ZingTruyen.Info

[BH-Edit]Người chơi mời vào chỗ [Vô hạn lưu] - Thời Vi Nguyệt Thượng

☆Chương 131: (16) Phó đội chính là điên phê mỹ nhân?

SuThanhYct

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn người bên cạnh biểu tình đạm nhiên như nước, từ trong đôi mắt kia bắt giữ được một tia tà khí như có như không, tức khắc nhịn không được cong mi.

Thẩm Thanh Thu lái xe dọc theo đường đi tìm kiếm siêu thị, nhưng trải qua hai con phố liên tiếp, cửa hàng tiện lợi, siêu thị mini đều là đại môn rộng mở, bên trong một mảnh hỗn độn, thực hiển nhiên đã bị người cướp sạch.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, hiện tại là ngày thứ hai tận thế, lúc này đã hơn 1 giờ chiều, bốn đội ngũ xuất hiện ba đội, vậy bên ngoài vẫn còn một đội.

"Này...... Đã có người tích trữ vật tư, là đội ngũ còn lại sao?" Trần Giai Kiệt sắc mặt ngưng trọng.

Tiêu Mộ Vũ đứng trước cổng một siêu thị, nhìn dấu vết hỗn độn trên mặt đất, khẽ lắc đầu: "Không giống, một đội ngũ chỉ bốn năm người, cho dù mạt thế cần chuẩn bị lương thực cho mười ngày nửa tháng, cũng không khả năng khuân đi lượng hàng lớn, lui một vạn bước nói, vì để phòng ngừa vạn nhất cho nên bọn họ điên cuồng cướp đoạt vật tư, nhưng một người chơi ngoại lai có thể tìm được chỗ trú ẩn đã không tệ, làm sao đủ thực lực vận chuyển cùng tồn trữ nhiều hàng như vậy."

Vài người biểu tình có chút ngưng trọng, Thẩm Thanh Thu nhìn đồ vật rơi rụng khắp nơi, đột nhiên nghĩ tới cái gì sắc mặt càng thêm khó coi, đồng thời Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn về phía nàng, hai người đều minh bạch nguyên nhân.

"Chúng ta quá hồ đồ." Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng lên xe, "Thanh Thu, tiếp tục thôi, chúng ta đi thu thập vật tư!"

"Tiêu đội, phó đội, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Tả Điềm Điềm có chút khẩn trương, mà Tô Cẩn như ở trong mộng mới tỉnh, ảo não nói: "Chúng ta đều nghĩ sai rồi, mạt thế không chỉ có người chơi, mà còn có vô số NPC là dân bản địa tại đây."

Nhiệm vụ thứ nhất là vấn đề sống còn, không hoàn thành nó, mặt sau cũng đừng nói nữa. Vài người sinh tồn đích xác tiêu hao không bao nhiêu vật tư, nhưng cả một thành phố muốn sinh tồn, yêu cầu vật tư khó có thể đánh giá.

"Tôi hiểu được, những siêu thị kia không phải bị người chơi đoạt, mà là cư dân nơi này." Trần Giai Kiệt cũng phản ứng kịp, lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

"Hệ thống đào hố đã lâu, từ lúc chúng ta tiến phó bản, ngoại trừ nơi mình sống cũng không gặp qua NPC khác, mãn thành đều là tang thi cũng không có một bóng người trên phố, nó làm chúng ta sinh ra một loại ảo giác, người ở đây đều biến thành tang thi cả rồi." Thẩm Thanh Thu biểu tình trầm thấp, thậm chí cảm thấy có chút không thể tưởng tượng. Rõ ràng loại suy đoán này thật mơ hồ, nhưng cố tình không ai đưa ra nghi vấn, thế cho nên xuất hiện sai lầm nghiêm trọng.

