ZingTruyen.Info

【BHQT-Dễ Đọc】Alpha vạn nhân mê không muốn yêu đương

70. Lấy lui vì tiến

irresistiblyCute

Như băng tuyết lạnh thấu xương không khí là Ngu Khinh Tuyết tin tức tố hương vị.

Đang phát tình kỳ Omega tin tức tố phá tan tin tức tố ức chế tề phòng tuyến, ức chế tề mất đi hiệu lực, Ninh Hi hoàn toàn tiến vào dễ cảm kỳ.

Dễ cảm kỳ thân thể sẽ sinh cái dạng biến đổi gì, Ninh Hi tìm đọc rất nhiều tư liệu, nhưng trên mạng tin tức giờ phút này đều bị nhất nhất lật đổ.

Ninh Hi đầu không đau, chỉ là vì Ngu Khinh Tuyết tin tức tố hương vị quá nồng liệt, có chút choáng váng đầu.

Cũng không có vô pháp khống chế thô bạo cảm cùng phá hư dục, nhìn trước mặt Ngu Khinh Tuyết, Ninh Hi cảm giác trong thân thể huyết dịch bắt đầu cực nhanh lưu động, thân thể bắt đầu nhiệt năng, ngực ngứa ý chỉ có khi tới gần Ngu Khinh Tuyết mới sẽ giảm bớt.

Ngu Khinh Tuyết sau cổ tuyến thể đang nóng lên, lan tràn toàn thân, làm ngay cả không khí đều tựa hồ nóng rực khó có thể hô hấp.

Trong không khí trừ bỏ tin tức tố, thực mau nhiều một cổ điều chế rượu hương, mang theo hơi hơi cây ăn quả hương, ngọt sáp huân nhiên, nùng hương mùi rượu thấu xuyên qua làn da tẩm nhập khắp người, thân thể dần dần thoát lực, hai chân rốt cuộc vô pháp chống đỡ.

Mắt thấy Ngu Khinh Tuyết chân mềm nhũn lập tức muốn té ngã, Ninh Hi lập tức vươn tay đỡ lấy.

Ngu Khinh Tuyết không tự chủ được mà đâm nhập trong lòng ngực, ngẩng đầu lên, mồ hôi oánh oánh gương mặt cùng bị giảo phá môi đỏ nhập vào trong mắt Ninh Hi.

Hai người tin tức tố hơi thở quấn quanh giao hợp, Ninh Hi cái trán mồ hôi từng giọt rơi xuống, con ngươi từ Ngu Khinh Tuyết môi đỏ chuyển qua tuyết trắng cổ, Ngu Khinh Tuyết nắm chặt Ninh Hi bả vai chỗ quần áo khó chịu mà nức nở.

Lúc Ngu Khinh Tuyết gục đầu xuống, Ninh Hi thấy được tuyến thể ửng đỏ ở sau cổ, bản năng làm nàng không ngừng tới gần, hồi thần lại thì môi Ninh Hi đã in lên tuyến thể Ngu Khinh Tuyết.

Lần đầu tiên Ninh Hi có thể bằng vào chính mình tự chủ đẩy ra Ngu Khinh Tuyết, nhưng lúc này, đã bị tin tức tố sai sử.

Ninh Hi mắt đen u ám, lộ ra hàm răng sắc, nhắm ngay trước mặt tuyến thể hung hăng đâm vào.

Ngu Khinh Tuyết thân thể đột nhiên run lên, bắt lấy Ninh Hi quần áo đầu ngón tay trắng xanh.

Sau cổ nóng bỏng tuyến thể không cảm giác được bất luận cái gì đau đớn, chỉ có nóng rực, phảng phất muốn đốt toàn thân.

Ninh Hi ở Ngu Khinh Tuyết tuyến thể rót vào đại lượng tin tức tố, rốt cuộc, răng nhọn thoát ly tuyến thể, tuyến thể miệng vết thương tự động khép lại, đem Ninh Hi tin tức tố bao vây trong đó.

