ZingTruyen.Info

[BH|Edit Hoàn] Ma giáo giáo chủ của Ảnh hậu - Mộ Vũ Hề Hề

Chương 86: Phế đi Trịnh Húc

prime_atom

Lạc Huyền Ca lẳng lặng nhìn An Nhược Thủy, thời gian lâu dài hiển nhiên phát hiện đáy mắt An Nhược Thủy cất giấu ủy khuất.

Nàng đi tới đem người ôm vào lòng, nhỏ giọng an ủi: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi sao?"

"Hu ~" An Nhược Thủy nhỏ giọng líu ríu một chút, ủy khuất đáy lòng dâng lên đầu, tiểu công chúa được ca ca cưng chiều hơn hai mươi năm, đột nhiên biến thành tiểu cung nữ bị lũ trẻ trâu bắt nạt, nàng có thể không tủi thân sao.

Lạc Huyền Ca tay chân luống cuống an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, nói cho ta rốt cuộc làm sao vậy?"

An Nhược Thủy giờ phút này không muốn nói chuyện, mặc dù biết truyền trực tiếp vẫn đang tiếp tục, mọi cử động của nàng bại lộ trong mắt ngàn vạn người xem, nhưng giờ phút này nàng cũng không tránh né, ngược lại an tâm ở trong lòng Lạc Huyền Ca.

Một đoạn thời gian trôi qua, An Nhược Thủy từ từ khôi phục lại bình tĩnh.

Nếu là lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không ở trước ống kính bại lộ nhiều tâm tình, dẫu sao nàng phải thời khắc duy trì vỏ bọc thần tượng của mình.

Nhưng bây giờ nàng đã quyết định, chờ Lạc Huyền Ca hoàn thành mục tiêu, liền cùng Lạc Huyền Ca cùng nhau ẩn lui, hai người trôi qua cuộc sống gia đình của riêng mình, những thứ vỏ bọc thần tượng hư vô mờ mịt này rớt thì rớt đi.

Mọi người thấy các nàng trong chốc lát không muốn nói chuyện, cũng đều không thúc giục, lựa chọn đứng ở một bên yên lặng chờ.

Chờ Mạnh Tiểu Manh cũng bình phục tốt tâm tình, nàng mới bắt đầu khó khăn kể lại cảnh ngộ sáng nay.

"Ta cùng An tỷ đi vườn trẻ Hồng Tinh, ở trên đường đi An tỷ nói có thể mang ít quà vặt cho mấy đứa trẻ. Vì vậy chúng ta đi siêu thị nhỏ phụ cận mua thật nhiều đồ ăn ngon, An tỷ còn đưa ta một cây kẹo que. Nhưng đến được vườn trẻ Hồng Tinh, nơi đó lại có rất nhiều con nít, bọn nó nháo rất ồn ào, hết đánh nhau tới khóc lóc, còn có đứa trực tiếp lấy đồ chơi đập ta." Mạnh Tiểu Manh kỹ lưỡng nhớ lại ác mộng ban sáng: "Còn có, sau đó ta cùng An tỷ thật vất vả dụ cho mấy đứa nhỏ kia an tĩnh trở lại. Ta phát hiện kẹo của ta bị một đứa con nít cầm đi, ta chuẩn bị đòi về. Dù sao cũng là món quà đầu tiên An tỷ đưa ta, nhưng mà... Ta lại không thể cướp đồ với con nít, chỉ có thể nhìn nó chơi chán que kẹo của ta xong ném vào thùng rác."

Mạnh Tiểu Manh nói xong chuyện mình gặp phải, liếc nhìn An Nhược Thủy, không xác định được có nên đem chuyện An Nhược Thủy gặp phải cũng nói một chút hay không.

An Nhược Thủy từ trong lòng Lạc Huyền Ca lui ra ngoài, sau khi tâm tình bình phục, An Nhược Thủy cười khẽ: "Chúng nó vẫn là trẻ con a, Tiểu Manh chớ buồn."

"Ừ..." Mạnh Tiểu Manh không buồn, chỉ là ức đến phát khóc mà thôi.

Bạch Liễu an ủi Mạnh Tiểu Manh, bên cạnh Hứa Như nhìn muội muội khóc trong lòng rất lưỡng lự, nhưng nàng như cũ không quen đến gần người khác, suy nghĩ một chút vẫn là không tiến lên an ủi Mạnh Tiểu Manh.

Giang Ý Hàm vô lực nhìn trần nhà, tiết mục của An thị lần nào cũng hạ vốn lớn a, lần này tìm tới một đám trẻ trâu, nói dễ nghe một chút là để cho ngôi sao nhí của bọn họ xuất đạo, nói khó nghe một chút là để chúng nó tới tăng thêm ngột ngạt cho tuyển thủ.

"Bất quá, may mà ta không đi đón đứa nhỏ." Giang Ý Hàm vô cùng vui mừng bồi thêm một câu.

Từ Gia bên cạnh một cái tát vỗ lên ót nàng: "Có vui sướng khi người gặp họa như ngươi sao? Chúng ta đều cùng một liên minh một đoàn thể, một mình ngươi cười hềnh hệch cái gì?"

"Ta cười lúc nào a. Ngươi có biết vừa rồi ở thời điểm Huyền Ca thi đấu, một mình ta đứng ở cửa bao lâu hay không?!" Giang Ý Hàm đứng lên phản bác Từ Gia, nhưng mà lời của nàng dẫn đến An Nhược Thủy chú ý, ánh mắt An Nhược Thủy kỹ lưỡng nhìn chăm chú về phía Lạc Huyền Ca: "Ngươi lại cùng người khác thi đấu?"

"Nàng không phải thi đấu, mà là đi đánh lôi đài. Còn là đánh lôi đài với đại sư võ thuật cấp quốc gia năm đó đánh bại Cố Tầm Tuyết cùng Trịnh Húc." Giang Ý Hàm không chút do dự ở trước mặt An Nhược Thủy tố cáo chuyện sai trái của Lạc Huyền Ca.

"Tiểu Lạc?!" An Nhược Thủy đáy mắt trách cứ nhìn làm Lạc Huyền Ca đáy lòng sợ hãi, Lạc Huyền Ca theo bản năng trừng mắt nhìn Giang Ý Hàm, nhưng không ngờ Giang Ý Hàm càng thêm đắc ý: A, ta nói không nổi ngươi. Nhưng mà luôn có người có thể trị được ngươi.

Lạc Huyền Ca đang suy nghĩ làm sao giải thích với An Nhược Thủy, đột nhiên vòng tay của tất cả mọi người đều sáng, hệ thống lâm thời ra thông báo.