"Mọi người không cần ảo não, đây hẳn là giả thuyết trò chơi, hiện tại quan trọng nhất là tìm xem còn thứ gì không, vô luận chúng ta có thể tàng trữ bao nhiêu, đều phải tận khả năng khuân về nhà." Nói xong Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn cửa hàng tiện lợi nơi xa, có một đoàn người đang khuân đồ chạy ra, trong tay đều cầm theo côn sắt khảm đinh, thực quyết đoán mà tàn sát thây ma tấn công bọn họ.

Bọn họ cũng phát hiện nhóm người Tiêu Mộ Vũ, liếc hướng bên này, mà Thẩm Thanh Thu không thèm để ý, tăng ga nhanh chóng rời đi.

"Hừ, trước đánh lừa người chơi, sau đó làm NPC càn quét vật tư, nếu chúng ta khuyết thiếu đồ ăn, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống tranh đoạt, như vậy không tránh khỏi nổ ra xung đột. Còn nhớ hay không hệ thống định ra quy tắc, người chơi không được tàn hại NPC, cái này tàn hại liền rất ý vị sâu xa. Giết là tàn hại, vậy đánh nhau, đoạt thức ăn khiến bọn họ chết đói thì sao?" Càng nói Thẩm Thanh Thu ngữ khí càng lạnh, nguyên bản nghĩ rằng hệ thống có chút lương tâm, sợ các đội chơi giết người bừa bãi, nguyên lai là đào hố chôn các nàng.

Thẩm Thanh Thu một phen lời nói làm tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ mới vừa đắm chìm trong manh mối nhiệm vụ thứ ba, liền phát hiện vấn đề lớn nhất ngược lại là cơ bản nhất.

"Tuy rằng tình thế không ổn, nhưng mọi người cũng không cần nhụt chí. Ít nhất ngày hôm qua chúng ta phòng ngừa chu đáo lộng tới một đám vật tư, chịu đựng mấy ngày khẳng định không thành vấn đề." Không nghĩ làm cả đội quá mức lo lắng, Tiêu Mộ Vũ ra tiếng an ủi.

"Mộ Vũ nói rất đúng, các bạn đừng nghiêm trọng như vậy, muốn cướp đoạt phải gặp thời, tôi cũng sẽ không nương tay, nếu hệ thống chưa nói rõ ràng, vạn bất đắc dĩ tôi sẽ thử bỏ qua điểm mấu chốt." Thẩm Thanh Thu vừa nói, liền đánh tay lái rẽ sang ngã tư đường, dừng xe bên cạnh một trung tâm mua sắm.

"Phó đội, chúng ta vào trung tâm mua sắm sao?" Tả Điềm Điềm nhìn bảng hiệu mặt ngoài khu thương mại, thấy được một siêu thị lớn, mơ hồ đoán được Thẩm Thanh Thu ý tưởng.

"Loại siêu thị mini bởi vì ít người tới lui, thây ma cũng ít, là dân thường sẽ chọn nơi đó để khuân vật tư, cho nên phần lớn đều bị cướp sạch không còn. Mà khu thương mại lớn, vật tư tuy rằng càng dư thừa, nhưng rất nguy hiểm, chúng ta có lẽ còn cơ hội." Tiêu Mộ Vũ hiểu ý Thẩm Thanh Thu, mở miệng giải thích.

Thẩm Thanh Thu chờ cả đội đi xuống, liền lái xe vào trong bãi đỗ, có rất nhiều xe đậu ở đây nên sẽ không có người chú ý xe của các nàng.

Xe vừa dừng lại lập tức thu hút một đám tang thi vây quanh, có Thẩm Thanh Thu ở, loại tang thi sơ cấp biến dị này căn bản không đáng sợ hãi.

Thực mau các nàng liền thuận lợi đi vào khu thương mại bằng cửa phụ, nơi này đích xác có rất nhiều tang thi, lọt vào tầm mắt đều là nam nữ du đãng khắp nơi, thực hiển nhiên họ đã biến thành tang thi không có ý thức.

