ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit-Hoàn] Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi - Tiêu Y Y

Chương 127

daodinhluyen

Bắt đầu Hạ Mộc còn muốn giãy dụa, nhưng trong thân thể dù sao cũng có tiêu ký của Quyển Quyển, dưới sự khống chế của tình dục, bản năng trở nên thuận theo, ủy khuất cùng lửa giận vừa rồi cũng tiêu tán.

Quyển Quyển đưa lưng về phía ngọn đèn, đôi tử đồng ẩn dưới hàng mi dài, yên lặng nhìn chằm chằm phản ứng của cô, chờ cô bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi dừng nụ hôn sâu, dùng trán tỳ lên trán cô.

Hạ Mộc cảm giác ngực của Quyển Quyển dao động kịch liệt hơn so với trước kia một ít, cử chỉ cũng có chút khác thường.

Quyển Quyển vừa rồi đột ngột hôn môi, sợ rằng không chỉ có muốn cô bình tĩnh, đồng dạng cũng là phát tiết oán giận của bản thân.

"Quyển Quyển?" Hạ Mộc ngẩng đầu: "Người đó rốt cuộc đã nói gì với ngươi?"

Quyển Quyển cúi đầu, tựa như tự giễu cười lạnh một tiếng, giọng nói khàn khàn mà trả lời: "Hắn nói ta vì ngươi mất đi lý trí, nói khả năng phán đoán của ta kém đi."

Hạ Mộc sững sốt, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu bỗng nhiên xâu thành một chuỗi.

Bọn họ dùng phương thức sứt sẹo này giá họa cho cô, mục đích cuối cùng, chưa hẳn là muốn cô trở thành tội phạm trộm quốc bảo, mà là vì khiến vương trữ mất đi tín nhiệm đối với cô.

"Ta phải xem video giám sát." Cảm giác lo lắng một lần nữa ập đến, Hạ Mộc cau mày đẩy Quyển Quyển ra, nhảy xuống bồn rửa tay, chỉnh lý lại quần áo, ra khỏi nhà vệ sinh.

Vốn định vạch trần hành động của nam nhân kia qua video giám sát, nhưng khi Hạ Mộc tận mắt nhìn thấy bản thân trong màn hình, lách qua nam nhân kia, vội vã một mình chạy vào góc hành lang, Hạ Mộc chỉ cảm thấy trong nháy mắt, tất cả ánh đèn xung quanh đều dập tắt.

Làm sao có thể?

Vì sao sẽ như vậy?

Hạ Mộc chăm chú nhìn màn hình, nếu như là video cắt ghép chỉnh sữa, làm sao có thể cắt ra hình ảnh như vậy?

Cô khiếp sợ đến ngừng thở, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Có thể là kỹ xảo đặc biệt biên tâm video gì đó hay không?

Nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, cũng không có khả năng làm được...

Hạ Mộc không nhớ được bản thân rời khỏi viện bảo tàng như thế nào, Quyển Quyển dẫn cô chui qua dây phân cách, mẹ và muội muội lập tức xông đến.

Hai gương mặt lo lắng, không ngừng hoảng động trước mắt cô, nhưng cô lại không nghe thấy giọng nói của hai người họ.

Hồi lâu, ù tai dần dần biến mất, trên đường từng lời 'dỗ dành' tiến vào tai cô, Hạ Mộc dường như bỗng nhiên trở lại thế giới hiện thực.

Hạ Đóa Đóa muốn đỡ cô lên xe của mẹ, nhưng mẹ cô lại lần đầu tiên phiền Quyển Quyển đưa cô về nhà.

Hạ Mộc không khỏi cười khổ, dĩ nhiên đã đến mức này.

Bởi vì trước đó bản thân dính dáng đến vụ án buôn lậu quốc bảo, Tô Ngữ Mạt hiển nhiên là kinh hoảng đến cực hạn, muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng là lệnh đặc xá của vương thất, nên lần đầu tiên, chủ động đẩy nữ nhi đến bên cạnh Quyển Quyển.