Chờ mọi người nghe xong hệ thống thông báo, Giang Ý Hàm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "May mà hôm nay đã đến ngày cuối cùng, ngày mai rốt cuộc có thể đi về."

"Nhưng mà tranh tài chỉ tiến hành hai vòng, cụ thể chỉ có ba ngày hai đêm, so với dự định ban đầu của show thực tế quy mô lớn có phải chênh lệch quá xa?" Từ Gia ở chỗ An Tuấn Phong biết được, trận show thực tế này hoàn toàn có thể quay liên tục mấy tháng, hiện tại chỉ tiến hành ba ngày hai đêm đã kết thúc mùa thứ nhất, có phải show thực tế xảy ra ngoài ý muốn?

Lạc Huyền Ca ngược lại không kinh ngạc, sáng sớm nàng ở bờ biển cảm nhận được mùi máu tanh, e rằng An thị cũng nhận được thông báo gì đó, tiết mục sợ là về sau không thể tiếp tục, chỉ có thể dừng bước vào lúc này.

"Đây mới mùa thứ nhất, ngươi gấp cái gì." Giang Ý Hàm ngáp một cái, lại miễn cưỡng duỗi người một cái: "Dù sao ta cũng không cần lo lắng, liên minh chúng ta mạnh mẽ như vậy mà đúng không."

"Nhưng mà, mấy người chúng ta về sau còn có thể lại tụ chung một chỗ không?" Ủy khuất vừa rồi của Mạnh Tiểu Manh đã bị thông báo đột nhiên của hệ thống phá vỡ, giờ phút này lòng chỉ toàn nghĩ đến chuyện bọn họ về sau còn có thể tái tụ lại một chỗ hay không.

"Chỉ mới mùa đầu tiên thôi, dựa theo thói quen của An thị, phía sau chắc sẽ có bốn năm sáu mùa nữa." Bạch Liễu cũng suy đoán một chút.

Hứa Như nhìn Bạch Liễu một cái, tiếp đó phụ họa gật đầu: "Về sau khẳng định vẫn còn, mọi người chớ vội thương cảm ly biệt."

Tất cả mọi người đều cảm thấy khẳng định sẽ còn có đợt sau, nhưng mà An Nhược Thủy lại trầm mặc, bởi vì show thực tế lần này kế hoạch đã định là mười lăm ngày, hiện tại mới chỉ ba ngày hai đêm liền phát tin tức kết thúc mùa thứ nhất, như vậy có phải chứng minh tiết mục này đã xảy ra chuyện gì?

Thời điểm tất cả mọi người chờ An Nhược Thủy lên tiếng, nàng chỉ lộ ra chút ý cười: "Tuy rằng đây là vòng cuối cùng của mùa thứ nhất, nhưng cũng không thể vì vậy mà buông lỏng. Trước dự trữ một vài thứ để mùa sau sử dụng đi."

Có những lời này của An Nhược Thủy, tất cả mọi người tại chỗ đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả người xem kênh Live-stream cũng buông xuống thấp thỏm. Dẫu sao tiểu công chúa của An thị đã lên tiếng, tiết mục này khẳng định sẽ còn có mùa thứ hai, cho dù không có... cái loại muội khống tới mức thần thông như An Tuấn Phong cũng có thể lăn lộn ra thêm một mùa nữa.

"Được rồi, mọi người nghỉ trước đi. Ta đi làm cơm, chờ làm xong đến chỗ bà Trương tìm Cố Tầm Tuyết." Lạc Huyền Ca đã khôi phục tốt, tuy rằng sắc mặt còn chút ảm đạm, bất quá cả người đã tinh thần hơn rất nhiều.

"Huyền Ca, ngươi thật không sao chứ?" Giang Ý Hàm vẫn không yên lòng, dẫu sao lúc Lạc Huyền Ca từ võ quán đi ra, yếu ớt đến ngay cả đi đường đều không nổi.

Mạnh Tiểu Manh cũng khẩn trương nhìn Lạc Huyền Ca, trên mặt mang lo âu: "Huyền Ca, ngươi... Hay là ngươi đừng làm nữa. Ngươi nghỉ ngơi đi, tỷ ta... Hứa Như tỷ biết làm cơm!"

"Đúng vậy, Huyền Ca ngươi nghỉ ngơi đi. Bữa cơm này để chúng ta tới." Bạch Liễu cũng đứng ra, tài nấu nướng của nàng mặc dù không bằng Lạc Huyền Ca, nhưng mà cho nhiều người như vậy lăn lộn ra một bữa trưa vẫn là không thành vấn đề.

Từ Gia cũng rất tự hào đứng dậy: "Bổn tiểu thư từng chuyên môn đi học qua, ngươi yên tâm... Chỉ cần nguyên liệu nấu ăn đủ, ta sẽ để cho các ngươi ăn không động đậy nổi."

Giang Ý Hàm cười mỉa: "Vậy thì... trù nghệ của ta cũng tạm được, chắp vá một chút cũng không vấn đề. Huyền Ca, ngươi vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Mạnh Tiểu Manh không biết nấu, nhưng mà nàng biết ăn, giờ phút này hướng về phía Lạc Huyền Ca hết sức trịnh trọng gật đầu nói: "Huyền Ca! Ngươi cứ yên tâm đi, chờ bọn họ làm xong, ta trước tiên kêu ngươi tới ăn."

Lạc Huyền Ca cẩn thận nghĩ một chút, hình như vừa mới cùng người khác liều mạng đánh nhau, hiện tại trở nên sinh long hoạt hổ đi làm cơm, tựa hồ có chút không hợp lý.

"Ừ, vậy thì... Khụ, vậy thì phiền toái ngươi." Lạc Huyền Ca vừa nói vừa âm thầm nhéo lòng bàn tay An Nhược Thủy một cái, phát tín hiệu nói cho An Nhược Thủy, nàng chẳng qua là đang diễn.

An Nhược Thủy thu được tin tức Lạc Huyền Ca truyền đạt, nàng không biết làm sao đành phụng bồi cùng nhau diễn xuất.

"Tiểu Lạc, không sao chứ?! Có muốn đi tìm nhân viên làm việc liên lạc bệnh viện một chút hay không?" Diễn xuất của An Nhược Thủy đã đến trình độ lấy giả làm thật, nếu không phải tay hai người dắt cùng một chỗ vẫn đang có chút hỗ động nhỏ, Lạc Huyền Ca sợ là sẽ phải lầm tưởng An Nhược Thủy thật sự muốn đưa nàng đi bệnh viện.

Lạc Huyền Ca liền vội vàng lắc đầu: "Không cần làm phiền, mùa thứ nhất cũng sắp kết thúc. Ta muốn phụng bồi mọi người từ đầu đến cuối, càng huống chi đệ tử Cổ Võ bị chút thương nhỏ này liền đi bệnh viện, há chẳng phải để cho người khác nhìn vào cười nhạo."

