ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit] Dò Hư Lăng (Cổ Đại)

Chương 243: Mỹ nhân đầu

nhokngoxkg1995

  "Nói càn." Giống như bí mật chôn dấu của Doãn Mặc Hàn đã bị phá vỡ, mặt hắn trắng như tờ giấy: "Ta không có làm, ngươi đừng có ở trước mặt Thiều nhi ăn nói bừa bãi."
Lạc Thần cười nói: "Chính ngươi cũng nói là 'đừng ở trước mặt nàng ăn nói bữa bãi'. Nếu nàng bây giờ không ở đây, chắc chắn ngươi đã thừa nhận. Ngươi sợ khi nàng biết được chuyện này, sẽ vứt bỏ ngươi, không phải sao?"
Doãn Mặc Hàn trong lòng cực kì căng thẳng, hai mắt đỏ sậm dao động, lại trầm xuống.
Sau một lúc, từ trong miệng hắn xuất hiện một nụ cười chế giễu, nhìn Lạc Thần, cắn rắng nói: "Ngươi có cái tư cách gì mà nói ta, ngươi có cái tư cách gì mà nói ta! Ngươi có dám cùng nàng nói cho hết không? Ta xem dáng vẻ ngươi thế này, hẳn là không dám. Ngươi cũng là sợ khi nàng biết được, cũng sẽ vứt bỏ ngươi! Ngươi nếu không dám, có muốn ta thay ngươi nói hết ra, nói cho xong hết mọi chuyện?"
Lạc Thần nâng mắt nhìn, chợt hướng Doãn Mặc Hàn bước tới từng bước, bỗng dưng lại che ngực, ta hoảng sợ vội vàng đưa tay đỡ nàng, nàng thở dốc một trận, mới cùng ta miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì."
Doãn Mặc Hàn khinh thường cười nói: "Ta nghĩ không cần phiền đến ta mà vẫn rõ ràng. Đối với một người sắp chết, ta cũng là nên thương xót nàng một chút, coi như tích đức."
"Câm miệng cho ta." Ta lạnh lùng nhìn hắn.
"Thiều nhi." Doãn Mặc Hàn vẫn không chịu buông bỏ.
Ta không để ý tới, trực tiếp gạt hắn sang một bên. Đối với loại nam nhân này, bày ra vẻ mặt không thèm chú ý hắn so với trách mắng hắn cho hắn coi, xem ra hữu hiệu hơn nhiều.
Đỡ Lạc Thần ra xa một chút, dựa vào vách tường ngồi xuống, quay đầu lại nhìn thấy Doãn Mặc Hàn cũng không đi theo đến, chính là đang ngồi ở chỗ cũ, lúc này mới cẩn thận đem túi nước đến bên môi Lạc Thần: "Uống một ít nước đi."
Lạc Thần uống miếng nước, che miệng ho khan nói: "Lời hắn nói, ngươi đều tin tưởng sao?"
"Lúc trước ta đều tin là thật, khúc sau ta liền không tin." Đem hỏa chiết tử hướng phía nàng, ta nói: "Hắn vừa rồi mới nói ngươi có chuyện gạt ta, lại nói nếu ta biết được chuyện này sẽ rời bỏ ngươi. Nói như thế, hắn xác định rằng ngươi đối với ta làm chuyện không tốt, điều này rõ ràng là không đúng."
"Ngươi tin ta." Nàng nghiêm túc nói.
Lòng ta đau đớn nói: "Ngốc à, ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Nếu là trên đời này ngay cả ngươi cũng không thể tin, ta còn có thể tin tưởng được ai."
"Được." Nàng trầm mặc thật lâu, liên tiếp nói mấy câu được, đáy mắt lại có vẻ buồn.
"Cái gì được?" Ta ôm nàng, nhẹ giọng cười nói: "Bụng dạ hẹp hòi, thực ra phải là ta đối đãi ngươi chưa tốt."
Nàng cũng khẽ cười, bất quá vẫn còn ho khan. Ta ý thức được tình trạng này không thể kéo dài thêm nữa, phải nhanh nhanh tìm được lối ra. bằng không với Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng Mười Bốn đều cực kì nguy hiểm.