Ninh Hi cúi đầu ở Ngu Khinh Tuyết bên gáy ngửi ngửi, vừa lòng mà nhìn Ngu Khinh Tuyết đã lây dính hơi thở.

Ninh Hi quạ lông mi xốc lên, trong mắt chỉ còn lại có một mảnh nhiệt dục chi sắc.

......

Ninh Hi lại lần nữa khôi phục ý thức, mở to mắt bị trước mắt cảnh tượng dọa tới rồi.

Nàng nằm ở trên sô pha, trên người không mảnh vải, nguyên sạch sẽ sô pha không biết đã trải qua cái gì, hỗn độn một mảnh, trong không khí khí vị làm Ninh Hi cảm thấy rất quen thuộc.

Ninh Hi ngồi dậy cẩn thận hồi tưởng đã xảy ra cái gì, nàng chỉ nhớ rõ Ngu Khinh Tuyết động dục kỳ tới rồi, mà nàng tin tức tố ức chế tề mất đi hiệu lực, tiến vào dễ cảm kỳ.

Động dục kỳ Omega cùng dễ cảm kỳ Alpha ở một không gian bịt kín sẽ phát sinh cái gì căn bản không cần nghĩ.

Ninh Hi sắc mặt có chút tái nhợt, nàng đánh dấu Ngu Khinh Tuyết, còn cùng nàng làm...

Ninh Hi nhìn chung quanh bốn phía, không có thấy Ngu Khinh Tuyết, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Ngu Khinh Tuyết tỉnh lại phát hiện bị nàng đánh dấu, khẳng định không tiếp thu được, nàng sẽ không làm cái gì việc ngốc đi?

Nghĩ đến khả năng này, Ninh Hi lấy thảm trải sôpha quấn quanh người bước xuống, suy yếu thân thể cố gắng bước đi, "Khinh Tuyết! Ngươi ở đâu?"

Ninh Hi ở quầy bar mặt sau thấy thẻ phòng, thuyết minh Ngu Khinh Tuyết không có rời đi căn phòng này.

Ánh mắt nhìn quanh không bắt gặp thân ảnh Ngu Khinh Tuyết, chợt Ninh Hi thấy quầy bar bên trái có cửa kính, lập tức đi qua dùng hết sức lực đẩy ra.

"Xoạch!" Cửa kính sau hơi nước bốc hơi, vòi hoa sen nước ấm trút xuống trên thân thể trắng như tuyết, ướt đẫm tóc dài che khuất sống lưng, Ninh Hi xuyên thấu qua hơi nước mông lung thấy Ngu Khinh Tuyết, trái tim căng chặt hơi hơi buông ra.

"Ngươi còn muốn nhìn bao lâu?" Ngu Khinh Tuyết mềm mại thanh âm truyền tới, Ninh Hi ngẩn ra, lấy lại tinh thần đỏ mặt nói, "Thực xin lỗi, ta lập tức đi ra ngoài!"

"Trở lại." Ngu Khinh Tuyết nói.

Ninh Hi dừng bước chân.

"Ta tắm xong rồi, ngươi cũng tắm đi." Ngu Khinh Tuyết từ dưới nước đi ra, đến trước mặt Ninh Hi, lấy đi cái thảm trên người nàng bọc lấy người mình, xoay người ra phòng tắm.

"Cạch!" Tiếng đóng cửa làm Ninh Hi phục hồi tinh thần lại.

Nàng đi tới dưới vòi hoa sen, nước ấm đổ xuống, xua tan một ít mệt ý, Ninh Hi trong đầu không tự chủ được bắt đầu hồi tưởng hình ảnh vừa rồi, khi Ngu Khinh Tuyết đến gần nàng, trên làn da điểm điểm vệt đỏ giống như tuyết trung hồng mai.

Ninh Hi gương mặt hơi nóng, nghĩ đến cái gì, huyết sắc hoàn toàn rút đi.

Nàng thế nhưng khuất phục với tin tức tố, thương tổn người bạn tốt nhất của nàng.