Khu thương mại có năm tầng lầu, khi biến cố đột phát mọi người cần xuống tầng 1 để chạy trốn, cho nên khu vực tầng 1 tai họa nặng, nơi nơi một mảnh hỗn độn. Tay chân đứt gãy nằm vương vãi, còn có vô số thi thể rách nát nằm lăn lóc tại giếng thang, nhìn dáng vẻ là từ chỗ cao rơi xuống tan xương nát thịt, ngay cả cơ hội biến thành tang thi đều không có.

Sàn nhà đẫm máu đã biến thành màu cọ nâu, từng đạo dấu vết nhìn thấy ghê người. Một đêm trôi qua, mùi tanh tưởi bao trùm không gian, nghĩ tới cái gì, Thẩm Thanh Thu lấy ra khẩu trang đưa cho Tiêu Mộ Vũ.

"Mang lên đi, tốt xấu có thể thoải mái chút."

"Chị từ đâu ra khẩu trang?" Tiêu Mộ Vũ tiếp nhận có chút tò mò.

"Lục soát được ở ngăn tủ công ty Nặc Như, bất quá không nhiều lắm." Nói xong nàng duỗi tay thế Tiêu Mộ Vũ điều chỉnh dây đeo, lại nhìn mấy người Tô Cẩn, tuy không nói gì nhưng ý vị rõ ràng, không có phần cho bọn họ.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm ghé vào cùng nhau làm mặt quỷ, Trần Giai Kiệt cười lắc đầu, hắn cuối cùng ý thức được giữa các nàng có vấn đề.

Bọn họ thật cẩn thận tránh đi đám thây ma du đãng, tìm lối vào siêu thị, nhưng nơi cửa nằm chặn mấy cái tang thi, trong đó có một tang thi mặc chế phục bảo an, nửa đầu đã bị chia tách, vết cắt rất rõ ràng, là do vũ khí sắc bén gây nên.

"Có người đã tới." Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống quan sát, thoáng nhíu mày.

Gần lối vào siêu thị có một cánh cửa hông, ngay khi Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, một bóng dáng tốc độ cực nhanh liền bổ nhào vào trước mặt các nàng.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đều đang lo lắng nhìn Tiêu Mộ Vũ, căn bản không ý thức được nguy hiểm tới gần.

Chỉ có Trần Giai Kiệt ở phía sau phát hiện nó, nhưng cũng chỉ kịp hô lên một tiếng "Cẩn thận", Thẩm Thanh Thu vốn khom lưng xem xét thi thể bên cạnh, nghe được phía sau tiếng xé gió cùng tiếng hét của Trần Giai Kiệt, nàng lập tức vặn người nhấc chân, tinh chuẩn tránh đi móng vuốt tang thi cào lại đây, liền đá vào cằm nó.

"Răng rắc" một tiếng lệnh người ê răng, tang thi kia ngã mạnh trên đất, lúc bò dậy cái cằm đã bị đá lệch, miệng đều mở không được, đôi tay loạn trảo vào cằm chính mình, thoạt nhìn khiếp người lại ghê tởm.

Đám tang thi nghe được động tĩnh liền nhào về phía bên này, Thẩm Thanh Thu nhíu mày, côn sắt trong tay hung hăng đâm xuyên vài cái tang thi đánh lén, đánh gãy xương cổ chúng nó.

Rút ra côn sắt, Thẩm Thanh Thu nhếch khóe miệng lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Nhiệm vụ thứ hai yêu cầu giấy thông hành, vậy khẳng định phải đánh quái thật nhiều, đúng không?"

Tô Cẩn đã nắm chặt vũ khí trong tay, khẩn trương gật đầu.

Vì thế Thẩm Thanh Thu ý cười rộng mở, "Vật tư muốn tìm, tang thi muốn giết, như vậy......" Nói xong nàng nhẹ nhàng lui về phía sau, một phen đẩy ra rèm lối vào siêu thị, hướng những thây ma bên ngoài ngoắc ngón tay.