Cùng Lạc Thần ở một chỗ ngồi một lúc, Vũ Lâm hanh cùng Mười Bốn mới lần lượt tỉnh lại. Hai người các nàng sắc mặt tái nhợt, tuy Vũ Lâm Hanh trước giờ nói nhiều, bây giờ cũng chỉ có thể lầm bầm nói vài câu ngắn.
Ta đem túi nước đến cho hai người uống, Mười Bốn xua tay nói: "Điện hạ ..... Nước không nhiều lắm, phần của ta nên giữ lại, đến lúc đó điện hạ ... "
"Không cần, ngươi uống đi, ta sẽ nghĩ ra cách để ra bên ngoài."
"Vốn là muốn ... Vốn là muốn đến giúp điện hạ, không nghĩ ngược lại trở thành gắng nặng của người. Thần hạ thật sự vô dụng ..." Trên mặt Mười Bốn hiện lên vẻ mặt dường như hối hận.
"Là Hoài Dương Tử giảo hoạt, chẳng trách được ngươi." Ta vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng thở dốc rõ ràng.
Vũ Lâm Hanh trừng lớn mắt: ".... "
Tiếng thở dốc này cực kì u oán biến ảo khôn lường, thanh âm cọ sát trong không khí, tại đây lại là sâu bên trong cực kì yên tĩnh, nghe thấy mà nổi hết da gà.
"Không phải chứ, chúng ta vừa mới đến nơi này, sao có thể nghe được tiếng thở nào khác? Như thế nào lại có tiếng thở .... Nơi này .... Còn có nữ nhân nào khác sao?" Vũ Lâm Hanh kiềm chế không được, đã sớm run rẩy, đứng dậy, thăm dò xung quanh. Bất quá ánh sáng là có giới hạn, trên thực tế nàng cái gì cũng không nhìn thấy được.
"Xuỵt." Ta bảo nàng không nên nói chuyện, lắng tau, bắt đầu nhắm mắt lắng nghe.
Bên cạnh lâm vào một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói một câu.
Cũng không biết đợi bao lâu, loại chờ đợi này khiến hai chân ta run lên, bởi vì quá mức căng thẳng, thân mình đã muốn đông cứng. Đang lúc trong đầu căng như dây cung, tiếng thở dốc kia, cuối cùng cũng xuất hiện, mà lại thở liên tiếp hai lần, lạnh lùng xa xăm, ta cuối cùng cẩn thận tiếp cận đến bên.
Chợt vừa nghe xong, có cảm giác giống như tiếng thở của nữ nhân, nhưng mà cẩn thận xem xét, chuyện có vẻ không phải như thế. Nếu là một người thở, căn cứ người này tình trạng cơ thể thay đổi, hơi thở khẳng định sẽ có thay đổi. Nhưng là bên tai ta mới nghe được ba lượt thở dốc kia, cẩn thận suy nghĩ một lúc, lại thấy không có gì khác nhau, đơn điệu, lặp lại.
Mặt khác điểm quan trọng nhất là, nếu là một người thở dốc một tiếng, chờ thêm thời gian một chén trà, nàng mới thở tiếp tiếng thứ hai, ta nghĩ nàng sẽ bị ngạt thở mà chết.
"Tiếng động từ đâu vậy?" Vũ Lâm Hanh nhịn không được nói.
"Đỉnh đầu." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Mọi người đều lén ngẩng đầu lên trên nhìn.
Vũ Lâm Hanh nói: "Phía trên chỉ toàn một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy."
"Không." Ta nhìn thấy rõ ràng, lập tức cắt ngang lời nàng nói: "Vách đá vuông này rất kì lạ, phía trên có khá nhiều động, vách tường bên trong, ước chừng có thể miễn cưỡng chui vào được."
