ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit Hoàn]Trọng Sinh chi Khanh Tâm Phó Nghiễn - Thời Vi Nguyệt Thượng

☆Chương 52: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (1)

SuThanhYct

Sau khi đoàn quân vận lương tiến vào Ích Châu, Lục Uy an bài thỏa đáng chỗ ở tại hành quán cho hai vị điện hạ, liền vội vàng phái người đến quân doanh gần biên giới Tây Bắc báo tin cho Tiêu Thác biết.

Tiêu Thác sớm đã nhận được tin tức từ Tiêu Thục Nghi, chỉ là tình hình biên cương Tây Bắc phức tạp hơn hắn tưởng, Thổ Dục Hồn điên cuồng đem quân đánh phá, đại quân của Tiêu Thác cùng quân địch giằng co ở đây đã hơn một tháng, nhưng Thổ Dục Hồn một mực chưa từng lui binh, ngược lại chia thành nhóm nhỏ tập kích các thôn làng quanh biên cương, ngắn ngủi mấy tháng, toàn bộ thôn trang đồng ruộng ở ngoại vi Ích Châu thành đều bị hủy diệt không còn gì, hoang phế không một bóng người.

Mà Thổ Dục Hồn càng ngày càng ngang ngược, bắt đầu mở rộng quy mô quấy nhiễu dọc theo biên cương phía Tây, không chỉ Ích Châu mà còn trải dài qua các khu vực khác, khiến quân phòng thủ các nơi chịu không nổi, liên tục thỉnh cầu Tiêu Thác cứu viện. Hơn nữa quân đội Tiêu Thác mới đến Tây Cảnh, chưa kịp thích ứng khí hậu khắc nghiệt nơi đây, căn bản không có cách nào chống đỡ được quân địch vốn dũng mãnh thiện chiến trên sa trường gió cát, vì vậy binh lính tổn thất rất nhiều. Trước tình thế bị buộc phải đẩy mạnh quân lên tiền tuyến, ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, quân lương tiêu hao khá lớn.

Nhận được tin tức từ Lục Uy, sắc mặt Tiêu Thác rốt cuộc thả lỏng, căn dặn phó tướng bên người: "Tề Thụy, nghiêm cẩn trông coi nơi này, truyền lệnh xuống, ngày mai toàn bộ tướng sĩ thêm đồ ăn, ta trước về Ích Châu một chuyến."

"Tuân lệnh, tướng quân!"

Tiêu Thác mang theo một đội kỵ binh rất nhanh chạy về Ích Châu, thẳng đến hành quán.

Triệu Mặc Tiên vừa thay đổi xiêm y, phía ngoài liền có người bẩm báo: "Thất điện hạ, Tiêu tướng quân đến."

Triệu Mặc Tiên nhướng mày, thản nhiên nói: "Ừ, các ngươi trước châm trà chiêu đãi, ta sẽ ra ngay."

Tử Lăng thấy chủ tử thật không cao hứng, cẩn thận hỏi: "Điện hạ tựa hồ có chút không vui?"

Triệu Mặc Tiên chỉnh lý lại y phục, liếc mắt nhìn Tử Lăng: "Đi gặp một vị trưởng bối khó tính lúc nào cũng bày ra dáng vẻ giáo huấn ngươi, ngươi sẽ vui sao?"

Nói xong, nàng mặt lạnh trực tiếp ra cửa. Tử Lăng cung kính mà đi theo phía sau, không dám nói câu nào.

Lúc Triệu Mặc Tiên đi ra đại sảnh, Tiêu Thác ăn mặc một thân khôi giáp lạnh lẽo vẫn còn ung dung ngồi uống trà, thấy Triệu Mặc Tiên tiến đến cũng không đứng dậy, chẳng qua là tùy ý nói câu: "Điện hạ tới."

Triệu Mặc Tiên đứng tại chỗ trong chốc lát, ánh mắt quét đến Tiêu Thác, thấy hắn vẫn còn không động, lúc này mới chậm rãi đi qua, lạnh nhạt nói: "Cữu cữu làm sao lại rãnh rỗi tới đây?"

Tiêu Thác buông chén trà nhỏ, híp mắt nhìn Triệu Mặc Tiêu: "Hai mươi vạn quân của ta chờ quân lương hơn một tháng, thật vất vả đến rồi, điện hạ cũng không tự mình đi quân doanh, dừng lại ở hành quán nghỉ ngơi, ngài còn hỏi ta vì sao phải tới đây?"

Triệu Mặc Tiên biểu hiện trên mặt không thay đổi: "Cữu cữu bận rộn quân vụ, ta phái Lục đại nhân đem lương thực đưa đến rồi, không dám phiền ngài lặn lội tới đây."

