ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit] Dò Hư Lăng (Cổ Đại)

Chương 157: Kỳ hạn cuối cùng

nhokngoxkg1995

Lạc Thần cao hơn nam nhân kia một chút, lúc này đang liếc xuống nhìn hắn.

Nam nhân kia vốn bị Lạc Thần chế trụ, không thể nhúc nhích. Hắn hạ vai xuống, làm như có chút kiêng kị lãnh khí phát ra từ người Lạc Thần, bất quá ngoài miệng vẫn ngang ngạnh nói: "Đàn bà chính là đàn bà, có cái gì lợi hại ! Lão tử ghét nhất chính là thua dưới tay đàn bà. Lão tử không phục, còn muốn đánh với ngươi ! Ngươi có gan thì đến đây, chúng ta đấu một trận !"

Ta đã mơ hồ đoán được manh mối về nam nhân này, cách họ không xa ta ho khan một tiếng, yếu ớt nói: "Lạc Thần, theo giọng điệu của hắn, thật có vài phần như là Đoan Yến thô lỗ trước kia, ngươi hãy từ từ mà hỏi hắn..."

Lạc Thần gật đầu, mà nam nhân kia nghe ta mở miệng, hướng ta liếc mắt dò xét một cái: "Yêu, còn có một con quỷ nhỏ đang bệnh. Ta nói hai người đàn bà các ngươi chạy đến cái địa phương quỷ quái này làm gì, đến dạo chơi sao ?"

Ta cả người vừa lạnh vừa nóng, phi thường buồn bực, thật không nghĩ sẽ cùng nam nhân kia biện giải. Tay của Lạc Thần đang nắm nam nhân kia tăng thêm vài phần lực đạo, cúi đầu nói với nam nhân kia: "Ngươi nói nhiều quá rồi đó ?"

Nam nhân kia đau đến kêu to: "Con mẹ nó, ngươi tại sao lại giống Lão Ngũ như vậy chứ.Nàng lúc trước đánh ta còn chưa nói, như thế nào ngươi cũng dám đánh ta, còn dám khóa tay ta. Tay của lão tử có thể sánh bằng vàng bạc, là dùng để kiếm tiền, ngươi làm nó tàn phế mất !"

Lão ngũ.... ?

Ta nghe được nhíu mày, sao cách xưng hô này lại quen tai như vậy, giống như có một đoạn thời gian ở nơi nào đó ta thường xuyên nghe được.

Lạc Thần mặc kệ, trầm giọng nói: "Hai người đi cùng ngươi đâu, bọn họ đi nơi nào ? Ba người các ngươi tới Mặc Ngân cốc này rốt cuộc có mục đích gì ?"

Nam nhân kia như thấy quỷ, ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Lạc Thần: "Ngươi... Ngươi làm sao biết được chúng ta có ba người ?"

Lòng ta mừng thầm, quả nhiên hắn ta là một trong ba người lẻn vào từ đường.

Kỳ thật lúc trước ta cũng chỉ đoán, không dám khằng định, Lạc Thần lần này chỉ là hỏi thử.

Nguyên nhân là Mặc Ngân cốc căn bản không có những người này, trông thập phần lạ mắt. Cư nhiên dám đánh bạo chạy đến cổ mộ phía dưới Vũ từ đường, vậy hơn phân nửa khả năng là kẻ trộm trà trộn vào đây. Dù sao bọn họ lúc trước vẫn là chăm chăm vào từ đường, cũng là không phải muốn vào mộ thất của cha mẹ Vũ Lâm Hanh mà bị lạc xuống hầm mộ bên dưới.

Mà hiện tại nhìn nam nhân kia nói, hết thảy cũng đều hiểu rõ.

Lạc Thần thản nhiên trả lời hắn: "Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Ngươi nói xem, mục đích của ngươi là gì ?"