Ngu Khinh Tuyết nhất định rất hận nàng đi.

Chính là vừa rồi Ngu Khinh Tuyết nhìn thấy nàng thái độ cùng bình thường giống nhau, căn bản không giống tức giận.....

Ninh Hi tâm phiền ý loạn mà tắm rửa xong, phát hiện trong phòng tắm không có khăn tắm, mà cái thảm kia đã bị Ngu Khinh Tuyết cầm đi.

Nàng muốn trực tiếp đi ra ngoài sao?

Ninh Hi đứng dưới vòi hoa sen đang lúc do dự, cửa phòng tắm bỗng nhiên từ bên ngoài đẩy ra.

Ngu Khinh Tuyết ăn mặc chỉnh tề đi đến trước mặt nàng đưa tấm thảm cho nàng, xoay người rời đi.

Ninh Hi vội vàng bọc lên, đi theo Ngu Khinh Tuyết phía sau ra phòng tắm.

Ninh Hi muốn cùng Ngu Khinh Tuyết nói chuyện, lại không biết nên như thế nào mở miệng.

Ngu Khinh Tuyết đi đến ngồi xuống ở một bên sô pha còn chỉnh tề, hơi hơi nhíu mày, duỗi tay sờ sờ eo.

Ninh Hi vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Ngu Khinh Tuyết nhìn nàng một cái, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Không có việc gì, chính là eo có chút đau."

Ninh Hi ngồi vào Ngu Khinh Tuyết đối diện, như là bị thẩm phán tội nhân, đầy mặt áy náy "Khinh Tuyết, ta...."

"Thực xin lỗi." Ngu Khinh Tuyết bỗng nhiên mở miệng cắt lời nàng.

"Cái gì?" Ninh Hi có chút ngốc, rõ ràng là nàng thương tổn Ngu Khinh Tuyết, vì cái gì Ngu Khinh Tuyết phải xin lỗi nàng?

"Ninh Hi, thực xin lỗi." Ngu Khinh Tuyết lại nghiêm túc nói một lần, "Chuyện mấy ngày nay không phải ngươi sai, ngươi không cần áy náy. Là ta kêu ngươi tới quán bar, cũng là ta tin tức tố ức chế tề mất đi hiệu lực hại ngươi tiến vào dễ cảm kỳ, nếu không phải ta tùy hứng muốn ngươi bồi ta tới uống rượu, cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này."

"Ta biết ngươi không muốn yêu đương, ta mới vừa thất tình không lâu, cũng không có tâm tư tiến vào một đoạn tình cảm mới. Chuyện tám ngày nay, ngươi coi như làm một giấc mộng, quên đi."

Ninh Hi nghe xong Ngu Khinh Tuyết nói, nhíu mày nói: "Chính là ta đã đánh dấu ngươi, Omega bị Alpha đánh dấu sau vô pháp lại bị mặt khác Alpha đánh dấu, này không thể coi như một giấc mộng tuỳ tiện quên là được."

Ngu Khinh Tuyết không sao cả nói: "Dù sao ta thích Omega, bị ngươi đánh dấu có thể giúp ta ngăn lại những Alpha ong bướm phiền người kia, ta có thể tiếp thu."

Ninh Hi nhìn Ngu Khinh Tuyết hỏi: "Tám ngày nay không có làm bất luận cái gì phòng ngừa, vạn nhất ngươi mang thai làm sao bây giờ?"

Ngu Khinh Tuyết ánh mắt sáng lên: "Mang thai liền càng tốt, không cần miễn cưỡng chính mình cùng Alpha ở bên nhau còn có thể có baby, quả thực là điều mà ta tha thiết ước mơ."

Ninh Hi: "......"

"Ta đã kêu Hà Lăng chuẩn bị tốt đồ ăn, ngươi nhanh lên thay quần áo, ước chừng tám ngày động dục kỳ, ta đều mau bị đào rỗng, ngươi cũng không sai biệt lắm đi, hai chúng ta cần tẩm bổ mới được."