Lạc Thần ở một chỗ cạnh vách tường khẽ gõ, sau đó đi vài bước, đổi vị trí, lai bắt đầu gõ nhẹ, liên tiếp lặp lại một lúc lâu, lúc này mới nói: "Cũng không đủ ánh sáng, có chỗ ta gõ là thật, có chỗ ta gõ chỉ là khoảng không. Nói chung có thể xác nhận vách tường này bên trong có những thông đạo ngầm, hỗ trợ nhau thay đổi. Các ngươi mới vừa rồi liền nghe thấy tiếng thở, ta nghĩ phía bên ngoài vách tường này cùng kết cấu nơi này cũng không có sai biệt lắm, cho là cũng có thể giống như là ám động."
Mười Bốn nói: "Ám động .... Giống như là địa đạo của lũ chuột bên dưới lòng đất sao?"
"Có loại chuột nào lớn như vậy sao?" Vũ Lâm Hanh nghĩ nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Nghe tiếng động, hình như là tiếng nữ nhân, chính là .... Nữ nhân lại ... Lại giống như chuột ở bên trong tường đào động sao?"
Lúc này, bên tai ta lại nghe thấy vài tiếng vang khác, vội xua tay ý bảo Vũ Lâm Hanh im lặng. Lần này không phải tiếng thở dốc, àm là một loại tiếng cọ xát vách tường, chậm rãi, giống như tiếng gió bình thường, lại có thể như một vật đang bị kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng ma xát, sợ hãi thấu xương.
"Vũ Lâm Hanh, trừ bỏ chuột, ngươi còn có thể nghĩ được loài nào có thể đào hang động nữa không?" Ta nói.
Vũ Lâm Hanh sửng sốt, lập tức nói: "Phải đào hang động, đơn giản là sợ ánh mắt trời, yêu thích ẩm ướt. Trừ bỏ chuột ra, còn lại chỉ có rắn."
Vừa dứt lời, sắc mặt nàng liền tái nhợt.
"Ngươi nói ... Hay là đùa vậy." Nàng theo bản năng hướng Lạc Thần cùng Mười Bốn bên kia tựa vào, khoảng cách đỉnh đầu cách mấy cái động kia xa chút.
Ta nhẹ nói: "Ta không biết nói đùa. Ta mới nghe được tiếng vảy cọ sát vách tường, chuột không có vảy đâu."
Mười Bốn nói: "Điện hạ, rắn phải .... Không thể có hơi thở giống nữ nhân. Hơn nữa nàng thở thật sự ... " Nói đến đây, vẻ mặt Mười Bốn hiện lên vài phần đỏ khác lạ.
"Ngươi có thể nói nàng thật sự thở dốc." Ta mặt không chút thay đổi.
Mười Bốn thành thật nói: " Đúng, thật sự thở dốc, điện hạ."
"Ngươi rất thành thật." Mặt ta tiếp tục không chút thay đổi khen ngợi nàng.
Mười Bốn đỏ càng phát ra quỷ dị.
Lạc Thần nhìn ta, nhẹ nói: "Thanh Y, ngươi thật sự nghe ra tiếng thở dốc? Ta như thế nào, nghe không ra."
"......." Có lẽ mặt của ta, hiện nay cũng bắt đầu giống như Mười Bốn, đỏ quỷ dị.
Lạc Thần tiếp tục nhìn chằm chằm ta: "Ta biết ngươi đang nghĩ đến cái gì."
"Nói bậy, ta cái gì cũng không nghĩ." Ta xấu hổ nói.
"Ngươi hiểu nhầm rồi." Nàng dù bận vẫn ung dung nói: "Ý của ta là, ngươi suy đoán tiếng thở này là của nữ nhân, mà lại có thể là rắn. Như vậy, có lẽ là mỹ nhân đầu."
"Phải" Ta thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói.
"Điện hạ, mỹ nhân đầu là cái gì?" Mười Bốn nói.