Tiêu Thác hừ lạnh một tiếng: "Nương nương đã nói cho ta biết mục đích lần này của điện hạ, ta đây sẽ toàn lực trợ giúp, cũng hy vọng điện hạ xem lại thái độ, mà sai lầm của điện hạ trong vụ án muối lậu vừa rồi, ta tuyệt không muốn nhìn thấy lần thứ hai."

Triệu Mặc Tiên đột nhiên quay đầu, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo, nhẫn nhịn nói: "Ta hiểu được, chẳng qua là cũng hy vọng cữu cữu đừng chỉ lo lợi ích trước mắt, hủy đi dự tính phía sau của chúng ta. Dù sao vụ án muối lậu đã khiến phụ hoàng nghi ngờ nhiều lắm, Tiêu gia nên an tĩnh một chút, tránh lại gây thêm phiền phức."

Trên mặt Tiêu Thác hiện lên một chút tức giận, nhưng lại không lời nào để nói, chỉ có thể bực bội hừ một tiếng: "Điện hạ nếu đã đến rồi, chắc hẳn những mảnh tàng bảo đồ kia đều đã tìm đủ. Ích Châu không phải Kinh thành, quan viên nơi này đều bướng bỉnh vô cùng, nếu muốn qua mặt bọn họ để đi tìm thứ kia, tuyệt không đơn giản. Hơn nữa, Thổ Dục Hồn gần nhất có động tĩnh lớn, hy vọng điện hạ mau chóng giao cho ta nguyên vẹn bản đồ, bằng không thì ta sợ là không rãnh chú ý đến nữa."

Triệu Mặc Tiên ánh mắt trầm xuống, nàng dĩ nhiên biết Tiêu Thác lòng tham không nhỏ, nếu giao bản đồ cho hắn, nhất định hắn sẽ tranh thủ tư lợi một phần. Dù cho hắn cùng mẫu phi từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, mẫu phi lại tín nhiệm khoan dung hắn vô cùng, nhưng nàng hiểu rõ, ngày sau nàng lên làm nữ đế, sợ rằng vị cữu cữu này lại hùng bá một phương, quyền thế không thua kém gì nàng!

Nàng ngước mắt nhìn xem Tiêu Thác, đột nhiên lộ ra một tia vui vẻ: "Cữu cữu cùng Mặc Tiên là quan hệ huyết thống, lần này tới Ích Châu tất nhiên là muốn dựa cữu cữu, đợi đến lúc ta biết rõ ràng vị trí cụ thể, ta sẽ lập tức thông báo cữu cữu. Dù sao cữu cữu giờ phút này là chinh tây đại tướng quân, phái người tra cái này, dễ dàng bị người bắt được cái chuôi."

Tiêu Thác thoáng trầm tư, sau đó khẽ gật đầu: "Tốt, điện hạ nhớ đừng nuốt lời, ta trước trở về quân doanh."

Tiêu Thác ngồi dậy đi ra ngoài, Triệu Mặc Tiên cũng đưa hắn một đoạn, chẳng qua là trên đường lại gặp Triệu Tử Nghiễn. Triệu Tử Nghiễn vừa mới tắm rửa thay y phục xong, muốn đi ra ngoài tìm Phó Ngôn Khanh, lúc này thấy Triệu Mặc Tiên tiễn Tiêu Thác ra cửa, mà hai người bọn họ đều sắc mặt không được tốt, nàng cũng không nói gì.

Tiêu Thác thấy có người gặp hắn mà không hành lễ, lập tức muốn mở miệng quát lớn, nhưng thoáng nhìn thấy hoa văn chỉ bạc hình rồng trên vạt áo nàng, liền hiểu người kia là ai, có chút xem thường nói: "Hóa ra là cửu điện hạ, chẳng qua là điện hạ không hảo hảo ở lại Kinh thành, chạy đến nơi này làm cái gì?" Hắn xưa nay chưa từng gặp qua Triệu Tử Nghiễn, nhưng cũng biết muội muội mình rất là chán ghét Ôn Như Ngôn, liền đối với đứa nhỏ này cũng hận thấu xương, không khỏi mở miệng trào phúng.