Ninh Hi có điểm không rõ Ngu Khinh Tuyết mạch não, nhưng Ngu Khinh Tuyết lúc này rõ ràng không nghĩ cùng nàng nói chuyện, nàng chỉ có thể lại tìm một cơ hội khác thích hợp hơn.

Ngu Khinh Tuyết chỉ vào quần áo trên ngăn tủ: "Ta từ tủ quần áo tìm, đều là đồ mới, chưa có ai mặc qua, là ngươi số đo. "

Ninh Hi đem quần áo lấy lại đây chuẩn bị thay, đang muốn buông ra trên người thảm lông, phát hiện Ngu Khinh Tuyết đang nhìn nàng, Ninh Hi trong lòng nhảy dựng, nhắc nhở Ngu Khinh Tuyết: "Ta muốn thay quần áo."

Ngu Khinh Tuyết gật đầu: "Thay đi." Ánh mắt dừng ở Ninh Hi trên người, không có ý định dời đi.

Ninh Hi không có động, Ngu Khinh Tuyết dường như bừng tỉnh nói: "Sợ ta xem? Có quan hệ gì, tám ngày này chúng ta không chỉ có xem qua, càng thân mật động tác đều đã làm."

Ninh Hi thế nhưng cảm thấy Ngu Khinh Tuyết nói có đạo lý.

Không nghĩ chậm trễ thời gian thêm nữa, Ninh Hi trực tiếp đem trên người vây quanh thảm lông ném xuống, thoải mái hào phóng mà ở Ngu Khinh Tuyết trước mặt thay quần áo, chỉ là nàng rốt cuộc ra tám ngày lực, ngón tay không dùng được sức lực, thời điểm mặc nội y, mặt sau nút thắt như thế nào cũng cài không xong.

Ngu Khinh Tuyết thấy chủ động đi tới giúp nàng nhẹ nhàng cài lại.

Ninh Hi tâm tình phức tạp: "Cảm ơn."

"Không khách khí." Ngu Khinh Tuyết ngồi trở lại ghế, tiếp tục xem nàng mặc quần áo, ánh mắt tán thưởng, cứ như đang xem một tác phẩm nghệ thuật.

Ninh Hi thay quần áo thay ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ninh Hi mặc xong quần áo, Ngu Khinh Tuyết đứng lên nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Ninh Hi lấy ra di động từ trong bộ đồ dơ, đi theo sau Ngu Khinh Tuyết ra khỏi phòng, quẹo trái quẹo phải đi vào một nhà ăn chỉ có ba cái bàn thuỷ tinh loại nhỏ.

Trong đó một cái bàn bày đầy thức ăn phong phú, Ngu Khinh Tuyết cao hứng bước chân nhanh hơn, kết quả eo mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, may mắn Ninh Hi ở sau người đỡ lấy nàng mới không có làm nàng ngã xuống.

"Cảm ơn." Ngu Khinh Tuyết khẽ vuốt ngực, hơi có chút nghĩ mà sợ, "Eo quá đau."

"Ta...." nghĩ đến Ngu Khinh Tuyết eo đau là bởi vì chính mình, Ninh Hi muốn xin lỗi, lại không biết nên nói như thế nào.

Thực xin lỗi ta làm ngươi đau eo.

Thực xin lỗi ta quá dùng sức.

Thực xin lỗi ta về sau sẽ không.

......

Bất luận nói như thế nào đều rất kỳ quái.

Ninh Hi trầm mặc mà đỡ Ngu Khinh Tuyết ngồi xuống, chính mình ngồi vào Ngu Khinh Tuyết bên cạnh, Ngu Khinh Tuyết đẩy nàng nói: "Đồ ăn ngươi thích ở bên kia, bên này đều là đồ ăn mà ta thích."

Ninh Hi vẫn là ngồi xuống, "Ta trước đút ngươi ăn xong lại ăn."

Ngu Khinh Tuyết nói: "Không cần, ngươi lại không nợ ta, ta tự mình có thể."
Phảng phất đã hoàn toàn quên mất chuyện tám ngày qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info