ZingTruyen.Info

[BH-Edit hoàn]Đêm Nay Tỉnh Rượu [Trùng sinh]-Thời Vi Nguyệt Thượng

☆Chương 97: Cùng em đi qua cả đời (2) [Chính văn hoàn]

SuThanhYct


Lý Nguyên không ngờ tới Lục Tử Cẩn sẽ động thủ, hắn hoàn toàn choáng váng vì cái tát này. Sau khi phản ứng lại, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, nắm chặt hai tay giơ về phía Lục Tử Cẩn, giận dữ hét: "Lục Tử Cẩn! Cô dám đánh tôi, cô dám đánh tôi!"

Lục Tử Cẩn bình tĩnh mang theo Sầm Mặc Tiêu lui về sau một bước, nhìn nam nhân bị còng hai tay đang cuồng loạn.

"Quả nhiên là khốn kiếp, ngoại trừ hai chữ này, không từ nào thích hợp dành cho anh nữa." Sầm Mặc Tiêu nhẹ nhàng trả lời một câu, không nhanh không chậm nói: "Đánh rất không thoải mái đi, anh cảm thấy mình mất hết mặt mũi? Nhưng....Lý Nguyên, anh còn cần mặt mũi để làm gì?"

"Sầm Mặc Tiêu, cô không nên đắc ý, cô sẽ chết sớm hơn tôi, ha ha, coi như cô không chết, chờ tôi ra ngoài tôi cũng sẽ giết cô, còn lão bà của cô, Lục Tử Cẩn, tôi cũng sẽ cắn chết!"

"Bốp, bốp!" Sầm Mặc Tiêu gọn gàng nhanh chóng quăng hắn hai bạt tai, Lý Nguyên thực sự không chịu được muốn đứng lên, nhưng vừa động thân dưới liền trực tiếp té xuống đất. Bởi vì Sầm Mặc Tiêu dùng chút quan hệ, cho dù phát sinh loại động tĩnh này, cảnh sát bên ngoài cũng chỉ liếc mắt nhìn, tiếp tục canh giữ.

Sầm Mặc Tiêu từ trên nhìn xuống, lắc lắc đầu: "Lý Nguyên, trước đây tôi còn cảm thấy anh tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn hơn người, bây giờ nhìn anh căn bản một điểm nhãn lực đều không có, anh cho rằng tôi sẽ để anh có cơ hội ra ngoài? Biết cái gì là muốn sống không được muốn chết cũng không xong sao? Xử vô thời hạn, đi một vòng liền hai mươi năm, lại giảm mấy năm anh có thể ra, anh nghĩ như vậy đúng không?"

Lý Nguyên sắc mặt tái xanh, hắn cũng không phải ngu đến cực hạn, chỉ là liên tiếp bị Sầm Mặc Tiêu đạp kề bên tan vỡ, tâm trí gần như không còn.
Sầm Mặc Tiêu nhìn thấy trong mắt hắn ẩn nhẫn cùng né tránh, thấp giọng nở nụ cười: "Sợ sao? Đáng tiếc, ba cũng sắp đi vào đây ở cùng anh, anh có thể tìm ai cứu mình đây?"

Lý Nguyên oán độc nhìn nàng, cắn răng không nói lời nào.

Sầm Mặc Tiêu cúi đầu nhìn hắn, một lát mới nhẹ giọng nói: "Anh nên biết, anh may mắn hơn bất kỳ ai khác, ba vì anh, ngay cả đứa con gái ruột như tôi cũng có thể bỏ, anh còn chỗ nào bất mãn đây?"

Nhìn thấy trong mắt hắn xem thường, Sầm Mặc Tiêu cười nhạo: "Anh cảm giác mình rất bất hạnh, đặc biệt oan ức, toàn bộ thế giới đều thiếu nợ anh, đúng không? Nhưng anh có bao giờ nghĩ, nếu anh không tham lam và ngu xuẩn như vậy, cuộc sống của anh đã tốt hơn bây giờ gấp trăm lần. Anh cảm thấy Sầm gia thiếu nợ anh, nhưng rõ ràng kẻ cầm đầu là Lý Khải Thắng. Mẹ con tôi còn oan uổng hơn mẹ con anh gấp ngàn lần!" Nói đến đây, tâm tình Sầm Mặc Tiêu đều có chút mất khống chế.

