nhớ tới đến."

Đứng dậy hoạt động một chút gân cốt, nghe thân thể cốt cách phát ra liên tiếp tiếng rôm rốp, dọa đến hắn , cũng khiến Long Hương kinh ngạc.

Cảm giác thoải mái, hắn tiếp tục hoạt động một vòng, cũng không có cái gì dị thường, ngược lại so với vừa rồi thanh tỉnh không ít.

Đối diện ánh mắt Long Hương khác thường tìm tòi nghiên cứu , trong lúc nhất thời có chút không kịp thích ứng.

Long Hương nhìn nhìn số liệu trên dụng cụ đặt ở đầu giường, lại nhìn nhìn báo cáo trên đỉnh đầu.

"Kiểm tra sức khoẻ, lập tức tiến hành thí nghiệm về thể năng."

Tiếng nói vừa dứt, Long Hương liền giải trừ khóa trên chiếc giường, đem Tần Diệp đẩy đi ra ngoài.

Mà bên kia, Long Ngải đang ở trong phòng thí nghiệm, vì Tần Chí Cương mà tiêm vào kháng thể, chợt nghe thấy một bên chuông báo đột nhiên vang lên. lập tức buông xuống ống tiêm, bước nhanh đi tới trước máy tính.

Cùng lúc đó, Long Hương cũng từ trong thang máy đi ra.

" Ngươi đã làm gì vậy?"

Thấy Long Hương, Long Ngải nói ra một câu chất vấn. Mà Long Hương cũng không hỏi không đáp, lập tức đi tới trước máy tính.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình đã bị Long Ngải bắt đứng lên.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy? !"

Đáy lòng ẩn ẩn bất an, ánh mắt nhìn về phía Long Hương cũng là càng ngày càng nghi ngờ.

Bị Long Ngải nghi ngờ mà nhìn đến, Long Hương lần đầu tiên ở trước mặt người này lộ ra chua xót cười.

"Ta không đáng tin như vậy sao ?"

Thừa dịp Long Ngải thất thần, ấn nút 'xác nhận'.

Tần Diệp vẻ mặt mờ mịt xuất hiện ở trên màn hình, thấy vậy Long Ngải cả khuôn mặt đều trắng bệch .

Bởi vì chỗ mà Tần Diệp đang nằm đâu có vẻ gì giống như phòng thí nghiệm năng lực, nói khó nghe thì chính là phòng 'giết hại' !

Bên trong là một căn phòng cách ly rộng lớn, bốn phía có duy nhất một cửa ra chính là cửa cách ly dày đến mười thước, nơi này vốn là một đấu trường đẫm máu, có thể đi ra ngoài hoặc là người thắng, hoặc là thi thể.

Nghĩ đến đây, Long Ngải trực tiếp muốn đem người đẩy ra, ý đồ ngăn cản.

"Vô dụng , ngươi không có quyền hạn."

Vừa rồi quyền hạn của Long Ngải cũng đã bị nàng cắt bỏ.

"Ngươi. . . . . ."

Long Hương miết quá tầm mắt, ngược lại đem tinh lực tập trung ở trên máy tính .

"Tần Diệp, lát nữa ta sẽ cho một con mẫu trùng cùng ngươi giao thủ, ngươi nếu muốn đi ra nhất định phải giết hắn."

Tần Diệp đang mơ hồ Long Hương đem chính mình đẩy vào căn phòng gì, bên tai liền vang lên thanh âm của Long Hương , sau đó một đạo hào quang chói mắt xuất hiện, vách tường bên cạnh chậm rãi nâng lên.

Nhất thời thích ứng được, hướng tới chỗ đó đi đến, một gian phòng trống xuất hiện ở trước mắt, góc bên trái căn phòng tựa hồ chính là phòng thí nghiệm, bởi vì hắn có thể thấy Long Ngải cùng phụ thân đều là vẻ mặt lo lắng.

Vách tường phía sau đã hoàn toàn khép kín, vách tường đối diện liền chậm rãi nâng lên, tùy theo mà đến chính là hơi thở nồng đậm của mẫu trùng. Nghĩ đến lời nói mới rồi của Long Hương, lập tức làm tốt công tác chuẩn bị.

Muốn sống , phải giết chết được đối phương!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info