ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit] Dò Hư Lăng (Cổ Đại)

Chương 206: Đêm dộng phòng hoa chúc (Hạ)

nhokngoxkg1995

Ta cười khẽ một tiếng. Thật sự tiếng gọi "vợ" kia...nghe rất dễ chịu.

Nàng cũng cười, sau đó nâng người lên ngồi tựa ở đầu giường. Bạch sam mỏng tan, mềm mại càng khiến đường cong cùng điểm yên hồng trước ngực thêm nổi rõ. Vạt áo mỏng khẽ buông, để lộ đầu vai bóng bóng mượt đẹp như ngọc. Nơi cổ áo, xương quai xanh tinh xảo tựa như hai cánh bướm đang mở ra. Sau khi ngồi vững rồi, nàng cất nhẹ giọng: "Đến đây, vào trong lòng ta. Ta muốn ôm ngươi."

Ta nhấc lưng lên, rúc vào lòng Lạc Thần, hít thở hương thơm ngào ngạt từ người nàng phát ra. Mùi thơm thanh lãnh, nồng nàn bao bọc lấy châu thân. Cả hai tìm một tư thế thoải mái nhất dựa sát vào nhau, sau đó kéo chăn lên.

Ở tư thế này, chỉ hơi cúi đầu đã có thể trông thấy đường cong tinh tế lả lướt nơi eo nàng. Nếu dùng tay sờ, hẳn là phải mềm mịn vô cùng đi.

Ta nhìn đến miệng lưỡi có chút khô nóng. Hơn nữa trước đó đã bị nàng trêu chọc tới lui như vậy nên giờ khắc này, mắt trở nên nóng bỏng, tựa như muốn thiêu đốt tất cả.

Nàng thế nhưng trước sau lại chỉ ôm ta, đem ta làm gối đầu. Không thấy động tĩnh. Ta không nhịn được, hỏi: "Ngươi...ngươi tại sao không làm gì hết??"

Nàng biết rõ nhưng còn cố hỏi: "Làm gì là làm gì?"

Ta chôn đầu ở ngực nàng, e thẹn nói: "Không phải là động phòng hoa chúc sao? Tất nhiên là phải động... động a...."

Nàng giật mình, gật gật đầu: "Động phòng hoa chúc. Vậy phải động như thế nào?"

Lại tới nữa rồi.

Ta cắn răng, bèn hơi nâng người, vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên môi nàng. Sau đó lại tinh tế khẽ khàng quét qua lại. Vừa hôn vừa tỉ mỉ quan sát ánh mắt Lạc Thần.

Đôi mắt luôn mở từ đầu đến giờ của nàng khẽ khép lại, bên trong như có hơi nước gợn lên. Nơi cổ họng như có như không phát ra tiếng rên rất khẽ. Rất nhanh, ta cảm thấy chỗ lưng áo mình bị nàng giữ càng xiết chặt hơn. Nàng tiến đến, nhu thuận áp người, dẫn ta tiến nhập.

Loại cảm giác hôn môi này vừa nồng nàn ấm áp, lại vừa yên ả vô cùng. Cả hai răng môi quấn quít giao triền, phảng phất giống như đang chơi một trò đuổi bắt. Mà ta, hoàn toàn trầm luân... Đầu lưỡi nàng linh hoạt dịu dàng, gợi lên cảm giác vô cùng khoan khoái ngọt ngào.

Lạc Thần vừa hôn vừa tiến tay vào áo lót của ta. Áo mỏng bị nàng xốc lên khiến cho hỗn loạn không chịu nổi, cơ hồ giống như chỉ vắt qua trên người ta, đến cả cánh tay cũng lộ ra ngoài.

Tay nàng sau đó chu du trên lưng, dọc theo sống lưng mà xuống. Đi đến hông, khẽ kéo tiết khố ta ra.

Từ đầu vốn giữ tư thế quỳ, ta bị động tác tiến tới của nàng kích thích đến toàn thân khẽ run. Cảm nhận bàn tay chậm rãi đi xuống khiến lòng không khỏi khẩn trương. Nàng thấy vậy nên càng hôn sâu, tựa như muốn an ủi dỗ dành ta.

Chẳng mấy chốc ta lại trầm luân. Tay nàng lướt đến giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve. Rất nhanh, chất lỏng trơn bóng ẩm ướt đã bao phủ ngón tay Lạc Thần.