"Ông ấy lợi dụng thế lực Sầm gia để leo lên và nuôi mẹ con anh, còn công khai nhận anh về, cho anh cuộc sống hậu đãi cả đời, anh lại không chút nào cảm kích. Mỗi một đồng tiền anh dùng đều là của Sầm gia, anh là người nhà họ Lý, anh còn chưa hài lòng khi hưởng thụ tất cả những thứ này sao? Anh thật là đồ cặn bã!"

"Chắc anh không biết, ngày trước tôi từng ngây thơ coi anh là anh trai ruột, dù ba giao Thái Hòa cho anh quản lý, tôi cũng không nói nhiều một câu. Nhưng anh gieo gió gặt bão, nhất định phải tham những thứ không thuộc về mình, anh rơi xuống bước đường này, đều là anh tự mình chuốc lấy, nên nhận báo ứng!"

Lồng ngực Lý Nguyên kịch liệt chập trùng, sau đó hắn nở nụ cười: "Cô nói tôi như vậy, làm sao không biết nhìn Lục Tử Cẩn? Nàng cũng là con gái rơi, nàng đối Lục Tuyết cùng Lục Tuần thế nào, cô nhìn không rõ sao? Cô có tư cách gì nói tôi? Nói không chừng cuối cùng cô sẽ chết trên tay nàng, nàng đem gia sản của cô cướp đoạt không còn một mống! Dù sao nàng dám giết cả cha ruột, một người vốn gần đất xa trời như cô, nàng muốn giết lúc nào chẳng được."

Sầm Mặc Tiêu lẳng lặng nhìn Lục Tử Cẩn, sau đó nhạt tiếng nói: "Chị ấy không cần làm chuyện này, tôi đã công chứng xong, tất cả tài sản dưới tên tôi đều thuộc về chị ấy, chị ấy muốn lấy lúc nào cũng được."

Lý Nguyên nghe xong trợn to hai mắt, khó có thể tin nổi nhìn nàng, Lục Tử Cẩn cũng ngây ngẩn cả người, vội vã nhìn về phía Sầm Mặc Tiêu.

Sầm Mặc Tiêu đứng lên, cúi đầu liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Lý Nguyên, nếu không phải anh táng tận thiên lương, Thái Hòa sẽ là của anh, là anh phá huỷ chính mình, phá huỷ ba."

"Có điều, tôi cũng nên cám ơn anh, tự anh biến mình thành hoàn cảnh này, còn giúp tôi xé xuống bộ mặt giả nhân giả nghĩa của người cha kia. Càng quan trọng là, nếu không phải các người cấu kết với nhau làm việc xấu, làm sao sẽ để tôi kết hôn với Tử Cẩn, cho tôi một người vợ tốt như vậy."

Nàng nói chuyện rất chân thành, một điểm đều không phải kích thích hắn để xem náo nhiệt, trong mắt thậm chí có chút ý cười, nhưng nàng biểu hiện càng hạnh phúc, kích thích đối hắn lại càng lớn.

Lục Tử Cẩn nhìn hắn con mắt đỏ chót, gân xanh nơi cổ đều nhô ra, nhưng vẻ mặt của hắn không chỉ là phẫn nộ mà còn không kìm nén được khổ sở, hắn đã hoàn toàn hỏng mất.

Lục Tử Cẩn đưa tay lôi kéo Sầm Mặc Tiêu lui lại mấy bước: "A Tiêu, không cần cùng hắn nhiều lời. Hắn vĩnh viễn sẽ không hối cải, chỉ là hối hận chính mình đi nhầm đường mà thôi. Ngày tháng còn lại hãy để hắn từ từ chuộc tội đi."

Nói xong nàng đỡ Sầm Mặc Tiêu xoay người rời đi, Lý Nguyên giờ khắc này ngã xuống đất, giẫy giụa muốn đứng lên lại khiến hắn càng thêm chật vật, mắt thấy hai người sắp rời đi xa, hắn tuyệt vọng rống lên.