Lạc Huyền Ca hiện tại dùng Cổ Võ thế gia làm bia đỡ đạn đã thành thói quen.

"Vậy ta đưa ngươi đi khách sạn nghỉ ngơi một hồi." An Nhược Thủy cẩn thận đỡ Lạc Huyền Ca, lại tiếp tục cùng những người khác nói lời từ biệt.

Lạc Huyền Ca nhìn các bằng hữu đáy mắt lo âu, có chút không đành lòng, nàng cũng không phải cố ý lừa, chỉ là nàng thật không thể lại bại lộ nữa.

"Đi thôi. Cẩn thận dưới chân." An Nhược Thủy mang Lạc Huyền Ca rời khỏi.

Giang Ý Hàm nhìn bóng lưng hai người kia rời khỏi, trong lòng như có điều suy nghĩ, ngẫm nghĩ một hồi, bất quá EQ của nàng cùng đẳng cấp với Lạc giáo chủ, nửa ngày cũng không thể nghĩ ra.

"Được rồi, chúng ta cũng nhanh một chút đi làm cho xong bữa trưa. Cố tiểu thư ở chỗ bà Trương đoán chừng đã sớm đói bụng rồi." Bạch Liễu vừa đi tới nhà bếp, vừa kêu gọi mọi người động tác nhanh một chút.

Mạnh Tiểu Manh sờ bụng một cái: "Ta đói quá."

Bất quá nàng cảm thấy Cố Tầm Tuyết hẳn còn đói hơn nàng, bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ, Cố Tầm Tuyết cũng không ăn bao nhiêu, ngược lại còn đem bữa sáng của nàng đút vào bụng mình.

...

Bên trong khách sạn, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đều lấy xuống mắt kiếng. Cả kênh Live-stream đều không thấy được hai người này nữa.

Lạc Huyền Ca thở phào nhẹ nhõm cầm lên y phục sạch sẽ chuẩn bị đi phòng tắm.

An Nhược Thủy thì ngồi trên ghế sa lon nghiên cứu động tĩnh hiện tại của show thực tế, nàng rất không hiểu tại sao đột nhiên tạm ngừng show, mùa thứ nhất chẳng lẽ cứ như vậy vội vàng kết thúc?

Chờ Lạc Huyền Ca tắm xong, An Nhược Thủy đem nghi hoặc của mình nói cho nàng, Lạc Huyền Ca chần chờ một chút, vẫn là không đem chuyện phát hiện ở đảo nói cho An Nhược Thủy.

Một là không muốn để cho An Nhược Thủy vì chuyện này lo lắng, hai là sợ An Nhược Thủy biết rồi sẽ tiếp tục vào sâu điều tra, từ đó gặp phải chuyện càng nguy hiểm.

An Nhược Thủy hơi cảm thấy vô lực ngồi trên ghế sa lon, bên trong ti vi đang phát nội dung gì cũng không có lòng dạ mà xem, từ sau khi tham gia cái tiết mục này, các nàng cơ hồ hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, cũng không biết bên ngoài bây giờ rốt cuộc thế nào rồi.

Còn có tổ chức nghiên cứu luôn luôn nhớ đến Lạc Huyền Ca kia, không biết đám người đó đã đi chưa.

Đột nhiên, An Nhược Thủy như nghĩ tới điều gì, bất thình lình từ trên ghế salon đứng lên, nhìn Lạc Huyền Ca, trong giọng nói mang điểm hỗn loạn: "Khả năng xảy ra chuyện rồi. Đám người ở tổ chức nghiên cứu kia, có khả năng thật sự để mắt tới ngươi."

"Hả?" Lạc Huyền Ca không rõ ràng lắm, vừa lau chùi đầu tóc còn ướt, vừa nhướn mày nhìn An Nhược Thủy: "Là ý gì?"

"Đại ca nói tổ chức nghiên cứu không dám trực tiếp tới tiết mục mang ngươi đi dưới con mắt mọi người. Nhưng bây giờ mười lăm ngày quay nguyên định đột nhiên chấm dứt, ta cảm thấy rất có thể là tổ chức nghiên cứu động chút tay chân với tiết mục." An Nhược Thủy rất ít khi lộ ra hỗn loạn trong mắt, nhưng mỗi một lần An Nhược Thủy lộ ra loại vẻ mặt này, luôn có thể dẫn động nội tâm Lạc Huyền Ca, để cho Lạc Huyền Ca bất an theo nàng.

"Tổ chức nghiên cứu rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào? Các ngươi đều nói tổ chức này tàn bạo, nhưng tại sao không có ai phản đối loại tổ chức này tồn tại?" Lạc Huyền Ca đối việc này thật tò mò.

An Nhược Thủy cũng không biết nên làm sao trả lời Lạc Huyền Ca, nàng chỉ đành đem một ít tin tức liên quan tới tổ chức nghiên cứu mà mình biết nói cho Lạc Huyền Ca.

"Tổ chức nghiên cứu là một tổ chức quốc tế, nội dung nghiên cứu của bọn họ rất rộng rãi, cơ bản đều là những chuyện khoa học hiện nay không giải thích được. Ví dụ như người ngoài hành tinh hay yêu ma quỷ quái, còn có một ít nhân sĩ xuyên không. Cũng chính vì có tổ chức nghiên cứu tồn tại, mọi người mới tin tưởng trên thế giới này thật sự có nhân sĩ xuyên không, nên khi ta biết ngươi là cổ nhân 800 năm trước, mới không cảm thấy ngươi là bệnh thần kinh tinh thần thác loạn." An Nhược Thủy giải thích: "Hơn nữa tổ chức này cũng đích xác làm ra được thành tựu, bọn họ nghiên cứu một loại thuốc, có thể trì hoãn năm mươi năm thọ mệnh của nhân loại. Trước mắt vẫn còn tiếp tục nghiên cứu, tuy rằng không thể để cho con người suốt đời không chết, nhưng mà bọn họ đích xác là đem thọ mệnh trung bình hơn chín mươi tuổi trước kia sửa lại thành một trăm rưỡi. Cho nên nghiên cứu của bọn họ tuy rằng trái ngược một số nhân tính đạo đức, nhưng mà hy sinh số ít người, phục vụ phần lớn người chính là tôn chỉ trước sau như một của bọn họ. Toàn thế giới phần lớn dân chúng đều vô cùng ủng hộ bọn họ, hơn nữa nguyện ý cung cấp đủ loại trợ giúp."