Nàng trượt nhẹ đầu ngón tay vào. Cùng một lúc, cả hai trầm thấp phát ra một tiếng "Ân..." nhẹ.

"Thật ấm áp." Ngón tay chôn ở bên trong ta, nàng mỉm cười. Đôi mắt an tĩnh tựa như đêm tuyết nhìn ta, mặt trên mông lung như có tầng nước mùa thu.

Ta cảm thấy trong mắt nàng ánh lên ý xấu, là muốn trêu chọc ta; nhưng lại quá e thẹn không biết nên đáp lời như thế nào, chỉ có thể ậm ừ rên khẽ.

Bên dưới lúc này đã vô cùng ẩm ướt, cơ hồ giống như nước tràn, mông lung mịt mờ phủ giữa hai chân. Nàng chỉ cần nhẹ đưa ngón tay vào, giữ yên không động thì đầm nước ấm áp bên trong đã vây phủ lấy...Chỉ như vậy, đã có thể khiến ta cảm thụ một loại cảm giác gần như thoải mái cùng thỏa mãn...

Ta ôm lấy cổ của Lạc Thần, đem mặt dán lên, nhẹ nhàng hôn liếm da thịt. Tay nàng ở phía dưới bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn. Sau một lúc, hai chân ta như bị làm cho nhũn ra, cơ thể gần như nghiêng cả lên người nàng, trán gối lên bờ vai mượt mà nóng bỏng của ai kia.

Đột nhiên, ngón tay Lạc Thần bỗng giữ chặt ở một nơi mẫn cảm nào đó. Ta giật thót một cái, mất khống chế cất tiếng rên rỉ.

Ta cùng nàng đã ở chung quá lâu. Điểm yếu của ta nàng dĩ nhiên nắm rõ, từng điểm từng điểm tinh tế tỉ mĩ. Ta vốn dĩ là không có sức để chống đỡ.

"Ngươi... Ngươi..." Ta gần như không thể nói nên lời, chỉ có thể lóng ngóng vụng về hàm hồ mấy tiếng 'ngươi, ngươi' . Nàng khẽ cười, hỏi: "Ta làm sao?"

"Ta... Ta..." Lại chỉ ngắc ngứ vài tiếng. Cảm giác cơ hồ như toàn thân muốn co rút.

Thanh âm của nàng càng thêm ôn nhu, cố ý a a thổi nhiệt khí vào bên tai ta: "Ngươi như thế nào?"

Ta chỉ có thể thở dốc, ôm chặt lấy nàng tựa nắm cỏ cứu mạng. Cả người nhũn ra nói: "Chân ta... Chân đau, đau đầu gối..."

Nàng vội vàng rút tay ra, ôm lấy ta, ôn nhu nói: "Từ từ một chút, nằm xuống".

Ta được nàng chăm sóc nằm xuống, xong lại vươn tay trái kéo chăn đắp lên trên người cả hai. Tay vuốt ve đùi ta xoa dịu, nàng nói: "Bây giờ thế nào?"

Hai má ta đỏ ửng như bị lửa đốt: "Không tốt".

"Không tốt như thế nào? Ta sẽ giúp ngươi xoa bóp".

"Đừng... Đừng xoa". Ta nhắm mắt, sau đó lại mở ra, tha thiết nhìn nàng: "Đừng xoa, ngươi làm thứ khác đi".

Nàng hiểu ý, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Được".

Ta lấy tay trái che đi hai mắt của mình, hơi cắn môi lại, không dám nhìn.

Chỉ có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả ở trên cổ mình... Lạc Thần tinh tế tỉ mỉ hôn xuống. Nụ hôn giống như mưa bụi mùa xuân, lất phất bay...rơi xuống tai... hai má...đến xương quai xanh...rồi một đường thẳng xuống ngực...

Nàng ngậm lấy ta, vô cùng dịu dàng ôn nhu. Hô hấp của ta dần trở nên gấp rút. Phảng phất giống như hạt nước mưa dung hòa vào biển cả, như lá rụng về cội, chạm vào mặt đất bao la, giống như có một loại cảm xúc lớn lao bao trùm hết tất cả. Nhưng cùng lúc ta bị loại ôn nhu này kích thích, lại cảm thấy có mấy phần vội vã bứt rứt. Tay phải nắm chặt lấy chăn, không biết nên làm thế nào cho phải. Nghĩ muốn nghênh hợp động tác của nàng, cử động thân thể nhưng rồi lại bị sự rụt rè của chính mình kềm giữ ngăn cản. Cứ phải nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, quả thực khó chịu vô cùng.