Lúc đi ra ngoài, Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trên cao, sau đó hít một hơi thật sâu.
Lục Tử Cẩn sợ nàng không thoải mái, đưa tay nắm chặt tay nàng, Sầm Mặc Tiêu quay đầu nhìn nàng, sau đó khẽ cười: "Em không sao, đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng thôi. Em không muốn nghĩ về chuyện Lý Nguyên cùng cha em nữa, bọn họ làm hết thảy đều nên chính mình đi gánh chịu. Bây giờ chỉ có một điều em muốn nghĩ tới."

Lục Tử Cẩn sững sờ: "Chuyện gì?"

Sầm Mặc Tiêu để sát vào nàng cười nói: "Cưới chị."

Lục Tử Cẩn không nhịn được cũng cười lên, nhưng lại híp con mắt: "Em đều cưới chị một lần, lần này không thể gả cho chị sao?"

Sầm Mặc Tiêu nhíu mày, trêu nói: "Lúc trước chị còn muốn làm gối đầu công chúa, hiện tại có tiền đồ, muốn cưới em sao?"

Lục Tử Cẩn nắm tay nàng vuốt ve, không nhường chút nào nói: "Nhưng bây giờ thì sao, chị có thể tới ba lần, em tới hai lần liền không được, chẳng lẽ không nên là chị cưới em?"

Sầm Mặc Tiêu gò má đỏ bừng, liếc nàng một cái, nhưng vẫn không chịu thua: "Chị nghĩ tốt lắm, nếu em tới lần nữa chị còn có cơ hội muốn em? Nhưng nếu chị giành tới trước, chị cũng đừng nghĩ em còn khí lực hầu hạ chị."

Lục Tử Cẩn cảm giác các nàng đường hoàng thảo luận vấn đề này có chút một lời khó nói hết, nhưng Sầm Mặc Tiêu logic thật sự khiến nàng không thể làm gì, "Đây là chơi xấu sao?"

"Là chơi xấu đấy, chị thật không muốn sao?"

Lục Tử Cẩn bị đôi mắt trong suốt của nàng nhìn đến mặt đỏ bừng, người này làm sao có thể da mặt dày nói những việc này.

"Chúng ta thảo luận chuyện như vậy thật sự được không?" Lục Tử Cẩn đỡ trán nói.

Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười, hai người chuẩn bị ngồi vào xe, Sầm Mặc Tiêu dừng một chút đột nhiên mở miệng nói: "Bất kể là chị cưới em, hay chị muốn gả cho em, chỉ cần là chị muốn, em đều thuận theo."

Lục Tử Cẩn nhìn nàng, nghĩ đến những lời nàng nói ở phòng tạm giam, thò đi qua cài dây an toàn cho nàng, mở miệng hỏi: "A Tiêu, em nói thật cho chị biết, vừa rồi những lời em nói cùng Lý Nguyên, đều là thật sao?"

Sầm Mặc Tiêu hơi nghi hoặc một chút: "Cái gì?" Thế nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại, vội vàng nói: "Chỉ là thuận miệng nói, dỗi hắn một hồi."

Lục Tử Cẩn lông mày nhẹ vặn: "Có thật không?"

Sầm Mặc Tiêu chăm chú gật đầu: "Thật sự."

Lục Tử Cẩn không lên tiếng, nhưng không hề chớp mắt mà nhìn Sầm Mặc Tiêu.

Sầm Mặc Tiêu biết không gạt được nàng, cẩn thận nói: "Chúng ta đều kết hôn, em để tài sản cho vợ em cũng là thiên kinh địa nghĩa."

Xác thực, các nàng là vợ chồng hợp pháp, tài sản không cần phân lẫn nhau, thế nhưng đó cũng là chuyện cuối đời, tại sao lại sớm công chứng. Nghĩ đến cái gì, trong lòng Lục Tử Cẩn đau nhói, trầm giọng nói: "Em lập di chúc rồi hả?" Khi nàng nói ra mấy chữ này, tiếng nói đều trở nên run rẩy.

Sầm Mặc Tiêu trong lòng bối rối, không biết nên nói như thế nào.