An Nhược Thủy lòng trầm xuống: "Bọn họ không lấy được lệnh nghiên cứu từ thượng cấp thì vẫn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, sợ là sợ bọn họ tra ra ngươi không phải người Cổ Võ thế gia, lại đề xuất rằng thứ ngươi sử dụng không phải khinh công mà là dị năng, như vậy ngươi sẽ bị xem như quái vật hoặc là người ngoài hành tinh đưa đi điều tra. Một khi bị tổ chức nghiên cứu mang đi, ngươi rất có thể không về được nữa."

Lạc Huyền Ca trầm mặc không nói lời nào, cái thế giới này rất ít sử dụng vũ khí lạnh, cho nên nàng cần phải đề phòng chính là những thứ vũ khí nóng nàng chưa từng quen thuộc kia.

"Ngươi trước đừng lo lắng, tiết mục tạm ngừng không nhất định là bởi vì ta. Trước mắt ta vẫn là đệ tử Cổ Võ thế gia, người tổ chức nghiên cứu hẳn sẽ không làm gì ta." Lạc Huyền Ca trấn an An Nhược Thủy.

An Nhược Thủy lắc đầu liên tục: "Ta lo lắng Trịnh Húc sẽ từ bên trong cản trở..."

"Trịnh Húc." Lạc Huyền Ca thì thầm danh tự này mấy lần, ở tiết mục sở dĩ không hạ tử thủ với Trịnh Húc, là bởi vì không thể để cho người ta cảm thấy Trịnh Húc bị thương nặng do tham gia show thực tế của An thị, như vậy sẽ ảnh hưởng hết sức bất lợi với An thị.

Bất quá bây giờ Trịnh Húc đã bị hệ thống cưỡng chế đào thải, lần sau gặp lại sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy nữa.

"Ngươi chớ nghĩ ngợi lung tung, bất kể tổ chức nghiên cứu lớn mạnh dường nào, muốn bắt ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy." Lạc Huyền Ca đối với điểm này rất tự tin, bất quá nàng quên mất bản thân là kẻ cuồng vả mặt, chỉ sợ đến lúc đó tự mình vả mặt mình.

An Nhược Thủy nghe Lạc Huyền Ca nói, không chỉ không yên tâm ngược lại càng khẩn trương hơn.

"Đợi đến khi kết thúc quay show thực tế, ta sẽ luôn luôn phụng bồi ngươi. Bất kể đi đâu chúng ta đều phải cùng nhau." An Nhược Thủy sợ hãi Lạc Huyền Ca có thể sẽ giống như lần trước, không để lại tin tức gì, biến mất sạch sẽ.

Lạc Huyền Ca không biết làm sao, cười khẽ: "Ừ, đều nghe ngươi."

...

Bên ngoài tiết mục, An Tuấn Phong nhìn tộc trưởng Cổ Võ ngồi đối diện hắn.

"Tộc trưởng, không biết ngài tìm ta muốn thương lượng cụ thể chuyện gì?" An Tuấn Phong và tộc trưởng Cổ Võ cứ như vậy ngồi mặt đối mặt gần bốn năm phút, hắn rốt cuộc cũng không kiên nhẫn hỏi tộc trưởng.

Tộc trưởng hừ lạnh bật cười: "Lạc Huyền Ca đả thương Đại đệ tử Cổ Võ ta chuyện này ngươi có biết?"

"Trên show thực tế song phương đều dựa theo quy tắc tranh tài thi đấu, điểm này hẳn không có vấn đề gì chứ. Càng huống chi Cổ Võ không phải luôn nhấn mạnh phải thực quyền đối địch sao? Cho dù là thân hữu so tài cũng phải toàn lực ứng phó, nếu không chính là bất kính với quyền thủ." An Tuấn Phong biết rõ Cổ Võ thế gia sẽ vì Trịnh Húc tới đòi một câu trả lời hợp lý, nhưng mà không nghĩ sẽ là tộc trưởng tự mình tới.

"Ta, ban đầu cũng là nể mặt tổ phụ ngươi cho tiểu bối một cơ hội sống. Nhưng mà nàng đối với Cổ Võ chúng ta dường như rất không để trong mắt a." Cổ Võ tộc trưởng sờ sờ chòm râu sơn dương, trong giọng nói đều là trào phúng.

An Tuấn Phong trầm mặc một hồi, cuối cùng giống như đã gom đủ dũng khí: "Không biết tộc trưởng ngài đối với chuyện này có an bài gì?"

"Ngươi cùng đứa bé kia thương lượng, bảo nàng nhất định phải tham gia đại hội Cổ Võ lần này." Trong mắt tộc trưởng lộ ra thất vọng, bất quá ngữ khí lại bình tĩnh đến mức khiến cho An Tuấn Phong cảm giác đáng sợ.

An Tuấn Phong không rõ lắm hỏi hắn: "Tại sao? Cố Tầm Tuyết nghỉ ngơi ba năm, hiện tại chắc hẳn đã khỏe rồi, hơn nữa Cổ Võ còn có quyền vương Trịnh Húc, Tiểu Lạc chúng ta cũng không dự tính cùng đệ tử nội môn tranh đoạt vị trí Đại đệ tử. Nàng phát triển chủ yếu ở giới giải trí, đây mới là chuyện nàng phải làm."

"Hoặc là để cho nàng tới thay chúng ta phế đi Trịnh Húc, hoặc là chúng ta tự mình đem nàng đưa cho tổ chức nghiên cứu. Ngươi cẩn thận cân nhắc một chút đi, dù sao ngươi cũng không biết, nàng ngày đó rốt cuộc là dùng khinh công hay là dị năng mà tổ chức nghiên cứu khao khát." Tộc trưởng uy hiếp làm An Tuấn Phong không thể coi thường.

"Ta cần suy nghĩ, cho ta một ngày, ta cùng Tiểu Lạc kỹ lưỡng thương lượng." An Tuấn Phong rất ít khi bị người uy hiếp, bởi vì hắn luôn nắm lá bài tẩy trong tay, đến thời khắc cuối cùng luôn có thể xoay chuyển hết thảy.

Nhưng mà lần này hắn cảm thấy hết thảy đều bị tộc trưởng vững vàng nắm trong tay, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng thỏa hiệp.

Tộc trưởng rất thưởng thức nhìn hắn, tiếp đó lại vô cùng tiếc than nói: "Ngươi cũng là một hạt giống luyện võ tốt, đáng tiếc tổ phụ ngươi đi trước, cha mẹ ngươi lại..."

"Ha ha, so với luyện võ ta càng thích sân chơi thương trường ngươi lường ta gạt hơn." An Tuấn Phong cũng không phải chưa từng luyện võ, khi bé còn từng học võ mấy ngày, sau khi cảm giác được khổ cực cùng đau đớn, hắn dứt khoát lựa chọn đi kinh doanh.