Vừa về đến nhà, Tô Ngữ Mạt và Hạ Đóa Đóa lòng nóng như lửa đốt, đau khổ hồi ức tình huống ngày hôm đó, nỗ lực tìm chứng cứ chứng minh Hạ Mộc không ở hiện trường.

"Đừng khẩn trương." Quyển Quyển ôm Hạ Mộc, ngồi vào sô pha trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Ngữ Mạt: "Video giám sát của bọn họ, không ghi được cùng ngày Hạ Mộc ra vào viện bảo tàng, nhân chứng mục kích cũng chỉ có một nhân viên bảo an, chứng cứ không đủ, cho dù tố tụng, cũng sẽ bị bác bỏ."

Nghe vậy, Tô Ngữ Mạt thoáng tỉnh táo lại, nặng nề thở dài, ngồi vào sô pha, thì thào tự nói: "Kiếp trước ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì..."

Trong phòng trầm mặc một trận, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Hạ Đóa Đóa lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Ngao Cốc bưng hộp tiện lợi đứng ở ngoài cửa, thấy gấu mèo béo, thần sắc có chút mờ mịt, hỏi Hạ Đóa Đóa: "Tại sao là ngươi mở cửa? Tỷ tỷ ngươi đâu?"

Hạ Đóa Đóa bĩu môi: "Ta mở cửa không được sao? Ngươi không vui, vậy ta sẽ đóng cửa lại."

Nàng nói xong thuận thế muốn đóng cửa, lại bị Ngao Cốc một cước chặn ngang cửa.

Ngao Cốc đem tiện lợi nhét qua khe cửa, không nhịn được mà hối thúc: "Cầm cầm, mẹ ta bảo ta đưa tới."

Hạ Đóa Đóa xuyên qua hộp tiện lợi trong suốt, thấy là măng trúc, nhất thời mừng rỡ buông cửa ra, vẻ mặt thỏa mãn mà nhận lấy hộp tiện lợi.

Ngao Cốc dùng đôi mắt liếc nhìn thần sắc vui mừng của Hạ Đóa Đóa, cười một tiếng, lắc đầu nói thầm: "Ngu ngốc."

"Thiết!" Hạ Đóa Đóa trợn mắt với Ngao Cốc, hung tợn nói: "Ngươi vào đi, chờ ta một chút, ta có cái này cho ngươi."

"Thứ gì?" Ngao Cốc không tình nguyện: "Ta bận rộn nhiều việc."

"Chờ hay không tùy ngươi!" Hạ Đóa Đóa nói xong liền chạy lên lầu.

Lúc xuống lầu, thấy Ngao Cốc đang khom lưng cột dây giày ở ngoài cửa.

Khóe mắt liếc thấy gấu mèo béo xuống lầu, Ngao Cốc lập tức uể oải đứng dậy, giả vờ như không phải đang đợi nàng, chỉ là là buộc lại dây giày, nên vẫn chưa đi.

Buộc tròn một phút đồng hồ, cho dù là trẻ thiểu năng cũng nên buộc xong rồi.

Hạ Đóa Đóa ngượng ngừng nhét một cái hộp nhỏ vào trong tay Ngao Cốc, nhỏ giọng nói: "Quà sinh nhật."

Một trận trầm mặc, hai người xấu hổ đứng trước cửa nhà.

Ngao Cốc cúi đầu nhìn hộp quà nhỏ màu vàng nhạt, lấy lại tinh thần, vẫn không cảm kích mà lẩm bẩm: "Cũng qua nửa tháng rồi, ngươi thế nào không nói là quà mừng năm mới?"

Hạ Đóa Đóa đưa tay, xòe bàn tay béo tựa như bánh màn thầu: "Không cần thì trả lại cho ta, hiện tại nhà ta gặp phiền phức, vội vã dùng tiền, đúng lúc ta có thể trả lại hàng lấy tiền về!"

Ngao Cốc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: "Gặp phiền phức gì rồi?"