Lục Tử Cẩn trực tiếp tắt hỏa, thẳng tắp nhìn đôi mắt Sầm Mặc Tiêu, âm thanh đều có chút nghẹn ngào: "Sầm Mặc Tiêu, em đến cùng đang suy nghĩ gì đấy?"

Sầm Mặc Tiêu cúi đầu trầm mặc rất lâu, một lát mới thấp giọng nói: "Tử Cẩn, em không phải ý đó, em rất rõ ràng thân thể chính mình, ngày trước em dám theo đuổi chị, là bởi vì em tự tin đời này mình có thể tránh khỏi thảm kịch đời trước. Nhưng dù kết quả đã tốt hơn, sức khỏe của em cũng không so được người thường. Nếu làm chị theo em cả đời.... thật không công bằng với chị. Em đã giải quyết xong chuyện Lý Nguyên cùng cha em, em sợ vạn nhất ngày sau xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chị làm sao bây giờ? Nếu em ra đi sớm hơn chị, bỏ lại chị một mình cô đơn chiếc bóng, vậy chị sẽ thế nào? Nếu em không thể cả đời ở bên chị, em cũng không thể cho chị cái gì, ngoại trừ những thứ đó."

"Đừng nói nữa." Lục Tử Cẩn thống khổ ngăn nàng lại, ánh mắt đều đỏ, đưa tay đem Sầm Mặc Tiêu kéo lại đây, cắn răng nghiến lợi nói: "A Tiêu, chị nói cho em biết, chị không cần gì hết. Ban đầu chị đáp ứng em, những này chị đều đã suy nghĩ kỹ, em. . . . . . em để tài sản lại cho chị, em không nghĩ chị quay đầu sẽ tìm người khác sao? Mang theo tài sản của em đều nuôi nàng."

Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên khóe mắt nàng, ánh mắt trìu mến lại ôn nhu.

"Kỳ thực em rất sợ chuyện như vậy phát sinh, em nghĩ đến loại khả năng đó liền khó chịu muốn chết. Nhưng em vẫn hy vọng, sau khi em đi, chị có thể trải qua cuộc sống tốt hơn."

"A Tiêu, em....."

Lục Tử Cẩn tức giận đến hai mắt đỏ chót, cuống họng nghẹn ngào nói không ra lời.

"Xin lỗi, chị đừng tức giận. Em lập di chúc chỉ để ngừa vạn nhất, em không nỡ rời đi chị, vì lẽ đó em nhất định sẽ sống thật khỏe mạnh, dù sao em biết, bất luận em hy vọng loại kết cục nào, chỉ có sống sót, em mới có thể thay chị làm quyết định, đúng không?"

Nước mắt Lục Tử Cẩn không nhịn được rơi xuống, đưa tay ôm lấy Sầm Mặc Tiêu: "Đúng, A Tiêu, chị đời này không có kết cục khác, nếu em rời đi chị, chị một người sống không nổi nữa. Nếu trước đây em không trêu chọc chị, chị một mình trôi qua rất tốt, nhưng em đã trêu chọc chị, em nhất định phải phụ trách đến cùng, có nghe thấy không."

Sầm Mặc Tiêu ôm nàng, nở nụ cười, thấp giọng nói: "Nghe thấy được."

Sau khi Lý Nguyên vào trại giam, Lý Khải Thắng đồng dạng bị đưa vào. Ngày đó Sầm Mặc Tiêu cũng không đến gặp hắn, bất luận hận cỡ nào, người này xác thực vẫn là ba nàng, nàng thật sự không muốn đối diện hắn trong tình cảnh này.

Thế nhưng Sầm Khang Hồng đã đi, Sầm Khang Hồng ở đó ròng rã một canh giờ. Lúc ông ra ngoài, cả người khí tức âm trầm, bước đi cũng không quá ổn. Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn bận bịu nghênh đón, "Ông ngoại, ông không sao chứ?"

Sầm Khang Hồng môi run rẩy, ánh mắt nguyên bản mờ mịt từ từ kiên định, "Không có chuyện gì, chỉ là đánh hắn một trận, làm ông có chút mệt."

Lục Tử Cẩn nhìn gậy trong tay ông: .......