"Thời gian không còn sớm, rất nhanh Cổ Võ sẽ phát tin tức, đại hội lần này xin hãy bảo đứa bé kia nhất định phải thắng." Thần sắc tộc trưởng xem ra rất nghiêm túc, An Tuấn Phong ngẩn người một chút: "Vâng!"

Chờ tộc trưởng đi rồi, An Tuấn Phong đột nhiên kịp phản ứng, hắn tựa hồ còn chưa cùng Lạc Huyền Ca thương lượng chuyện này, hắn cũng chưa đáp ứng tộc trưởng nhất định bảo Lạc Huyền Ca tham gia tranh tài, nhưng bây giờ... hiện tại hắn đều đã đáp ứng người ta, Lạc Huyền Ca nhất định sẽ thắng...

An Tuấn Phong không nghĩ ra tại sao Cổ Võ sốt ruột muốn phế bỏ Trịnh Húc, theo lý thuyết Trịnh Húc bây giờ là nhân vật lợi hại nhất Cổ Võ, trừ Cố Tầm Tuyết ra rất khó có người có thể cùng hắn đánh một trận, Cổ Võ tại sao muốn vứt bỏ Trịnh Húc?!

Càng làm An Tuấn Phong khó hiểu chính là, tộc trưởng tại sao phải đem tin tức này nói cho hắn, đây chẳng lẽ không phải là cơ mật nội bộ Cổ Võ sao?

...

Mạnh Tiểu Manh bị phái đi kêu Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy đi phòng ăn dùng cơm, kết quả nàng vừa vào khách sạn liền thấy Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đi ra.

"Huyền Ca, An tỷ. Bọn họ bảo tới kêu hai người qua." Mạnh Tiểu Manh đã sắp đói bụng đến hoa mắt, hiện tại cuối cùng có thể ăn cơm, lúc nàng nói chuyện ngữ khí âm điệu đều giương lên cao.

Lúm đồng tiền say lòng người bên gò má trong nháy mắt hút thêm một đám fan tỷ tỷ(*) trên kênh Live-stream.

(*)fan tỷ tỷ: xem idol như em gái.

Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: "Cùng đi đi."

"À, ta đi đến chỗ bà Trương kêu Cố tiểu thư, Từ Gia nói tiết mục có thể sẽ kết thúc trước thời hạn. Bảo ta trước gọi Cố tiểu thư tới, mọi người cùng ăn bữa cơm." Mạnh Tiểu Manh cũng không biết vì sao, luôn cảm giác mặc dù mọi người đều ở trong tiết mục, nhưng thứ người khác biết nhiều hơn nàng rất nhiều.

An Nhược Thủy nghe Mạnh Tiểu Manh nói, theo bản năng ôm cánh tay Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng vỗ tay nàng, tỏ ý nàng không nên quá căng thẳng.

Mạnh Tiểu Manh không chú ý chút nào, tạm biệt Lạc Huyền Ca xong lại hướng An Nhược Thủy huơ tay một cái liền rời đi.

Dọc đường đi An Nhược Thủy quấn chặt Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca ngại vì còn đang truyền hình trực tiếp cũng không nói thêm cái gì, bất quá thông qua tiếp xúc nàng có thể đem nội lực trong cơ thể âm thầm truyền cho An Nhược Thủy, như vậy An Nhược Thủy cũng có thể thoáng an tâm một ít.

Chờ đến phòng ăn, vẫn có tuyển thủ khác tới thử vận khí, bất quá chỉ ở chỗ nhân viên làm việc hỏi thăm một phen liền rời đi.

Dù sao không phải mỗi người đều là Lạc Huyền Ca, bọn họ không làm được chuyện đói bụng đi hái trái cây, thèm ăn đi săn bắt thú.

Từ Gia thấy Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy đến, nàng bước nhanh chạy tới bên cạnh An Nhược Thủy: "Này, An An tỷ sắc mặt không ổn lắm? Có phải không nghỉ ngơi đủ?"

Có Từ Gia nhắc nhở, người xem kênh Live-stream cũng chú ý tới điểm này.

Tiếp đó các đại thám tử trên kênh Live-stream đều bắt đầu lần lượt phân tích An Nhược Thủy rốt cuộc là thế nào.

An Nhược Thủy lắc đầu, rất nhanh dùng diễn xuất che giấu đi chuyện này, Từ Gia đột nhiên nghĩ đến việc còn đang truyền hình trực tiếp, nàng cười một tiếng: "An An tỷ không thoải mái, chẳng lẽ bởi vì quá đói, cho nên không có tinh thần sao?"

An Nhược Thủy cười khẽ, phụ họa theo lời Từ Gia: "Đúng vậy đúng vậy, có thể dọn cơm chưa?"

Từ Gia cười hì hì đi tìm những người khác bận rộn làm việc, Lạc Huyền Ca ngửi thấy mùi thơm thức ăn nhàn nhạt trong không khí, cho dù hiện tại không đói bụng, nàng cũng có chút thèm.

"Đi thôi, ăn no mới có khí lực làm việc." Công việc Lạc Huyền Ca nói là gì trong lòng hai người hiểu rõ, nhưng cũng bởi vì loại thái độ hoàn toàn không quan tâm này của Lạc Huyền Ca, làm cho An Nhược Thủy càng thêm cảm thấy vô lực.

"Cuộc tuyển chọn lần trước, An tỷ chưa ăn đến thức ăn ta nấu, hôm nay có thể nếm thử một chút." Giang Ý Hàm cười, thay An Nhược Thủy múc đầy một chén.

Từ Gia lầm bầm nói: "Ta cũng chưa ăn qua a."

"Ờ, đũa trong tay ngươi, tự mình gắp a." Giang Ý Hàm nói xong liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Bên cạnh Bạch Liễu liếc mắt nhìn sắc mặt Từ Gia, tiếp đó muốn nén cười nhưng lại không nhịn được, cả người cũng sắp kiềm giữ không nổi không ngừng run rẩy.

"Ăn cơm." Hứa Như đột nhiên thay nàng gắp thức ăn, ngữ khí như cũ ôn nhu, nhưng mà đáy mắt lại cất giấu tâm tình để cho người thấy không rõ.

Trong lòng Bạch Liễu đảo qua một dòng nước ấm, Hứa Như đối với nàng tựa hồ không còn lạnh nhạt như lúc mới gặp lại nữa.

Các nàng phảng phất như trở về lúc trước, Bạch Liễu thử thăm dò giúp Hứa Như gắp thức ăn nàng tự làm, Hứa Như mặc dù có chút kháng cự, bất quá cuối cùng vẫn không có động tác khác.