Nam nhân kia hừ lạnh, nói: "Lão tử nhìn ngươi khó chịu, chính là không muốn nói. Muốn chém muốn giết, tùy ngươi." Nói xong vươn thẳng cổ lên, làm điệu bộ không sợ chết.

Lạc Thần nói: "Ta không giết người, cũng không chém người." Nói xong, cư nhiên buông lỏng tay ra, hướng ta liếc mắt một cái, nói: "Bằng hữu của ta bị thương, không tiện ở lâu, bây giờ phải đi, ngươi cũng phải đi theo. Ngươi hiện tại không muốn nói, nhưng lát sau cũng sẽ nói, ta cũng không sốt ruột."

"Lão tử không phải cẩu, làm cái gì phải theo ngươi ?!" Nam nhân kia mắng to, thừa dịp thoát được sự trói buộc của Lạc Thần, tay phải như cái móc, cuồn cuộn hướng tới Lạc Thần như cơn gió lốc.

Lạc Thần sớm phát hiện, thân mình lách nhẹ, né tránh đợt công kích của hắn, vươn hai ngón tay ra điểm trúng huyệt đạo của nam nhân kia.

Lạc Thần giải quyết cực kì gọn gàng, không quay đầu lại nhìn hắn một cái đã hướng ta bên này đi tới, để nam nhân kia gào thét: "Con mẹ nó, cái tay của ngươi cũng thực to gan, cư nhiên dám điểm huyệt lão tử ! Ngươi có biết bị điểm huyệt rất khó chịu hay không, sống không bằng chết, ngươi không được đi, mau đến giải huyệt cho ta !"

Ngày thường hắn vốn ục ịch, nóng giận liền giống cái thùng nước. Ta xem bộ dáng kia của hắn, trong lòng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn thấy có chút buồn cười, thậm chí còn có chút quen thuộc. Hình như là ở nơi nào đó trước kia đã từng gặp qua nam nhân mập mạp này rồi.

Lạc Thần ngồi bên cạnh ta, một lần nữa đốt hỏa chiết tử vừa mới được dập tắt lên. Lúc sau bắt đầu thu thập bọc đồ, đồng thời thấp giọng hỏi ta: "Thân thể ngươi có tốt không ?"

"Đừng lo lắng, ta không sao." Ta gật gật đầu, lại nhẹ giọng nói: "Nhìn kĩ hắn cũng không phải người xấu, có phải là ngươi quá nặng tay không ?"

Lạc Thần mỉm cười, vân vê tóc của ta, nói: "Xấu, thật đúng là quá xấu. Bất quá huyệt ấy chỉ làm cho thân xác chịu khổ sở, để lâu một tí thân mình sẽ bị tê dại một bên. Hơn nữa chúng ta cần phải làm rõ hắn đưa yêu nữ bọn họ đi nơi nào đây. Nếu như có giết hắn cũng không động đậy, làm sao theo chúng ta đi ?"

Lạc Thần trầm ngâm một lát, mới nói: "Như vậy vẫn là trói hắn mới tốt."

"Trói, dây thừng đâu ? Dây thừng của chúng ta đều đã bị trộm ở động khẩu rồi."

Đang nói, nam nhân bên kia lại chít chít oa oa kêu mở: "Ta nói các ngươi đang rù rì cái gì, người ta nói độc nhất lòng dạ đàn bà, quả thế. Con mẹ nó, các ngươi muốn giết lão tử phải không ?" Muốn giết lão tử cứ việc nói thẳng, không cần phải lén lút ! Còn cái người đàn bà mặc đồ trắng kia, thoạt nhìn có vẻ trong sạch thế kia, nhưng tâm lại xấu xa như vậy à ?"

Ta mỉa mai cười: "Hắn thật là ồn ào." Nói xong, không chịu nổi lại ho khan vài tiếng.