Vụ án Lý Nguyên cùng Lý Khải Thắng chứng cứ xác thực, cuối cùng cũng nhận lấy án phạt nghiêm khắc. Có Sầm Khang hồng ở sau lưng thúc đẩy, đừng nói giảm nhẹ hình phạt, sợ rằng còn muốn ở trong ngục nhận hết dằn vặt.

Theo thời gian trôi qua, hôn lễ của Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn cũng đến.

Địa điểm tổ chức được định tại một khu nghỉ mát nằm ở ngoại ô Trường Thanh, toàn bộ kiến trúc đều là kiến tạo theo Minh triều, dựa theo lâm viên hoàng cung thiết kế dựng thành, bày trí bên trong các gian phòng cũng là cổ kính, các nàng ở đây hoàn thành hôn lễ kiểu Trung Quốc, không thể thích hợp hơn rồi.

Vào ngày hôn lễ, dưới tất cả mái hiên đều treo lụa đỏ cùng đèn lồng đỏ thẫm, công nhân viên bận bịu không còn biết trời đâu đất đâu.

Dựa theo quy củ, nghi thức lễ cưới bắt đầu vào cuối buổi chiều, ngày đó mặt trời vừa rơi xuống, chỉ còn vương lại ánh chiều tà nhàn nhạt giữa thiên địa, những chiếc đèn lồng đỏ thẫm ngoài cửa được thắp lên.

Chỉ một thoáng, khoảng sân treo đèn kết hoa liền rực rỡ ánh đèn.

Du khách bên ngoài nhìn thấy một mảnh sân đèn đuốc sáng choang đều tò mò muốn chết, thế nhưng khắp nơi đều có bảo an bảo vệ, một đám người chỉ có thể ở phía ngoài dùng video quay lại, nghị luận sôi nổi.

Toàn bộ bảo an đều mặc sắc phục cẩm y vệ Minh triều, tương xứng với không khí cổ kính.

Bởi vì làm lễ cưới lần nữa, hai người đã ở cùng một chỗ, cũng không khiến cho quá trình trở nên phức tạp. Phía trước phân đoạn đón dâu đều tóm tắt, trực tiếp bắt đầu nghi thức.

Nhưng lễ nghi thiết yếu cũng cần đảm bảo, trước ngày bái đường, hai người bắt buộc phải ở riêng trong hai căn phòng, cả ngày cũng không cho phép gặp mặt. Từ khi ở bên nhau, đây là lần đầu hai người tách ra ngủ, hơn nữa trong lòng các nàng đều náo nức, cũng không thể ngủ ngon.

Sáng sớm các nàng được gọi dậy trang điểm thay hỉ phục, đồ trang sức, búi tóc, mũ nón rất phức tạp, hao phí mấy tiếng đồng hồ.

Khi giờ lành sắp đến, các nàng mặc trên người hỉ phục đỏ thẫm, được đội ngũ đưa dâu từng bước một dẫn tới trong đại sảnh bái đường, ánh đèn ánh nến xen lẫn nhau huy ấn, phi thường náo nhiệt.

Trong đám người tiếng thán phục liên tiếp, dĩ nhiên là một đôi tân nương tử. Tuy rằng bọn họ ở rất xa, nhìn thấy các nàng đều che khăn voan không thấy mặt, thế nhưng chỉ riêng bóng người cao gầy yểu điệu đã khiến không ít người trầm trồ.

Những người tham dự hôn lễ đều là bạn tốt của Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu, mọi người vì hợp với tình hình đều ăn mặc Hán phục, Sầm Khang Hồng ngồi ngay ngắn ở trên cao đường, kích động thẳng nắm tay.

Mấy người Tiêu Khanh cùng Lâm Mạc nhìn chằm chằm không chớp mắt đôi tân nương tử, Tiêu Khanh rõ ràng là lần thứ hai tham gia hôn lễ của các nàng, nhưng còn kích động hơn so với lần thứ nhất. Cô không thể nhịn được mà nắm lấy cánh tay Lâm Mạc, dậm chân.

Lâm Mạc lườm một cái, lại không tránh ra, quay đầu khóe miệng cũng không nhịn được giương lên.