Trở lại nhà, trong tay Ngao Cốc vẫn thưởng thức hộp quà Hạ Đóa Đóa tặng, giơ lên lắc nhẹ bên tai, cười một tiếng, trong lòng đoán nha đầu béo kia sẽ tặng nàng cái gì.

Trầm Tiểu Ngọc từ nhà bếp đi ra, cởi tạp dề, hỏi nàng: "Đưa hộp tiện lợi rồi?"

Ngao Cốc gật đầu.

"Mộc Mộc nhận?"

Ngao Cốc không yên lòng gật đầu, cảm thấy Hạ Mộc hoặc là Hạ Đóa Đóa nhận, cũng không khác biệt.

Trầm Tiểu Ngọc hít sâu một hơi, ngồi vào sô pha, mở TV.

Ngao Cốc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, dừng một chút, khom lưng cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV.

"Làm gì?" Trầm Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn nàng.

Ngao Cốc gãi gãi cái trán, đôi mắt đạm kim sắc hình như có né tránh, một lát sau mới mở miệng: "Mẹ, vì sao chúng ta phải giả nghèo với nhà Hạ thúc thúc? Hạ Đóa Đóa nói nhà nàng lại dính dáng đến một vụ án, vạn nhất Hạ Mộc phải ngồi tù thì làm sao bây giờ? Chúng ta nếu có thể giúp đỡ thì...."

"Ngươi điên rồi sao!" Trầm Tiểu Ngọc chợt hét lớn một tiếng: "Ngươi là cảm thấy mẹ ngươi mấy năm nay lẩn trốn không đủ mệt? Còn muốn khoe khoang giàu có trước mặt người khác? Số tiền này có thể cho người khác biết sao?"

Ngao Cốc nhíu mày, nàng rất ít can thiệp chuyện tiền bạc, do dự chốc lát, vẫn nói: "Rốt cuộc có cái gì không thể để người khác biết? Đó không phải đều là di sản của ba để lại sao?"

"Ba ngươi phạm vào chuyện gì, ngươi còn không biết?" Trầm Tiểu Ngọc đấm vào sô pha: "Hiện tại ngươi dám nói ra, ngày mai chính phủ sẽ tịch thu toàn bộ gia sản của ta ngươi có tin không? Ngươi sống an nhàn chán rồi sao!"

Ngao Cốc cúi đầu lẩm bẩm: "Tịch thu thì tịch thu, ta có thể tự mình kiếm tiền, cũng không muốn che che giấu giấu không thể gặp người như vậy."

Trầm Tiểu Ngọc giọng mỉa mai: "Ngươi thật sự nghĩ ngươi học làm một kỹ sư thì rất tài giỏi? Số tiền này ngươi phải kiếm mấy kiếp mới có thể kiếm đủ?"

Đôi mắt Ngao Cốc chợt lóe, ngẩng đầu nhìn nàng.

Trầm Tiểu Ngọc sững sốt, đôi mắt đạm kim sắc của Ngao Cốc cực kỳ giống Ngao Hằng, lúc chuyên chú, tròng mắt kim sắc sẽ thu lại thành một đường thẳng đứng, làm cho người ta sợ hãi.

Trầm Tiểu Ngọc ngoài mạnh trong yếu mà quát lớn: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"

Ngao Cốc trầm mặc giây lát, nhẹ giọng hỏi: "Ta vẫn muốn hỏi, ba rốt cuộc từ đâu có nhiều tiền như vậy? Ta nghe Hạ Đóa Đóa nói qua tình hình của nhà các nàng trước khi xảy ra chuyện, làm đặc công cũng không phải đặc biệt..."

"Ngươi câm miệng!" Trầm Tiểu Ngọc tức giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Ngao Cốc rống giận: "Ngươi hiện tại không chịu để yên sao? Ta tân tân khổ khổ một mình nuôi ngươi lớn, ngươi hiện tại thẩm vấn ta giống như cảnh sát? Ngươi có năng lực rồi! Sao không cầm súng bắn chết ta đi!"