Lạc Thần hơi nhíu nhíu mi: "Kệ hắn, cứ để hắn ồn ào, nghỉ ngơi cho tốt đi đừng nói nữa. Sắc mặt của ngươi không được tốt, chúng ta cứ đi từ từ thôi. Tìm được Tích Nhan cô nương rồi, nhờ nàng nhìn giúp ngươi một cái, xem còn bị sao mà không thoải mái."

Ta gật đầu, Lạc Thần cầm dạ minh châu lập tức đến bên cạnh nam nhân kia. Lúc này, dạ minh châu trong tay nàng phát ra ánh sáng nhu hòa, ta nhìn chăm chú, chỉ thấy nam nhân kia người ngũ đoản (tứ chi ngắn cũn), một thân hắc y. Lạc Thần vóc người vốn cao gầy xuất chúng, cùng hắn đứng một chỗ, so với Lạc Thần hắn chỉ đứng đến vai, lần này đối lập, thật sự rất thú vị.

Hơn nữa phía trên mắt trái của nam nhân kia có một vết sẹo ghê người, mắt phải của hắn lại hơi nhỏ hơn so với mắt trái làm cho mặt hắn trông có chút dữ tợn. Xem ra mắt hắn từng chịu một vết thương rất nặng, thảo nào mắt hắn trông ghê như vậy.

Lạc Thần giơ tay giải huyệt cho nam nhân kia. Vừa mới được tự do, hắn liền thủ võ, nhưng lại xui xẻo bị Lạc Thần khóa trụ.

Sau đó, Lạc Thần thuận thế đưa hai tay hắn đặt sau lưng, tháo đai lưng của hắn.

Ta sửng sốt, lập tức hiểu ra, nguyên lai Lạc Thần nói dùng dây trói, tức là chỉ cái đai lưng của hắn.

Nam nhân kia làm sao hiểu được mục đích của Lạc Thần, mặt hắn đỏ bừng, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi... Con mẹ nó, ngươi muốn làm cái gì. Tuy bộ dạng của ngươi quả thật yêu nghiệt, rất câu nhân, xem như hợp với lão tử.. tâm ý, nhưng là lão tử.... Lão tử cũng không phải là loại người tùy tiện như vậy !"

Ta nói hắn là ai chứ, thiên hạ có hảo tiện nghi này để cho ngươi chiếm sao ?

Lạc Thần khóe miệng mang một tia cười, thấp giọng nói: "Yên tâm, ta cũng không phải loại người tùy tiện."

Khi nói chuyện, đã muốn đem đai lưng của nam nhân kia tháo xuống.

Chân nam nhân kia cơ hồ không đứng vững, mặt đỏ như khúc vải: "Sĩ khả nhục, bất khả sát, lão tử..... Lão tử sẽ không khuất phục ! Ngươi... ngươi cũng đừng xằng bậy !"

Sĩ khả nhục, bất khả sát....?

Ta cười đến ho khan một tiếng, nam nhân này tuổi tác tận hàng chú bác của ta, người tuy rằng nói chuyện thô bỉ nhưng cũng lộ ra vài phần ý tứ, không khỏi hảo tâm nhắc nhở: "Là sĩ khả sát, bất khả nhục... Chớ có nói sai."

Nam nhân kia liếc ta một cái: "Nha đầu, ngươi cùng Lão Thất có học vấn thì đúng sao ? Luôn thích bắt lỗi lão tử, nói lão tử cái này sai, cái kia không đúng, lão tử còn không hiếm lạ nói chuyện kia văn trâu trâu đích đâu!"

Ta lắc đầu, ngón tay lại bắt đầu run rẩy, gắt gao mím chặt môi, cũng không có tâm tư nói nữa. Lúc này, Lạc Thần đã đưa hai tay hắn ra phía sau đầu, nói: "Yên tâm, ta đối với việc làm nhục ngươi. Không hứng thú, ta thích người xinh đẹp." Nói xong, lại hướng ta liếc mắt một cái.