Chủ hôn giờ khắc này cũng là một thân lễ phục màu đỏ, nhìn phía dưới lễ đường, cao giọng đọc hôn thư:

"Hôm nay ngày lành, hai họ liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Xem hoa đào nở rộ, nghi thất nghi gia, tương lai nhất định con cháu đầy đàn, đời đời hưng thịnh. Cẩn lấy đầu bạc ước hẹn, đề thơ lên giấy hồng, xin trời cho lương duyên, ghi lại trên uyên ương phổ. Xin làm chứng."

"Giờ lành đến! Tân nhân bái đường!"

Chủ hôn phong độ của người trí thức dày đặc, âm thanh sạch sẽ trong sáng, từng chữ từng câu vô cùng hợp với tình hình.

"Nhất Bái Thiên Địa!"

"Nhị Bái Cao Đường!"

Hai người nắm lụa đỏ, cúi đầu hướng Sầm Khang Hồng lạy xuống, Sầm Khang hồng nhìn bên cạnh vị trí trống, lại nhìn hai nàng, nước mắt nhất thời không nhịn được rơi xuống.

"Phu thê đối bái!"

Hai người đối diện quỳ bái, trong khoảng khắc quỳ xuống nhìn thấy được vạt áo của đối phương, một mảnh hồng bao phủ tầm nhìn, còn có lẫn nhau cúi đầu nhẹ chạm, cảm giác này khiến người ta hạnh phúc đến không gì tả được.

"Mời tân nhân mở ra khăn voan nương tử!"

Nguyên bản sau nghi lễ bái đường chính là đưa vào động phòng. Nghe được chủ hôn nói, hai người đều có chút lúng túng nắm cây gậy như ý dùng nhấc khăn voan, Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh thấy vậy mau mau tiến lên dẫn dắt hai người.

Trong tay dùng sức, hai người hiểu ngầm đẩy ra lẫn nhau khăn voan, hắc ám chuyển thành màu đỏ, sau đó dáng dấp của đối phương hiện rõ ràng trước mắt.

Khuôn mặt ái nhân đẹp như đào lý, miệng như ngậm chu đan, tóc dài sơ thành búi tóc, đều là trang dung các nàng chưa từng nhìn thấy trước đây. Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn vốn là đẹp đẽ, khí chất cũng xuất chúng. Người hiện đại lần đầu tiên mặc hỉ phục cổ đại luôn có chút quái lạ, nhưng hai người khí chất hoàn toàn tương xứng, thậm chí trong nháy mắt thật sự như trở về thời đại kia gặp gỡ cùng kết hôn.

Kinh diễm, kinh hỉ, rung động chen chúc mà đến, để hai người đứng ngây ra ở tại chỗ, sững sờ nhìn đối phương.

Bên tai không khí náo nhiệt vang lên, những người nhìn thấy được tân nương càng không khỏi trầm trồ.

"Các nàng thật đẹp, tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy hai cô dâu đẹp như vậy, thật sự rất xứng đôi." Tiêu Khanh lau nước mắt, đã khóc lên.

Lâm Mạc cũng không nhịn được rù rì nói: "Đúng vậy, thật là đẹp."

"Xin mời tân nhân uống rượu hợp cẩn!" Đây cũng là nghi thức động phòng, đều làm cải biến.

Hai bên trái phải lập tức có người đưa khay đến, đưa lên hai ly rượu.

Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu lúc này mới lấy lại tinh thần, đưa tay cầm lấy rượu, trên tay hai người đều có chút run, cuối cùng hoàn thành rượu giao bôi giữa những tiếng cười đầy thiện ý của khách mời.

"Đưa vào động phòng!"

Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn liếc mắt nhìn nhau đều có chút không tự nhiên, trêu đến mọi người cười phá lên.

Tham gia lễ cưới ngoại trừ chủ hôn cùng công nhân viên, cơ bản đều là bạn tốt, không có hơn mười người, mọi người dồn dập nâng rượu đưa lên chúc phúc.

Sầm Khang Hồng ngồi ở đó nhìn Lục Tử Cẩn thay Sầm Mặc Tiêu nhận các nàng ồn ào kính rượu, cười đến không ngậm được mồm, nhưng vẫn đúng lúc ho khan một tiếng, tránh cho Lục Tử Cẩn uống đến say mềm.