Chờ tất cả mọi người đều bắt đầu, Mạnh Tiểu Manh cùng Cố Tầm Tuyết chạy tới.

"Yo, đều ăn rồi à." Cố Tầm Tuyết từ trong xương có một cỗ yêu khí, thậm chí lúc nói chuyện đều sẽ cảm thấy nàng cố ý trêu đùa người khác, cũng may nàng thuở nhỏ tập võ, trên người có anh khí mà nữ nhân bình thường không có.

"Mời ngồi."

Cả cái bàn chỉ còn lại hai vị trí trống phía bên phải cạnh An Nhược Thủy, trừ Lạc Huyền Ca dám ngồi bên trái nàng, những người khác đều theo sát Lạc Huyền Ca sắp hàng theo thứ tự.

Cố Tầm Tuyết mặc dù có ý hướng giới giải trí phát triển, bất quá sinh ra là thiên chi kiêu tử của Cổ Võ, nàng cũng không tránh né An Nhược Thủy như vậy, thoải mái ngồi xuống bên cạnh An Nhược Thủy, theo sát nàng chính là Mạnh Tiểu Manh.

Mạnh Tiểu Manh vừa ngồi xuống liền thấy được hai người đối diện là tỷ tỷ và Bạch Liễu, chớp mắt nhìn, nàng cảm thấy bầu không khí giữa hai người này hôm nay có chút không giống nhau, bất quá đầu óc nàng chưa được khai sáng trí tuệ, không có người chỉ điểm hiển nhiên nhìn không hiểu.

Cố Tầm Tuyết liếc mắt nhìn đối diện, vừa nhìn liền nói: "Thật đúng là đáng tiếc a, mùa thứ nhất kết thúc nhanh như vậy. Bất quá ra khỏi tiết mục chúng ta cũng có thể coi là bạn đi."

"Dĩ nhiên." Cảm giác của Lạc Huyền Ca với Cố Tầm Tuyết cũng không tệ lắm, giờ phút này lập tức đáp lời Cố Tầm Tuyết.

Cố Tầm Tuyết hơi giơ lên khóe miệng: "Vậy thì quyết định rồi nhé, đến lúc đó một cú điện thoại, tất cả mọi người tụ tập một chỗ, vẫn giống như hôm nay chỉ thưởng thức món ngon không nói thứ khác."

"Được a." Lạc Huyền Ca tuy rằng không có quá nhiều biểu tình, nhưng sự khẳng định trong giọng nói đại biểu ý tưởng của nàng.

Mạnh Tiểu Manh hai tay nắm đùi gà to, ngồi ở bên cạnh Cố Tầm Tuyết lặng lẽ gặm, chờ Cố Tầm Tuyết cùng Lạc Huyền Ca trò chuyện xong, Mạnh Tiểu Manh đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sao ngươi không ăn a?"

"Ngươi nhìn một chút xem những người khác ăn như thế nào?" Cố Tầm Tuyết một tay chống cằm, trong giọng nói mang điệu cười ngả ngớn, nhỏ giọng hỏi Mạnh Tiểu Manh.

Mạnh Tiểu Manh quét bàn ăn một vòng, Lạc Huyền Ca đang gắp thức ăn cho An Nhược Thủy, bởi vì vừa nãy Giang Ý Hàm đắc tội Từ Gia, giờ phút này Giang Ý Hàm đang yên lặng gắp thức ăn cho nàng để bồi tội. Lại nhìn tỷ tỷ và Bạch Liễu, hai người kia tựa hồ cũng đang thay phiên gắp thức ăn cho nhau.

Chớp mắt nhìn, nhìn về phía Cố Tầm Tuyết...

Cố Tầm Tuyết hướng nàng nhướn mày cười: "Nhìn rõ chưa?"

"Ừ... Nhưng mà, nhưng mà các nàng là bằng hữu a." Mạnh Tiểu Manh luôn cảm thấy có gì sai sai.

Cố Tầm Tuyết giơ tay lên ở trên đầu nàng xoa xoa: "Chúng ta không phải bằng hữu sao?"

"Phải!" Trải qua thời gian sống chung với nhau, Mạnh Tiểu Manh ngược lại đã tiêu trừ ám ảnh tuổi thơ, có thể làm bạn với Cố Tầm Tuyết thật đúng là vui mừng ngoài ý muốn.

"Chúng ta cũng giống các nàng a, đều là bằng hữu mà." Nụ cười mỉm vốn là một kiểu cười rất ấm áp, nhưng mà ở trên gương mặt tà mị của Cố Tầm Tuyết, nàng đem nụ cười mỉm biến thành loại cười sau khi mưu kế được như ý.

Mạnh Tiểu Manh yên lặng cầm đũa lên, thay Cố Tầm Tuyết gắp đồ ăn ngon, Cố Tầm Tuyết không chút do dự ở trước mặt Giang Ý Hàm đoạt lấy đùi gà cuối cùng, thả vào trong chén Mạnh Tiểu Manh xong Cố Tầm Tuyết còn không quên bổ sung một câu: "Kỳ thực, ngươi thích hợp gặm lá cây hơn."

"Hả?!" Mạnh Tiểu Manh không hiểu lắm hướng Cố Tầm Tuyết chớp mắt nhìn: "Tại sao a?"

"Bởi vì tiểu bạch thỏ ăn như vậy càng đáng yêu hơn." Hơi nâng cao âm điệu, trong giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt tê xốp vào lòng người, khiến cho cả cái kênh Live-stream đều cảm thấy như gặp phải mối tình đầu.

Lạc Huyền Ca nhìn Cố Tầm Tuyết, lại nghĩ đến mình một chút, đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai.

"Ăn ngon không?" Cố Tầm Tuyết hỏi Mạnh Tiểu Manh.

Mạnh Tiểu Manh vừa ăn vừa gật đầu: "Ừ ừ, những thứ này ăn thật ngon. Ngươi chớ nhìn ta, ngươi cũng nhanh lên một chút ăn đi."

"Ha ha, thích ăn những món dã ngoại này à. Chờ show thực tế kết thúc ta mang ngươi đi ăn a." Cố Tầm Tuyết nhìn như lơ đãng đưa ra lời hứa.

Mạnh Tiểu Manh sửng sốt một hồi: "Hả? Được a được a!"

Một lát sau lại mất mát lắc đầu: "Không được, show thực tế kết thúc ta phải đi quay phim."

Mạnh Tiểu Manh chỉ vô tình nói một cái, nhưng mà đối với quần chúng ăn dưa kênh Live-stream mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức mang tính bùng nổ.