Triệu Tử Nghiễn cũng không thèm để ý, chậm rãi nói: "Nguyên lai ngươi đúng là nhận ra bổn cung, không biết là vị tướng lĩnh nào, thấy bổn cung còn không hành lễ, ngược lại như thế càn rỡ, có phải các ngươi đến Tây Cảnh rồi, liền đem lễ nghi phép tắc ném ra sau đầu, ngay cả bệ hạ đều không cần kiêng nể?" Mắt thấy Tiêu Thác xanh cả mặt, không đợi hắn mở miệng, lại lạnh giọng nói:"Hơn nữa vậy mà dám đi trước mặt thất hoàng tỷ của ta, thật là quá mức ngạo mạn vô lễ. Nghe đồn Tiêu đại thống lĩnh quân pháp nghiêm minh, dưới trướng của ngài, nếu biết được có một tướng sĩ như thế không biết quy củ, tất nhiên nghiêm trị không tha."

Lúc này mặt Tiêu Thác đã chuyển từ xanh sang trắng, Triệu Mặc Tiên cũng liền bày ra vẻ trách mắng nói: "Hoàng muội, đây là cữu cữu của tỷ, Tiêu tướng quân."

Triệu Tử Nghiễn làm như sững sờ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, khiến cho Tiêu Thác tức giận đến trợn trắng mắt: "Lúc bổn tướng quân cùng bệ hạ chinh chiến bốn phương, cửu điện hạ còn chưa sinh ra, lại muốn bổn tướng quân hành lễ, điện hạ nhận nổi sao?"

Triệu Tử Nghiễn vội cười nói: "Ơ, thì ra là Tiêu tướng quân, bổn cung không biết nên có chút đắc tội, mong tướng quân độ lượng bỏ qua."

Tiêu Thác xưa nay vốn ngạo mạn, tuy rằng không đem Triệu Tử Nghiễn để vào mắt, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa điện hạ, lại nói đến hợp tình hợp lí như vậy, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống cơn tức giận, nghiến răng nói: "Cửu điện hạ ánh mắt không được, ta tự nhiên sẽ không tính toán, chẳng qua là hiện tại Ích Châu không yên ổn, xin khuyên điện hạ không nên chạy loạn. Bổn tướng quân vụ bận rộn, xin được cáo lui trước."

Mắt thấy Tiêu Thác xanh mặt rời khỏi, Triệu Mặc Tiên lập tức tiến tới cười nhạo: "Hoàng muội đúng là có tiến bộ, còn có thể khiến cho Tiêu Thác kia một phen lúng túng."

Triệu Tử Nghiễn cười nhạt nói: "Muội sao dám, chỉ là nhất thời hồ đồ không nhận ra Tiêu tướng quân. Mà hình như hoàng tỷ rất cao hứng trước việc muội làm."

Thấy Triệu Mặc Tiên có chút ngẩn ra, Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, thở dài nói: "Ai, tuy nói hắn là cữu cữu của tỷ, nhưng hai người thoạt nhìn không thân cận lắm, muội mới nhất thời nhận lầm, cho rằng đó chỉ là một tên mãng phu kiêu căng ngạo mạn.....Nha, lỡ lời, hoàng tỷ đừng trách. Muội muốn đi ra ngoài thành chơi một chút, không phiền tỷ nữa."

Triệu Mặc Tiên nhìn theo bóng lưng Triệu Tử Nghiễn rời đi, trong đầu nghĩ đến thái độ Tiêu Thác đối với mình, chẳng những hắn không chút nào tôn trọng mình, càng không phải kiểu thân cận như cữu cữu cùng ngoại tôn, hắn từ nhỏ chỉ là đưa ra mệnh lệnh răn dạy mình, không khỏi hung hăng nhíu nhíu mày.

    ☆ ☆☆

Triệu Tử Nghiễn chọc cho hai người kia một bụng tức giận, tâm tình nàng liền trở nên rất tốt. Đã cùng Phó Ngôn Khanh ước hẹn gặp nhau tại một tửu lâu, nàng trực tiếp đi đến trước một nhã gian, gõ cửa. Đợi đến lúc cửa mở ra, Triệu Tử Nghiễn nhìn xem gương mặt người yêu đã mấy hôm rồi nàng không được gặp, trong mắt không nén được vui mừng, đưa tay ôm lấy Phó Ngôn Khanh, nhấc chân đóng cửa lại.

Triệu Tử Nghiễn cọ cọ trong lồng ngực của nàng, hé miệng nói: "Ba ngày rồi không được gặp nàng, ta nhớ nàng lắm."

Phó Ngôn Khanh biết đứa trẻ này lại làm nũng nữa rồi, nhịn không được xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Nàng làm sao lại dính người như vậy?" Sau đó có chút đẩy Triệu Tử Nghiễn ra, chỉnh lại mấy sợi tóc rối cho nàng: "Không cho phép hồ nháo nữa, chuyện bên Nhạc Dao thế nào rồi, các nàng đã an toàn chưa?"