Cuối cùng nụ hôn của nàng dần dần rơi xuống bụng ta.

Ta đột ngột cương cứng người, luống cuống vội bắt lấy tóc nàng đang tản trên người mình, khẩn trương nói: "Đừng..."

Nàng dỗ dành: "Không sao, đừng sợ". Nhưng ta cảm thấy như vậy thật không ổn, yếu ớt nói: "Ngươi lên đây. Ta muốn nhìn ngươi".

Nàng dừng lại, theo lời ngẩng đầu, tay chống tại khoảng tóc dài đang tán loạn xõa trên gối của ta, lẳng lặng nhìn. Trải qua một đợt hành động vừa rồi, trên trán của nàng xuất ra một ít mồ hôi âm ấm, thấm ướt mấy sợi tóc, dính lại ở trên da, gương mặt trắng nõn hiện ra một mạt hồng nhuận nhàn nhạt.

Ta nhìn nàng, tay giữ lấy mái tóc đen mượt tựa như gấm vóc đang xõa xuống, nói: "Ngươi... Ngươi đến hôn ta một chút".

Trong đáy mắt của nàng lộ ra vẻ sủng nịch, cúi đầu, mỉm cười: "Được, vợ ngoan, ta thương ngươi".

Nàng đưa tay luồng dưới cổ để ta gối đầu lên, cúi xuống hôn ta. Tuy trời đã vào đông nhưng bốn phía là ấm áp chan hòa. Chân ta và Lạc Thần quấn quít, nhẹ nhàng cọ sát vào nhau.

Phía dưới nóng rực ướt át. Đã lâu chưa thân mật cùng nàng. Hiện tại ta giống như một con cá mắc cạn, vô cùng khao khát được 'đầm nước' là nàng quan tâm, chiếu cố.

Quần áo được cởi hết ra, cứ dây dưa như vậy một hồi lâu, chung quy có thể cảm giác được ngón tay của nàng bắt đầu thăm dò đi vào thật sâu, thật sâu.

Loại kích thích này làm ta nhịn không được mà muốn kêu thành tiếng, cuối cùng kiềm nén được, nhưng không khỏi trầm thấp rên rĩ. Ta cũng đồng thời ngước mặt lên hôn hai má nàng đang chôn ở đầu vai của mình.

Từng đợt từng đợt, tựa như sóng biển quay cuồng. Khi thì nổi lên thật cao, khi thì hung hăng hạ xuống. Có khi đầu sóng cuốn quá cao làm cho ta muốn cầu xin lượng thứ, rồi có khi lại thật ôn nhu như cành hoa mềm mại bị bọt biển bám vào chậm rãi vuốt ve.

Ta yêu nàng quả thật đến mức phát điên, chỉ hận không thể cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.

Thậm chí ta còn cho rằng bản thân mình thật sự không tốt, không đủ để làm cho nàng vui thích. Nếu nàng cảm thấy ta không tốt, sau này không còn cần ta nữa, thì phải làm sao bây giờ? Tuy rằng dựa vào ánh mắt và hành động của nàng, ta có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà nàng dành cho ta, nhưng nàng thật sự quá tốt khiến ta lại dâng lên cảm giác suy tính thiệt hơn.

Giống như đang cầm lấy một vật trân bảo không gì sánh bằng, rõ ràng nàng là của ta, nhưng ta vẫn vừa lo lắng vừa băn khoăn sợ có người sẽ cướp nàng đi mất, lại càng sợ rằng nàng sẽ rời bỏ mình mà đi.

Ta một bên suy nghĩ, một bên lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ. Bên ngoài gió lạnh gào thét, lúc nãy còn có dấu hiệu tuyết sẽ rơi, có mấy hạt tuyết tung bay, chẳng lẽ bây giờ tuyết rơi rồi sao? Ai biết được. Hoa tuyết chẳng bao giờ có tiếng động mà.

Bất quá ngọn nến trong phòng đang lay động, tỏa ra ánh sáng ấm áp mờ ảo.