Mặt ta có chút hồng, nam nhân kia cũng không vui: "Ngươi cho ta không xứng với ngươi vì bộ dáng này phải không ? Ta chỉ biết, các ngươi... đàn bà các ngươi, chính là thích tiểu bạch kiểm như Lão Thất, cùng nhau đối thơ, uống rượu ngắm trăng, thật hèn mọn. Mặt lão tử sinh ra đã thô kệch như vậy, các ngươi không vừa ý chứ gì !"

Lạc Thần lắc đầu: "Ta cũng không thích tiểu bạch kiểm."

"Ta khinh !" Nam nhân kia giận dữ: "Ngươi này cũng không thích, kia cũng không thích, có thể nào ngươi cùng Lão Ngũ giống nhau thích đàn bà ?!"

Ta á khẩu, bất quá nghe hắn thỉnh thoảng nhắc tới Lão Thất, lúc còn nói đến Lão Ngũ, lại còn xưng chính mình là Tứ gia gia, không khỏi thầm nghi, hắn có ít nhất phải bảy huynh đệ tỷ muội, hoặc là huynh đệ kết bái.

Lạc Thần không hề để ý, đem hắn đưa đến trước mặt ta. Nam nhân kia tức giận nhìn ta, ta biết chính mình lúc này đang không tốt, tận lực không nhìn đến hắn, để tránh cùng hắn đấu võ mồm.

Lạc Thần thu thập đồ đạc xong, lại đem Cự Khuyết cột ở nút thắt tay nải, ánh mắt nam nhân kia liền bị Cự Khuyết của Lạc Thần hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, xem ra rất thèm muốn, liên tục chép miệng nói: "Ngươi cũng thật lợi hại, nghe nói trước kia Vũ ô quy còn muốn đào không ra cái chuôi của Cự Khuyết, sau lại bị một nữ nhân giành được, Vũ ô quy kia tức giận đến hộc máu gần chết, nữ nhân kia lẽ nào lại là ngươi ?"

Lạc Thần hơi liếc mắt nhìn hắn, trông như bĩu môi, cư nhiên không thèm trả lời.

Lạc Thần lấy ra một ít lương khô cho ta, dặn: "Ăn một chút đi rồi đi tiếp, bổ sung một ít khí lực."

Ta lấy lương khô Lạc Thần đưa cho, đưa lên miệng nhai. Qua một trận, đột nhiên cảm thấy ngực thắt lại, thân thể đột nhiên lúc nóng lúc lạnh. Càng đáng sợ hơn, trong cổ họng cơ hồ muốn trào ra một cỗ khí tanh. Ta cảm thấy không ổn liền chụp lấy túi nước, vội vàng uống một hớp lớn, lúc này mới đem cỗ khí tanh chực trào ra kia nuốt trở vào.

Lòng ta liên tục nghĩ mà sợ hãi, ta... ta đây là làm sao vậy ?

Lạc Thần sợ run một chút: "Uống gấp như vậy làm gì, nghẹn sao ?"

Ta hàm hồ nói: "Ân... Đồ ăn có chút khô."

Nam nhân kia nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên hướng Lạc Thần hừ một tiếng :"Uy, ngươi xem nha đầu kia mặt trắng bệch, không có tí máu, phỏng chừng sống không lâu nữa đâu."

Ta nghe vậy trong lòng phát khổ, ngón tay càng run rẩy lợi hại, nỗ lực nâng mắt nhìn lại phía nam nhân kia. Hắn cũng đưa mắt chăm chú đánh giá ta, chắc là cũng không phải đùa.

Sống không... lâu nữa ?

Lạc Thần khựng lại, sờ tay lên trán ta hỏi: "Ngươi cảm thấy không thoải mái sao ?"

Ta vội nói: "Không có, chúng ta nhanh đi thôi, ở đây càng lâu càng nguy hiểm." Nói xong cắn chặt răng, dùng hết khí lực của bản thân, cố gắng đứng lên.