Nhắc tới việc này, Triệu Tử Nghiễn nghiêm túc, ôn thanh nói: "Không sao, đã xử lý thỏa đáng, chỉ là Nhạc Dao bị thương, bất quá cũng may mắn là thương da thịt, không có việc gì."

Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu, hai người kia căn bản là hai cánh tay trái phải của các nàng, một khi họ gặp chuyện không may, các nàng cũng không thể an ổn.

"Triệu Mặc Tiên có động tĩnh gì chưa?" Phó Ngôn Khanh ngồi xuống rót trà cho Triệu Tử Nghiễn, nghĩ tới Triệu Mặc Tiên, nhịn không được mở miệng hỏi.

Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Lần này tỷ ấy chỉ là đem toàn bộ trợ thủ đắc lực dẫn đến Ích Châu, tàng bảo đồ đều đã tìm đủ, hẳn là còn đang nghiên cứu huyền cơ trong đó, đợi lúc thích hợp sẽ bắt đầu đi xuống khu lăng mộ Vĩnh Đế." Nàng dừng một chút, chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Hôm nay Tiêu Thác tới gặp hoàng tỷ, nhưng bầu không khí giữa bọn họ có chút căng thẳng, ta nhìn qua hoàng tỷ thật sự mất hứng."

Phó Ngôn Khanh cười lạnh nói: "Loại người như Triệu Mặc Tiên, trừ bỏ người quy phục nàng ta hoàn toàn, hoặc là kẻ nàng ta đã nắm điểm yếu trong tay, còn lại bất kỳ ai tỏ ra uy hiếp, nàng ta đều rất kiêng kỵ."

Triệu Tử Nghiễn thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, lời nói cũng có chút sắc bén, khẽ nhíu nhíu mày: "Khanh nhi, nàng tựa hồ hiểu rất rõ Triệu Mặc Tiên, hơn nữa cũng rất chán ghét tỷ ấy?"

Kỳ thật đây là điều khiến Triệu Tử Nghiễn rất nghi hoặc, Phó Ngôn Khanh trời sinh tính cách ổn trọng thản nhiên, rất nhiều chuyện nàng đều có thể tâm bình khí hòa đối đãi, những thứ này thuở nhỏ đã là như thế. Nhưng từ trong trí nhớ xem xét, Phó Ngôn Khanh cực kỳ chán ghét Triệu Mặc Tiên, tuy rằng ngoài mặt cũng không nói, nhưng là mỗi lần thấy Triệu Mặc Tiên, thậm chí nhắc tới Triệu Mặc Tiên, tâm tình Phó Ngôn Khanh đều trở nên kích động, trong mắt tựa như có khí lạnh ngưng kết. Nếu nói bởi vì mẹ con Triệu Mặc Tiên năm đó muốn lợi dụng nàng để nhận được sự ủng hộ của Tây Nam vương phủ, dù sao nàng cũng đã tương kế tựu kế thoát khỏi bọn họ. Dựa theo tính cách Phó Ngôn Khanh, nàng chán ghét một người đến mức nào, cũng sẽ không trở thành thù hận, ngay cả đối với phụ hoàng trước sau đều muốn diệt trừ Tây Nam vương phủ, nàng cũng chưa từng như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác là Triệu Mặc Tiên.

Phó Ngôn Khanh không ngờ tới Triệu Tử Nghiễn sẽ hỏi cái này, lập tức sửng sốt một chút, sau đó nâng chung trà lên nhấp nhấp, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Ta cùng nàng ta ở bên nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ. Còn chán ghét, Triệu Mặc Tiên đối đãi nàng như vậy, ta cần gì phải cho nàng ta sắc mặt tốt, nếu không phải tình thế không cho phép, chỉ dựa vào việc nàng ta hạ độc nàng, ta liền có thể giết chết nàng ta rồi."

Phó Ngôn Khanh vốn là muốn che giấu tâm tư của mình, nhưng nhắc tới chuyện này, nàng đối Triệu mặc Tiên càng phát ra oán hận .

Triệu Tử Nghiễn biết lời của Phó Ngôn Khanh không phải là giả, trong lòng tràn đầy ấm áp, nhưng nàng mơ hồ hiểu được, cũng không chỉ là nguyên nhân này. Mắt thấy Phó Ngôn Khanh cố tình muốn che giấu, nàng chỉ là cười cười, không hỏi tiếp nữa.

Phó Ngôn Khanh thấy nàng như vậy, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, nhưng chỉ có thể thở dài: "Tử Nghiễn, nàng đưa cho ta bản đồ, ngày mai ta sẽ cho nàng biết tất cả huyền cơ bên trong."

Triệu Tử Nghiễn sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info