Ngao Cốc không dám lên tiếng nữa, thân là một con báo đốm, nàng cảm thấy chủng tộc đáng sợ nhất trên thế giới chính là hồ ly đỏ giống như mẹ nàng, một tiếng rít gào, là có thể khiến nàng hoàn toàn mất đi cảm giác về sự ưu việt của thú nhân săn mồi nằm ở thượng tầng.

Không phải là trường hợp duy nhất, trong một biệt thự khác ở tiểu khu, con rồng béo nào đó nằm ở thượng tầng chuỗi thức ăn, cũng đang vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm một con mèo nhỏ.

Tô Ngữ Mạt biết người tiếp nhận vụ án là đặc công hoàng gia Tề Chí An – lão cáo già từng kết oán với nàng.

Nhất thời gấp đến độ không ngừng đảo quanh trong phòng khách, nhiều lần căn dặn Quyển Quyển 'không thể tin tưởng bất cứ lời nào của nam nhân kia!"

Quyển Quyển nhu thuận gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Ngữ Mạt, giống như lo lắng nàng sẽ lấy dây thun ra bắn vào mắt mình bất cứ lúc nào.

Nhìn nhìn mẹ cô lải nhải nói xấu lão đặc công kia với Quyển Quyển, tâm tình cư nhiên thả lỏng một ít.

Dù sao, rất khó thấy hai người này chung sống hòa bình.

Tình bạn quả nhiên là thành lập trên cơ sở 'cùng nói xấu một người khác'..

Hạ Mộc hít sâu một hơi, muốn nhìn xem trên mạng có đánh giá gì đối với vụ án này, liền đứng dậy dự định lên lầu.

Khóe mắt phát hiện Quyển Quyển bỗng nhiên nghiêng đầu, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía cô.

Hạ Mộc nheo đôi mắt lại.

Khuôn mặt non nớt của Quyển Quyển có vẻ bất lực, dùng khóe mắt không ngừng phát tín hiệu cầu cứu cho cô, tựa hồ đang muốn nói: "Ta không muốn nghe mẹ ngươi lải nhải nữa!"

Hạ Mộc nhún nhún vai, biểu thị lực bất tòng tâm, tuyệt tình xoay người, bỏ lại Quyển Quyển ở cùng mẹ cô đang vào trạng thái lải nhải không ngừng.

Quyển Quyển thần sắc cực kỳ bi ai cho cô một ánh mắt 'ngươi sẽ gặp báo ứng', sau đó tuyệt vọng nhìn về phía Tô Ngữ Mạt..

Vừa vào phòng, Hạ Mộc rất nhanh mở máy vi tính, đầu tiên là tìm kiếm tên của bức danh họa, trên mạng cư nhiên không có bất cứ tin tức gì.

Xem ra, chính phủ đã phong tỏa tin tức, để tránh dẫn đến xã hội hỗn loạn.

Dù sao, đây là một vụ mất trộm quốc bảo thứ hai trong mười năm gần đây.

Cô đoán rằng Weibo hẳn là sẽ có một chút tin tức, nhưng vừa Weibo lên đã phát hiện hộp thư riêng đầy tin nhắn.

Kỳ quái...

Từ sau khi những tin đồn về cô và vương trữ lắng xuống, Weibo của cô cũng rất ít xuất hiện tình huống như vậy.

Cô mở hộp thư, nhìn kỹ, mới hiểu được.

Thì ra là trailer đầu tiên của "Dạ Mạc Tương Chi" đã ra mắt.

Rất nhiều cư dân mạng nhắn tin hỏi cô một ít vấn đề cổ quái, vấn đề hỏi nhiều nhất là: "Nghe nói vương trữ cũng tham giam bộ phim này, là thật sao? Trong trailer có xuất hiện sao? Là ở phút thứ mấy giây thứ mấy? Có thể tiết lộ một chút sao?"

Những tin nhắn này cũng đều là có người hiếu kỳ nhắn lại sau khi xem trailer.

Lực chú ý của Hạ Mộc cứ như thế bị dời đi, hiếu kỳ click vào liên kết xem trailer của bộ phim.