Dẫu sao Mạnh Tiểu Manh hiện nay còn chưa ký hợp đồng với công ty nào, trừ tham gia tiết mục này ra, vẫn chưa có bất kỳ động tác nào bày tỏ nàng sẽ tiến vào giới giải trí trở thành diễn viên.

Cố Tầm Tuyết cười khẽ: "Vậy thì chờ ngươi rảnh rỗi ta mang ngươi đi. Cứ hẹn như vậy nhé, ai đổi ý người đó cả đời không thể ăn đồ ngọt."

Mạnh Tiểu Manh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Tầm Tuyết kéo móng vuốt dầu mỡ nghéo tay làm dấu.

Trong lúc nhất thời không khí trên bàn ăn sinh động lên, mọi người cũng không lại đắm chìm trong bi thương ly biệt sắp tới nữa.

...

Sau khi ăn xong, tiết mục phát xuống thông báo cụ thể. Đám người Lạc Huyền Ca đều giống như lúc tới, bị trùm lên đồ che mắt, chờ bọn họ lại lần nữa gỡ xuống chụp mắt, Lạc Huyền Ca đã ở trên xe Hứa Tụ.

"Show thực tế cảm giác thế nào?" Hứa Tụ hỏi Lạc Huyền Ca, nàng cũng thỉnh thoảng chú ý tiết mục, vốn cho là giữa các nữ minh tinh sẽ lục đục với nhau rất nhiều, kết quả lại thấy Lạc Huyền Ca cùng Giang Ý Hàm các nàng quan hệ như cũ, thậm chí theo thời gian phát triển càng ngày càng hữu hảo.

Hứa Tụ với tư cách đã từng là người đại diện của bốn người, thấy bọn họ có thể vui vẻ ở chung với nhau như vậy, đáy lòng hiển nhiên là cảm thấy cao hứng.

Chỉ là khi nàng nghe ngóng người đại diện mới của Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu, vị của Giang Ý Hàm còn đỡ, tuy rằng năng lực nghiệp vụ không phải quá tốt, nhưng nhiều năm như vậy cũng coi như thật thà chăm chỉ mưu lợi cho nghệ sĩ.

Nhưng mà vị bên chỗ Bạch Liễu, tiếng đồn không tốt lắm, hơn nữa ở trong giới cũng thuộc loại người mọi người đều biết nhưng trong lòng hẹn nhau không vạch trần.

Hứa Tụ đúng là thay Bạch Liễu lau mồ hôi một cái, cũng đặc biệt gửi tin nhắn nhắc nhở nàng, bất quá Bạch Liễu có tin nàng hay không, vậy thì lại là chuyện khác.

Lạc Huyền Ca quả thật có chút mệt mỏi, thời gian tham gia show thực tế tuy rằng rất ngắn, nhưng mà nội lực của nàng tựa hồ mỗi ngày đều sử dụng, cho tới bây giờ có chút cảm giác xài quá mức.

"Hứa tỷ, ta ngủ trước một lát. Đến nhà thì kêu ta." Lạc Huyền Ca ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói với Hứa Tụ, Hứa Tụ gật đầu liên tục: "Được, ngươi ngủ đi. Đến nơi ta tự nhiên sẽ kêu ngươi."

Lạc Huyền Ca bị Hứa Tụ gọi tỉnh, nàng đang nằm mộng, mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn Hứa Tụ: "Ừ? Đã tới chưa?"

"Đúng vậy, đến nhà rồi. Nhanh xuống đây đi, sau khi trở về tử tế ngâm tắm ngủ một giấc. Chuyện công tác tạm thời không gấp, An tổng nói chuyện của ngươi, hắn có sắp xếp khác. Ngày mai nếu không có việc gì lớn ta sẽ không liên lạc, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe." Hứa Tụ vừa nói vừa giúp Lạc Huyền Ca lấy hành lý.

Lạc Huyền Ca bị gió lạnh thổi thanh tỉnh rất nhiều, vội vàng tiến lên lấy hành lý: "Hứa tỷ đừng động, ta tới là được."

Chờ Lạc Huyền Ca lấy xuống hành lý, nàng hướng Hứa Tụ cảm kích cười một tiếng: "Hôm nay phiền toái ngươi, có rảnh rỗi ta mời ngươi ăn cơm."

"Không tệ a, đi ra ngoài một chuyến người đều thay đổi." Hứa Tụ đối với loại chuyển biến này của Lạc Huyền Ca cảm thấy mừng rỡ, tuy rằng An Nhược Thủy cầm hình tượng mỹ nhân băng sơn ở trong giới rất được hoan nghênh. Nhưng mà dù sao không phải mọi người đều có cái loại thực lực như An Nhược Thủy a.

Chờ Hứa Tụ lái xe rời khỏi, Lạc Huyền Ca như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, xem ra chiêu này của Cố Tầm Tuyết thật có tác dụng.

Sau khi Lạc Huyền Ca về nhà, rất nhanh nhận được tin nhắn của An Nhược Thủy.

An Nhược Thủy: Đến nhà chưa?

Lạc Huyền Ca: Vừa đến, hôm nay ngươi đi qua không?

An Nhược Thủy: Ừ, Ta và đại ca cùng nhau qua. Ngươi đợi ở nhà đừng đi đâu cả.

Lạc Huyền Ca: Được, ta biết rồi.

Kết thúc đối thoại, Lạc Huyền Ca thu thập hành lý.

Tuy rằng chỉ mới cách mấy ngày, nhưng vẫn mời người mỗi ngày tới quét dọn, cho nên hôm nay trở lại, vệ sinh trong nhà không cần nàng bận tâm.

Nằm trên ghế sa lon Lạc Huyền Ca nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, trong nháy mắt từ trên ghế salon ngồi dậy, chờ chuông cửa reo tiếng thứ nhất, Lạc Huyền Ca liền xông tới mở cửa ra.

An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca trên mặt mang ý cười, trong mắt cất giấu mong đợi, tâm tình luôn luôn phiền muộn đột nhiên biến đổi.

"Vẫn luôn đang đợi ta sao?" An Nhược Thủy hỏi.

Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Vừa tỉnh ngủ."

An Nhược Thủy dĩ nhiên biết nàng đang nói xạo, bất quá cũng không có vạch trần, từ bên cạnh Lạc Huyền Ca chen vào phòng, phía sau An Tuấn Phong xách bao lớn bao nhỏ đi theo vào.

"Cũng không biết ngươi giải quyết bữa tối hay chưa, những thứ này chúng ta mang cho ngươi, đói thì ăn chút." An Tuấn Phong đem đồ vật bỏ lên trên bàn.

Lạc Huyền Ca giúp An Tuấn Phong rót ly nước: "Đại ca, uống nước."

"Hắc, đúng là khó có." An Tuấn Phong nhận lấy cười một tiếng.