Ta hiểu được nơi này cũng không giống như bên ngoài, nếu ở bên ngoài, thân thể có gì xấu có thể thỉnh thầy thuốc lại xem rồi an ổn nghỉ ngơi, yên tâm mà ngủ. Tại đây là hầm mộ lạnh lẽo, cái gì cũng không có, lại nhiều nguy hiểm bủa vây, ta nếu không khỏe có thể liên lụy Lạc Thần. Nàng nguyên bản luôn lo lắng cho ta, vốn đã cực khổ rồi, lần này không thể tăng thêm gánh nặng cho nàng nữa.

Lạc Thần chạy đến nghiêng thân đỡ lấy ta, đem tay nải cùng dạ minh châu đưa cho ta, ôn nhu nói: "Ngươi cầm mấy thứ này đi, ta đến cõng ngươi đi một đoạn, lát nữa ngươi có thể nghỉ ngơi trên lưng ta một tí, được không ?"

Nói xong không đợi ta cự tuyệt đã cúi thân mình, đem ta cõng trên lưng nàng.

Ta hiểu được tình trạng thân thể ta lúc này, nếu cứ như vậy đi tiếp, không được bao xa liền đã nhũn ra, lập tức phải đồng tình, một tay mang tay nải cùng dạ minh châu, một tay ôm lấy cổ Lạc Thần, tùy ý nàng cõng ta bước đi.

Lạc Thần cõng ta đi được vài bước, quay đầu lại, đối nam nhân kia nói: "Ngươi cũng đi mau."

Nam nhân kia cúi đầu mắng vài câu, nhưng cũng ngoan ngoãn theo sát lại đây, hai tay của hắn bị đai lưng trói chặt phía sau, bước đi một tí lại nghiêng trái nghiêng phải, giống như con gấu đen ục ịch.

Ba người đi đến gần một thất, thấy phía trước hiện ra một cái động khẩu nhỏ hẹp, ở bên trái mộ đạo. Lúc này, nam nhân kia bỗng nhiên kêu lên: "Đợi một chút, ta phải kiểm tra."

Lạc Thần dừng bước, cùng ta nhìn lại, chỉ thấy nam nhân kia ngồi xổm trên mặt đất, hơi ngửa ra sau, cố sức đào xới, dùng hai tay bị trói kéo một vật hình thù kì dị lên khỏi mặt đất.

Đồ vật kia đúng là binh khí của hắn, cong cong vẹo vẹo, thân tối đen, như là hai con hắc xà giao triền một chỗ, trông cực kì sắc bén.

Lạc Thần không tỏ vẻ gì, lại xoay người chỗ khác, rồi lại chạy đi.

Phía sau truyền đến tiếng hổn hển của nam nhân kia: "Uy, ngươi người đàn bà này có phải khinh thường lão tử không ? Ta nói cho ngươi, ta lấy được vũ khí có thể đem đai lưng này cắt bỏ, sau đó chạy trốn, ngươi cho là ngươi có thể trói được ta ?!"

Lạc Thần cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Ta có thể trói ngươi một lần, là có thể trói ngươi lần thứ hai, ngươi thử cắt đứt xem."

Ta cười cười, nói nhỏ vào tai nàng: "Hắn... Hắn thật đúng là không dám trốn, nãy giờ ở đây, ta cảm thấy được hắn cũng đàng hoàng, còn có cảm giác nơi nào đó đã thấy qua hắn, nhưng lại không nghĩ ra..."

Lạc Thần nắm chặt tay ta, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng quay đầu lại xem, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ một giấc, đừng nói chuyện."

"Ta... Ta muốn nói chuyện, Lạc Thần, ngươi cùng ta nói một chút, được không ?" Ta ho khan một tiếng, thấp giọng năn nỉ nàng.

Nói một chút cũng tốt.

Ta sợ nếu ta ngủ, sẽ không tỉnh lại được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info