Từ lúc bước vào trong căn phòng này, tất cả những gì bày trí bên trong đều quen thuộc. Người bên cạnh đang ôm lấy ta cũng quen thuộc, quen thuộc tới mức trong mắt đột nhiên lại có cảm giác hốt hoảng đến chua xót.

Không biết từ khi nào mà nước mắt đã tràn ra trên khóe mi.

Ta ngơ ngác chùi đi nước mắt trên mặt mình, thầm nghĩ rằng bản thân thật sự chẳng có chút khí thế nào hết, như vậy mà cũng khóc được.

Nàng nhìn thấy liền trở nên khẩn trương: "Làm sao vậy... Ta làm đau ngươi?"

Ta ôm chặt lấy nàng: "Không, không... Cũng đâu phải là lần đầu tiên, làm sao mà đau được".

"Ta sợ ta không khống chế tốt làm ngươi bị thương. Vì sao ngươi lại khóc?" Khi nói chuyện động tác của nàng đột nhiên dừng lại nửa đường. Ta muốn nhắc nhở nàng, nhưng quá thẹn thùng để nói ra thành lời.

Ta vuốt ve hai má của nàng, thở dốc: "Không... Ngươi tốt lắm. Ta hạnh phúc, mới... mới khóc". Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cũng có chút khổ sở, ta cũng... Ân... Cũng không hiểu được là bản thân mình sao lại như vậy nữa".

Chăn bị tuột xuống để lộ đôi vai và lưng của nàng. Da thịt trắng nõn được ánh lửa chiếu lên giống như được bao phủ bởi một lớp mật ong ngọt ngào, mái tóc đen tuyền mượt mà rơi xuống như dòng nước chảy, giống như lông vũ màu đen rơi vào sứ trắng. Trên da có một vài vết hồng hồng, là vừa rồi lúc ta động tình đã ôm chặt lấy nàng tạo thành.

"Vì sao lại khổ sở?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp quá. Ta sợ ta đang nằm mơ". Ta rũ mắt xuống, cố gắng khắc chế thanh âm khỏi run rẩy: "Nhìn thấy căn phòng này, ta... giống như thấy khó chịu, cảm giác dường như trước đây ta đã ở rồi. Trí nhớ của ta... Kí ức như xuất hiện một cách hỗn loạn, có cái nhớ rõ, có cái lại không nhớ được, cơ bản không biết phải hiểu như thế nào cho đúng".

"Không phải nằm mơ. Ta là thực, nơi này cũng là thực". Khóe môi của nàng hiện lên một nụ cười ấm áp như gió xuân. Không, ta tin rằng gió xuân cũng không thể so sánh được với nụ cười của nàng.

Cầm tay của ta đưa lên áp vào mặt của nàng, trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được hơi thở của nàng hô hấp ra từng luồng hơi màu trắng ấm áp.

Nàng ôn nhu nói: "Thanh Y, ta yêu ngươi. Trừ khi ta chết, nếu không vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa ngươi".

Ta chỉ cảm thấy trái tim của mình như tan ra khi nghe những lời này của nàng. Lồng ngực như thắt lại, thì ra khi vui mừng tột đỉnh cũng có thể làm cho người ta đau lòng.

Khóe mắt lại có chất lỏng nóng rực chậm rãi chảy xuống.

Nàng nói nàng yêu ta.

Đây là lần đầu tiên nàng nói với ta như vậy.

Ta nở nụ cười, ra vẻ muốn lau nước mắt. Nàng rướn người đến tinh tế hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt của ta, sau đó nói ở bên tai ta: "Trước đây ta cảm thấy mình có nhiều thời gian lắm. Một năm rồi lại một năm trôi qua. Thật sự quá dài. Ban đêm thường nghĩ vì sao trời chưa sáng, ban ngày lại nghĩ vì sao giờ này trời còn chưa tối, quá chậm. Thời gian phải trôi nhanh một chút. Trước kia mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo, cũng chẳng có người nào là bằng hữu thân thiết, ta không cố ý lãng tránh việc kết giao làm bằng hữu với người ngoài. Nhưng hiện tại thì khác rồi, ta và ngươi ở cùng một chỗ, lại hi vọng thời gian trôi chậm một chút, càng chậm thì càng tốt, ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh ngươi, không bao giờ... rời xa ngươi nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info