Tâm tình còn có chút kích động, không biết bản thân có ăn ảnh hay không, diễn xuất sẽ nhận được đánh giá thế nào.

Đoạn đầu trailer là hình ảnh màn sương tiêu tán, đây là trailer dùng góc nhìn của nam chính để tự thuật.

"Ta sinh ra dưới ánh nắng, nhân sinh hai mươi sáu năm, trong mắt nhìn thấy là người và việc tốt đẹp."

Trong trailer Hạ Mộc ngẩng đầu trong tuyết, mỉm cười với nam chủ, nụ cười thanh thuần đến gần như trong suốt.

Bên dưới trailer lập tức hiện ra một mảnh bình luận.

"Nữ chủ thật xinh đẹp!"

"Cảm giác của mối tình đầu!"

"Ngọt ngào! Giống như trong nguyên tác."

"Ảnh đế gặm cỏ non, khuôn mặt tiêm botox quá độ của ngài, cùng với khuôn mặt tràn đầy thanh xuân của tiểu cô nương người ta xuất hiện trong cùng một cảnh, nhìn thế nào cũng không giống như hai mươi sáu tuổi a, Lưu đại gia!"

"Nữ chủ này không phải là cảnh viên CGA thực tập đã cứu Đậu Giai Văn sao? Nàng đổi nghề đóng phim?"

"WTF! Thật là nàng? Xinh đẹp hơn trước đây a, đã phẫu thật thẩm mỹ đi?"

"Ta van ngươi đừng xem ai đẹp cũng là phẫu thuật có được không? Rõ ràng là do mặc mộc và trang điểm khác nhau!"

...

Hạ Mộc say sưa xem bình luận của cư dân mạng, hình ảnh trong trailer đột nhiên thay đổi, xuất hiện cảnh sát xông vào nhà nam chủ.

"Biến cố bắt đầu vào mùa đông năm đó -"

Giọng nói ưu thương của nam chủ thong thả thúc đẩy nội dung phim, bên dưới bỗng nhiên xuất hiện một dòng phụ đề màu trắng.

"Tiết lộ một tin tức nội bộ, vương trữ của chúng ta cũng tham gia diễn xuất trong bộ phim này."

Sau khi dòng chữ lướt qua, số lượng bình luận tăng mấy lần, rậm rạp đủ mọi màu sắc và hình ảnh cắt ra từ trailer!

Hạ Mộc hoàn toàn không nhìn thấy hình ảnh của trailer đâu nữa, chỉ có thể nghe được lời bộc bạch của nam chủ.

Cô nhấn nút tạm dừng, đặt chế độ hạn chế số lượng bình luận hiển thị, lúc này mới tiếp tục phát video.

Không ngoài sở liệu, đề tài được 'tin tức nội bộ' vừa rồi dẫn dắt, tất cả mọi người đang suy đoán vương trữ diễn nhân vật nào.

Mỗi một nhân vật xuất hiện trong trailer đều có thể khiến cho cư dân mạng hoài nghi.

Cảnh nữ chủ và nam chủ ăn kẹo bông trong công viên giải trí, không cẩn thận quay phải một bạn nhỏ béo tròn, cư dân mạng lập tức nổ tung.

"Xuất hiện rồi! Trứng Cuốn điện hạ!"

"Thật đáng yêu, điện hạ vẫn béo như vậy, có phải tóc đã duỗi thẳng rồi không?"

"Dường như còn đen đi?"

"Được rồi! Các ngươi không nên nhìn thấy ai béo cũng nói là Trứng Cuốn điện hạ được không! Điện hạ cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi, sao có thể chỉ cao một mét hai!"

"Phốc..." Hạ Mộc cười đến sắp hít thở không thông.

Cô tạm dừng video, nhìn đứa bé trên màn hình, cười đến không kềm chế được...

Lần đầu tiên đau lòng Quyển Quyển như thế!

Dù béo đến đâu cũng nên chọn một người nhăn sắc đạt chuẩn đi...

Vương hậu nếu như thấy những bình luận này sẽ nghĩ như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info