Chờ đến một đám tang thi đều vọt lại đây, Thẩm Thanh Thu mới bắt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, ý cười dịu dàng: "Chạy."

Khinh phiêu phiêu một chữ nghe không ra một tia khẩn trương, ngược lại mười phần thanh thản, phảng phất nàng đối mặt không phải thây ma hung tàn đáng sợ, mà chỉ là một trận trò chơi thú vị.

Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, Trần Giai Kiệt bị dọa đến da đầu tê dại, nhìn đến ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu, trong lòng kêu khổ không ngừng. Phó đội nhà bọn họ thật táo bạo, cái gì là điên phê mỹ nhân, bọn họ hiện tại liền chứng kiến.

"Phó đội, cô tốt xấu báo trước một tiếng, muốn dẫn chúng nó đi vào cũng không cần trắng trợn như vậy, chúng tôi sợ chết khiếp." Trần Giai Kiệt cảm thấy adrenalin trong thân thể kịch liệt phân bố, chạy trốn bay nhanh.

Thẩm Thanh Thu cười đến phi thường tùy ý, "Phải không, tôi thấy anh một chút đều không sợ hãi, ngược lại thực hưng phấn."

"Đó là bởi vì phó đội quá anh khí, hiện tại đội mình không phải con mồi của chúng nó, mà chúng nó mới là con mồi của mình, mỗi con nửa điểm, đánh quái kiểu này không gì tốt hơn."

Lòng tin giữa người với người đôi khi chỉ đơn giản như vậy. Sợ, bọn họ làm sao sẽ không sợ chứ? Vài thứ kia ở trước mắt, đừng nói bị chúng nó rượt đuổi, chính là tránh trong nhà nhìn xuống thấy một con, bọn họ đều phải hồn phi phách tán. Nhưng có Thẩm Thanh Thu ở đây, đồng đội đều bên cạnh, bọn họ liền dám tiến lên giết địch. Mà Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng cùng cuồng vọng, càng là tự tin lớn nhất của bọn họ.

Năm người chạy như bay lao xuống thang lầu, lập tức tiến vào cửa ngầm siêu thị. Thẩm Thanh Thu dẫn năm người nhanh chóng chui vào kệ để hàng, nín thở ngưng thần trốn tốt.

Một đám tang thi gào rống vọt tiến vào, tốc độ có nhanh có chậm, thân thể có tàn khuyết có hoàn chỉnh, một đám lớn như vậy chen vào tới, hiện trường đích xác đủ khiến cho người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Thực mau Tiêu Mộ Vũ nghe được tiếng chửi bậy của một nam nhân.

"Con mẹ nó, thật nhiều tang thi! Trung ca!"

"Não tàn, câm miệng!" Tùy theo mà đến là tiếng mắng của Trung ca, còn có tiếng bước chân kinh hoảng thất thố, nguyên bản thây ma lắc lư trước cửa siêu thị như tìm được phương hướng, một đám phía sau tiếp trước tràn vào, đụng phải kệ hàng ngã lăn lóc.

Trong đó vài con đâm thẳng vào kệ hàng nơi Tiêu Mộ Vũ trốn, hiển nhiên làm tang thi đại não bị virus ăn mòn, đột nhiên nhìn đến người sống nó liền phản ứng trì độn, một khắc này đã cho Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cơ hội, các nàng nhanh chóng ra tay đem ba con tang thi giải quyết.

Mà bên kia Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn đồng dạng phối hợp xử lý ba con, thi thể rơi xuống đất bị tiếng tang thi khác đấu đá lung tung che giấu, không có bị chú ý.

Năm người lặng lẽ đi sâu vào, gặp được một cái tang thi, Thẩm Thanh Thu tiến lên trực tiếp dùng quân đao lau cổ chặt đầu, chỉ nghe một tiếng 'cạch' dứt khoát lưu loát, liền không còn gì nữa.