Ta ý bảo mọi người rời khỏi vách tường, đứng ở vị trí tương đối ổn, lúc này mới nhìn chằm chằm chỗ cái miệng cửa động cao trên kia nói: "Mỹ nhân đầu, đó là quái vật đầu người mình rắn, hình thành từ thời hồng hoang. Loại quái vật này, cầm đầu bởi nữ nhân đầu, thân thể được bọc bởi lớp lân phiến cứng, thân rắn, bình thường thích trốn ở vùng đất hoang sâu bên trong dưới lòng đất. Mỹ nhân đầu không có miệng để nói, chỉ có thể phát ra tiếng như tiếng thở dốc của nữ nhân, bởi vì âm thanh quyến rũ này, có lúc nam nhân sẽ bị âm thanh ấy mê hoặc, cho nên còn có tên gọi là "xuân xà". Từng có chuyện kể rằng, năm đó Chu Võ Vương dẫn quân đi ra bên ngoài, bóng đêm buông xuống, vừa vặn chỗ đóng quân lại ở dưới chân một ngọn núi cao, Võ Vương cầm đèn đến bên vách một thạch bích, nghe được tiếng nữ nhân thở dốc, hết sức kiều diễm câu hồn, trong lòng khao khát giơ đèn nhìn, liền thấy một cái đầu nữ nhân tựa vào vách động lộ diện ra ngoài, nhưng lại không thấy thân người. Võ Vương đến gần cửa động, ham muốn được cùng giao hảo, tỉ mỉ xem xét, lúc này mới phát hiện ra được nữ nhân kia chỉ có cái đầu là người, phía sau chính là thân dài đuôi rắn, lập tức trong lòng hoảng hốt, ngất xỉu. Cho đến sau này, dân gian lưu truyền câu chuyện xưa về mỹ nhân rắn cùng thư sinh, đó là dựa theo chuyện này mà viết ra."
Vũ Lâm Hanh xoa xoa cánh tay của nàng, ước chừng là đang xoa chỗ nổi da gà: "Rắn.... Mỹ nhân."
Mười Bốn quay lại nhìn cái miệng động nói: "Điện hạ, loại rắn này, có nguy hiểm không? Có thể có độc? Có ăn thịt người?"
Ta lắc đầu.
Mười Bốn mặt giãn ra nói: "Nếu không có gì nguy hiểm, cái này cũng không ngại, nghe nó thở dốc mấy hơi cũng không có sao, sẽ không chết người. Kỳ thật, thần hạ .... Thần hạ trước giờ còn ..... Còn chưa bao giờ nghe qua người khác thở dốc như vậy."
Ta: ". . . . . ."
Lạc thần: ". . . . . ."
Vũ Lâm Hanh: ". . . . . ."
Ta mặt toát mồ hôi nói: "Ta lắc đầu ý là ta cũng không rõ cái này không nguy hiểm, hay có ăn thịt người hay không, cũng không rõ có độc hay không độc."
Mười Bốn vội vàng khom người, nghiêm túc nói: "Một khi đã như vậy, vẫn là sớm rời khỏi nơi đây mới tốt."
Trong lòng ta nói, ta cũng rất muốn đem ngươi đá ra xa khỏi đây.
Lạc Thần trầm ngâm một lát nói: "Long uyên bên ngoài âm khí rất nặng, thường có âm thi lui tới, xung quanh thì có thi cốt tuẫn táng, cũng chính là giới hạn với bên ngoài, mà chỗ chúng ta, nơi đây là sâu bên trong, cũng là cách li với bên ngoài, ngay cả khí độc cũng không xâm lấn được. Nếu bên trong đúng là vị trí của thần, có thể là nơi sạch sẽm phong thủy tất nhiên là một nơi rất tốt, nếu là xuất hiện mỹ nhân đầu có thể sống ở bên trong các bức tường, ước chừng có thể vô hại."
"Cái gì ước chừng." Vũ Lâm Hanh nói: "Chúng ta muốn là chính xác, nhất định, cùng với khẳng định."
Lạc Thần nhẹ nói: "Được. Khẳng định phải vô hại."
Vũ Lâm Hanh nói: "Bỏ đi phải."
Lạc Thần khinh thường nhẹ nhàng bâng quơ theo ý nàng: "Khẳng định vô hại."
Hai người đang nói, ta ngẩng đầu nhìn thấy, rõ ràng nhìn thấy phía trên cao cửa động kia, lộ ra một khuôn mặt.
Bởi vì ta có thể nhìn thấy trong bóng tối, vẻ mặt ẩn hiển trong bóng tối kia, có vẻ phá lệ u lãnh.  


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info