Lạc Huyền Ca cũng không nói gì nhiều, theo sát An Nhược Thủy ngồi xuống.

Tiếp theo An Tuấn Phong đang muốn nói gì đó, hắn nhìn nhìn An Nhược Thủy, lời đến miệng lại nuốt trở về, không biết chuyện này nói ra An Nhược Thủy có thể có phản ứng quá kích hay không.

"Đại ca có lời gì muốn nói sao?" Lạc Huyền Ca nhìn ra tâm tư của An Tuấn Phong, nếu An Tuấn Phong đã không tiện trực tiếp mở miệng, vậy nàng không ngại tự mình hỏi.

An Tuấn Phong thở phào nhẹ nhõm, nếu Lạc Huyền Ca đã đề nghị, vậy hắn liền thuận sườn núi leo lên đem chuyện nói ra.

"Kỳ thực ta tới chỉ vì một chuyện, sau khi tuyên bố mùa thứ nhất kết thúc, tộc trưởng Cổ Võ đi tìm ta, hắn nói..." Lời đến khóe miệng An Tuấn Phong do dự một hồi.

Lạc Huyền Ca ngược lại không gấp, bởi vì nàng biết An Tuấn Phong nhất định sẽ nói ra, nhưng mà An Nhược Thủy cũng rất nóng lòng: "Ca, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc cái gì mau nói đi."

"Hắn nói, bảo Tiểu Lạc nhất định phải tham gia Cổ Võ tranh tài ba năm một lần. Hơn nữa..." An Tuấn Phong hít sâu một hơi, xốc lên khí lực nói: "Hơn nữa yêu cầu Lạc Huyền Ca trong thời gian so tài phế đi Trịnh Húc."

"Cái, cái gì?"

Không chỉ An Nhược Thủy không thể hiểu được, Lạc Huyền Ca cũng không hiểu được. Một môn phái muốn đích thân thanh trừ Đại đệ tử, đây không thể nghi ngờ là tự đoạn đường lui, Cổ Võ vì cái gì mới làm như vậy?

An Tuấn Phong cũng thở dài: "Ta cũng không nghĩ ra, nhưng mà tộc trưởng hắn nói với ta như vậy, hơn nữa nếu chúng ta không làm theo, hắn liền sẽ vạch trần thân phận Tiểu Lạc không phải là đệ tử Cổ Võ. Hiện tại chuyện này, chúng ta cũng là tiến thối lưỡng nan."

An Tuấn Phong buồn đến mức sắp già đi mười tuổi, hắn gấp gáp gãi đầu một phát: "Mấu chốt là, Tiểu Lạc nàng có thể phế Trịnh Húc sao?! Trịnh Húc là người đứng đầu cuộc thi trước của cả cái Cổ Võ thế gia, Tiểu Lạc nàng..."

"Ca! Không thể..." An Nhược Thủy quả thực không muốn Lạc Huyền Ca có quá nhiều dính dáng tới Cổ Võ nữa.

Hôm nay tộc trưởng muốn Lạc Huyền Ca phế đi Trịnh Húc, không chừng ngày mai sẽ tìm người khác hạ thủ Lạc Huyền Ca.

Ban đầu cũng là bị buộc không biết làm sao mới tìm đến Cổ Võ thế gia, nhưng bây giờ lại bị dính dáng vào đấu tranh nội bộ trong Cổ Võ.

Lạc giáo chủ nhìn hai người dáng vẻ gấp rút vì nàng, nàng thở dài: "Không cần lo lắng, ta sẽ đi tham gia. Hơn nữa nhất định sẽ thắng."

Muốn thoát khỏi Cổ Võ khống chế, biện pháp duy nhất chính là đem Cổ Võ bỏ hoàn toàn vào trong túi, thi đấu lần này là một cơ hội.

Tộc trưởng muốn nàng phế Trịnh Húc, có thể thấy bộ phận tộc nhân trọng yếu bên trong tộc đều đã biết chuyện này, nàng dựa vào võ lực chiến thắng Trịnh Húc lên chức, đây là chuyện danh chính ngôn thuận.

Lạc Huyền Ca đã nghĩ rất kỹ, hơn nữa nàng giờ phút này mơ hồ cảm thấy Cố Tầm Tuyết biết nội tình, hơn nữa Cố Tầm Tuyết tiến vào show thực tế, rất có thể chính là vì chuyện này.

An Nhược Thủy cầm tay Lạc Huyền Ca: "Tiểu Lạc, ngươi chớ xung động. Chuyện này có lẽ còn có biện pháp khác."

"Ta không có xung động, ta đã nói cả cái Cổ Võ cùng lên một lúc cũng không phải đối thủ của ta." Lạc Huyền Ca đúng sự thật nói: "Hơn nữa, ta muốn thật sự danh chính ngôn thuận, trừ danh tiếng đệ tử Cổ Võ còn chưa đủ. Ta muốn trở thành lá bài tẩy mà Cổ Võ thế gia dốc hết toàn lực cũng phải bảo vệ kỹ lưỡng.

Hiện tại Cố Tầm Tuyết có thể đánh hay không còn là ẩn số, Trịnh Húc cũng bởi vì một ít nguyên nhân chúng ta không biết bị Cổ Võ thế gia vứt bỏ, hiện tại cả Cổ Võ đều đang tìm một người có thể thay thế Trịnh Húc trở thành Đại đệ tử. Ta không thể nghi ngờ là lựa chọn cao nhất, dẫu sao ta ở trong Cổ Võ thế gia chưa hề liên hệ với bất kỳ ai trong đám trưởng lão, tộc trưởng muốn khống chế ta quả thực dễ như trở bàn tay, không chỉ vì cái chuôi của ta ở trong tay hắn, càng bởi vì hắn tự mình đưa cho ta cơ hội đứng lên chóp đỉnh của Cổ Võ."

Trải qua Lạc Huyền Ca phân tích như vậy, An Tuấn Phong tựa hồ cảm thấy bọn họ dường như cũng không phải ở vào hoàn cảnh xấu.

"Ngươi nói là, Cổ Võ thế gia nghĩ muốn phế Trịnh Húc là bởi vì Trịnh Húc phạm sai lầm?"

Đối mặt câu hỏi của An Tuấn Phong, Lạc Huyền Ca còn chưa kịp trả lời, An Nhược Thủy đã cướp trước một bước: "Không phải là phạm sai lầm, phải nói là hắn phạm vào đại kỵ của Cổ Võ. Nếu không nhân tài Cổ Võ thế gia khổ cực bồi dưỡng nhiều năm, sẽ không dễ dàng vứt đi như vậy. Thậm chí dùng tới cái từ phế bỏ này."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info