Âm thanh hoảng loạn của một đám người rõ ràng truyền tới, xem ra là ở phía trước. Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt hai nàng đối diện nhau, trong mắt Tiêu Mộ Vũ nói không nên lời là ý vị gì.

Thẩm Thanh Thu nhìn vài giây, hơi rũ mí mắt, cuối cùng quay mặt đi nhìn phía trước. Hít vào một hơi, nàng dặn dò nói: "Tôi đi nhìn xem, mọi người trốn kỹ, đừng ra ngoài."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, duỗi tay muốn giữ chặt Thẩm Thanh Thu, nhưng chỉ rơi xuống khoảng không, tức khắc ảo não mà cúi đầu.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm cẩn thận xem xét, đồ ăn trên kệ hàng đã bị cướp đoạt qua, chocolate, khô bò, một số thức ăn đóng hộp khác đều bị cầm đi không ít.

Tô Cẩn nhìn Tiêu Mộ Vũ, hậu tri hậu giác hiểu được ý tưởng của Thẩm Thanh Thu.

"Phó đội biết có người ở, cho nên cố ý dẫn tang thi vào đúng không?" Tại cửa siêu thị phát hiện có người đã tới, bởi vì không biết rõ đối phương, cho nên mới dẫn đám tang thi vào phân tán bọn họ, vô luận là người chơi hay dân bản xứ, đều sẽ bị nhóm tang thi quấy rầy đầu trận tuyến.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ngay từ đầu Thẩm Thanh Thu làm ra hành động kia, nàng đã sớm đoán được tâm tư nàng ấy. Nàng tự nhận bản thân đồng dạng lãnh khốc, cho nên biết rõ ý tưởng của Thẩm Thanh Thu nàng cũng không ngăn cản, huống chi trò chơi này vốn không hề nhân tính.

Nhưng vừa rồi Thẩm Thanh Thu quay đầu lại nhìn nàng, chính là đang trưng cầu ý kiến nàng. Bởi vì biểu hiện của nàng không thích hợp, cho nên Thẩm Thanh Thu mới tiến lên phía trước xem xét.

Đây là trò chơi, không phải hiện thực, dùng hết thảy thủ đoạn sống sót mới là chuyện cần làm. Cho nên khi Chu Tộ đẩy hai hộ sĩ kia ra thế mạng, trừ bỏ Lâm Kiến không ai ra tiếng ngăn cản. Thời điểm NPC trở thành đối thủ cạnh tranh với mình, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc loại bỏ họ. Nếu nàng đã nhận thức điều này, không nên có dao động, cuối cùng Thẩm Thanh Thu bởi vì một tia do dự trong mắt nàng mà đi thay đổi phong cách xử sự của nàng ấy.

Tô Cẩn hỏi xong, Trần Giai Kiệt cùng Tả Điềm Điềm đều sửng sốt. Bọn họ cũng chưa từng vi phạm pháp lệnh, trong hiện thực chỉ là những người bình phàm, cẩn trọng trôi qua cuộc sống, không nghĩ tới hại người khác. Không chỉ bị ràng buộc về đạo đức và pháp luật, bọn họ càng sợ hãi tổn thương người khác.

Nhưng thực hiển nhiên dưới hoàn cảnh này, loại sợ hãi đó đều lu mờ trước nguy cơ tử vong, huống chi đây là trò chơi. Bọn họ hoàn toàn có thể lý giải nhân tính ích kỷ, thậm chí bản thân cũng từng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm. Lựa chọn tin cậy Tiêu Mộ Vũ các nàng, vì các nàng luôn quang minh lỗi lạc.

Cách làm của Thẩm Thanh Thu hiển nhiên không phải một công dân lương thiện.