Lâm Mạc đi đầu cười nói: "Không thể lại mời rượu, nếu không đêm nay Tử Cẩn không cách nào động phòng, đến lúc đó Mặc Tiêu lại trách tôi."

Một đám người náo loạn nửa ngày, Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu bồi tiếp nửa ngày, đã bị Tiêu Khanh cùng Lâm Mạc đẩy vào buồng tân hôn.

Hai người đều không phải mới cưới, động phòng cũng làm không ít lần, nhưng dưới bầu không khí này lại là lần đầu tiên.

Lục Tử Cẩn đi vào mau mau thay Sầm Mặc Tiêu gỡ xuống phượng quan, sốt sắng hỏi: "Mệt muốn chết rồi chứ?" Mũ phượng này là hàng thật, nặng cực kì.

Sầm Mặc Tiêu xoa xoa cái cổ: "Có chút, chị cũng mau lấy xuống."

Lục Tử Cẩn cũng hái xuống, trên hai mâm đỏ vải tơ đặt hai đỉnh phượng quan, sáng lấp lánh dưới ánh nến.

Chỉ là hai người không tâm tư quản cái khác, một ngồi một đứng, ngây ngốc nhìn nương tử của chính mình.

"Chị thật là đẹp." "Em thật là đẹp." Các nàng trăm miệng một lời, nói xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng Sầm Mặc Tiêu đưa tay nắm Lục Tử Cẩn ngồi xuống, ánh mắt vẫn còn đang đánh giá nàng, trong mắt ý cười ngọt ngào mà hạnh phúc, mang theo tình cảm nóng nhiệt không cách nào che giấu.

"Em vẫn nhớ lúc chị mặc áo cưới kiểu tây, thật là tươi đẹp. Nhưng hôm nay chị mặc hỉ phục Minh triều, thật sự khiến tim em loạn nhịp, em không thể diễn tả cảm xúc của mình, ngoại trừ hài lòng chính là hạnh phúc, giống như một giấc mộng đẹp."

Nàng có chút nói năng lộn xộn, thế nhưng ánh mắt lại rất xán lạn, không hề chớp mắt nhìn Lục Tử Cẩn.

Lục Tử Cẩn nghe, đưa tay vuốt ve gò má của nàng, ôn nhu nói: "Chị cũng vậy, em bây giờ xinh đẹp đến mức khiến chị mất đi thần trí, chị không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì." Cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng.

Hai người nói xong lại lẫn nhau nhìn chăm chú, cuối cùng đều không chịu được bật cười.

Sầm Mặc Tiêu đứng lên, khóe môi nhẹ câu, sau đó đưa tay đẩy ra nút thắt trên đai lưng màu đỏ, rõ ràng gương mặt của nàng thanh lãnh đạm nhạt, nhưng giờ khắc này lại giống như yêu tinh câu hồn nhiếp phách.

"Chị nói không biết phải làm gì? Phân đoạn cuối cùng của lễ cưới, tự nhiên là. . . . . . Động phòng rồi."

Ánh nến phát sinh tiếng nổ tí tách của hoa nến, một thanh âm có chút hỗn loạn vang lên: "Đêm động phòng hoa chúc, chị không thể. . . . . . Không thể trước tiên đẩy ngã phu nhân của chị, không phải vậy, chị cũng chỉ có thể tự mình giải quyết."

"Thật sự em chỉ có thể đến một lần? Thân thể em không phải rất tốt rồi sao?"

"Không được, đêm động phòng hoa chúc không thể sai lầm, để ngừa vạn nhất, em tới trước, em tới trước em có thể tới hai lần."

Đáp lại nàng là tiếng cười trầm thấp, sủng nịch mà ôn nhu.

"Chúng ta không chỉ có đêm động phòng hoa chúc, chúng ta còn có cả một đời, vợ à."

----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ các độc giả duy trì tôi đến hôm nay, gần nhất cũng bận rộn, thực sự xin lỗi.

Cố sự tới đây liền kết thúc, bổn văn tiếp theo "Hàng Long Quyết" tôi sẽ cố gắng, hữu duyên mọi người tiếp tục thấy, cảm tạ các vị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info