"Kỳ thật chúng ta đã sớm biết, phó đội vốn dĩ không phải người tốt, đúng hay không. Chị ấy có chút xấu, nhưng tính xấu này cũng không đáng ghét." Sau một lúc lâu Tả Điềm Điềm nhỏ giọng nói, bởi vì Thẩm Thanh Thu cũng không chủ động hại người.

Tô Cẩn, Trần Giai Kiệt, Tiêu Mộ Vũ đồng thời quay đầu nhìn cô, Tả Điềm Điềm có chút sợ hãi nói: "Mọi người đừng nói lại với phó đội, chị ấy khá tốt, em thực thích tính xấu của chị ấy, huống chi chị ấy đối chúng ta rất tốt."

Bầu không khí vốn có chút nặng nề tức khắc giãn ra, ba người Tiêu Mộ Vũ đều nhịn không được cười rộ lên, Tiêu Mộ Vũ lại bồi thêm một câu: "Tốt hơn là em đừng thích tính xấu của chị ấy."

Tô Cẩn ý vị thâm trường nhìn Tả Điềm Điềm, Tả Điềm Điềm vẫy vẫy tay, gương mặt náo loạn đỏ bừng, sau đó bọn họ cũng không tiếp tục đề tài này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Mộ Vũ nhạy bén nghe được vài tiếng trầm đục, mà âm thanh chửi bậy cùng tiếng kêu sợ hãi cũng đã lắng xuống.

Bên kia có tổng cộng chín người, sáu nam ba nữ, đối mặt hơn hai mươi cái tang thi khẳng định là sợ hãi.

Thời điểm chạy trốn ai đều không rảnh lo, lập tức khắp nơi chạy loạn. Trong đó ba cô gái vừa nhìn liền không phải loại hình vận động, đồng bạn cũng không lưu lại chờ các nàng, nếu không phải Thẩm Thanh Thu ra tay giải quyết tang thi đuổi lại đây, các nàng khẳng định chạy trời không khỏi nắng.

Ba cô gái bị dọa nằm liệt đôi mắt đều đỏ, trong đó một cô gái ôm bạn mình, ô ô khóc ra tới, làm Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

"Cảm...... cảm ơn đại tỷ." Cô ấy khẩn trương đến tiếng nói phát run, vẫn là hướng Thẩm Thanh Thu nói lời cảm tạ.

"Đừng chạy loạn làm tang thi chú ý, các cô chính mình trốn kỹ, phía sau tôi sẽ xử lý hết." Thẩm Thanh Thu cũng không nhiều xem các nàng, càng không quan tâm đến lời cảm tạ kia.

Có Thẩm Thanh Thu gia nhập vòng chiến, nhóm người kia liền phát hiện đám thây ma rải rác này cơ bản không có bao nhiêu uy hiếp, rất nhanh nguy cơ đã được giải trừ.

Đồng thời cũng có người thấy được Thẩm Thanh Thu, giọng nói cũng không một chút hữu hảo, tràn đầy cảnh giác: "Cô là ai?"

Thẩm Thanh Thu giẫm dưới chân một con tang thi, tay phải nắm quân đao lưu loát đâm, cũng mặc kệ nam nhân kia chất vấn, nàng không nhanh không chậm rút lên quân đao xoa xoa vào y phục tang thi, sau đó xoay đầu nhìn hắn.

Nam nhân kia đôi mắt đều đông cứng lại, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu một lúc lâu, hầu kết hoạt động vài cái nhưng không nói được lời nào.

-----------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tiêu: Chỉ có tôi có thể thích nàng hư

Tiểu Thẩm: Ân ân, vậy mỗi ngày chị đều hư.....

Tiểu Tiêu: ......

Tiểu Tả: ......

Hôm nay trong lúc vô tình nhìn đến có người đề cử văn của tôi, nói hai nữ chính của tôi đều là thụ, cái gì là lẫn nhau công chứ?

Tôi lúc ấy trong lòng thầm nghĩ.... Hảo hán, chờ xem mặt sau sẽ rõ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info